Lộc Thời Thanh hỏi, "... Có ý gì?"

"Hình như ký ức của người không khôi phục được nhiều." Cố Tinh Phùng trở lại cạnh giường, lẳng lặng nhìn hắn, "Chỉ có người hồn phách khuyết thiếu, định hồn đan mới không có tác dụng."

Lộc Thời Thanh bắt đầu lo lắng.

Chuyện hồn phách không được đầy đủ này, vì sao hệ thống không nói với hắn? Còn nữa, bây giờ chân tướng dần dần sáng tỏ, hệ thống còn bày ra bối cảnh máu cún này cho hắn,chẳng khác nào nó mua dây tự buộc mình.

Rốt cuộc thì vấn đề nằm ở thế giới này, hai là...nằm ở trên người thệ thống?

Trong lòng Lộc Thời Thanh tràn đầy băn khoăn. Sự tín nhiệm hắn từng dành cho hệ thống, thoáng cái đã thay đổi hoàn toàn.

Bỗng nhiên, trên bả vai hắn nặng thêm mấy phần.

Giương mắt nhìn chỉ thấy có một cánh tay đang nhẹ nhàng đặt trên đó, đôi mắt sáng tỏ thông thấu của Cố Tinh Phùng gần trong gang tấc.

"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa."

Lộc Thời Thanh chẳng ừ hử gì cả.

Hắn không thể gật bừa,sao dám gật bừa chứ?

Hồn phách và ký ức của nguyên chủ cực kỳ quan trọng, cho dù hắn không muốn tu vi nhưng cũng cần phải hiểu rõ sự thật trong chuyện này.

Cái thế giới xa lạ này tựa như biển cả mênh mông, kẻ ngoại lai là hắn tựa như một nắm đất cát trôi nổi, nếu không đấu tranh vùng vẫy, sẽ bị chìm xuống đáy biển.

Hắn cũng không sợ chìm xuống đáy. Chỉ là hắn mượn thân thể của nguyên chủ sống lại, cứ chìm xuống đáy biển không rõ ràng như thế, không tránh khỏi sẽ rất có lỗi với nguyên chủ.

trong đầu chợt lóe lên, hắn nghe thấy câu tiếp theo cả Cố Tinh Phùng, "Còn có ta bên cạnh người."

Nắm đất cát hắn phán đoán ra trong lòng đã theo tiếng nói bình ổn của Cố Tinh Phùng cùng nhau kết thúc.

Miệng Lộc Thời Thanh miệng khô khốc, "Ngươi nói gì?"

"Ta..." Cố Tinh Phùng nhìn hương khói lượn lờ trên bàn. Thật ra mấy chữ vừa rồi đã dùng hết toàn bộ dũng khí của y rồi.

Nhưng rất nhanh,y nhìn Lộc Thời Thanh lần nữa, nói chắc nịt:"Nếu không nhớ được, chưởng môn đời này ta sẽ làm, người...Cũng cứ an cư ở Noãn Nguyệt Đài kiếp này nhé."

Lộc Thời Thanh nghĩ kĩ, Cố Tinh Phùng đang hứa hẹn với hắn ư?

Nếu sư tổ y không nhớ được chuyện cũ, vẫn chỉ là một phế nhân,y cũng sẽ nguyện ý bảo vệ sư tổ mình một kiếp này ư?

Cố Tinh Phùng thấy hắn trầm mặt, thần sắc hơi biến đổi: "Người không muốn?"

"Muốn, ta muốn chứ." Lộc Thời Thanh luôn miệng nói.

Hàng mày Cố Tinh Phùng giãn ra, màu mắt lưu ly sáng ngời. Lộc Thời Thanh cũng đáp lại y bằng một nụ cười,lông mi cong vút, đôi mắt như vầng trăng khuyết.

Đoạn thời gian sau đó, mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ. Hệ thống hình như bị đuối lý, không thấy xuất hiện nữa. Lộc Thời Thanh có gọi nó mấy lần nhưng không thấy nó ừ hử gì, tạm thời cũng cứ vậy thôi.

Cố Tinh Phùng vẫn chuyện ta ta làm, Lộc Thời Thanh vẫn tránh né y như thế. Nhưng rõ ràng Lộc thời Thanh cảm nhận được, số lần Cố Tinh Phùng nhìn về bên này của hắn tăng mạnh. Mỗi khi như thế, Lộc Thời Thanh đều sẽ mỉm cười đáp lại y, Cố Tinh Phùng cũng sẽ gật đầu như chào hỏi, hai người ngươi tới ta đi trông vô cùng hòa hợp.

Nhưng Cố Tinh Phùng cũng không biết, ngày đó sau khi y rời khỏi phòng của Lộc Thời Thanh, hắn đã giấu đầu mình trong chăn, khó chịu thiệt lâu.

Mỗi một câu, mỗi một chuyện y nói với Lộc Thời Thanh đều hóa thành thanh kiếm hai lưỡi. Lộc Thời Thanh cho rằng, y đang hiếu kính với Thanh Nhai Quân, cùng người xuyên việt là hắn không có nữa phần can hệ.

Nguyên bản bởi vì chuyện « Song Tu Bí Thuật »,Lộc Thời Thanh vẫn còn muốn tìm cơ hội khuyên bảo Cố Tinh Phùng. Lúc này đã hoàn toàn không có hào hứng đó nữa, mỗi ngày chỉ lo ứng phó Cố Tinh Phùng, dáng vẻ dối trá như thế ngay chính hắn cũng cảm thấy chán ghét.

Nhưng hắn không thể không áp chế cảm xúc dành cho Cố Tinh Phùng, bởi vì cuối cùng cũng có một ngày, hắn và Cố Tình Phùng sẽ ly biệt. Giữa việc gây ra những thứ không vui và lưu lại tưởng niệm sau này chi bằng lựa chọn bóp chết và dập tắt mọi thứ từ bây giờ.

Cho dù...có một số thứ không thể dập tắt.

Hung án ngư dân bị hút sinh hồn chỉ xảy ra trong một đoạn thời gian đó, rất nhanh đã không thấy xuất hiện nữa. Cuối cùng Biển Cả Một Cảnh và những môn phái tán tu còn lại ở vùng lân cận cũng tìm không ra đầu nguồn, đành phải gấp rút đề phòng, ngăn chặn loại chuyện thế này xảy ra lần nữa.

Nhưng Cố Tinh Phùng nói lời giữ lời, không hề đề cập tới chuyện Lộc Thời Thanh phải chuyển về sau núi ở.

Bây giờ Biển Cả Một Cảnh, đã không có người dám chỉ trích việc làm của chưởng môn-- Đinh Hải Yến cũng bị Cố Tinh Phùng phái ra khỏi Biển Cả Một Cảnh.

Trước có Dật Thiên Quân Bạch Tiêu bổ nhiệm, sau còn có tất cả các phong chủ trưởng lão cùng nhau cầu tình. Nên không thể thu hồi chức vị phong chủ của Đinh Hãi Yến trong một sớm một chiều được. Nhưng Cố Tinh Phùng vẫn phái các đệ tử của Thiên Kính Phong lùng sục trong đêm khuya khui ra hết thảy chuyện xấu xa bẩn thiểu của Đinh Hải Yến.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao sau khi tranh chấp ở chính điện đến hơn nữa đêm Cố Tinh Phùng mới đến tìm Lộc Lộc Thời Thanh.

Bây giờ trên dưới Biển Cả Một Cảnh ai ai cũng biết Lộc Thời Thanh không dễ chọc.Ngày thường trong lúc đi dạo, đệ tử tầm thường mà thấy hắn sẽ đi đường vòng. Sợ chạm đến vảy ngược, rước họa vào thân.

Chỉ có Tống Dương vẫn như cũ, mở miệng vẫn gọi hắn là "Tiểu Không".

Tống Dương mỗi ngày đều buồn hiu canh giữ quan tài trấn thi, bởi vì chuyện vài ngày trước, đám người Diệp Tử Minh cũng không đến thăm hắn nữa. Thiên Điện to lớn chỉ còn lại sự lạnh lẽo và tĩnh mịch, có lẽ cũng bởi vì như thế nên tâm tính Tống Dương ngày càng ổn định, không còn làm ra những hành vi khác người nữa.

Lộc Thời Thanh đếm kỹ ba lần dị thường Tống Dương đã làm ra với hắn, một lần là trong lúc hôn mê, một lần là sau khi say rượu, một lần là lúc hắn đang khóc lóc.

Có lẽ là do hắn đa nghi, chắc là thần trí Tống Dương hơi hoảng loạn thôi, không có ác ý gì. Chỉ do vận khí Tông Dương không tốt, mỗi lần đều bị bọn Diệp Tử Minh bắt gặp.

Nhớ tới khi xưa những thiếu niên hăng hái, đấu đá lung tung, vui thì cười giận thì mắng ở Bách Lý Ổ này, Lồi Thời Thanh đều cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng dù sao mâu thuẫn vấn sẽ tồn tại.

Diệp Tử Minh và Tống Dương như cãi nhau, còn có thể nắm tay nhau đứng nửa ngày dưới Nhật Nguyệt đồng Sinh Trụ. Nhưng họ họ hiện giờ như hai người xa lạ, ngay cả nhìn mặt nhau cũng không muốn,.

Ngày mai là sinh thần tròn hai mươi tuổi của Thẩm Kiêu, chúng đệ tử khi đến hai mươi tuổi đều sẽ được ban đạo hiệu, vô cùng long trọng. Thẩm Kiêu còn là đệ tử đứng đầu của Thiên Kính Phong, tất cả đệ tử của Thiên Kính Phong đều sẽ góp mặt chúc mừng.

Diệp Tử Minh trù bị quá trình, Liễu Khê Liễu Tuyền trợ giúp bài biện yến hội, thậm chí Dương Thiên Thiệu còn đem theo những đệ tử quen biết lên núi thu thập linh dược. Chỉ có Tống Dương thê thảm nhạt nhòa nhìn tiếng cười tiếng nói nơi xa xa thất thần.

Lộc Thời Thanh gọi hắn, hắn còn làm ra vẻ không sao nói: "Vô vị, bọn hắn chơi đùa vui vẻ là được."

Lộc Thời Thanh hỏi: "Vậy còn ngươi?"

Vẻ mặt Tống Dương cứng lại, chợt khoát khoát tay, "Ngày mai ta... đến chỗ Thẩm sư huynh nói vài lời hay ý đẹp,không thể cùng bọn họ ăn uống thả cửa được, ta còn phải canh giữa quan tài trấn thi."

Lời nói này nói ra không khỏi quá trái lương tâm.

Trong nháy mắt đó ánh mắt của hắn rõ ràng là khát khao.

Tống Dương ở Mai Hoa Châu tùy tâm sở dục, cởi mở phóng khoáng, trong số người Lộc Thời Thanh quen biết, hắn là người thích náo nhiệt nhất.Trải qua đủ loại biến cố, hắn mất đi tình thân, cho nên vô cùng ao ước có được tình bằng hữu, nếu không mỗi lần Lộc Thời Thanh sang đây thăm hắn, hắn cũng không cần phải nhiệt tình như thế.

Lộc Thời Thanh cảm thấy, trước khi rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, hắn cần phải giúp Tống Dương một tay.

Thế nhưng mà giúp thế nào mới tốt đây?

Lộc Thời Thanh nghĩ đến vấn đề này, cơm cũng ăn ít đi.

Cố Tinh Phùng đẩy một đĩa củ sen xào đến trước mặt hắn, "Không hợp khẩu vị?"

Lộc Thời Thanh lắc đầu, muốn nói lại thôi.

Hàng mày Cố Tinh Phùng cau lại: "Có người bắt nạt người?"

"Không có không có, hậu quả mà Đinh phong chủ bắt nạt ta tất cả mọi người đều thấy rõ, nào còn ai dám nữa." Lộc Thời Thanh nở nụ cười, đón lấy, thận trọng nói ra: "Tinh Tinh, hình phạt của Tống Dương có phải đủ rồi không?"

Cố Tinh Phùng đã hiểu ý của hắn: "Ngươi muốn cho hắn tiếp tục tu tập?"

"Nếu như hữu dụng, vẫn là cho hắn trở về đi..." Lộc Thời Thanh thở dài, "Đứa nhỏ này đáng thương lắm, hắn cũng chỉ cần mấy người bằng hữu đó thôi."

Cố Tinh Phùng trầm ngâm, "Chưa hẳn hữu dụng, hắn không chỉ đắc tội có một người thôi đâu."

Lộc Thời Thanh nâng cằm lên, nghiêm túc suy nghĩ, "Thật ra Diệp Tử Minh và Liễu Tuyền Liễu Khê đều là những đứa trẻ ngoan, không có vấn đề gì lớn. Chủ yếu là tên nhóc Dương Thiên Thiệu kia, vẫn luôn hung hăng càn quấy, luôn luôn không vừa mắt Tống Dương. Ta biết, một người nếu như chán ghét người khác, vậy thì người đó làm gì cũng đều là sai hết, ca này là khó giải quyết nhất. Nếu có phương pháp gì, có thể khiến Dương Thiên Thiệu thay đổi cách nhìn về Tống Dương thì tốt rồi."

Mỗi khi hắn nói hai ba câu, Cố Tinh Phùng sẽ gật đầu một cái.

Đợi hắn nói xong, Cố Tinh Phùng đáp: "Ta có biện pháp, có thể thử một lần."

Tròng mắt Lộc Thời Thanh sáng lên, "Cách gì?"

Ngón tay Cố Tinh Phùng gõ nhẹ lên mặt bàn khiến chén canh trước mặt Lộc Thời Thanh gợn lên tia sóng. "Ăn cơm xong đi ta sẽ nói cho người biết."

Hôm sau trời vừa sáng, bọn Dương Thiên Thiệu thừa dịp thời gian tảng sáng đi đến sau núi Lưu Sương Phong thu thập sương mai.

Lưu Sương Phong đa số là nữ đệ tử, cũng bởi thế nên nơi đây trông có vẻ càng lịch sự tao nhã hơn những đỉnh núi khác. Trước núi là đình đài lầu ngọc, sau núi là kỳ hoa dị thảo, phong cảnh bốn mùa bất đồng, mùa nào cũng có vẻ đẹp của riêng nó.

Bây giờ là mùa hạ, trong núi chim trùng cùng nhau ríu rít, sương sớm lượn lờ, các loại hoa có xanh tươi mơn mởn. Cộng thêm các nữ đệ tử sẽ luyện công trên đỉnh núi, khoe sắc cùng trăm hoa, là nơi hướng về của các nam đệ tử trẻ tuổi khắp các đỉnh.

Dương Thiên Thiệu cũng nhân cơ hội này, tới nơi đây nhìn một lần cho thỏa. Huống hồ sương mai cần lấy lúc sáng sớm và trong ngày lý do này vô cùng đầy đủ.

Nhưng lúc nhóm hắn chuẩn bị khởi hành mới được cho hay, Cố Tinh Phùng muốn cho Tống Dương đi theo bọn hắn, nói là phạt hắn đi theo hỗ trợ. Dương Thiên Thiệu rất rất là không tình nguyện, thầm nghĩ đây đâu phải phạt, khen thưởng thì còn nghe được.

Cánh tay không lay chuyển được bắp đùi, bọn hắn cũng chỉ có thể dẫn theo Tống Dương. Trên đường đi tĩnh thì tương đối lặng lẽ động thì châm chọc khiêu khích, khi tiến vào cửa chính Lưu Sương Phong, Dương Thiên Thiệu vẫn không quên lạnh nhạt nói: "Tống Dương, ngươi nghe kỹ cho ta. Thứ háo sắc như ngươi, ngay cả nam nhân cũng không buông tha, đến Lưu Sương Phong rồi, nếu ngươi làm bọn ta mất mặt, cẩn thận bọn ta không khách khí với ngươi đâu."

Tống Dương chỉ coi như không nghe thấy, vùi đầu ngự kiếm. Thật ra hắn cũng không muốn đi theo, thái độ của Dương Thiên Thiệu là gì trong lòng hắn rõ ràng. Nữ đệ tử ở Lưu Sương Phong hắn cũng không có hứng thú, hắn đi theo là để nhìn xem có Diệp Tử Minh trong đoàn không thôi. Từ sau khi hắn canh giữ quan tài trấn thi, thái độ của Diệp Tử Minh đối với hắn chuyển biến đột ngột, hắn cũng không biết mình đã đắc tội Diệp Tử Minh lúc nào, muốn giải thích nhưng không tìm được cơ hội. Nhưng hiện giờ trong đám người này không thấy thân ảnh của Diệp Tử Minh hắn chỉ biết ỉu xìu rũ rượi.

Dương Thiên Thiệu thấy hắn không nói lời nào, liếc mắt, "Ngươi cứ giả vờ đi, đừng lộ ra nguyên hình càng tốt."

Một đám người ồn ào, dừng trước cửa Lưu Sương Phong.

Bọn hắn không phát hiện, phía sau biển sương mù phiêu đãng là Cố Tinh Phùng dẫn theo Lộc Thời Thanh rơi xuống sau lưng đám bọn hắn. Chỉ là dựa vào bạch quang tụ thành kết giới bao bọc hai người họ, nên bọn hắn nhìn không thấy mà thôi.

Lộc Thời Thanh nhìn bóng lưng của các thiếu niên, có chút lo lắng, cũng có chút hưng phấn."Tinh Tinh, cũng may ngươi có cách, mong là bọn Dương Thiên Thiệu sẽ như chúng ta mong muốn."

Cố Tinh Phùng nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa, "Chỉ mong là vậy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện