Xúc cảm vừa nóng vừa mềm mại truyền từ môi tới tứ chi làm người phải giật mình, cả hai đều cùng sửng sốt……

Triển Chiêu ngạc nhiên mở to mắt.

Bạch Ngọc Đường cũng không phải lần đầu tiên hôn anh, từ nhỏ đến lớn, người nọ tựa như luôn có rất nhiều tiếp xúc thân thể với mình, không phải sờ sờ thì cũng là cọ cọ, sau khi lớn lên, càng thương xuyên hôn nhẹ, ôm một cái. Có lẽ là bởi vì từ lúc nhỏ cho đến lúc lớn đều ở cạnh nhau, vì thế Triển Chiêu thường ghét nhất là cùng người khác tiếp xúc gần gũi, đối với đụng chạm của Bạch Ngọc Đường đã tập thành quen thuộc, chỉ là lần này — không giống những trò đùa giỡn hay trêu cợt trong quá khứ, động tác của Bạch Ngọc Đường có một tia hung hãn, hai tay siết chặt lấy thắt lưng mình, chuyên chế bá đạo kéo Triển Chiêu về phía anh, tựa như sợ mình sẽ chạy trốn, hơi thở nóng bỏng trôi lượn lờ giữa hai người, cứ như đang phải chịu đựng cái gì đấy. Triển Chiêu bối rối, tâm hoảng ý loạn, đáng tiếc phía sau là bức tường, trước mặt người lại ép sát, không có chỗ chạy trốn.

Bạch Ngọc Đường cũng bị động tác của chính mình dọa cho giật nảy.

Vừa rồi trong nháy mắt, ý thức được Triển Chiêu thiếu chút nữa bị người bắt đi, bộ não từ trước đến nay luôn bình tĩnh đột nhiên xuất hiện một khoảng trống. Thấy hắn bình yên vô sự, tự nhiên lại có một cơn tức giận nảy lên, thân thể cử động trước cả suy nghĩ — đến lúc tỉnh táo lại thì đã gần gũi giao hòa. Thân thể cứ như không khống chế được, càng ra lệnh cho chính mình dừng lại, thì càng khao khát được nhiều hơn.

Kỳ thật Bạch Ngọc Đường đã sớm phát hiện, chính mình tựa hồ có một loại khát vọng muốn đụng chạm vào Triển Chiêu, tiếp xúc thân thể làm anh an tâm, có lúc anh thậm chí nghĩ bản thân không bình thường, vì loại dục niệm ít người nghĩ đến này, có lẽ đang chậm rãi nảy mầm trong ngực anh. Quan hệ quá thân thiết và quá phận này làm Bạch Ngọc Đường cố gắng lảng tránh phần rung động kia, mỗi lần anh đều thành công quên nó đi, thế nhưng, cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, mạnh mẽ! Anh có thể chạm đến sự mềm mại của người nọ, gần gũi hôn môi như nếm món tráng miệng ngọt, hương vị của làn da trắng, chiếc cổ cao, tay chân dài và mảnh khảnh… Tựa như hiện tại, cảm giác trong lòng không thể nào thỏa mãn, chết tiệt, muốn hắn!

Có một số việc bắt buộc, dù trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiếp nhận, nhưng thế nào cũng không thể chuẩn bị hoàn hảo.

Xa xa truyền đến tiếng chân mất trật tự, Triển Chiêu đẩy mạnh Bạch Ngọc Đường ra.

Thối lui vài bước, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu tựa trên vách tường, vẻ mặt rối loạn nhìn anh, hai mắt trợn tròn, môi vì vừa hôn mà vẫn còn ươn ướt và bóng, mặt lại đỏ… Thật đáng yêu.

“Sếp!” Triệu Hổ chạy vào ngõ nhỏ, mọi người lúc nãy hồi phục tinh thần thì phát hiện không thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đâu, bèn cuống quít tìm kiếm khắp nơi, chạy vào ngõ nhỏ, đã thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đứng tách ra hai bên, mắt to trừng mắt nhỏ… Chẳng lẽ lại cãi nhau? Cảm giác không khí giữa hai người có chút quỷ dị, mọi người trong S.C.I. đều không dám tới gần.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nở nụ cười, liếm môi mình một cách bất minh. Triển Chiêu đứng đối diện nhìn động tác của anh, mặt càng lúc càng hồng, xoay người rời đi, đi được hai bước thì dừng lại, nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mạnh mẽ xoay người lại đi trở về. Bạch Ngọc Đường nhìn hành động của anh thì trong mắt lóe lên một tia hy vọng.

Triển Chiêu đi tới trước mặt anh, đứng thẳng, hít một hơi sâu… Tay mạnh mẽ nắm lại, tống thẳng một đấm vào mũi Bạch Ngọc Đường.

“A… Mèo chết… Đau!” Bạch Ngọc Đường bưng mũi lui về phía sau vài bước, mũi đau quá nha.

Triển Chiêu có lẽ đã bớt giận một chút, hung tợn nói: “Chuột bạch! Cậu còn dám trêu tôi nữa, tôi sẽ làm thịt cậu!” Nói xong căm giận xoay người đi, vì đi quá nhanh nên tất cả mọi người đều không thấy được chút hoảng loạn và mê muội trong mắt anh.

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng vội vàng rời đi, cười khổ lắc đầu — Miêu Nhi, tôi không có trêu cậu, tôi là thích cậu.

Xoa cái mũi hồng hồng, Bạch Ngọc Đường cảm thấy may mắn, con mèo là một con mọt sách chính cống, nếu không một đấm kia, dám mũi mình đã gẫy rồi.

“Sếp! Không…… Không có việc gì chứ?” Triệu Hổ lấy gan tiến lên hỏi.

Bạch Ngọc Đường liếc cậu một cái, nhướn một bên mày, cười nhạt:” Không có việc gì? Thế nào mà không có việc gì lại đi hỏi không có việc gì? Cậu để tôi đấm một cái xem thử có việc gì hay không? Có việc à? Tôi thì có thể có việc gì? Nắm tay của con mèo mềm như bánh màn thầu, dù có đánh tôi một cái thì có thể có việc gì? Ai bảo tôi có việc? Cậu hỏi tôi có việc gì không mà tôi thì lại không có việc gì, thế thì làm sao mà tôi trả lời cho cậu biết là tôi có việc gì hay không chứ… Hừ…” Bạch Ngọc Đường hít một hơi thật sâu, quay lưng về phía chúng thủ hạ đang hóa đá, tiêu sái nói — “Thu đội!” Cất bước đi về phía trước.

Triệu Hổ đứng sững sờ, hoàn hồn xong quay qua hỏi các anh em: “Cái đấy là không có việc gì à?”

“………” Mọi người há mồm chậm chạp lắc đầu, mắt xa xăm nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường cũng ở chỗ xa xa.

Vương Triều cảm thán: “Đội trưởng từ lúc nào cùng tiến sĩ Triển học tâm lý học vậy?”

“………” Mọi người lại há mồm chậm chạp lắc đầu, mắt tiếp tục xa xăm nhìn hướng bóng lưng đang dần xa mất hút của Bạch Ngọc Đường, tập thể cảm thán, “Thật là thâm sâu khó lường a…”

Bạch Ngọc Đường trở về hiện trường, thấy Triển Chiêu đang ngồi thất thần ở ghế phụ trong chiếc Spyker C8 màu bạc của mình, con mèo ngốc này.

“Tiểu Bạch!”

Quay đầu lại, thấy Lư Phương ôm Tiểu Lư Trân đứng ở phía sau anh.

“Thực sự cám ơn các cậu!” Lư Phương cảm kích nói.

“Cám ơn cậu nhỏ này mới đúng!” Bạch Ngọc Đường xoa xoa đầu tiểu Lư Trân, “Cậu nhóc sau này lớn lên chắc chắn vượt trội!”

Lư Trân lấy từ trong túi ra hai hộp sữa trẻ em, đưa Bạch Ngọc Đường, “Mời chú, còn cả chú xinh đẹp kia nữa.”

Vừa cười vừa nhận sữa, Bạch Ngọc Đường nhéo nhéo hai má Lư Trân, sau đó nói lời tạm biệt rồi xoay người vào xe.

Ngồi lên xe, Bạch Ngọc Đường đưa hộp sữa cho Triển Chiêu còn đang đờ ra.

“Sữa trẻ em?” Triển Chiêu ngạc nhiên nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Tiểu Lư Trân mời.”

“A… Cậu nhóc là một đứa bé rất giỏi!”

“Đúng vậy! Tương lai chắc chắn là một nhân vật giỏi!”

“…”

“Miêu Nhi.”

“Gì?”

Bạch Ngọc Đường khởi động xe: “Từ giờ trở đi, đừng rời xa khỏi người tôi, đến tận lúc bắt được tên biến thái!”

Triển Chiêu uống sữa, cười: “Cái đó à? Không phải chuyện kia sao?”

“Đồ mèo gian!” Bạch Ngọc Đường nhấn ga, “Có nghe không, từ giờ trở đi, một bước cũng không cho đi!”

……

“Ừ.” Tiếp tục uống sữa, uống hết cái sụp, “Hộp kia cũng đưa tôi luôn đi!” Với tay qua lấy.

“Này! Mèo, không được lấy! Mỗi người một hộp!”

“Keo kiệt!”

“Mèo tham ăn!”

……

Trở lại văn phòng S.C.I. thì đã là buổi trưa, Bạch Ngọc Đường vừa vào phòng, đã thấy Bạch Cẩm Đường ngồi ngơ ngác ở sô pha, hai mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt mơ màng.

Bạch Ngọc Đường cẩn thận đi lùi bằng đường cũ, rời khỏi phòng làm việc, mà Bạch Cẩm Đường lại đứng lên, mặt không chút thay đổi đi ra khỏi phòng.

Triển Chiêu vừa thấy thì cả kinh, vọt vào phòng của mình, quay lại nói ọi người còn đang sững sờ đứng tại chỗ: “Chạy mau! Ngàn vạn lần đừng tới gần!”

Ngày hôm qua đã kiến thức được lực phá hoại của đại ca Bạch gia, mọi người liền chạy trốn ngay tức khắc, Bạch Cẩm Đường mặt vẫn mơ màng, đi thẳng đến cửa chính.

“Sếp? Đây… Đây là tình trạng gì vậy?” Triệu Hổ trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng hỏi.

“Bệnh… bệnh mới thức dậy! Đặc biệt vào thời gian thiếu ngủ, ảnh cái gì cũng đều làm được!”

Bạch Cẩm Đường vừa đi tới cửa thì Công Tôn vừa lúc cầm tài liệu đi vào: “Mọi người đã về rồi à? Nhiệm vụ thế nào?”

……

Không ai trả lời, Công Tôn giương mắt nhìn Bạch Cẩm Đường đang đứng đờ trước mặt mình, có chút khó hiểu: “Cậu làm sao vậy……”

Nói còn chưa hết câu, đã thấy Bạch Cẩm Đường vươn hai tay, ôm lấy Công Tôn, sau đó rúc đầu vào vai anh cọ loạn một trận, cọ xong thì ngẩng đầu, mạnh mẽ hôn một cái lên má Công Tôn.

Tiếp theo, Bạch Cẩm Đường dụi dụi cặp mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, lên tiếng: “Buổi sáng tốt lành.”

Tập thể S.C.I. hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt Công Tôn lúc đầu đã tái, nay càng thêm tái, ném đống tài liệu xuống đất, thò tay vào túi áo lấy gì đó.

Mã Hán run rẩy hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sếp, Công Tôn… Có khi nào… sẽ dùng kỹ năng dùng dao lão luyện ra chém anh hai sếp không?”

Quả nhiên, Công Tôn từ trong túi áo rút ra một con dao giải phẫu màu bạc sáng lòe lòe…

“Tách bọn họ ra!” Bạch Ngọc Đường thấy tình huống nghiêm trọng, ra lệnh một tiếng, mọi người đều nhảy lên, Mã Hán củng Trương Long giữ chặt Công Tôn, kéo ra bên ngoài.

“Công Tôn, anh bình tĩnh một chút…”

“Ta muốn làm thịt hắn!” Công Tôn giãy dụa, quơ quơ con dao giải phẫu, “Buông ra! Ta muốn lóc thịt hắn! Ba ngàn dao! Một dao cũng không thiếu!”

……… S.C.I………. Tiếp tục rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Triển Chiêu đứng rất xa, xoa xoa “Lỗ Ban” trong lòng, nhỏ giọng nói: “Ngàn vạn lần đừng có chạy qua a! Nguy hiểm lắm!”

Nửa tiếng đồng hồ sau, trong phòng ăn ở lầu hai của cục Cảnh sát.

Bạch Ngọc Đường vuốt vết dao trên cổ áo mình, con dao của Công Tôn bay tới, xẹt qua cổ áo anh, cách động mạch chủ của anh chưa tới 1cm, “Công việc của hai đứa nguy hiểm quá a…” Bạch Cẩm Đường lòng còn sợ hãi, nói.

“Ai bảo anh đi chọc Công Tôn làm gì?” Bạch Ngọc Đường rót trà an ủi.

Bạch Cẩm Đường nhấp một ngụm trà: “Công Tôn kia làm gì mà hung hãn vậy?”

……………………

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Anh hai, em có chuyện muốn hỏi anh.”

Bạch Cẩm Đường nhìn anh, rồi nhìn qua Triển Chiêu: “Chuyện gì?”

“Ách… Lão ba nhà mình… có anh em bạn bè nào đặc biệt không?”

“Anh em bạn bè?” Bạch Ngọc Đường bị hỏi, cũng không hiểu gì hết, “Anh dọn ra ngoài cũng đã bao nhiêu năm rồi, làm sao biết được ai với ai?”

“Hai mươi năm trước.” Triển Chiêu bổ sung một câu.

“……” Bạch cẩm Đường lộ rõ kinh ngạc, nhìn hai người một chút, “Ừ…… Có.”

“Anh hai?” Thấy sắc mặt Bạch Cẩm Đường khác thường, Bạch Ngọc Đường thấy không thích hợp, “Có vấn đề gì sao?”

Uống thêm một ngụm trà, Bạch Cẩm Đường nhàn nhạt nói: “Cụ thể nhớ không rõ, hai đứa hỏi Bao cục trưởng đi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau, kinh ngạc vì phản ứng của Bạch Cẩm Đường.

“Nhớ không rõ? Anh có biết Hắc Bạch song sát không, ngoại trừ Bao cục trưởng và lão ba mình… còn có ai khác không?” Bạch Ngọc Đường hỏi dồn.

“Haizz…” Bạch Cẩm Đường cười khổ, “Anh chỉ biết có một người họ Triệu, người nọ đã bắn anh một phát súng ở đây.” Chỉ vào chính đầu mình, “Đến lúc anh tỉnh lại, một năm đã trôi qua, sau đó, những chuyện trước 13 tuổi, chỉ còn lưu lại những đoạn ngắn không trọn vẹn.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vô cùng kinh hãi, bọn họ nhớ kỹ, khi còn bé, đúng là không gặp được Bạch Cẩm Đường suốt một năm.

“Anh… anh hai…” Bạch Ngọc Đường có chút không biết làm sao, “Anh… Anh đừng để bụng…”

Bạch Cẩm Đường cười: “Không sao cả, dù gì cũng không nhớ rõ. Được rồi, anh có mang một chai Alsace năm 76 trong túi, hai đứa cầm nó đi hối lộ ổng, biết đâu lại nghe được nhiều thứ…”

Ngạc nhiên nhất chính là, lúc Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ấp úng cầm rượu tìm được Bao Chửng, Bao Chửng không đợi cả hai mở miệng đã nói: “Không cần phải nói, tôi biết các cậu muốn hỏi gì, đi theo tôi, đưa cả hai đến gặp một người.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện