Loại người có thân phận như Phùng Thạch khi ra ngoài đương nhiên sẽ dẫn vệ sĩ đi theo.

Ngay khi ông ta cúp máy, chưa đến 5 phút sau liền có hai người đàn ông mặc vest, thân hình cao lớn đeo kính râm chạy tới.

"Giám đốc Phùng!"

Hai tên vệ sĩ đỡ Phùng Thạch dậy.

"Dẫn tên đó về, tôi muốn tra tấn hắn ta một chút!"

Phùng Thạch chỉ vào Lâm Hàn, lạnh lùng ra lệnh.

Hai tên vệ sĩ này của ông ta đều có xuất thân từ bộ đội đặc chủng, được thuê với mức lương cao, cơ thể cường tráng, dư sức để khuất phục Lâm Hàn.

Mà lúc này, tiếng động bên này đã thu hút rất nhiều người đến vây xem.

Ngay khi hai tên vệ sĩ chuẩn bị ra tay, một giọng nói truyền đến.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Có một người đàn ông trung niên mặc bộ vest Versace và đeo kính bước tới.

Người đàn ông cao 1 mét 75, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex, tạo cho người ta một cảm giác cực kì xa hoa và sang chảnh.

"Giang Thiên- phó giám đốc điều hành khu vui chơi Disney!"

Có người nhận ra người đàn ông.

"Nghe nói ông ta là cấp trên của quỹ đầu tư Nhân Phàm, sau khi quỹ đầu tư Nhân Phàm rót vốn vào Disney, liền sắp xếp Giang Thiên đến đây làm phó giám đốc điều hành!"

Mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi.

"Giám đốc, ở đây có người đánh nhau", có một nhân viên đi tới trước mặt Giang Thiên nói.

Giang Thiên bình tĩnh nhìn xung quanh, ngay sau đó, đồng tử ông ta co rụt lại.

Giang Thiên nhìn thấy Lâm Hàn!

"Cậu Lâm!"

Giang Thiên rảo bước chân đi tới trước mặt Lâm Hàn, thấp giọng kính cẩn nói: "Cậu gặp phải phiền phức sao?"

Lâm Hàn không hề bất ngờ, nói: "Không tính là phiền phức".

"Hừ, một tên phó giám đốc xuất hiện cũng không thể cứu được Lâm Hàn!", Chu Nhã Thiến cười nhạo nói.

"Trước mặt Phùng Thạch, phó giám đốc chẳng là cái thá gì cả!", Lý Vĩnh Phú cũng nói theo.

"Anh Thạch, mau kêu người bắt tên này lại đi!"

Giọng nói của người phụ nữ trên mặt đất lạnh như băng và thiếu kiên nhẫn.

Mà khi nhìn thấy Giang Thiên thì Phùng Thạch lại ngây dại, sững sờ đứng ở đó.

Phùng Thạch không quen biết Giang Thiên, cũng không biết ông ta là phó giám đốc khu vui chơi Disney.

Tuy nhiên trong buổi đấu giá ở núi Vân Mộng ngày hôm qua, có một ông trùm bí ẩn đã mua được căn biệt thự xa hoa bậc nhất khu Vân Mộng với mức giá ngất trời lên đến 78 triệu.

Mà ông trùm giàu có bí ẩn đấu giá căn biệt thự đó, nếu Phùng Thạch nhớ không nhầm thì chính là người đàn ông trước mắt!

Mắt Phùng Thạch bắt đầu chuyển động, phân tích lợi và hại trong đó.

78 triệu, Phùng Thạch có thể bỏ ra.

Nhưng ông ta sẽ không dùng tiền để mua biệt thự! Vì theo ông ta, điều đó không đáng và không cần thiết!

Nếu có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua một căn biệt thự thì tài sản ròng ít nhất cũng phải hàng chục tỷ.

Phùng Thạch thì sao, tài sản ròng của ông ta cũng mới chỉ rơi vào con số ba đến bốn tỷ.

Còn người đàn ông trung niên này, có thể mua được căn biệt thự với giá 78 triệu tệ, rõ ràng là có xuất thân không tầm thường!

Nhưng hình ảnh trước mắt...

"Làm sao có thể!"

Phùng Thạch lại nhìn về phía Lâm Hàn, trong lòng nổi lên những gợn sóng lăn tăn.

Ông trùm bí ẩn đấu giá mua lại căn biệt thự ở núi Vân Mộng, cư nhiên lại cung kính với tên này như vậy sao?

Sự cung kính đó xuất phát từ đáy lòng, Phùng Thạch liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.

Là kiểu cung kính đối với cấp trên!

"Tên này có thân phận gì?"

Phùng Thạch hoài nghi, trong lòng có một nỗi sợ hãi yếu ớt dường như ông ta thật sự đã chọc đến một nhân vật lớn vậy.

Cho dù có thân phận gì, có thể được ông trùm bí ẩn như Giang Thiên đối xử cung kính như vậy... Lâm Hàn, là người không thể đắc tội rồi!

Phùng Thạch đưa ra quyết định ngay lập tức.

"Chú Phùng, chú muốn xử lý Lâm Hàn thế nào thì xử lý đi, cháu không biết hắn ta", Lý Vĩnh Phú mở miệng nói.

Phùng Thạch không thèm để ý đến anh ta, ngược lại đưa tay ra kéo người phụ nữ ở trên đất lên muốn rời khỏi nơi thị phi này.

Người phụ nữ giãy dụa, không vui nói: "Anh Thạch, đừng đi mà, anh dạy dỗ cái tên không biết trời cao đất dày này đi, bảo vệ cũng đã đến rồi, chúng ta không phải sợ!"

"Công ty anh còn có chuyện gấp phải đến giải quyết, bỏ qua chuyện này đi", Phùng Thạch nói.

"Bỏ qua? Không được!", người phụ nữ sống chết không chịu đi.

"Anh Thạch, người ta bị ức hiếp đến mức này rồi, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ? Hơn nữa tên đó còn nói, muốn em quỳ xuống trước cô vợ xấu xí của anh ta! Đây không phải là đang sỉ nhục em sao? Anh phải làm chủ cho em!"

Bốp!

Cô ta vừa dứt lời, có tiếng bàn tay giòn giã vang lên.

Trên mặt người phụ nữ hiện ra vết hằn đỏ, vừa nóng vừa đau.

"Anh Thạch, anh đánh em làm cái gì?"

Người phụ nữ ôm lấy mặt, khó tin nhìn vào Phùng Thạch.

Cái tát này, là do Phùng Thạch đánh.

Mà lúc này, Lâm Hàn cùng nhìn về phía Phùng Thạch, ánh mắt anh lạnh một cách khác thường.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hàn, thân thể Phùng Thạch phát lạnh, có loại cảm giác sắp gặp phải tai họa.

Ông ta nghiến răng, vươn tay ta hung hăng ấn mạnh vào đầu người phụ nữ.

"Cô, bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi mau!"

Lần này, tất cả mọi người đều như chết lặng.

Phùng Thạch lại có thể kêu người phụ nữ của ông ta quỳ xuống xin lỗi?

"Tôi hoa mắt sao?", Chu Nhã Thiến dụi dụi mắt, khó có thể tin.

"Không phải chứ!"

Lý Vĩnh Phú cũng ngạc nhiên đến nỗi quai hàm sắp rơi xuống cả rồi.

"Em quỳ xuống xin lỗi sao? Không được!", người phụ nữ giãy dụa.

Nhưng Phùng Thạch lười nói những lời vô nghĩa, ông ta lại giáng lên mặt người phụ nữ.

Bốp!

"Cô cướp chỗ của người ta còn suýt chút nữa đụng phải họ, tôi kêu cô quỳ xuống xin lỗi thì có sao?"

"Nếu cô không xin lỗi, tôi sẽ đánh đến khi nào cô xin lỗi thì thôi!"

Bốp!

Nói xong, Phùng Thạch lại tiếp tục tát người phụ nữ.

Khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng và sưng tấy, có máu tươi chảy ra từ khóe miệng, cô ta cảm thấy răng mình sắp long ra rồi.

Cô ta thực sự sợ hãi.

Phùng Thạch chưa bao giờ giận cô ta như vậy.

"Được được được, em xin lỗi..."

Toàn thân người phụ nữ run rẩy không thôi, quỳ trên mặt đất, dập đầu hướng về phía Dương Lệ: "Xin... Xin lỗi, ban nãy là tôi sai!"

"Mong cô thứ lỗi cho tôi!"

Dương Lệ sửng sốt, cô không ngờ rằng tình thế lại xoay chuyển như vậy.

"Chồng ơi..."

Cô nhìn vào Lâm Hàn.

"Nếu em không muốn tha thứ cho cô ta, thì cứ để cho cô ta dập đầu nhận lỗi đi, đến lúc nào em đồng ý tha lỗi thì thôi", Lâm Hàn cười nhạt.

"Tôi... tôi tha cho cô đó, cô đừng dập đầu nữa", Dương Lệ do dự một lát, nói.

Cô có chút không đành lòng khi thấy trán người phụ nữ bắt đầu chảy máu.

"Người ta tha cho cô rồi, cô phải dập đầu thêm hai cái nữa để tỏ lòng biết ơn!", Phùng Thạch vô tình nói.

"Cảm ơn!"

"Cảm ơn cô đã tha thứ cho tôi!"

Người phụ nữ lại dập đầu thêm hai cái, giọng nói run rẩy.

Đợi người phụ nữ dập đầu xong, hai tên vệ sĩ lập tức kéo cô ta lên rồi rời đi cùng với Phùng Thạch.

Lâm Hàn liếc nhìn Giang Thiên.

Giang Nhiên nhất thời hiểu ra, ông ta không nói một lời nào, thân thể hơi cúi xuống, kính cẩn lùi về phía sau.

"Vợ à, chúng ta chơi tiếp nhé!"

Lâm Hàn nắm tay lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Lệ, đến chơi ở khu vực khác.

Đợi Lâm Hàn đi xa, Chu Nhã Thiến bĩu môi nói: "Lâm Hàn thật may mắn, Phùng Thạch thế mà lại bỏ qua cho anh ta!"

"Đúng vậy!"

Lý Vĩnh Phú cũng buồn bực nói: "Phùng Thạch từ trước đến nay lòng dạ hẹp hòi, không biết phải trái, thật không ngờ rằng ông ta lại có một mặt như vậy, lại có thể bắt người phụ nữ của mình xin lỗi, còn quỳ xuống dập đầu nữa chứ!"

"Chung quy cũng là người có tiền ấy mà!", Chu Nhã Thiến nói.

"Người có tiền đều rất lễ độ, còn có giáo dục, nếu sai thì sẽ xin lỗi, đúng chứ! Lâm Hàn đánh thương Phùng Thạch, đoán chừng ông ta cũng sẽ không so đo tính toán, dù sao thì ông ta cũng là người rộng lượng!"

"Ừm, có lẽ là như vậy", Lý Vĩnh Phú gật đầu đồng ý.

"Suy cho cùng, loại người có thân phận như Phùng Thạch, tội gì mà phải so đo tính toán với kẻ nghèo hèn như Lâm Hàn chứ!"

Chơi với Dương Lệ ở khu vui chơi cả một ngày, mãi đến gần tối hai người mới về nhà.

Hôm nay, hai người chơi rất vui.

...

Buổi trưa ngày hôm sau, Dương Lệ nhận được cuộc gọi từ chị cả Dương Duyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện