Phượng Trữ là người thẳng tính lại lạc quan, có chuyện gì nàng đều thích nghĩ đến hướng ưu việt: Tỷ như thời điểm nàng mất trí nhớ dày vò nhất ở Long phủ, nàng liền tự nói với chính mình chỉ cần nàng thành tâm đối đãi, người khác nhất định phát hiện ra điểm tốt của nàng, sẽ không chán ghét nàng: Lại tỷ như lúc nàng mang theo Bảo Nhi rời nhà, tự mình vất vả kiếm ăn, nàng liền tự nói với chính mình, chỉ cần chăm chỉ một ít, chịu khổ một ít, hảo hảo chiếu cố Bảo Nhi, hai mẹ con nàng cũng có thể sống rất khá: Lại tỷ như khi nàng cùng Long Tam trở về Long gia, nàng liền cảm thấy tuy rằng nhiều khúc mắc vẫn chưa có cởi bỏ, tuy rằng những chuyện nàng đã làm ra khó có thể quên đi cùng sửa chữa sai lầm, nhưng hai người thật lòng yêu nhau, vậy nhất định có thể bên nhau lâu dài:

Nàng không nghĩ tới nàng nguyên lai còn có thể có một ngày sau khi rời nhà trốn đi, nhất là sau khi nàng bị thương cảm tình cùng Long Tam tăng tiến, ngọt ngào như mật:

Khi thương thế của Phượng Trữ tốt hơn, cùng Long Tam khôi phục cuộc sống vợ chồng như keo sơn vô cùng tốt đẹp mỹ mãn, Phượng Trác Quân lại vào lúc này nhận được một phong thơ của Kiều Lỵ: Thư là từ người đưa thư mà người đưa tin Long Tam đã phó thác mang tới, nhưng không biết Kiều Lỵ vẫn đối Long gia thêm phòng bị nghiêm ngặt hay không, cho nên nội dung thư bên ngoài là việc nhà bình thường, kì thực lại giấu giếm huyền cơ: Phượng Trác Quân cùng Kiều Lỵ cùng nhau truy tra chân tướng nhiều năm, cùng nhau gặp qua không ít chuyện, cho nên giữa hai người lập ra không ít tiếng lóng, ý tứ giấu giếm trong bức thư này, Phượng Trác Quân hoàn toàn hiểu được:

Trong thư Kiều Lỵ nói, bà trước mắt thực an toàn, chung quanh cũng không phát hiện cái gì kì lạ, bảo Phượng Trác Quân đừng lo lắng: Ngoài ra bà còn khuyên Phượng Trác Quân cảnh giác nhiều hơn, bởi vì bà luôn cảm thấy Kiều Linh sống lại là việc quá mức kỳ quái, lại vừa vặn xuất hiện ở thời điểm mấu chốt là trên đường tầm bảo như vậy, không thể loại trừ là do Long gia hoặc là thế lực khác mơ ước bảo tàng thiết lập âm mưu: Vô luận là thật là giả, điều này đều khiến cho Kiều Lỵ thực lo lắng, bà quyết định muốn tới giúp Phượng Trác Quân một tay, đã bắt đầu đi từ nhiều ngày trước rồi, nhưng bà cũng ép Phượng Trác Quân giữ bí mật hành tung của bà nghiêm ngặt:

Phượng Trác Quân đọc thư, sau đó trầm tư thật lâu, việc Kiều Linh sống lại tuy có chút đáng ngờ, nhưng nếu là nói có người thiết lập âm mưu thì cũng không có khả năng, bởi vì những người biết chuyện cũ rất ít, nếu thật không phải là Kiều Linh thì đó là ai? Nhưng mà xét về phương diện khác, Kiều Lỵ nói cũng đúng, nếu là Kiều Linh, vì sao cố tình chọn một thời điểm trùng hợp như vậy, vừa mới có người đoạt bản đồ cùng con dấu, sau đó Kiều Linh lại tới? Trùng hợp như vậy, thật sự làm cho người ta không thể không sinh nghi:

Còn nữa, vô luận là ai, vì sao muốn giết Phượng Phượng? Vấn đề này, Phượng Trác Quân đã bắt đầu suy nghĩ từ ngày ấy, nhưng đến nay vẫn không rõ:

Phượng Trác Quân cá tính luôn luôn trầm trầm, cũng tự nhận là không thể không có Kiều Lỵ thông minh giỏi giang, cho nên nếu như bọn họ có quyết định khác nhau, luôn luôn làm theo quyết định của Kiều Lỵ, nay Kiều Lỵ nói muốn đến, Phượng Trác Quân thật cao hứng, bà ép ông phải giữ bí mật, ông tất nhiên cũng nguyện ý làm theo:

Long Tam thấy Phượng Trác Quân sau khi đọc thư tâm tình khá tốt, vì thế ở trên bàn cơm ra vẻ lơ đãng hỏi: “Thư của nhạc mẫu có tin tức gì tốt sao?”

Phượng Trác Quân đáp lại ngay: “Cũng không có gì, chỉ là bà ấy nói bà ấy hết thảy đều mạnh khỏe, bảo ta không cần lo lắng:” Tựa hồ vì chứng minh mình không nói dối, ông còn đem thư đưa cho Long Tam: “Con xem xem, bà ấy còn dặn dò chúng ta mau chút tìm được bảo vật rồi trở về đoàn tụ: Ta thấy bà ấy không có việc gì, tất nhiên rất vui vẻ:”

Long Tam không xem thư, chỉ gật gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi:” Phượng Trữ ở một bên nói: “Vậy để cho con xem với:”

Phượng Trác Quân nhanh chóng thu bức thư lại: “Nương viết thư cho cha, con đọc làm cái gì?”

Phượng Trữ đô miệng: “Cha thực bất công, vậy tại sao cha nguyện ý cho Long Tam xem?”

Phượng Trác Quân nhất thời nghẹn lời, nghĩ nghĩ rồi biện bạch: “Long Tam nó biết quy củ biết cấp bậc lễ nghĩa, không phải không thấy sao? Con thì chỉ thích vô góp vui:”

Phượng Trữ không vui: “Cha thật bất công, nương cũng bất công, nương chỉ viết thư cho cha, tại sao không viết một phong cho ta?”

Cái này Phượng Trác Quân cũng không biết đáp sao, cũng may Long Tam giải vây: “Nàng không phải cũng có thư của mình sao? Nhị ca bị nàng uy hiếp, viết một phong thư thật dài báo cáo tình hình Bảo Nhi gần đây, nàng đọc hoài mà không chịu buông tay, trong thư một chữ cũng không viết cho ta:”

“Hừ, “Phượng Trữ than thở : “Tính đi tính lại, chỉ có Bảo Nhi là thương ta nhất:”

Vợ chồng son ngọt ngào mật mật đấu võ mồm, Phượng Trác Quân lẳng lặng cúi đầu ăn cơm, sợ đề tài lại vòng trở về: Long Tam âm thầm liếc ông một cái, bất động thanh sắc:

Cơm xong, Long Tam cùng Chung Bác, Sử Ngọc Lang ở trong phòng nhỏ mật đàm:

Chung Bác nói: “Đại ca, quả nhiên huynh nói đúng, Phượng phu nhân không còn ở tại Long gia, sau khi a Vang lấy thư của bà ấy đi, bà ta liền vụng trộm theo tung tích của a Vang đến đây: A Vang theo lời chúng ta dặn, vẫn giả bộ như không biết:”

“Vậy bà ấy hiện đang ở nơi nào?”

“Bà ấy ở tại khách điếm cách chúng ta hai con phố:” Chung Bác hỏi: “Chúng ta đây hiện tại phải làm như thế nào?”

“Trước đợi chút, đừng đả thảo kinh xà, đem nàng trành nhanh, theo dõi xem bà ta tiếp xúc với những ai: Sắp tới đây bà ta chắc chắc sẽ có hành động, nhạc phụ của ta bên kia, cũng phải theo dõi như thế, đừng cho ông ta biết có người theo dõi là được:”

Chung Bác vò đầu: “Đại ca, vì sao nhà người khác sau khi có thê tử đều vui vẻ cả nhà, mà sau khi huynh cưới tẩu tử, phiền toái lại nhiều như vậy?”

Long Tam sửng sốt, hơn nửa ngày mới đáp: “Nàng đáng giá:”

Đêm đó, Long Tam theo thường lệ cùng Phượng Trữ triền miên, tự xác nhận thân thể nàng thật sự đã hồi phục, không có một chút không khoẻ nào, hắn liền quấn lấy nàng không rời: Phượng Trữ đổ mồ hôi đầm đìa, căng thẳng thân thể, sau khi cảm nhận được cực hạn, “hô” một tiếng nhuyễn cả người, nàng vỗ về lưng Long Tam, hơn nữa ngày nói không nên lời: Trừng mắt nhìn nhìn, liền cảm thấy mệt nhọc:

Long Tam nằm ở trên người nàng nửa ngày không muốn động, bị nàng đá hai chân thế này mới đổi tư thế: Phượng Trữ đánh cái ngáp, quay người lại liền muốn ngủ: Long Tam đứng dậy xoa xoa thân, lại ninh bố khăn cũng xoa xoa cho Phượng Trữ, sau đó mới trở lại trên giường, im lặng không nói, chỉ chống đầu nhìn nàng:

Phượng Trữ nhíu nhíu mày, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đưa tay đẩy đầu Long Tam sang hướng khác: “Nhìn cái gì vậy, ngủ:”

Nàng giở tính trẻ con ra làm cho Long Tam cười cười, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt nàng, nhìn nàng mơ màng đẩy hắn ra, hắn lại cắn môi của nàng: Phượng Trữ lắc lắc đầu đá chân, mất hứng: “Làm hoài không cho ngủ, làm cho không cho ngủ… Ta khốn…”

“Hảo, hảo, nàng ngủ, không phá nữa:” Long Tam cười dỗ, thay nàng vén hết những sợi tóc trên mặt: Sau đó chống đầu nhìn nàng:

Qua hơn nửa ngày, Phượng Trữ tựa hồ đang ngủ, Long Tam nhịn không được nhẹ nhàng lại trác trác mặt của nàng, ở trong lòng thở dài, chỉ hy vọng nàng vĩnh viễn hoan hoan hỉ hỉ như vậy, tâm tình vui vẻ, chỉ hy vọng sau này vô luận phát sinh cái gì, nàng đều không rời mình đi:

Hắn đối diện mặt Phượng Trữ ngẩn người, Phượng Trữ cũng là bỗng nhiên mở mắt nhìn hắn, khiến Long Tam hoảng sợ:

“Long Tam gia, chàng đã làm chuyện gì có lỗi với ta sao?”

“Đương nhiên không có:” Long Tam không cần nghĩ ngợi, đáp thật sự mau:

Phượng Trữ híp nửa mắt nhìn hắn một hồi, cuối cùng chịu không nổi cơn buồn ngủ quấy nhiễu, nàng ngáp một cái, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, miệng lẩm bẩm: “Không có là tốt rồi, bằng không ta sẽ không tha cho chàng đâu:”

Nàng lại mau chóng chìm vào giấc ngủ sâu, lưu lại Long Tam một mình đầy bụng tâm tư ngẩn người:

Hai ngày sau, Phượng Trác Quân thu được thông tin liền đi ra cửa, Long Tam tiếp mấy phong mật báo, vì thế dặn Phượng Trữ ngủ trưa, chính mình lại trốn trong phòng nhỏ của Chung Bác nghiên cứu mật hàm:

Hắn còn chưa kịp đọc nội dung mật hàm đã nhíu mày, Chung Bác “thùng thùng” chạy vào, thở hồng hộc nói: “Đại ca, Phượng lão gia, chính là nhạc phụ đại nhân của đại ca, ông ta, ông ta thật đã đi gặp Phượng phu nhân, nhưng là…”

Hắn thở phì phò, Long Tam an ủi nói: “Bình tĩnh mà nói, đã xảy ra chuyện gì?”

Chung Bác lau mồ hôi, nói: “Nhưng là tẩu tử theo dõi Phượng lão gia đi…”

“Cái gì?” Long Tam hoảng sợ: “Nàng theo dõi các ngươi:”

Chung Bác dùng sức gật đầu: “Chúng ta không phòng bị, chỉ để ý nhìn chằm chằm Phượng lão gia cùng Phượng phu nhân, kết quả sau lại phát hiện, tẩu tử nguyên lai trốn từ một nơi bí mật gần đó, theo dõi tất cả chúng ta: Nàng còn trừng mắt nhìn ta một cái, ta vừa thấy tình huống này, nhanh chóng cho bọn đại Ngưu theo dõi tiếp, ta bỏ chạy trở về báo tin tức cho đại ca: Đúng rồi, còn có, ta để cho đậu đỏ theo dấu tẩu tử, vạn nhất bọn họ phân ra hành động, chúng ta cũng có thể biết tẩu tử đi đâu:”

Long Tam tỉnh táo lại, hỏi: “Nàng là theo dấu các ngươi đi theo hay là theo dõi nhạc phụ vậy?”

“Chắc là theo dấu Phượng lão gia: Nhưng mà theo như đại ca vừa nói…” Chung Bác gãi gãi đầu: “Chúng ta một đường theo dõi, cũng không phát hiện tẩu tử, bản sự nàng làm mật thám theo dõi cũng quá lợi hại, lại nói tiếp, này, cái kia, ta thật không dám bảo đảm phiếu nàng là theo ai: Bất quá, mặc kệ nàng đi theo ai đi, dù sao hiện tại hai bên đều bị nàng phát hiện:”

“Nàng có ra mặt sao?”

“Không có:” Chung Bác nói xong: “Thời điểm ta rời đi, tẩu tử vẫn ở tại chỗ tối quan sát Phượng lão gia cùng Phượng phu nhân, nàng còn trừng ta một cái, có thể hiểu là cảnh cáo ta không được tiết lộ hành tung của nàng đi:”

Long Tam đứng lên, г đi qua đi lại hai bước, có chút phiền chán: “Ta hẳn là nên đề phòng nàng một chút, ta nên nghĩ đến, nàng vốn rất thông minh:”

Chung Bác lại khó hiểu: “Đề phòng tẩu tử?” Đại ca không chỉ phải đề phòng nhạc phụ nhạc mẫu, mà ngay cả thê tử cũng phải phòng, việc hôn nhân này, thật đúng là có vài phần hương vị thê thảm:

“Đại ca, vậy tẩu tử đến tột cùng muốn làm cái gì?”

“Nàng biết có bí mật, nàng muốn tìm ra:”

“Bí mật gì?”

Long Tam thở một hơi, ngồi trở lại trên ghế: “Là bí mật chung của ta và vị nhạc mẫu thông minh kia:” Hắn dám giấu giếm đến bây giờ, chính là chắc chắc Kiều Lỵ so với hắn càng sợ chuyện cũ được làm sáng tỏ:

“A?” Bí mật chung với mẹ vợ? Xong rồi, Chung Bác trong lòng khổ sở, đại ca anh minh thần võ quang minh chính đại của hắn, sao hiện nay lại trở thành loạn thất bát tao như vậy? Nữ nhân là họa thủy, lời này quả thật không sai:

“Đại ca, chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ?” Chung Bác nhìn Long Tam nhíu mày liền đau lòng:

“Làm sao bây giờ?” Long Tam cười khổ: “Phượng phu nhân kia tìm người phá ta, Phượng lão gia thiên vị bà ta, Phượng Nhi theo dõi Phượng lão gia, nay chúng ta lại theo dõi Phượng Nhi, cuối cùng Phượng Nhi trở về trách ta… Ta còn có thể làm sao bây giờ?” Long Tam gõ gõ cái bàn, trầm ngâm một lát nói: “Mọi người vẫn giữ nguyên kế hoạch làm việc, không cần vọng động, chỉ cần Phượng Nhi bất động thanh sắc không ra mặt, mọi người cũng làm như không biết: Nếu nàng ra mặt chất vấn Phượng lão gia, mọi người liền trốn xa một chút, lưu lại cho nàng chút mặt mũi, nàng sẽ không quá bực bội: Lưu lại đậu đỏ âm thầm bảo hộ nàng là được: Đậu đỏ là gương mặt mới, Phượng Nhi sẽ không nhận ra hắn, dặn hắn cẩn thận làm việc, Phượng Nhi thực thông minh:”

Chung Bác đáp ứng, nghĩ nghĩ, lại đề ra phương án: “Đại ca, bằng không đại ca vụng trộm bắt tẩu tử trở về, sẽ không sợ nàng bại lộ hành tung mà hỏng việc:”

Long Tam giương mi: “Ta đi bắt nàng, chỉ sợ nàng nổi bão, sự tình càng tệ hơn: Ta là tuyệt đối không thể ra mặt, dù sao nàng thấy ngươi, ngươi liền giả câm vờ điếc là được, nếu nàng hỏi, các ngươi cái gì cũng không được nói:”

Chung Bác cái hiểu cái không, nhức đầu, giả câm vờ điếc việc này đối hắn là có chút khó khăn, bất quá Long Tam phân phó như thế, hắn nghe theo cũng được: Khẽ cắn môi đáp ứng, lại “thùng thùng thùng” chạy đi ra ngoài:

Long Tam sầu thực nhu mặt: “Phượng Nhi a, Phượng Nhi, nàng lại làm mò đằng:” Nhưng là hắn chỉ thích quỷ làm ầm ĩ này, làm sao bây giờ?

Long Tam trưa nay cũng không rảnh rỗi, hắn liều mạng nghĩ đối sách, nếu Phượng Trữ chọc thủng bí mật nhỏ của Phượng Trác Quân cùng Kiều Lỵ, liên quan đến phần hắn giấu diếm, hắn nên ứng phó như thế nào? Nếu Phượng Trữ cũng giả ngu, bất động thanh sắc, hắn lại ứng phó như thế nào? Hắn suy nghĩ nửa ngày, vẫn là nghĩ không ra chi sách vẹn toàn, trong lòng nhức nhối, không nghĩ nữa, dù sao Phượng Nhi nhà hắn thường thường cũng không làm việc theo lẽ thường, hắn có nghĩ nhiều cũng là uổng công:

Long Tam trong đầu lộn xộn, rõ ràng bỏ lại mật báo, cái gì cũng không tính toán gì, trước chạy tới chợ mua đồ ăn đi, Phượng Nhi nhà hắn hôm nay khẳng định tâm tình không tốt, hắn trước lo chuyện này cho tốt, những chuyện khác nói sau:

Quả nhiên lạc ngày thời gian, Long Tam tự mình xuống bếp chưởng chước, Phượng Trữ trương khuôn mặt nhỏ nhắn đen xì đã trở lại, Long Tam biết thời điểm buổi chiều nàng rất nhẫn nhịn, không nhảy ra khiến Phượng Trác Quân cùng Kiều Lỵ khó coi, chỉ nghe lén chút chuyện bọn họ nói, sau khi Kiều Lỵ cảnh giác liền chạy mất: Nàng lúc này mới trở về, khẳng định là ở bên ngoài đi một hồi mới về:

Phượng Trữ một hồi đến liền ngồingốc ở trong phòng, một lát sau chạy đến tìm Long Tam, sau lại tìm thấy trong phòng bếp: Nàng bĩu môi mất hứng, chỉ trừng mắt hắn không nói lời nào: Long Tam cũng không nói gì, chỉ chuyên tâm thật sự nấu đồ ăn, thời điểm đưa tay sờ sờ khuôn mặt của nàng, bị nàng dùng sức hất ra, tìm cơ hội nghiêng đầu đi qua trộm cái hôn, lại bị nàng né tránh:

Cuối cùng Phượng Trữ rất khí thế chỉ vào đám đồ ăn nói: “Này, này, còn có này, này đó toàn là của ta: Người khác không cho ăn:”

Long Tam dở khóc dở cười, vừa muốn nói gì đó, chợt nghe Phượng Trữ “Hừ” một tiếng, quay đầu đi rồi:

Thời điểm cơm chiều, Phượng Trác Quân cũng đã trở lại, tưởng là không nghĩ làm cho mọi người nổi lòng nghi ngờ mục đích hắn đi ra ngoài, cho nên cho dù cùng nương tử cửu biệt gặp lại, tâm tình tốt, nhưng là đúng hạn trở về ăn cơm chiều:

Trên bàn cơm, Phượng Trữ trước mặt bãi tứ bàn đồ ăn, Long Tam bất động thanh sắc, cơm trắng ăn so với đồ ăn nhiều hơn, Phượng Trác Quân không chú ý này đó, mặt mày hớn hở ăn hai bát to, cuối cùng sắp gần kết thúc, Phượng Trữ đem chiếc đũa ngăn, hỏi: “Cha, ta có lời muốn hỏi cha:”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện