Vừa rồi Lâm Hàn đã phát giác ra Dương Lệ ở bên nghe lén, nhưng anh cũng không quan tâm nhiều. 

 Lúc này, nhìn Dương Lệ đi đến, nghe Dương Lệ lo lắng nói, Lâm Hàn cũng hiểu nỗi lo của Dương Lệ. Giao thiệp với những người như vậy mà không có nguy hiểm gì mới lạ. 

 Đương nhiên Lâm Hàn không cần phải tự đi, phái người đi cùng La Văn là được rồi, nhưng chuyện này Lâm Hàn thực sự không yên tâm. 

 Nếu là chuyện khác, có lẽ Lâm Hàn có thể làm vậy, nhưng liên quan đến sự an nguy của Trương Thiên Sơn, chắc chắn Lâm Hàn phải đích thân đi. Lần trước nếu không có Trương Thiên Sơn giúp đỡ, Lâm Hàn đã không thể giành được thắng lợi trong trận chiến quý tộc ấy, cũng không thể thắng cược, đường đường chính chính trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm. 

 Nếu không có Trương Thiên Sơn, e rằng bây giờ Lâm Hàn đã không còn là người của nhà họ Lâm, cũng rất có khả năng không thể sống cùng Dương Lệ được nữa. 

 Lâm Hàn vuốt ve gương mặt của Dương Lệ, nhìn vẻ lo lắng của cô, trong lòng cũng hơi xót xa, không nỡ khiến cô lo lắng, nhưng lần này anh nhất định phải đi. 

 “Vợ à, chuyện lần này khá đặc biệt, anh phải đến đó. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ trở về bình an”, Lâm Hàn dịu dàng nói với Dương Lệ. 

 “Nhưng vừa rồi em nghe các anh nói đến Bắc Đông, còn nhiều thế lực trong vùng như vậy nữa, quá nguy hiểm”, Dương Lệ vẫn hơi bất an. 

 Đối với Dương Lệ mà nói, mặc dù cô không hiểu mấy về những chuyện trong giới xã hội đen, nhưng cô cũng biết vùng Bắc Đông trước nay rất loạn, những người ở đó khá hung ác, rất nguy hiểm. 

 Lâm Hàn nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trương Thiên Sơn có ơn với anh, anh có lý do không thể không đi. Vợ, em không cần lo, yên tâm đi anh cũng có chừng mực, không có nguy hiểm gì lớn đâu. Anh hứa với em, anh nhất định sẽ bình an trở về nguyên vẹn”. 

 Người bình thường nhìn vào, đương nhiên sẽ thấy hành động cứu viện Trương Thiên Sơn lần này vô cùng nguy hiểm. Dù sao không những phải đối mặt với đám người Tạ Kiến An, mà còn phải đối mặt với các thế lực vùng xám ở những nơi khác. Hơn nữa, hiện tại ở Bắc Đông cũng khá loạn, ai cũng không nói trước được những thế lực ở Bắc Đông đó sẽ làm gì, có phản bội Trương Thiên Sơn từ đó tạo thành nguy hiểm cho nhóm Lâm Hàn hay không. 

 Nói cách khác, tình huống tệ nhất là nhóm Lâm Hàn đến đó, rất có khả năng phải đối đầu với tất cả thế lực vùng xám. 

 Nhưng trên thực tế, sau lưng Lâm Hàn có nhà họ Lâm, lần này Lâm Hàn cũng không định dựa vào sức mạnh của bản thân để cứu Trương Thiên Sơn. 

 Tuy rằng chỉ dựa vào các cao thủ của Tôn Hàn Các, cao thủ dưới trướng của Ngô Xuyên và những cao thủ vùng Bắc Đông ở thành phố Đông Hải cũng có cơ hội cứu Trương Thiên Sơn ra, nhưng chắc chắn sẽ đầy nguy hiểm. Lâm Hàn không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy, anh đã định dùng cao thủ của nhà họ Lâm, bảo nhà họ Lâm phái cao thủ đến giúp đỡ. 

 Hiện nay, Lâm Hàn cũng đã có quyền lên tiếng ở nhà họ Lâm. Trong nhà họ Lâm, ngoài Lâm Thiên Tiếu có thể ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Hàn, những người khác của nhà họ Lâm đều không thể gây ảnh hưởng. 

 Còn tính cách của Lâm Thiên Tiếu, Lâm Hàn lại hiểu rất rõ. Đừng nói là Lâm Hàn làm chuyện đúng đắn, cho dù anh có làm chuyện sai lầm, sợ là Lâm Thiên Tiếu cũng ủng hộ vô điều kiện. 

 Dương Lệ nghe vậy, hiểu rằng Lâm Hàn đã quyết tâm, cũng không nói gì thêm nữa. 

 Bây giờ nói thêm không chỉ không thể khuyên Lâm Hàn, mà còn khiến Lâm Hàn lo lắng không cần thiết. 

 Dương Lệ không nói thêm gì nữa, ôm Lâm Hàn một lúc, sau đó để lại một câu nói rồi về phòng. 

 “Nhất định phải an toàn trở về, em ở nhà đợi anh”. 

 Lâm Hàn nhìn Dương Lệ rời đi, mỉm cười nhưng không nói gì, cũng không sợ gì cả. Cho dù lần hành động này có thể thuận lợi cứu Trương Thiên Sơn ra không, cho dù tình thế ở Bắc Đông có phức tạp đến thế nào, Lâm Hàn bảo đảm mình vẫn sẽ không sao. 

 Dù gì được sự trợ giúp của nhà họ Lâm, Lâm Hàn hoàn toàn không sợ những thế lực vùng xám ấy. 

 Đàn em của Tạ Kiến Bình đã bị người của Ngô Xuyên áp giải đi, bản thân Tạ Kiến Bình cũng bị Ngô Xuyên sắp xếp người đưa vào trong sân canh chừng. 

 Lâm Hàn gọi cho hội trưởng lão của nhà họ Lâm, ra lệnh cho nhà họ Lâm làm hai việc. Thứ nhất là bắt đầu từ hôm nay phải xếp Dương Lệ vào mục tiêu bảo vệ cấp một, phải có cao thủ đỉnh cao âm thầm bảo vệ hai mươi bốn tiếng đồng hồ. 

 Thứ hai là yêu cầu nhà họ Lâm phái cao thủ ở gần đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông đợi lệnh, theo Lâm Hàn làm một chuyện. 

 Chuyện thứ nhất tất nhiên hội trưởng lão đồng ý. Dù sao hội trưởng lão cũng đã không kiểm soát được chuyện cưới vợ của Lâm Hàn, mà Lâm Hàn cũng kiên quyết giữ Dương Lệ làm vợ mình. Vậy thì Dương Lệ chính là bà chủ tương lai của nhà họ Lâm, đương nhiên trở thành mục tiêu bảo vệ cấp một của nhà họ Lâm, không được để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài dự liệu. 

 Còn mệnh lệnh thứ hai của Lâm Hàn, người của hội trưởng lão cũng hơi nghi ngờ, muốn hỏi mục đích của Lâm Hàn, nhưng Lâm Hàn từ chối trả lời. 

 Hội trưởng lão không còn cách nào khác, sau khi hỏi ý kiến Lâm Thiên Tiếu, được sự đồng ý của Lâm Thiên Tiếu, cũng chỉ đành làm theo lời của Lâm Hàn. 

 Chẳng mấy chốc, hội trưởng lão nhà họ Lâm truyền từng mệnh lệnh của Lâm Hàn xuống, cao thủ của nhà họ Lâm ở gần thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông không có chuyện quan trọng thì lập tức lên đường tiến về thành phố Phụng Thiên, chuẩn bị giúp Lâm Hàn làm việc. 

 Sau khi kết thúc cuộc gọi với hội trưởng lão nhà họ Lâm, Lâm Hàn lại gọi cho Tiêu Nhã. 

 Mặc dù đã xin sự giúp đỡ từ nhà họ Lâm, nhưng Lâm Hàn cũng hiểu cao thủ nhà họ Lâm ở gần thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông chưa chắc đã đủ. Mặc dù sau cũng sẽ có nhiều cao thủ của nhà họ Lâm đến đó, nhưng trong vòng một ngày chưa chắc đã đủ người để anh đảm bảo sẽ cứu được Trương Thiên Sơn. 

 Cho nên, để bảo đảm không có sơ suất, đề phòng bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào có thể xảy ra, Lâm Hàn tất nhiên sẽ cố gắng dùng hết sức mạnh lớn nhất của mình đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông giải cứu Trương Thiên Sơn. 

 Nhà họ Tiêu ở không xa thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông, hiển nhiên là sẽ đến kịp. Hơn nữa, nhà họ Tiêu cũng là quý tộc, đồng minh đáng tin cậy của Lâm Hàn, lại có thực lực này, đương nhiên có thể giúp được anh. 

 Ngay sau đó, Lâm Hàn gọi cho Tiêu Nhã. 

 Ở hầm mỏ của nhà họ Tiêu tại ngoại ô thành phố Thiên Kinh. 

 Từ khi Tiêu Nhã trở thành bà chủ nhà họ Tiêu, cuối cùng mấy ngày này cũng đã tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp và nhân công của nhà họ Tiêu. 


 Đang giám sát, Tiêu Nhã nghe chuông điện thoại mình vang lên, nhìn qua thì là số điện thoại của Lâm Hàn, cả người lập tức ngẩn ra. 

 Trước kia không biết có bao nhiêu ngày đêm, Tiêu Nhã đều không nhịn được muốn gọi vào số máy này, nhưng cuối cùng đã kìm lại. Tiêu Nhã tự nhủ mình không nên quấy rầy cuộc sống hôn nhân của Lâm Hàn, vì vậy không có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không liên lạc với Lâm Hàn. 

 Không ngờ lúc này Lâm Hàn lại chủ động gọi tới. 

 Tiêu Nhã do dự một lúc, sau đó lập tức nhận cuộc gọi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện