CHO DÙ KINH HOÀNG VÀ NẢN CHÍ trước sự hủy hoại của Rockfort, nhưng Alfred vẫn không khỏi lấy làm thích thú với việc hạ gục những thuộc hạ ít ỏi của mình, trên đường đến phòng điểu khiển chính của khu vực huấn luyện. Hắn không sao tả hết được sự hài lòng khi chứng kiến bọn chúng chết dần chết mòn, còn hai tay thì không ngừng vồ lấy hắn để thỏa mãn cơn đói – đáng đời cái lũ ưa nói xấu sau lưng hắn, luôn gọi hắn là đồ bất bình thường trong khi ngoài mặt thì thề thốt trung thành, giờ thì cho tụi bây biết tay. Có một hệ thống máy quay và thiết bị nghe trộm giăng khắp khu nhà, được lắp đặt bởi chính người cha hoang tưởng của hắn, và một phòng giám sát bí mật trong dinh thự riêng; nhờ vậy mà Alfred biết được những chuyện chẳng hay ho gì, rằng đám nhân viên Umbrella tuy có sợ nhưng chẳng hề kính nể hắn như đã tưởng.

Và bây giờ…

Bây giờ chẳng quan trọng nữa, hắn thầm nghĩ và cười khẩy, đồng thời bước ra khỏi thang máy để nhìn thấy John Barton ở cuối hành lang bên kia, đang lảo đảo tiến về phía hắn với vòng tay giang rộng. Barton là kẻ phụ trách việc huấn luyện lực lượng an ninh ít ỏi của Umbrella, ít nhất là tại khu vực Rockfort này, và là một tên thô lỗ cục mịch, lúc nào cũng vênh váo đi lại với điếu xì gà rẻ tiền trên tay, ra sức vặn vẹo khoe mẽ mấy thớ cơ bắp cuồn cuộn, lúc nào cũng nồng nặc mùi mồ hôi, và luôn luôn cười rộ. Sinh vật tái nhợt và máu me đang đến gần hắn trông không giống lắm, nhưng nhất định là gã đó chứ không ai khác.

“Mày hết có cơ hội cười rồi nhé, Barton.” Alfred lạnh lùng cất tiếng, khẩu súng trường cỡ.22 giương lên, tia sáng đỏ phát ra từ ống ngắm rọi lên con mắt trái của nó. Gã Barton rên rỉ và nhễu nước kia chẳng hề chú ý…

Đùng!

…mặc dù gã chắc phải biết trình độ xạ kích cũng như tài chọn đạn của Alfred. Khẩu.22 này được nạp đạn an toàn, thứ đạn được thiết kế để khuếch tán bề mặt tiếp xúc – gọi là “an toàn” vì nó không hề đi xuyên qua mục tiêu, nên không thể làm ai khác bị thương. Phát súng của Alfred đã tiêu hủy con mắt của Barton, tạo thành một lỗ hổng trên sọ và biến gã thành một cái xác vô hại thực sự. Tấm thân hộ pháp đổ ập xuống nền, máu loang ra thành vũng.

Một số sinh vật đột biến còn lại thì quá yếu ớt, có lẽ phần lớn trong số chúng đã bị cách ly trong các khu vực nghiên cứu, hoặc đã bị giết sạch sẽ - hắn nhất định sẽ khó mà dạo quanh nếu có thêm một ít sinh vật ấy thoát ra ngoài, nhưng cho tới giờ thì những vật chủ virus chưa gây cho hắn một sự đe dọa nào. Alfred đã gặp khá nhiều đàn ông – có cả đàn bà nữa – bị biến thành zombie. Theo kinh nghiệm mà hắn đã trải qua từ thưở nhỏ tới tận lúc trưởng thành, thì đây chính là tác động của T-Virus. Thật ra, chưa bao giờ có nhiều hơn năm hoặc sáu chục tù nhân ở Rockfort một lúc cả; dưới bàn tay của tiến sĩ Stoker cùng các gã nghiên cứu và giải phẫu làm việc trong “bệnh xá,” luôn cần một số lượng nhất định cho hoạt động huấn luyện mục tiêu và thay thế các bộ phận, vì vậy mà không kẻ nào ở khu vực này có thể tồn tại trong nhà thương quá sáu tháng.

Vậy trong sáu tháng tới, bọn ta sẽ ở đâu đây? Alfred bước qua cái xác to đùng của Barton, tiến tới phòng điều khiển để liên lạc với trụ sở Umbrella. Có nên để Umbrella tái xây dựng lại Rockfort không nhỉ? Liệu hắn có nên chấp thuận không? Hắn và Alexia đã được miễn nhiễm tuyệt đối với virus, bởi lẽ hai lối đi nối liền khu nghiên cứu với nhà riêng của bọn họ được thiết kế để ngăn chặn sự lây lan trong không khí. Nhưng với việc những kẻ địch của Umbrella đã dùng đến những biện pháp bạo lực, không biết hắn có nên mạo hiểm để phòng thí nghiệm xây lên gần nhà mình chăng? Nhà Ashford không biết đến sợ hãi, nhưng khinh suất là chuyện khác.

Alexia sẽ không bao giờ đồng ý đến gần khu nghiên cứu, không phải bây giờ, khi mà cô ấy đã đến rất gần mục tiêu rồi…

Alfred kết thúc lộ trình, nhìn chằm chằm vào dãy thiết bị hình ảnh và âm thanh, vào những màn hình vi tính đen thui đang trố mắt nhìn lại hắn bằng những con mắt to tướng bất động. Hắn nhìn mà chẳng thấy gì cả, bởi một sự trống rỗng kỳ lạ đang tràn ngập trong hắn, làm hắn hết sức bối rối. Alexia đã ở đâu? Mục tiêu gì?

Đi rồi. Cô ấy đi rồi.

Hắn có thể cảm nhận sự thật ấy sâu đến tận xương tủy – nhưng sao cô ấy lại có thể rời bỏ hắn, sao lại nhẫn tâm làm thế, cô ấy có biết rằng hắn coi cô như trái tim của mình, rằng hắn sẽ chết mất nếu không có cô?

Một vật thể kỳ quái, đang gào thét và quờ quạng trong tuyệt vọng. Lạnh, lạnh quá. Kiến chúa trần trụi và bị treo lơ lửng giữa biển, hắn không sao với tới được cô ấy, mà chỉ cảm thấy lớp thủy tinh cứng rắn lạnh ngắt dưới ngón tay…

Alfred thở hổn hển, những hình ảnh ác mộng đó giống y như thật, kinh hoàng đến độ hắn không biết mình đang ở đâu, đang làm gì nữa. Hắn cảm thấy tay mình đang siết càng lúc càng chặt quanh một thứ gì đó, bắp thịt hằn lên…

…rồi có tiếng rẹt rẹt phát ra từ bàn điều khiển đằng trước, nghe rất lớn và khô khốc. Alfred nhận ra có người đang nói.

“…làm ơn, có ai nghe tôi nói không – đây là Tiến sĩ Mario Tica ở khoa thí nghiệm tầng hai,” giọng nói tràn ngập nỗi khiếp đảm. “Tôi đang bị kẹt, mấy cái bể chứa đã bị rút cạn hết, chúng đang bước ra... làm ơn cứu tôi với, tôi chưa bị nhiễm, thề có Chúa, làm ơn giúp tôi ra…”

Tiến sĩ Tica, bị kẹt trong phòng có mấy cái bể nuôi phôi. Tica, kẻ đã gởi những bản báo cáo bí mật đến Umbrella về tiến độ của hắn trong dự án Albinoid, với nội dung khác với cái hắn trình bày cho Alfred xem. Alexia đã có ý là nên giao Tica cho Tiến sĩ Stoker từ vài tháng trước… không biết bây giờ cô ấy có thích thú khi nghe tiếng van nài của Tica không?

Alfred với tay lên tắt cái loa đang phát ra tiếng của Tica, bất chợt cảm thấy thư thái hơn đôi chút. Alexia đã căn dặn hắn không biết bao nhiêu lần về những thời điểm kỳ quặc này – cô nhấn mạnh rằng đó chỉ là sự căng thẳng, rằng hắn không nên nghiêm trọng hóa vấn đề, rằng cô sẽ không bao giờ tự ý bỏ rơi hắn. Cô yêu mến hắn rất nhiều.

Sau những suy nghĩ về Alexia, về tất cả những rắc rối và khổ sở mà cái căn cứ vô dụng của Umbrella đem đến cho họ, Alfred quyết định không thực hiện cuộc gọi nữa. Giờ này thì trụ sở chính chắc chắn đã biết về cuộc tập kích, không cần phải gọi bọn nó… hơn nữa, cái lũ ấy không đủ tư cách để nghe hắn mô tả tình hình hiện tại, cũng như về những mối nguy cơ phải đương đầu. Hắn không phải nhân viên của bọn đó, không phải là một tên đầy tớ đi làm báo cáo cho cấp trên. Nhà Ashford đã tạo ra Umbrella; và bọn chúng mới là kẻ phải báo cáo cho hắn.

Và ta đã nói với Jackson cách đây một tuần, về con nhãi Redfield…

Alfred trợn tròn hai mắt, bộ não làm việc cật lực. Claire Redfield, em gái của Chris Redfield, một cựu thành viên S.T.A.R.S. ưa xen vào chuyện của kẻ khác, vừa bị giải đến đây vài giờ trước cuộc tập kích. Con bé đó bị bắt ở Paris, ngay trong tổng hành dinh đầu não của Umbrella, nghe nói là đang tìm kiếm anh trai của nó – và bọn họ giải nó đến chỗ hắn, để giam giữ tạm trong lúc chờ xem nên làm gì tiếp. Nhưng... biết đâu chừng đây lại là một kế hoạch nhằm dẫn dụ thằng anh của con nhãi ấy vào cuộc, để diệt tận gốc cuộc nổi loạn lố bịch của nó, một kế hoạch mà bọn chúng vô ý quên cho hắn biết? Không chừng con bé đã được thằng anh và các đồng bọn bám theo đến tận Rockfort, để chỉ điểm cho cuộc tấn công…

…hay là nó đã cố y sa bẫy ngay từ đầu?

Một câu hỏi không lời đáp. Dĩ nhiên, dĩ nhiên là con bé có thể lắm. Thông minh thật, xem ra nó đã nhập vai khá đạt đấy. Umbrella có chủ động khơi mào cuộc tấn công này hay không thì cũng chẳng quan trọng nữa, không phải lúc này, hắn sẽ xử lý với bọn nó sau. Vấn đề lúc này là con bé Redfield kia đã kéo theo kẻ địch đến Rockfort, và giờ này ắt nó vẫn còn sống, đang thu thập thông tin, do thám, dám chừng đang nghĩ cách làm hại đến Alexia…

“Không,” hắn thì thào, nỗi sợ vụt chuyển thành cơn thịnh nộ. Đây chắc chắn là toàn bộ kế hoạch của con nhãi đó, với mục tiêu làm Umbrella tổn thất càng nhiều càng tốt, mà Alexia hiển nhiên là bộ não khoa học xuất sắc nhất trong việc nghiên cứu vũ khí sinh học, thậm chí là trên mọi lĩnh vực nữa. Claire sẽ không bỏ đi mà không có cô ấy. Cho nên hắn phải tìm con nhãi… hay tốt hơn là đợi nó tìm đến chỗ hắn, vì nó nhất định sẽ đến. Hắn sẽ chờ nó như thợ săn rình mồi.

Và việc gì phải giết nó ngay chứ, trước tiên sao em không bày vài trò vui với nó đã? Giọng Alexia xuất hiện trong suy nghĩ, làm hắn nhớ đến những trò chơi thời thơ ấu, nhớ lại sự thích thú mà họ từng trải nghiệm. Làm cho nạn nhân đau đớn, chứng kiến nó vật vã cho đến chết. Điều đó làm cho mối liên hệ của cả hai càng thêm khắng khít, để cùng chia sẻ những thứ thân mật…

…Ta có thể để nó sống, để Alexia đùa với nó… hay tốt hơn là hãy dẫn nó vào mê lộ, chứng kiến nó chống chọi lại bọn thú nuôi… Có rất nhiều biện pháp khả thi. Chỉ cần vài thao tác, Alfred có thể mở tất cả các cổng trên đảo bằng máy tính, có thể dễ dàng dẫn dụ con bé đến bất cứ đâu hắn muốn, muốn thao túng thế nào cũng được. Claire Redfield đã quá coi thường hắn, tất cả đồng bọn của nó cũng thế, nhưng đừng hòng có lần sau… và nếu mọi việc diễn ra theo đúng như Alfred mong đợi, đây sẽ là một ngày tiền hung hậu kiết.

o0o

Nếu có con chó đột biến nào chạy rong ở đây, thì hẳn là nó đang nấp đâu đó. Cái sân Claire vừa bước vào la liệt những xác chết. Da thịt của họ có màu xám ngoét dưới ánh trăng, ngoại trừ những chỗ đang rỉ máu lênh láng; không có con chó nào, không có gì di động trừ những đám mây trôi lững thững trên bầu trời tối mịt. Claire đứng đó một lúc, quan sát bóng tối, chờ đến khi nắm được hoàn cảnh xung quanh rồi mới tiến vào.

“Steve,” cô thì thào, sợ rằng la lớn sẽ khiến cái gì đó trồi dậy. Thật không may, Steve Burnside cũng bặt tăm y như con chó tru lên khi nãy; có vẻ cậu ta không lượn lờ quanh đây mà đã chạy luôn một mạch.

Tại sao? Sao cậu ta lại muốn đơn độc? Có thể cô đã nhầm, nhưng việc Steve không muốn bị vướng bận có vẻ không hợp lý lắm. Lúc cô vô tình rơi vào cơn ác mộng ở Raccoon, cuộc gặp gỡ với Leon đã tạo nên một sự khác biệt; họ không bị sa lầy cùng một chỗ, nhưng dẫu sao cũng biết rằng có một ai đó đang sốc và sợ hãi giống như mình… thay vì cảm thấy vô dụng và lẻ loi, cô đã có thể đặt ra cho mình những mục tiêu rõ ràng hiện hữu, những việc cần làm để sống sót – tìm chuyến xe dẫn ra ngoài thành phố, tìm kiếm Chris, bảo vệ Sherry Birkin.

Và theo quan điểm an toàn, có người trông chừng sau lưng nhất định là tốt hơn việc đi một mình.

Bất kể lý do của cậu ta là gì thì cô cũng phải cố hết sức can ngăn mới được, tất nhiên là nếu tìm được anh chàng. Cái sân trước mặt rộng hơn nhiều so với cái sau lưng cô, bên phải là một cabin dài có một khoang, bên trái là một bức tường không cửa, có lẽ là phần hậu của toà nhà lớn. Một đốm lửa yếu ớt đang nhảy múa trên khung cửa sổ vỡ toạc của bức tường, và nhiều mảng đổ nát che phủ trên các tử thi, cho thấy dấu hiệu của một cuộc tấn công khốc liệt. Ngay bên phải cô có một cánh cửa bị khóa, đối diện là một lối đi dơ bẩn sáng mập mờ dưới ánh trăng, và một cánh cửa đóng kín… có nghĩa là Steve hoặc đã vào trong cabin, hoặc đã đi theo con đường bên tay phải ở góc sân đằng xa.

Cô quyết định xem qua cabin trước… và khi leo lên cái hành lang có tay vịn chạy suốt chiều dài toà nhà, cô tự hỏi không biết kẻ nào đã tấn công Rockfort, và tại sao. Rodrigo đã nói gì đó về một lực lượng đặc biệt, nhưng nếu đúng vậy thì họ nhận lệnh của ai? Dường như Umbrella có không ít kẻ thù, một tin tốt lành – nhưng dù thế nào, cuộc tập kích lên đảo vẫn là một tấn bi kịch. Những tù nhân đã chết cùng với các nhân viên, mà T-Virus – không chừng cả G-Virus và gì gì nữa mà có Chúa mới biết – đâu có phân biệt người tốt với ngưòi xấu.

Claire tiếp cận cánh cửa gỗ của cabin, khẩu 9 ly sẵn sàng. Cô khẽ đẩy cửa và rồi đóng lại lập tức, bởi lẽ có hai vật chủ bên trong, đang đi lê lết quanh cái bàn. Một giây sau, có tiếng nện thùm thụp lên cửa, cùng với tiếng rên rỉ khe khẽ ghê rợn.

Thử đường kia thôi. Cô không tin là anh chàng Steve kiêu ngạo đó lại có thể để nguyên hiện trường như thế nếu đã vào trong cabin, và nếu vậy thì cô hẳn đã nghe thấy tiếng súng…

…trừ khi bọn nó vồ trúng cậu ta trước.

Chris không ưa cái giả thiết này, nhưng với tình trạng nguy ngập như hiện tại thì cô không thể cho phép mình lãng phí đạn chỉ để tìm hiểu tường tận. Cô phải theo lối đi đằng kia để xem nó dẫn đến đâu, và nếu không tìm thấy Steve thì anh chàng phải tự lo lấy thân thôi. Cô đương nhiên muốn làm điều tốt, nhưng cũng biết rõ rằng việc của mình mới là ưu tiên nhất; cô phải quay lại Paris để gặp Chris và những người khác, và đừng hòng làm được nếu cứ phí đạn không đâu để rồi bị xơi tái.

Cô đi dọc theo hành lang, các giác quan tập trung cao độ khi đến gần điểm cuối tòa nhà. Cô còn chưa quên âm thanh của một hoặc nhiều con chó khi nãy, và chờ nghe thấy tiếng móng vuốt cào trên đất, tiếng thở nặng nề hồng hộc giống như kinh nghiệm trải qua hồi ở Raccoon. Màn đêm lạnh lẽo, ẩm ướt, và im ắng, một làn gió nhẹ lướt ngang qua sân, Claire chỉ nghe thấy có mỗi nhịp thở của mình.

Không có gì quanh góc cabin khi Claire liếc nhìn cả, chỉ có một xác đàn ông nằm vắt vẻo nửa trong nửa ngoài chỗ lỗ thông của toà nhà, cách đó chừng năm mét. Đi thêm mười mét nữa là đến lối rẽ bên phải, và Claire thở phào nhẹ nhõm khi thấy có dấu chân đi qua một cánh cửa có chốt khóa; hiện tại cái chốt đã được mở.

Anh chàng hẳn đã đi qua đó, hướng về bức tường phía tây… Thật là khuây khỏa khi biết chắc được một điều gì đó, nhất là khi có dính tới Umbrella. Cô lần theo lối đi, ngẫm nghĩ xem nên làm cách nào để thuyết phục anh chàng ngông nghênh đó chịu đi chung với mình. Chắc là nên kể về Raccoon, giải thích rằng cô đã có kinh nghiệm với những thảm họa của Umbrella…

Claire vừa dợm bước qua phần thân trên của cái thây thì nó nhúc nhích.

Cô bật lùi lại, chĩa súng vào cái đầu đẫm máu, tim đập thình thịch – và nhận ra nó chết thật rồi, có ai hoặc thứ gì đó khuất trong lỗ thông đang kéo chân cái xác một cách đều đều và mạnh bạo.

..giống như một con chó đang kéo một vật nặng nề bằng răng.

Cô không kịp nghĩ thêm gì nữa mà nhảy qua cái thây và tăng tốc, bởi lẽ cô biết con chó - nếu đúng là nó – sẽ không bị phân tâm quá lâu. Cái khoảng cách không đầy một mét khiến cô phải chạy nước rút thật nhanh tới lối rẽ, đôi giày nện thình thịch lên nền đất ẩm ướt, hai tay vung lên không ngừng. Bọn zombie chậm chập và rời rạc, còn lũ chó mà cô với Leon từng gặp thì lại hung dữ và nhanh như chớp. Cho dù có vũ khí, cô cũng không muốn đối mặt với bọn chúng chút nào. Chỉ một vết cắn thôi là cô bị lây nhiễm ngay.

Arroooooo! Tiếng tru ghê rơn phát ra từ đằng xa và từ phía cái lỗ thông, từ đâu đó của góc sân phía sau.

Khốn kiếp, bao nhiêu… Cóc cần biết vì cô sắp tới nơi rồi, sinh lộ nằm ngay bên trái. Claire không hề nhìn lại, không dám chậm trễ một bước nào tới khi đến được cánh cửa, chộp lấy nắm xoay rồi đẩy mạnh. Nó mở ra một cách dễ dàng, và khi không thấy có hàm răng nào chờ sẵn bên trong, cô nhảy vào và đóng sầm cánh cửa lại…

…để rồi nghe thấy nhiều tiếng rên rỉ của bọn zombie, mùi thối rửa của những vật chủ mang virus xộc lên mũi, đồng thời có thứ gì đó xô vào cánh cửa sau lưng và bắt đầu cào cấu, cất tiếng gầm gừ như thú hoang.

Bao nhiêu con chó, bao nhiêu zombie? Một ý nghĩ thoáng qua bộ óc kinh hoảng của cô. Việc tiết kiệm đạn đã ăn sâu vào thói quen sau lần ở Raccoon, và nếu mình chui vào đường cùng thì sao? Cô suýt nữa đã quay lại để chấp nhận mạo hiểm, trước khi trông thấy vị trí của những con zombie.

Khu vực này tối tăm ảm đạm, nhưng vẫn đủ để cô quan sát thấy có khá nhiều hình dáng lảo đảo trong những khu cách ly, cách nơi cô đứng khá xa. Một con đang lắc mạnh khung cửa mắt lưới với cánh tay trơ xương lủng lẳng đầy những vết hoại tử, không mảy may biết đau đớn với phần thân thối rữa.

Một loại lồng nhốt…

Claire tiến vài bước lại gần, lo ngại nhìn vào cái ổ khóa đơn giản và mỏng manh dùng để khóa cửa – và thấy có ba con zombie không bị nhốt trong lồng đang nhắm tới chỗ mình, cái miệng há hốc nhễu đầy nước miếng và một thứ chất lỏng đen thui, những ngón tay xòe ra muốn chộp lấy cô. Cô đã quá chú tâm đến những con bị nhốt, nên không nhận ra còn những con khác bên ngoài.

Claire nhún mình xuống và tung một cước vào ngực, đòn đánh đầy uy lực khiến nó bật nhào ra sau. Cô thậm chí cảm thấy giày của mình ngập sâu vào trong thịt của nó, nhưng chẳng có thời gian để kinh tởm nữa, vì khẩu 9 ly đã giương lên…

…và có tiếng kim loại loảng xoảng, cửa lồng bật tung ra, và thình lình cô thấy mình đối mặt với bảy con chứ không phải ba nữa. Chúng đổ xô về phía cô, lê lết qua một thùng rác, vài cái thùng chứa, mấy cái thây của đồng bọn.

Đoàng! Claire bắn ngay vào con đầu tiên mà không cần suy nghĩ, khoét luôn một lỗ trên thái dương bên phải của nó. Cô nhận ra mình đang gặp rắc rối to trong lúc nó đổ ập xuống nền đất bẩn thỉu. Quá nhiều con, vòng vây đang siết chặt, cô sẽ không thoát được – những cái thùng! Một trong số chúng có ký hiệu dễ cháy, giống như cách mình đã làm ở Paris…

Claire cúi người nấp sau một cái thùng rác lớn, chuyển súng sang tay trái khi ngồi xuống. Cô vòng tay qua cái thùng và bắn vào mục tiêu sau khi đã định vị cẩn thận, trong lúc đám zombie còn đang bỡ ngỡ tìm kiếm, cất tiếng rên rỉ đầy đói khát…

Đoàng! Đoàng! BÙM!

Cái thùng dội lại vào vai, khiến cô té bật ra sau. Cô co rúm người lại, bên tai vang lên tiếng dội ong ong khi những mảnh kim loại lởm chởm nóng rực rơi xuống rào rào trên cái thùng, có một ít rớt trúng chân trái. Cô phủi hết chúng đi, hoảng hồn nhận ra là mọi chuyện đã ổn, rằng mình hãy còn sống.

Cô ngồi xổm dậy, tìm kiếm những gì còn lại của những kẻ tấn công. Chỉ có một con nguyên vẹn đang nặng nề dựa vào chỗ cái lồng, quần áo tóc tai bốc cháy; nửa thân trên của con thứ hai vẫn đang cố nhoài tới chỗ cô, lớp da đen thui và sủi bọt của nó rớt ra cách đó vài inch. Những đứa khác đều đã yên nghỉ, những cụm lửa phụt lên dưới đất đang nuốt lấy những phần thảm hại còn lại của chúng.

Claire nhanh chóng kết liễu hai con còn sống, tim cô nhói đau trước giờ phút cuối cùng của những kẻ đã từng là người. Từ sau biến cố ở Raccoon, cô toàn mơ về zombie, về những sinh vật hôi hám nhễu nhão chỉ biết lấy thịt sống dùng bữa. Umbrella đã tạo ra những con người quái gỡ này ngoài ý muốn, giống như những thây ma biết đi trong phim ảnh, và chúng không có chọn lựa nào khác hơn là giết hoặc bị giết.

Ngoại trừ việc cách đây không lâu họ vẫn là người, những người có gia đình và cuộc sống của mình. Dù họ đã làm việc cho bọn bất lương, nhưng cũng không đáng bị chết một cách kinh tởm như vậy.

Cô nhìn xuống những cái xác cháy trụi, cảm thấy buồn nôn xen lẫn nỗi căm hờn ngấm ngầm với Umbrella.

Claire lắc lắc đầu, cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ bi quan, cô biết rằng nỗi đau khổ sẽ khiến mình bị lưỡng lự trong những thời điểm quyết định. Giống như quân nhân thời chiến vậy, cô không được phép nhân đạo với kẻ địch… mặc dù cô luôn biết rõ kẻ thù thực sự là ai, và cô cầu mong sao bọn cầm đầu Umbrella phải bị đọa dưới địa ngục vì những gì chúng đã làm.

Không muốn tiếp tục bị giật mình nữa, nên Claire cẩn thận kiểm tra từng góc tối của lối đi sau mỗi bước chân. Sau lưng cái lồng là một máy chém còn tốt, với những vết nhơ giống như máu khô. Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy rùng mình, nó gợi lại trong cô ký ức về sếp Irons ở tòa nhà RPD, và lãnh địa tối mật của lão; Irons là bằng chứng sống của một điều, đó là Umbrella đã không kiểm nghiệm tâm lý những nhân viên mật của chúng. Đằng sau cái thiết bị hành hình ghê tởm đó là một cánh cửa, nhưng hiển nhiên Steve đã không đi đường này, vì trong lồng còn bọn zombie kia mà. Kế bên lồng là một loại cửa trượt kim loại, nhưng không có dấu hiệu cho thấy nó đã được mở… và cạnh đó là cái cửa duy nhất anh chàng có thể đã đi qua, bởi lẽ con đường này là một ngõ cụt.

Claire bước tới cánh cửa, bất chợt cảm thấy hết sức mệt mỏi và già nua, dường như mọi cảm xúc đều cạn kiệt. Cô kiểm tra lại khẩu súng trước khi đặt tay lên chốt cửa, bâng quơ tự hỏi không biết mình có còn được gặp lại anh Chris không. Chỉ việc giữ vững niềm tin thôi cũng đã là một gánh nặng khủng khiếp với cô, càng nghiêm trọng hơn khi cô không tài nào quên nó được, dù chỉ một chốc.

o0o

Steve nhảy nhổm lên khi nghe thấy tiếng nổ bên ngoài, đảo mắt nhìn quanh căn phòng bừa bộn chật hẹp, tưởng đâu bức tường sắp đổ sụp xuống. Sau một hồi đánh lô tô trong bụng, anh chàng bắt đầu an tâm trở lại và cho rằng chỉ là một vụ nổ hơi nữa. Kể từ sau đợt tập kích, những đám cháy không kiểm soát đã bùng lên khắp khu vực nhà giam, đôi lúc liếm qua những vật bắt lửa, bình ôxy hoặc dầu chẳng hạn, và gây ra những tiếng nổ.

Giống y như cái tiếng nổ đã cứu sống cậu ta vậy – anh chàng đã bị mảng tường va trúng khi một thùng dầu phát nổ, rồi bị che lấp bởi những mảnh vỡ. Tới lúc tỉnh lại thì bọn zombie đã lan tràn khắp nơi, gần như mọi tù nhân và lính gác đều đã chết…

Những hồi tưởng tệ hại. Cậu xua tan chúng đi và tập trung vào màn hình máy tính, vào cái thư mục chứa hồ sơ tình cờ bắt gặp trong lúc định tìm kiếm bản đồ hòn đảo. Thằng ngốc nào đó đã viết mật mã lên một miếng giấy bầy hầy và dán bên cạnh đĩa cứng, nhờ đó mà cậu có thể dễ dàng truy cập vào các thông tin cơ mật. Chỉ khổ nỗi, phần lớn đều chẳng chút giá trị – ngân sách nhà tù, những cái tên và ngày tháng mà cậu mù tịt, thông tin về một loại hợp kim đặc biệt mà máy dò kim loại không phát hiện được… có một cái cũng đáng quan tâm, đó là cậu phải đi qua thiết bị dò kim loại tự khóa hai chiều trước khi vào văn phòng, có điều chỉ cần ba bốn viên đạn trúng đích là giải quyết được cái máy đó rồi. Kể ra cũng không phải hoàn toàn vô ích; vì cậu đã tìm thấy những chìa khóa của cổng chính nhét trong ngăn kéo bàn, có lẽ nhờ nó mà cậu sẽ không đánh động tới hệ thống tự khóa trong lúc thoát ra.

Tất cả những gì mình cần bây giờ là sơ đồ tới chỗ tàu hoặc máy bay gần nhất, rồi lặn mất tăm. Cậu sẽ đón cô nàng đi chung sau khi đã quét sạch đường đi, sẽ nhập vai một chàng hiệp sĩ với bộ giáp lấp lánh… và cô ta chắc chắn sẽ tán thưởng nồng nhiệt, không chừng còn muốn…

Đập vào mắt cậu ta là cái tên của một thư mục. Steve cau mày, rướn người tới sát màn hình. Có một thư mục ghi chữ Redfield, C… Claire Redfield chăng? Cậu mở nó ra trong sự tò mò và chăm chú đọc, đến khi có một tiếng động vang lên đằng sau.

Anh chàng chộp lấy khẩu súng trên bàn và quơ ngang, thầm mắng mình đã quá lơ đễnh trước khi nhận ra Claire. Cậu hướng vũ khí xuống đất rồi nhìn cô với vẻ hơi cáu kỉnh.

“Cậu đang làm gì vậy?” Cô thản nhiên hỏi, làm như chẳng hề biết là mình vừa làm anh chàng giật thót người. “Làm sao mà cậu vượt qua được đám zombie ngoài kia?”

“Tôi chạy,” cậu đáp, thấy khó chịu với câu hỏi. Bộ cô ta cho là cậu vô dụng lắm sao? “Tôi đang tìm bản đồ… Này, cô có liên hệ gì với Christopher Redfield không?”

Claire cau mày. “Chris là anh tôi. Sao vậy?”

Anh em. Thảo nào. Steve ngó lại máy tính và bâng quơ tự hỏi, hình như mấy người mang họ Redfield đều cừ khôi hết thì phải. Anh của cô ta quả là một tay khó chơi, một cựu phi công và là thành viên đội S.T.A.R.S., một tay thiện xạ đáng gờm và là cái gai trong mắt Umbrella. Còn lâu anh chàng mới chịu thừa nhận điều đó ra mặt, nhưng dù gì thì Steve cũng rất ấn tượng.

“Chắc cô cần biết một điều, rằng Umbrella đang coi anh ta là một đối tượng cần giám sát,” cậu vừa nói vừa lùi lại, để cô có thể thấy được những gì trên màn hình. Hình như Redfield đã ở Paris, mặc dù Umbrella vẫn chưa tìm thấy nơi ẩn nấp của anh. Steve lấy làm thích thú khi moi ra được một hồ sơ có ý nghĩa với Claire; một chút xíu biết ơn từ một cô gái xinh xắn thì không bao giờ thừa.

Claire duyệt qua các thông tin và nhấn vài phím, rồi nhìn cậu với một vẻ khuây khỏa. “Ơn Chúa là có vệ tinh liên lạc. Tôi có thể báo cho Leon, một người bạn, giờ này chắc anh ta đang đi chung với Chris…”

Cô vừa giải thích vừa di chuyển ngón tay trên bàn phím. “…bọn tôi xài chung một hộp thư… nó đây, thấy không? ‘Liên lạc ngay lập tức, tất cả đều ở đây.’ Anh ấy gửi nó ngay buổi tối tôi bị bắt.”

Steve nhún vai, chẳng mấy quan tâm đến những người bạn của Claire. “Sao không lui lại hồ sơ trước, coi thử coi kinh độ và vĩ độ của cái bãi đá này là bao nhiêu,” cậu vừa nói vừa cười khẩy. “Sao cô không báo cho anh cô biết phương hướng luôn, để anh ta tới đây tiếp viện?”

Cậu ngỡ sẽ nhận được một cái nhìn cáu kỉnh, nào ngờ Claire chỉ gật đầu với vẻ thành thật. “Ý kiến hay đấy. Tôi sẽ nói là có một vụ rò rỉ ở tọa độ này. Họ sẽ hiểu ý.”

Cô ta đẹp ra phết, nhưng mà cũng ngốc ra phết. “Chỉ là trò đùa thôi,” cậu lắc đầu nói. Họ đang ở một nơi không biết là ở đâu kia mà.

Cô nhìn anh chàng chằm chằm. “Vui quá hả. Để tôi nói lại với Chris chừng nào gặp anh ấy.”

Một cơn phẫn nộ thình lình dâng lên khắp người Steve, một mớ bòng bong của sự tức tối xen lẫn tuyệt vọng, cùng hàng loạt những cảm xúc mà cậu không sao hiểu nổi. Cậu chỉ hiểu một điều là cô nàng Claire này thật sai lầm; ngu ngốc, ngờ nghệch, và sai lầm.

“Cô đùa hay sao? Với tình cảnh hiện tại, cô nghĩ anh ta sẽ xuất hiện thật sao? Nhìn vào tọa độ kia kìa!”

Ngôn từ vọt ra chứa đầy sự cay cú và bất cần, với âm lượng lớn ngoài mong đợi, nhưng cậu cóc cần quan tâm. “Đừng có ngu ngốc như vậy – tin tôi đi, cô không thể phụ thuộc người khác như vậy, rồi cô sẽ chỉ tự làm hại mình thôi, cô sẽ không trách được ai khác ngoài chính bản thân mình vì điều đó.”

Claire nhìn Steve như thể cậu ta mất trí vậy, và cơn thịnh nộ của cậu biến thành cảm giác hổ thẹn, vì đã cư xử lập dị ngoài ý muốn. Cậu cảm thấy nước mắt đang chực trào ra vì bị mất mặt, và cậu không thể để mình khóc như con nít trước mặt cô ta được, tuyệt đối không. Trước khi cô kịp nói gì, cậu đã quay người bỏ chạy, cực kỳ bẽ mặt.

“Steve, chờ đã!”

Steve đẩy mạnh cánh cửa đằng sau và chạy thẳng một mạch, chỉ muốn thoát ra ngoài và đi thật xa, mặc xác bản đồ, mình có chìa khóa rồi, mình sẽ làm gì đó, sẽ giết bất cứ thứ gì cản đường…

Steve đi dọc theo hành lang dài, qua một cửa kim loại và ra bên ngoài, vũ khí hờm sẵn, cảm thấy hơi thất vọng khi chạy qua chỗ cái lồng nhốt, đôi lần trượt chân vì vũng nước và mấy cái thây cháy âm ỉ - không còn gì để bắn nữa, không còn ai để trút giận, để giúp cậu ta xoa dịu những cảm xúc lẫn lộn lúc này.

Cậu đẩy cánh cửa dẫn ra mặt sau nhà nghỉ, và bắt đầu lần mò quanh tòa nhà dài xọc, mồ hôi túa ra, tim đập thình thịch, tóc dính bết vào da đầu bất chấp không khí lạnh lẽo – cậu đã bị cơn điên rồ của mình lấn át, đã chạy bất kể phương hướng, và đã không thấy hay nghe gì cả đến khi quá muộn.

Wham. Thứ gì đó tông vào cậu từ sau lưng, hất cậu té sấp. Steve lật mình lại ngay lập tức, cảm giác một nỗi kinh hoàng không sao tả xiết – và thấy hai con chó canh ngục, một con đang vòng lại sau khi nhảy xổ vào cậu, con kia gầm gừ trong cổ họng và đang từ từ tiến tới.

Chúa ơi, tụi nó…

Chúng đã từng là giống chó dữ, nhưng giờ thì hết rồi; chúng đã bị lây nhiễm, cậu có thể thấy điều đó qua con mắt đỏ lờ đờ và cái miệng nhễu nước, qua những thớ cơ kỳ quặc uốn cong thành búi dưới lớp da nhầy nhụa. Lần đầu tiên kể từ sau cuộc tập kích, sự điên loạn không giới hạn của Umbrella – bao gồm những thí nghiệm tối mật, vẻ ngoài lố bịch và thói thù dai – thật sự làm cậu ta bị sốc. Steve vốn thích chó, thậm chí còn thích hơn người nữa, nên những gì xảy đến cho những con vật khốn khổ này thật là không công bằng.

Không công bằng, không phải ở đây, không phải lúc này. Mình không đáng bị như vậy, mình đâu có làm gì sai…

Steve thậm chí không nhận thấy rằng lòng trắc ẩn của mình đã chuyển đối tượng, rằng cậu ta đang thú nhận với chính mình về tình cảnh tồi tệ hiện tại, rằng mình đang ở thế bí; cậu không còn thời gian để chọn lựa nữa. Không đầy một giây sau khi trở mình, những con chó đã chuẩn bị tấn công.

Mọi chuyện chấm dứt sau đó một giây, thời gian đủ để bóp cò, rồi định hướng và bóp cò lần nữa. Cả hai con thú đổ vật xuống, một con bị bắn trúng đầu, con kia hứng đạn vào ngực. Con thứ hai tru lên một tiếng, không biết là đau đớn, sợ sệt, hay kinh ngạc, trước khi ngã xuống bùn. Nỗi căm hờn của Steve với Umbrella gia tăng gấp bội theo âm thanh đó, trí óc cậu không ngừng lặp lại rằng điều đó thật không công bằng, khi lồm cồm đứng dậy và lảo đảo chạy tiếp. Cậu có chìa khóa mở cổng nhà giam, cậu sẽ không còn là tù nhân của chúng nữa.

Giờ là lúc đòi nợ đây, cậu quả quyết trong lòng, thình lình hy vọng và cầu nguyện rằng mình sẽ đụng độ với một tên nào đó, một thằng khốn Umbrella chịu trách nhiệm về những chuyện này. Không chừng cậu sẽ thấy dễ chịu hơn nếu nghe thấy hắn van vỉ để được chết cho yên thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện