Huỳnh Đan trở về phòng của mình mà hớt hải đóng cửa lại, nét mặt hoang mang, cô đưa tay vuốt ngực thở gấp.

Hoàng Nguyên từ phòng tắm đi ra, trên cơ thể nam tính được bọc bởi chiếc khăn tắm quấn ngang hông, mái tóc chưa lau khô vẫn còn đọng vài giọt nước.

Nhìn thấy cục cưng của mình ở trạng thái như bị ma đuổi liền lo lắng nhanh chân đi đến chỗ cô rồi hỏi:

“Sao thế? Có chuyện gì mau nói cho anh!”

“Có có có”

Vừa nói Huỳnh Đan vừa vuốt vuốt ngực, Hoàng Nguyên thấy thế cũng hoang mang theo cô.

Anh dìu cô đến bên giường ngồi xuống sau đó đến trước mặt cô mà khuỵ chân nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp.

Sao bây giờ anh lại có chút buồn cười thế này? Cục cưng nhỏ của anh lúc nào cũng đáng yêu cả.

Đưa tay vén lọn tóc nâu ra sau vành tai trắng nõn, giọng nói đầy ôn nhu vang lên:

“Ngoan, bình tĩnh lại nói anh nghe nào! Không phải em đi đưa quà cho Shin và Yuko sao? Sao hộp quà của Yuko lại cầm về rồi? Em ấy không có trong phòng à?”

Huỳnh Đan gật gật rồi dụi đầu vô ngực anh hít lấy hít để hương thơm thanh mát quen thuộc.

Đây là thói quen của cô hình thành được từ khi cả hai bắt đầu mối quan hệ yêu đương.

“Dễ chịu quá đi mất”

Sau một hồi làm tổ trong ngực Hoàng Nguyên, Huỳnh Đan cuối cùng nhích đầu ra.

Cô nhìn anh làm ra vẻ mặt đăm chiêu rồi nói tiếp:

“Em vừa phát hiện một sự thật động trời đó ông xã”

“Chuyện gì vậy?”

Hoàng Nguyên mỉm cười đưa tay cưng nựng một bên gò má hồng nhẹ nhàng hỏi.

Huỳnh Đan mím môi rồi bắt đầu nói lại mọi chuyện vừa nghe thấy cho anh nghe.

“Động trời chưa?”

Kể xong rồi cất tiếng hỏi Hoàng Nguyên.

Anh gật đầu đáp:

“Quả nhiên là sự thật kinh thiên động địa.

Xem ra gia đình cậu mợ cả của em cũng có những tính toán sâu xa đấy chứ.

Nuôi một đứa nhỏ khác để làm bia đỡ cho con mình……Lòng dạ con người của bọn hỏ quả nhiên bị chó tha mất rồi”

“Bây giờ làm sao đây? Em không muốn Yuko bị gia đình xấu xa đó đối xử bất công tàn nhẫn như thế.

Em ấy vô tội!”

Huỳnh Đan bất mãn, càng nghĩ cô càng không tin được mợ cả và Yuka lại có thể làm như thế với một cô bé vô tội như Yuko.

Còn cậu cả thì không nói đến, người đàn ông vô dụng đến không thể tả.

Hoàng Nguyên thấy vợ lo lắng, tức giận chỉ nhẹ vuốt tóc cô sau đó ngồi lên giường rồi kéo Huỳnh Đan tên vị trên đùi mình.

Anh nói:

“Chẳng phải còn Shin hay sao? Trẻ tuổi nhưng rất tài giỏi, anh tin cậu ấy sẽ bảo vệ được Yuko.

Nếu có gì bất trắc thì còn anh đây mà.

Lo cái gì, người làm ác sẽ nhận quả báo thôi.

Còn việc hai em ấy yêu nhau thì cũng bình thường.

Quan hệ máu mủ không có, hoàn toàn chẳng liên quan đến nhau trong Yamamoto thì có tình cảm đâu có sai.

Anh nghĩ dì và dượng út sẽ chấp nhận con bé thôi, dì út thương Yuko nhiều mà.”

Huỳnh Đan gật gật đầu, hai tay ôm lấy cổ anh.

Giọng nói nhẹ nhàng cất lên:

“Dạ, vậy mai anh với em đi nói chuyện cùng Yuko và Shin nha.

Em muốn anh bảo toàn cho hai em ấy nữa.

Ai biết được mợ cả và Yuka tính làm gì tiếp theo…”

“Được rồi, nghe theo em hết.

Bây giờ đi tắm đi, anh đã pha nước ấm cho em rồi đó.

Xong thì nghỉ ngơi sớm, có thể mai ba mẹ sẽ đến đây.”

Hoàng Nguyên yêu thương âu yếm Huỳnh Đan trong tay.

Còn cô sau khi nghe anh nói xong liền thốt lên:

“Nhanh thế á? Em mới nghe anh nói với ông nội sáng nay mà.

Chết rồi em chưa chuẩn bị quà gì tặng riêng cho ba mẹ cả.”

Khoé môi người đàn ông cong thành đường quyến rũ, hơi thở ám muội vây lấy cần cổ thanh mảnh trắng mịn.

Tiếng nói trầm thấp ám muội khẽ cất lên:

“Em có quà mà chỉ là đang chờ để đưa cho ba mẹ thôi.”

“Quà gì cơ? Em làm gì có”

“Anh đang giữ giúp em rồi.

Không chừng sau khi cưới xong em sẽ có.”

“Đâu đâu, cho em xem xíu đi”

Huỳnh Đan nóng lòng sờ soạng khắp trên người anh.

Hoàng Nguyên cười cười hỏi cô:

“Muốn xem thật hả? Chỉ sợ em xem xong sẽ mệt người thôi…”

Huỳnh Đan khó hiểu hỏi, Hoàng Nguyên thấy cô đã mắc phải mưu kế của mình thì đặt môi kề bên vành tai mẫn cảm thì thầm, khuôn mặt xinh đẹp bất giác ửng đỏ lên….

“Anh đang giữ giúp em rồi.

Không chừng sau khi cưới xong em sẽ có.”

“Đáng ghét”

Bàn tay nhỏ nhắn đập lên cơ ngực ấm áp, khuôn mặt ngượng ngùng trông đáng yêu vô cùng.

Hoàng Nguyên cười cười hỏi cô, tay cầm lấy tay cô đặt lên nơi nam tính của mình:

“Ở đây có rất nhiều quà, chỉ là chưa biết khi nào sẽ đến với em….Cũng là để tự nhiên, anh không gấp….Con trai con gái chúng ta đều ở đây cả.”

“Ăn nói chẳng đứng đắn tí nào cả….”

Huỳnh Đan ngượng ngùng nũng nịu, cô còn cố ý dùng tay bóp một cái ở nơi đó của anh như muốn trả thù.

Người đàn ông này ngày càng không biết xấu hổ mà…”

Hoàng Nguyên bị cô tập kích khẽ rên nhỏ một tiếng, hai mắt trừng to, một tay ngắt lên gò má đáng yêu kia rồi cất tiếng:

“Em thật biết kiếm chuyện với anh.

Đừng hỏi tại sao ngày mai dậy trễ, là em châm lửa thì phải dập lửa, không thoát được đâu.”

“Em nào có, tại anh mà….”

Huỳnh Đan uỷ khuất đáp, Hoàng Nguyên yêu chiều lại hỏi cô:

“Em không muốn à?”

Huỳnh Đan nghe anh hỏi thế lặp tức trả lời:

“Không phải, bây giờ thế sự rối ren, em mang thai sẽ khiến anh bận rộn đủ đường.

Tiểu Nguyên và Tiểu Đan cứ để tự nhiên….Thật ra em có giấu ông xã một chuyện….”

Nói rồi nét mặt cô thay đổi như đã làm ra chuyện lầm lỗi lớn với anh….Hoàng Nguyên thấy thế mới nói vào:

“Em dùng thuốc tránh thai phải không?”

“Sao anh biết?”

Huỳnh Đan kinh ngạc mở to hai mắt, sắc mặt cũng từ hồng hào sang trắng bệt….Cô đang lo sợ anh biết rồi mà im im một thời gian, đến lúc thích hợp nhất định vạch trần cô……Tự dưng Huỳnh Đan cảm thấy thật sự có lỗi quá….Có lẽ anh mong cô mang thai dù rằng anh có nói là không phải gấp gáp gì cả……

Truyện chữ tặng bạn gói xem phim Galaxy Play Mobile 6 tháng trị giá 100k.

Nhận quà ngay!


Hoàng Nguyên thấy cô như vậy trong cổ họng lại phát ra tiếng cười nhỏ.

Anh nói:

“Đừng lo lắng anh không giận em.


Thương bao nhiêu cho đủ làm sao lại ghét em.

Em biết nghĩ cho anh, anh vui lắm.

Nhưng về sau muốn làm gì phải nóii qua cho anh, đừng tuỳ tiện dùng những loại thuốc đó vì sẽ gây hại cho cơ thể.”

“Em biết rồi, Nguyên, cảm ơn anh!”

Huỳnh Đan xúc động nghẹn ngào chôn mặt vào hỏm cổ anh.

Hoàng Nguyên vuốt ve mái tóc nâu mềm mịn tiếp tục nói:

“Anh đổi qua loại thuốc khác cho em rồi, anh đặt riêng vì dùng thuốc thường sẽ khiến em bị ảnh hưởng.

Chúng ta cứ để tự nhiên thôi, sớm cũng được không sớm cũng được, Tiểu Nguyên và Tiểu Đan vẫn còn ở đây nhiều lắm, khi nào đến thì mình đón thôi cục cưng à!”

“Dạ, hì”

Huỳnh Đan vô cùng xúc động và hạnh phúc khi có một người chồng quá đỗi toàn diện và thấu hiểu mình.

Cứ thế cô ở trong lòng anh một lúc mới ngẩng đầu lên và nói:

“Cảm ơn anh, Nguyên! Được rồi giờ em đi tắm đây, ông xã chờ một chút nhá!”

Vừa nói vừa hôn lên gương mặt tuấn tú mấy cái.

Lúc chuẩn bị đi thì Hoàng Nguyên đã bế cô trên tay kiểu công chúa rồi vững vàng hướng đến cửa phòng tắm mà đi.

Huỳnh Đan khỏi nói cô cũng biết người đàn ông này muốn làm gì rồi….

“Đừng quấy để em tắm nhanh rồi ra với anh đi tìm Tiểu Nguyên cùng Tiểu Đan.”

“Anh muốn tìm bây giờ.

Anh tắm cho em!”

Hoàng Nguyên đáp lại cô, trên môi còn cong lên vô cùng lưu manh nhưng không kém phần ang tuấn, lãng tử…

“Chúng ta đi tìm con trai con gái thôi cục cưng à!”

Lời vừa dứt cũng là lúc cửa phòng tắm đóng lại rồi căn phòng trở nên yên tỉnh chỉ ngoại trừ nơi phòng tắm đang vang lên từng tiếng kêu rên đầy quyến rũ và đậm sắc tình…….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện