Người trưởng thành một khi chịu oan ức chỉ có thể ôm khăn mặt lặng lẽ rơi lệ.

Nhưng bọn nhỏ thì khác, tụi nó sẽ gào to khóc lớn.

Bánh bao nhỏ đã uống qua sữa của ba Omega của bé, nên sẽ không bao giờ có thể tiếp tục uống sữa từ nhũ mẫu nữa.

Tra A rất buồn bực: Vậy thì cứ để nó chịu đói đi, đói rồi nó sẽ uống thôi.

Nhũ mẫu lãnh khốc nói: Thiếu gia, đây là vấn đề từ tin tức tố, nếu như ngài không thể bảo đảm tiểu thiếu gia sẽ luôn được uống sữa từ thiếu phu nhân, vậy thì trước đó ngài không nên cho ngài ấy uống.

Tra A cảm giác bản thân đang bị chỉ trích, đây là chuyện mà một mình hắn có thể quyết định được sao? Có ai biết lòng dạ của khốc O lại ác độc như vậy.

Nhũ mẫu: Thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại ngài cần phải nói chuyện một chút với thiếu phu nhân đi.

Bánh bao nhỏ lại bắt đầu ré lên, gào to, cuối cùng tra A cũng ra dáng một người cha, mạnh mẽ bước ra khỏi phònh, gõ cửa phòng khốc O một lần nữa.

Tra A trầm mặt: Cho con bú đi, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa.

Khốc O châm biếm nở nụ cười: Tôi thiếu số tiền đó chắc?

Tra A: Cậu cảm thấy không đủ sao?

Khốc O: Cho dù là ở bất kì thời điểm nào, tôi cũng sẽ không làm những việc đó vì tiền!

Tra A: Nhưng rõ ràng cậu trước đó...

Đôi mắt của khốc O cũng đỏ bừng lên: Lúc đó tôi đã là vai chính của rất nhiều bộ phim rồi anh có hiểu không! Tôi con mẹ nó làm sao không nuôi nổi bản thân, tôi muốn tiền của anh để làm gì! Lão tử chỉ đơn thuần là trong kỳ phát tình lên nhầm xe không được sao? Vì tiền mà đi tìm anh còn không bằng đi tìm ba anh kìa! Tiền có thể lấy còn không ít, ngày lễ ngày Tết anh còn phải gọi tôi một tiếng mẹ nữa kìa!

Tra A hít vào một hơi: Cậu với ba tôi?

Khốc O: Anh điên rồi sao!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện