Lộc Thời Thanh buồn bã ỉu xìu đi theo Thẩm Kiêu trở về chỗ ở
Hắn thấy, ít ra thì Cố Tinh Phùng không ghét hắn, nếu không cũng sẽ không ba lần bốn lượt tự mình giúp hắn, còn nói gì mà "Bảo hộ hắn". Nhưng chưa thân thiện được bao lâu thì lại trở mặt, xem hắn như người xa lạ.
Lộc Thời Thanh không thẹn với lương tâm, hắn đối với ai cũng thẳng thắn chân thành như thế, duy chỉ có Cố Tinh Phùng là lúc lạnh lúc nóng.
Đến cùng là nơi nào có vấn đề? Nghĩ không ra, dùng năng lực tư duy thiếu thốn của Lộc Thời Thanh, hoàn toàn không thể lý giải được vấn đề phức tạp thế này.
Sau khi Thẩm Kiêu rời đi, hắn còn đứng cạnh cửa phát ngốc, cho đến khi Hà Hoa Tô bằng băng trong tay tan ra, dọc theo đầu ngón tay rơi xuống, hắn mới lấy lại tinh thần.
Vầng thái dương nơi xa chiếu vàng cả mặt biển,không khí nóng ẩm tràn ngập khoang mũi. Hắn nhìn chất lỏng trong suốt óng ánh trong long bàn ta, thấy khá là đáng tiếc.
Hắn bẻ một miếng bỏ vào trong miệng, vừa ngọt vừa lạnh, vào miệng liền tan, còn có một chút hương hoa nhàn nhạt, còn ngon hơn kem của Häagen-Dazs* hắn từng ăn.
Häagen-Dazs:
Lộc Thời Thanh thấy hơi ngạc nhiên, Cố Tinh Phùng đâu giống người tham ăn, sao lại lén lút giấu nhiều đồ ngon như vậy.
Hắn đang tính ăn thêm một miếng nữa, bỗng thấy sát vách Tống Dương mặt mày buồn thiu ra cửa, thấy hắn cũng chỉ miễn cưỡng chào một tiếng: "Tiểu Không, chào buổi sáng, chắc ngươi không biết sự việc ở sơn môn tối hôm qua đâu, cũng may ngươi không có chạy lung tung. Ta sợ cái miệng quạ đen này của ta luôn, nói cái gì là trúng cái đó."
Chuyện tối qua quá phức tạp, Lộc Thời Thanh cứ thế thuận theo hắn lướt qua luôn: "Ta cũng chào ngươi ha."
"Ừm..." Tống Dương đặt mông ngồi vào ngưỡng cửa, chống cằm, "Phiền chết."
Lộc Thời Thanh thấy bộ dáng ỉu xìu như trái cà thiu của hắn, cũng đi sang ngồi cạnh, giơ lên thứ trong tay nói: "Nếm thử Hà Hoa Tô này đi, ngon lắm."
"Hà Hoa Tô? Sau thấy không giống." Tống Dương đầy mặt hoài nghi, nhưng vẫn bẻ một miếng cho vào miệng, sau đó khuôn mặt nhăn thành một nhúm, vội phun ra ngoài, "Tiểu Không có phải ngươi bị ngu không, vừa đắng vừa chát, ngon chỗ nào, ai mà thất đức lấy ra gạt ngươi vậy!"
Lộc Thời Thanh ngẩn người, rõ ràng vừa thơm vừa ngọt, sau tới lược Tống Dương ăn thì như nuốt phải ruồi thế kia. Hắn trực tiếp cắn một miếng to, xúc cảm trơn nhẵn ngọt mềm tản ra trên đầu lưỡi, tuyệt đối không có món nào ngon hơn món này.
Tống Dương thấy hắn hưởng thụ như thế, miệng há lớn, " Quả nhiên ngươi tâm trí không đủ, thứ khó ăn như thế, ngươi còn ăn rất say sưa ngon lành! mau nhả ra!"
Lộc Thời Thanh thấy hắn làm bộ dáng muốn cướp, vội nhét hết vào miệng, không cho hắn cơ hội ra tay.
Tống Dương lấy không được, không thể tin ngồi xuống, tiếp tục than thở. Lộc Thời Thanh thì không hiểu ra sao, cảm thấy Tống Dương mới ngốc, Hà Hoa Tô cực phẩm thế kia, vậy mà không thích.
Hẳn là người ở thế giới này không quen ăn kem?
... Cũng không đúng, nếu như ăn không quen, sau Cố Tinh Phùng còn đem giấu?
Cho nên, vẫn là Tống Dương không được bình thường.
Tống Dương không biết suy nghĩ trong lòng Lộc Thời Thanh, tâm phiền ý loạn nói: "Tối hôm qua vì đối phó với người áo đen kia, sư tôn xuất quan. Hôm nay Tư Mã Phong chủ khẳng định sẽ đi tìm sư tôn lần nữa,hỏi việc nên cho ta ở lại hay đuổi ta đi."
Lộc Thời Thanh không hiểu: "Muốn đuổi ngươi đi?"
Tống Dương nâng cằm, nói liền một mạch, "Đúng vậy, ta trốn nhà đi, Tư Mã Phong chủ có giao tình với nhà ta, nhưng ta nói khô cả cổ người ta cũng không chịu giúp ta giấu diếm chuyện này."
Lộc Thời Thanh kinh ngạc: "Tại sao ngươi lại muốn rời nhà trốn đi?"
Tống Dương không nói tiếp, nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người, xem ra là hồn vía đều lên mây rồi.
Lộc Thời Thanh thấy Tư Mã Lan làm rất đúng, đứa nhỏ này cũng quá phản nghịch tùy hứng, thế mà còn chơi chiêu bỏ nhà ra đi, lỡ như xảy ra chuyện gì, ai sẽ chịu trách nhiệm này?
Cùng Tống Dương ngồi thêm chốc nữa, hắn chợt nhớ tới một việc quan trọng. Vội chà chà hai tay lên lá cây, chạy ào vào phòng tìm thỏ con, lại phát hiện không thấy nó. Lúc hắn xốc hết giường chiếu lên nhìn, ngay cả cọng lông thỏ cũng tìm không thấy. Tông Dương thấy bộ dáng nóng lòng của hắn, hết chạy ra lại chạy vào, hỏi hắn là đã xảy ra chuyện gì.
Hắn buồn rười rượi nói: "Thỏ con của ta mất tiêu rồi."
Tống Dương không tin: "Ngươi còn nuôi thỏ?, sao ta chưa từng thấy?"
"Bởi vì thỏ con sợ người lạ, luôn trốn trong tay áo của ta không chịu ra ngoài." Lộc Thời Thanh nói, đi cà nhắc qua nhìn xuống bệ cửa sổ, nơi đó cũng trống không.
Tống Dương túm hắn lôi về sau "Có phải ngươi tưởng tượng mây trắng, sợi bông thành con thỏ không. Mới vừa rồi còn cho ta ăn Hà Hoa Tô gì đó, báo hại cuống họng ta đến bây giờ còn đắng nghét đây này,thôi đừng quậy nữa."
Lần này,tác hại của việc giả ngu hiển thị rất rõ. Được người ta bảo vệ nhưng không chiếm được tín nhiệm của người ta, Lộc Thời Thanh, cảm thấy tâm tình rất phức tạp.
Lúc này, Thẩm Kiêu vội vàng quay lại, vừa trông thấy Tống Dương liền nói: " Mặc dù Sư tôn đang bế quan, nhưng Tư Mã sư thúc tổ cũng vừa mới ghé qua nơi ở của Sư tôn. Hai người bọn họ truyền âm trao đổi tình huống của đệ."
Tống Dương lo sợ bất an: "Sư tôn nói thế nào?"
"Sư tôn muốn đệ về Mai Hoa Châu, có điều không phải đuổi đệ đi."
Tống Dương nghe xong cuống lên, "Muốn ta về Mai Hoa Châu, không phải tương đương với đuổi ta đi sao?"
Thẩm Kiêu lắc đầu nói: "Người muốn đệ về nhà nói một tiếng, để tránh người nhà của đệ lo lắng. Chờ xử lý thỏa đáng rồi, đệ lại trở về đây tu tập."
Tống Dương thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng. Lúc này Diệp Tử Minh cũng ngự kiếm đến, nét mặt lạnh nhạt. Tống Dương giật giật khóe miệng, hô: "Diệp sư huynh tới rồi."
Diệp Tử Minh không để ý tới hắn. Từ sau khi hai người nắm tay, thì không xảy ra chuyện tranh chấp nữa, bởi vì đã lâm vào tình trạng chiến tranh lạnh, căn bản không có cơ hội giao lưu. Lộc Thời Thanh còn cho rằng chỉ là hai đứa choai choai cãi nhau thôi, qua mấy ngày là quên hết, ai ngờ Diệp tử Minh giận dai như thế.
Thẩm Kiêu nói với Tống Dương: "Đi thôi, đi thu thập hành lý của hai ngươi, đi sớm về sớm."
Tống Dương sững sờ: " Hai người?"
"Đúng." Thẩm Kiêu nhìn Lộc Thời Thanh, "Sư tôn phân phó, đệ mang hắn tới thì cũng nên mang hắn rời đi."
Lộc Thời Thanh giật mình lo lắng nghĩ, quả nhiên Cố Tinh Phùng đối tốt với hắn, chỉ bởi vì hắn là đồng bạn của Tống Dương, là một đứa ngốc cần được bảo vệ.
Bên cạnh Tống Dương đỡ trán: "Ta còn phải đối với hắn phụ trách tới cùng."
Hệ thống thì hừ lạnh nói: "Cũng vừa lúc, rời khỏi nơi này là mục tiêu của ngươi."
Lộc Thời Thanh biết, có hệ thống ngăn cản, lần này rời đi sẽ rất khó quay lại đây.
Tới đột nhiên, đi càng đột nhiên. Tống Dương thu thập xong hành lý, liền muốn đi gọi Lộc Thời Thanh lên đường, vừa ra cửa phòng đã nhìn thấy Diệp Tử Minh vẫn đứng dưới mái hiên, chỉ là đổi sang vị trí khác. Hắn dựa vào cây cột ở hành lang, một tay đặt ở phía sau, dường như đang giấu thứ gì đó.
Hành lang thông với đường đi xuống Thiên Kính Phong.
Tống Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó ngạc nhiên tiến đến: " Diệp sư huynh, huynh tới tiễn bọn ta hả?"
Diệp Tử Minh nói: "Không phải."
Chỉ không gặp một lúc, mặc hắn trông có vẻ càng đen hơn, thật giống như Tống Dương nợ hắn rất rất nhiều tiền.
Không đạt được câu trả lời như mong muốn, Tống Dương hơi thất vọng, nhưng vẫn cười khà khà nói: "Vậy...Đệ đi nha, mấy ngày này huynh cũng đừng nhớ đệ."
Diệp Tử Minh nhíu mày: "Bớt nói nhảm, muốn đi thì đi nhanh."
Lúc đầu Tống Dương cũng không trông mong Diệp Tử minh sẽ nói lời gì dễ nghe, nhưng Diệp Tử Minh tuyệt tình như thế, hắn vẫn không thể tiếp thu được." Diệp sư huynh, mấy hôm trước trong lúc vô tình, lời nói của ta mạo phạm đến Tĩnh Hàm Thánh Nữ, là ta sai ta xin lỗi, ta cũng đã bồi thường cho huynh rồi, huynh còn muốn thế nào? chúng ta cũng coi như ở chung mấy hôm rồi, huynh đối với ta đến một chút tình đồng môn cũng không có?"
"Câm miệng, đi." Diệp Tử Minh dứt lời liền cất bước.
Tống Dương sau lưng hắn lớn tiếng nói: "Được, ta đi! Ta cũng sẽ không trở lại nơi vô tình vô nghĩa này nữa, huynh cái người vô tình vô nghĩa này... Ta cũng không muốn gặp lại nữa!"
Diệp Tử Minh bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Lộc Thời Thanh nghe thấy động tĩnh, vội chạy tới, "Các ngươi không được ầm ĩ, có gì thì từ từ nói."
Tống Dương thấy trong tay Diệp Tử Minh cầm tay nảy, chưa kịp phỏng đoán bên trong đựng thứ gì, đã phát hiện trên mu bàn tay Diệp Tử Minh nổi đầy gân xanh. Lập tức không có cốt khí phụ họa Lộc Thời Thanh: "Đánh... Đánh nhau cũng không được."
Lời vừa nói ra, Diệp Tử Minh liền giương tay lên nhưng không phải đánh hắn, mà là ném đi tay nảy trong tay.
Tay nảy rơi xuống hở ra một khe nhỏ, lộ ra quần áo và lộ phí bên trong.
Tống Dương cùng Lộc Thời Thanh hai mặt nhìn nhau, hỏi: "Diệp sư huynh, đây là..."
"Đó là hành lý Tử Minh thu thập." Thẩm Kiêu vội chạy đến, "Sư tôn mệnh đệ ấy hộ tống hai người các ngươi, đệ ấy đến chờ hai người xuất phát."
Thì ra chuyện vừa rồi bọn hắn tranh chấp, không phải cùng một vấn đề. Tống Dương thấy Diệp Tử Minh tức đến run người bên kia, trợn tròn mắt:"Sao không nói sớm, hèn chi huynh ấy cứ giục bọn đệ đi mau, đệ hiểu lầm huynh ấy rồi!"
Thẩm Kiêu giải thích nói: "Vốn là sư tôn kêu ta đi, nhưng ta còn muốn phụ giúp chuẩn bị cho Tiên Vân Hội hai tháng sau, cho nên mới đổi Tử Minh đi thế."
"Đệ không đi,nếu sư tôn trách phạt, Đệ chịu là được." Diệp Tử Minh nghênh ngang rời đi, cho dù Tống Dương xin lỗi, Thẩm Kiêu khuyên giải thế nào cũng đều vô dụng.
Nghĩ đến Cố Tinh Phùng đã bế quan, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy y, Thẩm Kiêu để Tống Dương dẫn theo Lộc Thời Thanh đi trước, chờ vài hôm nữa Diệp Tử Minh bớt giận, sẽ kêu Diệp Tử Minh đến Mai Hoa Châu hội hợp với bọn họ.
Bởi vì Tư Mã Lan cho kỳ hạn ngay tại hôm nay, Tống Dương đành phải mang theo Lộc Thời Thanh cô đơn rời đi,mặt trời trên đỉnh đầu càng ngày càng cao, trên mặt bọn họ lại là ấm ức của riêng mình. Cũng may công phu ngự kiếm của Tống Dương không tệ, từ Biển Cả Một Cảnh đến Tiền Đường Mai Hoa Châu, có hơn trăm dặm lộ trình, đi một chút nghỉ ngơi một chút, một hai canh giờ cũng đã đến.
Địa phương cuối cùng bọn hắn nghỉ chân, cách Mai Hoa Châu không xa, trên con đường bên cạnh đã có hoa mai lưa thưa. Không giống Biển Cả Một Cảnh chỉ thuần một màu trắng, nơi đây đỏ, hồng, trắng, các chủng loại không đồng nhất, xen kẽ vào nhau rất có thứ tự.
Bỗng nhiên, Lộc Thời Thanh cảm thấy tay nãy động đậy, hắn giật nảy mình, vội mở ra nhìn thử.
Trong tay nảy của hắn cũng không có đồ đạc gì, chỉ có hai bộ y phục, còn là Biển Cả một Cảnh phát. Cho nên thỏ con nằm trong tay nảy trống rỗng, dễ thấy vô cùng. Lộc Thời Thanh ngạc nhiên hô nhỏ, ôm nó lên, " Thì ra em trốn ở đây, em đang chơi trốn tìm với ta hả?"
Dù sao đi nữa, trong lòng hắn vẫn rất kinh ngạc. Thời điểm Hắn tìm kiếm trong ngăn tủ rồi giường chiếu, ngay cả bóng thỏ còn không thấy. Dọc theo con đường này,tay nảy cũng rất nhẹ, không giống sẽ có một con thỏ nằm trong này.
Tống Dương bên cạnh trông thấy, kinh ngạc nói: "Ôi ngươi có một con thỏ thật à."
Hắn thấy lông tơ của thỏ con vừa mềm vừa xù, nhịn không được muốn sờ hai cái. Thế nhưng thỏ con quay đầu đi, không cho hắn sờ.
"Xời, sờ chút thì có sao." Tống Dương không vui nhìn nó, "Ngươi là sủng vật, cũng không phải đại cô nương, còn thẹn thùng."
Vừa nói vừa muốn sờ tiếp, thỏ con ánh mắt chợt lạnh, đang muốn nhảy xuống mặt đất, nhưng Lộc Thời Thanh đã ôm nó né tránh."Ngươi đừng nói như thế, nó rất đáng yêu, giống như trẻ con vậy. Nó không thích bị người khác đụng chạm, ngươi đừng làm khó nó nữa."
Vốn chỉ là một câu bình thường mà thôi, Tống Dương chợt ỉu xìu, rút một cọng cỏ, cầm trên tay vừa đi vừa quấn."Trẻ con... Ta thích trẻ con lắm, đáng tiếc, vừa mới chết một đứa."
Lộc Thời Thanh ngẩn người, lời này có mấy ý? Chính bản thân Tống Dương vẫn còn là một đứa bé,chẳng lẽ đã thành thân, còn là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?
Tống Dương thấy hắn không hiểu, thở dài, tiếp tục nói: "Dù sao nói với ngươi, ngươi cũng nghe không hiểu, thôi thì coi như là bài giải nỗi buồn luôn, ta sắp nghẹn chết vì phải giữ kín nó rồi, Thật ra lần này rời nhà trốn đi, là bởi vì thai nhi trong bụng tỷ ta mất rồi..."
Lộc Thời Thanh tiếc hận nói: "Cũng chính là cháu trai của ngươi, chết rồi."
"Ngươi còn biết đến quan hệ này." Tống Dương nhíu mày lại, tiếp theo cúi xuống, nói, "Là nhà chồng tỷ ấy, cho tỷ ấy uống thuốc phá thai."
Danh sách chương