Lâm Hàn gật gù, không nói gì thêm, anh chẳng cần lãng phí tâm tư gì với loại người như thế này.

Có điều câu nói của Lý Vĩnh Phú lại nhắc nhở anh, đã đến lúc đổi một căn nhà khác rồi.

Buổi tối lúc đang dùng bữa, điện thoại của Dương Lệ đột nhiên reo lên, cô nhìn thử thì hóa ra là Chu Nhã Thiến gọi đến.

“Chu Nhã Thiến chẳng phải đang dùng bữa với Lý Vĩnh Phú sao, lúc này lại gọi điện thoại đến làm gì?”, Dương Lệ ngờ vực nhấc máy.

“Lệ, cứu tớ!”

Giọng nói gấp rút của Chu Nhã Thiến truyền qua điện thoại.

“Hả?”, mặt Dương Lệ biến sắc: “Sao thế, Nhã Thiến?”

Một phút sau, Dương Lệ ngắt máy, nét mặt trở nên khó coi.

“Có chuyện gì thế vợ?”, Lâm Hàn hỏi.

“Nhã Thiến với Lý Vĩnh Phú bị người ta bắt cóc rồi”, Dương Lệ đáp.

“Bắt cóc?”

Lâm Hàn ngơ ra, vừa nãy hai người này còn đang khoe tình cảm dưới lầu, đây mới được bao lâu mà đã bị bắt cóc rồi?

“Người bắt cóc hình như là một nhân vật đáng sợ của thành phố Đông Hải, thế lực rất lớn”, Dương Lệ nghi ngờ nói:

“Người bên đó nói, trong vòng ba giờ cần một triệu tệ, nếu không tối nay sẽ ném hai người bọn họ xuống sông Trường Giang làm mồi cho cá. Tuy rằng Nhã Thiến có tiền, nhưng đều là tài sản cố định, không thể nào lấy ra một triệu tệ trong vòng ba tiếng được!”

“Lý Vĩnh Phú có tiền, bảo anh ta tìm bố mình đưa tiền là được rồi”, Lâm Hàn nói: “Hơn nữa, Chu Nhã Thiến bị bắt cóc, cô ấy gọi điện cho em làm gì?”

Lâm Hàn chẳng có thiện cảm với Chu Nhã Thiến mấy, hơn nữa bên cạnh cô ta còn có cậu nhà giàu Lý Vĩnh Phú kia, Chu Nhã Thiến không kiếm ra được một triệu tệ, chẳng lẽ Lý Vĩnh Phú cũng không kiếm ra được?

“Không biết, Nhã Thiến bảo em lấy một triệu tệ trong tài khoản công ty dùng trước đã, đợi cứu được họ ra thì sẽ bù lỗ hổng đó sau”, Dương Lệ nói tiếp:

“Đây là dùng tiền của công, nếu là ngày trước, công ty tài chính Thiên Hải còn là của Nhã Thiến, em còn có thể dùng được, nhưng bây giờ công ty tài chính Thiên Hải đã là công ty con thuộc sở hữu của quỹ đầu tư Nhân Phàm, nếu em tự ý dùng tiền của công, sẽ phạm pháp đấy! Tiền này không phải là tiền của Nhã Thiến!”

Dương Lệ khó xử vô cùng.

Từ khi công ty tài chính Thiên Hải bị thu mua, chức vụ của Dương Lệ ở công ty nhảy liền hai cấp.

Từ một kế toán bình thường, Dương Lệ đã thăng chức lên đến nhân viên tài vụ, chắc qua mấy năm nữa là có thể lên đến giám đốc tài vụ.

Đến chính cô cũng không hiểu tại sao cấp trên của công ty quỹ đầu tư Nhân Phàm lại coi trọng cô như vậy.

Dương Lệ rất có hy vọng vào tương lai.

Nếu dùng tiền của công bị phát hiện, nhẹ thì bị đuổi, tiền đồ mất hết, nặng thì ngồi tù, tóm lại hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng bên phía Chu Nhã Thiến, là bạn thân mấy năm, không thể thấy chết mà không cứu được!

Dương Lệ do dự một chút, cắn răng nói:

“Chồng này, nói thế nào thì em cũng nhất định phải cứu Nhã Thiến, cho dù bình thường cô ấy nói chuyện có chút cay nghiệt, nhưng thực ra trong lòng vẫn lương thiện lắm, em không thể chống mắt nhìn cô ấy rơi vào nguy hiểm được”.

Cô lấy chìa khóa xe, đi ra khỏi nhà:

“Trong két sắt của công ty còn có hai triệu tệ tiền mặt, bây giờ em đi lấy tiền, anh cứ ăn đi đã. Chỉ là lần này dùng tiền công, chắc chắn sẽ bị cấp trên của Nhân Phàm phát hiện, đến lúc đó công việc chắc là sẽ mất rồi, thôi, cứu người quan trọng!”

Dương Lệ vội vàng xuống tầng.

Lâm Hàn lắc đầu hết cách, cô gái ngốc này, tiền của quỹ đầu tư Nhân Phàm chẳng phải tiền của em sao, cho dù em có dùng tiền công đến một trăm triệu tệ, một tỷ tệ cũng chẳng sao cả.

Đợi Dương Lệ đi rồi, Lâm Hàn cũng xuống nhà, vẫy một chiếc tắc-xi.

...

Cùng lúc này, trong một sòng bạc tối nhỏ dưới lòng đất ở thành phố Đông Hải.

Đèn trong phòng lờ mờ, khói thuốc mịt mù, Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến bị trói trên ghế sắt.

Hai bên mặt Lý Vĩnh Phú đỏ hồng, sưng thành đầu heo, vành mắt lồi ra, bên miệng còn chảy máu, toàn thân run rẩy không ngừng, trong mắt còn hiện ra vẻ sợ hãi.

Quần áo của Chu Nhã Thiến thì lại bị xé rách, lộ ra da thịt trắng nõn, hiện ra rãnh sâu giữa bộ ngực, hút mắt nhìn của người khác. Bờ vai, cánh tay và bắp chân của cô đều có vết tụ máu của dây trói, giày cao gót đỏ trên chân thì lại rơi một bên.

Xung quanh có bốn người xăm mình hung hãn, dáng vẻ to cao, hung thần ác nghiệt.

Đứng đầu là một tên đeo dây chuyền vàng cỡ lớn, hút xì gà, ngồi bắt chéo chân, nhìn hai người trước mặt cân nhắc, mở miệng nói:

“Điện thoại đã gọi rồi, ba giờ đồng hồ, một triệu tệ, tiền không đến nơi thì ném thằng này xuống sông cho cá ăn, còn con này thì để anh em chơi đã rồi cũng ném xuống làm mồi cho cá”.

Giọng của anh ta rất trầm, làm người khác khó mà không tin được.

“Mày muốn chết à!”

Lý Vĩnh Phú nhìn chằm chằm tên đó, gân cổ gào: “Mày có biết tao là ai không? M* mày nữa chứ!”

“Tao quan tâm mày là con thằng nào chắc!”

Tên kia đạp một phát lên bụng Lý Vĩnh Phú, quát:

“Người không đụng ta thì ta cũng không đụng người! Thằng ranh mày vô học, ông đây ăn cơm mà mày dám nhổ nước bọt lên giày mới của ông! Ông ghét nhất đứa nào dám đụng giày của mình, đã thế còn không biết xin lỗi!”

“Nếu không phải thấy mày lái xe Lamborghini, chắc là có chút tiền, thì ông đây đã ném mày xuống sông từ lâu rồi!”

Tên kia phả ra một làn khói, liếc nhìn Lý Vĩnh Phú một cái:

“Đã đến lúc này rồi còn ra vẻ với ông đây! Mẹ kiếp!”

Một phát đạp này làm cả Lý Vĩnh Phú và ghế lăn mấy vòng trên đất.

Lý Vĩnh Phú cảm thấy ruột trong bụng mình sắp bị đạp đến đứt đoạn cả ra, cả bụng đau thắt khó chịu, không nhịn được nôn khan, trong không khí đột nhiên có mùi nôn.

Lúc này Chu Nhã Thiến ở bên cạnh, đôi mắt ngấn lệ, miệng luôn lẩm bẩm: “Lệ... Mau lên chút, mau chuẩn bị tiền đến cứu tớ ra đi!”

Bây giờ cô ta hối hận vô cùng.

Vốn lúc ở trong khu chung cư Hạnh Phúc, Chu Nhã Thiến vừa chê cười Lâm Hàn xong, tâm trạng đang rất tốt.

Lúc cùng Lý Vĩnh Phú dùng bữa trong nhà hàng, cũng là anh em mặn nồng, ngọt ngào vô cùng.

Nào biết Lý Vĩnh Phú nhổ một bãi nước bọt lại trúng ngay giày của tên trước mặt kia.

Lúc đó tên kia đang mặc âu phục, trông có vẻ rất nho nhã, anh ta không hề tức giận, chỉ bảo Lý Vĩnh Phú xin lỗi.

Nhưng ai biết được, Lý Vĩnh Phú hống hách đã quen, kiêu căng nói:

“Con mẹ nó, ông đây nhổ nước bọt trên giày mày là nể mặt mày rồi! Còn muốn ông đây xin lỗi, không biết trời cao đất dày!”

Vừa nói xong thì tên kia liền đập bàn.

Soạt soạt soạt!

Mười mấy người trong nhà hàng đứng hết dậy, hằn học nhìn chằm chằm vào Lý Vĩnh Phú.

Sắc mặt Chu Nhã Thiến đột nhiên trắng bệch, biết rằng đã chọc phải người không nên chọc.

Mọi chuyện tiếp theo rất đơn giản, Lý Vĩnh Phú bị đập cho một trận, hai người bị đem đến căn phòng tối nhỏ này.

“Lệ, cậu nhất định phải đến cứu tớ!”

Chu Nhã Thiến nhìn bốn tên cao to vây quanh mà rùng mình, mấy nhân vật đáng sợ thế này, cô ta mới chỉ thấy trên ti-vi.

“Trong két sắt của công ty tài chính Thiên Hải có hai triệu tệ tiền mặt, chỉ cần Lệ rút được tiền là có thể ra ngoài rồi! Đến lúc đó là không sao rồi! Nhịn một chút nữa là được...”

Chu Nhã Thiến không ngừng tự an ủi mình.

Lúc này cô ta chẳng còn thiện cảm gì với Lý Vĩnh Phú nữa.

Tên này kiêu căng hống hách, nếu không phải vì hắn thì sao có thể gặp chuyện thế này?

Lý Vĩnh Phú vừa bị đạp thì cố gắng ngồi dậy dưới đất, đỏ mắt nhìn tên kia, nhổ ra một ngụm máu:

“Fuck, mày dám đánh ông à!”

“Mày có biết bố tao là Lý Xuân Sinh không! Mày dám đánh tao thì bố tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”

“Lý Xuân Sinh? Lý Xuân Sinh là ai?”, tên kia ngây ra, cảm thấy cái tên này rất quen tai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện