Không phải nghi ngờ gì nữa, tình bạn và tình yêu có những nét tương đồng.
Thậm chí ta có thể nói về tình yêu như cơn cuồng si của tình bạn.
Sénèque[1]
Mưa trút xuống như thác đổ.
Anh đã bấm chuông nhưng Mallory vẫn chưa về.
Đứng từ bên kia đường, anh dõi theo những chiếc xe hiếm hoi đang đi tắt qua lối này để ra đường cái.
Quỷ tha ma bắt, đúng là cơn đại hồng thủy! Và thậm chí không còn nơi nào để trú. Quả thực, nghĩ đến chuyện đứng trú mưa dưới mái hiên của bất kì ngôi nhà nào quanh đó cũng chẳng có ích gì: dân khu này vốn có cái danh tiếng chính đáng là thường xuyên báo cảnh sát những kẻ khả nghi lảng vảng quanh nhà. Vậy nên tốt nhất là không để ai nhìn thấy, đi mà dầm mưa và chịu cái rét thấu xương.
Cảnh sống thanh bình ở California, nói thế nào ấy nhỉ? Anh vừa nghĩ bụng vừa hắt hơi ầm ĩ.
Anh cảm thấy mình mới ngu ngốc và tội nghiệp làm sao, nhất cử nhất động đều bị cái chết đè nặng trên vai chi phối.
Mình làm cái quái gì ở đây thế nhỉ? Có thể ngày mai Mallory mới về nhà, hoặc có về chăng nữa thì cũng có Tyler đi cùng. Anh thừa hiểu, dù chỉ có một mình đi nữa, cô cũng sẽ tiếp chuyện anh với thái độ hết sức dửng dưng.
Khỉ thật! Toàn thân anh ướt sũng. Anh run lập cập. Chưa bao giờ anh có cảm giác đời mình thất bại đến thế.
Đúng vào lúc mưa nặng hạt hơn, thanh chắn sốc phía trước của chiếc Porsche khựng lại trước cửa ngôi nhà nhỏ.
Nathan nheo mắt. Từ chỗ đang đứng, anh không nhìn rõ lắm nhưng anh có cảm giác cả Mallory và Tyler đều chưa bước xuống xe. Chắc là họ vẫn đang nói chuyện với nhau. Cũng có thể hai người đó đang… hôn nhau cũng nên?
Anh cố tiến lại gần hơn một chút nhưng màn mưa đã tránh cho khoang lái chiếc xe những ánh nhìn tò mò. Khoảng hai hay dăm ba phút sau, Mallory xuống xe, có vẻ ngập ngừng một lát rồi chạy thẳng vào nhà.
Chiếc Porsche phóng hết tốc lực chạy xa dần, làm bùn bắn tung tóe lên mọi vật xuất hiện trên đường đi.
Lát sau, đèn trong nhà lần lượt bật sáng, bóng Mallory in trên những tấm rèm vải mutxolin.
Anh cảm thấy cô độc, dễ tổn thương và bối rối không biết phải làm gì. Chính anh, kẻ vẫn tự hào là con người thiên về hành động, vậy mà ngay lúc này đây anh thấy mình hoàn toàn tê liệt. Nói với Mallory rằng anh vẫn yêu cô, liệu điều ấy có chút ý nghĩa nào không?
Bỗng nhiên, cánh cửa bật mở và anh nhìn thấy cô bước xuống lòng đường, giống như bị màn mưa nuốt chửng.
Điều gì đã khiến cô ấy lao ra giữa trời mưa mà không mang theo ô nhỉ? Anh tự hỏi.
Cùng lúc đó, bầu trời bị rách nát bởi những tia chớp và tiếng sấm đì đoàng.
Cô quay người lại, nhìn bốn phía rồi gọi to:
- Nathan?
Mùi quế thơm lừng tỏa ra từ những cây nến.
Anh đã cởi áo sơ mi và lau người bằng một chiếc khăn tắm.
Thời tiết âm u và mưa nhiều càng làm nổi bật bầu không khí ấm cúng trong căn hộ của Mallory. Những bông hoa, đủ loại cờ và huy hiệu khiến cho góc nào của phòng khách nom cũng vui mắt. Nhận thấy không có cây thông và những món đồ trang trí cho lễ Giáng sinh nhưng Nathan không lấy làm ngạc nhiên: Giáng sinh luôn gợi cho vợ anh cảm giác lo âu.
Anh vắt áo vest và quần âu của mình lên mắc rồi phơi lên bệ lò sưởi. Tiếp đó, anh khoác lên người tấm chăn dày rồi vùi mình vào đám gối tựa nhiều màu bày la liệt trên tràng kỷ. Trong lúc thu xếp chỗ nằm, anh đã phiền đến một con mèo vẫn đang say giấc. Bất bình vì bị quấy rối trong cái ổ êm ái của mình, con vật kêu lên một tiếng đầy thù địch.
Đó không phải giống mèo Ba Tư hay mèo Xiêm, mà là một con mèo hoang bị tật ở chân tình cờ lạc vào nhà, Mallory giữ lại nuôi để làm bạn với con thỏ của Bonnie.
- Xin chào, anh bạn, đừng sợ.
Luật sư lẹ làng nhấc chú mèo lên và đặt cho nó nằm lại ngay bên cạnh mình. Sau vài cái vuốt ve từ đầu xuống đến cổ, chú mèo chấp nhận chia sẻ lãnh thổ và gừ gừ hồi lâu ra điệu hài lòng.
Nathan nằm duỗi dài người, ru mình theo tiếng kêu đều đặn ấy, rồi cũng thiếp đi vì mệt.
Bên ngoài, cơn giông càng thêm dữ dội và những tia chớp nối liền rạch xé bầu trời trong một tiếng gầm hung tợn.
Mallory đang pha cà phê trong bếp.
Radio rỉ rả một ca khúc kinh điển của Van Morisson, nam ca sĩ mà cô đặc biệt yêu thích.
Cánh cửa dẫn sang phòng khách bật mở. Cô cúi xuống để lén quan sát Nathan đang ngủ. Cô nhận thấy anh vừa chợp mắt và giống như khi xưa mỗi lần cô nhìn anh ngủ say, lòng cô lại trào dâng một tình cảm âu yếm dịu dàng.
Ban nãy, làm sao cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh trong khi thậm chí không biết là anh đã hủy chuyến bay? Cô không sao lý giải nổi. Chỉ là thế thôi, bỗng nhiên, một sức mạnh đã thôi thúc cô lao ra ngoài, dưới trời mưa, để rồi nhận ra anh. Cô tin chắc rằng anh đang đứng đó, đứng bên kia đường mà đợi cô. Đây không phải lần đầu tiên xảy ra sự việc kỳ lạ kiểu này. Cũng như chồng, cô không thực sự theo một tôn giáo, tín ngưỡng nào cả. Thế mà giữa họ đã có một mối liên hệ tinh thần cùng lúc huyền bí và khiến cả hai yên lòng. Cô không bao giờ kể lại với ai vì chuyện này nghe có vẻ nực cười và mối liên hệ đó đã có từ ngày ấu thơ, khi họ còn là những đứa trẻ.
Cô nhìn anh lần nữa. Tại sao anh quay lại? Sáng nay, cô đã rất tò mò về vị bác sĩ phẫu thuật đi cùng anh và cô lờ mờ cảm thấy có chuyện gì không ổn. Nathan mắc bệnh gì chăng? Những ngày gần đây, khi nói chuyện với anh qua điện thoại, cô đã nhiều lần cảm nhận được nỗi lo âu qua giọng nói của anh và khi nãy, dưới cơn mưa, cô đã đọc thấy nỗi sợ hãi trong cái nhìn của anh.
Cô biết rõ người đàn ông đang nằm trên tràng kỷ này. Cô hiểu anh như chưa từng hiểu ai trên đời này đến thế. Và theo những gì cô còn nhớ được, không gì có thể khiến Nathan Del Amico sợ hãi.
Mùa đông 1984
Sân bay Genève
Mallory đang ngồi đợi trong sảnh tiếp đón.
Lần cuối cùng họ nói chuyện là cách đây ba ngày và hôm nay, cô đã chuẩn bị tinh thần đón sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của mình, trong cái học viện cách nhà cô đến sáu nghìn cây số này.
Cô đã dặn anh đừng đến: vé chuyến bay từ New York đến Genève đắt kinh khủng, cô biết anh không có tiền và bản thân anh rất khổ tâm vì chuyện ấy. Tất nhiên, cô có thể giúp anh trả tiền vé nhưng anh sẽ không bao giờ chấp nhận hành động đó. Vậy mà cô vẫn đến chờ chuyến bay của hãng SwissAir hạ cánh. Chỉ để phòng trường hợp…
Run rẩy và bồn chồn, cô chăm chú nhìn những hành khách đầu tiên bắt đầu xuống máy bay…
Vài tháng trước, đúng lúc cô cho rằng mình đã khỏi hẳn bệnh chán ăn thì căn bệnh lại lần nữa tái phát. Và những lần gặp Nathan mới đây cũng không giúp gì được cho cô. Tình yêu của cô mới nhen nhóm đã vấp phải nhiều trở ngại: thái độ chống đối của cha mẹ cô, những rào cản xã hội, sự xa cách về địa lý… Nhiều đến nỗi cô lại sút cân xuống còn bốn mươi kilo.
Ban đầu cô giấu Nathan và cha mẹ cô chuyện đó không mấy khó khăn. Về nhà nghỉ hè, cô xoay xở bằng cách tạo ấn tượng mình hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng người mẹ đã không mất nhiều thời gian nhận ra sự thay đổi của con gái. Cha mẹ cô liền hành động theo thói quen cố hữu của mình: tránh những biện pháp nữa vời, áp dụng một biện pháp triệt để và hoàn hảo nhằm giải quyết tận gốc vấn đề, họ nghĩ thế.
Thế là cô được gửi vào một dưỡng đường tại Thụy Sĩ, một cơ sở điều trị với chi trí cắt cổ, chủ trị tâm lý học thiếu niên. Mất ba tháng trời cô phải ở trong cái khu nghỉ dưỡng chết dẫm đó. Cô than phiền thế, nhưng khách quan mà nói, phải thừa nhận rằng việc chữa trị có hiệu quả vì cô đã bắt đầu ăn uống bình thường và khôi phục được một phần năng lượng đã mất.
Tuy thế, mỗi ngày vẫn là một cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ, một cuộc chiến đấu chống lại sức mạnh hủy diệt đang diễn ra bên trong người cô.
Các bác sĩ giải thích rằng chứng chán ăn của cô như biểu hiện của một nỗi đau và muốn trị dứt điểm, việc trước tiên cô phải làm là xác định rõ nguyên nhân.
Nhưng liệu đó có thực là nỗi đau?
Đúng vậy, người ta hoàn toàn có thể nhìn nhận sự việc theo cách ấy. Chao ôi, cô không hề phải trải qua tuổi thơ nhọc nhằn hay cơn sốc nào đó cụ thể. Không, là một cái gì đó có sức lan tỏa mạnh hơn, một cảm giác đã hình thành trong tâm thức cô từ thuở bé và ngày càng thôi thúc khi cô lớn lên.
Nó có thể đến bất chợt vào thời điểm nào, ở bất cứ nơi đâu. Trên những đại lộ lớn chẳng hạn khi cô cùng với đám bạn gái dạo qua những cửa hiệu sang trọng nhất thành phố. Chỉ cần cô đi ngang qua những người vô gia cư đang phải ngủ trong những thùng các tông khi trời đổ tuyết. Mỗi lần như vậy là cảm giác ấy lại dội lên: dường như không ai để ý đến họ cả. Không ai thực sự biết đến họ. Nhưng riêng Mallory thì không còn thấy gì ngoài cảnh tượng đó: những khuôn mặt sạm đi trong tiết trời lạnh giá bám riết lấy cô, trong khi chúng dường như trở nên trong suốt trong mắt người khác. Với một phản ứng như thế, cô cảm thấy khó lòng quan tâm đến những điều phù phiếm của cuộc sống âu cũng là lẽ đương nhiên! Cô chợt nhận ra mình được hưởng quá nhiều ưu đãi và đâm mặc cảm đến độ thấy sự gần kề giữa giàu có đến thừa thãi và cùng khổ là không thể chấp nhận được.
Dòng người xuống máy bay đã vãn hẳn. Những hành khách cuối cùng bước xuống cầu thang cuốn sau khi đã làm xong thủ tục hải quan.
Cô vặn tay thật chặt.
Cô bắt đầu trở lại chủ yếu cũng là vì anh: mối quan hệ giữa cô và Nathan chính là điểm neo đậu của đời cô, một thứ bong bóng hạnh phúc mà cô khao khát giữ gìn bằng mọi giá.
Đúng lúc cô bắt đầu cam chịu số mệnh, anh bất thần xuất hiện ở bậc thang trên cùng. Chính là anh, đầu đội mũ lưỡi trai của đội Yankees và mặc trên người chiếc áo đan chui đầu họa tiết vặn thừng mà cô đã tặng hồi sinh nhật.
Không biết có người ra đón, anh không hề để ý xung quanh. Cô cố tình không ra hiệu mà để mặc anh tiến thẳng về phía băng chuyền trả hành lý.
Rồi cô mới hét lên gọi tên anh.
Anh ngoảnh lại nhìn, nét mặt biểu lộ sự ngạc nhiên thực sự, đặt túi xuống sàn rồi tiến về phía cô, ôm chầm lấy cô mà hôn.
Cô thả mình trong vòng tay anh, tận hưởng trọn vẹn giây phút quý giá này. Cô âu yếm dụi đầu vào hõm vai anh, hít hà nó như một thứ nước hoa kỳ diệu nhất. Được tiếp thêm sức mạnh bởi vòng tay ôm siết chặt của anh, trong trọn vẹn một phút đồng hồ, cô nhắm mắt và như lại ngửi thấy một chút mùi vị thơm tho của miền tuổi thơ không hề vướng bân những băn khoăn day dứt và mắc mớ đời thường.
- Em biết anh sẽ đến tận nơi chân trời góc biển để tìm em mà, cô đùa trước khi hôn phớt lên môi anh.
Anh nhìn sâu vào mắt cô và lấy giọng trịnh thượng:
- Anh còn có thể đi xa hơn nữa, xa hơn cả chân trời góc bế…
Khoảnh khắc đó, cô biết chắc chắn anh chính là người đàn ông của đời cô.
Và sẽ luôn là như vậy.
- Anh không nghe thấy tiếng chân em, Nathan thì thầm và mở hé mắt.
Cô đặt một tách cà phê bốc khói lên chiếc ghế đẩu bằng gỗ mộc.
- Em cho quần âu của anh vào máy sấy rồi. Lát nữa là anh có thể mặc lại.
- Cám ơn em.
Hai người lúng túng, không biết là phải bắt đầu từ đâu, như hai người tình cũ xưa kia đã quá hiểu nhau trước khi bị những thăng trầm của cuộc đời này chia cắt.
- Những hành lý này là gì vậy? Anh hỏi, tay chỉ vào hai túi du lịch để gần cửa ra vào.
- Em được mời dự hội nghị trù bị cho Diễn đàn xã hội Porto Alegre. Ban đầu, em từ chối vì bận chăm sóc Bonnie nhưng vì anh đến đón con bé sớm hơn nên…
- Sao, em đi Braxin ư?
- Chỉ ba bốn ngày thôi. Em vẫn về kịp Giáng sinh.
Mallory mở một trong hai cái túi và lấy từ bên trong ra thứ gì đó.
- Này, anh mặc vào kẻo nhiễm lạnh bây giờ, cô vừa nói vừa đưa cho anh một chiếc áo phông đã được là cẩn thận. Áo cũ rồi nhưng em tin là vẫn vừa với anh.
Anh giở ra và nhận thấy đó là chiếc áo anh đã mặc buổi tối họ gần gũi nhau lần đầu tiên. Cách đây đã lâu lắm rồi.
- Anh không biết em giữ nó lại.
Không để bị bối rồi lần nữa, cô vớ lấy chiếc khăn choàng vắt lên tràng kỷ và khoác lên người.
- Brừ… đúng là trời không nóng chút nào, cô thoáng rùng mình.
Cô biến mất vài giây rồi quay trở lại với một chai rượu Mêxicô trong tay.
- Đây là một trong những cách dễ chịu nhất để sưởi ấm, cô nói tiếp và rót mời anh một ly.
Đã rất lâu rồi, anh mới thấy nụ cười trên khuôn mặt vợ anh và nhất là nó dành cho riêng anh.
- A tu salud[2]! Hệt giọng điệu của Bonnie.
- A tu salud! Nathan chúc lại.
Hai ly rượu chạm vào nhau rồi theo nghi thức truyền thống, Nathan uống một hơi cạn sạch.
Cô kéo một đầu chăn về phía mình và ngồi xuống tràng kỷ, ngay cạnh anh. Cô gục đầu vào vai anh trước khi nhắm mắt lại.
- Đã quá lâu rồi chúng ta không nói chuyện cùng với nhau, phải không anh?
Mưa vẫn rơi, quét ràn rạt trên những ô cửa sổ và để lại những vệt nước dài trên mặt kính.
- Nói em nghe điều gì đang khiến anh lo lắng đi.
- Đâu có chuyện gì, Nathan nói dối.
Anh đã quyết định không nói với cô về những Sứ giả. Câu chuyện này quá hoang đường, đến mức phi lý. Mallory có thể xem anh như một gã khùng và lo lắng vì anh đã giao Bonnie cho Goodrich trông nom.
Nhưng cô khẩn khoản:
- Nghe chẳng thuyết phục tẹo nào. Anh lo sợ điều gì vậy?
Lần này thì anh không dối cô nữa.
- Sợ mất em.
Cô nhún vai vẻ thất vọng.
- Em tin là chúng ta đã mất nhau thật rồi.
- Người ta có thể mất một ai đó ở các cấp độ khác nhau.
Cô vén một lọn tóc đang lò xòa xuống mặt.
- Ý anh muốn nói gì?
Thay vì trả lời cô, anh hỏi lại:
- Làm sao chúng ta ra nông nỗi này hả Mallory?
- Anh biết rất rõ kia mà.
Anh nhìn vào khoảng không vô định.
- Chẳng có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ cái chết của Sean.
Cô nổi đóa:
- Hãy để thằng bé được yên! Anh không còn là người tôi yêu nữa, Nathan ạ, chuyện chỉ có thế thôi.
- Tình yêu không thể mất đi như thế.
- Tôi không nói mình không còn yêu anh nữa. Tôi chỉ nói rằng anh không còn là người tôi từng yêu ngày đầu.
- Em quen anh từ lúc anh mới tám tuổi! Thật may là anh đã thay đổi. Mọi người ai chả thay đổi.
- Đừng có vờ như không hiểu: cả cuộc đời anh chỉ xoay quanh công việc của anh mà thôi. Anh đâu còn quan tâm gì đến tôi nữa.
- Nhưng rõ ràng anh cần phải làm việc! Anh tự bào chữa.
- Công việc đâu có buộc anh phải hạ nhục bố tôi bằng vụ kiện đó! Anh xem trọng thói kiêu hãnh của bản thân còn hơn cả vợ.
- Chính bố em đã tìm đến kết cục đó. Đừng quên cách gia đình em đối xử với mẹ anh.
- Nhưng tôi không phải là gia đình tôi và anh đã không đếm xỉa đến tôi. Anh đã xa cách tôi biết nhường nào, Nathan, anh vẫn chưa vừa lòng với những gì đang có, tìm kiếm không biết mệt mỏi thứ hạnh phúc hoàn hảo không tì vết.
Anh cố thanh minh: -
Anh hướng đến hạnh phúc đó là vì chúng ta. Vì em và vì bọn trẻ…
- Nhưng chúng ta đã có hạnh phúc đó rồi đấy thôi, Nathan. Anh không thèm biết đến thực tế đó, nhưng chúng ta đã từng hạnh phúc đấy thôi. Anh còn cần gì nữa nào? Thêm nhiều tiền nữa ư? Nhưng để làm gì mới được chứ? Để tậu thêm chiếc xe thứ ba rồi chiếc thứ tư chăng? Để chơi môn golf xuẩn ngốc trong một câu lạc bộ sang trọng nào đó chăng?
- Anh muốn xứng với em. Muốn chứng tỏ mình thành đạt.
Giờ thì cô thực sự giận điên người. -
A, thì đấy! Chứng tỏ mình thành đạt: cái tham vọng lớn lao của Nathan Del Amico.
- Em không thể hiểu được đâu. Trong môi trường anh sinh ra và lớn lên…
Cô không để anh nói hết câu.
- Em biết rõ anh sinh ra và lớn lên trong môi trường nào và hiểu điều ấy đối với anh khó chấp nhận đến thế nào, cô nói dằn từng tiếng, nhưng cuộc sống không phải là trận tỉ thí, cũng không phải là một cuộc chiến và anh không buộc phải dùng mọi thủ đoạn để chứng minh sự thành đạt của mình.
Cô đứng phắt dậy khỏi tràng kỷ.
- Mallory!
Anh cố níu chân cô nhưng cô làm ngơ. Cô đến ngồi trong góc đối diện của căn phòng. Như để lấy lại bình tĩnh, cô thắp một lúc nhiều ngọn nến nhỏ trôi bồng bềnh trong một cốc thủy tinh sâu lòng bị trưng dụng làm ly cắm nến.
Nathan tiến về phía cô và thử đặt tay lên vai cô. Cô gạt tay anh ra không chút khách khí.
- Hãy xem qua đi, cô vừa nói vừa ném cho anh một tờ New York Times đang nằm lăn lóc trên bàn phòng khách.
Ngay cả khi chuyển đến sống tại California, Mallory vẫn tiếp tục đặt nhật báo New York dài hạn, tờ báo cô yêu thích từ thời còn sinh viên.
Nathan chộp lấy tờ báo đang bay đến chỗ anh và đọc những tít dài trên trang nhất.
Ohio: Một thiếu niên nã súng giết ba người trong trường học.
Chilê: Núi lửa phun trào báo hiệu một thảm họa nhân sinh.
Châu Phi: Hàng trăm nghìn người lưu vong tập trung trên các đường phố vùng Hồ Lớn.
Trung Cận Đông: Căng thẳng leo thang sau một vụ khủng bố liều chết.
Vày giây sau, cô hỏi anh bằng giọng buồn bã:
- Cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa đây nếu ta không chia sẽ nói với một ai đó?
Hai mắt cô ngân ngấn nước. Cô nhìn anh đăm đăm với vẻ phẫn uất.
- Chuyện gì mới quan trọng với anh nếu không phải là san sẻ tình yêu của anh với mẹ con em?
Vì không thấy anh trả lời, cô gạn hỏi anh lần nữa:
- Chung sống với một người không hề có yếu điểm chẳng đem lại cho em chút cảm giác yên ổn nào. Anh nên thừa nhận những nhược điểm của mình mới phải, ít nhất là với em. Anh đã có thể tin tưởng ở em kia mà…
Những lời này muốn nói: anh đã làm em thất vọng biết nhường nào.
Anh nhìn Mallory, mắt long lanh. Tất cả những gì cô vừa nói đều đúng. Tuy nhiên, anh không đáng phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
- Dẫu sao thì anh vẫn đeo nhẫn cưới, anh vừa nói vừa giơ ngón áp út lên. Anh vẫn đeo trong khi em dám dẫn gã bất tài thảm hại đó đến dùng bữa trong nhà hàng của chúng ta!
Anh vẫn trưng chiếc nhẫn cưới ra cho Mallory thấy, nhang nhác điệu bộ của một luật sư đang giơ vật chứng mang tính quyết định ra trước bồi thẩm đoàn.
Nhưng những lý lẽ anh đưa ra để biện hộ không nhất quán. Anh đứng trước người phụ nữ mà anh yêu và người ấy đang nhìn anh với vẻ mặt như muốn nói: Đừng có đánh giá tôi quá thấp, đừng có lăng mạ tôi như thế chứ. Chậm rãi, cô lôi từ trong cổ áo đan chui đầu ra một sợi dây chuyền mỏng manh có lồng một chiếc nhẫn bạch kim.
- Em cũng giữ lại nhẫn của em, Nathan ạ, nhưng điều đó hoàn toàn chẳng chứng minh được gì hết.
Giờ thì những giọt lệ đã long lanh trong mắt cô. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng nói tiếp những điều cần phải nói.
- Và nhân tiện anh đang muốn nói về Vince, anh nên biết rằng hắn không liên quan gì đến chúng ta cả.
Rồi cô nhún vai nói thêm.
- Ngoài ra, nếu anh vẫn còn chưa hiểu là em giật dây điều khiển tên ngốc đáng thương này thì xem ra trí óc anh cũng chẳng sáng suốt cho lắm.
- Đầu óc anh chẳng mấy khi sáng suốt khi nghĩ đến em.
- Em đang lợi dụng hắn. Em không lấy gì tự hào về điều này nhưng em đang lợi dụng hắn. Con người này đang nắm trong tay một gia tài khổng lồ và nếu em có thể làm gì đó để khiến hắn trích ra một phần để giúp đỡ người nghèo thì em rất muốn đi cùng hắn vào bất cứ nhà hàng nào trên thế giới này.
- Dùng đến cách đó thì thật vô liêm sỉ, anh nhận xét.
Cô nở một nụ cười buồn bã.
- “Thái độ vô liêm sỉ và táo tợn là hai cột chống của công việc”: chính anh đã dạy em bài học ấy, thưa ngài luật sư vĩ đại, ngài đã quên rồi sao?
Cô rút trong túi ra một gói khăn giấy Kleenex rồi lau nước mắt. Anh không dám lại gần cô vì sợ sẽ bị cô đẩy ra. Thay vào đó, anh băng qua phòng, mở cửa sổ và hít một hơi luồng khí mát lành. Những đám mây xám xịt và nặng trĩu dường như đã trôi về phương bắc.
- Trời hầu như đã tạnh hẳn, anh bình luận để giảm bớt căng thẳng.
- Em chẳng có gì để làm với thời tiết này cả, cô bẻ lại.
Anh quay lại nhìn cô. Hai má anh hóp lại và nước da xanh rờn, gần như trắng bệch. Anh muốn nói với cô rằng cô vẫn luôn chiếm vị trí hàng đầu trong cuộc đời anh và vị trí đó sẽ mãi mãi thuộc về cô. Nhưng tất cả những gì anh thốt lên chỉ là:
- Anh hiểu cả, Mallory ạ.
- Anh hiểu gì kia?
- Tất cả những gì em vừa nói với anh: rằng hạnh phúc không chỉ là vật chất dư giả. Rằng hạnh phúc, trước hết là chia sẻ: sẻ chia những chuyện vui và những chuyện bực mình, cùng chung sống dưới một mái nhà và cùng tạo dựng một gia đình… Giờ thì anh đã biết tất cả những điều đó.
Anh khoát tay vẻ bất lực nhìn cô, gượng cười.
Cô nhìn anh với ánh mắt đầy khoan dung. Khi tỏ thái độ như vậy, anh luôn khiến cô nghĩ đến cậu nhỏ là anh lúc trước, người mà cô không thể cưỡng lại được.
Ngay lập tức, cô gạt những lời trách móc qua một bên và bước đến, tựa đầu lên ngực anh. Cô biết mình không nên quá bất công với anh bởi cô thừa hiểu, sau cái chết của Sean, vùi đầu vào công việc là lối thoát duy nhất Nathan tìm thấy cho nỗi đau của mình.
Và cô không thể trách anh về chuyện đó, mặc dù thâm tâm vẫn tiếc nuối vì họ đã không biết cách hàn gắn, giúp nhau vượt qua thảm kịch.
Cô nhắm mắt. Anh còn chưa đi mà cô đã biết rằng, chỉ trong vài phút nữa, cô sẽ đau khổ biết chừng nào bởi nỗi thiếu vắng anh.
Đối với những nhà sinh học, phần lớn những cảm xúc yêu đương quy lại chỉ là vấn đề của các phân tử và các hóa chất giải phóng bên trong bộ não, chúng gợi lên cảm giác ham muốn và gắn bó. Nếu điều đó đúng thì mỗi lần cô tiếp xúc với anh đều xảy ra hiện tượng này.
Cô những muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Mặc dù vậy, cô đã nỗ lực phi thường để kết thúc nó. Bây giờ không phải lúc. Cô đã bị anh hấp dẫn nhưng cô vẫn còn giân anh ghê gớm.
- Anh phải đi thôi, nếu không sẽ lỡ chuyến bay cuối ngày mất, cô vừa nói vừa rời khỏi anh.
Giờ thì anh đang đứng trên thềm cửa mà không thể dứt áo ra đi được. Đồng hồ tính tiền của chiếc taxi anh gọi đã hoạt động từ năm phút qua.
Làm sao giải thích để cô hiểu rằng đây là lần cuối cùng họ chào tạm biệt nhau, mỉm cười với nhau và làn da họ chạm vào nhau?
- Nếu anh gặp phải chuyện gì đó, anh thật lòng muốn em…
- Đừng nói vớ vẩn, cô ngắt lời anh.
- Không phải là chuyện vớ vẩn đâu, Mallory, hãy hình dung rằng…
- Em đã nói là chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, Nathan. Em hứa với anh.
Vì cô chưa nói dối anh bao giờ nên ngay cả lần này, anh cũng rất muốn tin lời cô.
Cô đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay mình rồi dùng chính bàn tay đó vuốt nhẹ lên má anh.
Anh sắp ngồi vào xe và không thể dập tắt ý muốn quay lại nhìn cô lần cuối. Cái nhìn cuối cùng của một người đàn ông đang lo sợ mất người mình yêu mãi mãi. Dấu hiệu nhận biết cuối cùng của một linh hồn trên trái đất này đã may mắn tìm thấy một nửa của mình.
Mắt dõi theo chiếc xe chở anh đi xa dần trong bầu không khí thanh khiết sau trận mưa, Mallory chụp lấy chiếc nhẫn cưới lủng lẳng trên sợi dây chuyền.
Cô nắm chặt nó trong tay bằng tất cả sức lực của mình và thầm nhẩm trong đầu, như niệm thần chú:
Tình yêu đôi ta không đổi thay, giống như cái chết.
Mưa lớn không thể dập tắt,
sông suối không thể nhấn chìm.
[1] Triết gia thuộc trường phái Khắc kỷ, chính trị gia kiêm kịch tác gia của La Mã, sống vào đầu thế kỷ thứ nhất sau Công Nguyên
[2] Tiếng Tây Ban Nha: chúc sức khỏe
Thậm chí ta có thể nói về tình yêu như cơn cuồng si của tình bạn.
Sénèque[1]
Mưa trút xuống như thác đổ.
Anh đã bấm chuông nhưng Mallory vẫn chưa về.
Đứng từ bên kia đường, anh dõi theo những chiếc xe hiếm hoi đang đi tắt qua lối này để ra đường cái.
Quỷ tha ma bắt, đúng là cơn đại hồng thủy! Và thậm chí không còn nơi nào để trú. Quả thực, nghĩ đến chuyện đứng trú mưa dưới mái hiên của bất kì ngôi nhà nào quanh đó cũng chẳng có ích gì: dân khu này vốn có cái danh tiếng chính đáng là thường xuyên báo cảnh sát những kẻ khả nghi lảng vảng quanh nhà. Vậy nên tốt nhất là không để ai nhìn thấy, đi mà dầm mưa và chịu cái rét thấu xương.
Cảnh sống thanh bình ở California, nói thế nào ấy nhỉ? Anh vừa nghĩ bụng vừa hắt hơi ầm ĩ.
Anh cảm thấy mình mới ngu ngốc và tội nghiệp làm sao, nhất cử nhất động đều bị cái chết đè nặng trên vai chi phối.
Mình làm cái quái gì ở đây thế nhỉ? Có thể ngày mai Mallory mới về nhà, hoặc có về chăng nữa thì cũng có Tyler đi cùng. Anh thừa hiểu, dù chỉ có một mình đi nữa, cô cũng sẽ tiếp chuyện anh với thái độ hết sức dửng dưng.
Khỉ thật! Toàn thân anh ướt sũng. Anh run lập cập. Chưa bao giờ anh có cảm giác đời mình thất bại đến thế.
Đúng vào lúc mưa nặng hạt hơn, thanh chắn sốc phía trước của chiếc Porsche khựng lại trước cửa ngôi nhà nhỏ.
Nathan nheo mắt. Từ chỗ đang đứng, anh không nhìn rõ lắm nhưng anh có cảm giác cả Mallory và Tyler đều chưa bước xuống xe. Chắc là họ vẫn đang nói chuyện với nhau. Cũng có thể hai người đó đang… hôn nhau cũng nên?
Anh cố tiến lại gần hơn một chút nhưng màn mưa đã tránh cho khoang lái chiếc xe những ánh nhìn tò mò. Khoảng hai hay dăm ba phút sau, Mallory xuống xe, có vẻ ngập ngừng một lát rồi chạy thẳng vào nhà.
Chiếc Porsche phóng hết tốc lực chạy xa dần, làm bùn bắn tung tóe lên mọi vật xuất hiện trên đường đi.
Lát sau, đèn trong nhà lần lượt bật sáng, bóng Mallory in trên những tấm rèm vải mutxolin.
Anh cảm thấy cô độc, dễ tổn thương và bối rối không biết phải làm gì. Chính anh, kẻ vẫn tự hào là con người thiên về hành động, vậy mà ngay lúc này đây anh thấy mình hoàn toàn tê liệt. Nói với Mallory rằng anh vẫn yêu cô, liệu điều ấy có chút ý nghĩa nào không?
Bỗng nhiên, cánh cửa bật mở và anh nhìn thấy cô bước xuống lòng đường, giống như bị màn mưa nuốt chửng.
Điều gì đã khiến cô ấy lao ra giữa trời mưa mà không mang theo ô nhỉ? Anh tự hỏi.
Cùng lúc đó, bầu trời bị rách nát bởi những tia chớp và tiếng sấm đì đoàng.
Cô quay người lại, nhìn bốn phía rồi gọi to:
- Nathan?
Mùi quế thơm lừng tỏa ra từ những cây nến.
Anh đã cởi áo sơ mi và lau người bằng một chiếc khăn tắm.
Thời tiết âm u và mưa nhiều càng làm nổi bật bầu không khí ấm cúng trong căn hộ của Mallory. Những bông hoa, đủ loại cờ và huy hiệu khiến cho góc nào của phòng khách nom cũng vui mắt. Nhận thấy không có cây thông và những món đồ trang trí cho lễ Giáng sinh nhưng Nathan không lấy làm ngạc nhiên: Giáng sinh luôn gợi cho vợ anh cảm giác lo âu.
Anh vắt áo vest và quần âu của mình lên mắc rồi phơi lên bệ lò sưởi. Tiếp đó, anh khoác lên người tấm chăn dày rồi vùi mình vào đám gối tựa nhiều màu bày la liệt trên tràng kỷ. Trong lúc thu xếp chỗ nằm, anh đã phiền đến một con mèo vẫn đang say giấc. Bất bình vì bị quấy rối trong cái ổ êm ái của mình, con vật kêu lên một tiếng đầy thù địch.
Đó không phải giống mèo Ba Tư hay mèo Xiêm, mà là một con mèo hoang bị tật ở chân tình cờ lạc vào nhà, Mallory giữ lại nuôi để làm bạn với con thỏ của Bonnie.
- Xin chào, anh bạn, đừng sợ.
Luật sư lẹ làng nhấc chú mèo lên và đặt cho nó nằm lại ngay bên cạnh mình. Sau vài cái vuốt ve từ đầu xuống đến cổ, chú mèo chấp nhận chia sẻ lãnh thổ và gừ gừ hồi lâu ra điệu hài lòng.
Nathan nằm duỗi dài người, ru mình theo tiếng kêu đều đặn ấy, rồi cũng thiếp đi vì mệt.
Bên ngoài, cơn giông càng thêm dữ dội và những tia chớp nối liền rạch xé bầu trời trong một tiếng gầm hung tợn.
Mallory đang pha cà phê trong bếp.
Radio rỉ rả một ca khúc kinh điển của Van Morisson, nam ca sĩ mà cô đặc biệt yêu thích.
Cánh cửa dẫn sang phòng khách bật mở. Cô cúi xuống để lén quan sát Nathan đang ngủ. Cô nhận thấy anh vừa chợp mắt và giống như khi xưa mỗi lần cô nhìn anh ngủ say, lòng cô lại trào dâng một tình cảm âu yếm dịu dàng.
Ban nãy, làm sao cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh trong khi thậm chí không biết là anh đã hủy chuyến bay? Cô không sao lý giải nổi. Chỉ là thế thôi, bỗng nhiên, một sức mạnh đã thôi thúc cô lao ra ngoài, dưới trời mưa, để rồi nhận ra anh. Cô tin chắc rằng anh đang đứng đó, đứng bên kia đường mà đợi cô. Đây không phải lần đầu tiên xảy ra sự việc kỳ lạ kiểu này. Cũng như chồng, cô không thực sự theo một tôn giáo, tín ngưỡng nào cả. Thế mà giữa họ đã có một mối liên hệ tinh thần cùng lúc huyền bí và khiến cả hai yên lòng. Cô không bao giờ kể lại với ai vì chuyện này nghe có vẻ nực cười và mối liên hệ đó đã có từ ngày ấu thơ, khi họ còn là những đứa trẻ.
Cô nhìn anh lần nữa. Tại sao anh quay lại? Sáng nay, cô đã rất tò mò về vị bác sĩ phẫu thuật đi cùng anh và cô lờ mờ cảm thấy có chuyện gì không ổn. Nathan mắc bệnh gì chăng? Những ngày gần đây, khi nói chuyện với anh qua điện thoại, cô đã nhiều lần cảm nhận được nỗi lo âu qua giọng nói của anh và khi nãy, dưới cơn mưa, cô đã đọc thấy nỗi sợ hãi trong cái nhìn của anh.
Cô biết rõ người đàn ông đang nằm trên tràng kỷ này. Cô hiểu anh như chưa từng hiểu ai trên đời này đến thế. Và theo những gì cô còn nhớ được, không gì có thể khiến Nathan Del Amico sợ hãi.
Mùa đông 1984
Sân bay Genève
Mallory đang ngồi đợi trong sảnh tiếp đón.
Lần cuối cùng họ nói chuyện là cách đây ba ngày và hôm nay, cô đã chuẩn bị tinh thần đón sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của mình, trong cái học viện cách nhà cô đến sáu nghìn cây số này.
Cô đã dặn anh đừng đến: vé chuyến bay từ New York đến Genève đắt kinh khủng, cô biết anh không có tiền và bản thân anh rất khổ tâm vì chuyện ấy. Tất nhiên, cô có thể giúp anh trả tiền vé nhưng anh sẽ không bao giờ chấp nhận hành động đó. Vậy mà cô vẫn đến chờ chuyến bay của hãng SwissAir hạ cánh. Chỉ để phòng trường hợp…
Run rẩy và bồn chồn, cô chăm chú nhìn những hành khách đầu tiên bắt đầu xuống máy bay…
Vài tháng trước, đúng lúc cô cho rằng mình đã khỏi hẳn bệnh chán ăn thì căn bệnh lại lần nữa tái phát. Và những lần gặp Nathan mới đây cũng không giúp gì được cho cô. Tình yêu của cô mới nhen nhóm đã vấp phải nhiều trở ngại: thái độ chống đối của cha mẹ cô, những rào cản xã hội, sự xa cách về địa lý… Nhiều đến nỗi cô lại sút cân xuống còn bốn mươi kilo.
Ban đầu cô giấu Nathan và cha mẹ cô chuyện đó không mấy khó khăn. Về nhà nghỉ hè, cô xoay xở bằng cách tạo ấn tượng mình hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng người mẹ đã không mất nhiều thời gian nhận ra sự thay đổi của con gái. Cha mẹ cô liền hành động theo thói quen cố hữu của mình: tránh những biện pháp nữa vời, áp dụng một biện pháp triệt để và hoàn hảo nhằm giải quyết tận gốc vấn đề, họ nghĩ thế.
Thế là cô được gửi vào một dưỡng đường tại Thụy Sĩ, một cơ sở điều trị với chi trí cắt cổ, chủ trị tâm lý học thiếu niên. Mất ba tháng trời cô phải ở trong cái khu nghỉ dưỡng chết dẫm đó. Cô than phiền thế, nhưng khách quan mà nói, phải thừa nhận rằng việc chữa trị có hiệu quả vì cô đã bắt đầu ăn uống bình thường và khôi phục được một phần năng lượng đã mất.
Tuy thế, mỗi ngày vẫn là một cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ, một cuộc chiến đấu chống lại sức mạnh hủy diệt đang diễn ra bên trong người cô.
Các bác sĩ giải thích rằng chứng chán ăn của cô như biểu hiện của một nỗi đau và muốn trị dứt điểm, việc trước tiên cô phải làm là xác định rõ nguyên nhân.
Nhưng liệu đó có thực là nỗi đau?
Đúng vậy, người ta hoàn toàn có thể nhìn nhận sự việc theo cách ấy. Chao ôi, cô không hề phải trải qua tuổi thơ nhọc nhằn hay cơn sốc nào đó cụ thể. Không, là một cái gì đó có sức lan tỏa mạnh hơn, một cảm giác đã hình thành trong tâm thức cô từ thuở bé và ngày càng thôi thúc khi cô lớn lên.
Nó có thể đến bất chợt vào thời điểm nào, ở bất cứ nơi đâu. Trên những đại lộ lớn chẳng hạn khi cô cùng với đám bạn gái dạo qua những cửa hiệu sang trọng nhất thành phố. Chỉ cần cô đi ngang qua những người vô gia cư đang phải ngủ trong những thùng các tông khi trời đổ tuyết. Mỗi lần như vậy là cảm giác ấy lại dội lên: dường như không ai để ý đến họ cả. Không ai thực sự biết đến họ. Nhưng riêng Mallory thì không còn thấy gì ngoài cảnh tượng đó: những khuôn mặt sạm đi trong tiết trời lạnh giá bám riết lấy cô, trong khi chúng dường như trở nên trong suốt trong mắt người khác. Với một phản ứng như thế, cô cảm thấy khó lòng quan tâm đến những điều phù phiếm của cuộc sống âu cũng là lẽ đương nhiên! Cô chợt nhận ra mình được hưởng quá nhiều ưu đãi và đâm mặc cảm đến độ thấy sự gần kề giữa giàu có đến thừa thãi và cùng khổ là không thể chấp nhận được.
Dòng người xuống máy bay đã vãn hẳn. Những hành khách cuối cùng bước xuống cầu thang cuốn sau khi đã làm xong thủ tục hải quan.
Cô vặn tay thật chặt.
Cô bắt đầu trở lại chủ yếu cũng là vì anh: mối quan hệ giữa cô và Nathan chính là điểm neo đậu của đời cô, một thứ bong bóng hạnh phúc mà cô khao khát giữ gìn bằng mọi giá.
Đúng lúc cô bắt đầu cam chịu số mệnh, anh bất thần xuất hiện ở bậc thang trên cùng. Chính là anh, đầu đội mũ lưỡi trai của đội Yankees và mặc trên người chiếc áo đan chui đầu họa tiết vặn thừng mà cô đã tặng hồi sinh nhật.
Không biết có người ra đón, anh không hề để ý xung quanh. Cô cố tình không ra hiệu mà để mặc anh tiến thẳng về phía băng chuyền trả hành lý.
Rồi cô mới hét lên gọi tên anh.
Anh ngoảnh lại nhìn, nét mặt biểu lộ sự ngạc nhiên thực sự, đặt túi xuống sàn rồi tiến về phía cô, ôm chầm lấy cô mà hôn.
Cô thả mình trong vòng tay anh, tận hưởng trọn vẹn giây phút quý giá này. Cô âu yếm dụi đầu vào hõm vai anh, hít hà nó như một thứ nước hoa kỳ diệu nhất. Được tiếp thêm sức mạnh bởi vòng tay ôm siết chặt của anh, trong trọn vẹn một phút đồng hồ, cô nhắm mắt và như lại ngửi thấy một chút mùi vị thơm tho của miền tuổi thơ không hề vướng bân những băn khoăn day dứt và mắc mớ đời thường.
- Em biết anh sẽ đến tận nơi chân trời góc biển để tìm em mà, cô đùa trước khi hôn phớt lên môi anh.
Anh nhìn sâu vào mắt cô và lấy giọng trịnh thượng:
- Anh còn có thể đi xa hơn nữa, xa hơn cả chân trời góc bế…
Khoảnh khắc đó, cô biết chắc chắn anh chính là người đàn ông của đời cô.
Và sẽ luôn là như vậy.
- Anh không nghe thấy tiếng chân em, Nathan thì thầm và mở hé mắt.
Cô đặt một tách cà phê bốc khói lên chiếc ghế đẩu bằng gỗ mộc.
- Em cho quần âu của anh vào máy sấy rồi. Lát nữa là anh có thể mặc lại.
- Cám ơn em.
Hai người lúng túng, không biết là phải bắt đầu từ đâu, như hai người tình cũ xưa kia đã quá hiểu nhau trước khi bị những thăng trầm của cuộc đời này chia cắt.
- Những hành lý này là gì vậy? Anh hỏi, tay chỉ vào hai túi du lịch để gần cửa ra vào.
- Em được mời dự hội nghị trù bị cho Diễn đàn xã hội Porto Alegre. Ban đầu, em từ chối vì bận chăm sóc Bonnie nhưng vì anh đến đón con bé sớm hơn nên…
- Sao, em đi Braxin ư?
- Chỉ ba bốn ngày thôi. Em vẫn về kịp Giáng sinh.
Mallory mở một trong hai cái túi và lấy từ bên trong ra thứ gì đó.
- Này, anh mặc vào kẻo nhiễm lạnh bây giờ, cô vừa nói vừa đưa cho anh một chiếc áo phông đã được là cẩn thận. Áo cũ rồi nhưng em tin là vẫn vừa với anh.
Anh giở ra và nhận thấy đó là chiếc áo anh đã mặc buổi tối họ gần gũi nhau lần đầu tiên. Cách đây đã lâu lắm rồi.
- Anh không biết em giữ nó lại.
Không để bị bối rồi lần nữa, cô vớ lấy chiếc khăn choàng vắt lên tràng kỷ và khoác lên người.
- Brừ… đúng là trời không nóng chút nào, cô thoáng rùng mình.
Cô biến mất vài giây rồi quay trở lại với một chai rượu Mêxicô trong tay.
- Đây là một trong những cách dễ chịu nhất để sưởi ấm, cô nói tiếp và rót mời anh một ly.
Đã rất lâu rồi, anh mới thấy nụ cười trên khuôn mặt vợ anh và nhất là nó dành cho riêng anh.
- A tu salud[2]! Hệt giọng điệu của Bonnie.
- A tu salud! Nathan chúc lại.
Hai ly rượu chạm vào nhau rồi theo nghi thức truyền thống, Nathan uống một hơi cạn sạch.
Cô kéo một đầu chăn về phía mình và ngồi xuống tràng kỷ, ngay cạnh anh. Cô gục đầu vào vai anh trước khi nhắm mắt lại.
- Đã quá lâu rồi chúng ta không nói chuyện cùng với nhau, phải không anh?
Mưa vẫn rơi, quét ràn rạt trên những ô cửa sổ và để lại những vệt nước dài trên mặt kính.
- Nói em nghe điều gì đang khiến anh lo lắng đi.
- Đâu có chuyện gì, Nathan nói dối.
Anh đã quyết định không nói với cô về những Sứ giả. Câu chuyện này quá hoang đường, đến mức phi lý. Mallory có thể xem anh như một gã khùng và lo lắng vì anh đã giao Bonnie cho Goodrich trông nom.
Nhưng cô khẩn khoản:
- Nghe chẳng thuyết phục tẹo nào. Anh lo sợ điều gì vậy?
Lần này thì anh không dối cô nữa.
- Sợ mất em.
Cô nhún vai vẻ thất vọng.
- Em tin là chúng ta đã mất nhau thật rồi.
- Người ta có thể mất một ai đó ở các cấp độ khác nhau.
Cô vén một lọn tóc đang lò xòa xuống mặt.
- Ý anh muốn nói gì?
Thay vì trả lời cô, anh hỏi lại:
- Làm sao chúng ta ra nông nỗi này hả Mallory?
- Anh biết rất rõ kia mà.
Anh nhìn vào khoảng không vô định.
- Chẳng có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ cái chết của Sean.
Cô nổi đóa:
- Hãy để thằng bé được yên! Anh không còn là người tôi yêu nữa, Nathan ạ, chuyện chỉ có thế thôi.
- Tình yêu không thể mất đi như thế.
- Tôi không nói mình không còn yêu anh nữa. Tôi chỉ nói rằng anh không còn là người tôi từng yêu ngày đầu.
- Em quen anh từ lúc anh mới tám tuổi! Thật may là anh đã thay đổi. Mọi người ai chả thay đổi.
- Đừng có vờ như không hiểu: cả cuộc đời anh chỉ xoay quanh công việc của anh mà thôi. Anh đâu còn quan tâm gì đến tôi nữa.
- Nhưng rõ ràng anh cần phải làm việc! Anh tự bào chữa.
- Công việc đâu có buộc anh phải hạ nhục bố tôi bằng vụ kiện đó! Anh xem trọng thói kiêu hãnh của bản thân còn hơn cả vợ.
- Chính bố em đã tìm đến kết cục đó. Đừng quên cách gia đình em đối xử với mẹ anh.
- Nhưng tôi không phải là gia đình tôi và anh đã không đếm xỉa đến tôi. Anh đã xa cách tôi biết nhường nào, Nathan, anh vẫn chưa vừa lòng với những gì đang có, tìm kiếm không biết mệt mỏi thứ hạnh phúc hoàn hảo không tì vết.
Anh cố thanh minh: -
Anh hướng đến hạnh phúc đó là vì chúng ta. Vì em và vì bọn trẻ…
- Nhưng chúng ta đã có hạnh phúc đó rồi đấy thôi, Nathan. Anh không thèm biết đến thực tế đó, nhưng chúng ta đã từng hạnh phúc đấy thôi. Anh còn cần gì nữa nào? Thêm nhiều tiền nữa ư? Nhưng để làm gì mới được chứ? Để tậu thêm chiếc xe thứ ba rồi chiếc thứ tư chăng? Để chơi môn golf xuẩn ngốc trong một câu lạc bộ sang trọng nào đó chăng?
- Anh muốn xứng với em. Muốn chứng tỏ mình thành đạt.
Giờ thì cô thực sự giận điên người. -
A, thì đấy! Chứng tỏ mình thành đạt: cái tham vọng lớn lao của Nathan Del Amico.
- Em không thể hiểu được đâu. Trong môi trường anh sinh ra và lớn lên…
Cô không để anh nói hết câu.
- Em biết rõ anh sinh ra và lớn lên trong môi trường nào và hiểu điều ấy đối với anh khó chấp nhận đến thế nào, cô nói dằn từng tiếng, nhưng cuộc sống không phải là trận tỉ thí, cũng không phải là một cuộc chiến và anh không buộc phải dùng mọi thủ đoạn để chứng minh sự thành đạt của mình.
Cô đứng phắt dậy khỏi tràng kỷ.
- Mallory!
Anh cố níu chân cô nhưng cô làm ngơ. Cô đến ngồi trong góc đối diện của căn phòng. Như để lấy lại bình tĩnh, cô thắp một lúc nhiều ngọn nến nhỏ trôi bồng bềnh trong một cốc thủy tinh sâu lòng bị trưng dụng làm ly cắm nến.
Nathan tiến về phía cô và thử đặt tay lên vai cô. Cô gạt tay anh ra không chút khách khí.
- Hãy xem qua đi, cô vừa nói vừa ném cho anh một tờ New York Times đang nằm lăn lóc trên bàn phòng khách.
Ngay cả khi chuyển đến sống tại California, Mallory vẫn tiếp tục đặt nhật báo New York dài hạn, tờ báo cô yêu thích từ thời còn sinh viên.
Nathan chộp lấy tờ báo đang bay đến chỗ anh và đọc những tít dài trên trang nhất.
Ohio: Một thiếu niên nã súng giết ba người trong trường học.
Chilê: Núi lửa phun trào báo hiệu một thảm họa nhân sinh.
Châu Phi: Hàng trăm nghìn người lưu vong tập trung trên các đường phố vùng Hồ Lớn.
Trung Cận Đông: Căng thẳng leo thang sau một vụ khủng bố liều chết.
Vày giây sau, cô hỏi anh bằng giọng buồn bã:
- Cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa đây nếu ta không chia sẽ nói với một ai đó?
Hai mắt cô ngân ngấn nước. Cô nhìn anh đăm đăm với vẻ phẫn uất.
- Chuyện gì mới quan trọng với anh nếu không phải là san sẻ tình yêu của anh với mẹ con em?
Vì không thấy anh trả lời, cô gạn hỏi anh lần nữa:
- Chung sống với một người không hề có yếu điểm chẳng đem lại cho em chút cảm giác yên ổn nào. Anh nên thừa nhận những nhược điểm của mình mới phải, ít nhất là với em. Anh đã có thể tin tưởng ở em kia mà…
Những lời này muốn nói: anh đã làm em thất vọng biết nhường nào.
Anh nhìn Mallory, mắt long lanh. Tất cả những gì cô vừa nói đều đúng. Tuy nhiên, anh không đáng phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
- Dẫu sao thì anh vẫn đeo nhẫn cưới, anh vừa nói vừa giơ ngón áp út lên. Anh vẫn đeo trong khi em dám dẫn gã bất tài thảm hại đó đến dùng bữa trong nhà hàng của chúng ta!
Anh vẫn trưng chiếc nhẫn cưới ra cho Mallory thấy, nhang nhác điệu bộ của một luật sư đang giơ vật chứng mang tính quyết định ra trước bồi thẩm đoàn.
Nhưng những lý lẽ anh đưa ra để biện hộ không nhất quán. Anh đứng trước người phụ nữ mà anh yêu và người ấy đang nhìn anh với vẻ mặt như muốn nói: Đừng có đánh giá tôi quá thấp, đừng có lăng mạ tôi như thế chứ. Chậm rãi, cô lôi từ trong cổ áo đan chui đầu ra một sợi dây chuyền mỏng manh có lồng một chiếc nhẫn bạch kim.
- Em cũng giữ lại nhẫn của em, Nathan ạ, nhưng điều đó hoàn toàn chẳng chứng minh được gì hết.
Giờ thì những giọt lệ đã long lanh trong mắt cô. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng nói tiếp những điều cần phải nói.
- Và nhân tiện anh đang muốn nói về Vince, anh nên biết rằng hắn không liên quan gì đến chúng ta cả.
Rồi cô nhún vai nói thêm.
- Ngoài ra, nếu anh vẫn còn chưa hiểu là em giật dây điều khiển tên ngốc đáng thương này thì xem ra trí óc anh cũng chẳng sáng suốt cho lắm.
- Đầu óc anh chẳng mấy khi sáng suốt khi nghĩ đến em.
- Em đang lợi dụng hắn. Em không lấy gì tự hào về điều này nhưng em đang lợi dụng hắn. Con người này đang nắm trong tay một gia tài khổng lồ và nếu em có thể làm gì đó để khiến hắn trích ra một phần để giúp đỡ người nghèo thì em rất muốn đi cùng hắn vào bất cứ nhà hàng nào trên thế giới này.
- Dùng đến cách đó thì thật vô liêm sỉ, anh nhận xét.
Cô nở một nụ cười buồn bã.
- “Thái độ vô liêm sỉ và táo tợn là hai cột chống của công việc”: chính anh đã dạy em bài học ấy, thưa ngài luật sư vĩ đại, ngài đã quên rồi sao?
Cô rút trong túi ra một gói khăn giấy Kleenex rồi lau nước mắt. Anh không dám lại gần cô vì sợ sẽ bị cô đẩy ra. Thay vào đó, anh băng qua phòng, mở cửa sổ và hít một hơi luồng khí mát lành. Những đám mây xám xịt và nặng trĩu dường như đã trôi về phương bắc.
- Trời hầu như đã tạnh hẳn, anh bình luận để giảm bớt căng thẳng.
- Em chẳng có gì để làm với thời tiết này cả, cô bẻ lại.
Anh quay lại nhìn cô. Hai má anh hóp lại và nước da xanh rờn, gần như trắng bệch. Anh muốn nói với cô rằng cô vẫn luôn chiếm vị trí hàng đầu trong cuộc đời anh và vị trí đó sẽ mãi mãi thuộc về cô. Nhưng tất cả những gì anh thốt lên chỉ là:
- Anh hiểu cả, Mallory ạ.
- Anh hiểu gì kia?
- Tất cả những gì em vừa nói với anh: rằng hạnh phúc không chỉ là vật chất dư giả. Rằng hạnh phúc, trước hết là chia sẻ: sẻ chia những chuyện vui và những chuyện bực mình, cùng chung sống dưới một mái nhà và cùng tạo dựng một gia đình… Giờ thì anh đã biết tất cả những điều đó.
Anh khoát tay vẻ bất lực nhìn cô, gượng cười.
Cô nhìn anh với ánh mắt đầy khoan dung. Khi tỏ thái độ như vậy, anh luôn khiến cô nghĩ đến cậu nhỏ là anh lúc trước, người mà cô không thể cưỡng lại được.
Ngay lập tức, cô gạt những lời trách móc qua một bên và bước đến, tựa đầu lên ngực anh. Cô biết mình không nên quá bất công với anh bởi cô thừa hiểu, sau cái chết của Sean, vùi đầu vào công việc là lối thoát duy nhất Nathan tìm thấy cho nỗi đau của mình.
Và cô không thể trách anh về chuyện đó, mặc dù thâm tâm vẫn tiếc nuối vì họ đã không biết cách hàn gắn, giúp nhau vượt qua thảm kịch.
Cô nhắm mắt. Anh còn chưa đi mà cô đã biết rằng, chỉ trong vài phút nữa, cô sẽ đau khổ biết chừng nào bởi nỗi thiếu vắng anh.
Đối với những nhà sinh học, phần lớn những cảm xúc yêu đương quy lại chỉ là vấn đề của các phân tử và các hóa chất giải phóng bên trong bộ não, chúng gợi lên cảm giác ham muốn và gắn bó. Nếu điều đó đúng thì mỗi lần cô tiếp xúc với anh đều xảy ra hiện tượng này.
Cô những muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Mặc dù vậy, cô đã nỗ lực phi thường để kết thúc nó. Bây giờ không phải lúc. Cô đã bị anh hấp dẫn nhưng cô vẫn còn giân anh ghê gớm.
- Anh phải đi thôi, nếu không sẽ lỡ chuyến bay cuối ngày mất, cô vừa nói vừa rời khỏi anh.
Giờ thì anh đang đứng trên thềm cửa mà không thể dứt áo ra đi được. Đồng hồ tính tiền của chiếc taxi anh gọi đã hoạt động từ năm phút qua.
Làm sao giải thích để cô hiểu rằng đây là lần cuối cùng họ chào tạm biệt nhau, mỉm cười với nhau và làn da họ chạm vào nhau?
- Nếu anh gặp phải chuyện gì đó, anh thật lòng muốn em…
- Đừng nói vớ vẩn, cô ngắt lời anh.
- Không phải là chuyện vớ vẩn đâu, Mallory, hãy hình dung rằng…
- Em đã nói là chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, Nathan. Em hứa với anh.
Vì cô chưa nói dối anh bao giờ nên ngay cả lần này, anh cũng rất muốn tin lời cô.
Cô đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay mình rồi dùng chính bàn tay đó vuốt nhẹ lên má anh.
Anh sắp ngồi vào xe và không thể dập tắt ý muốn quay lại nhìn cô lần cuối. Cái nhìn cuối cùng của một người đàn ông đang lo sợ mất người mình yêu mãi mãi. Dấu hiệu nhận biết cuối cùng của một linh hồn trên trái đất này đã may mắn tìm thấy một nửa của mình.
Mắt dõi theo chiếc xe chở anh đi xa dần trong bầu không khí thanh khiết sau trận mưa, Mallory chụp lấy chiếc nhẫn cưới lủng lẳng trên sợi dây chuyền.
Cô nắm chặt nó trong tay bằng tất cả sức lực của mình và thầm nhẩm trong đầu, như niệm thần chú:
Tình yêu đôi ta không đổi thay, giống như cái chết.
Mưa lớn không thể dập tắt,
sông suối không thể nhấn chìm.
[1] Triết gia thuộc trường phái Khắc kỷ, chính trị gia kiêm kịch tác gia của La Mã, sống vào đầu thế kỷ thứ nhất sau Công Nguyên
[2] Tiếng Tây Ban Nha: chúc sức khỏe
Danh sách chương