Sáng hôm sau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dựa trên sofa, bị Công Tôn lay tỉnh. Cả hai đều chẳng mở được mắt, vẻ mặt mơ màng.

Công Tôn nhìn họ, dở khóc dở cười: “Tối qua hai đứa làm gì hả? Hốc mắt đen xì rồi kìa.”

“Ai… Anh đừng nói nữa.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, xoay xoay chiếc cổ đau nhức, quay sang nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu vẫn cứ ngồi ngây ra đó, hiển nhiên là còn trong mơ.

Bạch Ngọc Đường lập tức tỉnh táo, đưa tay nhéo nhẹ cái mũi Triển Chiêu. Triển Chiêu vẫn ngơ ngác không phản ứng. Công Tôn nổi hứng, cũng đưa tay chọc chọc vào má Triển Chiêu. Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, vẫn cứ là mơ màng.

“Hay nhỉ, không làm mèo nữa, đi làm gấu mèo sao?” Công Tôn khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Sao cậu ta lại như thế?”

“Chưa tỉnh ấy mà.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng đáp.

Trạng thái khi thức dậy phân ra làm rất nhiều kiểu, có kiểu cáu kỉnh thì ắt có kiểu dịu ngoan. Nếu nói Công Tôn là kiểu gắt gỏng điển hình, thì Triển Chiêu là đại diện cho kiểu tâm trạng ngoan ngoãn. Chỉ cần anh không ngủ đủ, bị ép dậy, một khoảng thời gian tiếp đó sẽ trở nên cực ngốc, mặc kệ người ta bắt nạt thế nào, anh vẫn cứ mơ mơ màng màng không có chút năng lực phản kháng. Mỗi sáng, Bạch Ngọc Đường thường dậy rất sớm là vì thế. Nhưng mà khoảng thời gian này chỉ duy trì có chốc lát. Nếu Triển Chiêu đã hoàn toàn thức giấc, vẫn còn trêu anh thì tốt nhất nên chuẩn bị trước chuyện bị cào đi.

Chỉ có điều, hôm nay Bạch Ngọc Đường cũng không tỉnh táo, cho nên đã mải xoa xoa nhéo nhéo, quên mất thời điểm. Đôi mắt Triển Chiêu dần dần sáng lên, phát hiện Bạch Ngọc Đường đang nhéo má mình, chậm rãi quay sang.

“Miêu Nhi, tỉnh rồi hả?” Bạch Ngọc Đường cười, Triển Chiêu cũng cười lại, không báo trước mà “phập” một cái, cạp vuốt con chuột.

“A ~~ Shh…” Bạch Ngọc Đường vội rụt tay về, vừa xoa vừa gào, “Miêu Nhi, cậu bị dại hả? Đau chết thôi.”

Công Tôn phát hiện tình hình không ổn, chớp mắt bỏ chạy mất bóng. Triển Chiêu lắc lắc mái đầu, ngáp một cái, rồi xoay sang trừng Bạch Ngọc Đường vẫn đang xoa tay, “Đáng kiếp con chuột chết nhà cậu, ai bảo đánh lén tôi.” Lẩm bẩm xong thì đứng lên, chuồn vào toilet đánh răng rửa mặt.

Bạch Ngọc Đường bó tay rồi, chỉ còn nước đuổi theo thôi.

……

Bạch Trì xuống xe, kích động ôm theo một đống quà sáng đi vào cảnh cục. Bởi vì ở SCI, gần như ngày nào cũng có người chịu trách nhiệm trực, buổi sáng đi làm dù có mua dôi đồ ăn thì vẫn luôn có người chén sạch, cho nên Bạch Trì đã tập thành thói quen mua nhiều phần ăn sáng. Người của SCI mà không ăn thì chia cho các đồng nghiệp ở bộ phận khác cũng được. Từ lúc Bạch Trì gia nhập, SCI với các bộ phận khác thân lên không ít. Trước kia, các bộ phận khác với SCI đều đi theo tiêu chí kính nhi viễn chi (1), cũng là bởi trong SCI toàn là những chiến sĩ tinh anh, hơi thấy khoảng cách. Mà mặt khác, từ đội trưởng tới đội viên đều thuộc kiểu người ít nói, cả đám đều trưng ra vẻ khốc liệt, nói thần bí thì vô cùng thần bí, mà bảo lợi hại thì quả thực là lợi hại, chứ không ăn nhập lắm với chữ “hòa đồng”.

(1) kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.

Nhưng Tiểu Bạch Trì thì khác. Bình thường cậu hay chạy đi chạy lại giữa nhiều bộ phận để tìm tài liệu, có khi thi thoảng còn giúp đồng nghiệp mua này mua nọ, đưa đồ ăn, không chút cáu kỉnh cũng như chậm trễ. Dần dần, người của bộ phận khác nhìn thấy người của SCI đều lại gần hỏi han tán dóc vài câu, cứ đôi ba bận như thế, cuối cùng cũng không thấy quá khó ở, dù sao cũng là đồng nghiệp tuổi tác tương đương. Vì thế, Bao Chửng đã đặc biệt biểu dương Bạch Trì, nói cậu là một kỳ tích trăm năm mới có của Bạch gia, khẳng định là tổ tông Bạch gia hiển linh, phần mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi (2).

(2) phần mộ tổ tiên bốc khói xanh: Ý chỉ sự may mắn xuất hiện.

Chạy đến cửa cảnh cục, Bạch Trì gặp một đứa nhỏ đang đứng trước cánh cổng to lớn. Nó đang ngước lên nhìn tòa nhà cao cao, lại cúi xuống nhìn cái danh thiếp trên tay, khuôn mặt đầy vẻ do dự.

“Cậu bạn nhỏ, em tìm ai a?” Bạch Trì cầm quà sáng tiến lại hai bước. Có lẽ thoạt nhìn đã biết cậu không có chút đe dọa nào, em nhỏ cũng không còn thái độ đề phòng nữa, chỉ gật đầu, đưa cho Bạch Trì tấm danh thiếp.

Bạch Trì cúi đầu, thấy là danh thiếp của Triển Chiêu, lại nhìn lại đứa bé một chút, chỉ là một đứa bé trai sáu bảy tuổi, hơi gầy nhưng có vẻ khỏe mạnh, nước da màu đồng hiếu động. Nhìn kỹ các nét mặt của nó, đứa trẻ trông cũng dễ nhìn lắm, không phải khả ái, nhưng so với những đứa trẻ đồng trang lứa thì thực đẹp, chỉ là cái vẻ mặt thành thục này không nên xuất hiện trên một đứa trẻ như nó.

“Em tìm tiến sĩ Triển? Anh với anh ấy cùng một văn phòng, anh đưa em đi nhé?” Bạch Trì cố gắng tỏ vẻ hòa nhã dễ gần nhất có thể, còn đưa lồng màn thầu ra cho thằng nhóc, “Ăn sáng nhé?”

Đứa trẻ trước mặt Bạch Trì chính là Lạc Dương, nó chạy tới tìm Triển Chiêu. Lạc Dương nhìn “anh trai” vóc người nhỏ bé, khuôn mặt búp bê mắt to này, buột miệng hỏi: “Anh… cũng là cảnh sát?”

“Đúng vậy.” Bạch Trì vui sướng gật đầu.

“Ưm…” Lạc Dương nhìn đồ ăn sáng, nói: “Em ăn sáng rồi… Anh, thành niên chưa?”

“…” Bạch Trì cảm giác như bị hất một chậu nước đá vào mặt, trong nháy mắt trái tim đóng băng.

Nhìn vẻ mặt đã bị đả kích nghiêm trọng của anh trai trước mặt, Lạc Dương đã ý thức được hình như mình nhỡ mồm rồi, vội vàng vỗ vỗ Bạch Trì, nói: “Anh… Thoạt nhìn cũng không nhỏ như vậy.”

“Thật sao?” Bạch Trì ngừng vẽ vòng tròn, ngửa mặt lên nhìn Lạc Dương.

Lạc Dương lại đưa tay xoa xoa đầu Bạch Trì, nhìn đôi mắt long lanh của cậu, chiếc đuôi đằng sau vẫy vẫy, lòng thầm nhủ, thật là, cảnh sát kiểu gì cũng có ta.

“Đúng rồi, em tìm tiến sĩ Triển mà, đi, đi theo anh.” Bạch Trì đang định kéo tay Lạc Dương, nhưng Lạc Dương lại đột nhiên khựng lại, hai mắt nhìn thẳng về phía trước như trông thấy cái gì đó, rồi thì xoay người bỏ chạy.

“A…” Bạch Trì chạy theo vài bước, “Em ơi? Này…” Nhưng Lạc Dương đã chạy mất bóng.

“Kỳ lạ.” Bạch Trì xoa đầu khó hiểu, xoay chân muốn về, bỗng bị ai đó lao ra ngoài đụng phải.

“A!” Bạch Trì lảo đảo, những gì trên tay đều rơi hết xuống đất. Xoa xoa cái vai, Bạch Trì khom lưng nhặt đồ, trong lòng buồn bực, mới sáng sớm mà làm sao vậy? Lại nghĩ nghĩ, có lẽ cậu đã từng gặp cái người đụng mình ban nãy, tổ phó tổ xã hội đen thì phải, tên gì ấy nhỉ… Hình như họ Du? Ôm quà sáng đi ra thang máy, cậu gặp ngay Triển Chiêu đang đi từ trong ra.

“Anh…” Bạch Trì vừa mới gọi được một tiếng, Triển Chiêu đã vọt một bước xồ ra trước mặt cậu.

“Trì Trì, anh muốn ăn màn thầu!”

“Có, còn cả sữa đậu nành.” Bạch Trì vừa đưa quà sáng cho Triển Chiêu, vừa nói, “Anh ơi, ban nãy ở dưới lầu có một em nhỏ muốn tìm anh.”

“Thế à? Có phải thằng bé đen thui không? Nó đâu rồi?” Triển Chiêu không ăn sáng nữa, vội vàng hỏi Bạch Trì.

“Em bảo muốn đưa em ấy lên đây thì tự nhiên em ấy chạy… Anh? Anh định đi đâu a?” Bạch Trì còn chưa nói xong, Triển Chiêu đã nhét quà sáng lại vào tay cậu, xông ra ngoài.

“Chuyện gì vậy?” Tưởng Bình đi ra lấy đồ ăn sáng, thấy Triển Chiêu phi như bay đi, khó hiểu: “Tiến sĩ Triển tập thể dục buổi sáng hả?”

“Cho anh này!” Bạch Trì trút hết quà sáng vào tay Tưởng Bình, xoay người đuổi theo Triển Chiêu.

“Ai ~~” Tưởng Bình nhìn quà sáng trong tay, “Mình ăn không hết nhiều như vậy á!”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng từ toilet đi ra, “Sao vậy?”

“Không biết, tiến sĩ Triển chạy, sau đó Tiểu Bạch Trì cũng chạ…” Nói chưa dứt, Tưởng Bình lại thấy Bạch Ngọc Đường vọt về phía cầu thang bộ. Trầm ngâm một lúc, cầm một chiếc màn thầu lên cắn một miếng, “Giờ thì sếp cũng chạy.” Quay về văn phòng.

Triển Chiêu lao ra cảnh cục, nhìn bốn phía một chút, nhanh chóng suy nghĩ tính toán, anh chạy về phía con ngõ nhỏ đối diện.

Bạch Trì đuổi tới dưới lầu, mắt thấy Triển Chiêu chạy qua đường, lao vào ngõ, cũng vội vàng đuổi theo.

Triển Chiêu đi vào con ngõ, vừa nghe ngóng vừa tiến về phía trước, nơi chỗ quẹo có một mảnh giấy quăn queo thu hút sự chú ý của anh. Triển Chiêu lại gần nhặt nó lên, là danh thiếp của anh.

Đúng lúc đó, cách đó không xa, một giọng nam truyền tới, như đang mắng chửi ai. Triển Chiêu vội vàng đi về phía giọng nói. Mới đôi ba bước, anh đã trông thấy một gã đàn ông đang dí một đứa trẻ xuống mặt đất, đứa trẻ bị đè chính là Lạc Dương, trên tay và khóe miệng nó toàn là máu, trên cánh tay gã đàn ông kia cũng máu me be bét, chắc là bị cắn. Lạc Dương đúng là một đứa trẻ vô cùng hung hãn, muốn khống chế nó không dễ dàng chút nào, gã kia rõ ràng gặp khó khăn. Nhưng mà Triển Chiêu trông thấy gã đó đã bị chọc giận, một tay giữ Lạc Dương, tay còn lại rút một con dao ra, giơ lên muốn đâm…

Rút súng thì không kịp, Triển Chiêu hô to: “Làm cái gì đấy?!”

Gã đàn ông rõ ràng giật mình, động tác khựng lại. Triển Chiêu nắm lấy thời cơ, xông lên đẩy gã. Gã bị ngã bật ra, Triển Chiêu mới nhìn rõ kẻ bị mình đẩy chính là cảnh sát tổ xã hội đen, tổ phó Du Khánh Diên.

Du Khánh Diên trông thấy Triển Chiêu, vốn sửng sốt, xong ngay lập tức đã rút súng ra.

Một cách vô thức, Triển Chiêu chắn trước Lạc Dương, mắt thấy Du Khánh Diên vừa mới chĩa súng lên thì bị một người xô mạnh từ phía bên. Súng trên tay gã rơi xuống đất —- Là Bạch Trì!

Bạch Trì đẩy Du Khánh Diên cũng tự lăn sang một bên. Du Khánh Diên trở mình định đứng dậy, Triển Chiêu chợt thấy Lạc Dương phía sau xông mạnh lên, trên tay nó là nửa viên gạch, hung dữ đập vào mặt Du Khánh Diên.

“A!” Du Khánh Diên kêu thảm, máu chảy đẫm nửa gương mặt. Lập tức, Lạc Dương lại đạp một cú vào đầu gối gã. Du Khánh Diên kêu lên đau đớn, quỵ xuống đất, Lạc Dương nhặt viên gạch, tiếp tục đập vào đầu gã, cho đến khi thân thể mét tám của gã đàn ông ngã xuống đất. Sau đó, Lạc Dương sải bước tới, bóp chặt lấy cổ Du Khánh Diên.

“Ặc… ặc…” Du Khánh Diên bị thương, vô lực phản kháng. Hơn nữa, gã cũng không thể ngờ một đứa con nít lại tàn bạo và có sức lực như thế này. Lạc Dương siết chặt lấy cổ Du Khánh Diên, con mắt mở lớn, trong đôi con ngươi chỉ có vẻ mặt của gã, bất kể gã có giãy dụa ra sao, thằng bé cũng không buông tay. Du Khánh Diên đã bắt đầu mắt trợn trắng.

Triển Chiêu và Bạch Trì đứng bên, nhìn đến ngây người, một đứa trẻ mới từng này tuổi có năng lực như vậy thực vượt quá sức tưởng tượng của họ. Thằng bé y như một con mãnh thú non. Triển Chiêu dám khẳng đinh, Bạch Ngọc Đường thời niên thiếu, dù lúc tức giận nhất cũng chưa từng hung ác tàn nhẫn như vậy.

Hai người trong lúc đó như quên phải phản ứng ra sao, cho đến khi nghe thấy một giọng nói thản nhiên vang lên: “Thảo nào Trần Tiệp đánh giá thằng nhóc này là một đứa ngon, ra tay thật tàn nhẫn.”

Triển Chiêu sực tỉnh, xoay mặt sang, Bạch Ngọc Đường đã đứng đó từ lúc nào, đang quan sát.

“Cậu còn nhìn à!” Triển Chiêu trừng anh, lại nhìn hai thân thể trên đất, phải tách họ ra, nếu không Du Khánh Diên toi mất.

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, lại gần phía trước, một tay tóm lấy áo Lạc Dương, xách nó lên. Ánh mắt Lạc Dương không tốt lành gì, quay lại hung hãn nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường trừng nó một cái, chẳng hiểu vì sao, Lạc Dương dần dần bình tĩnh lại.

Được Bạch Ngọc Đường thả xuống đất, Lạc Dương nhìn sắc mặt sắp chết của kẻ đang giãy dụa bên chân. Du Khánh Diên thở dốc, đầu đầy máu. Thằng bé cúi đầu, vai sụp xuống, dường như có chút tiu nghỉu, cũng có chút hối hận.

Triển Chiêu hiểu, khuynh hướng bạo lực của Lạc Dương đang ở mức nhẹ, nhưng mà anh càng chắc chắn, đó là do di truyền, xuất phát từ trong gen, không phải do cuộc sống sau này mới thế. Nếu quả thật là do bị tổn thương tâm lý, hành động sẽ không lạnh lùng lại nhanh chóng rõ ràng như vậy. Hiện tại, biểu hiện sa sút tinh thần của nó nhất định có liên quan đến những quy phạm và nguyên tắc đạo đức mà Lạc Văn dạy dỗ, điều này cho tới nay đã khống chế bản năng của thằng bé một cách thực hiệu quả. Nhưng mà, nếu có một ngày tính mạng bị đe doạ, thứ tiềm năng đó sẽ bạo phát… Nguy hiểm như một cỗ máy giết người.

Bạch Ngọc Đường nhìn Lạc Dương đang ủ ê trước mặt, ngồi xổm xuống, vỗ đầu nó, nói: “Làm không tệ, cháu không chỉ cứu mình mà còn cứu hai anh cảnh sát vô dụng chỉ dùng được cái đầu kia.”

Triển Chiêu và Bạch Trì nheo mắt, liếc nhìn nhau, thầm muốn ngồi vào trong xó vẽ vòng vòng —– Tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng.

Lạc Dương có phần do dự ngẩng lên nhìn Bạch Ngọc Đường, ánh mắt nghi hoặc.

“Muốn tay không giết một kẻ lớn hơn cháu nhiều lần là chuyện không đơn giản, không tàn nhẫn là không làm được.” Bạch Ngọc Đường nhìn viên gạch trên đất, tiếp: “Lần sau lúc cầm gạch tấn công, nhớ phải đánh vào phần trán, như thế đã đủ để hắn không thể phản kháng rồi. Đánh vào gáy và thái dương thì sẽ dễ dàng gây chết người, còn đánh vào mặt thì vừa không phải giết kẻ đó, vừa khiến hắn đau sống không bằng chết!”

Lạc Dương nghĩ nghĩ một chút, gật đầu.

Triển Chiêu thực muốn cầm viên gạch kia đập Bạch Ngọc Đường. Con chuột đó dạy trẻ con cái gì vậy?! Bạch Trì bên cạnh lại còn xoa cằm suy tư: “Thì ra là thế.”

“Còn nữa!” Bạch Ngọc Đường chỉ vào Lạc Dương, “Muốn khống chế ai đó, không nhất định phải giết hắn. Khóa họng hắn cũng không phải là phương pháp có hiệu quả. Cháu có thể đấm vào mặt hắn, tháo khớp hắn, chưa hết giận còn có thể đấm liên hoàn vào bụng hắn, nhưng không được giết chết hắn!” Nói tới đây, anh dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Dương, gằn từng chữ: “Nhớ kỹ, căm phẫn không sai, phát tiết cơn giận cũng không sai, sai chính là cháu không thể khống chế được chính mình! Cháu khống chế căm phẫn, cháu thắng; căm phẫn khống chế cháu, cháu thua!” Nói rồi nhíu mày, “Hiểu chưa?”

Lạc Dương mở to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, ngay sau đó gật mạnh: “Vâng!”

+++
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện