“Được được được, tôi chuyển”.

Cổ Thông không dám phản kháng, rút thẻ ra chuyển tiền.

“Tiền đã chuyển rồi”, Cổ Thông gửi thông tin chuyển tiền cho Lâm Hàn xem.

“Một triệu này anh cầm lấy, đi khám bệnh trước đã, tiền còn dư lại thì mở một tiệm kinh doanh nhỏ, không cần phải làm bảo vệ nữa”.

Lâm Hàn đỡ người bảo vệ dậy.

“Cảm ơn!”

Người bảo vệ nhìn Lâm Hàn đầy cảm kích, 1 triệu, cả đời này anh ta cũng không thể kiếm được, nhưng mà bây giờ, vô duyên vô cớ lại có được, cảm giác như đang nằm mơ vậy.

“Bây giờ tôi lập tức đi khám bệnh”.

Người bảo vệ khập khiễng đi xuống núi.

“Mày sai người đưa anh ấy đến bệnh viện”, Lâm Hàn lại nhìn Cổ Thông.

“Được!”

Cổ Thông lập tức hạ lệnh, không lâu sau, một chiếc BMW M4 chạy tới, đưa đưa người bảo vệ rời khỏi núi Vân Mộng, đến bệnh viện.

“Cổ Thông, từ nhỏ cháu đã được cưng chiều, dựa vào việc được ông yêu thương, kiêu ngạo hống hách”, Cổ Hà bước đến, lạnh nhạt mở miêng.

“Hôm nay, cậu Lâm dạy dỗ cháu, cháu phải ghi nhớ, hơn nữa còn phải biết sữa chữa lỗi lầm”.

“Ông à, cháu nhất định sẽ sửa!”, Cổ Hà giọng run run nói

“Còn không mau cảm ơn cậu Lâm, có thể dạy dỗ cháu, là cháu có phúc!”, Cổ Hà lại tiếp tục giáo huấn.

Cổ Thông nhìn Lâm Hàn, nghiến răng, cuối cũng vẫn phải nói:

“Cảm ơn cậu Lâm!”

“Đem cậu ta đến bệnh viện luôn đi”.

Lâm Hàn lạnh nhạt mở miệng, nói xong, chắp hai tay sau lưng, đi về hướng biệt thự.



Trong một tiểu viện của biệt thự, Lâm Hàn và Cổ Hà ngồi hai bên của chiếc bàn đá, trên bàn bày một bàn cờ và hai tách trà, xung quanh có tiếng chim hót líu lo.

“Không ngờ nhiều năm không gặp, cậu Lâm đã lập gia đình rồi, sao không mang theo Lâm phu nhân đến đây cùng thăm biệt thự?”, Cổ Hà vừa đánh cờ, vừa chậm rãi nói.

“Công việc của cô ấy khá bận, hơn nữa tôi chuẩn bị đợi biệt thự sữa chữa xong mới đưa cô ấy đến”, Lâm Hàn dán mắt vào bàn cờ.

“Như vậy cũng tốt”.

Cổ Hà gật đầu, lại hỏi: “Lâm gia chủ hiện nay thế nào? Nếu không có ông ấy, tôi cũng không có được địa vị như hôm nay, tôi luôn cảm kích ông ấy”.

“Ông ấy là người bận rộn, tôi cũng không biết ông ấy gần đây đang làm gì”, Lâm Hàn lắc lắc đầu.

Cổ Hà nhìn Lâm Hàn mỉm cười, nói: “Xem ra cậu Lâm vẫn còn có chút oán giận với gia chủ rồi”.

Lâm Hàn không nói lời nào, chỉ chuyên tâm đánh cờ.

Gương mặt Cổ Hà ngượng ngùng, chuyển chủ đề khác: “Thân phận của Cậu Lâm một khi đã sáng tỏ, nhất định sẽ chuyển mình thành rồng, thành phố Đông Hải này quá nhỏ bé với cậu rồi, không biết cậu có dự định gì trong tương lai?”

“Tôi chỉ muốn cùng vợ tôi sống một cuộc sống bình thường, đối với việc tranh giành quyền lực, tiền bạc, tôi không có hứng thú”, Lâm Hàn nhàn nhạt, đồng thời di chuyển con xe trong bàn cờ.

“Chiếu tướng!”

Cổ Hà nhìn bàn cờ, ngẩn người phút chốc, sau đó cười lớn:

“10 năm không gặp, kĩ thuật đánh cờ của cậu Lâm vẫn lợi hại như xưa, mặt không biến sắc, không chút sát khí, nhưng thực ra lại hàm chứa sự sắc bén, làm cho người khác kinh hãi! Rồng có vảy ngược, chạm vào khắc chết! Lão Cổ thua rồi!”

Lâm Hàn không nói lời nào, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, rời khỏi biệt thự của Cổ Hà.

Nhìn bóng lưng Lâm Hàn, Cổ Hà thở dài:

“Nước cờ thể hiện đường đi của người đánh cờ, gương mặt Cậu Lâm nho nhã lịch sự, dường như chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, không muốn gây thù chuốc oán với người khác. Nhưng nếu như chạm phải vảy ngược của cậu ấy, nhất định sẽ bị sấm sét đánh trả, sống không bằng chết!”

“Suy cho cùng, cậu ấy cũng là con trai độc nhất của Lâm Thiên Tiếu, sao có thể nhượng bộ người khác cơ chứ?”

“Hơn nữa, nếu đã đứng ở địa vị này, muôn vàn tranh đấu, đâu phải muốn trốn là có thể trốn thoát được”

...

Rời khỏi biệt thự, Lâm Hàn đạp xe trở về nhà.

Vừa đến nhà chưa được bao lâu.

Cốc cốc cốc

Có người gõ cửa

“Không phải lại là Châu Nguyệt Nguyệt đấy chứ!”

Lâm Hàn nhíu mày, ra mở cửa.

Cửa mở, một người phụ nữ đứng bên ngoài.

Khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, thân hình hơi mập mạp, mặc bộ quần áo màu đỏ tía, trang điểm tỉ mỉ, ngón tay thô ráp, trên tay còn đeo nhẫn phỉ thúy và nhẫn vàng.

“Mẹ?”

Lâm Hàn bất ngờ nói.

Người đến, thật sự là mẹ vợ của Lâm Hàn, Trần Diễm Diễm.

“Ồ, miệng cũng ngọt thật, đã biết kêu mẹ rồi cơ à”.

Trần Diễm Diễm cười giễu cợt, cũng không quan tâm tới Lâm Hàn, trực tiếp bước vào phòng:

“Có điều cậu kêu mẹ cũng vô dụng, kẻ thấp hèn vẫn mãi là kẻ thấp hèn, ngày ngày ở nhà chờ chết đói, loại người như cậu, không thể nào trở thành con rể của tôi được”.

Bà ta ngồi trên ghế sofa, hớp một ngụm trà, cắn một miếng trái cây, bất mãn nói:

“Đây là loại táo thối gì vậy, vừa chua vừa chát, tôi biết ngay mà, Tiểu Lệ sống cùng cậu, chẳng có được một ngày tốt đẹp, ngay cả trái cây ngon cũng không được ăn.”

Trần Diễm Diễm cầm lấy trái táo đã cắn một miếng, ném vào thùng rác: “Trái cây nhà chúng tôi đều là dưa hấu đen, trái cây phương Bắc, nhìn xem nhà các người, haizz, con gái của tôi sao lại nhìn trúng cậu cơ chứ!”

Lâm Hàn nhíu mày, nhưng dù gì cũng là mẹ vợ, vẫn lịch sự rót cho Trần Diễm Diễm một ly nước ấm:

“Mẹ, nói lời chua chát, nên uống chút nước.”

“Hơ, đừng thấy sang bắt quàng làm họ, đợi tôi chọn được người rồi thì cậu và Tiểu Lệ phải ly hôn, kẻ thấp hèn như cậu, đối với tôi cũng chỉ là kẻ qua đường thôi”.

Trần Diễm Diễm khinh thường nhìn Lâm Hàn: “Đừng tưởng rằng kết thân với tôi thì tôi sẽ không đá cậu ra ngoài”.

Trần Diễm Diễm đã nói như vậy, Lâm Hàn cũng lười lịch sự, anh ngồi xuống, hỏi:

“Bà đến đây có việc gì không?”

“Đương nhiên có việc, nếu không thì ai lại đến cái khu ổ chuột rách nát này của cậu, làm tôi mệt gần chết”.

Trần Diễm Diễm nói: “Hôm nay con trai họ hàng bên nhà mẹ tôi kết hôn, phải đến uống ly rượu mừng, tôi ghé qua đây để đưa Tiểu Lệ đi cùng, Tứ Hải và Tiểu Duyệt đều đi cả rồi, ý của tôi là, chắc cậu phải ở đây trông nhà thôi”.

Bà ta vừa nói xong, tiếng chìa khoá mở của vang lên, Dương Lệ đã về nhà.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”, nhìn thấy Trần Diễm Diễm, Dương Lệ vô cùng bất ngờ.

“Sao nào, mẹ không thể đến à?”, Trần Diễm Diễm nói: “Mẹ đến, là muốn đưa con đến nhà Bác hai uống rượu mừng”.

Trần Diễm Diễm nói hết mọi việc một lượt.

Dương Lệ lắc đầu: “Rượu mừng có gì đáng uống, con không muốn đi”.

“Con nhóc này, có phải gả cho người ta rồi nên dám cãi lại lời mẹ phải không?”, Trần Diễm Diễm nổi giận

“Mẹ nói cho con biết, Lâm Hàn tên thấp hèn này, mẹ sớm muộn gì cũng đá hắn ra ngoài!”

“Con không muốn đi!”

Dương Lệ lắc đầu: “Cho dù có đi, cũng phải có chồng con đi cùng! Chị hai dựa vào cái gì có thể mang Triệu Tứ Hải đi, còn con lại không thể mang chồng con đi cùng chứ?”

“Cái thằng vô dụng Lâm Hàn đó, có thể so sánh với Tứ Hải được sao?”, Trần Diễm Diễm trợn mắt:

“Tứ Hải ra khỏi cửa, mọi người hỏi về công việc thì nói làm công trình, lái BMW, có thể diện biết bao?”

“Còn Lâm Hàn, người khác hỏi công việc của chồng con là gì, con nói là không có nghề nghiệp, ngày ngày ở nhà chờ chết đói hả? Con không sợ mất mặt, nhưng mẹ sợ!”

“Mẹ mất mặt là việc của mẹ, con không sợ mất mặt”, Dương Lệ nói: “Cho dù nói thế nào, chồng con không đi thì con cũng không đi.”

“Được được được! Kêu thằng Lâm Hàn đó đi cùng, được chưa!”

Trần Diễm Diễm thoả hiệp: “Có điều Lâm Hàn, cậu nghe cho kĩ nhé, lúc ở trên bàn tiệc, cậu chỉ cần ăn là được rồi, đừng nói bừa! Nhất định không được làm cho tôi mất mặt, cho cậu ăn một bữa cơm miễn phí, đã tốt lắm rồi!”

Sau khi đồng ý, 3 người xuống lầu

“Tiểu Lệ, gần đây công việc của con thế nào”, Trần Diễm Diễm nhân tiện hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện