Trông thấy một màn này, con ngươi u ám của Bùi Lệ bỗng nhiên phóng đại.
Khóe miệng hắn khẽ động, dường như muốn nói gì đó, nhưng Sinh Sôi Nương Nương không cho phép, chú văn cấp tốc ngâm tụng, thúc giục hắn giơ tay chém xuống Cố Tinh Phùng trước mắt.
Cố Tinh Phùng đẩy Lộc Thời Thanh về sau, ngưng tụ ánh sáng thành kiếm, đón lấy thiết chưởng của Bùi Lệ.
Lực đạo Cố Tinh Phùng đẩy Lộc Thời Thanh rất nhỏ, cộng thêm thực thể Cố Tinh Phùng không ổn định, cơ hồ là cùng hắn xuyên qua nhau. Thế mà một cú đẩy này Lộc Thời Thanh lại thuận thế ngã nhào xuống đất, tựa như bùn nhão.
Tống Linh Bích thấy thế liền đi dìu hắn, "Tiểu mỹ nhân, tuy ta không biết người áo trắng này là thần tiên nơi nào, có thân phận gì, nhưng hành vì này của ngươi...là lừa bịp."
Lộc Thời Thanh cũng đâu muốn làm đồ sứ đụng cái là vỡ.
Nhưng thật sự là, khi Cố Tinh Phùng hiện thân đã mang cho hắn rung động, vượt xa thời điểm nhìn thấy Bùi Lệ.
Nếu như hắn không hoa mắt, mới... mới vừa rồi đích thực là thỏ con biến thành Cố Tinh Phùng? Rõ ràng là thỏ con, sao lại đột nhiên biến thành Cố Tinh Phùng? Cái này không khoa học!
Không, trong cái thế giới tu tiên này, vốn cũng không có khoa học để nói.
Nhưng mà hệ thống kiến thức rộng rãi, kinh ngạc cũng không ít hơn so với hắn, còn đang thao thao bất tuyệt trong thần thức của hắn: "Cố Tinh Phùng biết biến hình! Đây, đây rõ ràng là yêu lực! Hắn..Lẽ nào hắn là yêu?"
Chỉ là nghe nó nói như thế, hình như Lộc Thời Thanh có thể tiếp nhận cái thiết lập này.
Hắn đã coi rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh ở "Thế giới hiện thực", mấy biên kịch kia não động lên thì ghê lắm. Yêu ma quỷ quái gì đó không quan trọng, chỉ cần một lòng hướng thiện, không làm chuyện xấu, thì ngươi là người hay yêu cũng không sao cả.
Xem ra Cố Tinh Phùng giấu bí mật này rất kỹ, ngay cả hệ thống cũng không biết, cho nên nó mới khiếp sợ như thế.
Hệ thống năng lực có hạn tạm thời không đề cập tới. Việc duy nhất Lộc Thời Thanh không thể tiếp nhận đó là, thỏ con do Cố Tinh Phùng biến thành.
Khó trách Cố Tinh Phùng là người đầu tiên biết hắn xem sách cấm sau đó chạy đến lấy, khó trách thỏ con có thể tìm ra nơi chôn xác trong rừng rậm, còn đào được Kim Tiền Kiếm, cũng khó trách thỏ còn nhìn qua thì mềm mại đáng yêu, lại vẫn luôn mang trên mình khí tràng lạnh lùng.
... Cao cao tại thượng như thế, một Cố Tinh Phùng bất cận nhân tình, hoàn toàn không thể tưởng tượng y với thỏ con có gì dính líu với nhau, nhưng cũng chính là Cố Tinh Phùng, thế mà lại biến thành thỏ con, còn ăn cỏ, còn ngủ chung giường với hắn, còn tắm chung một cái thùng với hắn... a đúng, lần đó là bị hắn cưỡng ép.
Vì sao Cố Tinh Phùng phải làm như vậy? Việc này rõ rành rành là đi theo để bảo vệ hắn đây mà!
Chẳng lẽ nói...
Lộc Thời Thanh lần nữa tìm hệ thống xác nhận: "Tiểu Bạch, ngươi xác định, Cố Tinh Phùng chưa từng thấy mặt của nguyên chủ?"
"Xác định." Hệ thống chém đinh chặt sắt, hỏi lại, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Cố Tinh Phùng nhận ra ngươi, biến thành con thỏ đi theo bảo vệ ngươi?"
"... Chẳng lẽ không phải?"
"Đương nhiên không phải." Hệ thống thản nhiên nói, "Y năm đó đã xa lánh ngươi, cho dù biết ngươi là Thanh Nhai thì thế nào? Y không phải loại người như vậy, sở dĩ đi theo ngươi, là bởi vì do ngươi khả nghi thôi."
Lộc Thời Thanh cảm thấy hệ thống giải thích rất gượng ép.
Nếu như Cố Tinh Phùng chỉ đơn thuần thấy hắn khả nghi vậy cho đệ tử đi theo hắn là được, cần gì phải đích thân đi làm? Mà còn là trong lúc thụ thương cần phải bế quan, liều mạng như thế?
Nhưng mà, coi như Cố Tinh Phùng biết thân phận của hắn, thì cũng đâu cần phải liều mạng như vậy.
Tóm lại càng nghĩ càng khó giải thích hành vi của Cố Tinh Phùng.
Bùi Lệ cùng hư ảnh Cố Tinh Phùng chiến đấu hăng say, chung quanh quỷ ảnh cũng đã đắc thủ, cùng nhau kéo bọn Tống Dương Diệp Tử Minh, huynh đệ nhà họ Liễu và Trình Tu đi, trong chốc lát trong rừng chỉ còn lại tiếng va chạm của thân thể hoạt thi là linh lực. Nhưng chỉ dựa vào chút tiếng vang ấy, cũng đã đủ để trong rừng chấn động, mặt đất khẽ run.
Hệ thống phát tiết xong cảm xúc chấn kinh đối với Cố Tinh Phùng rồi, ngữ khí chợt có chút đắc ý: "Cố Tinh Phùng là yêu, cũng đâu có cao quý bao nhiêu đâu."
Lộc Thời Thanh nghiêm túc uốn nắn nó: "Tiểu Bạch, không nên nói như vậy, ta cảm thấy người cũng không cao quý bao nhiêu, tiên cũng không cao quý bao nhiêu, tất cả mọi người đều bình đẳng."
Hệ thống nói: "Thanh Nhai,ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
"Ừm, ta nói sai sao?" Lộc Thời Thanh rất sợ nó phát cáu, hỏi thôi cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
"Không có không có, nói vô cùng đúng." Hệ thống vui vẻ khen hắn, dừng một chút còn nói, "Thế nhưng theo ta nhớ thì, lúc Cố Tinh Phùng mới đến Thiên Kính Phong, ngươi vì không cho y chạy loạn, đã hù dọa y bên ngoài có yêu quái rất hung. Lúc ấy Cố Tinh Phùng đã mười lăm tuổi, thoạt đầu đã rất lạnh nhạt với ngươi, nghe xong câu đó càng là trừng ngươi muốn nứt mắt, vì thế Bùi Lệ phạt hắn đội nắng mà đứng. Lúc đó ngươi còn rất tự trách, nói là Cố Tinh Phùng trừng ngươi là vì lúc đó y đã mười lăm tuổi mà ngươi còn lấy mấy lời hoang ngôn như thế ra lừa y, tổn thương tự tôn của y. Bây giờ xem ra là do ngươi nói yêu tộc không tốt đã làm bị thương trái tim pha lê của người ta rồi."
"Còn có chuyện như vậy?" Lộc Thời Thanh kinh ngạc, "Biển Cả Một Cảnh rất thái bình, tại sao ta còn muốn lừa hắn như thế?"
"Ai biết." Hệ thống thản nhiên nói, "Có lẽ, là muốn tốt cho hắn đi."
"Vậy Bùi Lệ thì sao? Ta có hù hắn giống vậy không?"
Hệ thống đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên trên thân Cố Tinh Phùng ngân quang đại chấn, kiếm ánh sáng đẩy Bùi Lệ liên tục lùi lại, quỷ ảnh lắc lư, chỉ đứng bồi hồi không dám tiếp cận.
Trong cổ Bùi Lệ phát ra tiếng rống giận trầm thấp, xương cốt toàn thân răng rắc rung động, tiếp tục nhào về phía Cố Tinh Phùng, nhưng y không hề sợ hãi, rút kiếm đón lấy. Rõ là thân thể bán trong suốt, nhưng lại có khí thế ngăn ngăn được cơn sóng dữ.
Lộc Thời Thanh vội nói: "Tinh Tinh giỏi quá."
Đang chiếm thế thượng phong Cố Tinh Phùng toàn thân chấn động, giật mình lo lắng quay đầu. Bùi Lệ đánh một chưởng vào người y, cũng may thân thể này không phải thật, y chỉ là nhẹ nhàng lùi về sau mấy bước, cũng không bị thương, nhưng tạm thời đã rơi xuống thế hạ phong.
"Cẩn thận." Lộc Thời Thanh lau vệt mồ hôi.
Cố Tinh Phùng gật nhẹ đầu với hắn, chuyên tâm ứng chiến.
Hệ thống cả giận nói: "Thanh Nhai, ngươi mới vừa nói cái gì?"
Lộc Thời Thanh ngẩn người: "Ta nói gì rồi?"
"Ngươi nói Tinh Tinh giỏi quá." Hệ thống khó thở, "Toàn bộ Biển Cả Một Cảnh, chỉ có ngươi gọi y là Tinh Tinh! Trước kia y làm bài tập tốt, ngươi sẽ khen y câu này! Ngươi lộ rồi!"
"Ta nói vậy thật?" Lộc Thời Thanh kinh ngạc.
Hắn thề, hắn thật sự là trong lúc lơ đãng nói ra, đại khái là nguyên chủ ký ức quá sâu sắc.
"Ngươi thấy thế nào." Hệ thống vẫn cứ bất bình, "Lợi hại này...Cũng chỉ là yêu thuật mà thôi, có gì ghê gớm đâu."
"Đừng giận đừng giận, là ta không có kiến thức." Lộc Thời Thanh nói, "Nhưng mà bản lĩnh của Cố
Tinh Phùng chắc cũng đứng nhất nhì ở Hồng Trần Giới rồi, ngươi xem lần trước y đã đánh đuổi được người áo đen đó thôi."
"Hừ, thiên hạ lớn như thế." Hệ thống khinh thường nói, "Coi như hắn đứng đầu Hồng Trần Giới thì sao, đến Trường Sinh Giới, Vạn Yêu Giới, Tu La Giới và U Minh Giới, nói không chừng sẽ bị đánh bẹp dí như con gián luôn."
Lộc Thời Thanh từng nghe hệ thống nói, thế giới này tổng cộng có sáu giới —— Hồng Trần Giới, Trường Sinh giới, Vạn Yêu giới, Tu La giới, U Minh giới, Tử giới.
Người Hồng Trần Giới si mê tu tiên, phi thăng tới Trường Sinh giới là có thể trở thành thần tiên trong truyền thuyết, bất lão bất tử, bất tiêu bất diệt, chân chính cùng thiên địa đồng thọ.
Mà Vạn Yêu giới là căn cứ của chúng yêu, là nơi yêu quái ở Hồng Trần Giới hướng về, cũng có người tu yêu đạo, nghe nói có thể tiến vào Vạn Yêu giới.
Tu La giới chính là Ma Giới, U Minh giới thì là Quỷ giới, bởi vậy, Hồng Trần Giới cũng có phàm nhân tu ma đạo và quỷ đạo. Chỉ là năm đó trong cuộc vây quét, yêu tu ma tu quỷ tu đã không còn lại mấy người.
Về phần Tử Giới, chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Ai cũng không chủ động tìm kiếm, tránh còn không kịp nữa là.
Nơi này nghe nói là nơi tận cùng của sinh mệnh, vạn vật trên thế gian ở nơi này sẽ hóa thành hư vô. Danh xưng của năm giới khác đều có thêm một tên riêng, còn Tử Giới chỉ có một cái tên duy nhất đó là chữ "Tử".
Đối với trình độ e sợ của mọi người, có thể thấy được chút ít.
Cũng may các giới không tồn tại trong cùng một không gian, cũng khó mà vượt qua khoảng cách này. Người Hồng Trần Giới tu tập các đạo khác, có thể dùng phương thức phi thăng để tiến vào, nhưng những giới khác muốn tiến vào Hồng Trần Giới chỉ có thể dựa vào vận khí.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân trừ tiên nhân Trường Sinh giới thì Hồng Trần Giới là giới có tự giác cao hơn những giới còn lại.
Lộc Thời Thanh cảm thấy, nếu các giới bình an vô sự, Hồng Trần Giới lại không tranh cường háo thắng, cũng không có cơ hội đánh nhau, càng không nhìn thấy Cố Tinh Phùng tỷ thí với người khác. Hắn cười cười, "Quá xa vời chỉ cần hiện tại y đánh thắng Bùi Lệ thì y chính là người lợi hại nhất."
Hệ thống hầm hừ ngậm miệng, cũng không biết đang bất mãn chuyện gì.
Bên cạnh Tống Linh Bích chắp tay sau lưng dạo bước, tự nhủ: "Sinh Sôi Nương Nương đã bắt bọn Tống Dương đi rồi, nếu ả muốn nhanh chóng xử lý, sợ là chỉ cần một chung trà là xử song."
Hắn nhắc đến chuyện này, Lộc Thời Thanh cũng có chút lo nghĩ. Sinh Sôi Nương Nương rõ là yêu tà,thế mà cũng có được Khổn Tiên Tỏa của tu sĩ. Một khi bọn Diệp Tử Minh bị Khổn Tiên Tỏa trói lại, liền không thể động đậy, chỉ có thể mặc người bài bố.
Không thể đợi thêm nữa.
Lộc Thời Thanh nhớ tới mới vừa rồi Bùi Lệ ôm đèn Chiếu Mệnh nói xin lỗi, nhìn sao cũng không giống còn mang cừu hận và sát tâm với nguyên chủ.
Hắn định thử thời vận. Nếu như thành công,thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nếu không thành công, nơi này còn có Cố Tinh Phùng ứng phó.
Hắn buông tay áo đang che mặt xuống, rồi chạy xông vào vòng chiến chướng khí mù mịt, phía sau Tống Linh Bích có gọi thế nào hắn cũng không trả lời.
Bùi Lệ cùng Cố Tinh Phùng đang đánh nhau quên lối về. Dưới sự điều khiển của Sinh Sôi Nương Nương, hắn tạm thời không có cách nào suy nghĩ, chẳng qua là cảm thấy người tóc bạc trước mắt này có chút quen mắt, ngờ ngợ là người mình không ưa khi còn sống. Hắn ra tay vừa nhanh vừa độc, thế nhưng người áo trắng thực lực cũng không phải dạng vừa, tất cả các chiêu đều có thể tiếp được.Nhất thời không gây thương tổn được đối phương, Bùi Lệ bị kích thích, sát khí toàn thân bốc cao.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, liều lĩnh công kích Cố Tinh Phùng. Có thân cây chặn đường thế là hắn phất tay chém nó thành mảnh vụn. Quỷ ảnh đang xem chiến không kịp tránh né, cũng bị tạt bay nữa cái mạng.
Bỗng một thân ảnh xâm nhập vào trong tầm mắt.
"Bùi Lệ!" Đối phương vừa chạy vừa gào.
Cái tên này nghe rất quen, là ai?
Bùi Lệ hơi liếc qua, động tác chậm lại, một luồng linh lực Cố Tinh Phùng bổ đến khiến hắn liên tiếp lùi về sau.
Hắn giận dữ, muốn đánh trả Cố Tinh Phùng, thế nhưng người kia lại gào thêm tiếng nữa, "Hoài Hư!"
Trong chớp mắt Bùi Lệ dừng lại tất cả động tác.
Giọng nói này...
Người kia chớp mắt đã tới, giữa lông mày có chút bối rối, con ngươi phân rõ đen trắng yên lặng nhìn hắn, hỏi "Hoài Hư, còn nhớ ta không?"
Bùi Lệ vẻ mặt mờ mịt, dùng số lượng lý trí không còn nhiều tự hỏi.
Người này thật đẹp, không kém bao nhiêu với thần tiên trong truyền thuyết. Chỉ tiếc bình thường đeo mặt nạ. Chỉ lộ ra đôi mắt trong veo như suối, chợt nhìn trong suốt mát lạnh, không dính tục trần. Lại vẫn cứ thích cười, hở tí là cong lên hai mắt, cách mặt nạ híp thành hình trăng non.
... Người này là ai, vì sao luôn luôn đeo mặt nạ?
Hắn mang theo lòng tràn đầy hoài nghi, từng bước một đi qua.
Sinh Sôi Nương Nương thấy nóng lòng, nghiêm nghị nói: "Tên ngốc to xác này ngươi điên rồi! Đánh hắn cho ta!"
Nhưng thuật điều khiển thế mà mất đi hiệu lực, cho dù ả ta dùng lực thế nào cũng không thể ngăn lại động tác của Bùi Lệ.
Khắp cánh rừng đều là tiếng thét chói tai đầy phẫn nộ của Sinh Sôi Nương Nương, ả ra lệnh cho quỷ ảnh kéo Lộc Thời Thanh xuống. Thế nhưng quỷ ảnh còn cách Lộc Thời Thanh mười bước đã bị Cố Tinh Phùng lấy kiếm chém chết, quỷ ảnh run lẩy bẩy, không dám đến gần nữa.
Sinh Sôi Nương Nương góp nhặt sức lực toàn thân điều khiển Bùi Lệ, nhưng không ngờ gương đồng toát ra một đám khói trắng, lại bị linh lực phản phệ thành vật chết. Ả giận dữ nện gương đồng, cũng may còn chưa giết chết con tin, trong tay ả thẻ chơi bài vẫn còn.
Lộc Thời Thanh đứng trong bóng cây, nhìn Bùi Lệ từng bước chậm rãi đi qua bên này, trái tim hắn sắp trào lên cổ họng.
Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Bùi Lệ đâm hắn một kiếm kia, hệ thống cũng đang nóng nảy trách cứ hắn: "Thanh Nhai, ngươi đừng không biết tự lượng sức mình, ngươi bây giờ chính là một phế nhân, còn muốn thay đổi càn khôn? Đây là Bùi Lệ đó!"
Lộc Thời Thanh tự nhiên bị liên lụy, sợ muốn chết, nhưng sau khi Cố Tinh Phùng đối phó xong quỷ ảnh liền đứng vững vàng cạnh hắn.
Hắn lập tức ổn định tâm thần, nói với Bùi Lệ: "Hoài Hư, nhớ lại đi? Ta là ai?"
Bùi Lệ chậm rãi giơ tay lên, dường như cách hư không là có thể chạm đến người đối diện. Hắn nhìn Lộc Thời Thanh, bên miệng xuất hiện độ cong như có như không, "Sư..."
Cái chữ "Tôn" kia còn chưa thoát ra, bạch quan đã hiện lên, toàn thân hắn bị đông trong một khối băng to lớn, không thể động đậy.
Cố Tinh Phùng mặt không thay đổi tiến lên trước vài bước, liên tiếp thực hiện mấy đạo quang hoa quanh người hắn, cho đến khi nhìn từ bên ngoài vào không thấy được thân ảnh hắn nữa, lúc này mới dừng lại.
Tạm thời an toàn, Lộc Thời Thanh thoát lực suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất, Tống Linh Bích tranh thủ thời gian chạy tới đỡ lấy hắn, cũng đối với Cố Tinh Phùng biểu thị cảm tạ: "Vị tóc trắng này...Thần tiên, đa tạ, có thể đi cứu luôn bọn xá đệ của ta không?"
Cố Tinh Phùng không để ý tới hắn, giơ tay lên, thả ra hai đạo linh lực, một đạo đẩy hắn ra, một đạo quấn quanh thân Lộc Thời Thanh, tựa như đám mây nâng Lộc Thời Thanh lên.
"Cảm ơn Tinh Tinh." Lộc Thời Thanh gọi thuận miệng, rốt cuộc không đổi được.
Chờ Cố Tinh Phùng gật đầu, hắn mới ý thức được, sau khi hắn liên tiếp gào lên tên của Bùi Lệ và Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng cũng không quá kinh ngạc.
Hắn thế là ngoắc ngoắc Cố Tinh Phùng, sau một khắc, linh lực kéo lấy hắn di chuyển đến bên cạnh Cố Tinh Phùng, y hơi cúi người bày ra tư thế lắng nghe.
Lộc Thời Thanh ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Ngươi... đã nhận ra ta rồi phải không?"
Cố Tinh Phùng gật đầu.
Lộc Thời Thanh có chút trợn to hai mắt, "Thật?"
Cố Tinh Phùng tiếp tục gật đầu.
Lộc Thời Thanh không thể tưởng tượng nổi: "Nhận ra bằng cách nào?"
Lần này Cố Tinh Phùng lại lắc đầu.
"Không muốn thì thôi."Tuy Lộc Thời Thanh rất hiếu kì, nhưng lại không thích ép buộc người khác. Nhìn dáng vẻ không muốn nói của Cố Tinh Phùng, hắn lại hỏi, "Ngươi hiện giờ là không thể nói chuyện?"
Cố Tinh Phùng lần nữa gật đầu.
"Được, vậy ta nói ngươi nghe." Lộc Thời Thanh giơ cổ tay lên, lộ ra Phược Linh Hoàn màu trắng, "Ngươi có thể giúp ta lấy chút máu sư tôn người, mở nó ra không?"
Cố Tinh Phùng dường như khe khẽ thở dài, đầu ngón tay tụ ra linh lực nhỏ bé, như là cây kim, nhìn về phía Bùi Lệ bị phong ấn.
Theo một tiếng gào thét nặng nề của Bùi Lệ, linh lực kia trở lại trên đầu ngón tay Cố Tinh Phùng, mang theo một vết máu khô cạn đen đặc.
Cố Tinh Phùng gảy ngón tay,cục máu rơi lên Phược Linh Hoàn. Nó tỏa ra ánh sáng trong suốt, lập tức ánh sáng chuyển đỏ sau đó lại biến thành đen. Sau mấy giây lại biến thành màu trắng, cục máu đã không thấy đâu nhưng Phược Linh Hoàn thì vẫn y nguyên vững vàng bọc trên cổ tay Lộc Thời Thanh.
"Tại sao có thể như vậy." Lộc Thời Thanh thất vọng.
Cố Tinh Phùng bắn linh lực xuống mặt đất, viết ra vài chữ to: "máu chủ không có linh hồn, không thể tháo bỏ vòng này được."
"... Hắn nói không sai." Hệ thống nói, " người chết phân hai loại, một loại có hồn phách, một loại là không có hồn phách. Bùi Lệ bị làm thành hoạt thi, hồn phách ly thể, giờ phút này máu của hắn không có linh lực, không giải được Phược Linh Hoàn."
"Vậy làm sao bây giờ?" Lộc Thời Thanh hỏi, hắn hiện tại có chút xấu hổ, thay hệ thống xấu hổ. Hệ thống vẫn luôn thề son sắt nói Cố Tinh Phùng không nhận ra hắn, đối xử tốt với hắn là có ý đồ khác, hiện tại thì bị vả mặt chan chát.
Hệ thống dường như tự biết đuối lý, đàng hoàng trả lời: "Tìm chủ của Bùi Lệ, kêu người đó giao ra hồn phách là được."
Nói đúng hơn là, phải đi tìm Sinh Sôi Nương Nương lấy hồn phách.
Quả nhiên Cố Tinh Phùng cũng nghĩ như vậy, ném một cái kết giới, quay người đi vào chỗ sâu trong rừng cây. Tống Linh Bích gọi với theo y: "Chi bằng thần tiên mang theo chúng ta luôn đi, mấy đứa nhóc kia không biết ngươi, e là không chịu nghe lời ngươi nói."
Lộc Thời Thanh giải thích cho hắn: "Không, bọn họ biết nhau."
Cố Tinh Phùng lại cải biến chủ ý, dùng kết giới gắn vào trên thân hai người, mang theo bọn hắn cùng đi.
Hệ thống cười lạnh: "Cố Tinh Phùng là yêu, Tống Linh Bích không biết hàng, Diệp Tử Minh bọn hắn lại nhìn ra được. Vẫn là mang theo các ngươi, đợi sau khi giải quyết Sinh Sôi Nương Nương xong xuôi, y có thể đào tẩu dễ dàng."
Lộc Thời Thanh lo âu nhìn Cố Tinh Phùng.
Mặc dù Lộc Thời Thanh là từ "Thế giới hiện thực" tới, cũng không coi trọng thân phận. Nhưng người Hồng Trần Giới lại vô cùng để ý. Chỉ sợ chính Cố Tinh Phùng cũng để ý, nếu không cũng sẽ không một mực giấu diếm, mà sau khi bại lộ yên thân trước mặt hắn, cảm xúc của y vẫn luôn thấp như vậy.
Cũng may, những cái này không ảnh hưởng đến phát huy của Cố Tinh Phùng, y xách theo hai người lách qua rừng rậm rất nhanh đã tới trước hang động mê cung.
Ven đường không ngừng bắt quỷ ảnh ép hỏi, bọn họ trong vững vàng tiến bước trong huyệt động u ám.
Trong động quỷ ảnh lập lòe, bầy dơi bay loạn, Lộc Thời Thanh được bảo hộ bên trong linh lực còn tốt, Tống Linh Bích thì rất vất vả. Rốt cục sau khi không biết bị dây leo làm trượt chân bao nhiêu lần, Cố Tinh Phùng cũng nhíu mày, mở linh lực đang vây quanh thân Lộc Thời thanh rộng ra chút, cũng quấn lên người Tống Linh Bích. Hắn được nâng lên ngồi sóng vai với Lộc Thời Thanh, đuôi lông mày nhướng lên, chắp tay với Lộc Thời Thanh: "Nhờ phước của ngươi đó Tiểu mỹ nhân."
Cố Tinh Phùng lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp tục tiến lên.
Ước chừng sau một nén nhang, bọn họ trông thấy Tống Dương và Diệp Tử Minh đang ngủ trên một khoảng đất trống mọc đầy rêu xanh.
Cố Tinh Phùng dừng chân lại, đánh ra một đạo linh lực thăm dò.
Xung quanh chỗ đất trống kia lập tức mọc ra một hàng rào bụi gai, mỗi cây đều mọc đầy gai ngực thô đen, vây Tống Dương và Diệp Tử Minh vào giữa. Nếu tùy tiện đi qua sẽ bị đâm trúng.
Tiếng cười của Sinh Sôi Nương Nương nấn ná trên đỉnh đầu họ.
"Hoan nghênh vào phủ đệ của ta, cái lão xử nam to xác ngu ngốc kia thật nhàm chán, mấy vị ai cũng tuấn tú bất phàm, đủ cho ta chơi mấy hồi rồi...Ha ha ha ha."
Nghe thấy câu này, người khác đều không có phản ứng.
Lộc Thời Thanh lại cả kinh bịt miệng mình.
Hắn vừa rồi nghe thấy Sinh Sôi Nương Nương nói "Cái lão xử nam to con ngu ngốc kia", tên ngốc là Bùi Lệ, Bùi Lệ là lão xử nam.
Vậy hắn trước khi chết... Người ôm hắn trong biển là ai?
Khóe miệng hắn khẽ động, dường như muốn nói gì đó, nhưng Sinh Sôi Nương Nương không cho phép, chú văn cấp tốc ngâm tụng, thúc giục hắn giơ tay chém xuống Cố Tinh Phùng trước mắt.
Cố Tinh Phùng đẩy Lộc Thời Thanh về sau, ngưng tụ ánh sáng thành kiếm, đón lấy thiết chưởng của Bùi Lệ.
Lực đạo Cố Tinh Phùng đẩy Lộc Thời Thanh rất nhỏ, cộng thêm thực thể Cố Tinh Phùng không ổn định, cơ hồ là cùng hắn xuyên qua nhau. Thế mà một cú đẩy này Lộc Thời Thanh lại thuận thế ngã nhào xuống đất, tựa như bùn nhão.
Tống Linh Bích thấy thế liền đi dìu hắn, "Tiểu mỹ nhân, tuy ta không biết người áo trắng này là thần tiên nơi nào, có thân phận gì, nhưng hành vì này của ngươi...là lừa bịp."
Lộc Thời Thanh cũng đâu muốn làm đồ sứ đụng cái là vỡ.
Nhưng thật sự là, khi Cố Tinh Phùng hiện thân đã mang cho hắn rung động, vượt xa thời điểm nhìn thấy Bùi Lệ.
Nếu như hắn không hoa mắt, mới... mới vừa rồi đích thực là thỏ con biến thành Cố Tinh Phùng? Rõ ràng là thỏ con, sao lại đột nhiên biến thành Cố Tinh Phùng? Cái này không khoa học!
Không, trong cái thế giới tu tiên này, vốn cũng không có khoa học để nói.
Nhưng mà hệ thống kiến thức rộng rãi, kinh ngạc cũng không ít hơn so với hắn, còn đang thao thao bất tuyệt trong thần thức của hắn: "Cố Tinh Phùng biết biến hình! Đây, đây rõ ràng là yêu lực! Hắn..Lẽ nào hắn là yêu?"
Chỉ là nghe nó nói như thế, hình như Lộc Thời Thanh có thể tiếp nhận cái thiết lập này.
Hắn đã coi rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh ở "Thế giới hiện thực", mấy biên kịch kia não động lên thì ghê lắm. Yêu ma quỷ quái gì đó không quan trọng, chỉ cần một lòng hướng thiện, không làm chuyện xấu, thì ngươi là người hay yêu cũng không sao cả.
Xem ra Cố Tinh Phùng giấu bí mật này rất kỹ, ngay cả hệ thống cũng không biết, cho nên nó mới khiếp sợ như thế.
Hệ thống năng lực có hạn tạm thời không đề cập tới. Việc duy nhất Lộc Thời Thanh không thể tiếp nhận đó là, thỏ con do Cố Tinh Phùng biến thành.
Khó trách Cố Tinh Phùng là người đầu tiên biết hắn xem sách cấm sau đó chạy đến lấy, khó trách thỏ con có thể tìm ra nơi chôn xác trong rừng rậm, còn đào được Kim Tiền Kiếm, cũng khó trách thỏ còn nhìn qua thì mềm mại đáng yêu, lại vẫn luôn mang trên mình khí tràng lạnh lùng.
... Cao cao tại thượng như thế, một Cố Tinh Phùng bất cận nhân tình, hoàn toàn không thể tưởng tượng y với thỏ con có gì dính líu với nhau, nhưng cũng chính là Cố Tinh Phùng, thế mà lại biến thành thỏ con, còn ăn cỏ, còn ngủ chung giường với hắn, còn tắm chung một cái thùng với hắn... a đúng, lần đó là bị hắn cưỡng ép.
Vì sao Cố Tinh Phùng phải làm như vậy? Việc này rõ rành rành là đi theo để bảo vệ hắn đây mà!
Chẳng lẽ nói...
Lộc Thời Thanh lần nữa tìm hệ thống xác nhận: "Tiểu Bạch, ngươi xác định, Cố Tinh Phùng chưa từng thấy mặt của nguyên chủ?"
"Xác định." Hệ thống chém đinh chặt sắt, hỏi lại, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Cố Tinh Phùng nhận ra ngươi, biến thành con thỏ đi theo bảo vệ ngươi?"
"... Chẳng lẽ không phải?"
"Đương nhiên không phải." Hệ thống thản nhiên nói, "Y năm đó đã xa lánh ngươi, cho dù biết ngươi là Thanh Nhai thì thế nào? Y không phải loại người như vậy, sở dĩ đi theo ngươi, là bởi vì do ngươi khả nghi thôi."
Lộc Thời Thanh cảm thấy hệ thống giải thích rất gượng ép.
Nếu như Cố Tinh Phùng chỉ đơn thuần thấy hắn khả nghi vậy cho đệ tử đi theo hắn là được, cần gì phải đích thân đi làm? Mà còn là trong lúc thụ thương cần phải bế quan, liều mạng như thế?
Nhưng mà, coi như Cố Tinh Phùng biết thân phận của hắn, thì cũng đâu cần phải liều mạng như vậy.
Tóm lại càng nghĩ càng khó giải thích hành vi của Cố Tinh Phùng.
Bùi Lệ cùng hư ảnh Cố Tinh Phùng chiến đấu hăng say, chung quanh quỷ ảnh cũng đã đắc thủ, cùng nhau kéo bọn Tống Dương Diệp Tử Minh, huynh đệ nhà họ Liễu và Trình Tu đi, trong chốc lát trong rừng chỉ còn lại tiếng va chạm của thân thể hoạt thi là linh lực. Nhưng chỉ dựa vào chút tiếng vang ấy, cũng đã đủ để trong rừng chấn động, mặt đất khẽ run.
Hệ thống phát tiết xong cảm xúc chấn kinh đối với Cố Tinh Phùng rồi, ngữ khí chợt có chút đắc ý: "Cố Tinh Phùng là yêu, cũng đâu có cao quý bao nhiêu đâu."
Lộc Thời Thanh nghiêm túc uốn nắn nó: "Tiểu Bạch, không nên nói như vậy, ta cảm thấy người cũng không cao quý bao nhiêu, tiên cũng không cao quý bao nhiêu, tất cả mọi người đều bình đẳng."
Hệ thống nói: "Thanh Nhai,ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
"Ừm, ta nói sai sao?" Lộc Thời Thanh rất sợ nó phát cáu, hỏi thôi cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
"Không có không có, nói vô cùng đúng." Hệ thống vui vẻ khen hắn, dừng một chút còn nói, "Thế nhưng theo ta nhớ thì, lúc Cố Tinh Phùng mới đến Thiên Kính Phong, ngươi vì không cho y chạy loạn, đã hù dọa y bên ngoài có yêu quái rất hung. Lúc ấy Cố Tinh Phùng đã mười lăm tuổi, thoạt đầu đã rất lạnh nhạt với ngươi, nghe xong câu đó càng là trừng ngươi muốn nứt mắt, vì thế Bùi Lệ phạt hắn đội nắng mà đứng. Lúc đó ngươi còn rất tự trách, nói là Cố Tinh Phùng trừng ngươi là vì lúc đó y đã mười lăm tuổi mà ngươi còn lấy mấy lời hoang ngôn như thế ra lừa y, tổn thương tự tôn của y. Bây giờ xem ra là do ngươi nói yêu tộc không tốt đã làm bị thương trái tim pha lê của người ta rồi."
"Còn có chuyện như vậy?" Lộc Thời Thanh kinh ngạc, "Biển Cả Một Cảnh rất thái bình, tại sao ta còn muốn lừa hắn như thế?"
"Ai biết." Hệ thống thản nhiên nói, "Có lẽ, là muốn tốt cho hắn đi."
"Vậy Bùi Lệ thì sao? Ta có hù hắn giống vậy không?"
Hệ thống đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên trên thân Cố Tinh Phùng ngân quang đại chấn, kiếm ánh sáng đẩy Bùi Lệ liên tục lùi lại, quỷ ảnh lắc lư, chỉ đứng bồi hồi không dám tiếp cận.
Trong cổ Bùi Lệ phát ra tiếng rống giận trầm thấp, xương cốt toàn thân răng rắc rung động, tiếp tục nhào về phía Cố Tinh Phùng, nhưng y không hề sợ hãi, rút kiếm đón lấy. Rõ là thân thể bán trong suốt, nhưng lại có khí thế ngăn ngăn được cơn sóng dữ.
Lộc Thời Thanh vội nói: "Tinh Tinh giỏi quá."
Đang chiếm thế thượng phong Cố Tinh Phùng toàn thân chấn động, giật mình lo lắng quay đầu. Bùi Lệ đánh một chưởng vào người y, cũng may thân thể này không phải thật, y chỉ là nhẹ nhàng lùi về sau mấy bước, cũng không bị thương, nhưng tạm thời đã rơi xuống thế hạ phong.
"Cẩn thận." Lộc Thời Thanh lau vệt mồ hôi.
Cố Tinh Phùng gật nhẹ đầu với hắn, chuyên tâm ứng chiến.
Hệ thống cả giận nói: "Thanh Nhai, ngươi mới vừa nói cái gì?"
Lộc Thời Thanh ngẩn người: "Ta nói gì rồi?"
"Ngươi nói Tinh Tinh giỏi quá." Hệ thống khó thở, "Toàn bộ Biển Cả Một Cảnh, chỉ có ngươi gọi y là Tinh Tinh! Trước kia y làm bài tập tốt, ngươi sẽ khen y câu này! Ngươi lộ rồi!"
"Ta nói vậy thật?" Lộc Thời Thanh kinh ngạc.
Hắn thề, hắn thật sự là trong lúc lơ đãng nói ra, đại khái là nguyên chủ ký ức quá sâu sắc.
"Ngươi thấy thế nào." Hệ thống vẫn cứ bất bình, "Lợi hại này...Cũng chỉ là yêu thuật mà thôi, có gì ghê gớm đâu."
"Đừng giận đừng giận, là ta không có kiến thức." Lộc Thời Thanh nói, "Nhưng mà bản lĩnh của Cố
Tinh Phùng chắc cũng đứng nhất nhì ở Hồng Trần Giới rồi, ngươi xem lần trước y đã đánh đuổi được người áo đen đó thôi."
"Hừ, thiên hạ lớn như thế." Hệ thống khinh thường nói, "Coi như hắn đứng đầu Hồng Trần Giới thì sao, đến Trường Sinh Giới, Vạn Yêu Giới, Tu La Giới và U Minh Giới, nói không chừng sẽ bị đánh bẹp dí như con gián luôn."
Lộc Thời Thanh từng nghe hệ thống nói, thế giới này tổng cộng có sáu giới —— Hồng Trần Giới, Trường Sinh giới, Vạn Yêu giới, Tu La giới, U Minh giới, Tử giới.
Người Hồng Trần Giới si mê tu tiên, phi thăng tới Trường Sinh giới là có thể trở thành thần tiên trong truyền thuyết, bất lão bất tử, bất tiêu bất diệt, chân chính cùng thiên địa đồng thọ.
Mà Vạn Yêu giới là căn cứ của chúng yêu, là nơi yêu quái ở Hồng Trần Giới hướng về, cũng có người tu yêu đạo, nghe nói có thể tiến vào Vạn Yêu giới.
Tu La giới chính là Ma Giới, U Minh giới thì là Quỷ giới, bởi vậy, Hồng Trần Giới cũng có phàm nhân tu ma đạo và quỷ đạo. Chỉ là năm đó trong cuộc vây quét, yêu tu ma tu quỷ tu đã không còn lại mấy người.
Về phần Tử Giới, chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Ai cũng không chủ động tìm kiếm, tránh còn không kịp nữa là.
Nơi này nghe nói là nơi tận cùng của sinh mệnh, vạn vật trên thế gian ở nơi này sẽ hóa thành hư vô. Danh xưng của năm giới khác đều có thêm một tên riêng, còn Tử Giới chỉ có một cái tên duy nhất đó là chữ "Tử".
Đối với trình độ e sợ của mọi người, có thể thấy được chút ít.
Cũng may các giới không tồn tại trong cùng một không gian, cũng khó mà vượt qua khoảng cách này. Người Hồng Trần Giới tu tập các đạo khác, có thể dùng phương thức phi thăng để tiến vào, nhưng những giới khác muốn tiến vào Hồng Trần Giới chỉ có thể dựa vào vận khí.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân trừ tiên nhân Trường Sinh giới thì Hồng Trần Giới là giới có tự giác cao hơn những giới còn lại.
Lộc Thời Thanh cảm thấy, nếu các giới bình an vô sự, Hồng Trần Giới lại không tranh cường háo thắng, cũng không có cơ hội đánh nhau, càng không nhìn thấy Cố Tinh Phùng tỷ thí với người khác. Hắn cười cười, "Quá xa vời chỉ cần hiện tại y đánh thắng Bùi Lệ thì y chính là người lợi hại nhất."
Hệ thống hầm hừ ngậm miệng, cũng không biết đang bất mãn chuyện gì.
Bên cạnh Tống Linh Bích chắp tay sau lưng dạo bước, tự nhủ: "Sinh Sôi Nương Nương đã bắt bọn Tống Dương đi rồi, nếu ả muốn nhanh chóng xử lý, sợ là chỉ cần một chung trà là xử song."
Hắn nhắc đến chuyện này, Lộc Thời Thanh cũng có chút lo nghĩ. Sinh Sôi Nương Nương rõ là yêu tà,thế mà cũng có được Khổn Tiên Tỏa của tu sĩ. Một khi bọn Diệp Tử Minh bị Khổn Tiên Tỏa trói lại, liền không thể động đậy, chỉ có thể mặc người bài bố.
Không thể đợi thêm nữa.
Lộc Thời Thanh nhớ tới mới vừa rồi Bùi Lệ ôm đèn Chiếu Mệnh nói xin lỗi, nhìn sao cũng không giống còn mang cừu hận và sát tâm với nguyên chủ.
Hắn định thử thời vận. Nếu như thành công,thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nếu không thành công, nơi này còn có Cố Tinh Phùng ứng phó.
Hắn buông tay áo đang che mặt xuống, rồi chạy xông vào vòng chiến chướng khí mù mịt, phía sau Tống Linh Bích có gọi thế nào hắn cũng không trả lời.
Bùi Lệ cùng Cố Tinh Phùng đang đánh nhau quên lối về. Dưới sự điều khiển của Sinh Sôi Nương Nương, hắn tạm thời không có cách nào suy nghĩ, chẳng qua là cảm thấy người tóc bạc trước mắt này có chút quen mắt, ngờ ngợ là người mình không ưa khi còn sống. Hắn ra tay vừa nhanh vừa độc, thế nhưng người áo trắng thực lực cũng không phải dạng vừa, tất cả các chiêu đều có thể tiếp được.Nhất thời không gây thương tổn được đối phương, Bùi Lệ bị kích thích, sát khí toàn thân bốc cao.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, liều lĩnh công kích Cố Tinh Phùng. Có thân cây chặn đường thế là hắn phất tay chém nó thành mảnh vụn. Quỷ ảnh đang xem chiến không kịp tránh né, cũng bị tạt bay nữa cái mạng.
Bỗng một thân ảnh xâm nhập vào trong tầm mắt.
"Bùi Lệ!" Đối phương vừa chạy vừa gào.
Cái tên này nghe rất quen, là ai?
Bùi Lệ hơi liếc qua, động tác chậm lại, một luồng linh lực Cố Tinh Phùng bổ đến khiến hắn liên tiếp lùi về sau.
Hắn giận dữ, muốn đánh trả Cố Tinh Phùng, thế nhưng người kia lại gào thêm tiếng nữa, "Hoài Hư!"
Trong chớp mắt Bùi Lệ dừng lại tất cả động tác.
Giọng nói này...
Người kia chớp mắt đã tới, giữa lông mày có chút bối rối, con ngươi phân rõ đen trắng yên lặng nhìn hắn, hỏi "Hoài Hư, còn nhớ ta không?"
Bùi Lệ vẻ mặt mờ mịt, dùng số lượng lý trí không còn nhiều tự hỏi.
Người này thật đẹp, không kém bao nhiêu với thần tiên trong truyền thuyết. Chỉ tiếc bình thường đeo mặt nạ. Chỉ lộ ra đôi mắt trong veo như suối, chợt nhìn trong suốt mát lạnh, không dính tục trần. Lại vẫn cứ thích cười, hở tí là cong lên hai mắt, cách mặt nạ híp thành hình trăng non.
... Người này là ai, vì sao luôn luôn đeo mặt nạ?
Hắn mang theo lòng tràn đầy hoài nghi, từng bước một đi qua.
Sinh Sôi Nương Nương thấy nóng lòng, nghiêm nghị nói: "Tên ngốc to xác này ngươi điên rồi! Đánh hắn cho ta!"
Nhưng thuật điều khiển thế mà mất đi hiệu lực, cho dù ả ta dùng lực thế nào cũng không thể ngăn lại động tác của Bùi Lệ.
Khắp cánh rừng đều là tiếng thét chói tai đầy phẫn nộ của Sinh Sôi Nương Nương, ả ra lệnh cho quỷ ảnh kéo Lộc Thời Thanh xuống. Thế nhưng quỷ ảnh còn cách Lộc Thời Thanh mười bước đã bị Cố Tinh Phùng lấy kiếm chém chết, quỷ ảnh run lẩy bẩy, không dám đến gần nữa.
Sinh Sôi Nương Nương góp nhặt sức lực toàn thân điều khiển Bùi Lệ, nhưng không ngờ gương đồng toát ra một đám khói trắng, lại bị linh lực phản phệ thành vật chết. Ả giận dữ nện gương đồng, cũng may còn chưa giết chết con tin, trong tay ả thẻ chơi bài vẫn còn.
Lộc Thời Thanh đứng trong bóng cây, nhìn Bùi Lệ từng bước chậm rãi đi qua bên này, trái tim hắn sắp trào lên cổ họng.
Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Bùi Lệ đâm hắn một kiếm kia, hệ thống cũng đang nóng nảy trách cứ hắn: "Thanh Nhai, ngươi đừng không biết tự lượng sức mình, ngươi bây giờ chính là một phế nhân, còn muốn thay đổi càn khôn? Đây là Bùi Lệ đó!"
Lộc Thời Thanh tự nhiên bị liên lụy, sợ muốn chết, nhưng sau khi Cố Tinh Phùng đối phó xong quỷ ảnh liền đứng vững vàng cạnh hắn.
Hắn lập tức ổn định tâm thần, nói với Bùi Lệ: "Hoài Hư, nhớ lại đi? Ta là ai?"
Bùi Lệ chậm rãi giơ tay lên, dường như cách hư không là có thể chạm đến người đối diện. Hắn nhìn Lộc Thời Thanh, bên miệng xuất hiện độ cong như có như không, "Sư..."
Cái chữ "Tôn" kia còn chưa thoát ra, bạch quan đã hiện lên, toàn thân hắn bị đông trong một khối băng to lớn, không thể động đậy.
Cố Tinh Phùng mặt không thay đổi tiến lên trước vài bước, liên tiếp thực hiện mấy đạo quang hoa quanh người hắn, cho đến khi nhìn từ bên ngoài vào không thấy được thân ảnh hắn nữa, lúc này mới dừng lại.
Tạm thời an toàn, Lộc Thời Thanh thoát lực suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất, Tống Linh Bích tranh thủ thời gian chạy tới đỡ lấy hắn, cũng đối với Cố Tinh Phùng biểu thị cảm tạ: "Vị tóc trắng này...Thần tiên, đa tạ, có thể đi cứu luôn bọn xá đệ của ta không?"
Cố Tinh Phùng không để ý tới hắn, giơ tay lên, thả ra hai đạo linh lực, một đạo đẩy hắn ra, một đạo quấn quanh thân Lộc Thời Thanh, tựa như đám mây nâng Lộc Thời Thanh lên.
"Cảm ơn Tinh Tinh." Lộc Thời Thanh gọi thuận miệng, rốt cuộc không đổi được.
Chờ Cố Tinh Phùng gật đầu, hắn mới ý thức được, sau khi hắn liên tiếp gào lên tên của Bùi Lệ và Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng cũng không quá kinh ngạc.
Hắn thế là ngoắc ngoắc Cố Tinh Phùng, sau một khắc, linh lực kéo lấy hắn di chuyển đến bên cạnh Cố Tinh Phùng, y hơi cúi người bày ra tư thế lắng nghe.
Lộc Thời Thanh ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Ngươi... đã nhận ra ta rồi phải không?"
Cố Tinh Phùng gật đầu.
Lộc Thời Thanh có chút trợn to hai mắt, "Thật?"
Cố Tinh Phùng tiếp tục gật đầu.
Lộc Thời Thanh không thể tưởng tượng nổi: "Nhận ra bằng cách nào?"
Lần này Cố Tinh Phùng lại lắc đầu.
"Không muốn thì thôi."Tuy Lộc Thời Thanh rất hiếu kì, nhưng lại không thích ép buộc người khác. Nhìn dáng vẻ không muốn nói của Cố Tinh Phùng, hắn lại hỏi, "Ngươi hiện giờ là không thể nói chuyện?"
Cố Tinh Phùng lần nữa gật đầu.
"Được, vậy ta nói ngươi nghe." Lộc Thời Thanh giơ cổ tay lên, lộ ra Phược Linh Hoàn màu trắng, "Ngươi có thể giúp ta lấy chút máu sư tôn người, mở nó ra không?"
Cố Tinh Phùng dường như khe khẽ thở dài, đầu ngón tay tụ ra linh lực nhỏ bé, như là cây kim, nhìn về phía Bùi Lệ bị phong ấn.
Theo một tiếng gào thét nặng nề của Bùi Lệ, linh lực kia trở lại trên đầu ngón tay Cố Tinh Phùng, mang theo một vết máu khô cạn đen đặc.
Cố Tinh Phùng gảy ngón tay,cục máu rơi lên Phược Linh Hoàn. Nó tỏa ra ánh sáng trong suốt, lập tức ánh sáng chuyển đỏ sau đó lại biến thành đen. Sau mấy giây lại biến thành màu trắng, cục máu đã không thấy đâu nhưng Phược Linh Hoàn thì vẫn y nguyên vững vàng bọc trên cổ tay Lộc Thời Thanh.
"Tại sao có thể như vậy." Lộc Thời Thanh thất vọng.
Cố Tinh Phùng bắn linh lực xuống mặt đất, viết ra vài chữ to: "máu chủ không có linh hồn, không thể tháo bỏ vòng này được."
"... Hắn nói không sai." Hệ thống nói, " người chết phân hai loại, một loại có hồn phách, một loại là không có hồn phách. Bùi Lệ bị làm thành hoạt thi, hồn phách ly thể, giờ phút này máu của hắn không có linh lực, không giải được Phược Linh Hoàn."
"Vậy làm sao bây giờ?" Lộc Thời Thanh hỏi, hắn hiện tại có chút xấu hổ, thay hệ thống xấu hổ. Hệ thống vẫn luôn thề son sắt nói Cố Tinh Phùng không nhận ra hắn, đối xử tốt với hắn là có ý đồ khác, hiện tại thì bị vả mặt chan chát.
Hệ thống dường như tự biết đuối lý, đàng hoàng trả lời: "Tìm chủ của Bùi Lệ, kêu người đó giao ra hồn phách là được."
Nói đúng hơn là, phải đi tìm Sinh Sôi Nương Nương lấy hồn phách.
Quả nhiên Cố Tinh Phùng cũng nghĩ như vậy, ném một cái kết giới, quay người đi vào chỗ sâu trong rừng cây. Tống Linh Bích gọi với theo y: "Chi bằng thần tiên mang theo chúng ta luôn đi, mấy đứa nhóc kia không biết ngươi, e là không chịu nghe lời ngươi nói."
Lộc Thời Thanh giải thích cho hắn: "Không, bọn họ biết nhau."
Cố Tinh Phùng lại cải biến chủ ý, dùng kết giới gắn vào trên thân hai người, mang theo bọn hắn cùng đi.
Hệ thống cười lạnh: "Cố Tinh Phùng là yêu, Tống Linh Bích không biết hàng, Diệp Tử Minh bọn hắn lại nhìn ra được. Vẫn là mang theo các ngươi, đợi sau khi giải quyết Sinh Sôi Nương Nương xong xuôi, y có thể đào tẩu dễ dàng."
Lộc Thời Thanh lo âu nhìn Cố Tinh Phùng.
Mặc dù Lộc Thời Thanh là từ "Thế giới hiện thực" tới, cũng không coi trọng thân phận. Nhưng người Hồng Trần Giới lại vô cùng để ý. Chỉ sợ chính Cố Tinh Phùng cũng để ý, nếu không cũng sẽ không một mực giấu diếm, mà sau khi bại lộ yên thân trước mặt hắn, cảm xúc của y vẫn luôn thấp như vậy.
Cũng may, những cái này không ảnh hưởng đến phát huy của Cố Tinh Phùng, y xách theo hai người lách qua rừng rậm rất nhanh đã tới trước hang động mê cung.
Ven đường không ngừng bắt quỷ ảnh ép hỏi, bọn họ trong vững vàng tiến bước trong huyệt động u ám.
Trong động quỷ ảnh lập lòe, bầy dơi bay loạn, Lộc Thời Thanh được bảo hộ bên trong linh lực còn tốt, Tống Linh Bích thì rất vất vả. Rốt cục sau khi không biết bị dây leo làm trượt chân bao nhiêu lần, Cố Tinh Phùng cũng nhíu mày, mở linh lực đang vây quanh thân Lộc Thời thanh rộng ra chút, cũng quấn lên người Tống Linh Bích. Hắn được nâng lên ngồi sóng vai với Lộc Thời Thanh, đuôi lông mày nhướng lên, chắp tay với Lộc Thời Thanh: "Nhờ phước của ngươi đó Tiểu mỹ nhân."
Cố Tinh Phùng lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp tục tiến lên.
Ước chừng sau một nén nhang, bọn họ trông thấy Tống Dương và Diệp Tử Minh đang ngủ trên một khoảng đất trống mọc đầy rêu xanh.
Cố Tinh Phùng dừng chân lại, đánh ra một đạo linh lực thăm dò.
Xung quanh chỗ đất trống kia lập tức mọc ra một hàng rào bụi gai, mỗi cây đều mọc đầy gai ngực thô đen, vây Tống Dương và Diệp Tử Minh vào giữa. Nếu tùy tiện đi qua sẽ bị đâm trúng.
Tiếng cười của Sinh Sôi Nương Nương nấn ná trên đỉnh đầu họ.
"Hoan nghênh vào phủ đệ của ta, cái lão xử nam to xác ngu ngốc kia thật nhàm chán, mấy vị ai cũng tuấn tú bất phàm, đủ cho ta chơi mấy hồi rồi...Ha ha ha ha."
Nghe thấy câu này, người khác đều không có phản ứng.
Lộc Thời Thanh lại cả kinh bịt miệng mình.
Hắn vừa rồi nghe thấy Sinh Sôi Nương Nương nói "Cái lão xử nam to con ngu ngốc kia", tên ngốc là Bùi Lệ, Bùi Lệ là lão xử nam.
Vậy hắn trước khi chết... Người ôm hắn trong biển là ai?
Danh sách chương