"Chuyện gì xảy ra?" Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên nhớ tới, Thư Vô Khích trước đó có nhắc nhở Lăng Niệm Ngô, phảng phất như đã biết trước gì đó rồi.
"Là Liên Nguyệt thời điểm trộm đi khóa Tiên Lăng từ trong đám đông, đã nói cho ta, hắn muốn làm cái gì." Thư Vô Khích nói.
"Cái gì? Hắn... Hắn muốn làm cái gì?"
"Hắn biết Ma đô dẫn mọi người đến Trùng Loan Cung, chính là vì luyện hồn trận. Hắn quyết định giả trang thành Miểu Trần Nguyên Quân dẫn ma anh đi vào cạm bẫy." Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền nhíu mày, nheo mắt lại, đột nhiên tỉnh ngộ: "Chẳng trách lúc ta đối phó Ma Quân Mị Ỷ, trên người thậm chí có kiếm ý của ngươi! Ta cũng không biết ngươi lưu lại từ khi nào!"
"Liên Nguyệt nhất định phải để ngươi rơi vào cái bẫy của ma anh, bằng không ma anh sẽ hoài nghi hắn. Hắn thay đổi không gian hư ảo, không phải vì nhốt ngươi lại, mà vì che chở cho ngươi khỏi rơi xuống Ma đô." Thư Vô Khích trả lời.
Hết thảy mọi chuyện trong đầu Lộ Tiểu Thiền đều sáng tỏ.
"Ta đụng phải Ma Quân Mị Ỷ, là các ngươi muốn Vô Ngân kiếm của ta khai phong, đúng không?" Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu, "Trên người ta lưu giữ kiếm ý của ngươi... ngươi đã sớm biết ta sẽ gặp phải cái gì!"
"Nếu như ngươi biết ta luôn bảo vệ ngươi, ngươi sẽ không tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh." Thư Vô Khích giơ tay lên, xoa xoa đầu Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền lại tức giận: "Ngươi không thấy Mị Ỷ biến ảo thành bộ dáng của ngươi sao? Ngươi cũng không tức giận? Cái tên Ma Quân kia đóng giả thành ngươi tới gạt ta đó a!"
"Nó không lừa gạt được ngươi, cho nên ta thật cao hứng." Thư Vô Khích lại xoa xoa đầu Lộ Tiểu Thiền, còn nhẹ nhàng vuốt vuốt, giống như đang vuốt thuận lông cho y.
"Bên trong nguyên đan của Liên Nguyệt Nguyên Quân có một đạo kiếm ý uy lực vô cùng, nếu như ta đoán không sai, hẳn là ngươi lưu lại trên người hắn đi." Lăng Niệm Ngô mở miệng nói.
"Đúng vậy."
Từ cái gật đầu này của Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền liền đoán ra được kế hoạch của Liên Nguyệt Nguyên Quân.
Hắn đầu tiên là mượn cơ hội ăn cắp khóa Tiên Lăng để tránh được giám thị của ma anh, âm thầm liên hệ cùng Thư Vô Khích.
Hắn lựa chọn Thư Vô Khích lý do kỳ thực rất đơn giản, bởi vì nếu như hắn liên hệ với bất cứ người nào của Nam Ly Cảnh Thiên, bao gồm cả tỷ tỷ Miểu Trần của hắn, đều sẽ bị ma anh phát hiện. Hơn nữa nguyên đan của hắn đã bị tà khí ăn mòn, uy lực của Liên Nguyệt kiếm suy giảm trầm trọng, nếu hắn muốn trở mình, cũng chỉ có thể thỉnh cầu Thư Vô Khích giúp sức.
Liên Nguyệt có thể từ trên cổ tay Lộ Tiểu Thiền mở ra khóa Tiên Lăng, cũng không kỳ quái. Nhưng là từ trên cổ tay Thư Vô Khích mở ra nó, trừ phi Thư Vô Khích tự nguyện.
Sau khi tiến vào Trùng Loan Cung, Thư Vô Khích mang đi Dạ Lâm Sương, thêm vào đó Liên Nguyệt dùng bảo hộp Cửu Chuyển Càn Khôn khống chế không gian hư ảo, thành công tránh được tai mắt của Tà linh, dẫn dụ Miểu Trần Nguyên Quân đi ra khỏi Trùng Loan Cung, tỷ đệ hai người nhân cơ hội thay đổi thân phận.
Trước khi đi, Miểu Trần Nguyên Quân đã để lại một đạo kiếm ý cho Liên Nguyệt, dùng để vây nhốt ma anh.
Mà Thư Vô Khích cũng để lại một đạo kiếm ý cho hắn, chính là để cho hắn tiến vào vùng đất Vô Vọng, luyện hóa quần tà, giải nguy cho Tây Uyên.
"Nếu... Nếu Liên Nguyệt mang theo kiếm ý của ngươi vào vùng đất Vô Vọng, có phải hắn không về được nữa?" Lộ Tiểu Thiền ngửa mặt lên hỏi.
Thư Vô Khích gật đầu.
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền lạnh lẽo một trận: "Tại sao? Kiếm ý của ngươi tất nhiên có thể áp chế quần tà, như vậy ngươi trực tiếp ra tay là được rồi... Còn có Miểu Trần, nàng là tỷ tỷ của Liên Nguyệt a! Sao nàng nhẫn tâm nhìn đệ đệ của mình đi chịu chết?"
"Bởi vì có một việc, ta cùng Miểu Trần đều không thể giúp hắn làm, mà hắn phải tự mình làm." Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền biết rõ Thư Vô Khích, hắn không có lòng từ bi, ngoại trừ chuyện có liên quan đến Lộ Tiểu Thiền, những chuyện khác dưới cái nhìn của hắn chỉ khác nhau giữa làm hay không làm mà thôi.
Nhất định là có điều gì đó, khiến Thư Vô Khích động dung, hắn mới chọn tác thành cho Liên Nguyệt.
Tại phía cuối xa xăm của khe nứt Tây Uyên, một con linh thú đang nằm úp sấp, xa xa nhìn về phương hướng Trùng Loan Cung.
Mà trên lưng của nó, là Dạ Lâm Sương đang say ngủ.
Tiếng vang của Chuông Ngự Tà, làm cho hắn tỉnh giấc.
Hắn sờ sờ sau gáy của mình, chống đỡ lưng linh thú, thẳng người dậy.
Khi hắn phát hiện Trùng Loan Cung đã biến mất, liền giật nảy cả mình.
"Chuyện gì thế này —— "
Thanh âm kỳ ảo mà thanh lãnh của nử tử vang lên: "Trùng Loan Cung bị tà khí ăn mòn, không còn tồn tại nữa. Ta phải chạy trở về, hợp sức cùng Ương Thương Quân, phong bế khe nứt Tây Uyên."
Dạ Lâm Sương nghiêng mặt sang, phát hiện Miểu Trần Nguyên Quân một thân y phục trắng đang đứng ở đó, trong tay nàng cầm không phải Mộ Vãn kiếm, mà là Liên Nguyệt kiếm.
"Sư phụ... Đây là... Chuyện gì thế này?"
Dạ Lâm Sương còn nhớ người mà mình nhìn thấy cuối cùng, rõ ràng là Liên Nguyệt Nguyên Quân a!
Miểu Trần thở dài một hơi: "Lâm Sương, ngươi còn nhớ năm đó Tà thần Hỗn Độn xâm lấn Nam Ly Cảnh Thiên hay không, người người đều cho rằng mục tiêu của nó là sư phụ Chu Hoa Thượng Tôn của chúng ta, nhưng nó lại lấy đi nguyên đan của ngươi?"
Dạ Lâm Sương theo bản năng siết lấy nội phủ của mình, gật đầu: "Đương nhiên nhớ. Sau đó là sư phụ của người mang nguyên đan của ta trở về."
Miểu Trần lắc đầu: "Mang nguyên đan của ngươi trở về, là Liên Nguyệt."
Dạ Lâm Sương giật mình, hắn nhớ tới tình cảnh sau khi Hỗn Độn rời khỏi Nam Ly, Liên Nguyệt liền đuổi theo nó chín chín tám mươi mốt ngày... kỳ thực Liên Nguyệt không phải đuổi bắt Hỗn Độn, mà vì đoạt về nguyên đan của mình? "Liên Nguyệt nhập ma, lại không cách nào thu hồi nguyên đan của ngươi từ trong luyện ngục, bởi vì bên trong nguyên đan của ngươi có chấp niệm. Chỉ có thể nhất niệm đổi nhất niệm." Miểu Trần trả lời.
Nhất niệm đổi nhất niệm... Năm đó hắn chính vì Liên Nguyệt Nguyên Quân mới cam nguyện tái tạo hình người, đi đến Nam Ly Cảnh Thiên.
Chấp niệm của hắn, chính là Liên Nguyệt Nguyên Quân!
"Sư thúc... Sư thúc hắn lấy cái gì để đổi về nguyên đan của ta?" thanh âm Dạ Lâm Sương run rẩy hỏi.
"Trái tim của hắn."
Đáp án này, khiến Dạ Lâm Sương cơ hồ muốn sụp đổ.
So với lúc trước tại Bắc Minh phân cân thác cốt còn thống khổ hơn vạn phần.
"Cho nên hơn một ngàn năm qua, trái tim của sư thúc vẫn luôn ở bên trong luyện ngục, thay ta chịu nghiệp hỏa dày vò?"
Hai mắt Dạ Lâm Sương mơ hồ, hắn vẫn cho rằng Liên Nguyệt Nguyên Quân phóng đãng bất kham, đối với bất kỳ thứ gì cũng chưa từng lưu tâm.
Nhưng đó là bởi vì tâm của hắn đã sớm lưu lại rồi.
Dạ Lâm Sương còn chưa kịp nhắm mắt, nước mắt đã lã chã tuôn rơi.
"Sư phụ, ta muốn đi!"
"Lâm Sương, ngươi không thể đi." Miểu Trần Nguyên Quân muốn hướng về mi tâm của hắn điểm tới.
Dạ Lâm Sương đột nhiên hiểu rõ kia chính là đạo y chú "Vọng Trần Quy Nguyên" của Thái Lăng Các, trúng đạo y chú này, chuyện cũ trước kia sẽ không ở trong lòng nữa!
Y chú điểm trượt vào Lâm Sương kiếm, vô số sương hoa rơi rụng xuống, biến mất không còn tăm hơi.
"Lâm Sương, nếu như Liên Nguyệt không trở về nữa, ít nhất ngươi sẽ không vì chuyện này mà thống khổ. Hà tất chấp nhất với việc "nhớ rõ" hay không?"
Dạ Lâm Sương tung người lên Lâm Sương kiếm, cúi đầu nhìn Miểu Trần: "Sư phụ, nếu như ta không còn nhớ rõ hắn nữa, vậy ta chỉ là một con linh thú Bắc Minh mà thôi. Ngàn năm vạn năm nhìn cực quang vĩnh cửu trong đêm, cực quang cũng chỉ là cực quang mà thôi."
Dạ Lâm Sương vội vã ngự kiếm bay đi, giống như muốn đâm thủng mảng đêm đen kia.
Miểu Trần nhẹ nhàng vén sợi tóc vòng ra sau tai, cười với Liên Nguyệt kiếm trong tay mà nói: "Ta sẽ dốc toàn lực trợ giúp các ngươi một phen, nguyện từ đây cực quang không chỉ là cực quang mà thôi."
Nàng đi tới bên linh thú, sờ sờ lỗ tai của nó, toàn thân linh thú lập tức run rẩy, Miểu Trần ngồi lên, linh thú liền bay đi.
Bên trên khe nứt Tây Uyên, vô số tiên thủ ngự kiếm quan sát.
Hiện tại Hạo Phục đã mất đi năng lực, Miểu Trần cũng không rõ tung tích, Côn Ngô tu y đạo không giỏi chinh chiến, bản lĩnh Mạc Thiên Thu cao đến đâu nhưng thanh danh trước đây không tốt, chúng tiên thủ tự nhiên đối với Lăng Niệm Ngô như thiên lôi sai đâu đánh đó.
"Lăng trang chủ! Tà chúng Ma đô quá mức hung hăng kiêu ngạo! Kính xin Lăng trang chủ chỉ huy chúng ta, trấn áp tà ma!"
Tuy rằng tiên thủ các phái ngày thường đều là "Mọi người tự quét tuyết trước cửa, đâu quan tâm sương trên ngói của nhà người khác", nhưng tà chúng Ma đô một khi thoát thân, tất nhiên bọn họ sẽ bị tiêu diệt từng phần một, môi hở răng lạnh, bọn họ đương nhiên phải liên hợp lại.
Lăng Niệm Ngô chắp tay cụp mắt, nhìn tà khí đã lan tràn đến bên rìa khe nứt Tây Uyên, giơ tay ra hiệu mọi người bình tĩnh đừng nóng nảy.
"Lăng trang chủ, không biết ngài còn đang chờ cái gì? Chúng nó... Chúng nó sắp sửa thoát ra toàn bộ!" Dư chưởng môn lo lắng không thôi.
"Đúng vậy, Lăng trang chủ, chúng ta cũng không phải hạng người ham sống sợ chết! Hôm nay nếu không phải chúng ta luyện hóa Tà linh, thì chính là Tà linh luyện hóa chúng ta!" Chương Dung Tu cũng ôm quyền thỉnh cầu.
Biểu tình của Lăng Niệm Ngô lại rất trầm tĩnh, tuệ nhãn của hắn đã không thấy rõ thân ảnh Liên Nguyệt Nguyên Quân, xem ra Liên Nguyệt đã chìm xuống dưới đáy Vô Vọng.
Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu, nhìn về phía Thư Vô Khích bên cạnh, thần tình của hắn lạnh nhạt, gió lốc từ dưới vực sâu thổi lên lôi kéo sợi tóc của hắn, lộ ra cái trán trơn nhẵn của hắn, hắn rõ ràng đang chăm chú nhìn vào mảng vực sâu kia, đáy mắt lại không hề có thứ gì.
"Lăng trang chủ là đang chờ đạo kiếm ý mà ngươi lưu lại bên trong nguyên đan của Liên Nguyệt phóng thích sao?"
"Ừm." Thư Vô Khích gật đầu.
Một khi kiếm ý phóng thích, sẽ luyện hóa tà khí tụ tập bên trong Ma đô, dao động căn cơ của Ma đô, lúc đó mới chính là thời cơ tốt cho tiên thủ các phái trừ tà phục ma.
Nhưng nguyên đan của Liên Nguyệt đã sớm bị tà khí ăn mòn đến trăm ngàn lỗ thủng, khi đó khẳng định hắn cũng không về được.
Liên Nguyệt lúc này, cho dù có dùng tuệ nhãn cũng không nhìn thấy một tia sáng nào nữa.
Ma anh bị hắn lôi kéo, nhanh chóng rơi vào nơi sâu nhất Ma đô.
Vô số Tà linh gặm nhắm thân thể Liên Nguyệt, ở trong máu thịt của hắn chui qua chui lại.
Thống khổ khiến Liên Nguyệt ngay cả khí lực hô hấp và phát ra tiếng rên cũng không có.
Tà khí tràn vào trong cơ thể ma anh, thân thể ma anh lúc trước bởi vì kiếm trận Niết Hoàng mà bị phá hủy nay đã khôi phục như cũ, nó không ngừng dẫm đạp Liên Nguyệt, nỗ lực móc ra nguyên đan của hắn, thế nhưng Liên Nguyệt lại gắt gao túm chặt lấy nó.
Mãi đến tận khi Liên Nguyệt cảm nhận được nghiệp hỏa của luyện ngục hừng hực dưới thân, hắn nở nụ cười, nói với ma anh: "Tra tấn hơn ngàn năm qua... để ta đưa cho ngươi một phần đại lễ...."
"Cái gì?" khuôn mặt ma anh nổi bật bên dưới nghiệp hỏa, vặn vẹo mà điên cuồng.
Tay nó đã nắm lấy nguyên đan của Liên Nguyệt Nguyên Quân, nhưng trong nháy mắt ấy, một đạo kiếm trận từ bên trong nguyên đan của Liên Nguyệt bàng bạc mà xông ra, thiên quân vạn mã cuồn cuộn tuôn trào, lao vào trong thân thể ma anh, khối thân thể máu thịt được nuôi dưỡng bằng tà khí này trong chớp mắt tan vỡ, chấn động cực lớn khiến nghiệp hỏa bên trong luyện ngục cũng kịch liệt phun trào!
Tà linh vốn đang hành hạ Liên Nguyệt bị đạo kiếm trận kia nhanh chóng luyện hóa, kiếm trận ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, trong nháy mắt đột nhiên bạo phát!
Đó chính là kiếm ý mà Thư Vô Khích lưu lại cho Liên Nguyệt, kết thành kiếm trận Thiên Khuyết.
Tây Uyên bên trên, đất rung núi chuyển, tà khí vốn đang hung hăng tàn phá bừa bãi vào khoảnh khắc ấy phảng phất như mất đi sức mạnh, đột nhiên rụt trở về!
Vách núi cheo leo dần dần lộ ra bộ dáng nguyên bản, chúng Tà linh rống giận gào thét rồi hốt hoảng giống như thuỷ triều sau biển động mà rút xuống.
"Đây là... Chuyện gì thế này?" Chương Dung Tu nhìn thấy cảnh tượng như thế, không nhịn được hỏi.
"Là Liên Nguyệt Nguyên Quân mang theo kiếm trận Thiên Khuyết tiến vào Ma đô." Lăng Niệm Ngô nghiêng mặt sang, phát ra một tiếng thở dài.
"Cái gì? Liên Nguyệt Nguyên Quân không phải nhập ma rồi sao? Tại sao hắn lại mang theo kiếm trận Thiên Khuyết tiến vào Ma đô?"
"Kiếm trận Thiên Khuyết là kiếm trận của Ương Thương Quân a! Lẽ nào Ương Thương Quân đang ở nơi đây?"
Lăng Niệm Ngô không có thời gian giải thích, hắn giơ tay lên, cao giọng nói: "Chúng tiên hữu! Cơ hội đã tới, chúng ta phải thừa thế xông lên, phong bế khe nứt Tây Uyên!"
Đúng lúc này, Dạ Lâm Sương ngự kiếm vọt tới trước mặt Lăng Niệm Ngô, quỳ một gối xuống trên thân kiếm, hướng Lăng Niệm Ngô ôm quyền nói: "Lăng trang chủ, ta biết việc phong bế khe nứt Tây Uyên liên quan đến thiên hạ thương sinh, nhưng cầu ngài cho ta một cơ hội, để ta đi vào tìm một người!"
Lăng Niệm Ngô nghiêm mặt nói: "Dạ chưởng kiếm, ngươi đi lần này, chúng ta có thể không chờ được ngươi trở về!"
"Lâm Sương hiểu rõ. Chỉ là có chút chuyện cùng sinh tử đại nghĩa không quan hệ, nếu như không làm..."
"Nếu như không làm, tất sẽ hối hận cả đời." Lăng Niệm Ngô nhớ lại tình cảnh ngày đó chính mình đưa Lộ Tiểu Thiền lên Vô Ý Cảnh Thiên, hắn thở dài nói: "Ngươi đi đi."
Lộ Tiểu Thiền thở dài một tiếng: "Hắn quả nhiên đến..."
"Đa tạ Lăng trang chủ!" Dạ Lâm Sương đứng dậy, đi tới trước mặt Lộ Tiểu Thiền, "Tiểu Thiền, ta biết uy lực y chú của ngươi, hai ta cũng coi như một hồi quen biết, cầu ngươi giúp ta một chuyện!"
"Dạ Chưởng kiếm cứ nói đừng ngại, chỉ cần Lộ Tiểu Thiền ta có thể làm được, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không chối từ!"
"Cầu ngươi cho ta một đạo Thanh Nguyên chú."
Lộ Tiểu Thiền lập tức hiểu rõ Dạ Lâm Sương muốn làm gì.
Nguyên đan của Liên Nguyệt Nguyên Quân đã bị tà khí ăn mòn trăm ngàn lỗ thủng, chỉ có dùng Thanh Nguyên chú thanh trừ tà chướng, Liên Nguyệt Nguyên đan mới có thể sống sót. Nhưng cho dù là thế, một khi tiến vào Ma đô, chỉ sợ không có cơ hội đi ra.
Thế nhưng hai người có thể hoàn chỉnh mà ở bên nhau, cho dù là biến thành tro bụi, cũng không có gì tiếc nuối hay sợ hãi.
"Dạ chưởng kiếm, ngươi có biết y chú cũng là nhất niệm đổi nhất niệm. Dùng sạch sẽ trong lòng ngươi, độ tà khí trong đan hải của hắn?" Lộ Tiểu Thiền nghiêm mặt nói.
"Ta hiểu."
Lộ Tiểu Thiền nhắm hai mắt lại, y nhớ tới hơn một ngàn năm trước chính mình làm sao độ lấy chấp niệm của Thư Vô Khích, nỗi đau máu thịt rời khỏi cơ thể, đứng trước người mà mình yêu quý nhất căn bản không đáng là gì.
"Chỉ mong... ngươi có thế để cho Liên Nguyệt Nguyên Quân tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh."
Đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền ngưng tụ thành một đạo Thanh Nguyên chú, điểm vào mi tâm Dạ Lâm Sương.
Dạ Lâm Sương nhắm hai mắt lại tiếp nhận lấy nó, nói một câu "Đa tạ".
Lúc này Miểu Trần Nguyên Quân cũng đã chạy tới, nàng gọi lại Dạ Lâm Sương: "Lâm Sương! Nhận lấy!"
Một thanh kiếm rơi vào trong tay Dạ Lâm Sương, chính là Liên Nguyệt kiếm.
Lúc trước vì để lừa gạt ma anh, Miểu Trần Nguyên Quân dùng Mộ Vãn kiếm của mình đổi lấy Liên Nguyệt kiếm, đồng thời cộng cảm từ xa mà thao túng Mộ Vãn kiếm.
Hiện tại Mộ Vãn kiếm đã trở lại, thế nhưng Liên Nguyệt kiếm bởi vì bị vạn dặm Tà linh ngăn cách, mất đi sự cộng cảm cùng Liên Nguyệt Nguyên Quân.
Dạ Lâm Sương nói: "Sư phụ, xin nhận lấy một lạy của đồ nhi. Lần đi này chỉ sợ..."
Lần đi này chỉ sợ không có ngày gặp lại.
"Lâm Sương, sau này còn gặp lại. Sư phụ chờ ngươi trở về." Miểu Trần Nguyên Quân cười nhạt một tiếng, phóng một đạo kiếm trận xuống vùng đất Vô Vọng, vì Dạ Lâm Sương bổ ra một lối vào.
Dạ Lâm Sương phi thân tiến vào, rất nhanh liền bị tà khí bao phủ.
Tà linh tàn sát bừa bãi mà lao đến, Dạ Lâm Sương mang theo bên mình vô số sương hoa tiến thẳng vào Ma đô.
Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Thư Vô Khích nói: "Ta muốn giúp bọn họ một tay, bằng không Dạ Lâm Sương còn chưa tới được Ma đô, Liên Nguyệt nói không chừng đã mất mạng."
"Vậy để ta luyện hóa đám tà khí này." Thư Vô Khích nhẹ giọng nói.
Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: "Vô Khích ca ca, ngươi thay đổi."
"Ta thay đổi chỗ nào?" Thư Vô Khích rũ xuống mi mắt, nhìn Lộ Tiểu Thiền.
Mặt mày của hắn nhìn như lạnh lùng, nhưng lại ôn nhu lưu luyến.
"Lúc trước ngươi không quản những chuyện bao đồng."
"Quản không tới, không hết mới là chuyện bao đồng. Cả đời chỉ có một lần, há lại là chuyện bao đồng."
Nói xong, một đạo linh khí của Thư Vô Khích liền xông thẳng lên chín tầng mây xanh, phảng phất tảng ra ánh sáng.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, nhìn đạo linh khí tiến thẳng vào mây xanh kia, mây trời cuồn cuộn bị dẫn vào trận, dâng trào rít gào, nhằm về phía đám Tà linh tràn ra từ vùng đất Vô Vọng.
Vực sâu bị chiếu sáng, kiếm trận khổng lồ hình thành bên trên khe nứt, đạo kiếm trận này khí thế phi phàm khiến tất cả mọi người đều mở to hai mắt.
Miểu Trần Nguyên Quân mở miệng nói: "Là Trùng Tiêu kiếm trận."
Đây là đạo kiếm trận có sát khí nặng nề nhất mà Thư Vô Khích từng sử dụng.
Hết thảy đều là sát khí, nhưng không thấy sát ý, mây trời tuôn chảy huyễn hóa thành một con Kỳ Lân, không ngừng cắn nuốt đám tà khí kia.
Dạ Lâm Sương nguyên bản bị Tà linh nghiền ép đến khó lòng tiếp tục hướng về phía trước, được đạo kiếm trận này chống đỡ, giống như thu nhạn thuận theo chiều gió lướt đi vạn dặm, thừa thế xông vào bên trong Ma đô.
Lộ Tiểu Thiền xem đến nỗi lòng sôi trào, nắm chặc nắm đấm.
Sau khi Kỳ Lân biến mất, tà khí dày đặc cũng bị luyện hóa hơn nửa, mọi người nhìn thấy bộ dáng thong dong đạm bạc của Thư Vô Khích, lộ ra biểu tình trố mắt ngoác mồm.
Ngay cả Miểu Trần Nguyên Quân cũng hướng về Thư Vô Khích gật đầu hành lễ, đối phương chính là Kiếm Tông Ương Thương của Vô Ý Cảnh Thiên không thể nghi ngờ.
Lộ Tiểu Thiền nhìn đủ loại bái lạy của bọn họ, biểu tình khó thể tin nổi cùng với tràn ngập kính nể, không biết có nên đắc ý hay không.
Thế nhưng Thư Vô Khích thủy chung vẫn là bộ mặt không cảm xúc, nếu như không phải vì đạo kiếm trận kia, quả thật không hề có độ tồn tại.
Vào lúc này, sau khi Liên Nguyệt giải phóng kiếm trận Thiên Khuyết phá hủy ma anh, cũng đã sức cùng lực kiệt.
Hắn biết dù trái tim của mình có gần ngay trước mắt, hắn cũng không đủ khí lực thu hồi nó.
Thực sự là lãng phí kiếm trận Thiên Khuyết của Ương Thương Quân.
Liên Nguyệt tự giễu nở nụ cười, khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nhiên rất muốn biết, chính mình trong mắt Dạ Lâm Sương là bộ dạng gì.
Trong khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại kia, một bóng người vượt mọi chông gai lao đến, phá tan tầng tầng Tà linh, sương hoa tinh khiết rung động bốn phương tám hướng!
Liên Nguyệt chấn động trong lòng, hắn mở to hai mắt, nhìn Dạ Lâm Sương tay cầm Liên Nguyệt kiếm, ngự kiếm bay vút qua bên người hắn, một tay túm lấy cổ áo Liên Nguyệt, đem hắn lôi dậy.
"Ngươi... Tại sao lại đến!"
Liên Nguyệt Nguyên Quân vốn đã bình thản tiếp nhận tất cả những thứ này, phảng phất như từ trong đại mộng thức tỉnh.
"Nếu là nghiệp hỏa bên trong luyện ngục, thu hồi trái tim của ngươi, ngoại trừ ta còn ai có thể làm được?"
Dạ Lâm Sương khẽ cười một tiếng, Liên Nguyệt Nguyên Quân lại cơ hồ muốn điên mất.
"Ngươi mau rời khỏi nơi này! Lập tức rời đi! Bằng không một khi Ương Thương Quân phong bế nơi này, ngươi liền không trở về được nữa!"
Đôi mắt Liên Nguyệt Nguyên Quân đều đỏ lên, tâm hắn đại loạn, nỗi lòng sợ hãi che trời lấp đất lũ lượt kéo tới.
"Không thể quay về, thế thì cùng sư thúc ngươi ở tại nơi này trường sương tư thủ* vậy."
[*đại khái giống câu "một túp lều tranh hai quả tim vàng" ấy hehe.]
"Ngươi có biết ta hao hết..."
"Ngươi hao hết tâm lực, chính là thay ta chịu khổ? Ngươi có biết Liệt là linh thú chí hàn, ngươi không vào được luyện ngục, nhưng ta lại vào được!"
Thân thể Dạ Lâm Sương phát ra tiếng vang "khanh khách", trong nháy mắt biến ảo thành một con linh thú Liệt màu trắng bạc, xông thẳng vào bên trong nghiệp hỏa của luyện ngục.
"Lâm Sương —— " Liên Nguyệt Nguyên Quân khàn giọng lao theo, nhưng chỉ có thể chạm nhẹ vào hắn.
Dạ Lâm Sương nghĩa chẳng từ nan mà lao đi, Lâm Sương kiếm cảm nhận được ý niệm của chủ nhân, chặn lại trước mặt Liên Nguyệt Nguyên Quân, đứng vững bên lồng ngực hắn, không cho hắn mảy may tới gần luyện ngục!
Liên Nguyệt Nguyên Quân thôi thúc kiếm trận, nguyên đan bên trong đau đớn một hồi, vô số tà khí siết chặt lấy hắn, khiến hắn thiếu chút nữa rơi xuống từ trên kiếm của mình.
Tuy rằng nguyên thân của Dạ Lâm Sương là linh thú chí hàn trong thiên hạ, nhưng vẫn bị nghiệp hỏa của luyện ngục thiêu đốt, từng chút từng chút làm tan chảy làn da cùng máu thịt của hắn, tại nơi sâu nhất luyện ngục, hắn rốt cuộc nhìn thấy trái tim của Liên Nguyệt Nguyên Quân!
Dạ Lâm Sương chịu đựng nỗi đau đớn khoét tim thấu xương, một ngụm nuốt vào trái tim của Liên Nguyệt, bảo hộ nó ở trong cơ thể mình, quay người lao ra khỏi luyện ngục.
Hắn càng lúc càng suy yếu, nghiệp hỏa đã đốt vào tận xương cốt của hắn, hắn có thể cảm ứng được Liên Nguyệt muốn xông qua ngăn cản của Lâm Sương kiếm, thế nhưng tâm ý hắn đã quyết, chắc chắn sẽ không để Liên Nguyệt tiếp tục vì hắn chịu khổ.
Sư thúc, lần này hãy để ta tới bảo vệ ngươi đi!
Dạ Lâm Sương một thân máu thịt lẫn lộn, từ bên trong luyện ngục vọt ra.
Liên Nguyệt Nguyên Quân gần như điên cuồng, hắn chưa bao giờ thấy Dạ Lâm Sương bị thương thành cái dáng vẻ thế này, máu thịt đã rơi rụng hơn nửa, xương cốt bên trong còn đang bị nghiệp hỏa thiêu đốt.
"Lâm Sương... Lâm Sương...."
Rõ ràng trái tim không ở trong thân thể, nhưng hắn lại đau đến tột độ.
Nỗi thống khổ ngàn năm luyện ngục, đều không là mảy may so với thời khắc này.
Hắn muốn ôm chặt lấy Dạ Lâm Sương, nhưng ngay cả chạm vào một chút thôi hắn cũng không dám.
Dạ Lâm Sương khó khăn hóa thành hình người, dựa vào Liên Nguyệt Nguyên Quân, khẽ đụng vào môi hắn, đem trái tim trả lại cho Liên Nguyệt.
Liên Nguyệt thời khắc này mới hiểu ra, nghiệp hỏa ngàn năm thiêu đốt tim đều không thắng nổi một sát-na khi nhìn thấy người trong lòng thương tích đầy mình.
"Sư thúc... Đây là những gì ta có thể làm cho ngươi..."
Trong nháy mắt, Liên Nguyệt mới kinh ngạc phát hiện ngoại trừ trái tim của chính mình, Dạ Lâm Sương còn đưa cả Thanh Nguyên chú tiến vào trong cơ thể hắn.
Trong khoảnh khắc y chú rót vào lục phủ ngũ tạng của hắn, hồn hậu thấu triệt, y chú như vậy nhất định phải là y tu có tu vi cao thâm mới có thể kết thành.
Y chú có sức mạnh thanh lọc càng cường đại, lúc mượn thế càng không tầm thường.
Trong lúc nguyên đan của Liên Nguyệt được đạo đại chú này thanh lọc chữa trị, hắn nhìn thấy Dạ Lâm Sương phảng phất như mất đi sức mạnh của bản thân, không ngừng rơi xuống, khôi phục nguyên thân của chính mình, hơn nữa càng lúc càng nhỏ, phảng phất như hơn ngàn năm qua chưa từng trưởng thành, biến trở về bộ dáng ấu thú Liệt.
Liên Nguyệt đáp xuống, ôm lấy con ấu thú kia.
Thời khắc này, đan hải của hắn tràn đầy, đối mặt với tầng tầng tà khí trùng điệp, nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Lâm Sương đã nhắm hai mắt lại, hô hấp mỏng manh, hơi thở thoi thóp.
Liên Nguyệt đem linh khí của mình độ vào trong cơ thể hắn, ôm chặt hắn vào lòng, không cho tà khí tổn thương hắn mảy may.
Bên trên khe nứt Tây Uyên, chúng tiên môn đã không nhẫn nại được nữa.
"Nếu như Kiếm Tông Ương Thương đã ở đây, xin hãy thống lĩnh chúng ta phong bế vùng đất Vô Vọng!"
"Còn chờ cái gì! Thừa dịp khí thế của Ma đô bị áp chế! Chúng ta cùng tiến lên!"
Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Thư Vô Khích, phát hiện hắn không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, vẫn là bộ dáng đối với hết thảy không hề bị lay động.
Miểu Trần Nguyên Quân xoay người lại, nói với Thư Vô Khích: "Tiền bối, chúng ta nên ra tay rồi."
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền liền khẩn trương, tuy rằng y biết trước mặt đại nghĩa, tư tình quá mức nhỏ bé, nhưng dù chỉ là hi vọng bé nhỏ, y vẫn muốn nhìn thấy Liên Nguyệt cùng Dạ Lâm Sương trở về.
"Là Liên Nguyệt thời điểm trộm đi khóa Tiên Lăng từ trong đám đông, đã nói cho ta, hắn muốn làm cái gì." Thư Vô Khích nói.
"Cái gì? Hắn... Hắn muốn làm cái gì?"
"Hắn biết Ma đô dẫn mọi người đến Trùng Loan Cung, chính là vì luyện hồn trận. Hắn quyết định giả trang thành Miểu Trần Nguyên Quân dẫn ma anh đi vào cạm bẫy." Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền nhíu mày, nheo mắt lại, đột nhiên tỉnh ngộ: "Chẳng trách lúc ta đối phó Ma Quân Mị Ỷ, trên người thậm chí có kiếm ý của ngươi! Ta cũng không biết ngươi lưu lại từ khi nào!"
"Liên Nguyệt nhất định phải để ngươi rơi vào cái bẫy của ma anh, bằng không ma anh sẽ hoài nghi hắn. Hắn thay đổi không gian hư ảo, không phải vì nhốt ngươi lại, mà vì che chở cho ngươi khỏi rơi xuống Ma đô." Thư Vô Khích trả lời.
Hết thảy mọi chuyện trong đầu Lộ Tiểu Thiền đều sáng tỏ.
"Ta đụng phải Ma Quân Mị Ỷ, là các ngươi muốn Vô Ngân kiếm của ta khai phong, đúng không?" Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu, "Trên người ta lưu giữ kiếm ý của ngươi... ngươi đã sớm biết ta sẽ gặp phải cái gì!"
"Nếu như ngươi biết ta luôn bảo vệ ngươi, ngươi sẽ không tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh." Thư Vô Khích giơ tay lên, xoa xoa đầu Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền lại tức giận: "Ngươi không thấy Mị Ỷ biến ảo thành bộ dáng của ngươi sao? Ngươi cũng không tức giận? Cái tên Ma Quân kia đóng giả thành ngươi tới gạt ta đó a!"
"Nó không lừa gạt được ngươi, cho nên ta thật cao hứng." Thư Vô Khích lại xoa xoa đầu Lộ Tiểu Thiền, còn nhẹ nhàng vuốt vuốt, giống như đang vuốt thuận lông cho y.
"Bên trong nguyên đan của Liên Nguyệt Nguyên Quân có một đạo kiếm ý uy lực vô cùng, nếu như ta đoán không sai, hẳn là ngươi lưu lại trên người hắn đi." Lăng Niệm Ngô mở miệng nói.
"Đúng vậy."
Từ cái gật đầu này của Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền liền đoán ra được kế hoạch của Liên Nguyệt Nguyên Quân.
Hắn đầu tiên là mượn cơ hội ăn cắp khóa Tiên Lăng để tránh được giám thị của ma anh, âm thầm liên hệ cùng Thư Vô Khích.
Hắn lựa chọn Thư Vô Khích lý do kỳ thực rất đơn giản, bởi vì nếu như hắn liên hệ với bất cứ người nào của Nam Ly Cảnh Thiên, bao gồm cả tỷ tỷ Miểu Trần của hắn, đều sẽ bị ma anh phát hiện. Hơn nữa nguyên đan của hắn đã bị tà khí ăn mòn, uy lực của Liên Nguyệt kiếm suy giảm trầm trọng, nếu hắn muốn trở mình, cũng chỉ có thể thỉnh cầu Thư Vô Khích giúp sức.
Liên Nguyệt có thể từ trên cổ tay Lộ Tiểu Thiền mở ra khóa Tiên Lăng, cũng không kỳ quái. Nhưng là từ trên cổ tay Thư Vô Khích mở ra nó, trừ phi Thư Vô Khích tự nguyện.
Sau khi tiến vào Trùng Loan Cung, Thư Vô Khích mang đi Dạ Lâm Sương, thêm vào đó Liên Nguyệt dùng bảo hộp Cửu Chuyển Càn Khôn khống chế không gian hư ảo, thành công tránh được tai mắt của Tà linh, dẫn dụ Miểu Trần Nguyên Quân đi ra khỏi Trùng Loan Cung, tỷ đệ hai người nhân cơ hội thay đổi thân phận.
Trước khi đi, Miểu Trần Nguyên Quân đã để lại một đạo kiếm ý cho Liên Nguyệt, dùng để vây nhốt ma anh.
Mà Thư Vô Khích cũng để lại một đạo kiếm ý cho hắn, chính là để cho hắn tiến vào vùng đất Vô Vọng, luyện hóa quần tà, giải nguy cho Tây Uyên.
"Nếu... Nếu Liên Nguyệt mang theo kiếm ý của ngươi vào vùng đất Vô Vọng, có phải hắn không về được nữa?" Lộ Tiểu Thiền ngửa mặt lên hỏi.
Thư Vô Khích gật đầu.
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền lạnh lẽo một trận: "Tại sao? Kiếm ý của ngươi tất nhiên có thể áp chế quần tà, như vậy ngươi trực tiếp ra tay là được rồi... Còn có Miểu Trần, nàng là tỷ tỷ của Liên Nguyệt a! Sao nàng nhẫn tâm nhìn đệ đệ của mình đi chịu chết?"
"Bởi vì có một việc, ta cùng Miểu Trần đều không thể giúp hắn làm, mà hắn phải tự mình làm." Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền biết rõ Thư Vô Khích, hắn không có lòng từ bi, ngoại trừ chuyện có liên quan đến Lộ Tiểu Thiền, những chuyện khác dưới cái nhìn của hắn chỉ khác nhau giữa làm hay không làm mà thôi.
Nhất định là có điều gì đó, khiến Thư Vô Khích động dung, hắn mới chọn tác thành cho Liên Nguyệt.
Tại phía cuối xa xăm của khe nứt Tây Uyên, một con linh thú đang nằm úp sấp, xa xa nhìn về phương hướng Trùng Loan Cung.
Mà trên lưng của nó, là Dạ Lâm Sương đang say ngủ.
Tiếng vang của Chuông Ngự Tà, làm cho hắn tỉnh giấc.
Hắn sờ sờ sau gáy của mình, chống đỡ lưng linh thú, thẳng người dậy.
Khi hắn phát hiện Trùng Loan Cung đã biến mất, liền giật nảy cả mình.
"Chuyện gì thế này —— "
Thanh âm kỳ ảo mà thanh lãnh của nử tử vang lên: "Trùng Loan Cung bị tà khí ăn mòn, không còn tồn tại nữa. Ta phải chạy trở về, hợp sức cùng Ương Thương Quân, phong bế khe nứt Tây Uyên."
Dạ Lâm Sương nghiêng mặt sang, phát hiện Miểu Trần Nguyên Quân một thân y phục trắng đang đứng ở đó, trong tay nàng cầm không phải Mộ Vãn kiếm, mà là Liên Nguyệt kiếm.
"Sư phụ... Đây là... Chuyện gì thế này?"
Dạ Lâm Sương còn nhớ người mà mình nhìn thấy cuối cùng, rõ ràng là Liên Nguyệt Nguyên Quân a!
Miểu Trần thở dài một hơi: "Lâm Sương, ngươi còn nhớ năm đó Tà thần Hỗn Độn xâm lấn Nam Ly Cảnh Thiên hay không, người người đều cho rằng mục tiêu của nó là sư phụ Chu Hoa Thượng Tôn của chúng ta, nhưng nó lại lấy đi nguyên đan của ngươi?"
Dạ Lâm Sương theo bản năng siết lấy nội phủ của mình, gật đầu: "Đương nhiên nhớ. Sau đó là sư phụ của người mang nguyên đan của ta trở về."
Miểu Trần lắc đầu: "Mang nguyên đan của ngươi trở về, là Liên Nguyệt."
Dạ Lâm Sương giật mình, hắn nhớ tới tình cảnh sau khi Hỗn Độn rời khỏi Nam Ly, Liên Nguyệt liền đuổi theo nó chín chín tám mươi mốt ngày... kỳ thực Liên Nguyệt không phải đuổi bắt Hỗn Độn, mà vì đoạt về nguyên đan của mình? "Liên Nguyệt nhập ma, lại không cách nào thu hồi nguyên đan của ngươi từ trong luyện ngục, bởi vì bên trong nguyên đan của ngươi có chấp niệm. Chỉ có thể nhất niệm đổi nhất niệm." Miểu Trần trả lời.
Nhất niệm đổi nhất niệm... Năm đó hắn chính vì Liên Nguyệt Nguyên Quân mới cam nguyện tái tạo hình người, đi đến Nam Ly Cảnh Thiên.
Chấp niệm của hắn, chính là Liên Nguyệt Nguyên Quân!
"Sư thúc... Sư thúc hắn lấy cái gì để đổi về nguyên đan của ta?" thanh âm Dạ Lâm Sương run rẩy hỏi.
"Trái tim của hắn."
Đáp án này, khiến Dạ Lâm Sương cơ hồ muốn sụp đổ.
So với lúc trước tại Bắc Minh phân cân thác cốt còn thống khổ hơn vạn phần.
"Cho nên hơn một ngàn năm qua, trái tim của sư thúc vẫn luôn ở bên trong luyện ngục, thay ta chịu nghiệp hỏa dày vò?"
Hai mắt Dạ Lâm Sương mơ hồ, hắn vẫn cho rằng Liên Nguyệt Nguyên Quân phóng đãng bất kham, đối với bất kỳ thứ gì cũng chưa từng lưu tâm.
Nhưng đó là bởi vì tâm của hắn đã sớm lưu lại rồi.
Dạ Lâm Sương còn chưa kịp nhắm mắt, nước mắt đã lã chã tuôn rơi.
"Sư phụ, ta muốn đi!"
"Lâm Sương, ngươi không thể đi." Miểu Trần Nguyên Quân muốn hướng về mi tâm của hắn điểm tới.
Dạ Lâm Sương đột nhiên hiểu rõ kia chính là đạo y chú "Vọng Trần Quy Nguyên" của Thái Lăng Các, trúng đạo y chú này, chuyện cũ trước kia sẽ không ở trong lòng nữa!
Y chú điểm trượt vào Lâm Sương kiếm, vô số sương hoa rơi rụng xuống, biến mất không còn tăm hơi.
"Lâm Sương, nếu như Liên Nguyệt không trở về nữa, ít nhất ngươi sẽ không vì chuyện này mà thống khổ. Hà tất chấp nhất với việc "nhớ rõ" hay không?"
Dạ Lâm Sương tung người lên Lâm Sương kiếm, cúi đầu nhìn Miểu Trần: "Sư phụ, nếu như ta không còn nhớ rõ hắn nữa, vậy ta chỉ là một con linh thú Bắc Minh mà thôi. Ngàn năm vạn năm nhìn cực quang vĩnh cửu trong đêm, cực quang cũng chỉ là cực quang mà thôi."
Dạ Lâm Sương vội vã ngự kiếm bay đi, giống như muốn đâm thủng mảng đêm đen kia.
Miểu Trần nhẹ nhàng vén sợi tóc vòng ra sau tai, cười với Liên Nguyệt kiếm trong tay mà nói: "Ta sẽ dốc toàn lực trợ giúp các ngươi một phen, nguyện từ đây cực quang không chỉ là cực quang mà thôi."
Nàng đi tới bên linh thú, sờ sờ lỗ tai của nó, toàn thân linh thú lập tức run rẩy, Miểu Trần ngồi lên, linh thú liền bay đi.
Bên trên khe nứt Tây Uyên, vô số tiên thủ ngự kiếm quan sát.
Hiện tại Hạo Phục đã mất đi năng lực, Miểu Trần cũng không rõ tung tích, Côn Ngô tu y đạo không giỏi chinh chiến, bản lĩnh Mạc Thiên Thu cao đến đâu nhưng thanh danh trước đây không tốt, chúng tiên thủ tự nhiên đối với Lăng Niệm Ngô như thiên lôi sai đâu đánh đó.
"Lăng trang chủ! Tà chúng Ma đô quá mức hung hăng kiêu ngạo! Kính xin Lăng trang chủ chỉ huy chúng ta, trấn áp tà ma!"
Tuy rằng tiên thủ các phái ngày thường đều là "Mọi người tự quét tuyết trước cửa, đâu quan tâm sương trên ngói của nhà người khác", nhưng tà chúng Ma đô một khi thoát thân, tất nhiên bọn họ sẽ bị tiêu diệt từng phần một, môi hở răng lạnh, bọn họ đương nhiên phải liên hợp lại.
Lăng Niệm Ngô chắp tay cụp mắt, nhìn tà khí đã lan tràn đến bên rìa khe nứt Tây Uyên, giơ tay ra hiệu mọi người bình tĩnh đừng nóng nảy.
"Lăng trang chủ, không biết ngài còn đang chờ cái gì? Chúng nó... Chúng nó sắp sửa thoát ra toàn bộ!" Dư chưởng môn lo lắng không thôi.
"Đúng vậy, Lăng trang chủ, chúng ta cũng không phải hạng người ham sống sợ chết! Hôm nay nếu không phải chúng ta luyện hóa Tà linh, thì chính là Tà linh luyện hóa chúng ta!" Chương Dung Tu cũng ôm quyền thỉnh cầu.
Biểu tình của Lăng Niệm Ngô lại rất trầm tĩnh, tuệ nhãn của hắn đã không thấy rõ thân ảnh Liên Nguyệt Nguyên Quân, xem ra Liên Nguyệt đã chìm xuống dưới đáy Vô Vọng.
Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu, nhìn về phía Thư Vô Khích bên cạnh, thần tình của hắn lạnh nhạt, gió lốc từ dưới vực sâu thổi lên lôi kéo sợi tóc của hắn, lộ ra cái trán trơn nhẵn của hắn, hắn rõ ràng đang chăm chú nhìn vào mảng vực sâu kia, đáy mắt lại không hề có thứ gì.
"Lăng trang chủ là đang chờ đạo kiếm ý mà ngươi lưu lại bên trong nguyên đan của Liên Nguyệt phóng thích sao?"
"Ừm." Thư Vô Khích gật đầu.
Một khi kiếm ý phóng thích, sẽ luyện hóa tà khí tụ tập bên trong Ma đô, dao động căn cơ của Ma đô, lúc đó mới chính là thời cơ tốt cho tiên thủ các phái trừ tà phục ma.
Nhưng nguyên đan của Liên Nguyệt đã sớm bị tà khí ăn mòn đến trăm ngàn lỗ thủng, khi đó khẳng định hắn cũng không về được.
Liên Nguyệt lúc này, cho dù có dùng tuệ nhãn cũng không nhìn thấy một tia sáng nào nữa.
Ma anh bị hắn lôi kéo, nhanh chóng rơi vào nơi sâu nhất Ma đô.
Vô số Tà linh gặm nhắm thân thể Liên Nguyệt, ở trong máu thịt của hắn chui qua chui lại.
Thống khổ khiến Liên Nguyệt ngay cả khí lực hô hấp và phát ra tiếng rên cũng không có.
Tà khí tràn vào trong cơ thể ma anh, thân thể ma anh lúc trước bởi vì kiếm trận Niết Hoàng mà bị phá hủy nay đã khôi phục như cũ, nó không ngừng dẫm đạp Liên Nguyệt, nỗ lực móc ra nguyên đan của hắn, thế nhưng Liên Nguyệt lại gắt gao túm chặt lấy nó.
Mãi đến tận khi Liên Nguyệt cảm nhận được nghiệp hỏa của luyện ngục hừng hực dưới thân, hắn nở nụ cười, nói với ma anh: "Tra tấn hơn ngàn năm qua... để ta đưa cho ngươi một phần đại lễ...."
"Cái gì?" khuôn mặt ma anh nổi bật bên dưới nghiệp hỏa, vặn vẹo mà điên cuồng.
Tay nó đã nắm lấy nguyên đan của Liên Nguyệt Nguyên Quân, nhưng trong nháy mắt ấy, một đạo kiếm trận từ bên trong nguyên đan của Liên Nguyệt bàng bạc mà xông ra, thiên quân vạn mã cuồn cuộn tuôn trào, lao vào trong thân thể ma anh, khối thân thể máu thịt được nuôi dưỡng bằng tà khí này trong chớp mắt tan vỡ, chấn động cực lớn khiến nghiệp hỏa bên trong luyện ngục cũng kịch liệt phun trào!
Tà linh vốn đang hành hạ Liên Nguyệt bị đạo kiếm trận kia nhanh chóng luyện hóa, kiếm trận ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, trong nháy mắt đột nhiên bạo phát!
Đó chính là kiếm ý mà Thư Vô Khích lưu lại cho Liên Nguyệt, kết thành kiếm trận Thiên Khuyết.
Tây Uyên bên trên, đất rung núi chuyển, tà khí vốn đang hung hăng tàn phá bừa bãi vào khoảnh khắc ấy phảng phất như mất đi sức mạnh, đột nhiên rụt trở về!
Vách núi cheo leo dần dần lộ ra bộ dáng nguyên bản, chúng Tà linh rống giận gào thét rồi hốt hoảng giống như thuỷ triều sau biển động mà rút xuống.
"Đây là... Chuyện gì thế này?" Chương Dung Tu nhìn thấy cảnh tượng như thế, không nhịn được hỏi.
"Là Liên Nguyệt Nguyên Quân mang theo kiếm trận Thiên Khuyết tiến vào Ma đô." Lăng Niệm Ngô nghiêng mặt sang, phát ra một tiếng thở dài.
"Cái gì? Liên Nguyệt Nguyên Quân không phải nhập ma rồi sao? Tại sao hắn lại mang theo kiếm trận Thiên Khuyết tiến vào Ma đô?"
"Kiếm trận Thiên Khuyết là kiếm trận của Ương Thương Quân a! Lẽ nào Ương Thương Quân đang ở nơi đây?"
Lăng Niệm Ngô không có thời gian giải thích, hắn giơ tay lên, cao giọng nói: "Chúng tiên hữu! Cơ hội đã tới, chúng ta phải thừa thế xông lên, phong bế khe nứt Tây Uyên!"
Đúng lúc này, Dạ Lâm Sương ngự kiếm vọt tới trước mặt Lăng Niệm Ngô, quỳ một gối xuống trên thân kiếm, hướng Lăng Niệm Ngô ôm quyền nói: "Lăng trang chủ, ta biết việc phong bế khe nứt Tây Uyên liên quan đến thiên hạ thương sinh, nhưng cầu ngài cho ta một cơ hội, để ta đi vào tìm một người!"
Lăng Niệm Ngô nghiêm mặt nói: "Dạ chưởng kiếm, ngươi đi lần này, chúng ta có thể không chờ được ngươi trở về!"
"Lâm Sương hiểu rõ. Chỉ là có chút chuyện cùng sinh tử đại nghĩa không quan hệ, nếu như không làm..."
"Nếu như không làm, tất sẽ hối hận cả đời." Lăng Niệm Ngô nhớ lại tình cảnh ngày đó chính mình đưa Lộ Tiểu Thiền lên Vô Ý Cảnh Thiên, hắn thở dài nói: "Ngươi đi đi."
Lộ Tiểu Thiền thở dài một tiếng: "Hắn quả nhiên đến..."
"Đa tạ Lăng trang chủ!" Dạ Lâm Sương đứng dậy, đi tới trước mặt Lộ Tiểu Thiền, "Tiểu Thiền, ta biết uy lực y chú của ngươi, hai ta cũng coi như một hồi quen biết, cầu ngươi giúp ta một chuyện!"
"Dạ Chưởng kiếm cứ nói đừng ngại, chỉ cần Lộ Tiểu Thiền ta có thể làm được, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không chối từ!"
"Cầu ngươi cho ta một đạo Thanh Nguyên chú."
Lộ Tiểu Thiền lập tức hiểu rõ Dạ Lâm Sương muốn làm gì.
Nguyên đan của Liên Nguyệt Nguyên Quân đã bị tà khí ăn mòn trăm ngàn lỗ thủng, chỉ có dùng Thanh Nguyên chú thanh trừ tà chướng, Liên Nguyệt Nguyên đan mới có thể sống sót. Nhưng cho dù là thế, một khi tiến vào Ma đô, chỉ sợ không có cơ hội đi ra.
Thế nhưng hai người có thể hoàn chỉnh mà ở bên nhau, cho dù là biến thành tro bụi, cũng không có gì tiếc nuối hay sợ hãi.
"Dạ chưởng kiếm, ngươi có biết y chú cũng là nhất niệm đổi nhất niệm. Dùng sạch sẽ trong lòng ngươi, độ tà khí trong đan hải của hắn?" Lộ Tiểu Thiền nghiêm mặt nói.
"Ta hiểu."
Lộ Tiểu Thiền nhắm hai mắt lại, y nhớ tới hơn một ngàn năm trước chính mình làm sao độ lấy chấp niệm của Thư Vô Khích, nỗi đau máu thịt rời khỏi cơ thể, đứng trước người mà mình yêu quý nhất căn bản không đáng là gì.
"Chỉ mong... ngươi có thế để cho Liên Nguyệt Nguyên Quân tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh."
Đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền ngưng tụ thành một đạo Thanh Nguyên chú, điểm vào mi tâm Dạ Lâm Sương.
Dạ Lâm Sương nhắm hai mắt lại tiếp nhận lấy nó, nói một câu "Đa tạ".
Lúc này Miểu Trần Nguyên Quân cũng đã chạy tới, nàng gọi lại Dạ Lâm Sương: "Lâm Sương! Nhận lấy!"
Một thanh kiếm rơi vào trong tay Dạ Lâm Sương, chính là Liên Nguyệt kiếm.
Lúc trước vì để lừa gạt ma anh, Miểu Trần Nguyên Quân dùng Mộ Vãn kiếm của mình đổi lấy Liên Nguyệt kiếm, đồng thời cộng cảm từ xa mà thao túng Mộ Vãn kiếm.
Hiện tại Mộ Vãn kiếm đã trở lại, thế nhưng Liên Nguyệt kiếm bởi vì bị vạn dặm Tà linh ngăn cách, mất đi sự cộng cảm cùng Liên Nguyệt Nguyên Quân.
Dạ Lâm Sương nói: "Sư phụ, xin nhận lấy một lạy của đồ nhi. Lần đi này chỉ sợ..."
Lần đi này chỉ sợ không có ngày gặp lại.
"Lâm Sương, sau này còn gặp lại. Sư phụ chờ ngươi trở về." Miểu Trần Nguyên Quân cười nhạt một tiếng, phóng một đạo kiếm trận xuống vùng đất Vô Vọng, vì Dạ Lâm Sương bổ ra một lối vào.
Dạ Lâm Sương phi thân tiến vào, rất nhanh liền bị tà khí bao phủ.
Tà linh tàn sát bừa bãi mà lao đến, Dạ Lâm Sương mang theo bên mình vô số sương hoa tiến thẳng vào Ma đô.
Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Thư Vô Khích nói: "Ta muốn giúp bọn họ một tay, bằng không Dạ Lâm Sương còn chưa tới được Ma đô, Liên Nguyệt nói không chừng đã mất mạng."
"Vậy để ta luyện hóa đám tà khí này." Thư Vô Khích nhẹ giọng nói.
Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: "Vô Khích ca ca, ngươi thay đổi."
"Ta thay đổi chỗ nào?" Thư Vô Khích rũ xuống mi mắt, nhìn Lộ Tiểu Thiền.
Mặt mày của hắn nhìn như lạnh lùng, nhưng lại ôn nhu lưu luyến.
"Lúc trước ngươi không quản những chuyện bao đồng."
"Quản không tới, không hết mới là chuyện bao đồng. Cả đời chỉ có một lần, há lại là chuyện bao đồng."
Nói xong, một đạo linh khí của Thư Vô Khích liền xông thẳng lên chín tầng mây xanh, phảng phất tảng ra ánh sáng.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, nhìn đạo linh khí tiến thẳng vào mây xanh kia, mây trời cuồn cuộn bị dẫn vào trận, dâng trào rít gào, nhằm về phía đám Tà linh tràn ra từ vùng đất Vô Vọng.
Vực sâu bị chiếu sáng, kiếm trận khổng lồ hình thành bên trên khe nứt, đạo kiếm trận này khí thế phi phàm khiến tất cả mọi người đều mở to hai mắt.
Miểu Trần Nguyên Quân mở miệng nói: "Là Trùng Tiêu kiếm trận."
Đây là đạo kiếm trận có sát khí nặng nề nhất mà Thư Vô Khích từng sử dụng.
Hết thảy đều là sát khí, nhưng không thấy sát ý, mây trời tuôn chảy huyễn hóa thành một con Kỳ Lân, không ngừng cắn nuốt đám tà khí kia.
Dạ Lâm Sương nguyên bản bị Tà linh nghiền ép đến khó lòng tiếp tục hướng về phía trước, được đạo kiếm trận này chống đỡ, giống như thu nhạn thuận theo chiều gió lướt đi vạn dặm, thừa thế xông vào bên trong Ma đô.
Lộ Tiểu Thiền xem đến nỗi lòng sôi trào, nắm chặc nắm đấm.
Sau khi Kỳ Lân biến mất, tà khí dày đặc cũng bị luyện hóa hơn nửa, mọi người nhìn thấy bộ dáng thong dong đạm bạc của Thư Vô Khích, lộ ra biểu tình trố mắt ngoác mồm.
Ngay cả Miểu Trần Nguyên Quân cũng hướng về Thư Vô Khích gật đầu hành lễ, đối phương chính là Kiếm Tông Ương Thương của Vô Ý Cảnh Thiên không thể nghi ngờ.
Lộ Tiểu Thiền nhìn đủ loại bái lạy của bọn họ, biểu tình khó thể tin nổi cùng với tràn ngập kính nể, không biết có nên đắc ý hay không.
Thế nhưng Thư Vô Khích thủy chung vẫn là bộ mặt không cảm xúc, nếu như không phải vì đạo kiếm trận kia, quả thật không hề có độ tồn tại.
Vào lúc này, sau khi Liên Nguyệt giải phóng kiếm trận Thiên Khuyết phá hủy ma anh, cũng đã sức cùng lực kiệt.
Hắn biết dù trái tim của mình có gần ngay trước mắt, hắn cũng không đủ khí lực thu hồi nó.
Thực sự là lãng phí kiếm trận Thiên Khuyết của Ương Thương Quân.
Liên Nguyệt tự giễu nở nụ cười, khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nhiên rất muốn biết, chính mình trong mắt Dạ Lâm Sương là bộ dạng gì.
Trong khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại kia, một bóng người vượt mọi chông gai lao đến, phá tan tầng tầng Tà linh, sương hoa tinh khiết rung động bốn phương tám hướng!
Liên Nguyệt chấn động trong lòng, hắn mở to hai mắt, nhìn Dạ Lâm Sương tay cầm Liên Nguyệt kiếm, ngự kiếm bay vút qua bên người hắn, một tay túm lấy cổ áo Liên Nguyệt, đem hắn lôi dậy.
"Ngươi... Tại sao lại đến!"
Liên Nguyệt Nguyên Quân vốn đã bình thản tiếp nhận tất cả những thứ này, phảng phất như từ trong đại mộng thức tỉnh.
"Nếu là nghiệp hỏa bên trong luyện ngục, thu hồi trái tim của ngươi, ngoại trừ ta còn ai có thể làm được?"
Dạ Lâm Sương khẽ cười một tiếng, Liên Nguyệt Nguyên Quân lại cơ hồ muốn điên mất.
"Ngươi mau rời khỏi nơi này! Lập tức rời đi! Bằng không một khi Ương Thương Quân phong bế nơi này, ngươi liền không trở về được nữa!"
Đôi mắt Liên Nguyệt Nguyên Quân đều đỏ lên, tâm hắn đại loạn, nỗi lòng sợ hãi che trời lấp đất lũ lượt kéo tới.
"Không thể quay về, thế thì cùng sư thúc ngươi ở tại nơi này trường sương tư thủ* vậy."
[*đại khái giống câu "một túp lều tranh hai quả tim vàng" ấy hehe.]
"Ngươi có biết ta hao hết..."
"Ngươi hao hết tâm lực, chính là thay ta chịu khổ? Ngươi có biết Liệt là linh thú chí hàn, ngươi không vào được luyện ngục, nhưng ta lại vào được!"
Thân thể Dạ Lâm Sương phát ra tiếng vang "khanh khách", trong nháy mắt biến ảo thành một con linh thú Liệt màu trắng bạc, xông thẳng vào bên trong nghiệp hỏa của luyện ngục.
"Lâm Sương —— " Liên Nguyệt Nguyên Quân khàn giọng lao theo, nhưng chỉ có thể chạm nhẹ vào hắn.
Dạ Lâm Sương nghĩa chẳng từ nan mà lao đi, Lâm Sương kiếm cảm nhận được ý niệm của chủ nhân, chặn lại trước mặt Liên Nguyệt Nguyên Quân, đứng vững bên lồng ngực hắn, không cho hắn mảy may tới gần luyện ngục!
Liên Nguyệt Nguyên Quân thôi thúc kiếm trận, nguyên đan bên trong đau đớn một hồi, vô số tà khí siết chặt lấy hắn, khiến hắn thiếu chút nữa rơi xuống từ trên kiếm của mình.
Tuy rằng nguyên thân của Dạ Lâm Sương là linh thú chí hàn trong thiên hạ, nhưng vẫn bị nghiệp hỏa của luyện ngục thiêu đốt, từng chút từng chút làm tan chảy làn da cùng máu thịt của hắn, tại nơi sâu nhất luyện ngục, hắn rốt cuộc nhìn thấy trái tim của Liên Nguyệt Nguyên Quân!
Dạ Lâm Sương chịu đựng nỗi đau đớn khoét tim thấu xương, một ngụm nuốt vào trái tim của Liên Nguyệt, bảo hộ nó ở trong cơ thể mình, quay người lao ra khỏi luyện ngục.
Hắn càng lúc càng suy yếu, nghiệp hỏa đã đốt vào tận xương cốt của hắn, hắn có thể cảm ứng được Liên Nguyệt muốn xông qua ngăn cản của Lâm Sương kiếm, thế nhưng tâm ý hắn đã quyết, chắc chắn sẽ không để Liên Nguyệt tiếp tục vì hắn chịu khổ.
Sư thúc, lần này hãy để ta tới bảo vệ ngươi đi!
Dạ Lâm Sương một thân máu thịt lẫn lộn, từ bên trong luyện ngục vọt ra.
Liên Nguyệt Nguyên Quân gần như điên cuồng, hắn chưa bao giờ thấy Dạ Lâm Sương bị thương thành cái dáng vẻ thế này, máu thịt đã rơi rụng hơn nửa, xương cốt bên trong còn đang bị nghiệp hỏa thiêu đốt.
"Lâm Sương... Lâm Sương...."
Rõ ràng trái tim không ở trong thân thể, nhưng hắn lại đau đến tột độ.
Nỗi thống khổ ngàn năm luyện ngục, đều không là mảy may so với thời khắc này.
Hắn muốn ôm chặt lấy Dạ Lâm Sương, nhưng ngay cả chạm vào một chút thôi hắn cũng không dám.
Dạ Lâm Sương khó khăn hóa thành hình người, dựa vào Liên Nguyệt Nguyên Quân, khẽ đụng vào môi hắn, đem trái tim trả lại cho Liên Nguyệt.
Liên Nguyệt thời khắc này mới hiểu ra, nghiệp hỏa ngàn năm thiêu đốt tim đều không thắng nổi một sát-na khi nhìn thấy người trong lòng thương tích đầy mình.
"Sư thúc... Đây là những gì ta có thể làm cho ngươi..."
Trong nháy mắt, Liên Nguyệt mới kinh ngạc phát hiện ngoại trừ trái tim của chính mình, Dạ Lâm Sương còn đưa cả Thanh Nguyên chú tiến vào trong cơ thể hắn.
Trong khoảnh khắc y chú rót vào lục phủ ngũ tạng của hắn, hồn hậu thấu triệt, y chú như vậy nhất định phải là y tu có tu vi cao thâm mới có thể kết thành.
Y chú có sức mạnh thanh lọc càng cường đại, lúc mượn thế càng không tầm thường.
Trong lúc nguyên đan của Liên Nguyệt được đạo đại chú này thanh lọc chữa trị, hắn nhìn thấy Dạ Lâm Sương phảng phất như mất đi sức mạnh của bản thân, không ngừng rơi xuống, khôi phục nguyên thân của chính mình, hơn nữa càng lúc càng nhỏ, phảng phất như hơn ngàn năm qua chưa từng trưởng thành, biến trở về bộ dáng ấu thú Liệt.
Liên Nguyệt đáp xuống, ôm lấy con ấu thú kia.
Thời khắc này, đan hải của hắn tràn đầy, đối mặt với tầng tầng tà khí trùng điệp, nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Lâm Sương đã nhắm hai mắt lại, hô hấp mỏng manh, hơi thở thoi thóp.
Liên Nguyệt đem linh khí của mình độ vào trong cơ thể hắn, ôm chặt hắn vào lòng, không cho tà khí tổn thương hắn mảy may.
Bên trên khe nứt Tây Uyên, chúng tiên môn đã không nhẫn nại được nữa.
"Nếu như Kiếm Tông Ương Thương đã ở đây, xin hãy thống lĩnh chúng ta phong bế vùng đất Vô Vọng!"
"Còn chờ cái gì! Thừa dịp khí thế của Ma đô bị áp chế! Chúng ta cùng tiến lên!"
Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Thư Vô Khích, phát hiện hắn không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, vẫn là bộ dáng đối với hết thảy không hề bị lay động.
Miểu Trần Nguyên Quân xoay người lại, nói với Thư Vô Khích: "Tiền bối, chúng ta nên ra tay rồi."
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền liền khẩn trương, tuy rằng y biết trước mặt đại nghĩa, tư tình quá mức nhỏ bé, nhưng dù chỉ là hi vọng bé nhỏ, y vẫn muốn nhìn thấy Liên Nguyệt cùng Dạ Lâm Sương trở về.
Danh sách chương