Lần này cấp dưới của Lưu Hạo im lặng.

Anh ta hiểu tính cách của ông chủ, tham lam háo sắc, đặc biệt là tham lam, vô cùng tham lam. Ngay cả tiền lương, bảo hiểm của cấp dưới, của người lao động, nếu có thể vơ vét thì sẽ vơ vét hết.

Giống như một năm trước, một công nhân của Lưu Hạo không may rơi xuống đất tử vong, bảo hiểm đền cho sáu trăm ngàn tệ.

Lưu Hạo đã âm thầm chiếm đoạt bốn trăm ngàn tệ, chỉ để lại cho gia đình nạn nhân hai trăm ngàn tệ. Điều này đủ thấy lòng tham của ông ta.

“Anh Hạo, bên ngoài có người tìm anh”, bỗng nhiên cửa được mở ra và một người bước vào nói.

“Ai thế? Hôm nay tôi nhớ là không hẹn ai mà”, Lưu Hạo khó hiểu hỏi, bàn tay đã đặt lên eo người phụ nữ trong lòng ông ta.

“Người đến tự giới thiệu là Triệu Tứ Hải”.

“Triệu Tứ Hải?”, Lưu Hạo hồi tưởng lại, lắc đầu: “Chưa từng nghe đến cái tên này, không gặp!”

“Vâng!”, người cấp dưới đó đóng cửa lại nhưng chưa được bao lâu lại quay lại:

“Anh Hạo, Triệu Tứ Hải đó nói anh ta là anh rể của Dương Lệ, người tổng phụ trách khu Bành Hồ, có việc gấp muốn nói với anh!”

“Anh rể của Dương Lệ?”

Lưu Hạo sững người một lúc, ông ta đương nhiên biết Dương Lệ- người tổng phụ trách của dự án khu Bành Hộ, ông ta cũng đã xem qua ảnh của cô, xinh đẹp, trong sáng, đáng yêu như hoa như ngọc, Lưu Hạo nhìn đến chảy cả nước miếng.

Ông ta không nghĩ ra anh rể của Dương Lệ đến tìm mình để làm gì.

“Cho anh ta vào đi”, Lưu Hạo xua tay, ra hiệu cho cấp dưới và cả người phụ nữ trong lòng ông ta đi ra.

“Xin… Xin chào giám đốc Lưu!”

Triệu Tứ Hải bước vào, thận trọng mở miệng.

Lưu Hạo là một đại gia bất động sản, nhà thầu nhỏ như Triệu Tứ Hải làm sao sánh bằng.

“Ngồi đi”.

Lưu Hạo mở miệng, rót cho anh ta chén trà.

Lưu Hạo biết rõ mục đích hôm nay đối phương đến là gì, nhưng vì anh ta là anh rể của Dương Lệ nên vẫn phải khách sáo một tý.

“Anh Triệu tìm tôi có việc gì thế?”

Lưu Hạo uống ngụm trà và hỏi.

“Hôm nay đến tìm giám đốc Lưu chủ yếu là muốn giúp ông kiếm tiền”, Triệu Tứ Hải cười thần bí.

“Giúp tôi kiếm tiền?”, Lưu Hạo ngừng tay một chút.

“Dự án cải tạo khu Bành Hộ là dự án hàng chục tỷ tệ, chẳng lẽ giám đốc Lưu chỉ muốn được chia một phần ba thôi sao? Không muốn kiếm thêm chút nữa sao? Ví dụ như 70-80% gì đó?”, Triệu Tứ Hải cười nói.

Ánh mắt Lưu Hạo có chút thay đổi, lòng tham nổi lên, nhưng lại được che giấu rất tốt.

Ông ta cười nói: “Dự án khu Bành Hộ là dự án của chính phủ, hơn nữa còn giao cho công ty đứng top 50 như quỹ đầu tư Nhân Phàm. Tôi phải nhìn sắc mặt của Nhân Phàm mà làm, không phải tôi thích vơ vét bao nhiêu thì vơ vét bấy nhiêu”.

“Haha, giám đốc Lưu, ông nhầm rồi, không phải là nhìn sắc mặt của Nhân Phàm mà là nhìn sắc mặt của em vợ tôi, Dương Lệ”.

Triệu Tứ Hải cười cười: “Cô ấy là người tổng phụ trách, ông muốn chia chác bao nhiêu thì chỉ cần cô ấy nói là được, đúng không nào?”

Lưu Hạo gật đầu, cuối cùng cũng có hứng nói chuyện: “Ừ, nói tôi nghe thử, cậu tính giúp tôi kiếm tiền thế nào”.

“Tôi nghe nói hai ngày sau giám đốc Lưu và Dương Lệ sẽ có cuộc nói chuyện trực tiếp về các chi tiết cụ thể của dự án cải tạo khu Bành Hộ…”

Triệu Tứ Hải tiến lên và thì thầm kế hoạch của mình.

Lưu Hạo nghe xong nhíu chặt mày:

“Kế hoạch này của cậu có khả thi không? Dương Lệ có thể đảm nhận chức người tổng phụ trách thì địa vị trong Nhân Phàm chắc chắn rất cao. Mặc dù tôi có ý đồ với cô ấy, nhưng nếu tôi làm như vậy với cô ấy thì lãnh đạo Nhân Phàm sẽ không tìm tôi tính sổ chứ?”

“Giám đốc Lưu yên tâm!”

Triệu Tứ Hải lập tức nói: “Dương Lệ thuộc công ty tài chính Thiên Hải - một công ty nhỏ bị Nhân Phàm mua lại, địa vị của Dương Lệ ở quỹ đầu tư Nhân Phàm chắc chắn thuộc loại thấp nhất. Ông làm thế với cô ấy thì Nhân Phàm cũng sẽ không tìm ông tính sổ đâu, cùng lắm là tìm một người phụ trách khác thôi.”

Lưu Hạo nhấp một ngụm trà, vẻ mặt trầm tư.

Triệu Tứ Hải nói tiếp:

“Sau khi xong việc, ông có thể chụp lại ảnh rồi dùng ảnh uy hiếp cô ấy. Với tính cách của Dương Lệ thì cô ấy sẽ không muốn làm lớn chuyện này, kết quả cuối cùng là ông vẫn bình an vô sự”.

“Đồng thời, có ảnh trong tay để đe dọa, ông còn sợ Dương Lệ không chia một phần lợi nhuận trong khu Bành Hộ cho ông à, có khi còn cho ông toàn bộ đó”.

Nói xong, Lưu Hạo cười.

“Nói thật, kế hoạch của cậu nghe rất được, còn có phần kích thích”.

Lưu Hạo sờ sờ cằm, khóe miệng nở nụ cười dâm đãng: “Tôi vừa nhìn thấy Dương Lệ liền nảy sinh ý muốn chinh phục, trong lòng nghĩ nếu người phụ nữ này mà ở trên giường của tôi lăn lộn thì không biết sẽ có cảm giác gì”.

“Bây giờ, điều duy nhất cần lăn tăn là chồng của Dương Lệ, nếu việc này đến tai anh ta thì có phiền phức không?”, Lưu Hạo lại nói:

“Dù sao thì Dương Lệ cũng là nhân viên của quỹ đầu tư Nhân Phàm, chức vụ của chồng cô ấy cũng không thấp chứ!”

Triệu Tứ Hải sửng sốt, sau đó bật cười:

“Haha, giám đốc Lưu, đây là vấn đề ông không cần quan tâm nhất, chồng của Dương Lệ là một tên vô dụng suốt ngày ở nhà chỉ ăn và chờ chết thôi”.

“Anh ta làm rể nhà họ Dương cũng được hơn một năm rồi, không đóng góp được gì cho gia đình, là một tên vô công rồi nghề”.

“Thật sao?”, Lưu Hạo trợn tròn mắt.

“Tất nhiên là thật rồi, tôi là anh rể mà không biết sao? Dù ông có làm cho anh ta mọc sừng, anh ta cũng chẳng làm gì được ông! Hahaha!”, Triệu Tứ Hải cười to:

“Tên Lâm Hàn đó chỉ là một kẻ nhu nhược, một trái hồng mềm, muốn nắn thế nào thì nắn!”

“Nếu đã như vậy thì vấn đề này về cơ bản là ổn thỏa rồi!”

Vẻ mặt Lưu Hạo có chút hưng phấn, nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Dương Lệ, ông ta liếm môi:

“Đúng rồi, tôi vẫn còn một câu hỏi cuối cùng, vì sao cậu lại tìm tôi làm loại chuyện này?”

“Giám đốc Lưu, đây là chuyện của gia đình chúng tôi, còn liên quan đến địa vị trong nhà”, Triệu Tứ Hải xoa tay:

“Nếu Dương Lệ làm xong dự án khu Bành Hộ, địa vị trong nhà của tôi chắc chắn sẽ bi Dương Lệ chèn ép…”

Triệu Tứ Hải giải thích ngắn gọn vấn đề.

Lưu Hạo nghe xong, gật đầu và vỗ vỗ vai anh ta:

“Người anh em à, cậu yên tâm, vì địa vị trong nhà của cậu, vì hình tượng người con rể tốt trong mắt bố mẹ vợ cậu, tôi quyết không chối từ việc này”.

“Sau khi xong việc, cậu có thể đến làm ở công ty của tôi, đừng làm ở cái công ty xây dựng nhỏ đó của cậu nữa. Làm viêc với tôi, ăn ngon mặc đẹp, gái xinh, xe sang, đảm bảo không thiếu cậu cái nào!”

“Cảm ơn anh Lưu!”, Triệu Tứ Hải vui mừng nói, lập tức đổi cách gọi.

“Ừ, nếu như kế hoạch đã định rồi thì tôi sẽ bắt tay vào chuẩn bị, trong vòng hai ngày sẽ hẹn Dương Lệ”.

Triêu Tứ Hải nhếch miệng cười dâm đãng:

“Không biết người đẹp này ở trên giường sẽ như thế nào nhỉ?”



Tại trụ sở Đế Dạ Hào ở thành phố Đông Hải.

Lâm Hàn đến đây vào chiều nay.

“Cậu chủ Lâm, mời đi theo tôi”.

Nhìn thấy Lâm Hàn, tiểu Sơn lập tức cung kính hướng về phía trước nói.

Vào thang máy, đi lên lầu sáu, Lâm Hàn đến phòng làm việc của Trần Vô Cực.

“Cậu chủ Lâm!”

Trần Vô Cực đang chăm chú đọc sách, nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy Lâm Hàn bước vào, liền đặt sách xuống:

“Cậu đến rồi!”

Ông ta bước tới tiếp đón.

“Ông đang đọc sách gì vậy?”

Lâm Hàn nhìn về phía bàn làm việc.

“Mấy quyển kinh phật, trước đây tay tôi nhuốm máu quá nhiều rồi, bây giờ muốn sám hối một chút”, Trần Vô Cực cười cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện