Người ta đều nói tháng ba tháng bốn phía nam mưa phùn kéo dài, hàng dương liễu tắm trong gió sớm, dọc theo sông mà xuôi xuống, nhà nhà hai bên bờ sông ban ngày phơi đủ loại quần áo, buổi tối đèn đuốc như sao, là cảnh đẹp nên thơ trong cõi hồng trần.
Chỉ là hiện tại không có mưa phùn, cũng không có nên thơ, ngược lại tiếng mèo gây sự trong đêm, thanh âm nghe tới thê thảm cào đến ngũ tạng Lộ Tiểu Thiền đều bức bối, muốn đạp văng chiếc thuyền lá nhỏ này.
Nhưng từ khi Vô Ý Cảnh Thiên bị Hỗn Độn san thành bình địa, đám lá vàng, đậu bạc cũng biến mất theo, chỉ còn sót lại mớ bên trong thắt lưng Thư Vô Khích lúc trước.
Cái thuyền nhỏ này, là Lộ Tiểu Thiền dùng một nén bạc cộng với vài đồng tiền được đếm cẩn thận chi li từng đồng mà mua lấy, muốn đạp văng, Lộ Tiểu Thiền nghĩ tới đều cảm thấy đầu phát đau.
Thiên hoang địa lão không phải là bết bát như vậy a, không có tiền, vậy thì không phải là yêu đến thiên hoang địa lão, mà là nghèo đến thiên hoang địa lão.
Phu thê nghèo khó… A không đúng, là phu phu, trăm sự bi thương!
Mặc dù hiện tại còn chưa tới nông nỗi nghèo rớt mồng tơi, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ sẽ miệng ăn núi lở a!
Vì để Lộ Tiểu Thiền buổi tối ngủ thoải mái, Thư Vô Khích đặc biệt mua một cái gối mềm, ban đêm ngủ liền mát mẻ, lại có Thư Vô Khích ôm y, ngửi thấy đều là hương vị mình thích, nhưng khi tiếng “Oành” trên nóc thuyền truyền đến, Lộ Tiểu Thiền ngay lập tức tỉnh giấc.
Toà trấn nhỏ mà bọn họ đang ở, cảnh sắc đẹp, nhiều sông hồ, nhiều món ăn dân dã mùi vị ngon tuyệt, nhưng chính là ban đêm lắm mèo hoang.
Xem đi, cái con nhảy oành lên nóc thuyền bọn họ, phỏng chừng cái đầu còn không nhỏ!
“Không có gì, ngủ đi.” Thư Vô Khích nhẹ tay khẽ vuốt qua hai má Lộ Tiểu Thiền, thật là ôn nhu a.
Ánh trăng mơ hồ phác hoạ ra đường nét gò má của Thư Vô Khích, sau khi hai mắt Lộ Tiểu Thiền phục hồi thị lực, nhìn cái gì cũng đều rõ ràng. Càng không cần phải nói vào ban đêm, Thư Vô Khích sẽ bỏ xuống thuật ‘Nhất Diệp Chướng Mục’, để Lộ Tiểu Thiền xem thỏa thích.
Giống như hiện tại, Lộ Tiểu Thiền cố ý dùng linh khí đẩy thuyền nhỏ, khiến nó thoáng xoay chuyển, ánh trăng liền chiếu thẳng vào, Vô Khích ca ca của y đẹp đến nao lòng. Lộ Tiểu Thiền vừa muốn đến gần hôn một cái, mèo hoang trên nóc thuyền bắt đầu không an phận, giống như gọi hồn.
Tiếp đó, thuyền nhỏ của bọn họ lướt qua một cái vòm cầu, liền nghe thấy tiếng mèo kêu kéo dài một tiếng nối tiếp một tiếng, còn mang theo vang vọng.
Phảng phất như có vô hạn không vừa lòng.
Lộ Tiểu Thiền bị phiền chết đi được, y giơ chân trực tiếp đá một cái ‘oành’ lên nóc, ai ngờ lại có thêm một con mèo nhảy xuống, hai con cùng nhau….
Lộ Tiểu Thiền bị ép nghe chúng nó hoạt động ban đêm, liên tiếp tung chân đá lên nóc thuyền mấy phát, không nghĩ tới hai con kia càng bị đá càng hăng hái.
“Ta muốn phóng hỏa đốt thuyền!” Lộ Tiểu Thiền hầm hừ nói.
Thư Vô Khích vươn tay che kín lỗ tai Lộ Tiểu Thiền, một đôi mắt sáng ngời nhìn y, nhẹ giọng nói: “Không nghe là tốt rồi.”
Mặt Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích xoay trở về.
Lộ Tiểu Thiền nhướng mày, bỗng nhiên nổi lên ý đồ xấu xa.
“Vô Khích ca ca, ngươi nói xem hai con mèo kia đang làm gì?”
Thư Vô Khích chỉ nhìn Lộ Tiểu Thiền, không lên tiếng.
Nửa ngày trôi qua, hai con mèo kia lăn qua lăn lại đến nóc thuyền cũng muốn nứt ra rồi, Lộ Tiểu Thiền giật giật.
“Vô Khích ca ca, lòng bàn tay của ngươi sao lại nóng như vậy?”
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chính mình sắp bị Thư Vô Khích bao bọc đến chảy mồ hôi rồi.
Y nhấc lên tay Thư Vô Khích, thời khắc này ánh mắt hắn nhìn y so với những ngày vừa rời khỏi Vô Ý Cảnh Thiên dần dần sinh ra bất đồng.
Lúc trước là quý trọng cùng vui sướng sống sót sau kiếp nạn, ngay cả một cái ôm ấp đơn giản cũng tràn ngập tình cảm, phảng phất như cùng trời cuối đất dựa sát vào nhau.
Vô luận Lộ Tiểu Thiền chen đến nơi nào xem náo nhiệt, đều sẽ không quên lôi kéo tay Thư Vô Khích, quay đầu hướng về hắn không tim không phổi mà cười.
Biết được tháng ba phía nam nhiều mưa phùn, bọn họ còn đi tìm một cái ô bằng giấy dầu. Lộ Tiểu Thiền để Thư Vô Khích chọn, Thư Vô Khích liền chọn một cái có hình hai con dế đánh nhau. Quả nhiên Lộ Tiểu Thiền thích gì, hắn liền chọn cái đó.
Ngày tháng cứ như vậy nhàn tản trôi qua, Lộ Tiểu Thiền cũng cảm thấy được Thư Vô Khích đã là của mình, tà tâm tặc đảm gì đó muốn lấy liền lấy.
Nhưng vào thời khắc hiện tại, Lộ Tiểu Thiền ngửi được mùi vị đổ nát khi mưa gió muốn kéo đến.
Hai con mèo hoang trên nóc thuyền càng lúc càng lớn lối, đặc biệt vào buổi tối yên tĩnh tại trấn nhỏ thế này, muốn không nghe rõ cũng khó khăn.
Lộ Tiểu Thiền mới vừa phân tâm, Thư Vô Khích liền bất chợt hôn xuống.
Tim đập bùm bụp như sấm sét đánh trúng núi non.
Thư Vô Khích càn quấy hôn môi tận lực mà dùng sức, lỗ tai Lộ Tiểu Thiền bị tay hắn che kín, lúc này đã không nghe thấy tiếng mèo hoang gây sự, thanh âm hai người hôn môi lại vang dội đến mức như sóng biển đánh vào vách đá, cố tình tại thời điểm thủy triều rút đi còn mang theo tiếng nước lưu luyến, quả thực muốn câu cả hồn phách của Lộ Tiểu Thiền đi theo.
Đến lúc Lộ Tiểu Thiền lấy lại được tinh thần, Thư Vô Khích đã che phủ lên người y, dây buộc tóc tản ra, ngàn vạn tơ liễu rơi xuống, giống như muốn trói buộc lấy Lộ Tiểu Thiền, rõ ràng nơi nào cũng ôn nhu đến muốn mạng, nhưng cố tình ngay cả hơi thở cũng không cho chạy trốn.
Hắn hôn môi cẩn thận tỉ mỉ, giống như muốn chiếm lấy tất cả của Lộ Tiểu Thiền, một chút cũng không chịu buông tha, nghiệp hỏa không còn, lý do ngăn trở hắn có được người duy nhất hắn muốn có cũng không còn.
Giống như bỗng nhiên ý thức được điểm này, nụ hôn của hắn càng thêm hung hăng càn quấy.
Mà hai con mèo trên nóc thuyền kia phảng phất như là trời cao nhắc nhở hắn, nói cho hắn biết chính là tối nay, chính là vào thời khắc này.
Lộ Tiểu Thiền bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, toàn thân đều hỗn loạn.
Ngón tay Thư Vô Khích luồn vào trong tóc Lộ Tiểu Thiền, nhìn như yêu thương lưu luyến nhưng lại không cho phép cự tuyệt.
Lộ Tiểu Thiền nhìn hắn, đầu tiên là mê man, tiếp theo mới hoàn hồn.
Y khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, cổ họng chập trùng như khơi dậy đám lửa lớn từ trong đáy mắt Thư Vô Khích, hắn bỗng nhiên hạ thấp thân mình, Lộ Tiểu Thiền chỉ nghe thấy tiếng vạt áo bị xé ra cùng với thanh âm cổ họng bị hôn cắn.
“Vô Khích ca ca…”
Thanh âm Lộ Tiểu Thiền khàn khàn, cố ý mang theo một chút sợ sệt, gọi Thư Vô Khích một tiếng.
Ai ngờ Thư Vô Khích lại ghé đến bên tai y, nói một câu: “Ta sẽ không làm ngươi đau như nghiệp hỏa thiêu đốt.”
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền lộp bộp hai tiếng.
Cái gì mà gọi là không đau như nghiệp hỏa thiêu đốt? Đây là lần đầu tiên Lộ Tiểu Thiền lĩnh hội hoàn chỉnh sự tồn tại của Thư Vô Khích, không hề che giấu, chân chính phóng túng.
Không biết từ khi nào, trời đất bị mưa phùn kéo dài nối liền với nhau, cách xa vạn dặm rốt cuộc mềm mại ôm lấy nhau.
Mà Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích liền ở giữa lòng trời đất, nhìn như nhỏ bé lại chiếm cứ toàn bộ.
Lộ Tiểu Thiền giãy dụa, y không phải muốn rời khỏi Thư Vô Khích, mà là không biết ứng phó ra sao sự cuồng loạn không cần khắc chế này.
Y há miệng hô hấp nhưng lập tức bị đối phương hôn lên, tay y vừa duỗi ra chạm đến mưa phùn lạnh lẽo bên ngoài thuyền, liền bị đối phương lôi trở về.
Giống như sấm sét vạn cân, từ chín tầng trời xông thẳng xuống không chừng mực mà chinh phạt, Thư Vô Khích thu hồi tất cả thuộc về mình, Lộ Tiểu Thiền chân chính thuộc về hắn.
Hắn không muốn bất luận người nào tế bái hắn như Thần, hắn đã sớm quyết định từ đám mây rơi xuống, chỉ vì một mình y.
Lộ Tiểu Thiền nghe thấy hắn gọi “Tiểu Thiền”, si mê đến phảng phất như vĩnh viễn cầu mà không được.
Nước mắt Lộ Tiểu Thiền rơi xuống, bên tai là hơi thở trầm trọng rồi lại như cuồng phong gào thét của Thư Vô Khích, tựa như vạn năm trước không để ý hết thảy mà lao tới, dừng lại trước mặt y, khát vọng đến phát điên.
—–
Mưa phùn đêm xuân triền miên tiến vào hạ (2)
Lúc trước Lộ Tiểu Thiền luôn xấu hổ khi dùng bộ dạng hoàn toàn thẳng thắn xuất hiện trước mặt Thư Vô Khích.
Bởi vì mỗi khi Thư Vô Khích nhìn về phía y, Lộ Tiểu Thiền đều biết hắn không chỉ nhìn y mà thôi, khắc chế cực hạn là hủy diệt.
Nhưng vào thời khắc hiện tại, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy người trước mắt sẽ dốc hết tất cả đến bảo vệ y, vì tiếp cận y, tới gần y, cho dù chỉ như chuồn chuồn lướt nước chớp mắt nắm giữ, Thư Vô Khích có thể từ bỏ chính hắn, kể cả Vô Ý Cảnh Thiên, vạn năm tu vi cũng thế.
Vì vậy Lộ Tiểu Thiền, cũng dùng hết khả năng mà ôm chặt lấy hắn.
Hai con mèo trên nóc thuyền rốt cuộc yên tĩnh, thuyền nhỏ được dòng nước mang đi lại vừa lúc khẽ đụng vào bờ.
Chấn động nhè nhẹ, lại như kiếm trận từ trên trời giáng xuống rơi vào trên người Lộ Tiểu Thiền, từ ngón tay đến trái tim đều thắt lại.
Thư Vô Khích cúi đầu, đứt quãng lại vô cùng nhiệt tình hôn y, giống như đang nói “Tiểu Thiền, đừng sợ”.
Một khắc ấy, hơi thở và nhịp tim của Lộ Tiểu Thiền đều bị đối phương ràng buộc, lôi kéo, như uống phải một ngụm lớn ‘Rượu Chàng Tiên’, đứng trước ‘Hoa trong gương, trăng dưới nước’ không thể che giấu mà vạch trần tất cả nội tâm.
Ngay lúc Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chính mình thật sự sẽ chết đi trong nụ hôn ấy, y muốn nghiêng mặt đi, cho dù chỉ là thở một hơi, Thư Vô Khích cũng đều sẽ đuổi theo không chờ đợi được lần thứ hai hôn xuống.
Chiếc thuyền nhỏ này so với bất kỳ món đồ vật nào lúc trước bị linh khí của bọn họ tranh tài mà phá hủy đều yếu ớt hơn xa, nó rách nát đến nỗi giữa lúc Lộ Tiểu Thiền phóng thích linh khí liền phát ra thanh âm kẽo kẹt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Thư Vô Khích ấn giữ Lộ Tiểu Thiền, cường thế mà quyết tuyệt, trong thanh âm lại mang theo khẩn cầu.
“Tiểu Thiền, đừng sợ ta… Cũng đừng trốn tránh ta… Chớ cùng ta phân cao thấp, đây là mái nhà duy nhất của chúng ta…”
(editor: một túp thuyền con, hai quả tim vàng, hahahaha…)
Một câu nói mà thôi, liền khiến Lộ Tiểu Thiền nhẹ dạ không thôi.
Một khắc ấy Lộ Tiểu Thiền mới hiểu được, năm đó Lăng Nguyên Chân Quân bị Ương Thương nhập ma gắt gao ôm lấy, cảm giác nhất định không phải là khủng hoảng, mà là — nguyên lai ta đối với người này quan trọng như vậy.
Quan trọng đến khiến hắn dù mất đi bản thân vẫn không cách nào buông tay.
Cái gọi là ‘Muốn làm gì thì làm’ cũng không phải muốn toàn bộ thiên hạ nằm trong lòng bàn tay, một chiếc thuyền nhỏ hẹp đến không còn chỗ cho người khác chen vào là đủ rồi.
Lúc ánh nắng ban mai từ từ hiện ra ở phía chân trời, Thư Vô Khích vẫn như cũ chống hai tay bao phủ lấy Lộ Tiểu Thiền mà di chuyển, phảng phất như ngày mai không còn tồn tại.
Thuyền nhỏ trôi qua một vòm cầu, Thư Vô Khích trực tiếp dùng linh khí giữ lại thuyền nhỏ bên dưới.
Không gian u ám, không phân rõ ngày đêm, Thư Vô Khích hôn Lộ Tiểu Thiền, đem nhiệt tình và băng lãnh ngàn vạn năm qua cùng toàn bộ hơi thở và sinh mệnh, hết thảy đều cống hiến cho y.
Giữa lơ đãng, Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy xuân ngủ trong mưa phùn, tràn đầy tự tại mà chờ đợi ve sầu mùa hạ.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chính mình thật sự sẽ cứ như vậy mà chết đi.
Giống như thời gian của bọn họ bất đồng với thế gian vạn vật.
Trong lúc vạn vật thăng trầm thức tỉnh vòng đi vòng lại ngàn vạn luân hồi, Lộ Tiểu Thiền chỉ được Thư Vô Khích dùng hết toàn lực mà yêu thương.
“Vô Khích ca ca… Ta thích ngươi… Ngươi đừng sợ, ta thật sự rất thích ngươi….”
Lộ Tiểu Thiền chảy nước mắt, vạn phần nghiêm túc nói cho hắn biết, mãi đến khi lần thứ hai bị hắn hung hăng hôn xuống.
Thư Vô Khích thả cho chiếc thuyền nhỏ tự do, thời điểm nó rời đi phía dưới cái vòm cầu kia, đã không phân biệt được là bao nhiêu ngày sau đó.
Lộ Tiểu Thiền không phân ngày đêm mà ngủ, mơ mơ màng màng biết Thư Vô Khích giúp y lau trán, thay y che chắn ánh nắng để y bình yên mà ngủ, thời điểm y run cầm cập liền ôm lấy y không để cho y cảm lạnh.
Lúc Lộ Tiểu Thiền tỉnh ngủ, y phát hiện vùng sông nước bên ngoài trấn nhỏ đã bị một đám lục bình lớn thay thế.
“A? Chúng ta đây là đến chỗ nào rồi?”
Thư Vô Khích nói với y, đây là một cái thôn trấn khác.
Lộ Tiểu Thiền dụi dụi mắt nói: “Sao ta cảm giác có chút nóng nhỉ?”
“Vào tháng năm vốn là có chút nóng.”
Thư Vô Khích trả lời khiến Lộ Tiểu Thiền giật nảy cả mình, y túm lấy cổ áo đối phương: “Ngươi đến cùng đã ở lại dưới cái vòm cầu kia bao lâu!”
Thư Vô Khích chỉ nhìn Lộ Tiểu Thiền, không trả lời.
“A! Ngươi thật quá đáng! Sẽ chết người đó ngươi có biết không?” Lộ Tiểu Thiền tức giận đến mấy sợ tóc rối trên trán đều dựng cả lên.
Thư Vô Khích nghiêng mặt đi, khóe môi mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt.
“Tiểu Thiền, nếu như chúng ta thật có thể cùng nhau thiên hoang địa lão… Không làm chuyện này, thì làm chuyện gì?”
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền lộp bộp hai tiếng, luôn cảm thấy Vô Khích ca ca học xấu?
Thuyền nhỏ lắc lư mà lướt đi, Lộ Tiểu Thiền nằm nhoài một bên thuyền, tóc rối hai bên tai tung bay theo gió, y duỗi dài tay, bắt được một chiếc lá lớn phiêu bạt trên mặt nước, nghĩ thầm có thể ăn nó hay không?
Phí lời, đương nhiên không thể ăn — chiếc lá này gọi là thủy tính dương hoa* a!
[*dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như dương hoa, ám chỉ tác phong tùy tiện, tình cảm không chuyên nhất.]
Tuy rằng không có khả năng lắm, vạn nhất sau khi y ăn nó, Vô Khích ca ca trở nên thủy tính dương hoa, vậy thì phải làm sao?
Mặc dù ý tưởng này của mình thật buồn cười, Lộ Tiểu Thiền vẫn vạn phần nghiêm túc mà suy nghĩ, hoàn toàn không ý thức được chính mình ăn, tại sao thủy tính dương hoa lại là Thư Vô Khích?
Y nheo mắt, khẽ liếc nhìn Thư Vô Khích ngồi ở bên cạnh.
Y phục của hắn vẫn như lúc trước đến Lộc Thục Trấn tìm Lộ Tiểu Thiền, như thư sinh trẻ tuổi hào hoa phong nhã nghiêm túc thận trọng, dây buộc tóc ôm lấy mái tóc, lộ ra cái trán cao cao bộ dáng khiến người không nỡ xâm phạm.
Khắp nơi đều lưu truyền cố sự về vị Kiếm Tông này, thậm chí bách tính còn đem cái hố lớn trên Vô Ý Cảnh Thiên, cho là di tích Kiếm Tông Ương Thương Quân phi thăng thành Thần, khắp nơi đều lập miếu thờ tế bái hắn.
Sáng sớm dọc theo sông mà xuôi xuống, liền nhìn thấy hai ngôi nhà.
Lộ Tiểu Thiền tràn đầy phấn khởi lên bờ xem một chút, Thư Vô Khích đều là một bộ dạng không có hứng thú.
Mà hiện tại biến thành Lộ Tiểu Thiền nhìn đám ‘thủy tính dương hoa’ kia nghĩ bậy nghĩ bạ, Thư Vô Khích ở bên cạnh hết sức chuyên chú mà bóc hạt, gom đủ một chén trà đầy hạt, rồi đưa cho Lộ Tiểu Thiền.
“Tách tách”, là tiếng vỏ hạt nứt ra, tinh thần Lộ Tiểu Thiền dần dần bị ngón tay Thư Vô Khích hấp dẫn.
Hắn đầu tiên là đem hạt cứng nắm trong lòng bàn tay, vỏ hạt nứt ra, mà mỗi một lần như vậy hạt nhân bên trong đều hoàn hảo không chút tổn hại, càng quan trọng hơn là hoàn toàn không cần dùng đến linh khí.
Tiếp theo, hắn hơi buông lỏng tay, cổ tay giật giật, mảnh vụn vỏ hạt liền rơi vào trong nước, hai ngón tay từ trong lòng bàn tay nắm hạt nhân, bỏ vào trong chén trà.
Động tác tự nhiên tùy tính, rồi lại mang theo một tia ưu nhã.
Lộ Tiểu Thiền mỗi lần tới thời điểm cảm thấy bản thân nhìn Thư Vô Khích nhìn đến sắp chán, liền sẽ phát hiện mình vẫn thích nhìn hắn.
“Đói bụng?”
Thư Vô Khích cầm chén trà nhỏ, đưa đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền.
Tay hắn vừa nhấc lên, Lộ Tiểu Thiền liền nghiêng người tới, đầu tiên là chóp mũi cọ qua ngón út của Thư Vô Khích, đối phương cứng đờ, ngay sau đó môi Lộ Tiểu Thiền liền kề sát vào lòng bàn tay hắn, hôn một cái không đủ, thừa dịp Thư Vô Khích chưa thu tay về, Lộ Tiểu Thiền trực tiếp hôn lên cổ tay hắn.
“Tiểu Thiền —— ”
Thanh âm Thư Vô Khích trầm xuống, cổ họng cũng có chút khàn khàn.
Lộ Tiểu Thiền ngước mắt lên nhìn hắn, quả nhiên thấy ánh mắt hắn trầm thấp, ngay cả bầu trời cũng âm u theo, trời quang mây tạnh nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng sắp mưa rồi.
Tiếng hít thở của Thư Vô Khích trở nên nhanh hơn, Lộ Tiểu Thiền thích nghe thanh âm như thế, y hôn một cái lên kẽ ngón tay của Thư Vô Khích, tới gần hắn, cảm giác hắn ôm sát mình, không hề đề phòng mà ngã xuống phía sau.
Có thứ gì đó từ trong tay áo Thư Vô Khích rơi ra, là túi càn khôn Côn Ngô đưa cho bọn họ.
“Trong này còn thứ gì không?” Lộ Tiểu Thiền hỏi.
“Đã không còn gì, ngoại trừ núi vàng của Vô Ý Cảnh Thiên.”
Lộ Tiểu Thiền mở thật to đôi mắt, túm lấy túi càn khôn lôi qua.
“Sớm biết vậy lão tử đã đánh nát cái thuyền này! Nếu không phải nghĩ rằng không còn tiền, làm sao lại để cho ngươi lớn lối như vậy!”
“Tiểu Thiền?”
“Không cho lên! Vừa nãy ai nói nếu có thể thiên trường địa cửu không làm chuyện này thì làm chuyện gì!”
—–
[Hậu trường của tác giả]
Vô Khích ca ca bày tỏ rất oan ức: “Ta cũng không biết ngươi quan tâm đến tiền như vậy a!”
Editor lảm nhảm: vậy là có chút ‘thịt’ rồi nhé, không giống như bữa hổm, đến nước lèo cũng không có :)))
Chỉ là hiện tại không có mưa phùn, cũng không có nên thơ, ngược lại tiếng mèo gây sự trong đêm, thanh âm nghe tới thê thảm cào đến ngũ tạng Lộ Tiểu Thiền đều bức bối, muốn đạp văng chiếc thuyền lá nhỏ này.
Nhưng từ khi Vô Ý Cảnh Thiên bị Hỗn Độn san thành bình địa, đám lá vàng, đậu bạc cũng biến mất theo, chỉ còn sót lại mớ bên trong thắt lưng Thư Vô Khích lúc trước.
Cái thuyền nhỏ này, là Lộ Tiểu Thiền dùng một nén bạc cộng với vài đồng tiền được đếm cẩn thận chi li từng đồng mà mua lấy, muốn đạp văng, Lộ Tiểu Thiền nghĩ tới đều cảm thấy đầu phát đau.
Thiên hoang địa lão không phải là bết bát như vậy a, không có tiền, vậy thì không phải là yêu đến thiên hoang địa lão, mà là nghèo đến thiên hoang địa lão.
Phu thê nghèo khó… A không đúng, là phu phu, trăm sự bi thương!
Mặc dù hiện tại còn chưa tới nông nỗi nghèo rớt mồng tơi, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ sẽ miệng ăn núi lở a!
Vì để Lộ Tiểu Thiền buổi tối ngủ thoải mái, Thư Vô Khích đặc biệt mua một cái gối mềm, ban đêm ngủ liền mát mẻ, lại có Thư Vô Khích ôm y, ngửi thấy đều là hương vị mình thích, nhưng khi tiếng “Oành” trên nóc thuyền truyền đến, Lộ Tiểu Thiền ngay lập tức tỉnh giấc.
Toà trấn nhỏ mà bọn họ đang ở, cảnh sắc đẹp, nhiều sông hồ, nhiều món ăn dân dã mùi vị ngon tuyệt, nhưng chính là ban đêm lắm mèo hoang.
Xem đi, cái con nhảy oành lên nóc thuyền bọn họ, phỏng chừng cái đầu còn không nhỏ!
“Không có gì, ngủ đi.” Thư Vô Khích nhẹ tay khẽ vuốt qua hai má Lộ Tiểu Thiền, thật là ôn nhu a.
Ánh trăng mơ hồ phác hoạ ra đường nét gò má của Thư Vô Khích, sau khi hai mắt Lộ Tiểu Thiền phục hồi thị lực, nhìn cái gì cũng đều rõ ràng. Càng không cần phải nói vào ban đêm, Thư Vô Khích sẽ bỏ xuống thuật ‘Nhất Diệp Chướng Mục’, để Lộ Tiểu Thiền xem thỏa thích.
Giống như hiện tại, Lộ Tiểu Thiền cố ý dùng linh khí đẩy thuyền nhỏ, khiến nó thoáng xoay chuyển, ánh trăng liền chiếu thẳng vào, Vô Khích ca ca của y đẹp đến nao lòng. Lộ Tiểu Thiền vừa muốn đến gần hôn một cái, mèo hoang trên nóc thuyền bắt đầu không an phận, giống như gọi hồn.
Tiếp đó, thuyền nhỏ của bọn họ lướt qua một cái vòm cầu, liền nghe thấy tiếng mèo kêu kéo dài một tiếng nối tiếp một tiếng, còn mang theo vang vọng.
Phảng phất như có vô hạn không vừa lòng.
Lộ Tiểu Thiền bị phiền chết đi được, y giơ chân trực tiếp đá một cái ‘oành’ lên nóc, ai ngờ lại có thêm một con mèo nhảy xuống, hai con cùng nhau….
Lộ Tiểu Thiền bị ép nghe chúng nó hoạt động ban đêm, liên tiếp tung chân đá lên nóc thuyền mấy phát, không nghĩ tới hai con kia càng bị đá càng hăng hái.
“Ta muốn phóng hỏa đốt thuyền!” Lộ Tiểu Thiền hầm hừ nói.
Thư Vô Khích vươn tay che kín lỗ tai Lộ Tiểu Thiền, một đôi mắt sáng ngời nhìn y, nhẹ giọng nói: “Không nghe là tốt rồi.”
Mặt Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích xoay trở về.
Lộ Tiểu Thiền nhướng mày, bỗng nhiên nổi lên ý đồ xấu xa.
“Vô Khích ca ca, ngươi nói xem hai con mèo kia đang làm gì?”
Thư Vô Khích chỉ nhìn Lộ Tiểu Thiền, không lên tiếng.
Nửa ngày trôi qua, hai con mèo kia lăn qua lăn lại đến nóc thuyền cũng muốn nứt ra rồi, Lộ Tiểu Thiền giật giật.
“Vô Khích ca ca, lòng bàn tay của ngươi sao lại nóng như vậy?”
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chính mình sắp bị Thư Vô Khích bao bọc đến chảy mồ hôi rồi.
Y nhấc lên tay Thư Vô Khích, thời khắc này ánh mắt hắn nhìn y so với những ngày vừa rời khỏi Vô Ý Cảnh Thiên dần dần sinh ra bất đồng.
Lúc trước là quý trọng cùng vui sướng sống sót sau kiếp nạn, ngay cả một cái ôm ấp đơn giản cũng tràn ngập tình cảm, phảng phất như cùng trời cuối đất dựa sát vào nhau.
Vô luận Lộ Tiểu Thiền chen đến nơi nào xem náo nhiệt, đều sẽ không quên lôi kéo tay Thư Vô Khích, quay đầu hướng về hắn không tim không phổi mà cười.
Biết được tháng ba phía nam nhiều mưa phùn, bọn họ còn đi tìm một cái ô bằng giấy dầu. Lộ Tiểu Thiền để Thư Vô Khích chọn, Thư Vô Khích liền chọn một cái có hình hai con dế đánh nhau. Quả nhiên Lộ Tiểu Thiền thích gì, hắn liền chọn cái đó.
Ngày tháng cứ như vậy nhàn tản trôi qua, Lộ Tiểu Thiền cũng cảm thấy được Thư Vô Khích đã là của mình, tà tâm tặc đảm gì đó muốn lấy liền lấy.
Nhưng vào thời khắc hiện tại, Lộ Tiểu Thiền ngửi được mùi vị đổ nát khi mưa gió muốn kéo đến.
Hai con mèo hoang trên nóc thuyền càng lúc càng lớn lối, đặc biệt vào buổi tối yên tĩnh tại trấn nhỏ thế này, muốn không nghe rõ cũng khó khăn.
Lộ Tiểu Thiền mới vừa phân tâm, Thư Vô Khích liền bất chợt hôn xuống.
Tim đập bùm bụp như sấm sét đánh trúng núi non.
Thư Vô Khích càn quấy hôn môi tận lực mà dùng sức, lỗ tai Lộ Tiểu Thiền bị tay hắn che kín, lúc này đã không nghe thấy tiếng mèo hoang gây sự, thanh âm hai người hôn môi lại vang dội đến mức như sóng biển đánh vào vách đá, cố tình tại thời điểm thủy triều rút đi còn mang theo tiếng nước lưu luyến, quả thực muốn câu cả hồn phách của Lộ Tiểu Thiền đi theo.
Đến lúc Lộ Tiểu Thiền lấy lại được tinh thần, Thư Vô Khích đã che phủ lên người y, dây buộc tóc tản ra, ngàn vạn tơ liễu rơi xuống, giống như muốn trói buộc lấy Lộ Tiểu Thiền, rõ ràng nơi nào cũng ôn nhu đến muốn mạng, nhưng cố tình ngay cả hơi thở cũng không cho chạy trốn.
Hắn hôn môi cẩn thận tỉ mỉ, giống như muốn chiếm lấy tất cả của Lộ Tiểu Thiền, một chút cũng không chịu buông tha, nghiệp hỏa không còn, lý do ngăn trở hắn có được người duy nhất hắn muốn có cũng không còn.
Giống như bỗng nhiên ý thức được điểm này, nụ hôn của hắn càng thêm hung hăng càn quấy.
Mà hai con mèo trên nóc thuyền kia phảng phất như là trời cao nhắc nhở hắn, nói cho hắn biết chính là tối nay, chính là vào thời khắc này.
Lộ Tiểu Thiền bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, toàn thân đều hỗn loạn.
Ngón tay Thư Vô Khích luồn vào trong tóc Lộ Tiểu Thiền, nhìn như yêu thương lưu luyến nhưng lại không cho phép cự tuyệt.
Lộ Tiểu Thiền nhìn hắn, đầu tiên là mê man, tiếp theo mới hoàn hồn.
Y khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, cổ họng chập trùng như khơi dậy đám lửa lớn từ trong đáy mắt Thư Vô Khích, hắn bỗng nhiên hạ thấp thân mình, Lộ Tiểu Thiền chỉ nghe thấy tiếng vạt áo bị xé ra cùng với thanh âm cổ họng bị hôn cắn.
“Vô Khích ca ca…”
Thanh âm Lộ Tiểu Thiền khàn khàn, cố ý mang theo một chút sợ sệt, gọi Thư Vô Khích một tiếng.
Ai ngờ Thư Vô Khích lại ghé đến bên tai y, nói một câu: “Ta sẽ không làm ngươi đau như nghiệp hỏa thiêu đốt.”
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền lộp bộp hai tiếng.
Cái gì mà gọi là không đau như nghiệp hỏa thiêu đốt? Đây là lần đầu tiên Lộ Tiểu Thiền lĩnh hội hoàn chỉnh sự tồn tại của Thư Vô Khích, không hề che giấu, chân chính phóng túng.
Không biết từ khi nào, trời đất bị mưa phùn kéo dài nối liền với nhau, cách xa vạn dặm rốt cuộc mềm mại ôm lấy nhau.
Mà Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích liền ở giữa lòng trời đất, nhìn như nhỏ bé lại chiếm cứ toàn bộ.
Lộ Tiểu Thiền giãy dụa, y không phải muốn rời khỏi Thư Vô Khích, mà là không biết ứng phó ra sao sự cuồng loạn không cần khắc chế này.
Y há miệng hô hấp nhưng lập tức bị đối phương hôn lên, tay y vừa duỗi ra chạm đến mưa phùn lạnh lẽo bên ngoài thuyền, liền bị đối phương lôi trở về.
Giống như sấm sét vạn cân, từ chín tầng trời xông thẳng xuống không chừng mực mà chinh phạt, Thư Vô Khích thu hồi tất cả thuộc về mình, Lộ Tiểu Thiền chân chính thuộc về hắn.
Hắn không muốn bất luận người nào tế bái hắn như Thần, hắn đã sớm quyết định từ đám mây rơi xuống, chỉ vì một mình y.
Lộ Tiểu Thiền nghe thấy hắn gọi “Tiểu Thiền”, si mê đến phảng phất như vĩnh viễn cầu mà không được.
Nước mắt Lộ Tiểu Thiền rơi xuống, bên tai là hơi thở trầm trọng rồi lại như cuồng phong gào thét của Thư Vô Khích, tựa như vạn năm trước không để ý hết thảy mà lao tới, dừng lại trước mặt y, khát vọng đến phát điên.
—–
Mưa phùn đêm xuân triền miên tiến vào hạ (2)
Lúc trước Lộ Tiểu Thiền luôn xấu hổ khi dùng bộ dạng hoàn toàn thẳng thắn xuất hiện trước mặt Thư Vô Khích.
Bởi vì mỗi khi Thư Vô Khích nhìn về phía y, Lộ Tiểu Thiền đều biết hắn không chỉ nhìn y mà thôi, khắc chế cực hạn là hủy diệt.
Nhưng vào thời khắc hiện tại, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy người trước mắt sẽ dốc hết tất cả đến bảo vệ y, vì tiếp cận y, tới gần y, cho dù chỉ như chuồn chuồn lướt nước chớp mắt nắm giữ, Thư Vô Khích có thể từ bỏ chính hắn, kể cả Vô Ý Cảnh Thiên, vạn năm tu vi cũng thế.
Vì vậy Lộ Tiểu Thiền, cũng dùng hết khả năng mà ôm chặt lấy hắn.
Hai con mèo trên nóc thuyền rốt cuộc yên tĩnh, thuyền nhỏ được dòng nước mang đi lại vừa lúc khẽ đụng vào bờ.
Chấn động nhè nhẹ, lại như kiếm trận từ trên trời giáng xuống rơi vào trên người Lộ Tiểu Thiền, từ ngón tay đến trái tim đều thắt lại.
Thư Vô Khích cúi đầu, đứt quãng lại vô cùng nhiệt tình hôn y, giống như đang nói “Tiểu Thiền, đừng sợ”.
Một khắc ấy, hơi thở và nhịp tim của Lộ Tiểu Thiền đều bị đối phương ràng buộc, lôi kéo, như uống phải một ngụm lớn ‘Rượu Chàng Tiên’, đứng trước ‘Hoa trong gương, trăng dưới nước’ không thể che giấu mà vạch trần tất cả nội tâm.
Ngay lúc Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chính mình thật sự sẽ chết đi trong nụ hôn ấy, y muốn nghiêng mặt đi, cho dù chỉ là thở một hơi, Thư Vô Khích cũng đều sẽ đuổi theo không chờ đợi được lần thứ hai hôn xuống.
Chiếc thuyền nhỏ này so với bất kỳ món đồ vật nào lúc trước bị linh khí của bọn họ tranh tài mà phá hủy đều yếu ớt hơn xa, nó rách nát đến nỗi giữa lúc Lộ Tiểu Thiền phóng thích linh khí liền phát ra thanh âm kẽo kẹt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Thư Vô Khích ấn giữ Lộ Tiểu Thiền, cường thế mà quyết tuyệt, trong thanh âm lại mang theo khẩn cầu.
“Tiểu Thiền, đừng sợ ta… Cũng đừng trốn tránh ta… Chớ cùng ta phân cao thấp, đây là mái nhà duy nhất của chúng ta…”
(editor: một túp thuyền con, hai quả tim vàng, hahahaha…)
Một câu nói mà thôi, liền khiến Lộ Tiểu Thiền nhẹ dạ không thôi.
Một khắc ấy Lộ Tiểu Thiền mới hiểu được, năm đó Lăng Nguyên Chân Quân bị Ương Thương nhập ma gắt gao ôm lấy, cảm giác nhất định không phải là khủng hoảng, mà là — nguyên lai ta đối với người này quan trọng như vậy.
Quan trọng đến khiến hắn dù mất đi bản thân vẫn không cách nào buông tay.
Cái gọi là ‘Muốn làm gì thì làm’ cũng không phải muốn toàn bộ thiên hạ nằm trong lòng bàn tay, một chiếc thuyền nhỏ hẹp đến không còn chỗ cho người khác chen vào là đủ rồi.
Lúc ánh nắng ban mai từ từ hiện ra ở phía chân trời, Thư Vô Khích vẫn như cũ chống hai tay bao phủ lấy Lộ Tiểu Thiền mà di chuyển, phảng phất như ngày mai không còn tồn tại.
Thuyền nhỏ trôi qua một vòm cầu, Thư Vô Khích trực tiếp dùng linh khí giữ lại thuyền nhỏ bên dưới.
Không gian u ám, không phân rõ ngày đêm, Thư Vô Khích hôn Lộ Tiểu Thiền, đem nhiệt tình và băng lãnh ngàn vạn năm qua cùng toàn bộ hơi thở và sinh mệnh, hết thảy đều cống hiến cho y.
Giữa lơ đãng, Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy xuân ngủ trong mưa phùn, tràn đầy tự tại mà chờ đợi ve sầu mùa hạ.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chính mình thật sự sẽ cứ như vậy mà chết đi.
Giống như thời gian của bọn họ bất đồng với thế gian vạn vật.
Trong lúc vạn vật thăng trầm thức tỉnh vòng đi vòng lại ngàn vạn luân hồi, Lộ Tiểu Thiền chỉ được Thư Vô Khích dùng hết toàn lực mà yêu thương.
“Vô Khích ca ca… Ta thích ngươi… Ngươi đừng sợ, ta thật sự rất thích ngươi….”
Lộ Tiểu Thiền chảy nước mắt, vạn phần nghiêm túc nói cho hắn biết, mãi đến khi lần thứ hai bị hắn hung hăng hôn xuống.
Thư Vô Khích thả cho chiếc thuyền nhỏ tự do, thời điểm nó rời đi phía dưới cái vòm cầu kia, đã không phân biệt được là bao nhiêu ngày sau đó.
Lộ Tiểu Thiền không phân ngày đêm mà ngủ, mơ mơ màng màng biết Thư Vô Khích giúp y lau trán, thay y che chắn ánh nắng để y bình yên mà ngủ, thời điểm y run cầm cập liền ôm lấy y không để cho y cảm lạnh.
Lúc Lộ Tiểu Thiền tỉnh ngủ, y phát hiện vùng sông nước bên ngoài trấn nhỏ đã bị một đám lục bình lớn thay thế.
“A? Chúng ta đây là đến chỗ nào rồi?”
Thư Vô Khích nói với y, đây là một cái thôn trấn khác.
Lộ Tiểu Thiền dụi dụi mắt nói: “Sao ta cảm giác có chút nóng nhỉ?”
“Vào tháng năm vốn là có chút nóng.”
Thư Vô Khích trả lời khiến Lộ Tiểu Thiền giật nảy cả mình, y túm lấy cổ áo đối phương: “Ngươi đến cùng đã ở lại dưới cái vòm cầu kia bao lâu!”
Thư Vô Khích chỉ nhìn Lộ Tiểu Thiền, không trả lời.
“A! Ngươi thật quá đáng! Sẽ chết người đó ngươi có biết không?” Lộ Tiểu Thiền tức giận đến mấy sợ tóc rối trên trán đều dựng cả lên.
Thư Vô Khích nghiêng mặt đi, khóe môi mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt.
“Tiểu Thiền, nếu như chúng ta thật có thể cùng nhau thiên hoang địa lão… Không làm chuyện này, thì làm chuyện gì?”
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền lộp bộp hai tiếng, luôn cảm thấy Vô Khích ca ca học xấu?
Thuyền nhỏ lắc lư mà lướt đi, Lộ Tiểu Thiền nằm nhoài một bên thuyền, tóc rối hai bên tai tung bay theo gió, y duỗi dài tay, bắt được một chiếc lá lớn phiêu bạt trên mặt nước, nghĩ thầm có thể ăn nó hay không?
Phí lời, đương nhiên không thể ăn — chiếc lá này gọi là thủy tính dương hoa* a!
[*dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như dương hoa, ám chỉ tác phong tùy tiện, tình cảm không chuyên nhất.]
Tuy rằng không có khả năng lắm, vạn nhất sau khi y ăn nó, Vô Khích ca ca trở nên thủy tính dương hoa, vậy thì phải làm sao?
Mặc dù ý tưởng này của mình thật buồn cười, Lộ Tiểu Thiền vẫn vạn phần nghiêm túc mà suy nghĩ, hoàn toàn không ý thức được chính mình ăn, tại sao thủy tính dương hoa lại là Thư Vô Khích?
Y nheo mắt, khẽ liếc nhìn Thư Vô Khích ngồi ở bên cạnh.
Y phục của hắn vẫn như lúc trước đến Lộc Thục Trấn tìm Lộ Tiểu Thiền, như thư sinh trẻ tuổi hào hoa phong nhã nghiêm túc thận trọng, dây buộc tóc ôm lấy mái tóc, lộ ra cái trán cao cao bộ dáng khiến người không nỡ xâm phạm.
Khắp nơi đều lưu truyền cố sự về vị Kiếm Tông này, thậm chí bách tính còn đem cái hố lớn trên Vô Ý Cảnh Thiên, cho là di tích Kiếm Tông Ương Thương Quân phi thăng thành Thần, khắp nơi đều lập miếu thờ tế bái hắn.
Sáng sớm dọc theo sông mà xuôi xuống, liền nhìn thấy hai ngôi nhà.
Lộ Tiểu Thiền tràn đầy phấn khởi lên bờ xem một chút, Thư Vô Khích đều là một bộ dạng không có hứng thú.
Mà hiện tại biến thành Lộ Tiểu Thiền nhìn đám ‘thủy tính dương hoa’ kia nghĩ bậy nghĩ bạ, Thư Vô Khích ở bên cạnh hết sức chuyên chú mà bóc hạt, gom đủ một chén trà đầy hạt, rồi đưa cho Lộ Tiểu Thiền.
“Tách tách”, là tiếng vỏ hạt nứt ra, tinh thần Lộ Tiểu Thiền dần dần bị ngón tay Thư Vô Khích hấp dẫn.
Hắn đầu tiên là đem hạt cứng nắm trong lòng bàn tay, vỏ hạt nứt ra, mà mỗi một lần như vậy hạt nhân bên trong đều hoàn hảo không chút tổn hại, càng quan trọng hơn là hoàn toàn không cần dùng đến linh khí.
Tiếp theo, hắn hơi buông lỏng tay, cổ tay giật giật, mảnh vụn vỏ hạt liền rơi vào trong nước, hai ngón tay từ trong lòng bàn tay nắm hạt nhân, bỏ vào trong chén trà.
Động tác tự nhiên tùy tính, rồi lại mang theo một tia ưu nhã.
Lộ Tiểu Thiền mỗi lần tới thời điểm cảm thấy bản thân nhìn Thư Vô Khích nhìn đến sắp chán, liền sẽ phát hiện mình vẫn thích nhìn hắn.
“Đói bụng?”
Thư Vô Khích cầm chén trà nhỏ, đưa đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền.
Tay hắn vừa nhấc lên, Lộ Tiểu Thiền liền nghiêng người tới, đầu tiên là chóp mũi cọ qua ngón út của Thư Vô Khích, đối phương cứng đờ, ngay sau đó môi Lộ Tiểu Thiền liền kề sát vào lòng bàn tay hắn, hôn một cái không đủ, thừa dịp Thư Vô Khích chưa thu tay về, Lộ Tiểu Thiền trực tiếp hôn lên cổ tay hắn.
“Tiểu Thiền —— ”
Thanh âm Thư Vô Khích trầm xuống, cổ họng cũng có chút khàn khàn.
Lộ Tiểu Thiền ngước mắt lên nhìn hắn, quả nhiên thấy ánh mắt hắn trầm thấp, ngay cả bầu trời cũng âm u theo, trời quang mây tạnh nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng sắp mưa rồi.
Tiếng hít thở của Thư Vô Khích trở nên nhanh hơn, Lộ Tiểu Thiền thích nghe thanh âm như thế, y hôn một cái lên kẽ ngón tay của Thư Vô Khích, tới gần hắn, cảm giác hắn ôm sát mình, không hề đề phòng mà ngã xuống phía sau.
Có thứ gì đó từ trong tay áo Thư Vô Khích rơi ra, là túi càn khôn Côn Ngô đưa cho bọn họ.
“Trong này còn thứ gì không?” Lộ Tiểu Thiền hỏi.
“Đã không còn gì, ngoại trừ núi vàng của Vô Ý Cảnh Thiên.”
Lộ Tiểu Thiền mở thật to đôi mắt, túm lấy túi càn khôn lôi qua.
“Sớm biết vậy lão tử đã đánh nát cái thuyền này! Nếu không phải nghĩ rằng không còn tiền, làm sao lại để cho ngươi lớn lối như vậy!”
“Tiểu Thiền?”
“Không cho lên! Vừa nãy ai nói nếu có thể thiên trường địa cửu không làm chuyện này thì làm chuyện gì!”
—–
[Hậu trường của tác giả]
Vô Khích ca ca bày tỏ rất oan ức: “Ta cũng không biết ngươi quan tâm đến tiền như vậy a!”
Editor lảm nhảm: vậy là có chút ‘thịt’ rồi nhé, không giống như bữa hổm, đến nước lèo cũng không có :)))
Danh sách chương