Cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi! Há há há !!!

Tuổi 18 đẹp rực rỡ những tưởng đang mở ra cả một tương lai tươi sáng thì hoá ra lại là kết thúc. Chỉ vì lợi nhuận mà công viên giải trí A dám không tuân theo nguyên tắc an toàn, cắt xén nguyên vật liệu dẫn tới tai nạn khiến một thiếu niên khi chơi trò chơi cảm giác mạnh - tử vong tại chỗ.

Mở mắt lần nữa, Trần Mạnh Trường bàng hoàng khi phát hiện ra mình không phải đang ở bệnh viện, cơ thể cũng không có lấy một vết xước. Vừa rồi mình vẫn còn đang hò hét cùng đám bạn mất nết kia mà !!! Cậu loạng choạng đứng lên tìm kiếm nhà vệ sinh, cuối cùng cũng tìm được một tấm gương. Đập vào mắt cậu là " cậu" mà cũng không hoàn toàn là cậu. Nói đúng hơn là cậu ở phiên bản ngoan ngoãn: mái tóc đen nhánh cắt gọn gàng, ngũ quan cũng nhu hòa thậm chí có chút... dịu dàng hoàn toàn không giống cái vẻ xấc xược, nhuộm quả đầu xám khói, lông mày còn cạo một đường của cậu. Cậu đây... chính... chính là... xuyên không rồi !! Cậu cũng không phải chưa từng đọc tiểu thuyết tuổi teen mất não nhưng như này cũng quá không khoa học rồi đi! Aizdd! Cậu vừa ôm mặt, gào một tiếng thì lập tức cứng ngắc. Cậu vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình ở nơi này, nếu tùy tiện làm ồn có khi nào sẽ bị gia đình coi như bị bệnh, tống vào viện tâm thần luôn không? Cậu lê bước nặng nề dò xét xung quanh nhận ra trong nhà hình như chỉ có mình cậu. Đó là một căn nhà cấp 1 kiểu cũ, nội thất đơn giản, có một cái vườn nhỏ, sau nhà còn có một dàn nho phía dưới là một cái ghế lười bằng gỗ tre. Có vẻ như gia chủ nơi này có cuộc sống rất tự do, yên tĩnh không gian thoáng mát có gió, có nắng như này đúng là rất thích hợp để thư giãn. Cậu còn tìm được một chút thông tin qua xấp giấy tờ cùng căn cước công dân của "bản thân". Trần Mạnh Trường 26/1/2009 giới tính: nam omega. Thằng nhóc này không ngờ lại trùng tên với mình nhưng giới tính omega lại là cái gì?? Hai ngày liên tiếp cậu không ra khỏi nhà. Dù sao cũng đâu có ai ngu đến mức không biết một chút gì về thế giới này mà dám nhong nhong ra ngoài đường bao giờ cơ chứ. Cũng may cậu cũng không phải xuyên không về cổ đại như tiểu thuyết ngôn tình 3 xu nếu không chắc đã mất đầu ngay từ tập đầu tiên. Ở đây vẫn có wifi, điện thoại di động nói chung không khác với trước kia là bao. Nếu có khác thì chính là giới tính của con người. Ở đây con người có đến 6 giới tính. Từ 2 kiểu hình nam và nữ sẽ phân chia thành các giới tính omega, alpha và beta. Beta được xem là giống với người bình thường nhất, họ không có pheromone và cũng không bị ảnh hưởng bởi pheromone còn omega và alpha thì có. Pheromone của omega và alpha sẽ hấp dẫn lẫn nhau, alpha có thể đánh dấu omega và khiến omega có thai bất kể là nam hay nữ. Ờm... cũng không khó hiểu lắm. Từ từ đã... cái gì có... có thai á?? Nếu hắn nhớ không nhầm thì giới tính của mình chẳng phải là omega hay sao? Chỉ có vài ngày mà phải tiếp nhận một đống thông tin như này sẽ nổ não mất. Cậu dứt khoát tắt màn hình điện thoại, không xem nữa, xách gối ra sân sau nằm dài ra ghế lười đếm số lá nho vừa đếm vừa mơ màng nhắm mắt

Trường! Trường! Trường!

Cậu giật mình ú ớ tỉnh cả ngủ đứng trước mặt là một thanh niên khoảng tầm 30 thấy cậu tỉnh dậy thì thở phào nhẹ nhõm:

- May quá nhóc không sao! Anh làm em lo muốn chết! Đang trong giờ làm cũng phải chạy vội về đây! Sao em gọi mà anh không nghe?

Cậu giơ tay tìm điện thoại phát hiện nó đã rơi vào trong thùng nước bên cạnh từ bao giờ chắc là vừa nãy ngủ quơ tay nên nó rơi xuống. Thanh niên kia nhìn theo ánh mắt cậu xuống chậu nước chắc cũng cạn ngôn luôn rồi, bèn kéo cái ghế gần đó ngồi xuống :

- Em biết anh đau lòng cho hai bác nhưng hai bác đã đi rồi hẳn cũng không muốn anh cứ mãi như thế này! Nghe em, ngày mai đến bệnh viện em kiểm tra đi.

Người vừa tới là em họ của cậu lớn hơn cậu mười mấy tuổi là bác sĩ khoa thần kinh của bệnh viện trung ương thành phố A. Ba mẹ cậu đã mất được hơn 1 tháng trong một vụ tai nạn giao thông khi đi công tác ở tỉnh ngoài. Mặc dù đang nghe câu chuyện của người khác - của chủ nhân cơ thể này nhưng không hiểu sao tâm trạng cậu cũng trùng xuống, lòng nặng trĩu. Em họ kia vừa kiên nhẫn an ủi cậu đôi câu vừa lấy giọng người lớn ra răn dạy, khuyên cậu đến bệnh viện làm một số kiểm tra:

- Thôi anh nghỉ ngơi đi em phải quay về bệnh viện đây.... hay tối em về đây với anh nhá?

Người em họ này chỉ là lo lắng, có ý tốt sợ cậu đau lòng quá mắc bệnh tâm thần nên muốn chuyển đến sống với cậu một thời gian nhưng cậu vẫn là ngại phiền người ta huống hồ cậu cũng chẳng có vấn đề gì nhỡ chẳng may để em họ phát hiện cậu không giống bình thường có khi còn phiền phức hơn:

- Không cần đâu! Ngày mai đến đón e.. à đến đón anh là được! Ngày... ngày mai đi khám!

Nói thật dù là em họ nhưng bảo cậu gọi một người đã 30 mấy tuổi là em vẫn có chút ngượng mồm. Em họ cũng không làm phiền cậu nữa dặt dò mấy câu rồi rời đi.

Tâm trạng không tốt, cậu dứt khoát không nấu nướng gì hết xử lý gọn 2 cái sandwich coi như bữa tối. Ăn xong thì ngồi bổ túc một "khoá giáo dục giới tính" qua màn hình ti vi. Giọng nói lanh lảnh cao vút của giáo viên vang vọng khắp căn phòng: Alpha và omega cần giữ một khoảng cách nhất định. Không thể ...Trần đời đi học mấy môn toán lý hóa cũng không loạn cào cào như này. Mấy cái omega, alpha, pheromone cứ xoay mòng mòng trong đầu cậu rối tinh rối mù cả lên. Nhất thời cậu không thể tiêu hóa được cái thiết lập mấy anh con trai, đàn ông đàn ang có thể mang bầu, nghỉ thai sản, mấy chị con gái ngầu ngầu vậy mà có thể làm cho người ta to bụng. Thật đúng là nghi ngờ nhân sinh!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện