Lạc Thiên, Tần Âu mang theo Mã Hân cùng Hạ Thiên tới trước cửa một tòa biệt thự nào đó ở hoa viên tiểu khu thành phố S.

Có một bà dì hơn 40 tuổi cầm một chuỗi chìa khóa, đứng ở cửa, đang chờ họ.

Dì kia là người hầu nhà Ngô Thiến, đem chìa khóa đưa cho nhóm Lạc Thiên xong, nói cho họ, biệt thự này từ sau khi gặp chuyện không may thì không thay đổi gì, vẫn bảo trì nguyên dạng.

Mã Hân hỏi dì, “Dì ơi dì vẫn luôn giúp việc ở nhà họ Kiều sao?”

Bà dì gật gật đầu, “Ừ, dì chiếu cố phu nhân chắc cũng được mười lăm năm rồi.”

Lạc Thiên cùng Tần Âu liếc mắt nhìn nhau một cái, Tần Âu hỏi, “Dì có biết nhiều về Kiều Hi không ạ?”

Bà dì nhíu mày, thở dài, nói, “Cậu chủ có chút đặc biệt, khá trầm mặc ít lời, vốn tình hình có xấu đi, sau khi khám bệnh rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng lại đã xảy ra chuyện như thế.”

“Khám bệnh?” Mã Hân tò mò, “Anh ta bệnh gì a?”

Bà dì kia bất đắc dĩ chỉ chỉ đầu, “Chỗ này có vấn đề, cũng không biết là bệnh tâm lý hay là bệnh tâm thần, tóm lại lão gia mời chuyên gia rất nổi tiếng về khám cho cậu ấy.”

“Cậu ta bệnh từ nhỏ sao?” Hạ Thiên hỏi.

“Cái này thì thật ra dì không rõ lắm.” Vị kia bà dì nói, “Dì được lão gia mời đến lo việc chăm sóc phu nhân thôi.”

“Vậy, vị phu nhân tiền nhiệm, dì có từng gặp chưa?” Mã Hân hỏi.

Bà dì lắc lắc đầu, hình như còn có chút sợ hãi, “Lúc dì đến nhà học Kiều, vị phu nhân kia đã tạ thế, hơn nữa ở nhà, bà ấy chính là cấm ngữ, tuyệt đối không thể nhắc tới.”

“Vì sao a?” Hạ Thiên cảm thấy nhà họ Kiều có chút thần bí.

Bà dì do dự một chút, hạ giọng nói, “Dì nghe nói, bệnh của cậu chủ, là do di truyền từ vị phu nhân ban đầu kia, tầng cao nhất của biệt thự này.” Bà dì giơ tay chỉ chỉ phía sau biệt thự.

Mọi người nhìn vào, một tòa biệt thự cỡ lớn bốn tầng thậtc xa hoa, tầng cao nhất là một cái đỉnh nhọn, có một phiến cửa sổ ở mái nhà, bên ngoài rào lưới sắt.

“Nghe nói phu nhân nhảy xuống từ chỗ đó.” Bà dì nói, “Tầng cao nhất biệt thự có cửa sắt khóa trái, dì tới giờ chưa từng lên, sau khi phu nhân qua đời cửa của tầng bốn hình như chưa từng mở lại.”

“Ý của dì là, vị phu nhân trước kia là bị nhốt ở tầng bốn?” Mã Hân nhíu mày, “Như thế không phải nhốt sao?”

Bà dì lắc lắc đầu, “Cụ thể dì cũng không rõ lắm, nhưng mà chẳng phải có vài người bệnh nặng trong bệnh viện tâm thần cũng bị nhốt đó sao? Lão gia có mời chuyên gia bệnh tâm thần, có thể là không muốn đưa phu nhân nhốt vào bệnh viện, cho nên nhốt ở trong nhà chăng? Dì nghe người từng làm ở trong này trước kia nói, lão gia rất thương phu nhân.”

“Lão gia nhà dì thì thế nào?” Lạc Thiên hỏi tiếp, “Nghe nói hắn rất mê tín?”

“Ấy......” Bà dì cau mày, “Lão gia rất tốt! Tuy rằng là chủ nhưng rất hòa khí không ra vẻ, nói ông ấy mê tín, dì làm ở nhà ông ấy nhiều năm như vậy, nhưng không thấy thế. Dì tuy rằng không có học hành gì mấy, nhưng các cháu cứ nghĩ xem a! Nếu lão gia thật sự mê tín như vậy, vậy bệnh của phu nhân cùng cậu chủ, ông ấy vì sao phải mời bác sĩ chuyên gia đến trị, chứ không phải mời đại tiên các loại gì đó? Đúng không?”

Tất cả mọi người cười gật gật đầu, khỏi bàn, bà dì này nói rất có lý.

“Vậy dì có từng gặp vị Hậu thiên sư kia chưa?” Mã Hân hỏi.

Bà dì lắc đầu, “Táng tận lương tâm a! Đó chắc chắn là kẻ lừa đảo! Có điều sau khi án bắt cóc xảy ra, lão gia đưa phu nhân đến nơi khác, để tránh gây trở ngại cảnh sát điều tra, dì đi cùng phu nhân, cho nên trong nhà xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng chỉ nghe nói.”

“Vậy lúc ấy trong nhà, trừ Kiều Viễn Tân cùng Hậu thiên sư ra, còn có ai khác không?” Tần Âu hỏi.

“À...... Trong nhà vốn nghe nói có không ít người hầu, đều là để chăm sóc phu nhân tiền nhiệm. Bất quá sau khi phu nhân tạ thế, những người đó đều rời đi, rồi đến dì với ông Dương, sau khi lão gia mất, ông Dương trở về nhà cũ, nghe nói năm trước đã qua đời.”

Lạc Thiên cùng Tần Âu gật đầu, từ chỗ dì bảo mẫu bước đầu hiểu biết tình hình nhà họ Kiều, xem ra quan hệ nhà họ Kiều còn rất phức tạp.

Tần Âu dùng chìa khóa mở cửa sắt đã rỉ sét ra, trên cửa tích một tầng bụi thật dày, xem ra đã rất nhiều năm không ai tới.

Lạc Thiên đi vào trong, lấy ra điện thoại gọi cho Tương Bình, nhờ cậu tra thử tình trạng người vợ trước của Kiều Viễn Tân, cùng với bệnh án bệnh tâm thần của bà, xem có bác sĩ nào từng trị liệu cho bà.

Trong sân biệt thự cỏ dại mọc thành bụi, nắp hòm thư đã bị nhét đầy, Hạ Thiên mở hòm thư ra, cầm túi vật chứng, thu hồi toàn bộ thư tín.

Triển Chiêu trước đó có dặn họ, có mấy thứ này nọ phải mang trở về, một là tất cả bưu kiện, hai là toàn bộ đĩa CD, văn kiện, bộ sách, cùng với máy tính trong phòng Kiều Hi.

Mã Hân đang cầm camera, bắt đầu chụp lại bên ngoài tòa biệt thự, nâng ống kính lên chĩa vào lưới sắt tầng bốn, Mã Hân không khỏi cảm khái, “Quả thực giống như sống trong tù vậy”.

Hạ Thiên đem túi vật chứng cất vào ba lô, nghe thấy lời Mã Hân nói, cũng đáp, “Có thấy đáng sợ không? Tầng cao nhất giam giữ một bệnh nhân tâm thần, cả gia đình sống trong một tòa nhà, quá nhiều áp lực!”

“Cũng khó trách Kiều Hi từ nhỏ lại không bình thường.” Tần Âu cùng Lạc Thiên đều là hai ông bố tận tâm, ngẫm lại hoàn cảnh cuộc sống của Kiều Hi trước đây, cảm thấy rất bất hạnh.

Thăm dò cơ bản ngoài sân xong, bốn người tới cửa biệt thự.

Mở ra cánh cửa gỗ lớn của biệt thự, phát hiện bên trong rất rộng thoáng, biệt thự này lấy ánh sáng không tồi.

Mã Hân ngẩng mặt nhìn cửa sổ cao cao, “Tốt hơn so với trong tưởng tượng, không hề âm trầm.”

Những người khác cũng gật đầu.

Lầu một là đại sảnh, bố trí rất xa hoa, phía sau có phòng bếp cùng phòng người làm, không có gì đặc biệt, cuối cùng còn có một sân sau, cửa thủy tinh chạm đất, Lạc Thiên nhìn ra, sân sau có một bể bơi còn có một căn phòng thủy tinh, có thể là nhà kính trồng hoa, họ chuẩn bị lát nữa qua xem.

Bố cục biệt thự cũng khá đơn giản, bởi vì thiết kế đỉnh nhọn, cho nên diện tích các tầng là giảm theo trục, tầng thứ hai vốn của Kiều Viễn Tân, có một phòng ngủ cùng một thư phòng, thư phòng rất lớn, xem ra là dùng lúc làm việc.

Mã Hân lượn tới lượn lui, định nghĩa, “Ừm...... Kiều Viễn Tân trước khi vợ chết, hẳn là không có ngoại tình.”

Tất cả mọi người nhìn cô, “Từ chỗ nào mà phán vậy?”

“Mọi người có thấy thư phòng Bạch đại ca chưa?” Mã Hân nháy mắt mấy cái.

Mọi người xoa cằm.

“Trong đó chỗ nào cũng đều là đồ của chủ nhân em, gì mà chặn giấy xương khô a, ly thủy tinh xương khô a, gạt tàn hình quả tim người a, còn có tạp chí pháp y học chủ nhân em đọc trong thư phòng anh ấy để lại vân vân, còn cả một đống lớn phim kịnh dị.” Mã Hân híp mắt, chỉ chỉ bốn phía, “Nơi này trừ văn kiện cùng đồ hắn làm việc ra, cũng chỉ có sách về bệnh tinh thần!”

Tần Âu cũng phát hiện, gần như một cả giá sách, đều là sách về tâm thần học cùng tâm lý học.

“Chụp lại hết đi, cho tiến sĩ Triển xem qua.” Lạc Thiên nói.

Mã Hân cầm camera chụp, Hạ Thiên mở bàn làm việc của Kiều Viễn Tân ra, xem tài liệu bên trong, tìm những thứ Triển Chiêu bào cậu tìm —— danh bạ điện thoại cùng danh thiếp, còn có lịch trình các loại.

“Ế?”

Lúc này, Mã Hân hình như là nhìn thấy gì đó, buông camera, chạy tới trước giá sách, rút ra một quyển sách hơi mỏng màu sắc rực rỡ.

Lạc Thiên đi tới, thấy đó là một quyển giống như niêm giám của bảo tàng, mà dấu hiệu hình cây màu xanh biếc kia lại hết sức bắt mắt.

“Hình như là niên giám của bảo tàng mà nhóm sếp đến xuất bản.” Tần Âu cũng nhìn thoáng qua.

Hạ Thiên cầm túi vật chứng lại, cất niêm giám về cho Triển Chiêu xem.

Mọi người lượn quanh thư phòng một vòng, rồi lên đến tầng ba.

Tầng ba là phòng Kiều Hi, trừ nhà vệ sinh cùng phòng tắm ra, chỉ có một phòng chính, là thư phòng bố trí quỷ dị trước đó mọi người đã thấy trên ảnh.

Hạ Thiên mở cửa ra, phát hiện độ rộng thoáng khác với các phòng còn lại, phòng này khá là âm u.

Lạc Thiên đi vào, mở bức màn ra...... Phòng nháy mắt sáng lên.

Nhìn trực tiếp phòng, cái loại cảm giác chấn động đó, rất khác so với xem ảnh chụp.

“Căn phòng thật đáng sợ!” Hạ Thiên lắc đầu.

Tần Âu cùng Lạc Thiên hai ông bố đều cảm thấy quả thực không thể tin được, lại có người để con mình ở trong căn phòng như vậy sao? Nếu Dương Dương hay Tiểu Dịch có một ngày biến phòng chúng thành cái dạng này, tuyệt đối phải tìm tiến sĩ Triển xem bệnh!

Mã Hân cầm camera, dựa theo Triển Chiêu yêu cầu, bắt đầu chụp lại hoàn chỉnh căn phòng, Lạc Thiên cầm xâu chìa khóa bảo mẫu đưa, hỏi, “Tầng bốn bị khóa, không có chìa khóa sao?”

“Hình như không có cái nào khớp.” Tần Âu cùng Lạc Thiên rời khỏi phòng trước, nhìn phía cầu thang cách đó không xa, thông lên tầng bốn.

Tầng bốn xác thực mà nói kỳ thật là gác xép, một cái cầu thang rất hẹp là có thể thông lên, giữa cầu thang có một cánh cửa sắt màu đen, trên cửa có ở khóa.

Tần Âu nhìn nhìn ổ khóa, “Chỉ là ổ khóa bình thường mà thôi.”

Nói xong, xin Mã Hân cái kẹp tóc, cầm lấy ổ khóa, chuẩn bị cạy khóa.......

Có điều Tần Âu nhíu mày nhìn chằm chằm ổ khóa trong chốc lát, rồi kêu Mã Hân đến chụp ảnh.

Lạc Thiên cũng cúi đầu xem cái ổ khóa, chỉ thấy chỗ ổ, có mấy dấu vết rõ ràng.

“Ổ khóa này từng bị cạy sao?” Lạc Thiên hỏi.

“Hẳn là thế!” Tần Âu nói xong, cầm kẹp tóc cạy khóa.

Mã Hân đứng ở cửa sắt, nhìn lên trên lầu, từ đây không thể trực tiếp nhìn thấy tình trạng tầng bốn, bởi vì còn có nửa đoạn cầu thang, hơn nữa là góc quẹo vào.

Không bao lâu, chợt nghe “cụp” một tiếng, khóa bị mở ra.

Mã Hân cùng Hạ Thiên vỗ tay, không hổ là chuyên gia phá bom a, cạy khóa chỉ là chuyện nhỏ!

Mở khóa ra, kéo cửa sắt, roạt một tiếng...... Trong phòng trống trải, đột nhiên vang lên một loạt tiếng “đinh đang đang”.

Tiếng vang bất thình lình dọa Hạ Thiên cùng Mã Hân sợ tới mức hảy dựng.

Tần Âu ngẩng mặt, phát hiện trên cửa không có cơ quan, vì thế thăm dò đi lên, thấy chỗ đỉnh chóp cầu thang quẹo vào, treo một chuỗi chuông gió sắt. Trục cửa sắt nối liền lên đến phía trên, có một thanh sắt nối cùng chuông gió, vì thế chỉ cần mở cửa, chuông gió sẽ vang lên.

Mã Hân nhíu mày, “Oa! Thật biến thái!”

Lạc Thiên cùng Tần Âu liếc mắt nhìn nhau, thực sự hoàn toàn trong trạng thái giam giữ, cho dù là người bệnh tâm thần, nhưng như thế này dám chắc hợp pháp sao? Cầu thang phía sau cửa vẫn vô cùng hẹp, chỉ có thể đi từng người, Lạc Thiên đi lên trước, Mã Hân giơ camera đi theo phía sau......

Lên lầu, thật bất ngờ, tầng bốn vô cùng sạch sẽ, vách tường bốn phía đều chèn xốp mềm mại, trên mặt đất cũng là một lớp thảm mềm, tất cả chân bàn, trụ giường, lưng ghế dựa các loại, đều có bọc xốp ở viền, có thể là sợ nữ chủ nhân té ngã bị thương.

“Cảm giác kỳ lạ!” Mã Hân chậc chậc hai tiếng, bắt đầu chụp khắp nơi.

Tần Âu đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thấy hai khung cửa sổ, một khung quay về phía cửa lớn, một khung khác quay về sân sau, góc độ này có thể rõ ràng nhìn thấy nhà kính trồng hoa.

Giường đặt dựa vào vách tường một bên, Hạ Thiên tìm dưới gầm...... Đây cũng là Triển Chiêu giao, nói cậu chú ý gầm giường, sô pha, ngăn tủ các thứ, xem có đồ vật gì hay không.

Hạ Thiên quỳ rạp trên mặt đất xem gầm giường, lại chú ý tới, trên sàn nhà dưới chân giường, có một dấu vết.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn, vẫy tay với Mã Hân.

Mã Hân ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua, “Giường này hình như thường xuyên di chuyển!”

Tần Âu kéo giường một chút...... Phát hiện giường không nặng, rất dễ dàng kéo theo vách tường.

Lạc Thiên đi qua, sờ soạng lớp xốp trên tường, kéo ra một chút, phát hiện mặt xốp có thể bóc được...... Sau đó, Lạc Thiên bóc sang bên cạnh......

Vốn lớp xốp phủ kín mặt tường đều bị kéo ra.

Lúc lớp xốp bị nhấc lên, đồng thời lộ ra vách tường phía dưới, chợt Mã Hân cùng Hạ Thiên cùng nhau “Oa!” một tiếng.

Tần Âu cùng Lạc Thiên thấy, đều nhíu mày...... Chỉ thấy trên vách tường dưới lớp xốp, có một bức tranh, nhìn quá mức quen mắt, đúng là hình gia phả kiểu cây trên vách tường tòa thành cổ của gia tộc săn bắn kia, ở chạc cây gia phả, cũng ghim con bướm, có điều con Night Butterfly này lại không phải tiêu bản, mà là dùng giấy màu đen làm thành.

Mã Hân lấy ra máy tính bảng, chụp lại so sánh với gia phả cây chụp trong tòa thành cổ, kết quả chính là —— kết cấu giống nhau như đúc!

“Nói như vậy, nếu mấy năm nay ở trong tòa thành cổ là Kiều Hi.” Tần Âu nhíu mày, “Thì gã là dựa theo bức tranh này của mẹ mình, tạo ra gia phả?”

......

Cửa bảo tàng.

Nhóm Triển Chiêu vòng vo mấy lần, mới tìm được cửa vào, bảo tàng này mở cũng thật bí ẩn, tìm cửa phải tìm nửa ngày.

Một cánh cửa thủy tinh màu đen, bên trong có tấm bảng viết open.

Triển Chiêu xoa cằm —— đây có chắc là bảo tàng không vậy? Cảm thấy giống quán cà phê, cái kiểu ế ẩm nữa.

Bạch Ngọc Đường đẩy cửa đi vào.

“Đinh đinh đang” tiếng chuông gió vang.

Bạch Ngọc Đường theo tiếng nhìn lại, thấy trục cửa thủy tinh môn hợp với một thanh cọc liên động, thông đến vị trí đỉnh, trên đó có một thanh sắt gắn trực tiếp ở đỉnh chuông gió, chỉ cần mở cửa, chuông gió sẽ kêu.

Triển Chiêu hơi hơi nhướn mày —— đây thiệt sự là bảo tàng sao?

Mọi người vào cửa, liền nhìn thấy một đại sảnh rất nhỏ, không có ai cũng không có tiếp tân, chỉ có một cái máy đặt ở chính giữa, có chút giống máy lấy số ở ngân hàng.

Triển Chiêu đi qua nhìn, trên màn hình biểu hiện —— 1 phiếu giá năm đồng.

Triển Chiêu chớp mắt, ở lỗ nhập nhét vào năm đồng xu, giơ tay ấn nút, máy kia “nuốt” năm đồng tiền vào.

Lúc sau “cách” một tiếng, phiếu đi ra.

Triển Chiêu giơ tay cầm phiếu xem, lại nhét thêm hai mươi đồng vào...... Theo sau đó là 4 phiếu, mỗi người một phiếu.

Trên vách tường màu trắng đối diện máy lấy số có một mũi tên màu đỏ, viết —— lối vào.

Năm người đợi một chút, cũng không thấy có nhân viên công tác đến tiếp đón, đành phải đi theo mũi tên.

Theo mũi tên chỉ vòng vào một góc quanh, ánh sáng tối sầm xuống, phía trước xuất hiện một cánh cửa, bằng da rất dày nặng, có chút giống cửa lớn rạp chiếu phim dùng để cách âm.

Bạch Ngọc Đường giơ tay đẩy cửa ra, phía trước càng thêm u ám, một hành lang thật dài, xuất hiện trước mắt mọi người. Hai bên tường một nửa màu màu trắng, nửa còn lại màu xanh biếc, trên mặt đất lát đá cẩm thạch hoa cúc. Hai bên hành lang cách một khoảng lại có một cánh cửa gỗ, nhìn có cảm giác giống như hành lang khu điều trị nội trú trong bệnh viện, có điều là kiểu khu nội trú đã cũ.

Phía trên hành lang có đèn huỳnh quang, đa số là không sáng.

Mọi người đi vào, đi tới trước cánh cửa thứ nhất, chỉ thấy cửa khép hờ, trên cửa dán giấy, bên trên dùng mực đen đóng dấu bốn chữ —— phòng triển lãm số 1.

Mọi người nhịn không được khóe miệng giật giật —— thế này cũng được?

Triệu Tước nhìn nhìn vé vào cửa, “Khó trách phiếu chỉ có năm đồng!”

Đẩy ra cánh cửa khép hờ, đi vào phòng triển lãm số 1, bên trong tối như mực.

Có những cột trụ thủy tinh dựng thẳng trong phòng triển lãm, có đèn chiếu ánh sáng màu lam, chiếu sáng các trụ thủy tinh, trong trụ có chứa nước, nói đơn giản một chút chính là giống loại trụ trong công viên hải dương trưng bày sứa vậy.

Có điều, trụ thủy tinh chứa không phải loài sứa nhẹ nhàng mềm mại, mà là một vài...... thi thể dị dạng vặn vẹo.

Có thể thấy được, trong trụ thủy tinh cũng không phải nước, mà là formalin.

“Má nó!” Triệu hổ đứng trước một cột trụ, nhìn thấy bên trong một khối thi thể y như người ngoài hành tinh, “Hẳn là nên đưa Công Tôn cùng đến.”

Triển Chiêu dừng chân trước một khối thi thể có chút xấu xí, giống kiểu người cá, “Đây là lắp ghép vào hay là hiệu quả hoá trang vậy?”

Mới vừa hỏi, chợt nghe một giọng âm trầm từ phía sau truyền đến, “Là thật đó...... Ai nha!”

Triển Chiêu quay ngoắt đầu lại, thấy sau mình một người bị Bạch Ngọc Đường kéo giật ra, sau đó rầm một tiếng bị đè chặt trên cây cột trụ cạnh đó.

Người nọ mặc một cái áo blouse trắng, đeo một cái kính quái dị, dùng dây thừng trói chặt, một tay bị Bạch Ngọc Đường bẻ ra sau, mặt dán lên mặt cột trụ thủy tinh đựng thi thể rắn hai đầu, tay kia thì ôm lấy cây cột, “Đau quá đau quá...... Ai nha, anh đẹp trai mau buông tay! Người ta không thích thô bạo như vậy!”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, nhíu mày buông tay ra.

Người nọ xoa vai quay đầu lại.

Mọi người đầu tiên chú ý tới cái kính hắn đeo.

Đó là một cái kính lắp ghép khá cổ quái, bình thường đến cửa hàng kính lúc đo mắt ghi số, mới dùng đến loại này, chính là kiểu kính có gọng sắt lớn khung hình tròn phía trước có rất nhiều rãnh ghim, có thể nhét vào không chỉ một thấu kính.

Người nọ nhét ít nhất cũng phải 2-3 thấu kính, thoạt nhìn rất buồn cười.

“Ây......” Người nọ đánh giá mọi người trước mắt một chút, giơ tay tháo xuống cặp kính kia.

Nhờ ánh đèn sáng màu lam mỏng manh, mọi người cũng đánh giá người trước mắt.

Người này hơn 40 tuổi, cao trung bình nhưng rất gầy, xương gò má cao còn má thì lõm, khung mặt rõ ràng, đôi mắt đen nặng trĩu, giống như đã vài ngày chưa ngủ, hai mắt rất lớn, bọng mắt dày, lúc nhìn chằm chằm mọi người thấy có vẻ có chút thần kinh, mặc áo sơmi đen quần đen, khoác áo blouse trắng, tóc đen ngắn vừa, đầu nhìn có vẻ đã lâu không gội, tóc đen bóng nhẫy dính xuống tận hai sườn trán.

Nhóm Triển Chiêu xem xét một chút, không chút do dự phân loại hắn thành —— kiểu biến thái hư hư thực thực!.

“Anh là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.

“Ha ha.” Người nọ giơ tay, từ trong túi áo blouse rút ra danh thiếp đưa qua, “Tại hạ là quản lý của nơi này.”

Bạch Ngọc Đường giơ tay nhận tấm danh thiếp, gặp bên trên in tên là —— Khai Bân.

Người nọ thu tay, nhẹ nhàng xoa hai bàn tay, cười toe toét răng vàng, giọng có hơi nghẹt, nháy mắt tưng bừng nói với mọi người, “Hoan nghênh đại giá!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện