Hai người sóng vai đi ra cửa.

- Hữu Giang, cậu muốn ăn gì? Lấy tư cách là chủ nhà, hôm nay tôi mời cậu coi như là chào đón bạn mới nhé! - Cậu nở một nụ cười rạng rỡ. Quả thật cậu cười rất đẹp, cả khuôn mặt như bừng sáng, rực rỡ, đẹp đẽ.

Hữu Giang trầm mặc không nói gì chỉ gật đầu coi như đồng ý. Cậu mời anh đi ăn lẩu tại một quán cách đó không xa. Giữa hè nóng nực mà đi ăn lẩu có vẻ không hợp lý lắm nhưng ngoài món này hình như cậu cũng không muốn ăn cái gì lại nói anh chàng kia cũng không phản đối. Cậu đẩy cửa vào phòng riêng, ăn một bữa lẩu trong điều hoà cũng không tệ. Khá ngon miệng. Lúc cậu ăn uống hầu như không giữ hình tượng, ăn uống thoải mái, lại gọi thêm vài lon coca. Trái ngược với cậu, anh quả thực điềm đạm hơn nhiều, ăn uống từ tốn nhã nhặn mà theo cách nói của cậu chính là... y như gái mới về nhà chồng. Chuyên tâm chiến đấu xong với miếng thịt trong bát, có chút no, cậu buông đũa, lơ đễnh hỏi :

- Trông cậu cũng chỉ như học sinh cấp 3 sao đã ra thuê nhà một mình rồi ? Nhận ra mình hơi tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, dù sao bọn họ cũng chưa thân đến mức đó cậu vội vàng sửa lại:

- À tôi chỉ là tò mò chút thôi ... Cậu không muốn nói cũng không sao. Xin lỗi!

Hình như người đối diện rất vui đến nỗi không nhịn được bật cười thành tiếng :

- Ờm!.. Cãi nhau với ba mẹ, bỏ nhà đi bụi có tính là lý do không?

- Hả ???

Nhìn biểu cảm tin sái cổ của cậu anh lại bật cười:

- Đùa cậu thôi! Tôi đỗ trường trọng điểm, xa nhà quá nên thuê trọ ba mẹ tôi lo tôi ở ngoài nguy hiểm không muốn cho đi nhưng bị tôi thuyết phục rồi, cuối tuần về nhà là được.

Được rồi! Cậu thừa nhận cậu tức giận. Ông đây đường đường là người trưởng thành vậy mà lại bị một tên nhóc vừa tốt nghiệp cấp 2 đùa giỡn ( trước khi xuyên không Trần Mạnh Trường đã tốt nghiệp cấp 3, thi đỗ đại học rồi nha )

Trước lạ sau quen, Nguyễn Hữu Giang lạnh lùng nào đó hôm nay đã bật cười đến hai lần:

- Cậu nói xem những alpha mạnh mẽ như chúng ta thì sao có thể gặp nguy hiểm được chứ đúng không?

- Hả? Tôi không phải là alpha.

- HẢ ??? - tiếng hả này của anh hình như còn to hơn cả tiếng hả của cậu khi nãy.

- Không phải chứ trông chiều cao của cậu rất giống alpha mà chẳng lẽ lại là beta?

Đúng là cậu khá cao, chiều cao mơ ước của rất nhiều người 1m81 dù sao cũng chỉ mới học lớp 10, sau này có khi còn cao thêm nữa. Nhưng cậu cũng không muốn giải thích nhiều, thật sự không muốn giải thích từ "trường hợp đặc biệt" không phải alpha cũng không hoàn toàn giống omega kia nên cậu trực tiếp im lặng anh cũng ngộ nhận cậu là beta.

Cơm no rượu say, sải bước trên đường lớn đi ngang qua siêu thị, cậu chuyển hướng rẽ vào:

- Hữu Giang, cậu đợi tôi một lát nhé! Đồ dùng trong nhà hết rồi. Có thể sẽ hơi lâu một chút tôi cần mua khá nhiều đồ... Không thì cậu cứ về trước đi cũng được tôi về sau.

- Ừm - anh xoay người đi cùng cậu

- Tôi đi cùng. Vừa nãy tôi cũng định ra ngoài mua đồ. Tiện tay có thể xách hộ cậu.

Và thế là hai người một kẻ đẩy xe, một kẻ càn quét siêu thị. Đồ ăn vặt, bim bim, nước ngọt liên tục được cậu cho vào giỏ hàng Hữu Giang đều im lặng không nói gì nhưng đến khi thấy cậu đến quầy, lấy 2 chai xịt che mùi thì biểu cảm lập tức vi diệu hẳn :

- Này cậu là beta thì mua cái này làm gì?

....

- Tôi mua về chơi cậu có tin không?

Xách túi lớn túi nhỏ ra ngoài anh không nhịn được lại hỏi lại lần nữa:

- Này? Cậu rốt cuộc là beta hay alpha vậy?

- Có ai từng nói với cậu hỏi giới tính của người khác là rất bất lịch sự không?

- Không. Tôi chưa từng nghe ai nói vậy!

Đúng là chẳng có quy tắc nào là không được hỏi về vấn đề này cả chỉ là cậu rất không muốn thừa nhận mình là một omega, rất không chấp nhận bản thân là phái yếu. Cuối cùng nói dối không chớp mắt:

- Alpha

- Vậy tại sao lúc đó cậu lại nói dối?

Sao lúc đầu cậu không phát hiện ra cái tên này nói nhiều vậy nhỉ? Bây giờ đuổi người còn kịp không? Bạn cùng nhà trầm tính, yên tĩnh của hắn đi đâu mất rồi?

- Lừa cậu! Ai bảo cậu lừa tôi trước

Hai người cứ thủng thẳng hỏi một câu, đáp một câu chỉ một lát đã về đến nhà.

Ra ngoài một lát liền đổ mồ hôi, cậu xà vào nhà tắm còn Hữu Giang đi cất đồ vào bếp.

Vừa bước ra ngoài cậu đã thấy anh đang dựa vào cạnh bàn uống nước, thấy cậu phủ khăn lên tóc biết cậu vừa tắm xong anh liền cảnh giác hỏi :

- Cậu phun sương che mùi chưa?

Cậu vừa tập trung lau tóc vừa nói:

- Chưa! Đang ở nhà mà phun làm gì?

- Cậu... cậu đừng đến gần đây nếu không muốn tôi đấm cậu bay ra ngoài kể cả cậu có là chủ nhà thì tôi cũng đếch nương tay đâu.

Cậu với tay lấy lọ phun vừa mới mua, bóc vỏ, xịt một vòng :

- Được chưa?

Hữu Giang khịt mũi xác định không có mùi gì mới đi đến :

- Xin lỗi nhé! Alpha nào mà chẳng thế, cậu cũng sẽ khó chịu khi ngửi thấy pheromone của alpha khác mà đúng không? ... à thì đúng là tôi có hơi nóng tính nhưng mà chỉ cần cậu không thả pheromone lung tung thì chúng ta vẫn sống hoà thuận mà đúng không?

Cậu liếc mắt nhìn cái tên trước mặt như đồ dở hơi nhưng trong lòng âm thầm tiếp thu kiến thức không được thả pheromone trước mặt người khác, ngoại trừ lúc ở một mình đều phải dùng sương che mùi để che đi pheromone:

- Đừng xàm nữa tôi đi ngủ đây! Già rồi không thức khuya được.

- ... Cậu chỉ bằng tuổi tôi chứ mấy.

Hừ! Đúng là thằng nhóc chưa trải sự đời. Anh đây hơn nhóc tận 3 tuổi đấy nhé. Dĩ nhiên cậu đâu có ngu mà nói ra mấy lời kiểu này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện