Bùi Lệ líu lưỡi nói, "Thoại...Thoại bản?"
Lộc Thời Thanh lại thở dài: "Nếu ta và Tinh Tinh là nhân vật trong thoại bản, sau khi ta nói những lời kia, tất nhiên vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại nhau nữa. Mỗi lần nhớ đến sẽ đau buồn nuốt lệ, vì vừa hiểu lầm đối phương vừa tra tấn chính mình."
Cố Tinh Phùng tưởng tượng đến lời nói của hắn, mồ hôi lạnh trêи trán chảy thành dòng.
Lộc Thời Thanh đau lòng không thôi, vội giơ một tay lên, kiên định nói: "Tinh Tinh yên tâm, sau ngày hôm nay cho dù là nói dối, ta cũng sẽ không nói ra những lời như thế này dù chỉ một chữ."
Trái tim Cố Tinh Phùng như ngừng đập.
Vốn y định theo thương lệ nói câu "Không sao", nhưng y gặp phải biết bao lận đận trải qua nhiều chuyện trêи đời, cũng đã lớn tuổi như thế nhưng vẫn bị một câu nói nhẹ nhàng của Lộc Thời Thanh đánh bại. Đến cuối cùng y chỉ gật nhẹ đầu nói một tiếng: "Dạ"
Bùi Lệ tức giận không thôi: "Lý nào lại vậy, Cố Tinh Phùng ngươi không thấy sư tôn đang thề ư?, Ngươi buộc người ta phải thề mà ngươi chỉ gật nhẹ cái đầu thôi hử!"
Lộc Thời Thanh chợt nhíu mày, "Hoài Hư, ngày xưa ngươi bức bách ta thế nào ngươi tự rõ. Ta đây tình nguyện lập câu thề, thì sao ngươi phải nói xấu Tinh Tinh?"
Bất thình lình bị răn dạy, khiến Bùi Lệ sửng sốt không thôi.
Cố Tinh Phùng nhìn Lộc Thời Thanh rồi lắc đầu: "Không nên tức giận."
Lộc Thời Thanh treo lên nụ cười trong tít tắc, vỗ vỗ tay Cố Tinh Phùng, "Tuy trong lòng vẫn không vui nhưng ta sẽ nghe lời Tinh Tinh."
Không biết là răn dạy có hiệu qua hay làm sao mà sự kiêu ngạo của Bùi Lệ đã yếu thế hơn lúc nãy.
Chờ cho hai người hòa thuận vui vẻ nhìn đối phương xong, Bùi Lệ mới nói: "Vậy, sư tôn phải chăng vẫn muốn ở lại Vạn Yêu Giới?"
Đề cập đến chuyện này, Lộc Thời Thanh điểu chỉnh nét mặt lại rồi nói: "Đương nhiên là mau chóng trở lại Hồng Trần Giới rồi. Tinh Tinh ngươi cảm thấy thế nào?"
Cố Tinh Phùng trực tiếp gật đầu: "Người muốn thế nào ta đều nghe theo người."
Lộc Thời Thanh biết, Cố Tinh Phùng có rất nhiều lo lắng, thí dụ như thực lực của Hồng Trần Giới yếu hơn rất nhiều sơ với những giới khác, lại thí dụ như hắn là con rơi con rớt không rõ lai lịch của Trường Sinh Giới, lần này về Hồng Trầm Giới tấy nhiên sẽ đối mặt bới vô số sóng gió.
Nhưng chỉ cần hắn nói muốn về Hồng Trần Giới, Cố Tinh Phùng chắc chắn đáp ứng.
Lộc Thời Thanh cảm thấy, có thể được người tốt như Cố Tinh Phùng thích, có thể ở bên cạnh người tốt như Cố Tinh Phùng...Nói theo cách ở "Thế giới hiện thực" kia thì là: Đời trước hắn đã cứu cả hệ ngân hà nên mới được như bây giờ.
Lộc Thời Thanh vui lắm, trực tiếp dắt tay Cố Tinh Phùng rời khỏi kết giới còn không quên quay đầu gọi bùi Lệ:Đi thôi Hoài Hư."
Bùi Lệ chậm rãi đuổi theo.
Vừa rồi, hắn nhìn thấy sự tức giận trêи mặt Lộc Thời Thanh.
Là tức giận thật sự.
Năm đó lúc hắn đùa giỡn Lộc Thời Thanh, Lộc Thời Thanh cũng chỉ đứng ở lập trường của trưởng bối trách mắng hắn. Hắn giết Lộc Thời Thanh, Lộc Thời Thanh cũng chỉ kinh ngạc, cũng không quá tức giận.
Biểu cảm như thế hắn chỉ từng thấy khi hôm đó hắn đá gãy xương sườn của Cố Tinh Phùng.
Hiện tại đừng nói động thủ, hắn chỉ nói nhẹ Cố Tinh Phùng có hai câu thôi mà Lộc Thời Thanh đã giương cánh bảo vệ rồi.
Lúc trước chất phác, thành thật, thấy ai cũng cười, gặp chuyện là khuyên răn. Cho dù bị tất cả mọi người chế giễu, cũng không để trong lòng, tự tại như tiên nhân. Hiên giờ lại thay đổi không những nhăn nhó với hắn thậm chí còn biết nói đùa.
Bùi Lệ nghĩ,sư tôn của mình đã thay đổi thật rồi. Hay là người chỉ thay đổi khi đứng trước mặt Cố Tinh Phùng.
Lại nhìn Cố Tinh Phùng, vừa mới "Đọ sức" xong, cũng coi như là toàn thắng, nếu đổi lại là hắn đương nhiên sẽ đắc ý vênh mặt hất cằm, quẳng cho đối phương một ánh mắt khiêu khích. Nhưng Cố Tinh Phùng từ đầu đến cuối đều không nhìn đến hắn, chỉ yên lặng thu dọn điểm tâm trêи bàn, đi theo bên người Lộc Thời Thanh, như hình với bóng.
Lộc Thời Thanh dịu dàng ôn hòa với tất cả mọi người, tính tình Cố Tinh Phùng quái gở như vậy mà Lộc Thời Thanh cũng chìu theo. Còn khiến cho Lộc Thời Thanh đã làm chưởng môn mấy mươi năm, toát ra một thân đầy khí tức thiếu niên.
Bùi Lệ lẩm bẩm nói: "Có lẽ... Y thích hợp với sư tôn hơn, thích hợp hơn cả..."
Đêm đó, bầu trời Sinh Hoa Tuyết Nguyên trong vắt, trăng sáng sao thưa.
Ngoài kia không có một hạt tuyết bay, chính là thời cơ xuất phát tốt nhất.
Trước khi đi, Bùi Lệ chuẩn bị một ít hành trang, Cố Tinh Phùng tuần tra cấm địa, Lộc Thời Thanh thì ra ngoài điện ngắm trăng.
Thấy bầu trời Tuyết Nguyên trong xanh như thế, hắn cũng yên lòng phần nào, đang định đi tìm Cố Tinh Phùng chợt nhìn thất cách đó không xa trêи mặt tuyết, tựa hồ có dị dạng.
Nhãn lực của tu sĩ rất nhạy bén, Lộc Thời Thanh chăm chú nhìn kỹ, thế mà lại có một người áo trăng đang quỳ ngay lối vào vốn đã bị che giấu rất kín.
Lộc Thời Thanh rất nghi hoặc, Sinh Hoa Tuyết Nguyên là một tòa thành chết, không chim không cỏ. Cho dù là du khách đến tham quan cũng phải dừng lại nơi cách đây mấy chục dặm—sau khi cả tộc Tuyết yêu bị diệt, oán niệm của đông đảo Tuyết yêu đã đúc thành một kết giới, vây kín Sinh Hoa Tuyết Nguyên vào trong.
Chỉ có Cố Tinh Phùng có thể tùy ý tiến vào, nếu không phải Lộc Thời Thanh cùng Bùi Lệ đi theo y, nhất định cũng bị ngăn ở bên ngoài.
Người áo trắng hiện giờ vậy mà vào được đây. Nhưng người đó không tiếp tục tiến lên, hiển nhiên đã bị cản lại. Quỳ ở nơi đó là muốn làm gì? Lộc Thời Thanh âm thầm tiến lên phía trước, rốt cuộc thấy rõ tướng mạo của người áo trắng.
Nhưng người áo trắng gầy gò, tựa như một cây trúc đứng ngạo nghễ trong gió. Tướng mạo rất đoan chính, nhất là cặp mắt kia, đuôi mắt xếch lên bên trêи có có một vòng màu yên chi nhàn nhạt.
Lộc Thời Thanh nghĩ thầm, đôi mắt này đẹp thật, chỉ tiếc nó tựa như một đầm nước đọng. Nếu linh động thêm mấy phần chắc chắn sẽ câu hồn đoạt phách.
Nháy mắt đó, trong lòng Lộc Thời Thanh suy diễn ra mấy khả năng.
Công tử của thư hương môn đệ, kép diễn chính trong gánh hát, thần tiên lưu lạc chốn hồng trần dính khói lửa nhân gian, thậm chí...là nam sủng được quý nhân nâng trong lòng bàn tay.
Nhưng Lộc Thời Thanh biết, đây chỉ là người bình thường sau khi tận mắt thấy dung mạo của người này mà theo bản năng phỏng đoán mà thôi.
Trêи thực tế,người áo trắng này còn lợi hại hơn những phỏng đoán của hắn nữa.
Đây chính là Thánh chủ trong truyền thuyết kia.
Lộc Thời Thanh minh bạch, vì sao Thánh Chủ có thể khiến Vạn Yêu Vương vừa gặp đã yêu.
Bây giờ tộc nhân của Thánh Chủ đã chết hết, một thân một mình không được về nhà, tất nhiên là lòng tràn đầy thê lương. Nhưng nếu là lúc trước, lúc hắn tuổi trẻ, chỉ vì chức tộc trưởng vuột khỏi tầm tay mà khóc đỏ vàng mắt, mới thấy được hắn non dại, tâm tư hắn đơn thuần.
Khi đó đôi mắt này của hắn đã câu mất tâm hồn của Vạn Yêu Vương.
Chẳng biết lúc nào, Cố Tinh Phùng đã đứng bên cạnh Lộc Thời Thanh y nói, "Là hắn."
Xem ra, Cố Tinh Phùng thấy Thánh Chủ xuất hiện tại nơi đây cũng không quá bất ngờ.
Lộc Thời Thanh nói: "Tinh Tinh, Thánh Chủ đã trở về từ U Minh Giới, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi."
"Dạ." Miệng Cố Tinh Phùng đáp ứng nhưng ánh mắt vẫn chăn chú nhìn lối vào.
Trăng sáng treo cao,Thánh Chủ đứng dậy. Hắn huơ tay lên trời, tuyết đọng trêи quần áo rào rào rơi xuống đất.
Lập tức có một tiếng rồng ngâm, một luồng ánh sáng dài nhỏ giáng xuống từ trêи trời, sau khi tiếp đất hóa thành một con rồng bạc to to, chiếc vòng chụp ngay cổ phản xạ ánh trăng sáng ngời. Thánh Chủ lập tức bước lên lưng rồng, rồng bạc hét vang một tiếng dài, chở theo hắn bay thẳng về phía chân trời.
Cố Tinh Phùng mới rủ xuống mí mắt,hít thật sâu.
Lộc Thời Thanh quan sát sắt mặt của y hỏi: "Tinh Tinh, ngươi hận hắn?"
Cố Tinh Phùng không đáp chỉ nói: "Kẻ thù của ta có ba người, một là Vạn Yêu Vương, hai là hắn."
Lộc Thời Thanh hỏi: "Vậy người thứ ba đâu?"
Cố Tinh Phùng trầm mặc một lát, "... Ta không biết bà là ai."
Cố Tinh Phùng nhắc đến hai người đâu tiên là chém đinh chặt sắt, nhưng đến người thứ ba lại chần chờ trong đó còn mang thêm nổi thống khổ.
Như thế xem ra người thứ ba không thể xem như kẻ thù thuần túy được. Cố Tinh Phùng chỉ biết bà ta là kẻ thù, nhưng lại không biết bà là ai, thật kỳ lạ.
Tuy Lộc Thời Thanh nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi tiếp, chỉ nắm lấy tay Cố Tinh Phùng. "Tinh Tinh ngươi muốn thế nào ta đều ủng hộ. Nhưng ta có một tâm nguyện, chính là cho dù ngươi làm gì cũng cần phải vui vẻ."
Lông mi Cố Tinh Phùng run lên,thật lâu sau mới khẽ gật đầu.
......
Hồng Trần Giới, thành Tiền Đường.
Mai chu sa kỳ này nở muộn, mặt đất phủ kín cánh hoa màu đỏ đậm. Con nước trêи sông ngày xưa du khách nối liền không dứt, vây kín cả bờ sông mà nay...không có một bóng người.
Thành Tiền Đường phồn vinh nhộn nhịp, nay lầu cao sụp đổ, cửa thành tan nát.
Đường phố giăng đèn kết hoa cũng không ngoại lệ, đèn đỏ lụa hồng nay còn đâu, trong không khí cũng không còn mùi son phấn.
Tiểu lâu đầu đường lầy lội đìu hiu, màu đỏ tươi hòa cùng màu đỏ sậm, chính là vết máu tụ thành, chân đứt tay lìa đè trêи những đám hoa, dưới đất là một tấm chiêu bài bị hư hại, lờ mờ có thể thấy được ba chữ Noãn Ý Lâu.
Lộc Thời Thanh lại thở dài: "Nếu ta và Tinh Tinh là nhân vật trong thoại bản, sau khi ta nói những lời kia, tất nhiên vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại nhau nữa. Mỗi lần nhớ đến sẽ đau buồn nuốt lệ, vì vừa hiểu lầm đối phương vừa tra tấn chính mình."
Cố Tinh Phùng tưởng tượng đến lời nói của hắn, mồ hôi lạnh trêи trán chảy thành dòng.
Lộc Thời Thanh đau lòng không thôi, vội giơ một tay lên, kiên định nói: "Tinh Tinh yên tâm, sau ngày hôm nay cho dù là nói dối, ta cũng sẽ không nói ra những lời như thế này dù chỉ một chữ."
Trái tim Cố Tinh Phùng như ngừng đập.
Vốn y định theo thương lệ nói câu "Không sao", nhưng y gặp phải biết bao lận đận trải qua nhiều chuyện trêи đời, cũng đã lớn tuổi như thế nhưng vẫn bị một câu nói nhẹ nhàng của Lộc Thời Thanh đánh bại. Đến cuối cùng y chỉ gật nhẹ đầu nói một tiếng: "Dạ"
Bùi Lệ tức giận không thôi: "Lý nào lại vậy, Cố Tinh Phùng ngươi không thấy sư tôn đang thề ư?, Ngươi buộc người ta phải thề mà ngươi chỉ gật nhẹ cái đầu thôi hử!"
Lộc Thời Thanh chợt nhíu mày, "Hoài Hư, ngày xưa ngươi bức bách ta thế nào ngươi tự rõ. Ta đây tình nguyện lập câu thề, thì sao ngươi phải nói xấu Tinh Tinh?"
Bất thình lình bị răn dạy, khiến Bùi Lệ sửng sốt không thôi.
Cố Tinh Phùng nhìn Lộc Thời Thanh rồi lắc đầu: "Không nên tức giận."
Lộc Thời Thanh treo lên nụ cười trong tít tắc, vỗ vỗ tay Cố Tinh Phùng, "Tuy trong lòng vẫn không vui nhưng ta sẽ nghe lời Tinh Tinh."
Không biết là răn dạy có hiệu qua hay làm sao mà sự kiêu ngạo của Bùi Lệ đã yếu thế hơn lúc nãy.
Chờ cho hai người hòa thuận vui vẻ nhìn đối phương xong, Bùi Lệ mới nói: "Vậy, sư tôn phải chăng vẫn muốn ở lại Vạn Yêu Giới?"
Đề cập đến chuyện này, Lộc Thời Thanh điểu chỉnh nét mặt lại rồi nói: "Đương nhiên là mau chóng trở lại Hồng Trần Giới rồi. Tinh Tinh ngươi cảm thấy thế nào?"
Cố Tinh Phùng trực tiếp gật đầu: "Người muốn thế nào ta đều nghe theo người."
Lộc Thời Thanh biết, Cố Tinh Phùng có rất nhiều lo lắng, thí dụ như thực lực của Hồng Trần Giới yếu hơn rất nhiều sơ với những giới khác, lại thí dụ như hắn là con rơi con rớt không rõ lai lịch của Trường Sinh Giới, lần này về Hồng Trầm Giới tấy nhiên sẽ đối mặt bới vô số sóng gió.
Nhưng chỉ cần hắn nói muốn về Hồng Trần Giới, Cố Tinh Phùng chắc chắn đáp ứng.
Lộc Thời Thanh cảm thấy, có thể được người tốt như Cố Tinh Phùng thích, có thể ở bên cạnh người tốt như Cố Tinh Phùng...Nói theo cách ở "Thế giới hiện thực" kia thì là: Đời trước hắn đã cứu cả hệ ngân hà nên mới được như bây giờ.
Lộc Thời Thanh vui lắm, trực tiếp dắt tay Cố Tinh Phùng rời khỏi kết giới còn không quên quay đầu gọi bùi Lệ:Đi thôi Hoài Hư."
Bùi Lệ chậm rãi đuổi theo.
Vừa rồi, hắn nhìn thấy sự tức giận trêи mặt Lộc Thời Thanh.
Là tức giận thật sự.
Năm đó lúc hắn đùa giỡn Lộc Thời Thanh, Lộc Thời Thanh cũng chỉ đứng ở lập trường của trưởng bối trách mắng hắn. Hắn giết Lộc Thời Thanh, Lộc Thời Thanh cũng chỉ kinh ngạc, cũng không quá tức giận.
Biểu cảm như thế hắn chỉ từng thấy khi hôm đó hắn đá gãy xương sườn của Cố Tinh Phùng.
Hiện tại đừng nói động thủ, hắn chỉ nói nhẹ Cố Tinh Phùng có hai câu thôi mà Lộc Thời Thanh đã giương cánh bảo vệ rồi.
Lúc trước chất phác, thành thật, thấy ai cũng cười, gặp chuyện là khuyên răn. Cho dù bị tất cả mọi người chế giễu, cũng không để trong lòng, tự tại như tiên nhân. Hiên giờ lại thay đổi không những nhăn nhó với hắn thậm chí còn biết nói đùa.
Bùi Lệ nghĩ,sư tôn của mình đã thay đổi thật rồi. Hay là người chỉ thay đổi khi đứng trước mặt Cố Tinh Phùng.
Lại nhìn Cố Tinh Phùng, vừa mới "Đọ sức" xong, cũng coi như là toàn thắng, nếu đổi lại là hắn đương nhiên sẽ đắc ý vênh mặt hất cằm, quẳng cho đối phương một ánh mắt khiêu khích. Nhưng Cố Tinh Phùng từ đầu đến cuối đều không nhìn đến hắn, chỉ yên lặng thu dọn điểm tâm trêи bàn, đi theo bên người Lộc Thời Thanh, như hình với bóng.
Lộc Thời Thanh dịu dàng ôn hòa với tất cả mọi người, tính tình Cố Tinh Phùng quái gở như vậy mà Lộc Thời Thanh cũng chìu theo. Còn khiến cho Lộc Thời Thanh đã làm chưởng môn mấy mươi năm, toát ra một thân đầy khí tức thiếu niên.
Bùi Lệ lẩm bẩm nói: "Có lẽ... Y thích hợp với sư tôn hơn, thích hợp hơn cả..."
Đêm đó, bầu trời Sinh Hoa Tuyết Nguyên trong vắt, trăng sáng sao thưa.
Ngoài kia không có một hạt tuyết bay, chính là thời cơ xuất phát tốt nhất.
Trước khi đi, Bùi Lệ chuẩn bị một ít hành trang, Cố Tinh Phùng tuần tra cấm địa, Lộc Thời Thanh thì ra ngoài điện ngắm trăng.
Thấy bầu trời Tuyết Nguyên trong xanh như thế, hắn cũng yên lòng phần nào, đang định đi tìm Cố Tinh Phùng chợt nhìn thất cách đó không xa trêи mặt tuyết, tựa hồ có dị dạng.
Nhãn lực của tu sĩ rất nhạy bén, Lộc Thời Thanh chăm chú nhìn kỹ, thế mà lại có một người áo trăng đang quỳ ngay lối vào vốn đã bị che giấu rất kín.
Lộc Thời Thanh rất nghi hoặc, Sinh Hoa Tuyết Nguyên là một tòa thành chết, không chim không cỏ. Cho dù là du khách đến tham quan cũng phải dừng lại nơi cách đây mấy chục dặm—sau khi cả tộc Tuyết yêu bị diệt, oán niệm của đông đảo Tuyết yêu đã đúc thành một kết giới, vây kín Sinh Hoa Tuyết Nguyên vào trong.
Chỉ có Cố Tinh Phùng có thể tùy ý tiến vào, nếu không phải Lộc Thời Thanh cùng Bùi Lệ đi theo y, nhất định cũng bị ngăn ở bên ngoài.
Người áo trắng hiện giờ vậy mà vào được đây. Nhưng người đó không tiếp tục tiến lên, hiển nhiên đã bị cản lại. Quỳ ở nơi đó là muốn làm gì? Lộc Thời Thanh âm thầm tiến lên phía trước, rốt cuộc thấy rõ tướng mạo của người áo trắng.
Nhưng người áo trắng gầy gò, tựa như một cây trúc đứng ngạo nghễ trong gió. Tướng mạo rất đoan chính, nhất là cặp mắt kia, đuôi mắt xếch lên bên trêи có có một vòng màu yên chi nhàn nhạt.
Lộc Thời Thanh nghĩ thầm, đôi mắt này đẹp thật, chỉ tiếc nó tựa như một đầm nước đọng. Nếu linh động thêm mấy phần chắc chắn sẽ câu hồn đoạt phách.
Nháy mắt đó, trong lòng Lộc Thời Thanh suy diễn ra mấy khả năng.
Công tử của thư hương môn đệ, kép diễn chính trong gánh hát, thần tiên lưu lạc chốn hồng trần dính khói lửa nhân gian, thậm chí...là nam sủng được quý nhân nâng trong lòng bàn tay.
Nhưng Lộc Thời Thanh biết, đây chỉ là người bình thường sau khi tận mắt thấy dung mạo của người này mà theo bản năng phỏng đoán mà thôi.
Trêи thực tế,người áo trắng này còn lợi hại hơn những phỏng đoán của hắn nữa.
Đây chính là Thánh chủ trong truyền thuyết kia.
Lộc Thời Thanh minh bạch, vì sao Thánh Chủ có thể khiến Vạn Yêu Vương vừa gặp đã yêu.
Bây giờ tộc nhân của Thánh Chủ đã chết hết, một thân một mình không được về nhà, tất nhiên là lòng tràn đầy thê lương. Nhưng nếu là lúc trước, lúc hắn tuổi trẻ, chỉ vì chức tộc trưởng vuột khỏi tầm tay mà khóc đỏ vàng mắt, mới thấy được hắn non dại, tâm tư hắn đơn thuần.
Khi đó đôi mắt này của hắn đã câu mất tâm hồn của Vạn Yêu Vương.
Chẳng biết lúc nào, Cố Tinh Phùng đã đứng bên cạnh Lộc Thời Thanh y nói, "Là hắn."
Xem ra, Cố Tinh Phùng thấy Thánh Chủ xuất hiện tại nơi đây cũng không quá bất ngờ.
Lộc Thời Thanh nói: "Tinh Tinh, Thánh Chủ đã trở về từ U Minh Giới, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi."
"Dạ." Miệng Cố Tinh Phùng đáp ứng nhưng ánh mắt vẫn chăn chú nhìn lối vào.
Trăng sáng treo cao,Thánh Chủ đứng dậy. Hắn huơ tay lên trời, tuyết đọng trêи quần áo rào rào rơi xuống đất.
Lập tức có một tiếng rồng ngâm, một luồng ánh sáng dài nhỏ giáng xuống từ trêи trời, sau khi tiếp đất hóa thành một con rồng bạc to to, chiếc vòng chụp ngay cổ phản xạ ánh trăng sáng ngời. Thánh Chủ lập tức bước lên lưng rồng, rồng bạc hét vang một tiếng dài, chở theo hắn bay thẳng về phía chân trời.
Cố Tinh Phùng mới rủ xuống mí mắt,hít thật sâu.
Lộc Thời Thanh quan sát sắt mặt của y hỏi: "Tinh Tinh, ngươi hận hắn?"
Cố Tinh Phùng không đáp chỉ nói: "Kẻ thù của ta có ba người, một là Vạn Yêu Vương, hai là hắn."
Lộc Thời Thanh hỏi: "Vậy người thứ ba đâu?"
Cố Tinh Phùng trầm mặc một lát, "... Ta không biết bà là ai."
Cố Tinh Phùng nhắc đến hai người đâu tiên là chém đinh chặt sắt, nhưng đến người thứ ba lại chần chờ trong đó còn mang thêm nổi thống khổ.
Như thế xem ra người thứ ba không thể xem như kẻ thù thuần túy được. Cố Tinh Phùng chỉ biết bà ta là kẻ thù, nhưng lại không biết bà là ai, thật kỳ lạ.
Tuy Lộc Thời Thanh nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi tiếp, chỉ nắm lấy tay Cố Tinh Phùng. "Tinh Tinh ngươi muốn thế nào ta đều ủng hộ. Nhưng ta có một tâm nguyện, chính là cho dù ngươi làm gì cũng cần phải vui vẻ."
Lông mi Cố Tinh Phùng run lên,thật lâu sau mới khẽ gật đầu.
......
Hồng Trần Giới, thành Tiền Đường.
Mai chu sa kỳ này nở muộn, mặt đất phủ kín cánh hoa màu đỏ đậm. Con nước trêи sông ngày xưa du khách nối liền không dứt, vây kín cả bờ sông mà nay...không có một bóng người.
Thành Tiền Đường phồn vinh nhộn nhịp, nay lầu cao sụp đổ, cửa thành tan nát.
Đường phố giăng đèn kết hoa cũng không ngoại lệ, đèn đỏ lụa hồng nay còn đâu, trong không khí cũng không còn mùi son phấn.
Tiểu lâu đầu đường lầy lội đìu hiu, màu đỏ tươi hòa cùng màu đỏ sậm, chính là vết máu tụ thành, chân đứt tay lìa đè trêи những đám hoa, dưới đất là một tấm chiêu bài bị hư hại, lờ mờ có thể thấy được ba chữ Noãn Ý Lâu.
Danh sách chương