..

“Chờ một chút… Này!” Bạch Trì vội vàng đuổi theo Triệu Trinh, nhanh chân chạy vượt lên, nắm lấy cánh tay người trước mặt.

Triệu Trinh dừng bước, đứng tại chỗ không nói một lời.

“Sao anh lại giận?” Bạch Trì ngẩng đầu hỏi.

Triệu Trinh nhìn cậu, không đáp mà hỏi lại: “Em biết ông ấy từ bao giờ?”

“Ai cơ?” Bạch Trì gãi đầu.

“Triệu Tước.”

“Người vừa nãy là Triệu Tước?!” Bạch Trì giật mình, quai hàm rớt xuống.

“Em không biết ông ấy là ai sao?” Triệu Trinh giật mình nhìn cậu.

“Tôi mới gặp chú ấy có hai lần.” Bạch Trì phân trần, “Tôi luôn cảm thấy chú ấy rất thần bí, còn cảm giác rất giống anh Chiêu.”

Triệu Trinh nghe được câu đó, tựa hồ có chút ngạc nhiên.

“Nếu đó là Triệu Tước, vậy không phải là chú anh sao?” Bạch Trì gãi cằm, nhìn Triệu Trinh, “Mà ngẫm lại mới thấy, hai người trông cũng rất giống nhau, sao từ trước tới giờ tôi không nhận ra nhỉ…”

“Vậy tức là trước giờ em không hề thấy anh giống ông ấy?” Triệu Trinh mở to mắt nhìn Bạch Trì, “Em tha thứ cho anh, đối xử tốt với anh không phải vì ông ấy sao?”

“Hả?” Bạch Trì ngây ra, “Anh đang nói gì thế? Tôi đâu có quen thân với chú ấy bằng anh?”

Giờ đến lượt Triệu Trinh choáng váng, mãi một lúc lâu anh mới lắc đầu, khẽ cười tự giễu, tay day day trán.

Bạch Trì thấy phản ứng kỳ lạ của anh, nghĩ một hồi mới dám rụt rè hỏi, “Anh… không phải vì chuyện này mà giận chứ? Triệu Trinh thở dài, ngồi xuống một bồn hoa bên ngoài bệnh viện, “Anh luôn nghĩ rằng, nếu anh là em, mà trước đây kẻ nào hại anh thành ra như vậy, chắc chắn cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tên đó.”

Bạch Trì đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, mắt chớp chớp, chờ nghe anh nói tiếp.

“Thế nhưng em lại tha thứ cho anh rất nhanh, anh vẫn cho rằng, liệu có phải có nguyên nhân gì khác không.” Triệu Trinh cười bất đắc dĩ, “Vừa rồi trông thấy Triệu Tước thân thiết với em, anh đã nghĩ… À, ra là thế.”

Bạch Trì nghe Triệu Trinh nói, cũng hiểu ra vấn đề, ngượng ngùng lẩm bẩm, “Tôi đâu có nhỏ mọn vậy chứ.”

Triệu Trinh nhích lại gần Bạch Trì, thấp giọng, “Sau này đừng để người khác gần em như thế nữa nhé.”

“Người khác là ai?” Mặt Bạch Trì hồng hồng.

“Đương nhiên là tất cả mọi người, trừ anh.” Triệu Trinh vênh mặt, tỏ vẻ nghiêm túc, rồi cười hì hì.

Bạch Trì không trả lời, cậu nhìn anh, nghĩ ngợi mông lung. Triệu Trinh vươn người sang, định nói tiếp thì bị tiếng di động của cậu cắt ngang — tiếng chuông là nhạc phim hoạt hình Doraemon.

“Alô? Anh ạ?” Bạch Trì đứng lên, nhận cuộc gọi, “Vâng, được ạ, để em đi mua, xong sẽ về đấy ngay.”

Bạch Trì tắt máy, quay đầu nói với Triệu Trinh, “Các anh về cục rồi, bảo là có nhiệm vụ, tôi qua đó đây. Nếu tới giờ cơm mà vẫn chưa thấy tôi về, anh lấy đồ ăn nhanh trong tủ lạnh cho vào lò vi sóng hâm nóng nhé.” Xong, vẫy tay bỏ chạy.

Triệu Trinh thở dài, đốt một điếu thuốc, chán quá…

Ngay lúc này, chuông điện thoại của anh cũng vang lên, Triệu Trinh vội vàng tiếp, hơi thất vọng, ra là một người bạn cũ.

“Này, nhà ảo thuật đại tài, người pha chế của bar tôi bị ốm, cậu đến đỡ tôi một tí đi, chỉ đêm nay thôi.”

“Hả?” Triệu Trinh trợn mắt, “Cậu tưởng tôi là người vạn năng, cái gì cũng làm được chắc?”

“Please~ Đêm nay có mấy ông lớn tới, không có người pha rượu thì mất mặt lắm!” Đầu dây bên kia tiếp tục cầu xin.

“Cậu đi mời người khác không được à?”

“Nhưng họ không ngầu như cậu!” Đầu dây bên kia chốt hạ, “Nhớ tới nha! Please!” Nói xong, ngắt máy.

Triệu Trinh cáu kỉnh, tắt điện thoại, nhét vào túi áo, chán nản đứng dậy — Ông đây về nhà ngủ! Vừa đi miệng vừa lầu bầu, “Thích ai không thích, lại nhìn trúng thằng nhóc đến cái rắm cũng không hiểu! Chờ ngày nhóc hiểu ra, chẳng lẽ phải đợi tới sông cạn đá mòn á?!”



Cảnh cục.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng trước cửa văn phòng của Bao Chửng, chứng kiến một màn cực kỳ quỷ dị — Mặt Bao Chửng vốn đã đen thui, bây giờ lại đạt tới một sắc đen trước nay chưa từng thấy.

Một người ngồi vắt chân trên ghế, ngay trước bàn làm việc của ông, nhàn nhã uống cà phê, là Triệu Tước. Càng thú vị hơn, Triệu Tước uống cà phê mà cái miệng cũng không nhàn rỗi, “Này Tiểu Hắc, tôi nói với cậu nha, ăn đu đủ thực sự có tác dụng làm trắng da đấy! Lần trước tôi nghe nói có người lấy tinh tinh đen làm thí nghiệm đã thành công, biến thành tinh tinh trắng! Nhìn cậu như vậy, chỉ cần ăn khoảng hai ba tháng, đảm bảo có thể quay về màu sắc của nhân loại! Cậu ngàn vạn lần không được nản lòng, cùng lắm thì biến thành màu xám, so với cái màu xì dầu bây giờ cũng là rất tốt rồi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhịn cười, gõ cửa đi vào.

Bao Chửng nhìn thấy hai người liền bực mình, giận cá chém thớt, trừng mắt với Triển Chiêu, “Cậu định làm trò gì?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, đáp, “Bước tiếp theo của kế hoạch cần ông ấy hỗ trợ ạ.”

“Hắn ta không phải nhân viên cảnh sát, không thể hỗ trợ!” Bao Chửng lạnh lùng phản bác.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chưa kịp đáp, lại nghe Triệu Tước thong thả nói, “Hai đứa không phải sợ tên này, ngày xưa hắn kém xa các cậu, vừa chậm chạp lại ngốc nghếch.”

“Khụ khụ…” Lúc này thì cà phê sắp đưa lên miệng Bao Chửng cũng sặc.

“Hồi đó tên này cực dốt tiếng Anh.” Triệu Tước nhẹ nhàng vạch trần những chuyện đáng xấu hổ thời còn trai trẻ của Bao Chửng, “Một lần, cậu ta đuổi cả ngày mới bắt được một tên trộm người nước ngoài, liền vênh mặt quạt người ta, ‘Diu răn à! Răn à! Ma dờ sờ! Dơ tai gờ i nót ăng gờ ri, diu lúc mi iu cát à? Ghíp diu xăm te ri bờ tu xi xi!’”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cố gắng nghiêm mặt, nhưng khóe miệng không kìm được run run, quay mặt nhìn Bao Chửng, thấy mặt ông đã biến thành màu gan lợn.

Triệu Tước còn cười hì hì bên cạnh, “Hóa ra màu đỏ pha với màu đen biến thành màu tím, tôi còn tưởng thành màu rám nắng cơ.”

Bao Chửng nhướn mắt nhìn Triệu Tước, cười lạnh: “Muốn tôi gọi người đó không?”

Sắc mặt Triệu Tước đột nhiên biến đổi, nhỏ giọng “Keo kiệt!” một câu, xong thì không lên tiếng nữa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiếu kỳ, “người đó” mà Bao Chửng nhắc tới là ai lại có thể làm Triệu Tước kiêng dè như vậy.

“Các cậu muốn tên này hỗ trợ thế nào?” Bao Chửng trầm giọng hỏi.

“Bọn cháu định thôi miên ám chỉ Kiệt Kiệt, dùng hắn dẫn dụ đám Đỗ Xá và Taber.”

“Không được phép thôi miên!” Bao Chửng kiên quyết phản đối.

Triệu Tước nhún vai, bĩu môi, “Xì…. Đồ phong kiến!”

“Lần thôi miên này rất khó, một mình cháu không được, phải cùng làm với chú ta.” Triển Chiêu nói với Bao Chửng, “Sự việc lần này rất nghiêm trọng, khả năng có trẻ em vô tội bị sử dụng làm thí nghiệm, chúng ta phá án sớm ngày nào, có thể cứu sống người bị nạn sớm ngày đó.”

Bao Chửng trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cậu là đội trưởng, cậu thấy sao?”

Bạch Ngọc Đường không suy tính nhiều, gật đầu, “Cháu tin tưởng sự phán đoán của Miêu Nhi.”

“Thôi miên là vi phạm nguyên tắc đạo đức, cũng như phạm luật của ngành cảnh sát!” Bao Chửng vẫn do dự.

“Tôi cũng hiểu việc này lợi hại ra sao.” Âu Dương Xuân từ ngoài cửa tiến vào, tay cầm tài liệu, “Cục trưởng Bao, vụ án lần này liên lụy rất rộng, hơn nữa theo tin tức mới nhất chúng tôi nhận được, sắp tới Taber rất có thể sẽ hành động, cho nên phải tìm được hướng đi nhanh hơn.”

Bao Chửng nhìn đám người trước mặt, có chút vô lực, lúc ánh mắt di chuyển tới khuôn mặt Triệu Tước, lại thấy cái bản mặt kia đang đắc ý nháy mắt với mình.

“Hô….” Bao Chửng thở dài, gật đầu, “Có điều, tôi phải gọi một người nữa tới!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, hỏi lại, “Ai ạ?”

“Người đã dặn: chỉ cần cậu và Triệu Tước tiếp xúc gần, nhất định phải có mặt người đó!!” Bao Chửng cầm điện thoại, liếc Triển Chiêu.

“Ai cơ ạ?” Triển Chiêu càng mơ hồ.

“Ba cậu chứ ai!” Bao Chửng bực mình, xua tay với mọi người, “Đi ra ngoài chuẩn bị đi.”

Bạch Ngọc Đường lôi Triển Chiêu vẫn đang nghi hoặc ra, Triệu Tước vẫn chống tay lên bàn Bao Chửng lải nhải, “Bảo Khải Thiên thuận đường thì mang dưa hấu tới đây! Bây giờ dưa hấu đang ngọt, à đúng rồi, hỏi xem có tiện thì mang cho cậu mấy quả đu đủ…”

Ra khỏi văn phòng của Bao Chửng, trong lòng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đầy những hoài nghicùng thắc mắc.

“Mấy lão gia đang làm trò quỷ gì vậy?” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu.

“Bọn họ cùng lớn lên với nhau, chắc chắn có nhiều chuyện sâu xa.” Triển Chiêu nói, “Có điều cục trưởng Bao thiết diện vô tư, nếu thực sự Triệu Tước tội ác tày trời như họ nói, liệu chú ấy có thể bình thản giao tiếp như vậy không?”

Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu. Lúc này, Bạch Trì vội vàng từ bệnh viện chạy về, đã tới nơi.

“Trì Trì, mang mấy thứ đó tới chưa? Triển Chiêu hỏi.

“Dạ rồi!” Bạch Trì đưa một cái túi cho Triển Chiêu, “Em chỉ mua được từng này thôi.”

Bạch Ngọc Đường mở cái túi ra, nhìn thoáng thấy toàn là súng lục đồ chơi, kiểu dáng gì cũng có.

“Miêu Nhi, mua nhiều súng đồ chơi vậy làm gì?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.

“Tí nữa cậu sẽ biết!” Triển Chiêu cười thần bí.

Đúng lúc đó, Triệu Tước hai tay đút túi, thong dong bước ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa nhìn bốn phía, nói nhỏ, “Mấy chục năm không tới đây, tòa nhà này bây giờ trông cũng thêm khí phái.” Ông đi tới bên cạnh ba người, nhìn thấy Triển Chiêu cầm trong tay một túi súng lục, hiểu rõ cười cười, “Thì ra là thế, ý tưởng không tồi, có điều đúng là độ khó rất cao.”

“Sếp, chuẩn bị xong hết rồi!” Mã Hán từ trong phòng thẩm vấn đi tới, “Kiệt Kiệt đã bị cố định, thằng nhóc này khí lực rất lớn, nếu không có Lạc Thiên hỗ trợ, chắc chắn không thể dễ dàng chế phục.”

“Bật một chút nhạc nhẹ cho nó, để thần kinh nó được thả lỏng, tốt nhất là tiếng Ý.” Triệu Tước cười, nói với Mã Hán.

Mã Hán liếc Triệu Tước một cái, quay đầu dùng ánh mắt hỏi ý Triển Chiêu.

“Cứ làm thế đi.” Triển Chiêu gật đầu, Mã Hán mới xoay đi.

Triệu Tước hơi đăm chiêu, xoa cằm, rồi lại nhích tới gần Bạch Ngọc Đường, “Tôi đói.”

Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu mở cánh cửa ngoài phòng thẩm vấn, gật đầu với anh —– Tôi cũng muốn nói chuyện riêng với ông ấy.

“Bạch Trì.” Bạch Ngọc Đường vỗ vai Bạch Trì, “Đi xuống cantine mua một chút đồ ăn.” Nói xong, anh bước tới cửa phòng thẩm vấn, ngồi xuống ghế, nhíu mày với Triển Chiêu — Hai người tán gẫu chuyện hai người, tôi chờ ở cửa được rồi, tôi cũng không yên tâm để cậu ở lâu một mình với ông ta.

Triển Chiêu hơi bất đắc dĩ, cùng Triệu Tước đi vào phòng, cánh cửa sắt vừa khép lại, Bạch Trì lại tiến tới hỏi Bạch Ngọc Đường, “Anh, anh muốn ăn gì?”

Bạch Ngọc Đường nhíu chặt mày, “Sandwich, thêm mười ba thìa mù tạt!”

“Anh đang giảm béo ạ?” Bạch Trì chớp chớp mắt.

Bạch Ngọc Đường lườm cậu, Bạch Trì vội vã bỏ chạy.

Sau tấm kính cách ly trong phòng thẩm vấn, Triển Chiêu cùng Triệu Tước đứng song song, nhìn Kiệt Kiệt đã ngồi vào chỗ.

Âm nhạc đã phát ra, Triệu Tước gật đầu, “Chọn bài này không tệ, cấp dưới của cậu khá thông minh đó.”

Triển Chiêu vẫn không dời ánh mắt khỏi Kiệt Kiệt, chỉ thản nhiên đáp, “Cậu ấy không phải cấp dưới, mà là đồng nghiệp của tôi.”

“A…” Triệu Tước cười, không nói gì thêm.

“Lần này chú thôi miên, tôi phụ trợ.” Triển Chiêu đột nhiên mở miệng.

“Tôi làm?” Triệu Tước cười, “Cậu không sợ tôi giở trò sao?”

“Tôi còn có vài chuyện chưa hiểu.” Triển Chiêu thấp giọng, “Cũng không biết chú lợi hại ra sao, cho nên tôi muốn xem thực lực của chú. Còn nữa, lần này chú chịu hỗ trợ, chắc chắn có mục đích. Nếu thực sự chỉ là giúp Leonard tranh đoạt địa bàn, thì không phải vấn đề gì nghiêm trọng lắm.”

Triệu Tước nhìn chằm chằm Triển Chiêu rồi hỏi, “Nếu tôi ở phe Taber thì sao?”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, lắc đầu, “Tôi không tin chú sẽ giúp Taber, hắn ta không có mấygiá trị. Mặt khác, hành động lần này hơi mạo hiểm, bởi vì đây là đường tắt, bao giờ đi đường tắt cũng phải trả giá. Nhưng tóm lại, ở tình huống hiện tại, cứu người và ngăn chặn tình thế phát triển quan trọng hơn, tôi và Tiểu Bạch đã suy tính tới điểm này mới quyết định tìm chú yêu cầu hỗ trợ.”

Triệu Tước trầm mặc một lúc, cuối cùng thì thầm với chính mình, “Có lẽ, nếu là các cậu, thật sự có thể tìm thấy hạnh phúc.”

Triển Chiêu không hiểu ý Triệu Tước, xoay sang nhìn, đầy thắc mắc.

“Xét tới hiện tại, đúng là tôi chỉ đơn thuần giúp Leonard thôi.” Triệu Tước mỉm cười, “Bởi vì cậu ta có ân lớn với tôi.”

Triển Chiêu suy nghĩ một lát mới hỏi, “Chú có quan hệ gì với ba tôi?”

Triệu Tước ngạc nhiên, rồi lại khẽ hì hì, che miệng cười, “Không nói cho cậu!”

Bạch Trì cầm bánh sandwich cho Bạch Ngọc Đường, đi vào thang máy, bỗng nhìn thấy một người.

“Chú… chú Triển.” Bạch Trì nơm nớp lo lắng chào hỏi.

Bình thường, Bạch Trì sợ nhất kiểu trưởng bối anh tài lạnh lùng thế này, đứng trong cùng một buồng thang máy, cậu cảm thấy mình bị hơi lạnh băng giá của người này nuốt sống. Nhưng Bạch Trì vẫn không nhịn được, dè dặt liếc mắt sang ông, đánh giá một chút, lòng thầm nghĩ, khó trách Triển Chiêu đẹp như vậy, ba anh quả thật là mỹ nam tử chuẩn mực… Chỉ là có chút đáng sợ, hơn nữa lại trông thật trẻ nha. Bạch Trì ngẩn người ngắm bàn tay Triển Khải Thiên, tay thật trắng, da cũng rất đẹp, chỗ nào giống người năm mươi tuổi?

“Chưa ra sao?” Triển Khải Thiên đưa tay chặn cửa thang máy, buồn cười nhìn Tiểu Bạch Trì đứng ngẩn bên trong.

“A!” Bạch Trì ngẩng đầu, phát hiện thang máy đã tới nơi từ lúc nào, mặt đỏ bừng, vội vàng lao ra.

Triển Khải Thiên dở khóc dở cười, thằng bé này giống người nhà họ Bạch ở đâu chứ!

Bước khỏi thang máy, Triển Khải Thiên dừng lại, hít sâu một hơi, rồi lấy hết bình tĩnh bước lên phía trước.

Trong phòng thẩm vấn, Bạch Trì đưa sandwich đã làm theo yêu cầu của Bạch Ngọc Đường cho Triệu Tước. Triệu Tước mỹ mãn nhận lấy, vừa mới cắn một miếng, cảnh cửa liền mở ra, Triển Khải Thiên đi vào.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi bên tựa hồ có chút xấu hổ. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng sát gần liếc nhau, rồi đưa mắt quan sát phản ứng của hai người. Đột nhiên, Triệu Tước ném sandwich, che miệng lao vào lòng Triển Khải Thiên, sụt sịt, “Cay quá đi~ Khải Thiên, cay muốn chết……



Triển Khải Thiên cứng người đứng tại chỗ, sắc mặt xanh mét.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày với Triển Chiêu —– Nhìn đi, rõ ràng là quan hệ không tầm thường nha!

Triển Chiêu cáu —– Đồ chuột chết, cậu ngại chưa đủ loạn sao!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện