Mãi đến khuya, Lạc Dương mới chìm vào giấc ngủ. Bạch Ngọc Đường ôm cậu nhóc vào phòng ngủ của khách, đắp chăn tắt đèn xong xuôi mới cẩn thận ra ngoài khép cửa.

Sau khi tắm gội, anh trở lại phòng ngủ của mình, Triển Chiêu đang ngồi trên giường, đờ đẫn nhìn một cái hộp trước mặt. Bạch Ngọc Đường nhìn được cái hộp, thiếu chút sặc nước bọt. Đó là cái hộp mà Đại Đinh Tiểu Đinh hôm bữa đưa anh, cái gì mà “hộp tình thú”.

“Miêu Nhi… Sao chủ động thế này?” Bạch Ngọc Đường vừa lau tóc vừa đi tới giường.

Triển Chiêu ngẩng lên, thấy Bạch Ngọc Đường thân trên không mặc áo, thân dưới quây mỗi cái khăn bông… “Chuột chết, mặc vậy hả?!”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn bản thân, tủi hờn: “Tôi vừa mới tắm xong, cậu muốn tôi mặc cái gì chứ?”

“Giờ Dương Dương ở đây, cậu kín đáo tí đi.” Triển Chiêu nói, chỉ chỉ cái hộp trên giường, “Thứ này giấu ở đâu được?”

Bạch Ngọc Đường cười: “Giấu làm gì?”

“Bị thấy thì hỏng!” Triển Chiêu nói nhỏ, xoay mặt một cái, liếc thấy thân trên của Bạch Ngọc Đường, vóc người con chuột đẹp thật, hình tam giác ngược, chân dài eo thon, còn có cơ bụng nữa kìa, đáng ghét!

“Vứt đi thì phí lắm.” Bạch Ngọc Đường lại gần, hôn một cái vào tai Triển Chiêu, “Không bằng chúng ta dùng hết đi…”

Triển Chiêu lườm tên kia, nghĩ nghĩ một chút, sau đó cười thật tươi: “Dùng hết? Cậu có thể?”

Bạch Ngọc Đường ngỡ ngàng, thấy ánh mắt gian tà mang theo ý cười đó rõi vào mình, còn cổ áo ngủ rộng mở, ẩn hiện xương quai xanh mê hồn…

“Miêu Nhi, cậu đừng hối hận a.” Vừa nói, vừa tiếp cận tới cần cổ Triển Chiêu.

“Hối hận cái gì?” Triển Chiêu hì hì cười, vênh cằm lên, áp vào má Bạch Ngọc Đường mà cọ cọ.

Bạch Ngọc Đường thở hắt một hơi, tóm lấy tay Triển Chiêu áp xuống, đang định ăn no, chợt nghe hai tiếng gõ cửa vang lên. Ngay sau đó, cửa được mở ra, Dương Dương thò đầu vào.

“RẦM” một tiếng.

Nhìn lại trên giường, chỉ có mỗi mình Triển Chiêu nở nụ cười ôn hòa, vừa chỉnh trang vừa chững chạc đàng hoàng hỏi, “Dương Dương, sao vậy? Không ngủ được à?”

Dương Dương nhìn quanh quất vài lần, không thấy Bạch Ngọc Đường ở trong phòng, có chút khó hiểu, “Con chỉ muốn xem các chú có nhà hay không thôi.”

Triển Chiêu sửng sốt, nhớ lại ban nãy Dương Dương đang ngủ thì được ôm vào phòng, khả năng tỉnh lại thấy không ai bên cạnh nên mới đi tìm.

“Ừm… Con ngủ tiếp đây, chú ngủ ngon.” Nói rồi, đóng cửa.

Triển Chiêu thở phào, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường ở dưới giường. Vừa rồi hoảng quá, anh đá một cái, làm rơi Bạch Ngọc Đường rồi.

Bạch Ngọc Đường đang nằm trên thảm, trên người là mấy thứ “tình thú” trong hộp ban nãy, la liệt toàn thân. Con chuột nào đó nhìn trần nhà, vẻ mặt u sầu.

“Tiểu Bạch.” Triển Chiêu duỗi chân, chọc chọc vào bụng Bạch Ngọc Đường, “Tắt đèn!” Thu chân, đắp chăn ngủ.

Bạch Ngọc Đường tiếc hận đứng dậy, đi tắt đèn. Xung quanh tối om. Lát sau, chợt nghe…

“Ai nha, chuột chết, làm trò gì hả?!”

“Cậu dám đá tôi xuống giường, xem tôi trị cậu thế nào.”

“Không được sờ chỗ đó!”

“Cứ sờ!”

“Nha…”

“Suỵt… Cẩn thận bị nghe giờ.”

“Ưm… Ư ư ~~ A…”

“Miêu Nhi…”

………

Sáng hôm sau, Triển Chiêu uể oải thức giấc, toàn thân đau nhức, “Chuột chết, chuột điên!”

Ra khỏi phòng, thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi vắt chân bên bàn uống cà phê đọc báo. Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng, mà trong bếp vẫn có tiếng động lạch cà lạch cạch vang lên.

“Dậy rồi à? Sao không ngủ thêm?” Bạch Ngọc Đường hơi nheo mắt, hôm qua điên đảo hơi muộn, sáng nay có lòng để mèo con ngủ thêm một chút, thế nào lại dậy sớm vậy? Triển Chiêu đang định mở miệng đáp thì thấy Tiểu Lạc Dương mặc tạp dề Bạch Ngọc Đường hay mặc, cầm cái mâm đi ra. Ngẩng đầu thấy Triển Chiêu, lại vui vẻ quay vào lấy thêm bữa sáng.

“Lạc Dương làm đấy.” Bạch Ngọc Đường gấp báo, chớp chớp nhìn Triển Chiêu, “Thằng bé còn giỏi hơn cả cậu. Thế này cũng tốt, về sau thêm một người nữa cho cậu ăn!”

Triển Chiêu thở phì phì, xoay người vào toilet đánh răng rửa mặt. Chưa được bao lâu, mồm ngậm bàn chải chạy lại, “Tiểu Bạch, có phải hôm nay Râu Quai Nón đi giải phẫu không?”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chúng ta tới thẳng bệnh viện. Sáng nay Công Tôn đã đi trước rồi, nói là muốn xem cái máy biến âm kia được cài vào thanh quản thế nào.”

“Kiệt Kiệt hôm qua lại nói chuyện bình thường!” Triển Chiêu rửa mặt xong, quay ra bàn, cầm cốc sữa Dương Dương pha, uống một ngụm, cắn thêm một miếng sandwich —- Ngon quá! Xoa đầu Dương Dương khen ngợi.

“Nói cách khác là hắn đã tìm được chỗ giải phẫu rồi.” Bạch Ngọc Đường đặt tờ báo xuống, “Mặc kệ là đến bệnh viện hay phòng khám tư nào, tóm lại là đã tìm được một đầu mối đáng giá.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, nói với Bạch Ngọc Đường, “Còn chuyện hắn nói muốn tìm anh trai ấy… Tôi muốn hỏi Râu Quai Nón một chút.”

“Ăn xong rồi đi!” Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ, “Hơn mười giờ chắc là xong thôi!”

Ba người gật đầu, tiếp tục ăn sáng. Đột nhiên, Dương Dương hỏi: “Tối qua có phải có động đất không ạ? Con thấy giường rung rung.”

“Phụt…” Bạch Ngọc Đường phun một ngụm cà phê.

“Khụ khụ…” Triển Chiêu sặc sữa.

……

Bạch Trì lái chiếc bọ rùa tới bệnh viện, dừng xe ở bãi đậu xe dưới lầu, tay cầm tài liệu mà Công Tôn gọi điện nhờ mang tới, vội vàng muốn chạy lên tòa cao ốc bệnh viện. Nhưng cậu lại bị thu hút bởi một chiếc xe đen có rèm che, chiếc xe trông quen quen.

Giương mắt nhìn, quả nhiên thấy một người đứng đó, tựa ở xe hút thuốc — là Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường tựa hồ đang ngây người, điếu thuốc cứ kẹp giữa hai ngón tay.

Từ góc độ này, nửa gương mặt củaBạch Cẩm Đườngbị khuất, Bạch Trì nhìn đường mũi cao thẳng in bóng dưới ánh mắt trời của người anh cả, gương mặt nghiêng thật hoàn mỹ. Bạch Cẩm Đường và Bạch Ngọc Đường khá giống nhau, nhưng lại mang đến cảm giác khác biệt hoàn toàn. Nếu nói thẳng ra, Bạch Ngọc Đường là khôi ngô thì Bạch Cẩm Đường là anh tuấn, cảm giác… là một người đàn ông trải đời.

Bạch Trì vẫn đang bình phẩm, chợt thấy Bạch Cẩm Đường quay sang nhìn cậu, anh có vẻ… buồn cười, khóe miệng nhếch lên.

Bạch Trì lập tức đỏ bừng mặt, bị phát hiện. Cậu ngây ra đấy nhìn lén một lúc lâu rồi.

Cuối cùng vẫn lại gần, lồng ngực Bạch Trì cứ đập bình bịch. Cậu đã quen với Bạch Ngọc Đường, mà hồi trước cũng không căng thẳng đến thế. Cậu mới gặp Bạch Cẩm Đường được mấy lần, hơn nữa người nhà họ Bạch như cũng tránh nhắc tới anh, nên cậu cũng có chút sợ hãi.

Tới trước mặt Bạch Cẩm Đường, Bạch Trì nhìn anh một chút rồi mới nhỏ giọng gọi: “Anh hai.”

Bạch Cẩm Đường gật đầu, không nói gì, hút thuốc, vỗ vỗ vào lưng Bạch Trì, như muốn cậu hãy ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên.

Bạch Trì vươn người, dè dặt hỏi: “Anh chờ anh Công Tôn ạ?”

Bạch Cẩm Đường gật đầu, miệng vẫn ngậm điếu thuốc: “Bao lâu nữa thì giải phẫu xong?”

“Nhanh thôi ạ!” Bạch Trì đáp, “Đến mười giờ, hiện tại đã chín giờ kém rồi.” Đang nói chuyện, Bạch Trì chú ý tới vẻ mặt của Bạch Cẩm Đường, thấy anh nhíu mày, hình như có gì đó không hài lòng.

Bạch Trì bẩm sinh mẫn cảm ở phương diện này, tưởng Bạch Cẩm Đường không vui với cậu, vội vàng nói thêm: “À ưm, em đi trước vậy…” Nói rồi, xoay người định rời đi, không ngờ lại bị Bạch Cẩm Đường tóm cổ áo lại. Không đợi cậu kêu một tiếng, anh đã kéo cậu ngồi xuống, trốn ra sau xe.

Bạch Trì không hiểu, vừa mới có phản ứng lại thì chợt nghe “bụp” một tiếng. Sau đó, bức tường đối diện xuất hiện một lỗ đen bốc khói… Ban nãy, nếu Bạch Cẩm Đường không kéo Bạch Trì xuống, cậu chắc chắn đã bị bắn trúng.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Thoáng chốc, Bạch Trì thấy Bạch Cẩm Đường cau mày, vừa lắng nghe động tĩnh vừa đưa tay ra, miệng chỉ nói đúng một từ: “Súng!”

Tuy nội quy cảnh sát đã quy định, súng không thể tùy tiện để bất kỳ ai sử dụng, nhưng Bạch Trì vẫn không chút do dự đưa cho Bạch Cẩm Đường. Bời vì cậu hiểu, đưa súng cho anh còn hữu dụng hơn là mình cứ giữ khư khư.

Bạch Cẩm Đường nhận súng, giật chốt, lắng nghe động tĩnh từ đối phương. Bạch Trì thoáng giật mình, động tác vừa rồi của Bạch Cẩm Đường cho thấy, anh đã quá quen với súng ống. Anh không phải cảnh sát, sao lại dùng súng thành thạo vậy?

Đang suy nghĩ, chợt một tiếng ca nhẹ nhàng vang lên.

Thoạt đầu Bạch Trì còn tưởng mình nghe lầm, có tiếng ngâm nga thế nào được chứ. Nhưng nghe kỹ lại, không nhầm đâu, quả thật có người đang hát, hơn nữa… hình như đang hát bằng ngoại ngữ, cũng không phải tiếng Anh.

Vô thức xoay sang nhìn Bạch Cẩm Đường, Bạch Trì muốn xem anh định xử trí thế nào. Nhưng cậu sửng sốt. Bạch Cẩm Đường tay cầm súng, mắt cứ mở thao lao, sắc mặt tái nhợt, cả cơ thể như ngừng hô hấp.

Bạch Trì vỗ nhẹ anh một cái, Bạch Cẩm Đường mới phục hồi tinh thần, sau đó cau chặt đôi mày, vẻ mặt nghiêm trọng. Anh lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái, thấy có kết nối rồi đưa nó cho Bạch Trì, ra hiệu cậu đừng lên tiếng.

Bạch Trì cầm điện thoại, số máy hiển thị trên màn hình là số của Bạch Ngọc Đường.



Tiếng rung “rì rì” vang lên, Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu, “Miêu Nhi, xem là ai.”

Triển Chiêu theo thói quen thò tay vào túi áo Bạch Ngọc Đường, lấy điện thoại ra, mở máy nhìn, là Bạch Cẩm Đường.

“Anh hai.” Bấm nút nghe, “Alo? Anh hai?”

Một lúc lâu, đầu dây bên kia không có tiếng đáp nhưng lại loáng thoáng có thanh âm truyền ra, giống như ai đang ngâm nga hát.

Trong xe, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cả Tiểu Lạc Dương ở ghế sau nữa, đều sửng sốt.

“Tiếng gì thế?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Triển Chiêu cau mày, “Là một bài đồng dao Ý.”

“Con nghe cái này ở đâu rồi ấy.” Lạc Dương đột nhiên nói.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, đang thấy khó hiểu, đột nhiên trong điện thoại có những tiếng “bùm bụp” súng nổ.

Sau đó là một chuỗi tiếng động vội vàng.

“Ngọc Đường!” Triển Chiêu vừa kêu lên một tiếng, Bạch Ngọc Đường đã nói, “Nắm chặt!”



Bạch Trì cầm điện thoại, cảm thấy tiếng ca ngâm nga kia đang đến gần. Lúc này, Bạch Cẩm Đường tóm lấy cậu, vọt tới đuôi xe. Vừa di chuyển, một viên đạn đã rơi trúng xuống nơi họ vừa nấp ban nãy. Trong nháy mắt, Bạch Trì trông thấy bộ dạng kẻ nổ súng —- Là Râu Quai Nón? Không phải, giống đấy, nhưng hình như có khác biệt!

Bạch Cẩm Đường không nổ súng, kéo Bạch Trì trốn sau cột đá ở bãi đỗ xe, sau đó thấp giọng hỏi: “Ai?”

Bạch Trì lắc đầu: “Không biết.”

“Chú không biết?” Bạch Cẩm Đường càng nghi hoặc.

Đúng lúc đó, tiếng phanh xe vang lên. Đó là chiếc xe thể thao màu bạc của Bạch Ngọc Đường, đang vọt vào bãi đỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện