Cố Tinh Phùng đứng giữa sườn núi, mắt nhìn Bùi Lệ đi ra Sinh Hoa Tuyết Nguyên.

Gió lạnh thấu xương, tuyết lớn đầy trời, cả trời và đất rợp trong một màu trắng xóa, chỉ có Bùi Lệ cả người áo đen, tựa như một tỳ vết.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tinh Phùng đang đứng nơi xa nhìn mình, mi tâm lạnh lẽo, chống một ngón giữa lên sườn núi.

Cố Tinh Phùng không phản ứng chút nào, ánh mắt trầm lặng.

Bùi Lệ hừ một tiếng, sải bước tiếp tục đi lên phía trước. Bây giờ hắn bị Cố Tinh Phùng yểm chú. Dù trong lòng oán thầm cũng chỉ có thể làm ra những hành động vô bổ như thế, lấy đó để phát tiết phẫn nộ.

Cho đến khi Bùi Lệ biến mất tại nới xa xăm kia, Cố Tinh Phùng cũng chưa rời khỏi nơi đó.

Cũng không phải vì y muốn tiễn Bùi Lệ rời núi mà đứng ở chỗ này—tiễn hắn còn không bằng ở cùng Lộc Thời Thanh trong điện.

Mà bởi vì đây là lần đâu y nghiêm túc đánh giá quê hương của mình.

Năm mười mấy tuổi khi y ở Hồng Trần Giới, mới dần dần biết được thân phận của mình thông qua những giấc mơ. Lúc đó y vừa về Thiên Kính Phong không lâu, học thuật chưa thành, không có cách nào tìm đến nơi đây.

Đợi đến khi y có thể sửa dụng Yêu lực thành thục, tu hành đại thành thì Lộc Thời Thanh lại xảy ra chuyện.

Y thủ suối Vinh Khô, không bước ra khỏi Thương Hải Nhất Cảnh nữa bước. Cho đến hai mươi ba năm sau mượn cớ cất giấu thi thể Lộc Thời Thanh y mới lần theo ký ức tìm đến Sinh Hoa Tuyết Nguyên ở Vạn Yêu Giới.

Sinh Hoa Tuyết Nguyên, hai chữ tuyết nguyên tên như ý nghĩa, chính là một vùng đất tuyết đọng quanh năm.

Mà Sinh Soa... Nghe nói, là bởi vì trong tuyết này có thể nở ra một loại hoa long lanh óng ánh, tựa như được tạt thành từ băng tuyết.

Rất nhiều năm về trước, nơi đây vốn cũng sinh cơ dạt dào, có hàng vạn tuyết yêu sinh sống nơi đây. Mà loại Băng Tố Hoa thần bí này chính là tinh khí của Tuyết Yêu ngưng tụ thành.

Rất nhiều Yêu tộc cả đời đều mong muốn có một đóa Băng Tố Hoa. Chỉ cần có hoa này, không những có thể được Tuyết Yêu cảm mến mà còn có thể có được bí mật của tộc Tuyết Yêu.

Tộc Tuyết yêu ngây thơ đơn thuần, luôn chân thành với đồng tộc nhưng rất cảnh giác với người ngoài. Cộng thêm nơi đây quanh năm tuyết phủ còn có cơ quan cạm bẫy trùng trùng điệp điệp, mấy ngàn năm qua chưa có yêu tộc nào đạt thành ước nguyện.

Cho đến khi Vạn Yêu Vương xuất hiện.

Tộc Tuyết yêu bị tiêu diệt hầu như không còn, Sinh Hoa Tuyết Nguyên đã từng thần bí mỹ lệ như thế nay lại thành một tòa thành chết.

Ánh mắt Cố Tinh Phùng lướt qua núi tuyết sông băng, cuối cùng dừng lại cung điện bọn họ cư trú hôm qua.

Y lựa cung điện này không phải vì nó hùng vĩ tráng lệ nhất, mà là bởi vì trong ký ức của y số lần cung điện này xuất hiện là nhiều nhất. Y cũng chưa từng đến nơi này lại tựa như đã sinh sống và lớn lên tại nơi này.

Cố Tinh Phùng nhắm mắt lại, mũi chân điểm nhẹ, phi thân từ sườn núi xuống đi thẳng vào trong cung điện.

Lộc Thời Thanh vẫn còn nằm trêи giường băng, lúc này hô hấp hắn đều đặn, mạch đập nhịp tim rõ ràng hữu lực. Cố Tinh Phùng kiểm tra thử, yên lòng. Y đang định rút tay lại chợt thấy mi tâm Lộc Thời Thanh nhíu lại.

Tiếng lòng Cố Tinh Phùng cũng theo đó run lên, cơ hồ là nín thở.

Lộc Thời Thanh hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Tinh Tinh, ngươi... Ngươi ở đâu..."

Cố Tinh Phùng thốt: "Ta ở đây."

Thanh âm cũng không nhỏ, lại như không truyền vào được tai Lộc Thời Thanh, hắn vẫn nhắm mắt như cũ, tựa như đang nói mê.

"Nhiều người chết quá...Tinh Tinh ngoan, mau ra đây...ta đưa ngươi đi..."

Đúng là Lộc Thời đang nằm mơ còn là mơ thấy ác mộng.

Ba năm sau đó, Bạch Đoàn Đoàn mai danh ẩn tích, nhưng lại như hình vơi bóng dài vò trong giấc mơ của hắn từ đêm qua đến giờ, hồn phách vừa mới trở lại nhục thân hắn lại dùng góc nhìn thứ ba đầy quỷ dị kia, nhìn thấy đủ cảnh tượng xa lạ.

Hoàn toàn xa lạ.

Cảnh tượng trước đó vẫn là trong Thương Hải Nhất Cảnh, quang cảnh và người trong mơ hắn vẫn nhận biết, nhưng giờ phút này lại là Sinh Hoa Tuyết Nguyên hắn đến chưa lâu.

Mà từng khuôn mặt hốt hoảng đang chạy trốn kia, cũng không có khuôn mặt nào hắn quen biết.

Nhưng Lộc Thời Thanh lại có cảm giác quen thuộc khó tả, những người này đều mặc áo trắng, ánh mắt từng người trong trẻo thấu triệt. Mặc dù trêи mặt đều đang bị che phủ bởi phẫn nộ và sợ hãi, Nhưng đó đều là cảm xúc thuần túy, trong mắt họ không có một tia tạp chất nào.

Tựa như... Tựa như Cố Tinh Phùng.

Cố Tinh Phùng cũng là thế này, dù trêи lưng đeo mối thù nặng nề, dù trải qua rất nhiều bất công cùng cực khổ thì ánh mắt của y vẫn trong veo như thế.

Lúc Lộc Thời Thanh sinh sống tại nơi y coi là "Thế giới hiện thực" kia, từng nghe qua một câu nói thế này "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn."

Nói chung Cố Tinh Phùng giống những người này, trong lòng sạch sẽ, mới có thể như thế.

Vậy lúc này Cố Tinh Phùng đang ở nơi đâu? Y vẫn là trẻ sơ sinh? hay là đã đến Hồng Trần Giới rồi?

Vừa nghĩ tới Cố Tinh Phùng, Lộc Thời Thanh lại không các nào tỉnh táo suy nghĩ nữa. Cho dù hiện tại Cố Tinh Phùng thế nào hắn đều muốn nhanh chóng đi tìm y, xác nhận y không bị thương tổn nào.

Nhưng mà chủ nhân của góc nhìn này cũng đang nhanh chóng tiến đến, Lộc Thời Thanh không thể không đi theo đối phương.

Nhưng rất nhanh y đã phát hiện, đối phương đang đi ngược, người này không theo tộc Tuyết Yêu đang chạy trốn, mà là vọt nhanh về phía ánh sáng màu vàng kim kia.

Động tác của ánh sáng màu vàng kim kia cũng không chậm, đã đuổi kịp đội ngũ tộc Tuyết Yêu. Đến mức trêи trời bay đầy tứ chi chia năm xẻ bảy của tộc Tuyết Yêu. Biểu lộ trêи mặt bọn họ còn chưa kịp thu hồi đã hóa thành nguyên hình, rơi xuống đống tuyết trắng. Tựa như khối băng được điêu khắc tinh xảo bị kẻ không biết thưởng thức thô bạo ném vỡ.

Áo trắng của chủ nhân thị giác này tung bay, toàn thân tràn ngập sát ý. Người này rống giận, nâng hai tay lên.

Lập tức, bông tuyết bay lả tả như bị người này triệu hoán, bay về phía người này. Trời đất mênh ʍôиɠ trở nên trong sáng, chỉ có đỉnh đầu người này càng ngày càng trắng, băng tuyết tụ lại tạo thành vô số mũi kiếm bén nhọn.

"Đi!"

Người này vung tay lên, những mũi kiếm đó xoay tròn như một vòi rồng màu trắng đâm thẳng hướng ánh sáng vàng kim.

Lộc Thời Thanh tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện, ánh sáng vàng kim kia là một vật với vô số miếng kim sắc, tựa như là vảy rồng biết phát sáng vậy. Mắt thấy mưa kiếm được tạo thành từ băng tuyết đang tới gần, một nửa kim lân ngừng lại giết chóc, lơ lửng trong hư không từng cái từng cái trải rộng ra, hình thành một bức tường cao mấy trượng.

Đến lúc này, không ít tuyết yêu bị ngăn ở đằng sau không cách nào tiến lên, một nửa vảy rồng còn lại vẫn tiếp tục đuổi theo,một trận chém giết.

Toàn thân của chủ nhân của thị giác này phát run quát, "Khốn nạn!"

Hai tay của người này khẽ chụp, mưa kiếm mãnh liệt đâm vào bức tường tựa như mỏng manh kia. Cùng lúc đó bông tuyết rả rích trêи trời cũng tiếp tục ngưng tụ, số lượng mưa kiếm càng thêm khổng lồ, mắt thấy đã sắp vượt qua bức tường bằng kim lân kia.

Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hẳn là người này đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Trong gió tuyết, tựa hồ vang lên một tiếng hừ lạnh nhàn nhạt.

Biến cố nảy sinh.

Mỗi một miếng vảy vàng đều đột nhiên biến lớn, ngàn vạn miếng vải vàng đều đang biến hóa, trong chốc lác, bức tường này vậy mà to hơn lúc trước mấy lần. Mà bức tường không thể phá vỡ, nhất thời không thể đâm thủng, mưa kiếm khó khăn lắm mới gần kề chiến thắng lúc này lại phải cần nhiều thời gian và bông tuyết để ngưng tụ.

Sau tấm kim lân tộc Tuyết Yêu đã không còn ai sống sót, biến thành một đống băng vụn.

Chủ nhân của thị giác còn đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống đỡ, không ngừng tăng thêm lực, ý đồ liều mạng ngươi sống ta chết.

Sau kim lân đó xuất hiện một thân ảnh đang khoanh tay, chậm rãi đi ra.

Kim lân dường như có cảm ứng, thu lại tạo thành lối ra đủ một người đi. Người này mặc một thân áo giáp màu vàng, quang hoa chói mắt, không thể nhìn thẳng.

Người này tùy ý đứng đó, không có hành động nào nhưng mưa kiếm lại rào rào rơi rụng, một lần nữa hóa thành bông tuyết.

"Tài năng thấp kém." Người đó kiệt ngao nhìn qua.

Đối với cường giả bễ nghễ, chủ nhân của thị giác không sợ hãi chút nào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn giết ngươi!"

"Tộc Tuyết Yêu của ngươi ỷ vào chú thuật hạ lưu kia, từ trước đến nay không xem ai ra gì." Người mặt kim giáp nói, "Hiện giờ có a Dung giúp ta, chú thuật cũng vô dụng, các ngươi hết đường trốn rồi."

"Phản đồ đáng chết, ngươi cũng nên chết!"

Sắc mặt người mặt kim giáp lạnh lẽo, "Là các ngươi có lỗi với a Dung, ta chỉ giúp hắn lấy lại công đạo theo."

"Hắn thân là Tuyết yêu, được Tuyết yêu nuôi dưỡng, nơi này không có người nào có lỗi với hắn hết!" chủ nhân thị giác nói.

"Không có người nào?" người mặc kim giáp bỗng nhiên cười lạnh, "Nơi đây hoàn toàn chính xác đã không có người nào."

Kim quang mãnh liệt, tiếng la giết nổi lên bốn phía.

Chủ nhân thị giác đột nhiên quay đầu, trong mắt là tứ chi đứt gãy bay tán loạn khắp núi. Thì ra trong núi này không chỉ có một người mặc kim giáp mà có hàng ngàn hàng vạn người mặc kim giáp.

Tuy công phu của đám người đó không bằng người trước mắt này, nhưng thế đã đủ. Lúc cao thủ Tuyết Yêu đang chống cự ngoại địch, đã bị người này giết sạch, hiện tại còn lại đều là người tư chất thường thường, thậm chí còn có dân chúng không có chút tu vi nào tại Tuyết Nguyên.

Đối mặt với thảm trạng như vậy, toàn thân của người này đều đang run rẩy, màu mắt vốn trong trẻo giờ đây xuất hiện một mảnh xích hồng.

Lộc Thời Thanh cũng ngây ngẩn cả người, cái góc độ này, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ mặt của người này.

Ngoại trừ cặp mắt đào hoa kia thì những nét còn lại giống Cố Tinh Phùng đến bảy tám phần.

Trêи trời truyền đến tiếng rồng ngâm, một con rồng giương nanh múa vuốt từ trêи trời giáng xuống, tứ chi khua loạn giữa không trung lại huyễn hóa thêm trêи trăm cái đầu rồng.

Người mặc kim giáp nhảy lên đạp vào lưng rồng.

"Bản vương hỏi một lần nữa, tộc Tuyết Yêu có nguyện ý quy thuận?"

Tộc Tuyết Yêu trước mắt cơ hồ đã chết hết, nhưng người đó vẫn hỏi như thế rõ ràng là muốn làm đối phương nhục nhã.

Lúc này nếu phản kháng thì kết cuộc sẽ như đồng tộc của mình. Chủ nhân thị giác cười, trong mắt hận ý lại cháy hừng hực. Người này nhìn đối phương, từng câu từng chữ trả lời: "Tộc Tuyết Yêu đã bị duyệt, ta thay mặt toàn tộc trả lời ngươi—tộc Tuyết Yêu, vĩnh viễn cũng không quy thuận!"

"... Được." người mặc kim giáp gật đầu, "Toàn bộ vạn Yêu giới, tộc Tuyết Yêu của ngươi có cốt khí nhất, bổn vương sẽ thành toàn cho các ngươi!"

Giữa thiên địa vang lên tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc, kim quang tựa hồ vây quanh toàn bộ Sinh Hoa Tuyết Nguyên.

Không thể được.

Lộc Thời Thanh không nhìn thấy gì cả nhưng theo trực giác của hắn, chỉ nhân của góc nhìn này không xảy ra chuyện gì.

Người này giống Cố Tinh Phùng như thế, chắc chắn là thân nhân của Cố Tinh Phùng, cũng biết Cố Tinh Phùng hiện tại đang ở nơi đâu.

Lần đầu tiên, Lộc Thời Thanh quên là mình vẫn còn trong mơ, gấp đến độ tay chân luống cuống. Nhưng trước mắt chỉ có kim quang vô tận, dưới tình thế cấp bách, hét lớn; "Tinh Tinh!"

Hắn lập tức ngồi dậy, sau đó trong lòng của hắn khẽ động, mở mắt ra.

Đối diện với gương mặt tràn đầy lo lắng của Cố Tinh Phùng.

Hắn lập tức bắt lấy tay Cố Tinh Phùng, "Tinh Tinh, ngươi không sao chứ?"

"Ta không sao." Cố Tinh Phùng vỗ nhè nhẹ sau lưng của hắn, hỏi: "Mơ thấy ta?"

"Không mơ thấy ngươi." Lộc Thời Thanh thở hổn hển, nỗi lòng mới bình tĩnh lại, "Nhưng ta mơ thấy nơi này từng phát sinh một trận đồ sát, ta vô cùng lo lắng. ở trong đó...không có ngươi phải không?"

Cố Tinh Phùng trầm mặc một lát, lắc đầu."Năm đó, ta chưa sinh ra."

Lộc Thời Thanh ngây ngẩn cả người.

Khi đó Cố Tinh Phùng chưa sinh ra, mà người sống sót trong trận đại đồ sát kia, rất có thể chỉ còn lại người vừa rồi dùng băng tuyết ngưng tụ thành mưa kia.

Thêm nữa tướng mạo cực kỳ giống, tám chín phần mười đó chính là phụ thân của Cố Tinh Phùng.

Đợi đã...Tại sao hắn lại có ký ức của phụ thân Cố Tinh Phùng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện