Nghe đến đó, An Lan cuối cũng cũng hiểu Cố Thanh Xuyên đang lo lắng vì điều gì.

Khi bọn họ ngày càng thân thiết, ham muốn chiếm hữu của Cố Lệ Vũ cũng sẽ càng lúc càng mãnh liệt, cậu ta lại vĩnh viễn không có cách nào ký hiệu An Lan, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc cậu ta sẽ không có cách nào có được cảm giác an toàn về mặt sinh lý.

Ở một khía cạnh nào đó mà nói, cái này cũng giống như chuyện Cố Vân Lễ không thể cảm nhận được tin tức tố của vợ mình.

An Lan nhìn về phía Cố Lệ Vũ, nhưng người kia chi rũ mắt, không nói gì.

"Cảm giác an toàn này... Chúng ta thử không dựa vào pheromone xem sao." An Lan nói.

"Vậy dựa vào cái gì?" Cố Thanh Xuyên tò mò hỏi.

"Em cũng không biết... Nhưng em tin nhất định sẽ tìm ra cách." An Lan vẫn nhìn về phía Cố Lệ Vũ.

Đúng lúc này, mẹ Cố nói: "Cơm xong rồi đây!"

Mấy thanh niên ngồi trên salon vội đứng dậy, đi xuống bếp phụ sắp bát đũa, bưng đồ ăn lên bàn.

An Lan không ngờ nhà Cố Lệ Vũ vậy mà không thuê người giúp việc, toàn bộ đều là mẹ Cố tự tay chuẩn bị, đầy thành ý.

"Cô nghe Tiểu Vũ nói mẹ cháu nấu cơm ăn rất ngon. Tay nghề của cô không được tốt lắm, với cả cũng lâu rồi không vào bếp, hi vọng mấy món này hợp khẩu vị của cháu."

"Trông thôi đã thấy ngon rồi ạ. Cháu cảm ơn cô." An Lan cười híp cả mắt, nói.

Cậu là lúc trước xem tin tức trên mạng mới biết, mẹ Cố - Tống Khả Lan không phải xuất thân trong gia tộc lớn, bà chỉ là bạn học đại học với Cố Vân Lễ, hai người tốt nghiệp xong liền kết hôn, ở giữa không có ân oán gia tộc, cũng không có cái gì mà bi kịch của Romeo mà Juliet. Lúc đó lời nói của Cố Vân Lễ ở Cố gia rất có trọng lượng, ông đã quyết muốn lấy Tống Khả Lan thì không ai có thể phản đối.

Có thể nói, trước khi Cố Vân Lễ gặp chuyện, ông bảo vệ Tống Khả Lan rất tốt.

Tính cách của bà dịu dàng nhưng hoàn toàn không phải kiểu nhu nhược, khuôn mặt Cố Lệ Vũ thừa kế rất nhiều nét đẹp của bà.

Tống Khả Lan hỏi rất nhiều chuyện ở trường của Cố Lệ Vũ, An Lan kể hết cho bà nghe.

"An Lan, cháu biết không, Tiểu Vũ mà cháu miêu tả cùng Tiểu Vũ mà chúng ta biết thực sự không giống chút nào." Tống Khả Lan cười nói.

"Không giống chỗ nào cơ ạ?"

"Như là... Sẽ giúp cháu chặn nước nóng bị đổ, sẽ đi ăn sáng với cháu, cả ăn khuya nữa, còn có... Tham gia trò chơi ở trường." Tống Khả Lan nhìn về phía An Lan, trong mắt tràn đầy nét chân thành không thể diễn tả bằng lời, "An Lan, cám ơn cháu."

"Cảm ơn... Cháu ý ạ? Không phải nên là cháu cảm ơn Cố Lệ Vũ sao? Không nhờ có cậu ấy cháu đâu còn được ngồi đây ăn đồ ăn cô làm."

Tống Khả Lan gật đầu: "Ừ, ân cứu mạng thì phải cảm ơn thằng bé. Nhưng lời cảm ơn của cô là lời cảm ơn của một người mẹ. Thực ra, từ trước đến giờ cô đều không biết nên ở chung với Tiểu Vũ như thế nào, không biết làm thế nào mới khiến thằng bé cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, nhưng những cái đó, cháu đều đã làm được, cháu khiến thằng bé chịu làm những chuyện khiến bản thân vui vẻ, giống như những học sinh cấp ba bình thường khác."

"A, nói đến chuyện bình thường hay làm của học sinh cấp ba, thì không thể không nói cái lần thằng nhóc này bỗng nhiên đòi đi KTV được."

Cố Thanh Xuyên nói vậy, An Lan lập tức hiểu anh ta đang nói đến cái hôm mà cậu gặp chuyện.

"Phải rồi, sao hôm đó cậu lại đến KTV đó vậy?" An Lan tò mò hỏi.

Nói đúng hơn là, cậu hiếu kỳ muốn biết tất cả mọi chuyện đã phát sinh tối hôm đó.

"Ăn đi." Cố Lệ Vũ gắp cho An Lan một miếng cá tùng tử, rồi không chịu nói thêm nữa.

Đối phương rõ rành rành là không muốn nói chuyện này trên bàn cơm, hơn nữa cổ cậu ta cũng hơi ửng hồng, thoạt nhìn như đang xấu hổ vây.

Cố Thanh Xuyên cười khẽ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tống Khả Lan chuẩn bị bữa tối dựa theo khẩu phần ăn của bốn người, không vì An Lan đến mà làm một bàn thức ăn lớn, bày biện phô trương, ngược lại mỗi món đều rất ngon, ăn xong An Lan cũng vừa vặn cảm thấy no.

Cố Lệ Vũ giúp Tống Khả Lan dọn dẹp phòng bếp, vốn An Lan cũng định đi theo giúp, nhưng Cố Thanh Xuyên lại ngoắc cậu lại, dùng khẩu hình nói: Anh nói cho cậu biết.

An Lan không kìm được lòng hiếu kỳ, đi tới bên cạnh Cố Thanh Xuyên: "Anh muốn nói cho em biết cái gì cơ?"

Cố Thanh Xuyên mỉm cười, thuận tay nhét một ly trà phổ nhĩ cho An Lan: "Đi, chúng ta ra ban công nói chuyện."

Ban công nhà họ Cố nói là ban công, chứ thực ra không khác gì sân thượng nhỏ, phía ngoài trông một ít chậu hoa, cây cảnh, buổi tối không nhìn được ra hình dạng nhưng mùi hoa cỏ thơm ngát hòa lẫn với mùi trà Phổ nhĩ lại hợp nhau đến không ngờ.

Hai người dựa vào lan can phía ngoài nhìn ra xa, thực ra phía đó cũng không có cảnh sắc gì để ngắm cả.

"Hôm đó, anh cũng đang đứng chỗ này, muốn nói chuyện với Tiểu Vũ. Nhóc ta lại đột nhiên nhận được điện thoại, có lẽ là của Hứa Tinh Nhiên gọi tới."

"Hỏi cậu ấy có muốn đi KTV hát không?" An Lan hỏi.

"Đúng thế. Hóa ra cậu cũng biết."

"Vì lớp trưởng mời, nên Cố Lệ Vũ mới đi sao?"

Cố Thanh Xuyên lắc đầu, cười nói: "Đương nhiên là không phải rồi. Anh nhớ Hứa Tinh Nhiên nói An Lan cũng đang hát ở đây, cúp điện thoại xong, Tiểu Vũ liền nói nhóc ta muốn đến cái KTV kia một chuyến."

"Thế nên anh đi cùng cậu ấy?"

"Ừ, anh lái xe đưa nhóc kia tới. Bởi vì lúc đó anh thực sự cảm thấy rất hiếu kỳ, Tiểu Vũ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tham gia bất cứ loại hoạt động xã giao nào. Kiểu ở trong phòng kín cầm mic hát karaoke như vậy, đừng nói là nhóc kia cảm thấy ngớ ngẩn, ngay cả anh cũng cảm thấy không nuốt được."

An Lan lúng túng cười cười, nghĩ thầm trong bụng, anh Cố này, rốt cuộc là ai vừa mới nói Cố Lệ Vũ không thích xã giao? Bộ ngài lúc đó thì khác hả? "Vậy sau khi anh đưa Cố Lệ Vũ đến KTV rồi thì sao?"

"Đến nơi rồi, thì hành vi của nhóc đó có chút quái quái." Cố Thanh Xuyên hỏi ngửa đầu, nhớ lại tình huống ngày hôm đó, "Nó không đi tìm Hứa Tinh Nhiên, mà lòng vòng bên trong KTV không mục đích. Anh hỏi thằng nhóc đang làm cái gì, nó chỉ đáp là đang tìm người. Trực giác của alpha khiến anh biết, nó đang định vị mùi hương của một người nào đó."

"Mùi... Của em sao?"

"Phải. Từ trước tới giờ, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng như vậy của nhóc kia bao giờ. Bởi vì anh không biết mùi trúc xanh kia là của cậu, chỉ nghĩ là đang có omega nào đó đến kỳ phát tình, mãi cho đến khi Tiểu Vũ gõ cửa phòng ngăn, gọi tên cậu. Anh đã cho là Tiểu Vũ sẽ luôn mang khuôn mặt lạnh tanh như trước giờ, nhưng nét mặt khi đó của nó, anh vĩnh viễn cũng không quên được. An Lan, đó là lần đầu tiên anh nghe thấy tên cậu, thật sự là một cái tên rất đặc biệt."

Ánh tay An Lan vịn lên mép lan can ngoài sân thượng, gió đêm khẽ nhẹ cuốn lên tóc cậu, trong lòng cảm thấy ấm áp, bởi vì cho dù khi ấy ý thức của cậu hoàn toàn mơ hồ, cậu vẫn có thể nhớ được ngữ khí khi Cố Lệ Vũ gọi tên mình lúc đó - nôn nóng, dỗ dành, và cả nâng niu.

"Người em họ này của anh, tuy không phải mạnh mẽ nhất, nhưng cũng chưa bao giờ cầu cứu người khác. Nhưng ngày hôm đó, nó ngồi dưới đất ôm chặt cậu, mắt đỏ hoe xin anh nghĩ cách cứu cậu, anh đã biết nó không bao giờ quay đầu lại được nữa. Là anh để nó cắn cậu... Anh thừa nhận lúc ấy anh có hơi ích kỷ."

"Ích kỷ?"

An Lan không hiểu lắm, đó là lần đầu tiên Cố Thanh Xuyên nhìn thấy cậu, có thể có cái suy nghĩ ích kỷ gì được?

"Khi anh nhầm cậu là omega, Tiểu Vũ đã nói cậu là alpha. Nếu đó là thật... Vậy có nghĩa là nó sẽ không thể thực sự đánh dấu cậu. Anh sợ nó sẽ lại dẫm lên vết xe đổ của ba mình. Những nghiên cứu anh đang thực hiện vẫn luôn có liên quan đến eves apple, khi đó anh đã đoán nếu Cố Lệ Vũ cắn cậu, aplus trong cơ thể nó nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc phân hóa của cậu, cho dù... Chuyện này chỉ có 0.1% khả năng khiến cậu phân hóa thành omega, thì nó cũng có nghĩa Tiểu Vũ sẽ không cần trải qua cảm giác bất an khi vĩnh viễn không thể ký hiệu bạn đời của mình."

Cố Thanh Xuyên hít một hơi thật sâu.

An Lan lập tức ngẩn ra, cho nên mọi khả năng có thể xảy ra đều đã được Cố Thanh Xuyên tính đến ngay lúc đó rồi?

"Xin lỗi. Anh không hy vọng cậu sẽ tha thứ cho anh, anh chỉ muốn cậu biết, dù anh đã cho Tiểu Vũ cơ hội biến cậu thành omega, nó vẫn cố chấp cho là... Cậu nên phân hóa thành dáng vẻ cậu vốn có. Tiểu Vũ tìm anh, nhờ anh giúp tinh luyện pheromone trong máu của mình, rồi thông qua ủy ban quản lý alpha đưa tới cho cậu. Cho nên, vô luận sau này hai người có thể ở bên nhau hay không, anh chỉ muốn cậu tin Tiểu Vũ, nó chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì."

Cố Thanh Xuyên nói rất khẽ, cũng rất trịnh trọng.

"Anh cũng không có làm gì sai cả. Nếu lúc đó Cố Lệ Vũ không cắn em, thì em có lẽ đã chết rồi. Về chuyện cậu ấy cắn sau gáy em hay là cắn ở chỗ nào khác, căn bản cũng sẽ không thay đổi được gì, nồng độ aplus của cậu ấy sẽ không vì vị trí cắn mà thay đổi."

"Hai người đang nói gì đấy?" Giọng Cố Lệ Vũ từ phía sau vang lên.

Kỳ thực An Lan không hề nghi ngờ việc Cố Lệ Vũ đã nghe hết được cuộc nói chuyện của cậu và Cố Thanh Xuyên cả rồi, thế nhưng cậu ta lại đang hỏi hai người nói chuyện gì, cái này nói rõ Cố Lệ Vũ không có cố ý rình nghe, cho An Lan và cả Cố Thanh Xuyên có đủ riêng tư.

"Nói chuyện lúc đó..."

Cố Thanh Xuyên còn chưa nói hết cậu đã bị An Lan cắt ngang.

"Nói cậu rất đáng yêu." An Lan cười nói.

"Lừa người." Cố Lệ Vũ đáp.

"Không lừa cậu mà. Bạn học Cố Lệ Vũ trước giờ không tụ tập bạn bè lại vì tôi mà đến KTV, cậu nói có đáng yêu hay không?" An Lan hỏi.

"..." Cố Lệ Vũ liếc Cố Thanh Xuyên một cái.

"Cố Lệ Vũ lại còn ở trong KTV đủ các loại mùi vị hỗn tạp tìm được chỗ của tôi, có đáng yêu không cơ chứ?" An Lan lại hỏi.

Cố Lệ Vũ không lên tiếng, nhưng vành tai lại đỏ bừng cả lên.

"Vì tinh luyện pheromone cho tôi mà cánh tay Cố Lệ Vũ cũng bị kim đâm đến phát xanh..."

"Được rồi, cậu đừng nói nữa." Cố Lệ Vũ đưa tay bịt miệng An Lan lại.

Môi An Lan cọ nhẹ lên lòng bàn tay Cố Lệ Vũ, khiến đối phương như bị bỏng, lập tức rụt ta về. Mặc dù tay vẫn buông ở bên hông, nhưng An Lan thấy rõ rành rành, bàn tay cậu ta cứ nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt.

Bọn họ ngồi nói chuyện cùng Tống Khả Lan một lúc lâu, Cố Thanh Xuyên mới nhắc đã không còn sớm nữa, ngày mai hai tên nhóc này còn phải đi học.

"Tiểu Vũ, con đưa An Lan về nhà đi. Trên đường nhớ lái xe cẩn thận một chút." Tống Khả Lan dặn dò.

An Lan vừa nghe thế thì thấy hơi thất vọng, không phải đã hẹn trước là hôm này ngủ với nhau, muốn tâm sự thật lâu hả?

"Vâng,bên đây cách trường hơi xa, con đưa An Lan về căn hộ của con bên kia ngủ." Cố Lệ Vũ đứng ở cửa nói.

"À, vậy được rồi. Buổi tối hai đứa nhớ ngủ sớm một chút."

Nghe đến đó, An Lan lại bắt đầu mong đợi, có lẽ Cố Lệ Vũ không phải muốn tống cậu về nhà mà là dẫn cậu đến căn hộ nhỏ của cậu ta qua đêm.

Khi hai chữ "qua đêm" này hiện lên trong đầu An Lan, cậu lần đầu tiên phát hiện mình vậy mà cũng có lúc có mấy suy nghĩ đen tối như này.

Hai người lên xe, lúc lái xe ra khỏi gara thì chào tạm biệt với Cố Thanh Xuyên luôn.

Không ngờ Cố Thanh Xuyên lại lành lạnh thở ra một câu: "Hai đứa hãy còn nhỏ, có một số chuyện chưa đến lúc để làm đâu."

An Lan vẫn còn đang nghĩ xem phải đáp lời Cố Thanh Xuyên như thế nào, Cố Lệ Vũ đã kéo cửa kính xe lên rồi nghênh ngang lái xe rời đi.

"Chúng ta còn nhỏ sao?" Cố Lệ Vũ hỏi.

An Lan giật mình, nhìn vẻ mắt nghiêm túc của Cố Lệ Vũ, "Cậu... Muốn làm gì?"

Đúng lúc xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Cố Lệ Vũ đột nhiên sáp qua, hôn một cái lên môi An Lan.

Động tác của đối phương quá nhanh, đến nỗi lúc đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cậu ta đã khởi động xe đi tiếp rồi, An Lan vẫn chưa kịp phản ứng lại là vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra.

Cảm giác tim đập nhanh muộn mấy giây mới tới, thế nhưng tiếng đập thình thình trong lồng ngực khiến tay An Lan vô thức siết chắt dây an toàn.

Bọn họ đi tới căn hộ của Cố Lệ Vũ, lúc ánh đèn trong nhà sáng lên, An Lan mới hồi thần.

Ông trời ơi, cậu thật sự muốn ngủ cùng một giường với Cố lệ Vũ á hả?

Đây là lần đầu tiên cậu ở cùng Cố Lệ Vũ sau khi biết tình cảm của cậu ta, lần này không có Cố Thanh Xuyên, cũng không có mẹ Cố cùng ở, khiến An Lan đột nhiên sinh ra cảm giác căng thẳng giống như đang ngồi trong phòng thi đại học.

Cố Lệ Vũ đi tới, ngón tay vuốt nhẹ lên tóc An Lan, "Đi tắm đi. Ngày mai còn phải đi học."

An Lan nhanh nhanh chóng chóng tắm rửa xong, lau khô tóc rồi nằm ở trên giường, cậu chưa từng yêu đương, cũng không có kinh nghiệm ở chung với người yêu như thế nào, giờ nên làm cái gì cậu cũng không biết.

Bọn họ chăm chỉ học toán lý hóa, tục xưng đi khắp thế gian không sợ gì hết, nhưng lúc này lại không có quyển sách tham khảo nào dạy cách ở chung với người mình thích.

Lúc Cố Lệ Vũ trở lại phòng ngủ, An Lan vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Cố Lệ Vũ không nói gì, chỉ tắt đèn, rồi nằm xuống bên cạnh cậu.

An Lan đưa lưng về phía đối phương, không dám nhúc nhích tí ti nào, ngay cả hô hấp cũng cố không chế thật đều đặn, một lúc lâu sau, trên cổ cũng toát ta một tầng mồ hôi mỏng.

Ngược lại Cố Lệ Vũ bên cạnh, bất luận là hô hấp hay nhịp tim đều vững vàng y như cũ.

Có vẻ bọn họ thực sự là "Ngủ thuần túy".

Nhưng mà An Lan hoàn toàn không thể ngủ nổi, trong đầu tới tới lui lui đề là chuyện về Cố Lệ Vũ mà Cố Thanh Xuyên nói hồi tối. An Lan không ngừng tưởng tượng ra vẻ mặt Cố Lệ Vũ khi cậu ta mở cửa phòng ngăn trông thấy mình, thậm chí cả dáng vẻ lúc cậu ta cắn mình, cậu cũng tưởng tượng hết một lượt. An Lan càng nghĩ càng cảm thấy mình đã bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời.

Đột nhiên, người bên cạnh có động tĩnh, đầu tiên là trở mình, sau đó dùng ngón tay khẽ kéo cổ áo phía sau của An Lan, đầu ngón trỏ khẽ xẹt qua chỗ gáy bị cắn lúc trước, làm cho An Lan rùng mình một cái.

"Tôi nói này... Cậu cứ căng như thế không mệt sao?" Cố Lệ Vũ nhẹ giọng hỏi.

An Lan lập tức như quả bóng bị xì hơi, xìu xuống.

"Cậu biết tôi căng thẳng mà sao không nói sớm một chút?"

"Tôi sợ tôi vừa nói chuyện, thì cậu còn căng thẳng hơn." Cố Lệ Vũ nói.

Có lẽ là do không bật đèn, giọng của Cố Lệ Vũ nghe trong bóng tối vậy mà lại thấy thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng.

An Lan xoay người lại liền bắt gặp ánh mắt của Cố Lệ Vũ, thoạt nhìn rất bình tĩnh, rồi lại rất thâm thúy. Ánh mắt An Lan chạm vào ánh ánh mắt Cố Lệ Vũ thì như thể đang tiến vào một không khác, bí ẩn lại rộng lớn khôn cùng.

"Tôi nhớ cậu nói muốn nằm tâm sự với tôi, nhưng lại giả vờ đi ngủ trước. Cậu lo tôi sẽ làm gì với cậu sao?"

Cố Lệ Vũ đưa tay qua xoa xoa tóc An Lan, vừa có ý động viên vừa ám chỉ mình chắc chắn sẽ không làm gì quá đáng.

"Tôi... Không phải sợ cậu làm gì mình, chỉ là tôi không biết mình nên như thế nào... Cho nên mới hơi căng thẳng thôi." An Lan cười tự giễu, "Tôi là lần đầu thích người khác mà."

"Ai mà không phải lần đầu tiên? Cứ thuận theo tự nhiên là được."

Trong bóng tối, đường cong trên môi Cố Lệ Vũ thậm chí trông có hơi gợi cảm.

"Vậy chúng ta nói chuyện một chút nhé?" An Lan hỏi.

"Tất nhiên." Cố Lệ Vũ nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn An Lan.

Góc độ này khiến cậu ta lộ ra vẻ trưởng thành không thuộc về lứa tuổi của mình.

"Cậu sẽ vì không thể ký hiệu tôi... Mà cảm thấy bất an sao?" An Lan nghiêm túc hỏi.

Tay kia của Cố Lệ Vũ duỗi tới, chạm lên gáy An Lan, "Nếu tôi không có cách nào ký hiệu lên thân thể của cậu, vậy thì ghi dấu vào tâm trí cậu cũng được. Đời người nhìn thì rất ngắn ngủi, nhưng nếu ở cùng một người mình không thích chắc chắn sẽ cảm thấy dài đằng đẵng. Chúng ta đều sẽ lớn lên, rồi sẽ có những suy nghĩ khác, những kỳ vọng khác cho tương lai. Nếu như chỉ coi cậu là omega để đánh dấu, sẽ có một ngày cậu cảm thấy chán ghét sự ép buộc và ham muốn chiếm hữu của tôi, cũng có thể sẽ nộp đơn xin ly hôn, cưỡng chế giải trừ ký hiệu. Đối với loại ký hiệu có thể giải trừ dễ dàng như vậy, cho dù tôi có đánh dấu cậu một ngàn lần một vạn lần cũng sẽ không bao giờ có cảm giác an toàn.

Người luôn ít lời như Cố Lệ Vũ, nhưng lại dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy để bàn luận về những khả năng có thể xảy ra trong tương lại như lúc này, thật khiến An Lan đột nhiên muốn ôm chầm lấy cậu ta.

"Nhưng nếu có thể ghi lại dấu ấn của mình trong tâm trí cậu, thì vô luận sau này cậu có phân hóa thành alpha hay omega, cho dù có một ngày thực tại khiến hai ta sẽ rẽ sang hai hướng khác nhau, nhưng chỉ cần nhớ tới tôi, cậu sẽ càng dũng cảm kiên cường, vậy đã là rất may mắn rồi." Ngón tay Cố Lệ Vũ vuốt ve lông mày An Lan, rồi che khuất tầm mắt của cậu, "Mà tôi cũng bị cậu đánh dấu y như vậy."

Trái tim An Lan đập rất nhanh, không khí xung quanh rất nóng, nhưng cậu không hề cảm thấy khó chịu, trái lại từ đáy lòng phảng phất như có gì đó đang dâng trào, giấu cũng không giấu nổi.

Nháy mắt khi tay Cố Lệ Vũ dời đi, An Lan đã chồm người lên, hôn lên môi Cố Lệ Vũ.

Khoảnh khác đó, tiếng tim đập trong lồng ngực như bị khuếch đại đến vô hạn, cảm giác ấm áp trên môi dọc theo dây thần kinh đi tới từng tế bào trong cơ thể. An Lan nắm chặt vai Cố Lệ Vũ, cậu chưa bao giờ cảm thấy biết ơn eves apple như lúc này, không không có nó, An Lan có lẽ sẽ thuận lợi mà phân hóa thành alpha, sống một cuộc sống bình thường, thậm chí sẽ mãi mãi không biết có một người luôn dõi theo cậu, yêu thương cậu, thậm chí có thể vì cậu là lao vào hiểm nguy, còn lo lắng đủ vấn đề của tương lai mà đáng lý ở tuổi này không cần lo nghĩ đến.

Cố Lệ Vũ ôm lấy An Lan, lật người lại, để An Lan nằm lên người mình.

Nụ hôn rất nông, nhưng An Lan có thể ngửi thấy mùi Long diên dương tỏa ra trên người Cố Lệ Vũ, nhấp nhô trong không khí, mang theo sự sâu thẳm của đại dương cùng sức sống mãnh liệt nơi biển cả. An Lan nghiêng đầu, muốn làm sâu nụ hôn này nhưng môi Cố Lệ Vũ vẫn cứ mím chặt.

An Lan lưu luyến nửa ngày vẫn không có cách nào chen vào được khe hở trên môi người kia, vừa khó hiểu vừa bực bội, chống người lên nhìn Cố Lệ Vũ.

"Này... Cậu sao vậy hả?" An Lan hỏi.

"Nồng độ aplus của tôi rất cao, sẽ ảnh hưởng đến cậu." Cố Lệ Vũ nói.

An Lan lập tức hiểu ý của đối phương, cười khẽ, chóp mũi chạm nhẹ lên trái Cố Lệ Vũ một cái: "Cậu có phải nghĩ tôi rất muốn phân hóa thành alpha không?"

"Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ để ý."

Bây giờ còn niên thiếu, bọn họ chưa thực sự thấy được sự tàn khốc của thế giới này, chưa cảm nhận được quy luật của xã hội, sẽ khờ dại cho là chỉ cần bản thần đủ mạnh mẽ, cho dù phân hóa thành loại giới tính nào cũng có thể làm chủ vận mệnh của bản thân.

"Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ để ý chuyện cậu hôn tôi mà cứ phải kiêng kỵ này kia." Hai tay An Lan chống bên tai Cố Lệ Vũ, sợi tóc rũ xuống khẽ lay, lướt qua tầm mắt của Cố Lệ Vũ, chạm vào nơi sâu trái tim cậu ta.

"Cậu đã nói, cho dù tôi có trở thành omega, cho dù có bị đánh dấu, chỉ cần có một ngày tôi không thích nữa, thì dấu hiệu đó hoàn toàn có thể dỡ bỏ. Nếu đã không có ai có thể trói buộc cuộc đời tôi, vậy aplus của cậu mà có bản lĩnh khiến tôi phân hóa thành omega thật, thì coi như cậu lợi hại."

An Lan cười khẽ một tiếng, rõ ràng không có ánh sáng, nhưng lại khiến Cố Lệ Vũ cảm thấy An Lan tự tin như vậy thật chói mắt.

Cậu ta kéo đầu An Lan lại, cánh tay đang chống nửa người trên của An Lan cũng sụp xuống. Nụ hôn của Cố Lệ Vũ giống như sóng thủy triều nơi đại dương, cuồn cuộn tràn vào trong gian phòng ngủ nhỏ này, nhấn chìm An Lan ở bên trong.

Cậu ta nhiệt tình đuổi theo nụ hôn của An Lan, như sóng biển lớp sau xô lớp trước, không hề ngừng lại, dung nham dưới đáy biển cũng sôi sục phun trào, mang theo cảm giác nóng bỏng còn có sự cứng rắn không cho phép khước từ.

Toàn bộ không gian như đang chậm rãi xoay tròn, An Lan không còn nhận rõ mình đang ở đâu, cũng không phân biệt nổi đông tây nam bắc chi nữa, nhưng loại cảm giác được đòi hỏi cùng truy đuổi không ngừng này khiến cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thế giới vốn phức tạp dường như đã bị nụ hôn của Cố Lệ Vũ phân giải, trở nên đơn giản, dễ hiểu hơn bao giờ hết.

An Lan cuộn tròn trong lồng ngực Cố Lệ Vũ, ngửi mùi vị của cậu ta rồi ôm chặt lấy đối phương.

...

Sáng hôm sau, cậu là bị Cố Lệ Vũ cắn tỉnh, lúc An Lan đi rửa mặt, cậu nghiêng đầu nhìn đi nhìn lại dấu răng trên chóp mũi mình.

"Cậu nhìn gì?" Cố Lệ Vũ dựa vào cửa hỏi.

"Nhìn dấu răng của cậu á. Thật là chỉnh tề." An Lan nói.

"Nếu cậu muốn báo thù, tôi sẽ không phản kháng."

An Lan vui vẻ, đi qua người Cố Lệ Vũ: "Nghĩ đẹp ghê."

Lại còn không phản kháng chứ?

Không phản kháng thì còn vui cái khỉ gì nữa?

Xuống dưới tầng, Cố Lệ Vũ đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, sandwich đơn giản phối cùng trứng ốp la và sữa tươi, cắn thử một miếng, vị cũng không tệ lắm.

An Lan vừa lướt điện thoại vừa ăn sáng, thấy Kiều Sơ Lạc gửi cho mình mấy tin liên tiếp, đều là tin tức liên quan đến Cố Vân Lễ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện