Trong nháy mắt Lộc Thời Thanh thông suốt, người này chính là sư huynh Đinh Hải Yến của nguyên chủ.
Toàn bộ Biển Cả Một Cảnh ngoại trừ hắn, không ai dám độc chiếm cái xưng hô "Thái Sư Thúc Tổ" này.
Hệ thống nhắc nhở Lộc Thời Thanh: "Người y như con nhím xù lông này, ngày xưa đã không thích ngươi rồi. Hiện tại ngươi lại là một phế vật, tuyệt đối đừng chọc hắn."
Lộc Thời Thanh tỏ vẻ mình bị chấn động không nhỏ: "Lỗ tai của hắn thính thật, thanh âm Tống Dương nhỏ như vậy hắn cũng có thể nghe thấy."
"Đó là hiển nhiên,mặc dù tu vi hắn chẳng ra sao cả, nhưng tốt xấu gì cũng là Nguyên Anh kỳ, thính giác đương nhiên khác xa với thường nhân." Hệ thống cười lạnh, "Năm đó hắn tính dựa vào việc nịnh bợ Bạch Tiêu,để leo lên làm chưởng môn, không nghĩ tới bị ngươi đoạt, vẫn ôm hận đến bây giờ."
Lộc Thời Thanh tưởng rằng, Đinh Hải Yến là sư huynh của nguyên chủ, thì sẽ càng thân thiết với nguyên chủ hơn, không ngờ còn có một màn này.
Vậy phải nghe theo hệ thống, cẩn thận với người này.
Người trong chính điện nghe tiếng bước ra, Thẩm Kiêu vừa thấy cục diện này, tranh thủ thời gian thi lễ: "Thái Sư Thúc Tổ bớt giận, đệ tử mới tới không hiểu quy củ, xin người đừng chấp nhặt với người kém hiểu biết."
Câu nói này không những không làm cho Đinh Hải Yến bớt giận, ngược lại càng tức giận hơn: "Ta đương nhiên sẽ không chấp nhặt với thứ nít ranh này,Thẩm Kiêu, ngày thường Hằng Minh đều dạy các ngươi nói chuyện như thế?"
Lần này ngay cả Cố Tinh Phùng cũng kéo vào.
Đinh Hải Yến lộ diện chỉ một lát, liền để Lộc Thời Thanh thấy được công phu càng quấy thượng thừa. Lộc Thời Thanh cũng sợ nhất loại không nói đạo lý này, nhịn không được lui về sau.
Thẩm Kiêu cúi người thấp hơn, nhưng tiếng nói vẫn đúng mực như cũ: "Đệ tử biết sai, thỉnh Thái Sư Thúc Tổ trách phạt."
"Thôi." Đinh Hải Yến rũ tay xuống, tua rua quấn trên thước đung đưa qua lại, "Thiên Kính Phong vẫn vô kỷ luật như vậy, ta cũng không rãnh rỗi để ý từng chuyện một, việc học hôm nay dừng ở đây, tiểu tử này nói năng lỗ mãng, phạt đứng ba canh giờ.
Tua rua: kiếm tuệ trên chuôi kiếm, cờ mà đây là thước nên cũng đâu thể edit thành thước tuệ nên mình để tua rua vậy:
Thẩm Kiêu khẽ giật mình, "Ngài trách phạt là đúng, chỉ là Thái Sư Thúc Tổ... Vì sao muốn bỏ dở việc dạy học?"
Đinh Hải Yến dùng thước chỉ vào một đám đệ tử ở đây, " Tất cả những người này phạt đứng hết, thì tiếp tục thế nào?"
Lời vừa nói ra,mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
Tống Dương lập tức nói: "Thái Sư Thúc Tổ phạt ta là được, chuyện này không liên quan đến những...... ây da —— "
Hắn còn chưa nói xong câu này, chỉ thấy Đinh Hải Yến thu hồi cây thước, một đạo ánh sáng mang theo hàn ý xẹt qua, trên vai hắn liền cảm thấy như có bàn ủi áp lên, đau thấu tim gan.
Đinh Hải Yến dùng ánh mắt bức lui ý đồ muốn tiến lên đỡ người của Thẩm Kiêu, lạnh giọng nói với tống Dương: "Không biết trời cao đất rộng, hôm nay cho dù Hằng Minh tới, cũng đừng hòng thay đổi chủ ý của ta."
Lộc Thời Thanh cảm thấy lần này xong rồi,vốn chỉ cảm thấy Đinh Hãi Yến hung hăng càn quấy đã đủ đáng sợ, không ngờ một lời không hợp là động thủ còn đáng sợ hơn.
Hắn có chút đồng tình với Cố Tinh Phùng. Dù sao Cố Tinh Phùng trầm mặc ít nói, vẫn là tiểu bối, khẳng định không có cách đối phó Đinh Hải Yến.
Trong nhất thời người người cảm thấy bất an, có đệ tử đã bắt đầu trợn mắt nhìn Tống Dương. Bọn hắn không dám phản kháng Đinh Hải Yến, chỉ có thể trút gi giận lên Tống Dương, nếu không phải do Tống Dương lắm miệng, căn bản sẽ không có cuộc phong ba này.
Tư Mã Lan cùng Diêu Phủng Châu vốn muốn tránh đi cảnh giáo huấn người của Đinh Hải Yến, lúc này cũng không thể không ra khỏi tiền điện, bước nhanh tới. Tư Mã Lan nói với Đinh Hải Yến: "Xin hỏi sư thúc, những người khác cũng không phạm sai lầm gì, vì sao cũng muốn phạt đứng?"
"Răn đe." Đinh Hải Yến vô cùng hài long thái độ của những đệ tử kia đối với Tống Dương, nói từng chữ từng câu, "Ta xưa nay cực ít giá lâm nơi đây, hôm nay vừa đến đây đã nghe được lời nói vô liêm sỉ này, thật sự... Chỉ là trùng hợp?"
Cây này ngụ ý sâu xa. Không phải trùng hợp, thì chính là những "Lời nói vô liêm sỉ" này xuất hiện quá nhiều lần, đến mức chỉ tới một lần cũng có thể nghe thấy.
Lại nói sâu thêm một bước, thì chính là kỷ luật ở Thiên Kính Phong kém đến cực điểm.
Lộc Thời Thanh cảm thấy, Đinh Hải Yến công khai là đang răn dạy Tống Dương, kì thực khắp nơi đều nhằm vào Thiên Kính Phong, nhằm vào Cố Tinh Phùng. Nhưng Cố Tinh Phùng dù sao cũng là đồ tôn của nguyên chủ, coi như hiện tại đã làm chưởng môn, Đinh Hải Yến cũng không thể chèn ép tiểu bối như vậy,
Bện nghề nghiệp của Lộc Thời Thanh lại tái phát, còn chưa bắt đầu làm đấu tranh tư tưởng, đã mở miệng: "Thật ra chỉ là trùng hợp. Ta từ đầu đến cuối đều ở một bên nhìn, chỉ là hành vi cá nhân của Tống Dương bọn hắn, không liên quan đến Thiên Kính Phong, cũng không có tí liên quan gì với chưởng môn."
Đinh Hải Yến nghiêm mặt, thước trong tay chỉ về phía hắn: "Ngươi nói cái gì?"
Tống Dương kinh ngạc nhìn về phía Lộc Thời Thanh, không nghĩ tới đồ đần này lại có lá gan giúp hắn.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, đều khẩn trương nhìn chằm chằm Lộc Thời Thanh, sợ câu tiếp theo hắn nói sai, Đinh Hải Yến lại muốn nổi trận lôi đình.
Hệ thống cũng tranh thủ thời gian khuyên Lộc Thời Thanh: " Không phải ta đã nhắc nhở ngươi sao, sao ngươi còn dính vào? Mau mau giả ngu đứng qua một bên đi, Đinh Hải Yến còn tồi tệ hơn năm đó, trước kia hắn cũng không có hở một chút là phạt cả đám người!"
Lộc Thời Thanh tựa như không nghe thấy hệ thống nói, chỉ là rất bình tĩnh nghênh tiếp ánh mắt Đinh Hải Yến, "Xin ngươi đừng giận, thật ra Tống Dương không có ác ý, nếu như hắn có thành kiến với Dật Thiên Quân,căn bản sẽ không bái nhập làm đệ tử Thiên Kính Phong."
Đinh Hải Yến ương ngạnh đã quen, có rất ít người dùng giọng điểu bình thản nói chuyện với hắn, lại để hắn nhất thời phản ứng không kịp.
Chỉ cảm thấy gương mặt đối phương xa lạ, lại mọc lên một đôi mắt trong veo, làm hắn sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, nhưng Đinh Hải Yến khẳng định, hắn không biết người này.
Hắn sống gần trăm năm, thấy qua vô số người, người có thể để cho hắn nhớ thì càng ít. Cho nên hắn mới kết luận hắn không quen người này —— người này hình dáng thượng thừa, khí chất tuyệt hảo, chỉ cần hắn nhìn một lần là nhớ kỹ.
Vậy rốt cuộc, là chỗ nào làm hắn cảm thấy quen thuộc? Đinh Hải Yến còn đang nghi hoặc, Lộc Thời Thanh đã nói tiếp: "Có lời gì có thể từ từ nói, lúc nào cũng tức giận, lúc nào cũng vận dụng vũ lực,thì không thể giải quyết được nguồn gốc của vấn đề, có phải không?"
Đinh Hải Yến sững sờ, bất giác năm chặt thước trong tay,, "Có lời gì... Có thể từ từ nói?"
Lộc Thời Thanh tưởng rằng Đinh Hải Yến nghe lọt tai, liên tục gật đầu: "Đúng, nói đạo lý cho người trẻ tuổi hiểu, hữu dụng hơn nhiều với việc trách phạt bọn họ."
Thế nhưng hệ thống lại nói: " thôi xong rồi, xong xong xong..."
Lộc Thời Thanh đang muốn hỏi hệ thống xong cái gì, chỉ thấy Đinh Hải Yến nheo mắt lại: "đời này ta căm thù nhất, chính là câu nói này."
Hắn giơ lên thước trong tay, vừa nhanh vừa độc vung tới mặt Lộc Thời Thanh, "Ngươi là cái thá gì!"
Hàn quang trên thước chớp động, tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi,bọn người Thẩm Kiêu Tư Mã Lan Tống Dương có muốn ngăn cản, cũng đã không kịp.
Lần này xác định khuôn mặt biến dạng luôn.
Lộc Thời Thanh theo bản năng nhắm mắt lại, hắn cũng không hối hận hành động vừa ròi, chẳng qua cảm thấy có lỗi với nguyên chủ.
Thước rơi xuống, một tiếng vang giòn quanh quẩn trên không.
Thế nhưng tất cả mọi người lại trợn mắt há hốc mồm.
Đinh Hải Yến thu tay lại, sau một khắc cũng là trợn mắt há hốc mồm.
Vị trí Lộc Thời Thanh đang đứng hiện giờ không có một ai, trái lại gốc mai Ngọc Điệp ở phía sau cứ lắc tới lắc lui, trên cành cây rơi róc rách xuống một đường chất lõng.
Lần này nếu là trúng vào trên mặt, nhẹ thì chảy máu, nặng thì thấy xương.
Mà bên cạnh Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ, lại dư ra thêm hai người.
Là Lộc Thời Thanh vẫn đang nhắm mắt chờ bị đánh, cùng một cái hàng rào hình người bảo hộ trước người hắn....hàn rào...
Cố Tinh Phùng.
Danh sách chương