Anh nghiêm túc như vậy, không hề có chút nào là giả dối.
Hốc mắt Chu Cẩn hơi nóng lên, tim đập nhanh hơn.

Càng nhìn vào Giang Hàn Thanh cô càng cảm thấy anh thật đáng thương.
Cô luôn dễ mềm lòng đối với những người gặp chuyện không may.
“Em cũng yêu anh.” Chu Cẩn nhanh chóng đáp lại.
Chỉ là trong câu trả lời của cô mơ hồ có xen lẫn du͙© vọиɠ không nói thành lời.
Cô khẽ nhắm mắt rồi tiến lại gần Giang Hàn Thanh, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, chóp mũi anh, cuối cùng là môi anh.
Giang Hàn Thanh không dám để lộ ra quá nhiều lòng tham, bất luận cô có nghĩ như thế nào, anh chỉ muốn Chu Cẩn của hiện tại.
Khi môi lưỡi quấn lấy nhau, Chu Cẩn khẽ lắc eo, vật nóng bỏng đang nghiền nát xoay chuyển bên trong cơ thể cô.
Da đầu cô tê rần, khẽ trút ra một hơi, không dám nhúc nhích nữa.
Giang Hàn Thanh chủ động tấn công, bóp lấy hai bên hông cô, điều chỉnh lại tư thế để Chu Cẩn có thể nghênh đón sự ra vào của anh tốt hơn.

Trước tiên anh nhấp vào nửa chừng, sau đó rút
ra, rồi lại mạnh mẽ đâm sâu vào trong.
Mỗi lần nhích vào sâu hơn, thì lại càng tàn nhẫn hơn.
Ngón chân Chu Cẩn co quắp lại, không nhịn được mà rên thành tiếng, tưởng chừng như bị Giang Hàn Thanh làm cho đảo lộn hết.
Cô nghĩ, khi anh làʍ t̠ìиɦ sao lại có thể mạnh bạo như vậy chứ?
Tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ hòa quyện cùng tiếng thở d/ốc nặng nề của người đàn ông, âm thanh hỗn độn vang vọng trong phòng tắm, có chút gợϊ ȶìиᏂ, có chút huyễn hoặc.

Giang Hàn Thanh cúi đầu, khẽ cắn vào vai cô.

Anh không cắn mạnh, chỉ lưu lại một vết răng mờ mờ, như đang cố tình tạo ra một vài dấu tích mới cam tâm.
Chu Cẩn đưa tay nắm lấy tóc anh, ngăn cản anh tiếp tục trò đùa kỳ cục này.
“Anh là chó à, sao lần nào cũng cắn em thế.”
Nói xong, đuôi mắt Chu Cẩn cong cong ý cười, bám lấy vai Giang Hàn Thanh, cắn trả lại anh.
Giang Hàn Thanh để mặc cô cắn mình.
Chu Cẩn vừa cắn, ngón tay vừa trượt trên bụng anh, đầu ngón tay vòng qua l*иg ngực rắn chắc của anh.
Ánh mắt Giang Hàn Thanh đầy thâm thúy, anh giữ chặt eo cô, kịch liệt đâm sâu vào.
Chu Cẩn bị kɧoáı ©ảʍ làm cho ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn, hai chân run lên bần bật, vội vàng la lên.
Va chạm liên tục với tần suất cao khiến cô suýt chút nữa thì bật khóc.
Cơ thể cô đã hoàn toàn đón nhận anh, siết chặt lấy vật c.ứng rắn nóng bỏng của anh, cố gắng nuốt trọn nó.
Cô có thể cảm nhận được Giang Hàn Thanh một cách rõ ràng, cơ thể dần dần ghi nhớ nhiệt độ và hình dáng của anh.
Mỗi lần Giang Hàn Thanh tiến vào đều giống như đang mở ra lãnh thổ, tuyên bố chủ quyền, để cho Chu Cẩn biết người làʍ t̠ìиɦ với cô là Giang Hàn Thanh, không phải người đàn ông khác.
Chu Cẩn nhanh chóng kiệt sức, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi mịn.
Giang Hàn Thanh bế Chu Cẩn xuống, đặt cô nằm sấp trên bồn rửa mặt, vén váy ngủ lên, giữ eo cô, từng chút một nhấp vào từ phía sau.
Có một cái gương lớn đặt trước mặt, phản chiếu hai thân ảnh chồng lên nhau của họ.
Giang Hàn Thanh nắm lấy cơ thể của Chu Cẩn, kéo cô lại gần vòng tay của mình.

Da thịt hai người cọ xát thân mật, anh cứng rắn, còn cô mềm mại.
Đôi mắt Giang Hàn Thanh u ám và tĩnh lặng, cẩn thận quan sát biểu cảm của Chu Cẩn trong gương.
Sắc mặt Chu Cẩn đỏ bừng.

Cô khẽ cau mày, dang rộng chân tiếp nhận khúc côn ŧᏂịŧ to lớn, cố gắng mở căng hoa hu.yệt chật hẹp.

Vật că.ng cứng của anh hết lần này đến lần khác đi sâu vào rồi lại rút ra.
Giang Hàn Thanh kiềm chế du͙© vọиɠ đang từng chút một lớn dần lên.

Mỗi một phút giây trôi qua nó càng điên cuồng hơn, như muốn hủy diệt người con gái trước mặt này.

Anh vòng tay bóp chặt lấy bộ ng.ực mềm mại của cô, cắи ʍút̼ vành tai và hai bên má cô, nhấp nháp từng chút, từng chút một.
Chu Cẩn khẽ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, mặc cho anh làm càng.
Cô bị Giang Hàn Thanh làm cho toàn thân mềm nhũn, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt giàn giụa giữa h.ai chân, khi hai thân thể va chạm nhau liền phát ra âm thanh xấu hổ.
Giang Hàn Thanh đưa tay giữ lấy cằm Chu Cẩn, hơi thở nóng rực xuyên qua lỗ tai cô, khàn giọng nói: “Chu Cẩn, nhìn anh.”
Vừa giống như đang cầu xin, cũng lại giống như một mệnh lệnh.

Chu Cẩn hé mắt, đôi mắt đen láy như được gột rửa bằng nước, mơ màng nhìn vào gương.
Khuôn mặt của người đàn ông sau lưng cô tái nhợt, quai hàm thon nhỏ xinh đẹp, đôi môi mỏng đỏ như hoa hồng, ngậm lấy dá/i tai của cô.
Chính xác là anh đang ăn cô.
Chu Cẩn đưa tay chạm vào mặt anh, tùy tiện lấy trán cọ cọ vào anh vài lần, giống như đang thể hiện một loại yêu thương nào đó mà khó có thể lý giải được.
Giọng của cô khàn khàn, đứt quãng, thì thào gọi anh: “Hàn Thanh, Giang Hàn Thanh…”
“Chu Cẩn.”
Giang Hàn Thanh kìm nén nhịp tim đập nhanh, ôm chặt lấy cô, không nói thêm lời nào nữa mà đâm thật sâu vào, dần dần đưa Chu Cẩn lêи đỉиɦ.
Chu Cẩn lêи đỉиɦ liên tục hai ba lần, cho đến khi cô hoàn toàn kiệt sức mà khẽ rêи ɾỉ, Giang Hàn Thanh cuối cùng cũng xuất ra.
Tất cả đều bắn vào bên trong cơ thể cô.
Bọn họ đã nằm trên giường rồi, Giang Hàn Thanh giày vò một hồi sau cuối, khôi phục lại hơi thở nặng nề, mới rút ra khỏi người cô.
Trong màn đêm tối mờ, tầm nhìn Chu Cẩn bị hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của anh.
Cô hơi nghiêng người qua, gối lên khuỷu tay anh.

Không thoải mái bằng nằm gối, cô lại di chuyển cơ thể, gối vào ngực Giang Hàn Thanh.
Mái tóc ngắn mềm mại lướt qua khiến anh có chút ngứa ngáy.
Giang Hàn Thanh vân vê lọn tóc cô một lát, không nhịn được mà lại nhéo má cô.
Chu Cẩn giữ tay anh, áp gò má vào lòng bàn tay ấm nóng của anh, mí mắt nặng trĩu không mở ra được, rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ.
Nghe tiếng thở đều đặn của cô, Giang Hàn Thanh khẽ mỉm cười, ngón tay cái xoa xoa hai cái trên mặt cô.
Anh nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon, Chu Cẩn.”

Mưa, lại là một ngày mưa như trút nước, tiếng sấm rền vang.
Diêu Vệ Hải mặc đồng phục cảnh sát, bước vào văn phòng của tổ trưởng tổ trọng án với chiếc mũ cảnh sát trên tay phải.
Đàm Sử Minh đang xem báo cáo điều tra về vụ án gϊếŧ người hàng loạt gần đây, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diêu Vệ Hải bước vào, vội vàng đứng dậy nói: “Cục phó Diêu, có chuyện gì vậy?”
Diêu Vệ Hải đứng lặng một lúc, từ trong túi lấy ra một mẩu giấy, đặt lên bàn, đẩy về phía Đàm Sử Minh.
Đàm Sử Minh hiểu ý, mở mẩu giấy ra, thấy nét chữ trên đó rất mạnh mẽ và dứt khoát, như đang nhe nanh múa vuốt.


Trên đó viết rằng:
“Ngày 3 tháng 10, bến Kim Cảng, thu lưới.”
Đàm Sử Minh kinh ngạc: “Đây là?”
Diêu Vệ Hải cho biết: “Đây là tình báo do một người cung cấp thông tin của tôi đưa cho.

Một tàu chở hàng vận chuyển gỗ sẽ đỗ ở bến Kim Cảng vào ngày 3 tháng 10, bên trong lại chất đầy m/a túy, đến lúc đó người của bên hậu cần Hằng Vận sẽ tiếp nối giao dịch.


Ông ngừng lại bổ sung thêm: “Bọn chúng có súng.”
Đàm Sử Minh không dễ dàng gì mới tiêu hóa được những gì Diêu Vệ Hải nói.

Ông hỏi lại: “Có đáng tin không?”
Diêu Vệ Hải khẳng định: “Sẽ không sai được.”
Đàm Sử Minh ngây người một lát, nhất thời nhìn không rõ ý đồ của Diêu Vệ Hải.

Bởi vì theo phạm vi trách nhiệm và quan hệ cấp trên cấp dưới, Diêu Vệ Hải không cần phải “báo cáo” những chuyện này với ông.
Có lẽ nhìn ra được sự nghi ngờ của Đàm Sử Minh, Diêu Vệ Hải nhíu mày, thành khẩn nói: “Lão Đàm, tôi cần sự trợ giúp của anh cho lần hành động này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện