Ngay khi Phí Phí vừa rời khỏi, Mạn Vân Nghi liền đứng bật dậy bước sang chỗ Lãnh Ngôn, mặt mày anh tối tăm khiến lòng dạ cô ta cũng chẳng yên.
Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, Mạn Vân Nghi trong bụng nóng như lửa đốt, nắm lấy cánh tay Lãnh Ngôn ỉ oi: “Ngôn, em không cố ý...”
Biểu cảm Lãnh Ngôn lộ rõ sự bất mãn, anh lạnh lùng hất tay Mạn Vân Nghi ra khỏi người mình: “Đừng ở đó giả vờ đáng thương với tôi, nếu không vì Khải Bằng, tôi đã để Phí Phí đích thân xử cô, đợi đến lúc Trần Vũ Huân ra tay, hậu quả cô tự mà gánh chịu!”
“Ngôn, chúng ta quên biết nhau bao nhiêu năm, chẳng lẽ anh thà tin Phí Phí hơn là tin em sao?” Mạn Vân Nghi sống chết bám lấy, Lãnh Ngôn đứng lên bỏ đi cô ta cũng không chịu từ bỏ.
Phí Phí về phòng không lâu thì Lãnh Ngôn cũng lên tìm.

Vừa mở cửa phòng, Lãnh Ngôn bị dọa một phen thất kinh khi bắt gặp Phí Phí ngồi ở sofa gần giường, chăm chú dùng khăn lau lưỡi dao bấm sắc bén cầm trên tay.
Lo lắng Phí Phí bị đả kích khiến tinh thần không còn tỉnh táo điều khiển được hành vi, Lãnh Ngôn tuyệt đối không muốn chuyện cũ xảy ra, vì bảo vệ cho Alley mà tự tử Phí Phí cũng dám làm.

Anh lo lắng cất bước cẩn trọng đến gần, nhẹ nhàng lên tiếng: "Phí Phí, em đang làm gì vậy?"
Trông biểu hiện Lãnh Ngôn vô cùng nghiêm trọng, Phí Phí chợt cong môi mỉm cười ngọt ngào, thản nhiên đáp: “Phòng thân thôi."
"Phòng thân?"
"Phải, phòng thân khỏi kẻ địch, trong đó có cả anh." Phí Phí tươi cười nói, cơn tức trong người cô đã dâng lên tới ngực vẫn phải nuốt ngược xuống bụng.
Lãnh Ngôn vừa nhấc chân định bước đến gần, Phí Phí lập tức đanh mặt đưa dao kề lên cổ, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn, lên tiếng cảnh cáo: “Lãnh thiếu, tôi mà chết trong phòng này, anh sẽ phải đổi phòng để ngủ đó."
"Phí Phí..." Đôi mày Lãnh Ngôn cau chặt, vừa ức vừa tức đến mức không thở ra hơi.

Biểu cảm gắt gao của Phí Phí dần chuyển sang lạnh nhạt, hờ hững đưa ra yêu cầu: "Lãnh thiếu, tạm thời tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, anh cút khỏi mắt tôi được không?"
Khi nói ra lời xa cách kia, Phí Phí từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, không hề tỏ ra kích động, nếu Lãnh Ngôn còn làm tới, e là án mạng thật sự xảy ra, anh đành nhường một bước: “Anh đi."
Cánh cửa đóng lại, Phí Phí hạ dao, nụ cười cay đắng hiện lên trong nước mắt, rốt cuộc thì Lãnh Ngôn vẫn quyết tâm bảo vệ hung thủ, đều là cô đã tin tưởng sai người.
Ngả mình xuống chiếc giường tròn to lớn, lồng ngực Phí Phí trống rỗng, nỗi đau này chẳng ai thấu được, ngay cả người đàn ông tỏ ra yêu thương cô hết mực vẫn không hề quan tâm đến cảm giác của cô vào lúc tuyệt vọng.
Cả đêm không chợp mắt, Phí Phí ngủ thiếp đi từ lúc nào không rõ, mãi cho đến khi người giúp việc đến gõ cửa nhắc ăn cơm cô mới giật mình tỉnh lại.

Phí Phí lê thân mệt mỏi vào toilet tắm rửa thay quần áo, xong xuôi uể oải đi xuống nhà.
Ở bàn ăn, Mạn Vân Nghi vẫn ở đó, nhưng đã ngồi vào vị trí bên cạnh Lãnh Ngôn, Phí Phí giữ thái độ hời hợt đến ngồi xuống phía đối diện.

Người giúp việc mang đồ ăn đến cho Phí Phí, cô liền mỉm cười vui vẻ.
"Hôm nay gói sủi cảo sao không gọi em vậy?" Vừa nói Phí Phí vừa gắp một viên sủi cảo bỏ vào miệng vừa quan tâm hỏi.
"Không phải chị gói, là ông chủ đích thân mua về."
Tâm trạng vừa khá lên một chút, nghe người giúp việc nói xong Phí Phí liền lạnh mặt, lập tức nhả đồ ăn trong miệng ra, dứt khoát mang tô còn nguyên thẳng tay đổ vào sọt rác, còn cố tình nhấn giọng nói: “Em chỉ thích ăn đồ chị nấu thôi."
Ném tô bẩn vào bồn nước, Phí Phí xoay lưng bỏ lên lầu, Lãnh Ngôn đau đầu chống tay lên trán.
"Ngôn." Mạn Vân Nghi vừa lên tiếng đã bị Lãnh Ngôn bỏ mặc đi ra chỗ khác, cô ta tức giận đấm tay vào đùi mình, từng hơi thở hậm hực mang theo cơn tức giận không thể trút ra ngoài.
Buổi tối, Lãnh Ngôn lẫn Phí Phí đều không đến bar mà nằm lì ở nhà, cùng nhìn trần nhà trắng, cùng mang một tâm trạng, nhưng là mỗi người một phòng.


Cả hai cứ nằm như thế cho đến khi ngủ thiếp đi...
Sáng hôm sau, Mạn Vân Nghi vẫn tiếp tục đến, lần này dường như rất quyết tâm lấy được lòng Lãnh Ngôn và kể cả việc nhân cơ hội anh cùng Phí Phí đang mâu thuẫn mà trực tiếp cắt đứt mối quan hệ thay.

Phí Phí nhìn Mạn Vân Nghi kỳ công chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lãnh Ngôn trong bếp, cô nở nụ cười nhàn hạ đầy dụng ý ngồi vào bàn ăn.
"Phí Phí, hôm qua thấy em không thích ăn sủi cảo bên ngoài nên sáng chị đã dậy sớm làm cho em cái khác rồi nè."
Người giúp việc đặt tô sủi cảo còn bốc khói xuống, Phí Phí liền vui vẻ cảm ơn, chỉ tập trung vào bữa ăn, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Lãnh Ngôn từ trên lầu đi xuống, vừa ngồi vào bàn thì Mạn Vân Nghi đã nhanh tay nhanh chân mang trứng ốp và bít tết ra cho Lãnh Ngôn.

Anh không có tâm trí bận tâm đến Mạn Vân Nghi, chỉ tập trung ánh mắt về Phí Phí đang chăm chỉ ăn ở phía đối diện.
Phí Phí ăn xong liền về phòng, không một lần liếc nhìn Lãnh Ngôn.
Buổi tối Phí Phí tự bắt xe đến bar, mới một ngày không gặp trong phòng nghỉ đã ồn ào đủ thứ chuyện, Phí Phí đặt túi lên bàn, ngồi ạch ra ghế thẫn thờ.
"Phí Phí." See đến bên cạnh ngồi xuống, sắc mặt nghiêm trọng hỏi: “Mày có biết rõ nguyên nhân Alley ngã không?"

Phí Phí đương nhiên biết nhưng còn bằng chứng thì...!lực bất tòng tâm, chỉ cần nắm được bằng chứng trong tay, cô nhất định cho Lãnh Ngôn và Mạn Vân Nghi nếm trải mùi vị cay đắng.
See kéo ghế sát lại Phí Phí, căng thẳng giữ tay cô nói nhỏ: “Cái này chị chỉ vô tình nghe được, đám người của Ma nhìn thấy người đẩy Alley là cô gái hay đến tìm ông chủ.

Đáng tiếc, ông chủ nhanh hơn một bước bịt miệng tụi nó rồi, nghe đâu là vì mày..."
Hai tay Phí Phí siết chặt thành nắm đấm, cô đã đoán không sai, nhưng nếu Lãnh Ngôn muốn che giấu thì cô nhất định phải moi ra cho bằng được.

Phí Phí lập tức đứng lên, hùng hổ đi về phía phòng giám sát, không chút chần dùng chân đạp mạnh cửa đi vào.
Thấy Phí Phí, những người phòng giám sát tái mặt, vội tránh một bên.

Phí Phí lướt mắt một lượt, gằn thấp giọng: "Đưa đoạn băng tối đó đây!"
"Chẳng phải đã nói..."
“Đưa đây!” Không đợi trưởng phòng nói xong, Phí Phí quát lớn đầy giận dữ.
Thấy bọn họ không phản ứng, Phí Phí lập tức rút dao bấm trong người ra tự kề cổ đe dọa, đúng ngay lúc Lãnh Ngôn kịp thời đến ngay sau khi nhận được tin báo.

Nhìn Phí Phí kích động sắp đánh mất bình tĩnh, máu trong người anh sôi lên sùng sục, nơm nớp lo sợ cô làm bậy, anh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Phí Phí, có gì từ từ nói."
"Lập tức đưa đoạn băng cho tôi!"
Trong mắt Phí Phí lúc này Lãnh Ngôn chỉ là kẻ thù đang đối địch, dù cho anh cho giải thích đến khản giọng cô cũng sẽ không bao giờ chịu nghe.


Đối diện với sự cứng đầu của Phí Phí hiện tại, Lãnh Ngôn không nhường nhịn nữa mà thừa nhận: "Anh cho người hủy rồi."
Lời nói dứt khoát đến vô tình của Lãnh Ngôn khiến Phí Phí muốn khóc cũng khóc không nổi, cô bật cười chua xót: “Anh hủy rồi? Vậy là anh thừa nhận những gì tôi từng nói đúng không?"
Ấn đường Lãnh Ngôn cau chặt lại, dùng tất cả sự kiên nhẫn còn lại thuyết phục cô: "Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này sao?"
"Được!" Phí Phí vứt dao xuống đất, ngẩng cao đầu không chút nhường nhịn.
Hành động của Phí Phí khiến những người có mặt ngỡ ngàng, cô thong thả đi đến trước mặt Lãnh Ngôn, nhắm vào Mạn Vân Nghi đang đứng sau lưng anh: “Nhớ bảo vệ tình nhân nhỏ cho tốt, nếu tôi có bằng chứng trong tay, tôi nhất định cùng kéo các người xuống âm phủ."
Dứt lời, Phí Phí trở về phòng nghỉ lấy túi xách trở về nhà.
Lãnh Ngôn vừa nhấc bước định đuổi theo, Mạn Vân Nghi mặt mũi tái nhợt vội ôm chặt tay anh giữ lại, vô tội thỏ thẻ: “Ngôn...”
Đã đến nước này, Lãnh Ngôn không quan tâm giữa hai nhà có mối quan hệ, cũng mặc kệ Mai Khải Bằng từng hạ mình cầu xin anh cứu Mạn Vân Nghi.

Lãnh Ngôn giận dữ hất mạnh tay Mạn Vân Nghi ra, không kìm nén cơn giận nữa mà lớn tiếng bộc phát.
“Cô đừng ở đó giả vờ ngây thơ với tôi, nếu không phải Mai Khải Bằng cầu xin tôi, tôi đã sớm giao bằng chứng ra.

Lúc cô làm sao không suy nghĩ, trong khi Mai Khải Bằng đang chạy đôn chạy đáo bên ngoài tìm cách đàm phán với Trần Vũ Huân cứu cô, cô còn giữ tư tưởng phá tôi với Phí Phí sao? Loại con gái ngu dốt như cô đừng làm chướng mắt tôi nữa, cút cho khuất mắt tôi!”
Mắng một tràng vào mặt Mạn Vân Nghi, Lãnh Ngôn vô tình bỏ đi, cô ta bị anh làm cho sững sờ bất động, những người có mặt đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường.

Dù Phí Phí trẻ con cũng không bằng kẻ có lòng dạ thâm hiểm như Mạn Vân Nghi, nếu một ngày nào đó Lãnh Ngôn chấp nhận cô ta thì những kẻ làm lính như bọn họ cũng chẳng vui vẻ gì, không chừng mỗi ngày còn phải tìm cách che giấu chứng cứ xấu xa của cô ta như vừa rồi.
Chẳng mấy chốc, cuộc chạm trán vừa rồi đồn khắp bar, tin đồn ông chủ Lãnh lần đầu tiên bị một cô gái đá trở thành đề tài nóng hổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện