Long Tam không quay đầu lại nhìn Phượng Trác Quân, hắn biết ông nói dối, mà chính hắn cũng có nói dối, chính vì nói dối như vậy, cho dù trong lòng có rất nhiều phỏng đoán, hắn cũng không dám làm rõ: Trong lòng Long Tam hiểu được, như vậy đối với chuyện điều tra rõ chân tướng không hề có ích, nhưng hắn không có cách nào, là hắn sợ hãi, hắn không dám:
Hiện nay tuy nói hắn có tin tưởng Phượng Nhi một lòng đều ở trên người hắn, nhưng mà theo như tính tình tự do tự tại vô câu vô thúc tùy tính của nàng kia, nếu đã biết chân tướng, sợ là thật có thể đem hắn đá qua một bên để đi truy tìm quá khứ: Mà khi tìm được quá khứ của nàng trước kia như thế nào rồi, hắn thật không có lá gan tưởng tượng những chuyện xảy ra tiếp theo:
Nhưng thân thể của nàng lại ẩn dấu sát khí, hắn càng giấu diếm chuyện này thực lại càng khiến cho nó trở nên nan giải, mê đoàn khó hiểu, nguy hiểm của Phượng Nhi liền không thể giải trừ:
Long Tam bụng đầy tâm sự trở lại trong phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy Phượng Trữ ôm chăn cau mày, một hồi chớp mắt một hồi nhăn mặt nhăn mũi rồi lại một hồi chu miệng, bị thương nặng như vậy còn có thể tự nằm chơi một mình, x sợ là chỉ có nàng thôi:
Phượng Trữ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, vui sướng quay đầu gọi: “Cha…” Nhưng vừa thấy là Long Tam, lại không khỏi thất vọng: “Là chàng a?”
Long Tam khụ một tiếng, bày ra bộ mặt thực mất hứng, đi qua nhéo khuôn mặt của nàng: “Tại sao không thể là ta?”
“Chàng không phải đang làm việc sao? Nhưng việc xảy ra hôm nay rất kỳ quái, chàng vẫn nên cùng bọn Chung Bác hảo hảo bàn bạc lại đi, không cần nhanh trở về như vậy đâu:” Phượng Trữ bày ra vẻ mặt săn sóc vô cùng: “Ta không sao, tự nằm một mình cũng được:”
“Không cần phải bàn bạc nữa, mà nàng cái gì cũng không được ăn:” Long Tam nhẹ nhàng vạch trần tâm tư của nàng:
Phượng Trữ xụ mặt xuống, tội nghiệp nói: “Ta đói:” Ngẫm lại lại cường điệu thêm một câu: “Thật sự rất đói:”
Long Tam thở dài, ngồi vào bên giường đem nàng kéo vào trong lòng: “Nhịn một chút đi, uống hết thuốc thanh độc là có thể ăn:”
“Ta ghét nhất là bị đói bụng, ta khó chịu:” Phái phái
“Ta biết, ta biết, nàng chịu khó ngoan ngoãn đi, chỉ hai ngày mà thôi, qua hai ngày, ta nhất định mang nàng đi ăn, tùy nàng muốn ăn cái gì cũng được, được không?”
“Cái gì mà chỉ hai ngày chứ? Hai ngày tính ra là có sáu bữa cơm, hơn nữa tính thêm bữa xế buổi chiều cùng ăn khuya, thì phải là mười bữa cơm, ta thiếu một bữa đã rất đói, thiếu mười bữa kia không phải là muốn lấy mạng của ta sao:”
“Đừng nói bừa:” Long Tam thoát hài, leo lên trên giường đem Phượng Trữ ôm chặt: “Đến, ta ôm nàng, ôm một cái sẽ không đói bụng:”
“Gạt người: Vẫn là đói:” Phượng Trữ thực không nể mặt:
“Vậy thì hôn một cái:” Long Tam trác trác khuôn mặt của nàng cùng cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Hôn một cái sẽ không đói bụng:”
“Đại lừa đảo:” Phượng Trữ lần này là biết thật là vô vọng được ăn, trong đầu khổ sở đến cực điểm: “Đại lừa đảo, chàng từng hứa tuyệt không để cho ta đói bụng:”
“Tình huống lần này đặc thù:”
“Kia cũng là để cho ta đói bụng:” Phượng Trữ càng nói càng khổ sở:
“Thực xin lỗi:” Lời xin lỗi của Long Tam phát ra từ thật tâm, nhưng cũng vì làm cho nàng đói bụng: Phượng Trữ biết hắn là quyết tâm không cho nàng ăn, chỉ đành hấp hấp cái mũi ở trong lòng hắn cọ a cọ: “Vậy chàng cho ta cắn một cái, không cho ta ăn thì cũng phải cho ta có cảm giác được ăn chứ:”
Long Tam cúi đầu hôn lên môi của nàng, Phượng Trữ lắc lắc đầu không thuận theo: “Không được, không được, không được chiếm tiện nghi của ta, phải để cho ta cắn chàng mấy cái, như vậy không tính:”
Long Tam thở dài, đối tùy hứng phát cáu của nàng cũng là dung túng, lại chạm chạm môi của nàng, sau đó xắn tay áo lên đem cánh tay đến bên miệng của nàng, Phượng Trữ cắn một cái, không hài lòng, lại đổi vị trí cắn thêm một cái, vẫn thấy không được, kéo tay kia của hắn qua lại cắn, cuối cùng ghét bỏ nói: “Thịt rất là cứng:”
Long Tam híp mắt ái muội nhìn nàng, nho nhỏ thanh bám vào bên tai nàng nói: “Còn chỗ khác mềm hơn, nàng có muốn cắn không?”
Phượng Trữ ngẩn ngơ, mới đầu đơ ra không có phản ứng gì, rồi sau đó nhìn nhìn biểu tình của Long Tam, cuối cùng hiểu được, đỏ bừng mặt mắng: “Phi phi phi, lại khi dễ ta, ta còn không đầy nửa cái mạng chàng còn khi dễ ta:”
“Ta nói là lời nói thật:” Long Tam bĩ bĩ cười, nhìn nàng cùng hắn nháo như vậy, tinh thần còn tốt lắm, trong lòng hắn thoải mái hơn: Hắn lại cúi đầu đi hôn nàng, lúc môi hắn hạ xuống cổ Phượng Trữ, nàng than thở : “Ta, ta bị thương, chảy thật nhiều máu, toàn thân còn đau…”
Long Tam bật cười, dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi của nàng: “Lại nghĩ lung tung cái gì? Nàng bị thương như vậy, ta còn có thể làm cái gì? Làm sao ta có thể như không bằng cầm thú được?”
Phượng Trữ há mồm cắn cằm hắn: “Chàng tất nhiên là không bằng cầm thú rồi, sư tử người ta còn biết mang thức ăn về nhà cho sư tử con, chàng lại không cho ta ăn cơm, làm ta đói bụng, ta rất là keo kiệt, ta ghi hận chàng cả đời:”
“Ân, vậy nàng cũng đừng quên, là cả đời a:” Long Tam tránh đi của nàng thương chỗ, thật cẩn thận đem nàng ôm chặt: Phượng Trữ nằm dựa vào hắn, ngẫm lại vẫn là không phục, một ngụm cắn vào ở trên cổ của hắn: “Ta cũng không tin thịt trên cổ chàng cũng cứng:” Nàng ra sức cắn cắn cắn, cuối cùng làm cho cổ của Long Tam đổi màu:
Ngày hôm sau, Long Tam tránh ở trong phòng không ra, Chung Bác vài lần có việc muốn tìm hắn hiệp nghị, bên ngoài kêu vài tiếng, Long Tam đáp, nhưng đến hơn nửa ngày mới thò mặt ra: Vẻ mặt hắn nghiêm túc không đổi, Chung Bác không rõ chuyện gì, phát hiện những người khác cũng nghiêm túc theo, càng buồn bực, mãi đến khi bọn họ vào phòng nhỏ dùng để nghị sự, hắn mới phát hiện Long Tam dị thường, cái này dọa hắn sốc một lần, chỉ vào cổ của Long Tam rống lớn: “Đại ca, cổ của đại ca…”
Long Tam quăng một ánh mắt qua, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đại ca không biết sao?” Chung Bác mở to hai mắt nhìn, đang định hảo tâm nói cho hắn, lại bị người bên cạnh đá một cước, đem lời nói đến bên miệng hắn đá trở về: Chung Bác bị sặc, khụ vài tiếng, rốt cục có phản ứng, nhưng hắn đã chỉ vào cổ người ta, không nói lại dường như không thích hợp, vì thế lắp bắp sửa lại: “Hảo, thật lớn … muỗi…”
“Phốc…” Bên cạnh có người nhịn cười không được, Long Tam lấy ấm trà và cái chén trên bàn ra, giả bộ trấn định rót chén nước cho mình, Chung Bác thay đại ca dùng sức trừng cái người trộm cười kia, sau đó ý đồ mất bò mới lo làm chuồng: “Kỳ thật có cái gì đâu, ta cái gì cũng không thấy:” PAIPAI
Sử Ngọc Lang ở một bên thở dài: “Chung hiền đệ a, ngươi thực biết nói chuyện phiếm:”
Chung Bác vò đầu, không biết nói cái gì: Long Tam uống xong, ngồi xuống, một nam tử trắng nõn trẻ tuổi đứng bên nói: “Tam gia, chuyện ngài hôm qua nói ta đã làm tốt, nữ tử có thân hình tương tự phu nhân cũng tìm được rồi, kế tiếp phải làm như thế nào?”
Long Tam trầm mặc một hồi, giống như đang do dự, nhưng cuối cùng hạ quyết tâm, dặn dò sắp xếp công việc, mọi người bàn bạc thật tốt mọi chi tiết, sau đó mới giải tán:
Phượng Trữ cùng Phượng Trác Quân cũng không biết bọn Long Tam đang làm cái gì: Phượng Trữ chỉ lo vụng trộm cười một mình, bộ dáng Long Tam không được tự nhiên xoay trái xoay phải không muốn ra ngoài làm cho nàng vui vẻ một hồi lâu: Mà Phượng Trác Quân lại là một đêm không ngủ, nhớ thương chuyện Phượng Trữ đói bụng, lo nghĩ chuyện Hạ quốc chi độc Trất tâm thảo, còn có những thích khách muốn lấy mạng Phượng Trữ, làm cho ông cả đêm đầu óc lộn xộn:
Hạ quốc, nơi tràn ngập những thứ tốt đẹp cùng thương tâm của ông:
Ông không chịu nổi khi ngồi một mình trong phòng, vì thế lại đi thăm Phượng Trữ: Phượng Trữ thấy cha hết sức cao hứng: “Cha a, hôm nay cha có mang cái gì theo ăn không?”
Phượng Trác Quân sửng sốt, nhìn nhìn hai tay rỗng tuếch, lại nhìn lại hai mắt Phượng Trữ tròn vo đen như mực tràn đầy chờ đợi, trong lòng cư nhiên áy náy:”Ách, đại phu đã dặn…” Lời nói của ông vừa bặt đầu, vẻ mặt nàng liền lập tức trở nên đáng thương lại thất vọng, Phượng Trác Quân đau lòng a, chặn lại nói: “Phượng Phượng ngoan a, ráng nhẫn nhịn, ngày mai là có thể được ăn rồi:”
Phượng Trữ đô miệng, ủy khuất cực kỳ: “Cha a, cha tính sai rồi, ngày mai vẫn chưa được: Ngày hôm qua ta đã cố ý hỏi qua, nguyên lai ngày hôm qua cho tới hôm nay là một ngày, hôm nay đến ngày mai mới là hai ngày, phải tới ngày kia mới có thể có cơm ăn:” Nàng xòe ngón tay đếm số bữa cơm không được ăn, thực sự rất thương tâm a:
“Cha, ta dù không bị kiếm đâm, bị hạ độc, kết quả cũng là đói chết mà đi gặp Diêm La vương, này rất dọa người: Sau đó Diêm La vương sẽ hỏi vì sao đói chết, ta là nữ nhi của cha, này cũng do cha dọa người:” Phượng Trữ chớp mắt, kỳ thật tinh thần của nàng so với hôm qua thì tốt hơn một chút:
Phượng Trác Quân dở khóc dở cười, nữ nhi này khi nào thì trở nên ranh ma tinh quái càn quấy như vậy? Ông nhanh chóng thay đổi đề tài: “Thích khách hôm qua trước đây con có từng gặp qua chưa? Võ công của bọn họ con có ấn tượng không?”
“Không có:” Phượng Trữ lắc đầu, ngẫm lại lại bổ sung một câu: “Ta chắc chắn sau khi bị bệnh không có gặp qua, lúc trước khi bệnh thì không biết:” Nàng đối bệnh mất trí nhớ của mình đã thành thói quen, nói lên trong lòng đã không còn khúc mắc, nhưng thật ra Phượng Trác Quân đối nàng càng áy náy, đã quên đi qua hết thảy, ở một nơi tràn đầy chán ghét nàng, chắc chắc sẽ rất vất vả đúng không? “Phượng Phượng, con chịu khổ rồi, là cha không tốt, nếu không phải cha vô dụng, con cũng không phải chịu những thứ đó:”
“Cha là nói hối hận vì không kiếm ra đồ ăn, khiến cho ta bị đói sao? Vậy cha mau giúp nữ nhi đi:” Phượng Trữ hứng thú, khuôn mặt nhỏ nhắn lại giả bộ đáng thương, chọc cười Phượng Trác Quân: Ông vỗ đầu Phượng Trữ: “Con trải qua một cơn bệnh nặng, ngay cả tính tình cũng thay đổi, nếu cha không phải chỉ có một khuê nữ là con, sẽ nghĩ con hiện tại là bị người khác tráo đổi:”
Lời của ông còn chưa dứt, ngoài cửa liền truyền đến vài tiếng khụ khụ, quay đầu thì thấy, là Long Tam bưng cái chén thuốc: Phượng Trữ ngay lập tức chứng minh trong sạch: “Long Tam, ta không có trộm ăn cái gì nga, một chút cũng không có nga:”
Long Tam bước vào, vị thuốc lập tức tràn đầy toàn bộ căn phòng, mặt Phượng Trữ lập tức nhíu lại: Đáng tiếc Long Tam đối biểu tình của nàng hoàn toàn không nhìn, x phụng phịu nói: “Uống thuốc:”
Phượng Trữ không dám không theo, ủy ủy khuất khuất tiếp nhận chén thuốc uống, ngoan ngoãn khiến cho Phượng Trác Quân đau lòng, vội hỏi: “Có đắng hay không a, muốn ăn chút mật cho hết đắng không:”
Phượng Trữ một hơi uống hết thuốc, đem chén thuốc giao cho Long Tam, trả lời: “Nếu được ăn đường tâm hãm tảo cao càng mau hết đắng:”
Phượng Trác Quân phụ họa: “Đúng, đúng:” Ông nhìn Long Tam, Long Tam không nói lời nào, chỉ xoay người cầm chén đặt lên bàn, sau đó quay đầu nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ nhanh chóng đối Phượng Trác Quân nói: “Nhưng mà ta hiện tại đang uống thuốc thanh độc, không được ăn, có đắng cũng phải nhịn, cha trăm ngàn đừng cho ta ăn nhé:”
Nàng nói như vậy, làm cho Phượng Trác Quân cảm thấy nàng càng không dám trái lời Long Tam, sao nữ nhi bị con rể áp chế thảm như vậy? Phượng Trác Quân chuyển hướng Long Tam, muốn giúp nữ nhi cầu tình, lại thấy dấu cắn trên cổ Long Tam: Lời nói ông chuẩn bị nói nghẹn lại cổ họng, giương miệng ngây người ngẩn ngơ: Này, rốt cuộc là ai áp chế ai?
Long Tam trừng mắt nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ đối với hắn hắc hắc hắc lấy lòng ngây ngô cười, ánh mắt giằng co, Phượng Trác Quân nét mặt già nua đỏ một chút, ông vội vàng cáo từ đi ra, không khỏi nghĩ tới Hạ quốc năm đó:
Đêm đó, Phượng Trác Quân lại mất ngủ, ông để yên quần áo nằm ở trên giường, lại cân nhắc hoàn chỉnh chân tướng sự kiện, ông không nghĩ ra, đến tột cùng là loại người nào muốn gây hại cho Phượng Trữ?
Suy nghĩ trong lòng bay loạn, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ có bóng người bay nhanh chợt lướt qua, như thân hình nữ tử, Phượng Trác Quân bị dọa nhảy dựng, hay là Phượng Phượng cuối cùng không chịu nổi, tự mình đi ra trộm này nọ ăn? Ông nhảy dựng lên, vừa mở cửa phòng ra, lại thấy một cái phi tiêu “phập” một tiếng găm vào trên tấm ván cửa phòng ông, phía dưới găm vào một tờ giấy, trong lòng ông căng thẳng, đang định lại gần nhìn kỹ, chợt thấy Chung Bác từ trong căn phòng nhỏ đi ra, hắn đưa mắt nhìn vào trong phòng của Phượng Trữ, đột nhiên quát to một tiếng: “Tẩu tử!”
Lời của hắn còn chưa dứt, Long Tam đã từ trong căn phòng nhỏ vọt ra, Phượng Trác Quân tập trung nhìn kỹ, trên nóc nhà, hai bóng hắc y nhân khiêng một nữ tử nhanh chóng biến mất, chỉ lướt mắt qua một cái, Phượng Trác Quân cũng từ quần áo và thân hình nhìn ra, nàng kia chính là Phượng Trữ: Long Tam không nói hai lời, hướng tới phương hướng hai người kia biến mất đuổi theo, Chung Bác cùng người còn lại cũng nhanh chóng chạy theo:
Phượng Trác Quân nhảy lên nóc nhà truy theo, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bọn Long Tam, ông nhảy xuống chạy vào phòng của Phượng Trữ, ở nơi đó không có một bóng người, không có phát hiện dấu vết đánh nhau, nghĩ là những người đó thừa dịp Phượng Trữ ngủ say, điểm huyệt, đem nàng đi: Phượng Trác Quân tim như bị đao cắt, lo lắng vạn phần, nhớ tới thân ảnh nữ nhân ngoài cửa sổ vừa mới cùng cái phi tiêu kia, lòng ông càng lo lắng, nhanh chóng chạy về phòng của mình:
Sử Ngọc Lang ở trước cửa phòng của ông nhìn chằm chằm tờ giấy cùng cái phi tiêu, cầm cái khăn tím chùi chùi, nhìn thấy ông đã trở lại nói: “Thứ này không có độc:”
Phượng Trác Quân lấy tờ giấy xuống, mở ra, thứ vừa thấy làm cho trước mắt ông tối đen, thiếu chút nữa ngã xuống đất: Sử Ngọc Lang vội vàng đỡ lấy ông, nâng vào trong nhà cho ông ngồi xuống:
“Phượng gia, trên đó viết cái gì?” Trên tờ giấy không phải là chữ của Tiêu quốc, Sử Ngọc Lang không đọc được:
Phượng Trác Quân cầm lại nhìn một lần, trên tờ giấy kia chỉ lơ thơ vài chữ nhưng lại làm lòng ông trĩu nặng:
“Nữ nhi ta mang đi:”
Hiện nay tuy nói hắn có tin tưởng Phượng Nhi một lòng đều ở trên người hắn, nhưng mà theo như tính tình tự do tự tại vô câu vô thúc tùy tính của nàng kia, nếu đã biết chân tướng, sợ là thật có thể đem hắn đá qua một bên để đi truy tìm quá khứ: Mà khi tìm được quá khứ của nàng trước kia như thế nào rồi, hắn thật không có lá gan tưởng tượng những chuyện xảy ra tiếp theo:
Nhưng thân thể của nàng lại ẩn dấu sát khí, hắn càng giấu diếm chuyện này thực lại càng khiến cho nó trở nên nan giải, mê đoàn khó hiểu, nguy hiểm của Phượng Nhi liền không thể giải trừ:
Long Tam bụng đầy tâm sự trở lại trong phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy Phượng Trữ ôm chăn cau mày, một hồi chớp mắt một hồi nhăn mặt nhăn mũi rồi lại một hồi chu miệng, bị thương nặng như vậy còn có thể tự nằm chơi một mình, x sợ là chỉ có nàng thôi:
Phượng Trữ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, vui sướng quay đầu gọi: “Cha…” Nhưng vừa thấy là Long Tam, lại không khỏi thất vọng: “Là chàng a?”
Long Tam khụ một tiếng, bày ra bộ mặt thực mất hứng, đi qua nhéo khuôn mặt của nàng: “Tại sao không thể là ta?”
“Chàng không phải đang làm việc sao? Nhưng việc xảy ra hôm nay rất kỳ quái, chàng vẫn nên cùng bọn Chung Bác hảo hảo bàn bạc lại đi, không cần nhanh trở về như vậy đâu:” Phượng Trữ bày ra vẻ mặt săn sóc vô cùng: “Ta không sao, tự nằm một mình cũng được:”
“Không cần phải bàn bạc nữa, mà nàng cái gì cũng không được ăn:” Long Tam nhẹ nhàng vạch trần tâm tư của nàng:
Phượng Trữ xụ mặt xuống, tội nghiệp nói: “Ta đói:” Ngẫm lại lại cường điệu thêm một câu: “Thật sự rất đói:”
Long Tam thở dài, ngồi vào bên giường đem nàng kéo vào trong lòng: “Nhịn một chút đi, uống hết thuốc thanh độc là có thể ăn:”
“Ta ghét nhất là bị đói bụng, ta khó chịu:” Phái phái
“Ta biết, ta biết, nàng chịu khó ngoan ngoãn đi, chỉ hai ngày mà thôi, qua hai ngày, ta nhất định mang nàng đi ăn, tùy nàng muốn ăn cái gì cũng được, được không?”
“Cái gì mà chỉ hai ngày chứ? Hai ngày tính ra là có sáu bữa cơm, hơn nữa tính thêm bữa xế buổi chiều cùng ăn khuya, thì phải là mười bữa cơm, ta thiếu một bữa đã rất đói, thiếu mười bữa kia không phải là muốn lấy mạng của ta sao:”
“Đừng nói bừa:” Long Tam thoát hài, leo lên trên giường đem Phượng Trữ ôm chặt: “Đến, ta ôm nàng, ôm một cái sẽ không đói bụng:”
“Gạt người: Vẫn là đói:” Phượng Trữ thực không nể mặt:
“Vậy thì hôn một cái:” Long Tam trác trác khuôn mặt của nàng cùng cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Hôn một cái sẽ không đói bụng:”
“Đại lừa đảo:” Phượng Trữ lần này là biết thật là vô vọng được ăn, trong đầu khổ sở đến cực điểm: “Đại lừa đảo, chàng từng hứa tuyệt không để cho ta đói bụng:”
“Tình huống lần này đặc thù:”
“Kia cũng là để cho ta đói bụng:” Phượng Trữ càng nói càng khổ sở:
“Thực xin lỗi:” Lời xin lỗi của Long Tam phát ra từ thật tâm, nhưng cũng vì làm cho nàng đói bụng: Phượng Trữ biết hắn là quyết tâm không cho nàng ăn, chỉ đành hấp hấp cái mũi ở trong lòng hắn cọ a cọ: “Vậy chàng cho ta cắn một cái, không cho ta ăn thì cũng phải cho ta có cảm giác được ăn chứ:”
Long Tam cúi đầu hôn lên môi của nàng, Phượng Trữ lắc lắc đầu không thuận theo: “Không được, không được, không được chiếm tiện nghi của ta, phải để cho ta cắn chàng mấy cái, như vậy không tính:”
Long Tam thở dài, đối tùy hứng phát cáu của nàng cũng là dung túng, lại chạm chạm môi của nàng, sau đó xắn tay áo lên đem cánh tay đến bên miệng của nàng, Phượng Trữ cắn một cái, không hài lòng, lại đổi vị trí cắn thêm một cái, vẫn thấy không được, kéo tay kia của hắn qua lại cắn, cuối cùng ghét bỏ nói: “Thịt rất là cứng:”
Long Tam híp mắt ái muội nhìn nàng, nho nhỏ thanh bám vào bên tai nàng nói: “Còn chỗ khác mềm hơn, nàng có muốn cắn không?”
Phượng Trữ ngẩn ngơ, mới đầu đơ ra không có phản ứng gì, rồi sau đó nhìn nhìn biểu tình của Long Tam, cuối cùng hiểu được, đỏ bừng mặt mắng: “Phi phi phi, lại khi dễ ta, ta còn không đầy nửa cái mạng chàng còn khi dễ ta:”
“Ta nói là lời nói thật:” Long Tam bĩ bĩ cười, nhìn nàng cùng hắn nháo như vậy, tinh thần còn tốt lắm, trong lòng hắn thoải mái hơn: Hắn lại cúi đầu đi hôn nàng, lúc môi hắn hạ xuống cổ Phượng Trữ, nàng than thở : “Ta, ta bị thương, chảy thật nhiều máu, toàn thân còn đau…”
Long Tam bật cười, dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi của nàng: “Lại nghĩ lung tung cái gì? Nàng bị thương như vậy, ta còn có thể làm cái gì? Làm sao ta có thể như không bằng cầm thú được?”
Phượng Trữ há mồm cắn cằm hắn: “Chàng tất nhiên là không bằng cầm thú rồi, sư tử người ta còn biết mang thức ăn về nhà cho sư tử con, chàng lại không cho ta ăn cơm, làm ta đói bụng, ta rất là keo kiệt, ta ghi hận chàng cả đời:”
“Ân, vậy nàng cũng đừng quên, là cả đời a:” Long Tam tránh đi của nàng thương chỗ, thật cẩn thận đem nàng ôm chặt: Phượng Trữ nằm dựa vào hắn, ngẫm lại vẫn là không phục, một ngụm cắn vào ở trên cổ của hắn: “Ta cũng không tin thịt trên cổ chàng cũng cứng:” Nàng ra sức cắn cắn cắn, cuối cùng làm cho cổ của Long Tam đổi màu:
Ngày hôm sau, Long Tam tránh ở trong phòng không ra, Chung Bác vài lần có việc muốn tìm hắn hiệp nghị, bên ngoài kêu vài tiếng, Long Tam đáp, nhưng đến hơn nửa ngày mới thò mặt ra: Vẻ mặt hắn nghiêm túc không đổi, Chung Bác không rõ chuyện gì, phát hiện những người khác cũng nghiêm túc theo, càng buồn bực, mãi đến khi bọn họ vào phòng nhỏ dùng để nghị sự, hắn mới phát hiện Long Tam dị thường, cái này dọa hắn sốc một lần, chỉ vào cổ của Long Tam rống lớn: “Đại ca, cổ của đại ca…”
Long Tam quăng một ánh mắt qua, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đại ca không biết sao?” Chung Bác mở to hai mắt nhìn, đang định hảo tâm nói cho hắn, lại bị người bên cạnh đá một cước, đem lời nói đến bên miệng hắn đá trở về: Chung Bác bị sặc, khụ vài tiếng, rốt cục có phản ứng, nhưng hắn đã chỉ vào cổ người ta, không nói lại dường như không thích hợp, vì thế lắp bắp sửa lại: “Hảo, thật lớn … muỗi…”
“Phốc…” Bên cạnh có người nhịn cười không được, Long Tam lấy ấm trà và cái chén trên bàn ra, giả bộ trấn định rót chén nước cho mình, Chung Bác thay đại ca dùng sức trừng cái người trộm cười kia, sau đó ý đồ mất bò mới lo làm chuồng: “Kỳ thật có cái gì đâu, ta cái gì cũng không thấy:” PAIPAI
Sử Ngọc Lang ở một bên thở dài: “Chung hiền đệ a, ngươi thực biết nói chuyện phiếm:”
Chung Bác vò đầu, không biết nói cái gì: Long Tam uống xong, ngồi xuống, một nam tử trắng nõn trẻ tuổi đứng bên nói: “Tam gia, chuyện ngài hôm qua nói ta đã làm tốt, nữ tử có thân hình tương tự phu nhân cũng tìm được rồi, kế tiếp phải làm như thế nào?”
Long Tam trầm mặc một hồi, giống như đang do dự, nhưng cuối cùng hạ quyết tâm, dặn dò sắp xếp công việc, mọi người bàn bạc thật tốt mọi chi tiết, sau đó mới giải tán:
Phượng Trữ cùng Phượng Trác Quân cũng không biết bọn Long Tam đang làm cái gì: Phượng Trữ chỉ lo vụng trộm cười một mình, bộ dáng Long Tam không được tự nhiên xoay trái xoay phải không muốn ra ngoài làm cho nàng vui vẻ một hồi lâu: Mà Phượng Trác Quân lại là một đêm không ngủ, nhớ thương chuyện Phượng Trữ đói bụng, lo nghĩ chuyện Hạ quốc chi độc Trất tâm thảo, còn có những thích khách muốn lấy mạng Phượng Trữ, làm cho ông cả đêm đầu óc lộn xộn:
Hạ quốc, nơi tràn ngập những thứ tốt đẹp cùng thương tâm của ông:
Ông không chịu nổi khi ngồi một mình trong phòng, vì thế lại đi thăm Phượng Trữ: Phượng Trữ thấy cha hết sức cao hứng: “Cha a, hôm nay cha có mang cái gì theo ăn không?”
Phượng Trác Quân sửng sốt, nhìn nhìn hai tay rỗng tuếch, lại nhìn lại hai mắt Phượng Trữ tròn vo đen như mực tràn đầy chờ đợi, trong lòng cư nhiên áy náy:”Ách, đại phu đã dặn…” Lời nói của ông vừa bặt đầu, vẻ mặt nàng liền lập tức trở nên đáng thương lại thất vọng, Phượng Trác Quân đau lòng a, chặn lại nói: “Phượng Phượng ngoan a, ráng nhẫn nhịn, ngày mai là có thể được ăn rồi:”
Phượng Trữ đô miệng, ủy khuất cực kỳ: “Cha a, cha tính sai rồi, ngày mai vẫn chưa được: Ngày hôm qua ta đã cố ý hỏi qua, nguyên lai ngày hôm qua cho tới hôm nay là một ngày, hôm nay đến ngày mai mới là hai ngày, phải tới ngày kia mới có thể có cơm ăn:” Nàng xòe ngón tay đếm số bữa cơm không được ăn, thực sự rất thương tâm a:
“Cha, ta dù không bị kiếm đâm, bị hạ độc, kết quả cũng là đói chết mà đi gặp Diêm La vương, này rất dọa người: Sau đó Diêm La vương sẽ hỏi vì sao đói chết, ta là nữ nhi của cha, này cũng do cha dọa người:” Phượng Trữ chớp mắt, kỳ thật tinh thần của nàng so với hôm qua thì tốt hơn một chút:
Phượng Trác Quân dở khóc dở cười, nữ nhi này khi nào thì trở nên ranh ma tinh quái càn quấy như vậy? Ông nhanh chóng thay đổi đề tài: “Thích khách hôm qua trước đây con có từng gặp qua chưa? Võ công của bọn họ con có ấn tượng không?”
“Không có:” Phượng Trữ lắc đầu, ngẫm lại lại bổ sung một câu: “Ta chắc chắn sau khi bị bệnh không có gặp qua, lúc trước khi bệnh thì không biết:” Nàng đối bệnh mất trí nhớ của mình đã thành thói quen, nói lên trong lòng đã không còn khúc mắc, nhưng thật ra Phượng Trác Quân đối nàng càng áy náy, đã quên đi qua hết thảy, ở một nơi tràn đầy chán ghét nàng, chắc chắc sẽ rất vất vả đúng không? “Phượng Phượng, con chịu khổ rồi, là cha không tốt, nếu không phải cha vô dụng, con cũng không phải chịu những thứ đó:”
“Cha là nói hối hận vì không kiếm ra đồ ăn, khiến cho ta bị đói sao? Vậy cha mau giúp nữ nhi đi:” Phượng Trữ hứng thú, khuôn mặt nhỏ nhắn lại giả bộ đáng thương, chọc cười Phượng Trác Quân: Ông vỗ đầu Phượng Trữ: “Con trải qua một cơn bệnh nặng, ngay cả tính tình cũng thay đổi, nếu cha không phải chỉ có một khuê nữ là con, sẽ nghĩ con hiện tại là bị người khác tráo đổi:”
Lời của ông còn chưa dứt, ngoài cửa liền truyền đến vài tiếng khụ khụ, quay đầu thì thấy, là Long Tam bưng cái chén thuốc: Phượng Trữ ngay lập tức chứng minh trong sạch: “Long Tam, ta không có trộm ăn cái gì nga, một chút cũng không có nga:”
Long Tam bước vào, vị thuốc lập tức tràn đầy toàn bộ căn phòng, mặt Phượng Trữ lập tức nhíu lại: Đáng tiếc Long Tam đối biểu tình của nàng hoàn toàn không nhìn, x phụng phịu nói: “Uống thuốc:”
Phượng Trữ không dám không theo, ủy ủy khuất khuất tiếp nhận chén thuốc uống, ngoan ngoãn khiến cho Phượng Trác Quân đau lòng, vội hỏi: “Có đắng hay không a, muốn ăn chút mật cho hết đắng không:”
Phượng Trữ một hơi uống hết thuốc, đem chén thuốc giao cho Long Tam, trả lời: “Nếu được ăn đường tâm hãm tảo cao càng mau hết đắng:”
Phượng Trác Quân phụ họa: “Đúng, đúng:” Ông nhìn Long Tam, Long Tam không nói lời nào, chỉ xoay người cầm chén đặt lên bàn, sau đó quay đầu nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ nhanh chóng đối Phượng Trác Quân nói: “Nhưng mà ta hiện tại đang uống thuốc thanh độc, không được ăn, có đắng cũng phải nhịn, cha trăm ngàn đừng cho ta ăn nhé:”
Nàng nói như vậy, làm cho Phượng Trác Quân cảm thấy nàng càng không dám trái lời Long Tam, sao nữ nhi bị con rể áp chế thảm như vậy? Phượng Trác Quân chuyển hướng Long Tam, muốn giúp nữ nhi cầu tình, lại thấy dấu cắn trên cổ Long Tam: Lời nói ông chuẩn bị nói nghẹn lại cổ họng, giương miệng ngây người ngẩn ngơ: Này, rốt cuộc là ai áp chế ai?
Long Tam trừng mắt nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ đối với hắn hắc hắc hắc lấy lòng ngây ngô cười, ánh mắt giằng co, Phượng Trác Quân nét mặt già nua đỏ một chút, ông vội vàng cáo từ đi ra, không khỏi nghĩ tới Hạ quốc năm đó:
Đêm đó, Phượng Trác Quân lại mất ngủ, ông để yên quần áo nằm ở trên giường, lại cân nhắc hoàn chỉnh chân tướng sự kiện, ông không nghĩ ra, đến tột cùng là loại người nào muốn gây hại cho Phượng Trữ?
Suy nghĩ trong lòng bay loạn, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ có bóng người bay nhanh chợt lướt qua, như thân hình nữ tử, Phượng Trác Quân bị dọa nhảy dựng, hay là Phượng Phượng cuối cùng không chịu nổi, tự mình đi ra trộm này nọ ăn? Ông nhảy dựng lên, vừa mở cửa phòng ra, lại thấy một cái phi tiêu “phập” một tiếng găm vào trên tấm ván cửa phòng ông, phía dưới găm vào một tờ giấy, trong lòng ông căng thẳng, đang định lại gần nhìn kỹ, chợt thấy Chung Bác từ trong căn phòng nhỏ đi ra, hắn đưa mắt nhìn vào trong phòng của Phượng Trữ, đột nhiên quát to một tiếng: “Tẩu tử!”
Lời của hắn còn chưa dứt, Long Tam đã từ trong căn phòng nhỏ vọt ra, Phượng Trác Quân tập trung nhìn kỹ, trên nóc nhà, hai bóng hắc y nhân khiêng một nữ tử nhanh chóng biến mất, chỉ lướt mắt qua một cái, Phượng Trác Quân cũng từ quần áo và thân hình nhìn ra, nàng kia chính là Phượng Trữ: Long Tam không nói hai lời, hướng tới phương hướng hai người kia biến mất đuổi theo, Chung Bác cùng người còn lại cũng nhanh chóng chạy theo:
Phượng Trác Quân nhảy lên nóc nhà truy theo, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bọn Long Tam, ông nhảy xuống chạy vào phòng của Phượng Trữ, ở nơi đó không có một bóng người, không có phát hiện dấu vết đánh nhau, nghĩ là những người đó thừa dịp Phượng Trữ ngủ say, điểm huyệt, đem nàng đi: Phượng Trác Quân tim như bị đao cắt, lo lắng vạn phần, nhớ tới thân ảnh nữ nhân ngoài cửa sổ vừa mới cùng cái phi tiêu kia, lòng ông càng lo lắng, nhanh chóng chạy về phòng của mình:
Sử Ngọc Lang ở trước cửa phòng của ông nhìn chằm chằm tờ giấy cùng cái phi tiêu, cầm cái khăn tím chùi chùi, nhìn thấy ông đã trở lại nói: “Thứ này không có độc:”
Phượng Trác Quân lấy tờ giấy xuống, mở ra, thứ vừa thấy làm cho trước mắt ông tối đen, thiếu chút nữa ngã xuống đất: Sử Ngọc Lang vội vàng đỡ lấy ông, nâng vào trong nhà cho ông ngồi xuống:
“Phượng gia, trên đó viết cái gì?” Trên tờ giấy không phải là chữ của Tiêu quốc, Sử Ngọc Lang không đọc được:
Phượng Trác Quân cầm lại nhìn một lần, trên tờ giấy kia chỉ lơ thơ vài chữ nhưng lại làm lòng ông trĩu nặng:
“Nữ nhi ta mang đi:”
Danh sách chương