Edit: Thanh

==================

Lấy được số điện thoại của Thẩm Thính Nam, Khương Từ liền rời khỏi nhà họ Thẩm.

Cô bước ra khỏi tiểu khu, ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài tiểu khu, cầm điện thoại di động, do dự một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm bấm số của Thẩm Thính Nam.

Điện thoại vang một hồi, cuối cùng cũng có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của Thẩm Thính Nam, hơi khàn khàn: “Alo.”

Khương Từ vô thức nắm chặt điện thoại, không hiểu sao cô lại có hơi căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Là tôi, Khương Từ.”

Thẩm Thính Nam có hơi cảm, cổ họng ngứa đến không nhịn được ho khan, sau đó “ừm” một tiếng, hỏi: “Về rồi à?”

Lúc này Khương Từ mới nghe ra giọng Thẩm Thính Nam không đúng, cô hỏi: “Anh sao thế? Bị cảm sao?”

Thẩm Thính Nam có chút mệt mỏi “Ừ” một tiếng, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lúc này Khương Từ mới nhớ tới, vội vàng nói: “Là thế này, hôm nay tôi vừa về, có mua một món quà muốn tặng anh.”

Thẩm Thính Nam có hơi bất ngờ, anh cười xì một tiếng, tiếng cười này khiến cổ họng anh ngứa ngáy, không chịu được lại ho khan.

Anh dời điện thoại ra xa một chút, ho khan một tiếng rồi lại đưa điện thoại lại gần, buồn cười hỏi: “Làm gì? Cảm ơn tôi à?”

Khương Từ gật đầu, chân thành nói: “Đương nhiên. Anh đã cứu mạng bà nội tôi, tôi nhất định phải đích thân cảm ơn anh.”

Nói xong, cô cẩn thận hỏi ý Thẩm Thính Nam: “Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi có thể đến tìm anh không?”

Đúng lúc Thẩm Thính Nam muốn tìm người mua thuốc cho mình, nói: “Cô đến đường Dương Hòe đi, lúc đến thì thuận tiện mang cho tôi hộp thuốc hạ sốt, mật khẩu của nhà là 165178, lúc đến thì cứ đi thẳng vào.”

*

Cúp điện thoại, Khương Từ lập tức đón một chiếc xe đến đường Dương Hòe, tiểu khu của Thẩm Thính Nam.

Xuống xe, cô đến nhà thuốc mua thuốc hạ sốt cho Thẩm Thính Nam trước, sau đó mới cầm thuốc đến tiểu khu.

Cô đã từng đến nhà Thẩm Thính Nam một lần, dựa theo trí nhớ đi đến tòa nhà thứ bảy, đi thang máy lên tầng 23, ấn mật khẩu ở cửa, nghe thấy tiếng cạch, khóa cửa mở ra.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa nhà ra, từ bên ngoài đi vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong nhà bật điều hòa, vừa vào phòng liền có cảm giác như đi vào hầm băng, Khương Từ không khỏi lạnh run, cô thay dép lê ở cửa rồi xách túi bước vào.

Nhìn thấy trong phòng khách không có ai, cô đoán Thẩm Thính Nam có lẽ đang ở trong phòng ngủ, cô đến trước cửa phòng ngủ của anh, đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi: “Tôi đến rồi, có thể vào không?”

Giọng của Thẩm Thính Nam có vẻ khàn hơn so với giọng nói vừa rồi trên điện thoại, anh mệt mỏi “Ừ” một tiếng.

Khương Từ được cho phép mới nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.

Mở cửa, cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam đắp kín chăn nằm trên giường, điều hòa trong phòng được bật rất thấp.

Khương Từ cầm túi thuốc đi tới, bất đắc dĩ nói: “Không phải anh phát sốt sao? Còn bật điều hòa thấp như vậy.”

Cô vừa nói vừa cầm điều khiển điều hòa bên cạnh giường lên, muốn tăng nhiệt độ lên vài độ, nhưng Thẩm Thính Nam lại đưa tay giật điều khiển đi, mệt mỏi từ trên giường ngồi dậy, nói: “Nóng, bật lên đi.”

Khương Từ không quá đồng ý, nhịn không được nói: “Mùa hè bị cảm thường là do bật điều hòa, bây giờ anh nên tắt điều hòa để đổ mồ hôi đi.”

Thẩm Thính Nam ném điều khiển qua một bên, nói: “Không cần.”

Anh rất ghét cảm giác ra mồ hôi vào mùa hè.

Nhìn thấy túi trong tay Khương Từ, anh đưa tay nhận lấy, mở túi ra thì thấy ngoài thuốc hạ sốt ra còn có một đống thuốc cảm.

Khương Từ nói: “Lúc nãy tôi không biết anh chỉ bị cảm thông thường hay cảm lạnh nên tôi đều mua mỗi thứ một ít.”

Thẩm Thính Nam nói: “Thuốc hạ sốt là được rồi.”

Anh mở hộp thuốc hạ sốt ra, bẻ ra hai viên, trực tiếp nuốt xuống không cần nước.

Khương Từ có chút ngạc nhiên, “Anh không cần nước sao?”

Thẩm Thính Nam mệt mỏi nói: “Lười.”

Anh ném túi thuốc lên tủ đầu giường, lại nằm xuống, kéo chăn đắp lên cổ, lật người nhắm mắt nói: “Tôi ngủ đây, cô tự đón xe về trường đi.”

Khương Từ đứng bên giường, sững sờ nhìn bóng lưng của Thẩm Thính Nam.

Một lúc sau, cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ của Thẩm Thính Nam, nhẹ nhàng giúp anh đóng cửa lại.

*

Có lẽ là do uống thuốc hạ sốt nên lần này Thẩm Thính Nam ngủ rất sâu, khi tỉnh lại thì bên ngoài đã tối.

Anh đắp chăn nên cả người đổ mồ hôi, khi tỉnh dậy toàn thân nhớp nháp, anh không khỏi nhíu mày, đứng bên giường cởi áo đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh từ trong phòng ngủ đi ra, vừa bước vào phòng khách liền không khỏi sửng sốt.

Khương Từ còn chưa đi, cô đang ngồi trước bàn trà đọc sách.

Cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam không mặc áo, gương mặt lập tức nóng bừng, vội vàng nhìn chỗ khác.

Thẩm Thính Nam cũng không nghĩ tới Khương Từ còn chưa đi, anh đi tới trước sô pha, cầm một chiếc áo thun đen trên ghế sô pha mặc vào, hỏi: “Sao còn chưa đi? Không phải bảo cô tự về trường sao?”

Khương Từ không dám nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Tôi sợ anh không hết sốt.”

Nói xong, cô từ dưới đất đứng lên, mang dép, nói: “Tôi nấu nước gừng với đường đỏ cho anh, có thể trừ hàn, tôi bưng lên cho anh.”

Vừa nói cô vừa đi vào bếp, một lúc sau bưng ra một bát nước gừng đường đỏ còn ấm.

Cô bưng bằng cả hai tay, đưa cho Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế sa lon, đưa tay nhận lấy, cụp mắt nhìn thoáng qua sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Gừng và đường đỏ ở đâu ra vậy?”

Khương Từ thành thật nói: “Tôi xuống lầu mua.”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc nhưng không nói gì, một hơi uống hết nửa bát, sau đó đặt nửa bát còn lại lên bàn, nói: “Phần còn lại tôi sẽ uống sau.”

Khương Từ gật đầu, nói: “Trong bếp vẫn còn, nếu anh uống thấy có hiệu quả thì hâm lại phần trong bếp lên là có thể uống.”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, anh cúi đầu tìm chìa khóa xe trên bàn trà, định đưa Khương Từ về trường.

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, do dự một lúc, bỗng nhiên gọi một tiếng, “Anh ——”

Thẩm Thính Nam bị một tiếng “Anh” của Khương Từ làm sặc một cái, thiếu chút nữa đã sặc hết nước gừng vừa uống ra rồi.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, rất bất ngờ, hỏi: “Cô gọi tôi là gì?”

Khương Từ có chút ngượng ngùng mím môi, ánh mắt cô nhìn Thẩm Thính Nam đầy cảm kích, thấp thỏm hỏi: “Em có thể gọi anh là anh trai không?”

(*Từ đoạn này mình sẽ đổi xưng hô của Khương Từ với Thẩm Thính Nam là “em – anh” nha, còn Thẩm Thính Nam xưng với Khương Từ vẫn để “tôi – cô” ha.)

Dựa theo quan hệ của cô và Thẩm Thính Nam, đúng là cô phải gọi anh một tiếng anh trai.

Nhưng nếu anh không đồng ý cô cũng không mặt dày nhất định phải nhận người ta làm anh trai.

Ngược lại Thẩm Thính Nam không quan tâm nói: “Tùy cô.”

Khương Từ nghe vậy không khỏi vui vẻ.

Cô nghĩ, có lẽ Thẩm Thính Nam cũng không ghét cô.

Khóe môi cô bất giác cong lên, nhìn Thẩm Thính Nam, mấy giây sau cô mới nhớ ra chuyện chính.

Cô vội vàng cầm một hộp quà dài mảnh trên ghế sô pha đưa cho Thẩm Thính Nam, nói: “Đây là quà tặng anh, cảm ơn anh đã cứu bà nội em.”

Thẩm Thính Nam nhìn xuống, đưa tay nhận lấy, mở ra trước mặt Khương Từ.

Mở hộp ra, phát hiện là một cái cà vạt.

Cà vạt rất tinh xảo, anh nhìn một chút, lật qua lật lại vừa xem vừa nói: “Tiền nhiều đến mức không có chỗ để tiêu à? Kiếm tiền rất dễ sao?”

Khương Từ nghiêm túc nói: “Chuyện nên làm thôi.”

Thẩm Thính Nam nhận cà vạt, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, nói: “Cảm ơn.”

Khương Từ mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn.”

Nói đến đây, cô lại nghĩ tới một chuyện chính khác, vô cùng nghiêm túc lấy giấy bút từ trong túi xách ra, đưa cho Thẩm Thính Nam, nói: “Anh viết số thẻ ngân hàng của anh cho em đi, tiền phẫu thuật của bà nội em không thể trả hết một lần cho anh, sau này mỗi tháng em sẽ trả cho anh một khoản tiền, cho đến khi trả hết mới thôi.”

Thẩm Thính Nam vốn không để ý, anh tìm chìa khóa xe trên bàn trà, nói: “Không cần đâu, việc nhỏ thôi.”

Nói xong anh đi thẳng ra ngoài, nói: “Đi thôi, đưa cô về trường.”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam ra cửa liền vội vàng thu dọn sách vở theo sau.

Hai mươi phút sau, Thẩm Thính Nam dừng xe trước cửa trường của Khương Từ, anh mở cửa sổ, định hút một điếu thuốc trong xe, anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra, rút một điếu cắn lên miệng, nói: “Tự cô về ký túc xá đi, không tiễn nữa.”

Khương Từ không đi, cố chấp đưa giấy bút tới trước mặt Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam cúi đầu nhìn giấy bút Khương Từ đưa tới, lại nâng mắt nhìn cô, “Cô còn rất cố chấp nhỉ.”

Khương Từ nghiêm túc nói: “Em không thích thiếu nợ người khác, nếu không trả lại tiền cho anh, cả đời này em cũng sẽ không yên lòng.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, không nói gì.

Khương Từ nói: “Hay là anh đưa em một tấm thẻ đi, em chụp lại cũng được.”

Thẩm Thính Nam thấy cô vô cùng cố chấp, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu thua cô.

Anh lấy ví tiền trong túi quần ra, tùy tiện rút ra một tấm thẻ đưa cô.

Khương Từ nở nụ cười, nhận lấy thẻ, lấy điện thoại ra chụp lại mặt ghi số của tấm thẻ sau đó trả thẻ lại cho Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam nhận lấy, tiện tay ném lên chỗ điều khiển.

Khương Từ chụp ảnh xong, sau đó bỏ điện thoại vào túi xách, cúi đầu tháo dây an toàn rồi nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Vậy em về ký túc xá đây, cảm ơn anh đã đưa em về.”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, thu hồi ánh mắt, lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc trên môi.

Lúc Thẩm Thính Nam châm thuốc, Khương Từ liền xuống xe.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng bên cạnh cửa vẫy vẫy tay với Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam nhìn cô qua làn khói trắng, cách cửa sổ xe nhìn thấy Khương Từ đang cười với anh.

Anh nhìn chằm chằm một lúc, lần đầu tiên cảm thấy cô em gái hời này cũng khá đáng yêu.

——————–

Sau này ——

Khương Từ: Anh ơi.

Thẩm Thính Nam: Im miệng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện