(*) tự thị nhi phi: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là nhìn bề ngoài thì tưởng đúng/chính xác/thật nhưng thực ra không phải.
“Đại khái mọi việc là như thế.” Bạch Cẩm Đường nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi nhìn Triển Chiêu, “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Hai người liếc nhau, không đáp. Không phải là không muốn hỏi, chỉ là họ thấy, hỏi chuyện quá khứ giống như xát muối lên vết thương cũ của Bạch Cẩm Đường.
Triển Chiêu vốn muốn tìm biện pháp khôi phục trí nhớ cho Bạch Cẩm Đường. nhưng sau khi nghe chính Bạch Cẩm Đường kể những chuyện mình trải qua, Triển Chiêu lại nghĩ, đối với anh, không nhớ lại chuyện xưa xem chừng tốt hơn nhiều.
Ngay chính giây phút ngượng ngập đó, Công Tôn bước ra từ lối thoát hiểm, trên tay cầm một gói đồ.
“Đứng hết đó làm gì vậy?” Công Tôn đến gần, cảm thấy không khí có vẻ bất thường, nhìn ba người.
“Khụ.” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, ngẩng đầu hỏi Công Tôn: “Trên đó thế nào rồi?”
“OK.” Công Tôn quơ quơ cái gói trong tay, “Thứ này không phải hàng sản xuất trong nước, trước hết cứ mang về tìm chút manh mối đã, trên lầu cũng không còn vấn đề gì đâu.”
Triển Chiêu mở cửa xe, gọi Dương Dương tới bên cạnh, đưa mắt ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường gật gật, quay lại trộm ngó Bạch Cẩm Đường một cái.
Bạch Cẩm Đường bắt gặp ánh mắt em trai có vẻ hối lỗi, giống như ngày nhỏ mỗi khi làm chuyện gì không ngoan. Anh dở khóc dở cười nhướng mày, “Còn đứng đó làm gì? Đi đi.”
Ngượng ngùng gãi đầu, Bạch Ngọc Đường lúng túng bỏ chạy vào thang máy cùng Triển Chiêu.
Chờ ba đứa nhỏ đi rồi, Công Tôn thấy Bạch Cẩm Đường đã ngồi trong xe, liền lên theo.
“Làm sao thế? Sao lại trưng cái mặt mốc như vậy?” Ngồi vào ghế phó lái, anh nhéo nhéo nhẹ dái tai Bạch Cẩm Đường, “Chả mấy khi thấy anh lộ cái vẻ mặt ấy với hai tên tiểu quỷ kia nha.”
Bạch Cẩm Đường không trả lời, quay đầu nhìn Công Tôn chăm chú, rồi đột ngột vươn người, hôn lên môi anh.
Công Tôn sửng sốt mất một lúc, sau đó vung tay đấm thẳng một cú… như gãi ngứa vào ngực Bạch Cẩm Đường.
“A…” Bạch Cẩm Đường xoa ngực, khẽ cười: “Có đói không? Đi ăn tối.”
“Tôi phải về cảnh cục!” Công Tôn lườm một cái.
Bạch Cẩm Đường cũng không tỏ ra phật ý, vẫn cười cười thản nhiên, buông một câu “Tôi chờ em.” Rồi nổ máy.
Công Tôn cúi đầu nhìn gói đồ trên tay, yên lặng một lát mới mở miệng: “Tôi đem cái này về cục rồi đi ăn.”
Bạch Cẩm Đường đưa tay sờ lên tóc Công Tôn, “Được…”
…
Ấn nút đóng cửa thang máy rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới thở dài một hơi, liếc nhau, cả hai đều có chút ngượng ngùng khổ sở.
Lạc Dương ngẩng đầu nhìn hết Triển Chiêu lại tới Bạch Ngọc Đường, tò mò hỏi: “Hai chú làm sao vậy? Làm sai chuyện gì ạ?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cứng người, hai khuôn mặt ửng hồng, trừng mắt nhìn Dương Dương, đồng thanh: “Ai nói thế?” Nói xong, lại xấu hổ đưa mắt liếc nhau lần nữa.
Lạc Dương gật gù, vẻ mặt “Hiểu mà”, không hỏi thêm. Cửa thang máy vừa mở, cậu bé đã chạy đi tìm chú Râu Quai Nón của mình. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại thở thật dài, ủ rũ bước theo.
Trong phòng bệnh, Râu Quai Nón nằm trên giường, trên cổ có băng chặt một lớp gạc trắng, Bạch Trì đang bón nước cho anh ta.
Lạc Dương hoan hỉ chạy vào, tiếp lấy cái chén và thìa nước trên tay Bạch Trì, lại bên giường đút nước cho Râu Quai Nón.
“Bác sỹ nói phải uống nhiều nước một chút.” Bạch Trì đến bên cạnh Triển Chiêu, ngó ra ngoài cửa, “Anh hai đâu rồi ạ?”
Sắc mặt của hai ông anh lại có chút khó coi, trả lời qua loa: “Đi về cùng Công Tôn rồi.”
“Anh ta có thể nói chuyện được chưa?” Triển Chiêu nhanh chóng chuyển chủ đề, mắt nhìn Râu Quai Nón mà hỏi Bạch Trì.
“Có thể rồi ạ. Vết mổ khả năng khoảng một tuần là lành hoàn toàn, lúc này nói chuyện sẽ đau một chút.”
Nhìn Râu Quai Nón nhận từng thìa nước Dương Dương đưa tới, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không muốn phá ngang giây phút này, liền lấy ghế, ngồi một bên, chờ anh ta uống nước xong.
Chén nước rất nhanh đã hết, Râu Quai Nón quay sang nhìn hai người, hé miệng hỏi khẽ, “Xảy ra chuyện gì?”
Không còn máy biến thanh, lần đầu tiên trong đời, Râu Quai Nón nghe được tiếng nói của mình.
“Sao anh biết có chuyện?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
“… Cảm giác.” Râu Quai Nón chỉ buông hai chữ ngắn gọn.
Triển Chiêu thoáng nhíu mày, Bạch Cẩm Đường dường như cũng có thứ trực giác mẫn tuệ này, chẳng lẽ cũng là ngẫu nhiên? “Đã bắt được tên Râu Quai Nón kia.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên cất tiếng, “Có điều không biết có phải 2-12-11 mà anh nói không.”
Râu Quai Nón định bật dậy, Dương Dương ngồi bên liền đổi vẻ mặt có chút hung hãn, trừng anh ta một cái, “Chú là người bệnh, nằm xuống!”
Râu Quai Nón hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm lại, đầy đáng thương nhìn Lạc Dương, như là đang nói —– Sao con hung dữ vậy?
Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Bạch Trì đứng bên kia giường, nhìn thấy cảnh tượng này vừa buồn cười, lại vừa cảm thấy chua xót.
“Tôi muốn gặp hắn.” Râu Quai Nón nói với Bạch Ngọc Đường.
“Anh có nhớ một bài đồng dao tiếng Ý nào không?” Triển Chiêu hỏi lại anh ta.
“Đồng dao…” Râu Quai Nón nghĩ ngợi, nghi hoặc, “Đồng dao nào cơ?”
Triển Chiêu đưa mắt nhìn Lạc Dương, cậu bé hiểu ý liền ngân nga một đoạn cho Râu Quai Nón, còn nói thêm: “Ngày trước chú cũng từng hát mà, chú không nhớ sao?”
Sắc mặt Râu Quai Nón trong nháy mắt trở nên trắng bệnh, anh ta há miệng thở dốc, quay sang hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Các cậu… Các cậu nghe được cái này từ đâu?”
“Tên Râu Quai Nón kia cứ luôn miệng hát bài này!” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Tối qua hắn đến tìm chúng tôi, còn gọi Lạc Dương là anh tra…”
“Không thể thế được!” Bạch Ngọc Đường chưa nói hết câu, Râu Quai Nón đã bật dậy, vẻ mặt kích động đầy sợ hãi, “Không có khả năng! Hắn ta đã chết rồi!”
“Anh nói gì vậy?” Triển Chiêu thắc mắc, nhưng Râu Quai Nón đã trở nên kích động quá mức.
Bạch Ngọc Đường vội vàng dùng sức đè anh ta xuống, “Anh bình tĩnh lại đã, ai chết?”
“Hắn ta còn nói gì không? Còn nói gì nữa?” Râu Quai Nón nắm chặt cổ tay Bạch Ngọc Đường, vội vã hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, khí lực của người này thật quá lớn, “Hắn ta nói mình tên Kiệt Kiệt.”
Anh vừa dứt lời, Râu Quai Nón liền trở nên suy sụp, ngồi trên giường, lắc đầu quầy quậy: “Sao có thể thế được…”
“Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì không thể?” Triển Chiêu kéo Lạc Dương đang sợ tới ngây người về phía mình, để Râu Quai Nón nhìn mặt cậu bé. Quả nhiên anh ta dần dần bình tĩnh lại, thở dài, chậm rãi mở miệng: “Tôi không thể nói rõ, các cậu mang tôi đi gặp hắn, gặp mặt là hiểu ngay.”
Bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường quay đầu liếc nhìn Triển Chiêu, thấy anh gật đầu, liền cùng mọi người ra khỏi phòng bệnh.
Tới bãi đỗ xe, Triển Chiêu đột nhiên vỗ nhẹ lên đầu Lạc Dương, nói với cậu: “Dương Dương, con qua xe anh Bạch Trì được không?”
Lạc Dương hiểu Triển Chiêu muốn nói chuyện riêng với Râu Quai Nón, gật đầu, ngoan ngoãn chạy tới xe Bạch Trì.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau, chạy từ từ. Triển Chiêu ngồi ghế phó lái, quay lại nhìn Râu Quai Nón, “Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh có muốn đưa Dương Dương về nuôi dưỡng không?”
Râu Quai Nón sửng sốt, ánh mắt hiện lên tia do dự, nhưng rồi vẫn lắc đầu, bình thản nói, “Không thể.”
“Mọi chuyện trong quá khứ rồi cũng sẽ được giải quyết, đến khi đó anh cùng sống với Dương Dương, không phải tốt sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Với năng lực của anh, nuôi một đứa trẻ hẳn không thành vấn đề, ám ảnh quá khứ có thể để Miêu Nhi trị liệu cho anh. Thằng bé yêu quý anh như vậy, anh định bỏ mặc nó à?”
Râu Quai Nón lộ vẻ khổ sở, nhưng vẫn cắn răng lắc đầu, “Không được… Tôi đã từng giết người!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau, “Nếu là tên Edgar Allan Poe kia thì đó hoàn toàn là hắn gieo gió gặt bão thôi, anh không cần áy náy.”
Râu Quai Nón trầm mặc một hồi mới lặng lẽ mở miệng: “Tôi còn giết nhiều người vô tội nữa. Món nợ ấy, cũng có ngày tôi phải trả lại đầy đủ.” Nói rồi anh ta ngậm miệng, không nói gì thêm nữa.
…
Hai chiếc xe nhanh chóng tiến đến cục cảnh sát, mấy người vừa vào tới văn phòng, đã thấy Mã Hán vội vàng chạy tới: “Sếp, có chuyện rồi!”
“Chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường rót cho Mã Hán một chén nước, để anh thông họng trước, “Có mang được người về đây không?”
“Đưa về rồi, đang ở phòng thẩm vấn.” Mã Hán nhận lấy chén nước, không kịp uống, lại vội vàng nói tiếp, “Lại có thêm người chết, vẫn là cái bóng sát thủ!”
“Hả?” Mọi người há hốc miệng kinh hoàng.
“Ai chết?” Triển Chiêu hỏi, “Là Trần Tiệp?”
Mã Hán kinh ngạc, mắt chữ O nhìn Triển Chiêu, “Tiến sỹ Triển, sao anh biết?”
Triển Chiêu không đáp, nhanh chóng suy tính trong đầu.
“Âu Dương Xuân đã định mang người của anh ta tới đó rồi!” Mã Hán thông báo, “Sếp, giờ chúng ta làm gì?”
“Cậu gọi Công Tôn đi khám nghiệm tử thi, rồi cùng anh ấy với Bạch Trì tới đó trước, chúng tôi sẽ theo ngay!” Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, Mã Hán đã chạy biến.
Triển Chiêu chợt cảm thấy có ai túm lấy áo mình, cúi đầu xuống, nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Lạc Dương, “Dì Trần đã chết ạ?”
“Đại khái mọi việc là như thế.” Bạch Cẩm Đường nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi nhìn Triển Chiêu, “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Hai người liếc nhau, không đáp. Không phải là không muốn hỏi, chỉ là họ thấy, hỏi chuyện quá khứ giống như xát muối lên vết thương cũ của Bạch Cẩm Đường.
Triển Chiêu vốn muốn tìm biện pháp khôi phục trí nhớ cho Bạch Cẩm Đường. nhưng sau khi nghe chính Bạch Cẩm Đường kể những chuyện mình trải qua, Triển Chiêu lại nghĩ, đối với anh, không nhớ lại chuyện xưa xem chừng tốt hơn nhiều.
Ngay chính giây phút ngượng ngập đó, Công Tôn bước ra từ lối thoát hiểm, trên tay cầm một gói đồ.
“Đứng hết đó làm gì vậy?” Công Tôn đến gần, cảm thấy không khí có vẻ bất thường, nhìn ba người.
“Khụ.” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, ngẩng đầu hỏi Công Tôn: “Trên đó thế nào rồi?”
“OK.” Công Tôn quơ quơ cái gói trong tay, “Thứ này không phải hàng sản xuất trong nước, trước hết cứ mang về tìm chút manh mối đã, trên lầu cũng không còn vấn đề gì đâu.”
Triển Chiêu mở cửa xe, gọi Dương Dương tới bên cạnh, đưa mắt ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường gật gật, quay lại trộm ngó Bạch Cẩm Đường một cái.
Bạch Cẩm Đường bắt gặp ánh mắt em trai có vẻ hối lỗi, giống như ngày nhỏ mỗi khi làm chuyện gì không ngoan. Anh dở khóc dở cười nhướng mày, “Còn đứng đó làm gì? Đi đi.”
Ngượng ngùng gãi đầu, Bạch Ngọc Đường lúng túng bỏ chạy vào thang máy cùng Triển Chiêu.
Chờ ba đứa nhỏ đi rồi, Công Tôn thấy Bạch Cẩm Đường đã ngồi trong xe, liền lên theo.
“Làm sao thế? Sao lại trưng cái mặt mốc như vậy?” Ngồi vào ghế phó lái, anh nhéo nhéo nhẹ dái tai Bạch Cẩm Đường, “Chả mấy khi thấy anh lộ cái vẻ mặt ấy với hai tên tiểu quỷ kia nha.”
Bạch Cẩm Đường không trả lời, quay đầu nhìn Công Tôn chăm chú, rồi đột ngột vươn người, hôn lên môi anh.
Công Tôn sửng sốt mất một lúc, sau đó vung tay đấm thẳng một cú… như gãi ngứa vào ngực Bạch Cẩm Đường.
“A…” Bạch Cẩm Đường xoa ngực, khẽ cười: “Có đói không? Đi ăn tối.”
“Tôi phải về cảnh cục!” Công Tôn lườm một cái.
Bạch Cẩm Đường cũng không tỏ ra phật ý, vẫn cười cười thản nhiên, buông một câu “Tôi chờ em.” Rồi nổ máy.
Công Tôn cúi đầu nhìn gói đồ trên tay, yên lặng một lát mới mở miệng: “Tôi đem cái này về cục rồi đi ăn.”
Bạch Cẩm Đường đưa tay sờ lên tóc Công Tôn, “Được…”
…
Ấn nút đóng cửa thang máy rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới thở dài một hơi, liếc nhau, cả hai đều có chút ngượng ngùng khổ sở.
Lạc Dương ngẩng đầu nhìn hết Triển Chiêu lại tới Bạch Ngọc Đường, tò mò hỏi: “Hai chú làm sao vậy? Làm sai chuyện gì ạ?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cứng người, hai khuôn mặt ửng hồng, trừng mắt nhìn Dương Dương, đồng thanh: “Ai nói thế?” Nói xong, lại xấu hổ đưa mắt liếc nhau lần nữa.
Lạc Dương gật gù, vẻ mặt “Hiểu mà”, không hỏi thêm. Cửa thang máy vừa mở, cậu bé đã chạy đi tìm chú Râu Quai Nón của mình. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại thở thật dài, ủ rũ bước theo.
Trong phòng bệnh, Râu Quai Nón nằm trên giường, trên cổ có băng chặt một lớp gạc trắng, Bạch Trì đang bón nước cho anh ta.
Lạc Dương hoan hỉ chạy vào, tiếp lấy cái chén và thìa nước trên tay Bạch Trì, lại bên giường đút nước cho Râu Quai Nón.
“Bác sỹ nói phải uống nhiều nước một chút.” Bạch Trì đến bên cạnh Triển Chiêu, ngó ra ngoài cửa, “Anh hai đâu rồi ạ?”
Sắc mặt của hai ông anh lại có chút khó coi, trả lời qua loa: “Đi về cùng Công Tôn rồi.”
“Anh ta có thể nói chuyện được chưa?” Triển Chiêu nhanh chóng chuyển chủ đề, mắt nhìn Râu Quai Nón mà hỏi Bạch Trì.
“Có thể rồi ạ. Vết mổ khả năng khoảng một tuần là lành hoàn toàn, lúc này nói chuyện sẽ đau một chút.”
Nhìn Râu Quai Nón nhận từng thìa nước Dương Dương đưa tới, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không muốn phá ngang giây phút này, liền lấy ghế, ngồi một bên, chờ anh ta uống nước xong.
Chén nước rất nhanh đã hết, Râu Quai Nón quay sang nhìn hai người, hé miệng hỏi khẽ, “Xảy ra chuyện gì?”
Không còn máy biến thanh, lần đầu tiên trong đời, Râu Quai Nón nghe được tiếng nói của mình.
“Sao anh biết có chuyện?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
“… Cảm giác.” Râu Quai Nón chỉ buông hai chữ ngắn gọn.
Triển Chiêu thoáng nhíu mày, Bạch Cẩm Đường dường như cũng có thứ trực giác mẫn tuệ này, chẳng lẽ cũng là ngẫu nhiên? “Đã bắt được tên Râu Quai Nón kia.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên cất tiếng, “Có điều không biết có phải 2-12-11 mà anh nói không.”
Râu Quai Nón định bật dậy, Dương Dương ngồi bên liền đổi vẻ mặt có chút hung hãn, trừng anh ta một cái, “Chú là người bệnh, nằm xuống!”
Râu Quai Nón hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm lại, đầy đáng thương nhìn Lạc Dương, như là đang nói —– Sao con hung dữ vậy?
Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Bạch Trì đứng bên kia giường, nhìn thấy cảnh tượng này vừa buồn cười, lại vừa cảm thấy chua xót.
“Tôi muốn gặp hắn.” Râu Quai Nón nói với Bạch Ngọc Đường.
“Anh có nhớ một bài đồng dao tiếng Ý nào không?” Triển Chiêu hỏi lại anh ta.
“Đồng dao…” Râu Quai Nón nghĩ ngợi, nghi hoặc, “Đồng dao nào cơ?”
Triển Chiêu đưa mắt nhìn Lạc Dương, cậu bé hiểu ý liền ngân nga một đoạn cho Râu Quai Nón, còn nói thêm: “Ngày trước chú cũng từng hát mà, chú không nhớ sao?”
Sắc mặt Râu Quai Nón trong nháy mắt trở nên trắng bệnh, anh ta há miệng thở dốc, quay sang hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Các cậu… Các cậu nghe được cái này từ đâu?”
“Tên Râu Quai Nón kia cứ luôn miệng hát bài này!” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Tối qua hắn đến tìm chúng tôi, còn gọi Lạc Dương là anh tra…”
“Không thể thế được!” Bạch Ngọc Đường chưa nói hết câu, Râu Quai Nón đã bật dậy, vẻ mặt kích động đầy sợ hãi, “Không có khả năng! Hắn ta đã chết rồi!”
“Anh nói gì vậy?” Triển Chiêu thắc mắc, nhưng Râu Quai Nón đã trở nên kích động quá mức.
Bạch Ngọc Đường vội vàng dùng sức đè anh ta xuống, “Anh bình tĩnh lại đã, ai chết?”
“Hắn ta còn nói gì không? Còn nói gì nữa?” Râu Quai Nón nắm chặt cổ tay Bạch Ngọc Đường, vội vã hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, khí lực của người này thật quá lớn, “Hắn ta nói mình tên Kiệt Kiệt.”
Anh vừa dứt lời, Râu Quai Nón liền trở nên suy sụp, ngồi trên giường, lắc đầu quầy quậy: “Sao có thể thế được…”
“Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì không thể?” Triển Chiêu kéo Lạc Dương đang sợ tới ngây người về phía mình, để Râu Quai Nón nhìn mặt cậu bé. Quả nhiên anh ta dần dần bình tĩnh lại, thở dài, chậm rãi mở miệng: “Tôi không thể nói rõ, các cậu mang tôi đi gặp hắn, gặp mặt là hiểu ngay.”
Bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường quay đầu liếc nhìn Triển Chiêu, thấy anh gật đầu, liền cùng mọi người ra khỏi phòng bệnh.
Tới bãi đỗ xe, Triển Chiêu đột nhiên vỗ nhẹ lên đầu Lạc Dương, nói với cậu: “Dương Dương, con qua xe anh Bạch Trì được không?”
Lạc Dương hiểu Triển Chiêu muốn nói chuyện riêng với Râu Quai Nón, gật đầu, ngoan ngoãn chạy tới xe Bạch Trì.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau, chạy từ từ. Triển Chiêu ngồi ghế phó lái, quay lại nhìn Râu Quai Nón, “Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh có muốn đưa Dương Dương về nuôi dưỡng không?”
Râu Quai Nón sửng sốt, ánh mắt hiện lên tia do dự, nhưng rồi vẫn lắc đầu, bình thản nói, “Không thể.”
“Mọi chuyện trong quá khứ rồi cũng sẽ được giải quyết, đến khi đó anh cùng sống với Dương Dương, không phải tốt sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Với năng lực của anh, nuôi một đứa trẻ hẳn không thành vấn đề, ám ảnh quá khứ có thể để Miêu Nhi trị liệu cho anh. Thằng bé yêu quý anh như vậy, anh định bỏ mặc nó à?”
Râu Quai Nón lộ vẻ khổ sở, nhưng vẫn cắn răng lắc đầu, “Không được… Tôi đã từng giết người!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau, “Nếu là tên Edgar Allan Poe kia thì đó hoàn toàn là hắn gieo gió gặt bão thôi, anh không cần áy náy.”
Râu Quai Nón trầm mặc một hồi mới lặng lẽ mở miệng: “Tôi còn giết nhiều người vô tội nữa. Món nợ ấy, cũng có ngày tôi phải trả lại đầy đủ.” Nói rồi anh ta ngậm miệng, không nói gì thêm nữa.
…
Hai chiếc xe nhanh chóng tiến đến cục cảnh sát, mấy người vừa vào tới văn phòng, đã thấy Mã Hán vội vàng chạy tới: “Sếp, có chuyện rồi!”
“Chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường rót cho Mã Hán một chén nước, để anh thông họng trước, “Có mang được người về đây không?”
“Đưa về rồi, đang ở phòng thẩm vấn.” Mã Hán nhận lấy chén nước, không kịp uống, lại vội vàng nói tiếp, “Lại có thêm người chết, vẫn là cái bóng sát thủ!”
“Hả?” Mọi người há hốc miệng kinh hoàng.
“Ai chết?” Triển Chiêu hỏi, “Là Trần Tiệp?”
Mã Hán kinh ngạc, mắt chữ O nhìn Triển Chiêu, “Tiến sỹ Triển, sao anh biết?”
Triển Chiêu không đáp, nhanh chóng suy tính trong đầu.
“Âu Dương Xuân đã định mang người của anh ta tới đó rồi!” Mã Hán thông báo, “Sếp, giờ chúng ta làm gì?”
“Cậu gọi Công Tôn đi khám nghiệm tử thi, rồi cùng anh ấy với Bạch Trì tới đó trước, chúng tôi sẽ theo ngay!” Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, Mã Hán đã chạy biến.
Triển Chiêu chợt cảm thấy có ai túm lấy áo mình, cúi đầu xuống, nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Lạc Dương, “Dì Trần đã chết ạ?”
Danh sách chương