Sau Tết, hôn lễ Trần Vũ Huân và Alley chính thức diễn ra.
Lãnh Ngôn lại "hớt tay trên" giành tổ chức hôn lễ trước, cuối cùng Mai Khải Bằng bị đẩy xuống hàng đợi cuối cùng.
Trong vòng ba tháng rưỡi, bốn hôn lễ liên tục diễn ra, mà người đáng thương nhất lại là Hạo Duệ, tiền không chảy vào túi mà cứ chảy ngược ra ngoài.
Alley sinh ra trong gia đình không mấy hạnh phúc, chỉ đến khi gặp được Trần Vũ Huân mới gặp được tia hy vọng sống đẹp đẽ trên đời.
Trần Vũ Huân cho Alley niềm tin, cho cô một gia đình trọn vẹn có cha mẹ chồng yêu thương, có cả một người chồng thật lòng muốn xây dựng cho cô tổ ấm hạnh phúc.
Sau hôn lễ, Alley đã mang thai được bốn tháng, cuộc sống một bước từ công chúa lên bà hoàng.
Trong nhà, từ việc lớn đến việc nhỏ đều đã có Trần Vũ Huân và cha mẹ Trần lo liệu, còn Alley chỉ việc tự chăm sóc tốt bản thân chờ ngày con ra đời.
Da thịt Alley ngày càng đầy đặn hồng hào, Trần Vũ Huân chưa gì đã ngày đêm hối thúc con mau lớn mà ra đời, để anh còn giành lại vợ.
Lời cầu hôn của Trần Vũ Huân dành cho Alley rất mộc mạc, lại chứa đầy kiêu hãnh: "Anh không tự ti vì vết sẹo trên mặt mình, bởi anh tự hào vì cô gái anh yêu là người hoàn hảo nhất trên đời này."
Buổi chiều tan làm ở bệnh viện quân y như mọi khi, Trần Vũ Huân còn đích thân đi chợ hải sản mua cua Alley, về đến nhà lại xắn tay áo lui cui trong bếp.
Đến giờ cơm tối, gia đình lại quây quần bên nhau, Trần Vũ Huân bóc vỏ càng cua đưa qua cho Alley, nửa chừng chợt khựng lại thu tay về, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em đừng ăn càng cua."
Cả Alley lẫn cha mẹ Trần đều khó hiểu ra mặt, Trần Vũ Huân bỏ luôn miếng thịt càng cua vào miệng mình, vừa mở mai cua, vừa nhai vừa giải thích: "Em ăn càng cua, nhỡ sau này con nó ngang như cua thì hỏng hết."
Trần Vũ Huân đưa phần mình cua cho Alley, nhiệt tình bồi thêm một câu: "Em ăn phần này đi, nhỡ con có hư thì nhai nó luôn."
"Anh..." Alley dở khóc dở cười, không rõ những suy nghĩ kỳ lạ này của Trần Vũ Huân xuất hiện từ khi nào và bao giờ mới chịu ngưng.
Buổi tối trước khi ngủ, Trần Vũ Huân theo thói quen dùng dầu để mát xa người cho Alley.
Sờ sờ nắn nắn bắp chân trong tay một hồi, anh lại mập mờ nói: "Em nhìn chân em vừa trắng vừa căng mướt, cắn một miếng chắc ngon lắm."
Alley: "..."
Qua vài giây, liếc thấy Alley mải xem sách không để ý, Trần Vũ Huân lén lút cúi người xuống há miệng cắn bắp chân cô.
"A! Trần Vũ Huân!" Alley bị đau giật mình dùng quyển sách đánh vào tay anh cảnh cáo: "Anh mọc răng sao? Cứ cách vài bữa lại cắn em, anh còn cắn nữa thì đừng trách em vô tình."
Bị mắng vài câu, Trần Vũ Huân lại bày ra vẻ mặt ủy khuất như người vô tội, chính bộ dạng này đã không ít lần khiến Alley luôn nghi ngờ cô mới là người sai, dù kẻ gây tội luôn bắt đầu là anh.
Đáp lại, Trần Vũ Huân từ tốn phân trần: "Người ta gọi đó là...!yêu nhau lắm, cắn nhau đau."
Alley: "..."
Một bước tiến vào hào môn, An Lạc vẫn không từ bỏ sự nghiệp cảnh sát mình đã cực lực theo đuổi.
Dẫu cho có chồng đẹp trai, tài giỏi, nhiều tiền, sống trong nhà cao cửa rộng, đủ kẻ hầu người hạ, nhưng tất cả đều An Lạc thẳng tay gạt sang một bên.
Đối với Mai Khải Bằng sau khi yêu An Lạc thì ăn chơi, người đẹp hay danh xưng thiếu gia phong lưu đã bị ném vào thùng rác.
Bản tính An Lạc vốn là một cô gái "độc", chỉ cần trên tivi hay Internet xuất hiện hình ảnh, video Mai Khải Bằng dính dáng đến cô gái nào khác thì y như rằng "cơn đại hồng thủy" sẽ cuốn qua, không chút lưu tình khiến anh ta vĩnh viễn không dám tái phạm lần thứ hai.
Sau lưng Mai Khải Bằng, người khác vẫn luôn chê cười anh ta lấy một cô vợ không biết điều.
Nhưng chính vì An Lạc không biết điều, anh ta mới trân trọng cô hơn ai khác.
Mai Khải Bằng tặng cho An Lạc bộ trang sức đá quý hiếm lạ độc nhất, cô liền mang chúng đi bán lấy tiền giúp đỡ người khó khăn.
Mai Khải Bằng tặng cho An Lạc một chiếc siêu xe đắt đỏ, cô liền đổi thành chiếc xe mình thích, dùng số tiền dư mua xe đạp cho trẻ em nghèo.
Mai Khải Bằng tặng cho An Lạc cổ phần trong công ty, cô liền bán ngược lại cho anh, dùng số tiền đó để làm từ thiện.
Có thể người khác nhìn vào sẽ nói An Lạc quá đáng, nhưng cô luôn nhận quà Mai Khải Bằng tặng và biến chúng thành thứ thiết thực nhất.
Những gì Mai Khải Bằng đã cho An Lạc tức những thứ ấy thuộc về cô, cô có quyền sử dụng chúng tùy ý miễn không hổ thẹn lương tâm, thậm chí còn giúp chúng phát huy giá trị.
Tuy bị An Lạc đối xử có chút phũ phàng nhưng Mai Khải Bằng hiểu cô hơn ai hết, cô gái của anh bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì vẫn mang bên trong một trái tim lương thiện.
Đó mới chính là cô gái đáng trân trọng.
Đầu tháng 7, ngoài trời mưa rơi nhiều hơn, lúc chuẩn bị tan sở, An Lạc nhìn thấy các chị em đồng nghiệp được chồng gọi đến đón liền có chút ghen tị.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, công việc ở công ty Mai Khải Bằng bận rộn, cô không thể làm phiền đến anh ta.
Đúng giờ tan làm, An Lạc cầm túi cùng mọi người ra về.
Từ bên trong đi ra đã nghe thấy tiếng xì xầm, An Lạc vừa ngẩng đầu nhìn ra xa liền phát hiện bóng lưng cao lớn quen thuộc đứng ở sảnh.
Chỉ là một bờ lưng mặc vest nghiêm chỉnh lại tỏa ra mùi vị đàn ông quyến rũ.
An Lạc mỉm cười mãn nguyện đi đến, vỗ nhẹ vào cánh tay Mai Khải Bằng.
"Đợi em lâu chưa, sao hôm nay về sớm vậy?"
Mai Khải Bằng không vội đáp, nghĩ nghĩ gì đó rồi cười gian: "Hôm nay anh xem dự báo trời sẽ mưa từ chiều đến đêm, thời tiết thế này lăn giường còn gì bằng."
An Lạc cười lạnh đánh vào tay anh ta với lực mạnh hơn: "Đứng ở sở cảnh sát còn dám buông lời quấy rối."
Mai Khải Bằng cười ẩn ý: "Về nhà chúng ta từ từ "thụ lý vụ án" này."
An Lạc: "..."
Tài xế lái xe mở dù che giúp, Mai Khải Bằng không nói lời nào đã bế An Lạc lên.
Tiếng "ồ" ngạc nhiên của đồng nghiệp còn trú mưa trong sảnh khiến An Lạc xấu hổ ngại ngùng.
Về đến nhà, sau khi tắm rửa thay đồ, Mai Khải Bằng nhìn thấy An Lạc dán cao ở chân liền đoán được lý do.
Anh ta vờ như đã quen, thực chất trong lòng vẫn luôn để tâm.
"Em lại đánh người à?"
"Ờ...!sáng nay bắt được tên bi.ến thái giở trò với nữ sinh, tiện chân đá hắn vài cái, sơ ý để bị đau."
Mai Khải Bằng thở dài một hơi không vui, anh ta đi đến ngồi xuống giường cạnh An Lạc, nghiêm trọng đề nghị: "Em cân nhắc nghỉ việc đi, anh không muốn em bên ngoài xảy ra ẩu đả với bọn xấu.
Nếu em sợ nghỉ ở nhà ngứa tay ngứa chân, anh sẽ làm lưu manh cho em đánh."
An Lạc: "..."
Về chuyện tình Lãnh Ngôn và Phí Phí vốn đã được người lớn hai bên ủng hộ tuyệt đối, thế nên công cuộc rước nàng về dinh của Lãnh Ngôn diễn ra vô cùng thuận lợi và dễ dàng.
Nếu như nói về cảm giác khi tiến tới hôn nhân, cả Phí Phí lẫn Lãnh Ngôn đều không có gì để băn khoăn, bởi những khuất mắc trăn trở đều đã giải quyết, tất cả chỉ còn lại một tình yêu lớn.
Buổi tối trong phòng, Phí Phí cuộn mình trong chăn lắng nghe cơn mưa đang đổ bên ngoài.
Cảm giác bình yên bao bọc, đầu mũi còn vương lại mùi hương của Lãnh Ngôn.
Từ lúc kết hôn dọn ra riêng, mọi chuyện trong nhà đều do Lãnh Ngôn và Phí Phí tự lo liệu, riêng nấu ăn được anh độc quyền.
Dọn dẹp dưới nhà xong, Lãnh Ngôn trở về phòng ngủ.
Anh kéo chăn ra nằm lên, ôm Phí Phí trong vòng tay, hỏi nhỏ: "Nghĩ gì mà mặt em ngơ ra vậy?"
Phí Phí ngẩng mặt nhìn Lãnh Ngôn, trầm tư đáp: "Dự kiến một tuần nữa chị Alley sinh em bé rồi."
Lãnh Ngôn "ừm" một tiếng, lắng nghe Phí Phí nói tiếp.
"Anh...!nói xem, chúng ta trước giờ không dùng biện pháp, tại sao lại chưa từng dính?"
Thấy biểu cảm trầm trọng của Phí Phí, Lãnh Ngôn vẫn thong dong hùa theo: "Ăn ở tốt chăng?"
"Em không đùa đâu." Phí Phí cau mày nghiêm nghị, chợt thở dài rầu rĩ: "Có khi nào một trong hai chúng ta bị vô sinh không?"
Lãnh Ngôn nhịn cười, vờ hỏi: "Nếu thật như vậy thì sao?"
"Em không biết." Phí Phí cúi đầu, khép mi mắt nặng nề, nghĩ đến lại cảm giác sợ hãi, cô chỉ sợ người có vấn đề là mình, sợ gia đình Lãnh Ngôn không chấp nhận con dâu không sinh được cháu nối dõi.
Quan sát dáng vẻ rối rắm của Phí Phí, Lãnh Ngôn thu lại nét cười, không nhanh không chậm khai sự thật: "Trước đây anh từng triệt sản tạm thời nên đương nhiên không dính, nếu em muốn anh sẽ đi nối lại."
Phí Phí nghe thấy liền vui đầu ngẩng mặt, vội lắc đầu từ chối: "Không cần, em không gấp, tại em tưởng...!nên hơi lo thôi."
"Ừm." Lãnh Ngôn gật gù, biểu tình như đang cam chịu: "Anh hiểu, đến cuối cùng anh cũng chỉ là công cụ tạo giống cho em thôi."
Phí Phí hí hửng vỗ vỗ lên má anh khen ngợi: "Chồng em thật thông minh!"
Lãnh Ngôn: "..."
Trôi qua một lúc yên tĩnh, Lãnh Ngôn bỗng lay nhẹ người Phí Phí, đem sự hiếu kỳ bấy lâu ra hỏi: "Lúc chúng ta làm cảnh sát chìm, anh từng lừa em chuyện vô cùng lớn, chẳng lẽ em không giận anh sao?"
Phí Phí nhìn thẳng vào mắt Lãnh Ngôn đối chất.
Đã rất nhiều lần cô cũng tự hỏi vì sao lại bỏ qua dễ dàng trong khi bị Lãnh Ngôn chơi đùa một thời gian dài, sau nhiều lần nghĩ kỹ, cô cũng có đáp án thỏa đáng.
"Em hiểu được cảm giác đau đớn khi mất đi người mình yêu thương, nên khi còn có thể, em muốn dùng tình yêu và sự vị tha để trân trọng."
Bàn tay trái của Phí Phí đặt lên tim Lãnh Ngôn, chân thành bộc bạch: "Ngay cả điểm chí mạng anh cũng có thể mang ra để chứng minh tình yêu, em càng không tìm được lý do để giận anh."
Nhịp tim Lãnh Ngôn đập nhanh hơn bình thường ngay khi nghe được câu trả lời của Phí Phí.
Anh cầm lấy tay cô, đồng thời nâng bàn tay trái của mình lên đặt sát bên nhau.
Trên ngón áp út mang hình xăm tên đối phương, nay đã có thêm một chiếc nhẫn cưới lồng vào, tựa như tượng trưng cho hành động trói đối phương lại trong tim mình.