Cố Tinh Phùng: "..."

Từng cơn gió mát thổi qua nhà Thủy Tạ, thời tiết nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng mặt y lại đỏ lên rất đáng nghi.

Lộc Thời Thanh lần nữa tới gần: "Tinh Tinh, vì sao ngươi không chịu để ý đến ta?"

Ánh nắng rải đầy khuôn mặt thanh tú của hắn, nơi đuôi mày khóe mắt là khao khát không chút nào che giấu.

Trong nhất thời Cố Tinh Phùng không cách nào suy nghĩ, chỉ hỏi, "Người, muốn ôm ta?"

Lộc Thời Thanh nghiêm túc gật đầu "Có thể chứ?"

Trong mắt Cố Tinh Phùng sâu thẳm, y nghe thấy chính mình nói: "...Được."

Kỳ thật, thời điểm Lộc Thời Thanh gật đầu cũng đã nhịn không được dựa gần vào cơ thể y. Cố Tinh Phùng vừa mới giang ra hai tay, trong ngực đã nhiều thêm một thân thể gầy gò.

"Tinh Tinh..." Lộc Thời Thanh cọ qua cọ lại trên người y mấy cái.

Cố Tinh Phùng theo bản năng ôm lấy hắn. Bóng hình hai người ôm nhau chiếu xuống mặt hồ, như một bức tranh cũng như một giấc mộng.

Nhưng sau một lát,con ngươi Cố Tinh Phùng bỗng nhiên co lại, cúi đầu nhìn mặt hắn chằm chằm.

Vừa lúc Lộc Thời Thanh cũng ngẩng đầu, "Tinh Tinh... Ta muốn... Muốn..."

Gương mặt hắn ửng đỏ, tựa như mới uống rượu xong, nhìn đôi môi mỏng của Cố Tinh Phùng gần trong gan tất, rất rướn người lên cắn một miếng.

Không, không chỉ là muốn. Hắn đã đánh bạo tiến tới, mà Cố Tinh Phùng không nhúc nhích, chuyện này làm hắn rất vui mừng.

Càng ngày càng gần.

Thời điểm sắp đạt được mục đích, bỗng trên cổ đau xót, cả người hắn mềm oặt mất đi ý thức.

Cố Tinh Phùng thu hồi linh lực trên đầu ngón tay, đón lấy thân thể mềm nhũn của hắn, đặt xuống ghế dài trong nhà Thủy Tạ. Ngón tay dò xét mạch môn trên cổ tay hắn, trong mắt Cố Tinh Phùng hơi ảm đạm.

Hắn nhớ rõ gần đây mình đâu làm loại chuyện đó với Lộc Thời Thanh đâu. Nhưng triệu chứng này đã rất rõ ràng.

Tại sao Băng Tố Hoa lại tiến vào thể nội của Lộc Thời Thanh? Cố Tinh Phùng đoán, chắc là chuyện phát sinh trước khi Lộc Thời Thanh rời Biển Cả Một Cảnh, nhưng y không có chút ấn tượng nào hết. May mà mấy ngày nay du đãng bên ngoài, yêu thân của y tiếng giai, linh lực yếu ớt, nếu không hậu quả của Lộc Thời Thanh khó mà lường được.

Nếu không phải vì giao đấu với người áo đen kia, buột y phải sử dụng yêu thuật, kích hóa yêu thân trước thời hạn. Y cũng sẽ không vì sợ mất khống chế, ngộ thương Lộc Thời Thanh, chỉ đành phải đưa hắn ra ngoài.

Nhưng mà muốn giải độc của Băng Tố Hoa, chỉ có thể...

Cố Tinh Phùng hít sâu một hơi, hơi cúi người, hôn lên bờ môi Lộc Thời Thanh.

Tin tức Bùi Lệ bỏ mình, trở thành Thi Vương đã truyền đi khắp Biển Cả Một Cảnh. Hôm nay toàn bộ phong chủ đến đây theo lời mời, thương nghị nên xử lý việc này thế nào.

Lúc đám người Đinh Hải Yến đi đến chính điện. Cố Tinh Phùng đã chờ ở đây. Chỉ là chính điện từ trước đến nay luôn đơn giản đã tăng thêm một tấm bình phong, được dựng kế ghế chưởng môn của Cố Tinh Phùng.

Nếu như là lúc trước, Đinh Hải Yến chắc chắn sẽ xen vào chuyện của người khác hỏi vài ba câu, nhưng giờ này hắn chỉ nhìn không chớp mắt, chạy thẳng tới quan tài chứa Bùi Lệ.

Quan tài trấn thi của Biển Cả Một cảnh được tạo thành từ huyền thạch, bên trong còn gia cố thêm mấy đạo phù chú, dù nắp hòm không đóng, hoạt thi cũng không thể động đậy. Đinh Hải Yến đẩy nắp quan ra một khe hở, lộ ra gương mặt âm u đầy tử khí của Bùi Lệ.

Bùi Lệ bề ngoài anh lãng, khí chất thượng thừa, giống như Cố Tinh Phùng, đều là bề ngoài khiến người khó quên. Huống chi mấy vị phong chủ ở đây đều là đồng môn khi xưa, cho dù toàn thân hắn đầy bụi nhưng chỉ liếc mắt vẫn sẽ nhận ra.

Lập tức có người ôm quan tài khóc lên: "Bùi sư huynh ơi, cách biệt hai mươi năm, ngươi lại thành bộ dáng này,làm người ta đau lòng muốn chết!"

Vốn Đinh Hải Yến đang nhíu nhìn chằm chằm mặt Bùi Lệ, nghe vậy quát lớn: "Bão Phác ngươi cũng đã là người cao tuổi rồi, khóc sướt mướt kiểu đó còn ra thể thống gì nữa?"

Diêu Phủng Châu vỗ vỗ sau lưng người đó, "Sư tổ nói rất đúng, cha, người chết không thể sống lại, huống chi Bùi sư bá thành Thi Vương, bây giờ còn chưa tính là đã nhắm mắt mà."

Diêu Nhất Thành lấy tay áo gạt lệ: "Cha biết, nhưng mà cha nhịn không được. Châu nhi, Bùi sư bá của ngươi và cha nhập môn cùng lúc, hắn thiên tư hơn người,còn muốn xuất chúng hơn Tư Mã sư thúc sau này của ngươi, nếu không phải...Hắn hiện giờ đã làm chưởng môn rồi."

Đinh Hải Yến hừ một tiếng, tự nhiên như không ngồi xuống ghế của mình dưới bậc thềm. Diêu Phủng Chây nói nhỏ: "Cha, ngay trước mặt chưởng môn sư huynh, sao cha không lựa lời mà nói gì hết trơn vậy."

Diêu Nhất Thành ngẩn người, nhìn lên ghế chưởng môn, chỉ thấy mi mắt Cố Tinh Phùng rũ xuống, mặt không biểu tình, tựa như cái gì cũng không nghe thấy.

Hắn lập tức im tiếng, lại chắp tay vái quan tài trấn thi một cái, mới cùng Diêu Phủng Châu ngồi xuống ghế của mình.

Cố Tinh Phùng giương mắt, chỉ thấy Hải Lâu Phong Đinh Hải Yến, Đan Khuyết Phong Diêu Nhất Thành, Lưu Sương Phong Diêu Phủng Châu đã đến. Duy chỉ không thấy Ngọc Quan Phong Tư Mã Lan.

Diêu Phủng Châu thấy Cố Tinh Phùng nhìn chằm chằm cái ghế trống đó,vội hạ thấp người nói: "Chưởng môn sư huynh, sáng nay Tư Mã sư thúc nhận được thư khẩn cấp ở Kim Lăng đưa tới, sáng sớm đã đến Tiền Đường. Thúc ấy nhờ ta xin phép chưởng môn, hội nghị hôm nay cho dù là kết quả thế nào, thúc ấy đều đồng ý."

"Tiền Đường." Ấn đường Cố Tinh Phùng khẽ nhướng.

Tư Mã gia vừa mới tiếp nhận Thành Giang Sơn ở Bách Lý Ổ, Tư Mã Lan liền chạy tới Tiền Đường, không biết có liên quan đến Mai Hoa Châu hay không nữa.

Thế nhân đều có dã tâm, Tư Mã Lan xưa nay nhìn như không lo chuyện đời hình như cũng không mấy để ý đến chuyện trong nhà.

Hiện giờ hắn lại vứt Biển Cả Một Cảnh chạy đến Tiền Đường, rất có thể là Tiền Đường đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Trong lúc đang suy tư, Đinh Hải Yến đã không kiên nhẫn mở miệng: "Hằng Minh, Bùi Lệ đã thành Thi Vương, gieo hại không nhỏ, trực tiếp thiêu đi là được.Cần chi mang về Biển Cả Một Cảnh, kinh động nhiều người như thế?"

Cố Tinh Phùng nhìn Đinh Hải Yến chằm chằm: "Đó là di thể sư tôn ta, lá rụng thì phải về cội chứ."

Diêu Nhất Thành nói với Đinh Hải Yến: "Đúng vậy đó sư tôn, sư thúc Thanh Nhai Quân chỉ có một đồ đệ này thôi, không thể ném bừa ở bên ngoài được."

Đinh Hải Yến nguýt hắn một cái, hắn liền cúi đầu xuống, một chữ cũng không dám nói thêm, Diêu Phủng Châu bên cạnh nhìn thấy chỉ biết lắc đầu.

Đinh Hải Yến lại cười lạnh: "Ta chỉ là thuận miệng nói chơi thôi. Ngươi đã tốn công gọi bọn ta đến đây, chắc hẳn không chỉ đơn giản là muốn mang về Biển Cả Một Cảnh an táng đâu nhỉ?"

"Đúng." Cố Tinh Phùng gật đầu, "Cái chết của sư tổ, tuyên bố với bên ngoài là Trừ ma vệ đạo, nguyên nhân chân chính lại không quá rõ ràng. Bước tiếp theo, chính là muốn tìm về đầy đủ hồn phách của sư tôn, đòi lại công đạo cho người đã khuất."

Diêu Nhất Thành và Diêu Phủng Châu liếc nhau, rất tán thành mà gật đầu. Diêu Nhất Thành còn than thở nói: "Sư thúc cả đời cơ khổ,thật vất vả mới thu được một đồ đệ,còn chưa...Chỉ hi vọng cái chết của sư thúc không dính líu liên quan gì đến Bùi sư huynh, nếu không... Sư thúc đã đáng thương lắm rồi."

Khác biệt với sự thổn thức của Diêu Nhất Thành, trên mặt Đinh Hải Yến không tí gợn sóng, chỉ thản nhiên nói: "Hằng Minh, những năm này ngươi cứ ru rú trong nhà, chỉ sợ là những lời đồn ngoài kia ngươi chưa từng nghe qua đi."

Diêu Nhất Thành ngẩn người: "Lời đồn nào?"

Mặt Diêu Phủng Châu lộ vẻ khó xử: "Sư tổ, đó là do những người hạ lưu bịa đặt ra, Thanh Nhai Quân không phải hạng người như vậy."

"Ngươi chắc chắc như thế? Ngươi tiếp xúc với hắn được mấy lần?" Đinh Hải Yến hỏi nàng.

Diêu Phủng Châu nhỏ hơn Cố Tinh Phùng mười mấy tuổi, năm Thanh Nhai Quân chết, Cố Tinh Phùng mới tròn mười tám tuổi, Diêu Phủng Châu càng là đứa bé lông mao còn lâu mới mọc. Trong trí nhớ của nàng, có một người đeo mặt nạ từng ôm nàng, đôi mắt lúc cười lên rất giống trăng non, thanh âm nói chuyện vừa dịu dàng vừa êm tai.

Đây cũng là tất cả ấn tượng Diêu Phủng Châu có được về Thanh Nhai Quân.

Diêu Phủng Châu hơi cúi đầu xuống: "Ta tin tưởng Thanh Nhai Quân... Nếu Thanh Nhai Quân nhân phẩm không tốt, Dật Thiên Quân cũng sẽ không truyền chức chưởng môn cho người đâu."

Đinh Hải Yến bỗng nhiên vỗ bàn một cái, "Đó là do sư tôn không ngờ được, thứ nghịch đồ hắn sau này sẽ làm ra loại sự tình này! Hắn cùng Bùi Lệ hợp tịch, là sự thật! Các ngươi còn muốn giúp hắn giả vây đến bao giờ?"

"Đủ rồi." Sắc mặt Cố Tinh Phùng đột nhiên phát lạnh.

Chính điện lớn như thế lại lặng ngắt như tờ, đám người thấy chưởng môn đột nhiên nổi giận, đều hai mặt nhìn nhau, thở mạnh cũng không dám.

Đinh Hải Yến lại xem thường, thản nhiên nói: "Được rồi, người chết là lớn nhất, ta thân làm sư huynh cũng không nên trách móc hắn nặng nề quá, Hằn Minh ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi có tính toán gì."

"Trước khi tập hợp đủ hồn phách của sư tôn, di thể cứ tạm thời để ở Thiên Kính Phong." Cố Tinh Phùng nhìn Đinh Hải Yến, "nguyên nhân cái chết của Sư tổ Thanh Nhai Quân quan hệ trọng đại, ngày sau còn cần chư vị phối hợp, biết gì nói nấy."

"Hằng Minh, ngươi nói thì nói, nhìn ta lom lom làm gì?" Đinh Hải Yến sầm mặt lại.

Diêu Phủng Châu vội nói: "Sư tổ bớt giận, nơi này ngày lớn nhất, chưởng môn sư huynh tất nhiên là muốn hỏi ý kiến của ngày trước rồi."

"Thật chăng?" Đinh Hải Yến cười lạnh, "Theo ta thấy thì chưa chắc là vậy."

"Trong lòng không có quỷ, thì sợ gì người nhìn." Cố Tinh Phùng thuận theo suy đoán của hắn, cụp mắt đứng dậy, "Chư vị về nghỉ ngơi đi."

"Hằng Minh, ngươi..."

Đinh Hải Yến được tâng bốc nhiều năm như vậy, coi như Cố Tinh Phùng kiệm lời ít nói, cũng sẽ không cùng hắn cứng đối cứng. Nhưng gần đây lại hết sức khác thường, hình như Cố Tinh Phùng càng ngày càng không để hắn vào mắt.

Diêu Nhất Thành cười xòa lên tiếng: "Sư tôn, xin di giá đến Đan Khuyết Phong nghỉ ngơi, đệ tử vừa chế ra được đan dược mới."

Đinh Hải Yến hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đứng dậy.

Diêu Phủng Châu thấy hai người họ một trước một sau rời khỏi Thiên Kính Phong, cũng thở dài đứng lên, nói với Cố Tinh Phùng: "Chưởng môn sư huynh, ta đã hỏi Tử Minh, nghe nói mấy ngày trước đó Bách Lý Ổ không được yên ổn cho lắm, tại sao Bùi sư bá lại chết ở nơi đó?"

Cố Tinh Phùng nhìn thoáng qua tấm bình phong phía sau lưng, bước xuống bậc thềm bằng ngọc, "Có người của U Minh Giới luyện hắn thành hoạt thi, nhưng cái chết của hắn không liên quan tới U Minh Giới."

"À...Người của U Minh Giới đến Hồng Trần Giới, đây không phải điềm tốt, mong là sẽ không đưa đến tai họa ngoài ý muốn nào." Diêu Phủng Châu nói, " Vậy Bùi sư bá tại sao lại chết, chưởng môn sư huynh có đầu mối chưa?"

Cố Tinh Phùng nhìn hoa bay tán loạn ngoài cửa, "Phần lớn là có quan hệ tới việc nhiều năm trước vây quét tà tu."

Diêu Phủng Châu không rõ phỏng đoán này của y từ đâu mà đến, lúc muốn hỏi lại, bỗng Tư Mã Lan từ trên trời giáng xuống, thần thái nôn nóng vội vàng.

Diêu Phủng Châu vội ra tiếp đón, Tư Mã Lan cũng không kịp chào hỏi với nàng, bước nhanh vào điện, trầm giọng nói với Cố Tinh Phùng: "Mai Hoa Châu xảy ra chuyện."

Lộc Thời Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm sau một tấm bình phong, cách đó không xa có cái mấy cái bậc tam cấp, bên trên là mấy chiếc ghế dựa bằng ngọc.

Hắn còn chưa kịp nghi hoặc tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này, mặt của hắn đã nóng lên trước tiên.

Hắn nhớ rõ, tối hôm qua mơ một giấc mơ rất dài, buổi sáng thì tựa như bị trúng ta vậy đó, cứ muốn đi gặp Cố Tinh Phùng, gặp rồi còn muốn chui vào trong ngực người ta nữa chứ.

Cũng may Cố Tinh Phùng không tức giận, mặc hắn làm xằng làm bậy.

... Có điều hơn phân nữa là do nể mặt nể mũi của Thanh Nhai Quân, mới rộng lượng cho qua chuyện đó.

Phòng này rất lớn, lại yên tĩnh, Lộc Thời Thanh thử thăm dò xuống giường, chân vừa chạm đất, chỉ thấy nơi giáp với bình phong có bóng người lắc lư.

Cố Tinh Phùng xuất hiện trước bậc thềm ngọc, hỏi hắn: "Người tỉnh rồi?"

"... À.. ờ." Lộc Thời Thanh tựa như khúc gỗ đứng đơ ra tại chỗ, hắn luôn luôn thoải mái khi đứng trước mặt Cố Tinh Phùng, nhưng lúc này thì bứt rứt không chịu nổi.

Nhưng trong lòng hắn còn ôm hi vọng, Cố Tinh Phùng bình tĩnh như thế, chắc là sẽ không truy cứu những gì hắn đã làm đâu ha.

Nhưng mà, Cố Tinh Phùng bước từng bước về phía hắn, biểu hiện cũng vô cùng bình tĩnh, mở miệng ra lại là: "Vừa rồi có mơ thấy ta không?"

"...Hả?"Toàn thân Lộc Thời Thanh chấn động, vội nói, "Không có, ta không nằm mơ."

Cố Tinh Phùng gật đầu, lại hỏi: "Hiện giờ, trong đầu có còn nghĩ đến ta không?"

Mắt thấy y đã đi tới trước mặt, Lộc Thời Thanh không khỏi lui một bước, "Không nghĩ."

Cố Tinh Phùng lại gật đầu, bước chân chưa ngừng, "Còn muốn ôm ta nữa không?"

"... Không, không muốn nữa." Lộc Thời Thanh luôn miệng nói, "Tinh Tinh xin lỗi mà, ta cũng không biết lúc ấy ta phát điên gì nữa."

Cố Tinh Phùng rốt cục đứng vững, nhưng Lộc Thời Thanh đã hết đường lui, lưng tựa vào vách tường, suýt nữa thì ngạt thở. Bởi vì Cố Tinh Phùng cúi người, mặt hai người đã rất gần nhau, tựa như chỉ cần Lộc Thời Thanh ngẩng đầu là có thể hôn được môi Cố Tinh Phùng.

Thế nhưng Cố Tinh Phùng vẫn không buông tha hắn, còn đang hỏi tiếp: "Người có còn muốn..."

Lộc Thời Thanh khóc không ra nước mắt: "Không muốn cái gì cũng không muốn. Tinh Tinh ta thật sự khỏe rồi, ta cam đoan với ngươi."

Cố Tinh Phùng cầm một cánh tay của hắn lên.

Toàn thân Lộc Thời Thanh căng cứng, hôm nay tay Cố Tinh Phùng rất ấm, hoàn toàn khác biệt với đôi tay lạnh lẽo như hàn băng khi xưa.

... Cố Tinh Phùng muốn làm gì?

Lộc Thời Thanh nhìn mặt Cố Tinh Phùng chằm chằm, trong đầu trống rỗng, tựa như mỗi một lần hô hấp đều đã qua ba đời.

Rốt cục, Cố Tinh Phùng thả tay hắn ra, lời nói mang theo chút thoải mái: "Đích thực là đã khỏi hẳn."

Thì ra Cố Tinh Phùng muốn bắt mạch cho hắn.Làm hại Lộc Thời Thanh ra một đầu mồ hôi, bắt mạch thì cứ việc nói thẳng ra đi, hỏi một đống câu khác làm gì, hại hắn xém chút nữa thì..., bộ Cố Tinh Phùng muốn điên chung với hắn hả, vui lắm sao.

Lộc Thời Thanh lau cái trán đầy mồ hôi, hồi tưởng lại bộ dáng ngu ngốc vừa rồi của mình, mất mặt muốn chết.

Nếu là do Cố Tinh Phùng "Trị khỏi" cho hắn, vậy khẳng định Cố Tinh Phùng biết tình trạng hiện giờ của hắn. Hắn cần phải hỏi Cố Tinh Phùng một chút xem mình bị bệnh gì, nên chữa thế nào, có cần trị thêm lần nữa để cũng cố hay không.

Cũng không chờ hắn mở miệng, Cố Tinh Phùng đã ấn hắn ngồi lại trên giường trước, sau đó nhẹ giọng nói với hắn: "Nói cho người chuyện này, nhưng người phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt."

Lộc Thời Thanh nhìn thần sắc của y, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt, "... Là chuyện xấu phải không?"

"Đúng."

Lộc Thời Thanh lấy lại bình tĩnh: "Ngươi nói đi, ta không sao." Hắn cảm thấy, chuyện xấu nhất cũng chỉ là không tìm được hồn phách của Bùi Lệ, hắn phải làm phế nhân cả đời mà thôi. Nhưng đã có hệ thống và Cố Tinh Phùng ở đây rồi, chuyện này cũng không có gì gọi là lớn lao lắm.

"Đêm qua..."Dường như Cố Tinh Phùng thở dài, trầm thấp nói: "Mai Hoa Châu Tống gia, bị diệt môn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện