9 giờ tối buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc. Cậu để quên điện thoại di động đành phải một mình quay lại lấy không thể đi cùng với đoàn mà tự bắt xe về sau. Trở lại khách sạn thì đã khá muộn cậu muốn nhanh nhanh chóng chóng về phòng mình nhưng đi qua hành lang lại bỗng nghe thấy tiếng chửi rủa:
Ha! Học sinh giỏi thì ghê gớm lắm sao? Bọn này chính là muốn làm khó mày đấy! Sao nào? Cửa phòng khép hờ hình như là phòng của nam sinh. Giáo viên còn bận thu dọn hội trường nên đám nhãi ranh này lại thể hiện dở trò đây mà. Cậu vốn chẳng thèm quan tâm đang định về phòng thì lại nghe tiếng quát:
Nguyễn Hữu Giang! Mày khinh bọn tao đúng không?
Ánh mắt cậu sầm lại, khẽ nhướng mày, giơ tay đẩy cửa thản nhiên bước vào. Đám người kia giật mình có lẽ tưởng là giáo viên thấy cậu đang mặc đồng phục thì thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra chỉ là một đám chuột nhắt cậy đông bắt nạt người khác. Hữu Giang cũng hơi sững sờ có chút ngạc nhiên. Mấy người kia thấy anh có đồng bọn thì cũng giải tán ai về giường nấy nhưng ánh mắt rõ ràng là không có thiện cảm. Dù là trường danh tiếng thì cũng vẫn cần đến tiền. Có một số học sinh thành tích chẳng ra làm sao nhưng vì trong nhà có tiền, đút lót một chút là điểm cao chót vót đè bẹp cả những người bỏ thời gian công sức ra học tập. Rốt cục sự nỗ lực và cố gắng cũng chẳng thắng được sức nặng của đồng tiền. Cậu cũng không có ý muốn làm to chuyện huống chi đây còn không phải việc của cậu nên cũng rời đi không có ý định báo cáo với giáo viên. Đi vài bước không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau cậu xoay người lại phát hiện Hữu Giang đang ngẩn ngơ nhìn mình. Cậu khó hiểu hỏi:
Sao thế? Hôm nay cậu vẫn tiếp tục muốn ngủ ở đây à?
Hữu Giang hoàn hồn:
A! Đợi tôi chút tôi đi lấy balo đã.
Hai người về phòng của Trần Mạnh Trường. Người có tiền có khác căn phòng tự đặt này rộng rãi, sạch sẽ hơn căn phòng 4 người kia nhiều. Tuy định ở một mình nhưng cậu vẫn đặt phòng đôi 2 giường nên có thêm một người nữa cũng rất thoải mái. Hữu Giang đổ đầy mồ hôi nên đi tắm trước. Cậu bật máy lạnh rồi đem mì gói ra ăn vừa nãy ăn chưa no giờ trong bụng đã tiêu hoá gần như hết sạch. Chọn một tập phim Conan yêu thích, bật nắp một lon coca nữa là combo tuyệt vời. Cậu thoả mãn ngồi xuống chiến đấu với ly mì chua cay của mình.
Liếc thấy Hữu Giang từ phòng tắm bước ra cậu ăn nốt chỗ mì còn lại rồi đứng lên:
Tôi cũng phải đi tắm đây. Trong balo tôi vẫn còn một ly mì nữa đấy cậu đói thì cứ lấy ăn nhá.
Nói rồi cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm. Hữu Giang định nói gì đó toan ngăn lại nhưng không kịp cậu đã đóng cửa mất rồi. Cái... cái đó tôi còn chưa kịp phun sương khử mùi trong phòng. Tôi biết alpha rất ghét ngửi thấy mùi của alpha khác nhưng mà... xin lỗi nhé! Đừng có tức giận nhé. Anh đi xuống trước sofa niệm phật tâm lặng như nước: Chắc cậu ấy sẽ không ghét bỏ đến mức đuổi mình về đâu... nhỉ?
Mà trong này Mạnh Trường không có chút gì là tức giận. Mùi hương thơm ngọt kia lại xuất hiện thoang thoảng trong không gian. Hình như là mùi nho thì phải thơm ngọt thanh thanh cực kỳ dễ ngửi. Hữu Giang thấy trong đó yên tĩnh lặng ngắt như tờ thì có chút hoảng chắc không đến mức định tẩn mình một trận đâu nhỉ. Cậu biết có một số alpha có sự chiếm hữu quá mạnh mẽ nếu ngửi thấy pheromone của alpha khác sẽ cực kỳ cáu giận thậm chí là đánh người. Thế nhưng không có chuyện gì cả, 20 phút sau người trong đó cứ thế đi ra bình tĩnh sấy mái tóc ướt. Hữu Giang hít một hơi thật sâu dò hỏi:
Cậu không tức giận đó chứ? Có cảm thấy cáu gắt, bực bội hay khó chịu?
...??? Sao tôi lại giận?
Thật sự không khó chịu? Ghét bỏ?
Ờ - cậu lơ đễnh trả lời đưa ánh mắt như nhìn người mới từ viện tâm thần về phía anh.
À đúng rồi! Cậu dùng nước hoa hiệu gì mà thơm thế? Share Link cho tôi được không? Tôi muốn mua.
Cậu bình thường không dùng nước hoa nhưng mùi hương vừa rồi thực sự rất dễ chịu. Có chút... muốn ngửi thêm ít nữa.
Hả? Tôi không dùng nước hoa - Hữu Giang ngờ vực trả lời.
Trong phòng tắm đó. Hơi giống mùi nho không lẽ là xịt thơm phòng của khách sạn sao?
Hữu Giang hơi ngẩn ra mùi nho? Đây chẳng phải là pheromone của anh sao? Cái tên này sao đến cả pheromone của alpha cũng không nhận ra vậy???
Khụ khụ.. đó là pheromone của tôi không phải nước hoa. Cơ mà sao cậu lại không bài xích pheromone của alpha ?
Nhưng mà ai đó đã buồn ngủ đến nặng trĩu cả hai mắt rồi căn bản tai không nghe lọt gì hết, chỉ đáp:
Ồ. Tôi không biết. Nhưng mà pheromone của cậu dễ ngửi thật đấy.
Nói rồi leo lên giường đắp chăn ngủ mất để lại Hữu Giang ngồi ngẩn ngơ gương mặt từ từ ửng đỏ " pheromone của cậu dễ ngửi thật đấy ". Hình như anh vừa bị một alpha trêu chọc...đúng không ???
Ha! Học sinh giỏi thì ghê gớm lắm sao? Bọn này chính là muốn làm khó mày đấy! Sao nào? Cửa phòng khép hờ hình như là phòng của nam sinh. Giáo viên còn bận thu dọn hội trường nên đám nhãi ranh này lại thể hiện dở trò đây mà. Cậu vốn chẳng thèm quan tâm đang định về phòng thì lại nghe tiếng quát:
Nguyễn Hữu Giang! Mày khinh bọn tao đúng không?
Ánh mắt cậu sầm lại, khẽ nhướng mày, giơ tay đẩy cửa thản nhiên bước vào. Đám người kia giật mình có lẽ tưởng là giáo viên thấy cậu đang mặc đồng phục thì thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra chỉ là một đám chuột nhắt cậy đông bắt nạt người khác. Hữu Giang cũng hơi sững sờ có chút ngạc nhiên. Mấy người kia thấy anh có đồng bọn thì cũng giải tán ai về giường nấy nhưng ánh mắt rõ ràng là không có thiện cảm. Dù là trường danh tiếng thì cũng vẫn cần đến tiền. Có một số học sinh thành tích chẳng ra làm sao nhưng vì trong nhà có tiền, đút lót một chút là điểm cao chót vót đè bẹp cả những người bỏ thời gian công sức ra học tập. Rốt cục sự nỗ lực và cố gắng cũng chẳng thắng được sức nặng của đồng tiền. Cậu cũng không có ý muốn làm to chuyện huống chi đây còn không phải việc của cậu nên cũng rời đi không có ý định báo cáo với giáo viên. Đi vài bước không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau cậu xoay người lại phát hiện Hữu Giang đang ngẩn ngơ nhìn mình. Cậu khó hiểu hỏi:
Sao thế? Hôm nay cậu vẫn tiếp tục muốn ngủ ở đây à?
Hữu Giang hoàn hồn:
A! Đợi tôi chút tôi đi lấy balo đã.
Hai người về phòng của Trần Mạnh Trường. Người có tiền có khác căn phòng tự đặt này rộng rãi, sạch sẽ hơn căn phòng 4 người kia nhiều. Tuy định ở một mình nhưng cậu vẫn đặt phòng đôi 2 giường nên có thêm một người nữa cũng rất thoải mái. Hữu Giang đổ đầy mồ hôi nên đi tắm trước. Cậu bật máy lạnh rồi đem mì gói ra ăn vừa nãy ăn chưa no giờ trong bụng đã tiêu hoá gần như hết sạch. Chọn một tập phim Conan yêu thích, bật nắp một lon coca nữa là combo tuyệt vời. Cậu thoả mãn ngồi xuống chiến đấu với ly mì chua cay của mình.
Liếc thấy Hữu Giang từ phòng tắm bước ra cậu ăn nốt chỗ mì còn lại rồi đứng lên:
Tôi cũng phải đi tắm đây. Trong balo tôi vẫn còn một ly mì nữa đấy cậu đói thì cứ lấy ăn nhá.
Nói rồi cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm. Hữu Giang định nói gì đó toan ngăn lại nhưng không kịp cậu đã đóng cửa mất rồi. Cái... cái đó tôi còn chưa kịp phun sương khử mùi trong phòng. Tôi biết alpha rất ghét ngửi thấy mùi của alpha khác nhưng mà... xin lỗi nhé! Đừng có tức giận nhé. Anh đi xuống trước sofa niệm phật tâm lặng như nước: Chắc cậu ấy sẽ không ghét bỏ đến mức đuổi mình về đâu... nhỉ?
Mà trong này Mạnh Trường không có chút gì là tức giận. Mùi hương thơm ngọt kia lại xuất hiện thoang thoảng trong không gian. Hình như là mùi nho thì phải thơm ngọt thanh thanh cực kỳ dễ ngửi. Hữu Giang thấy trong đó yên tĩnh lặng ngắt như tờ thì có chút hoảng chắc không đến mức định tẩn mình một trận đâu nhỉ. Cậu biết có một số alpha có sự chiếm hữu quá mạnh mẽ nếu ngửi thấy pheromone của alpha khác sẽ cực kỳ cáu giận thậm chí là đánh người. Thế nhưng không có chuyện gì cả, 20 phút sau người trong đó cứ thế đi ra bình tĩnh sấy mái tóc ướt. Hữu Giang hít một hơi thật sâu dò hỏi:
Cậu không tức giận đó chứ? Có cảm thấy cáu gắt, bực bội hay khó chịu?
...??? Sao tôi lại giận?
Thật sự không khó chịu? Ghét bỏ?
Ờ - cậu lơ đễnh trả lời đưa ánh mắt như nhìn người mới từ viện tâm thần về phía anh.
À đúng rồi! Cậu dùng nước hoa hiệu gì mà thơm thế? Share Link cho tôi được không? Tôi muốn mua.
Cậu bình thường không dùng nước hoa nhưng mùi hương vừa rồi thực sự rất dễ chịu. Có chút... muốn ngửi thêm ít nữa.
Hả? Tôi không dùng nước hoa - Hữu Giang ngờ vực trả lời.
Trong phòng tắm đó. Hơi giống mùi nho không lẽ là xịt thơm phòng của khách sạn sao?
Hữu Giang hơi ngẩn ra mùi nho? Đây chẳng phải là pheromone của anh sao? Cái tên này sao đến cả pheromone của alpha cũng không nhận ra vậy???
Khụ khụ.. đó là pheromone của tôi không phải nước hoa. Cơ mà sao cậu lại không bài xích pheromone của alpha ?
Nhưng mà ai đó đã buồn ngủ đến nặng trĩu cả hai mắt rồi căn bản tai không nghe lọt gì hết, chỉ đáp:
Ồ. Tôi không biết. Nhưng mà pheromone của cậu dễ ngửi thật đấy.
Nói rồi leo lên giường đắp chăn ngủ mất để lại Hữu Giang ngồi ngẩn ngơ gương mặt từ từ ửng đỏ " pheromone của cậu dễ ngửi thật đấy ". Hình như anh vừa bị một alpha trêu chọc...đúng không ???
Danh sách chương