"Đúng như thế." Đôi mắt Quỷ Yên Chi sáng lên, vội đáp lời.

Bùi Lệ nheo mắt nhìn Cố Tinh Phùng rồi nói với Quỷ Yên Chi: "Ngươi với Thanh Tiêu Quỷ có quan hệ gì?"

Quỷ Yên Chi Quỷ thản nhiên nói: "Hắn là huynh ruột của ta."

Bùi Lệ lại hỏi: "Các ngươi còn có huynh đệ tỷ muội khác không?"

"Có chứ." Quỷ Yên Chi bẻ ngón tay đếm đếm, "Tuy phụ thân ta Tây Sơn Vương thực lực yếu nhất nhưng dù sao cũng là chúa tể một phương. Ổng cưới hơn chục bà vợ, sinh được mười tám đứa con trai mười lăm đứa con gái. Nhưng chỉ có ta và Thanh Tiêu Quỷ là con của chính thất."

Bùi Lệ ngạc nhiên nói: "Hai người các người đã là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, vốn nên đồng lòng mới phải sao lại không hợp tánh nhau thế?"

Quỷ Yên Chi cười lạnh: "Hồng Trần Giới các ngươi tôn trọng tình nghĩa, sao biết được phương pháp của U Minh Giới chúng ta. Ta và hắn đích xác cùng mẹ đồng thời cũng là chính thất sinh ra. Cũng bởi vậy ta trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn. Lúc đó phụ thân rất thương ta còn nói nếu ta mà là nam nhân vị trí ông ta đang ngồi chắc chắn sẽ có phần ta, Thanh Tiêu Quỷ mặc kệ ta có quan hệ huyết thống hay không chỉ cần có khả năng ảnh hưởng đến vị trí của hắn thì ta chính là tử địch của hắn."

Hai người trên giá treo trầm mặc. Bùi Lệ nói: "Vậy hắn muốn ngươi gã đến Vạn Yêu Giới, lại là chuyện thế nào?"

Quỷ Yên Chi chầm chậm nói: "Năm kia phụ thân ta và Cửu Khê Vương nảy sinh xung đột, khiến bản thân trọng thương phải tĩnh dưỡng trong phủ. Ta đưa thuốc bổ cho ông ta đúng lúc Thanh Tiêu Quỷ cũng ở đó, hắn thấy ta bước vào liền nói chuyện ấp a ấp úng. Lúc đó tuy ta với hắn bất hòa nhưng không đến nỗi như bây giờ thế là hỏi thẳng hắn có ý gì. Phụ thân cũng không hiểu bảo hắn nói rõ. Tên khốn đó lại nói, có lỗi với đứa em này."

Bùi Lệ nghe đến đó bật cười: "Đã làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ, giả mù sa mưa xin lỗi ngươi trước sau đó lại hại ngươi."

Quỷ Yên Chi giễu cợt nói: "Chính xác, các ngươi cũng thấy rồi đó người này giả bộ rất giỏi phụ thân ta thế mà lại tin hắn răm rắp. Trước ngày hôm đó Vạn Yêu Vương từng tới U Minh Giới cũng lộ ra thông tin muốn cưới một nữ tử ở U Minh Giới làm trắc phi. Lúc đó U Minh Giới như ong vở tổ, thế lực các nơi đều muốn gả con gái mình cho hắn. Tranh chấp giữa phụ thân ta và Cửu Khê Vương cũng vì chuyện này. Con gái của Cửu Khê Vương nhiều gấp đôi của phụ thân ta, phần thắng của phụ thân ta quá nhỏ. Nhưng tên Thanh Tiêu Quỷ đó hiến kế nói, ta là đứa thông minh nhất trong đám đó, nên chưa chắc sẽ bại trong tay những nhà khác." Dừng một lúc ả nói tiếp "Hiện giờ nói ra cũng vô dụng rồi, phụ thân ta nghe mấy lời nói mê của Thanh Tiêu Quỷ, gom chân dung của ta đưa đến Vạn Yêu Giới, cuối cùng Vạn Yêu Vương đích thân chọn trúng ta."

Bùi Lệ gật gật đầu, hỏi: "Ngươi từng gặp Vạn Yêu Vương chưa?"

"Lúc hắn đến U Minh Giới ta có đứng từ xa quan sát hắn." Quỷ Yên Chi rủ xuống mi mắt nhớ lại rồi khe khẽ thở dài, "Tựa như thiên thần dạo chơi. Một ngàn tên hổ yêu mở đường, một trăm tên long yêu khiêng kiệu, cái kiệu kia tựa như được đúc thành từ mây, rộng mấy dặm, phía trên là lầu quỳnh điện ngọc, giống như một cung điện di động, ngay trung tâm là một người vận kim giáp tóc vấn cao quang đang ngồi, quang hoa lấp lánh khiến người không dám nhìn thẳng...Từ nhỏ tới giờ người ta thấy khí phái nhất chính là Cửu Khê Vương nhưng so với Vạn Yêu Vương thì ông ta chẳng là cái đinh gì cả."

Bùi Lệ chậc một tiếng, nhìn thật kỷ Quỷ Yên Chi: "Ta thấy ấn tượng ngươi dành cho Vạn Yêu Vương rất tốt, vậy vì sao không muốn gả cho hắn?"

"Bởi vì..." Yên Chi Quỷ gập ngón tay kề lên môi ho khang hai tiếng. Vấn đề lúc trước ả muốn nói bị Thanh Tiêu Quỷ xông tới cắt ngang nay lại trồi lên, trên mặt ả là vẻ mặt một lời khó nói hết, "Hai vị có chỗ không biết năm đó Vạn Yêu Vương đến đây, mang theo hậu cung giai lệ hơn mười người, nhưng lại nơm nớp lo sợ quỳ dưới tầng thứ nhất của Khuyết lâu. Bên cạnh hắn chỉ có một người phụng bồi."

Bùi Lệ chế nhạo nói: "Đường đường Vạn Yêu Vương, cho dù uy nghiêm nhưng không thể thân cận, tóm lại chỉ muốn giữ lại một người hầu hạ bên cạnh."

Quỷ Yên Chi lắc đầu, nhếch khóe miệng nói: "Đích thật là hầu hạ, nhưng là Vạn Yêu Vương bưng trà rót rượu hầu hạ người kia, ân cần tha thiết."

"... Cái gì?" Bùi Lệ không thể tin.

Cố Tinh Phùng dự thính nãy giờ con ngươi cũng bỗng nhiên co lại.

Quỷ Yên Chi tưởng  Cố Tinh Phùng đang kinh ngạc nội dung mà ả kể, cười nói: "Cao nhân cũng thấy không thể tin nổi phải không, Vạn Yêu Vương cao không với tới giẫm đạm hậu cung giai lệ dưới chân lại cam tâm tình nguyện hầu hạ một người, còn gọi dạ bảo vâng. Mà người kia vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, lời nói lạnh lùng, hắn không những không giận mà còn vui vẽ chịu đựng."

Bùi Lệ nghe xong líu lưỡi:  Kỳ quái thật, xem ra cô nương đó hẳn là tuyệt thế mỹ nhân nghiêng nước nghiên thành mới có thể khiến vị Vạn Yêu Vương này ngoan ngoãn như thế."

"Ngươi nói sai rồi." Quỷ Yên Chi mỉm cười: "Đâu ra cô nương, người đó là nam nhân, nam nhân thứ thiệt."

Bùi Lệ nghẹn họng nhìn trân trối: "... Nam nhân?"

Quỷ Yên Chi gật đầu: "Về sa ta nghe nói tên Vạn Yêu Vương này hô mưa gọi gió, lòng gang dạ sắt, duy chỉ đối với người nam nhân này tình hữu độc chung, dù cho có ba ngàn giai lệ cũng chỉ khăng khăng phong nam nhân ngày làm chính phi. Nhưng người ta là nam nhân có cốt khí, công bố phong hào này sỉ nhục người khác nên dù chết cũng không nhận. Cuối cùng Vạn Yêu Vương bất đắc dĩ, chỉ có thể phong hắn làm Thánh chủ ngoài Vạn Yêu Vương  thì Thánh chủ  lớn nhất, nói trắng ra là tên gọi khác của chính phi."

Chẳng biết từ lúc nào Cố Tinh Phùng đã nắm chặt nắm đấm móng tay ghim xâu vào lòng bàn tay, nhưng trên mặt y vẫn bình tĩnh như cũ.

Bùi Lệ nghiền ngẫm nói, "Tên Vạn Yêu Vương cũng chịu chơi giống ta đó."

Quỷ Yên Chi ngạc nhiên nói: "Thế nào, ngươi cũng thích nam nhân?"

Bùi Lệ tránh nặng tìm nhẹ: "Ta cùng sư tôn ta hợp tịch."

Quỷ Yên Chi: "..."

Ả cảm thấy não mình không đủ dùng, rõ ràng khi ở Bách Lý Ổ, chính mắt ả nhìn thấy Cố Tinh Phùng và Lộc Thời Thanh hai người thân mật như thế, mà hình như Lộc Thời Thanh cũng không có ý gì với Bùi Lệ, nếu không phải do Lộc Thời Thanh vẫn khăng khăng muốn tìm cho bằng được hồn phách của Bùi Lệ thì ả còn cho rằng hai người vốn không hề quen biết.

Sao mà đùng một cái Lộc Thời Thanh và Bùi Lệ đã thành người một nhà? Vậy vị đồ tôn Cố Tinh Phùng này lại là chuyện gì? Kẻ thứ ba?

ả đang chờ Cố Tinh Phùng xác minh thì đã nghe y nghiêm giọng nói: "Khi đó không tính!"

"Sao lại không tính?" Bùi Lệ nheo mắt, nhìn Cố Tinh Phùng, " Hợp tịch  giấy trắng mực đen, tự tay ta đặt trong chính điện Thiên Kính Phong, ngươi không nhìn thấy à?"

Cố Tinh Phùng gằn từng câu từng chữ: "Hai mươi ba năm trước, ta đốt nó thành tro rồi."

"Ngươi..." Bùi Lệ dừng một chút, bỗng nhiên mỉm cười, "Hành vi của trẻ con không đủ tính uy hiếp. Cứ coi như ngươi đốt hay làm gì khác, nhưng đã chiêu cáo hiên hạ rồi, toàn bộ giới Tu Tiên đều biết, hai ta đã kết duyên rồi. Nếu hiện giờ phủ nhận, ngươi nghĩ người ngoài sẽ cảm thấy thế nào?"

Cố Tinh Phùng nhìn thẳng nói: "Ngươi cho rằng,người sẽ để ý đến lời nói có những kẽ bên ngoài kia ư?"

Bùi Lệ bỗng nhiên nghẹn họng.

Cố Tinh Phùng nói không sai, Lộc Thời Thanh vốn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nếu không cũng sẽ không đeo mặt nạ xấu xí đó cả đời, cũng sẽ không dừng lại ở Đại Thừa Kỳ mà còn chưa phi thăng, trở thành chuyện cười khi cơm no rượu say của thế gian.

Hắn có chút hoảng loạn, lỡ như Lộc Thời Thanh tỉnh lại, không tha thứ cho hắn thật, trở lại Hồng Trần Giới chiêu cáo thiên hạ, tuyên bố hợp tịch hết hiệu lực. Thậm chí nói ra năm đó cùng hắn hợp tịch, cũng không phải vì thích hắn, mà là bởi vì bị hắn dùng hành vi ti tiện khống chế... Khi đó, hắn phải ứng phó thế nào đây?

Nhưng cũng không thể bởi vì chuyện này mà không đi cứu Lộc Thời Thanh.

Bùi Lệ mạnh miệng nói: "Ngươi bớt ăn nói lung tung đi, chờ sau khi ta về Hồng Trần Giới, nhất định sẽ làm thịt tên chó chết Đinh Hải Yến kia. Nếu không phải do hắn gạt ta, ta tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm cực lớn đó!"

Quỷ Yên Chi thấy hai người họ lại sắp cãi nhau nên vội vàng nói: "Đúng đúng báo thù quan trọng, nhưng mong hai vị khắc chế nếu không diệt trừ nguy cơ trước mắt e rằng hai vị sẽ chẳng thể đi lại tự do ở U Minh Giới đâu."

Bùi Lệ hung dữ trừng Cố Tinh Phùng một lát, nói với Quỷ Yên Chi: "Chuyện này có đáng gì, tuy hiện giờ không biết Thanh Tiêu Quỷ có kế hoạch gì nhưng nhìn mục đích hôm nay của hắn, hiển nhiên là hy vọng mâu thuẫn giữa ta và ngươi càng lớn, chi bằng..."

Hắn dừng một chút,nhanh chóng suy nghĩ đối sách linh quang vừa lóe thì bênh cạnh Cố Tinh Phùng cũng lên tiếng: "Ngươi ra ngoài tung tin đồn cứ nói bắt được hai phạm nhân ở Thiên kiều, sau khi chịu cực hình vẫn không phục còn nói muốn giết ngươi. Mà ngươi tức giận không kiềm chế được tuyên bố ngày mai sẽ giết bọn hắn."

"Dẫn xà xuất động hả?" Trên mặt Quỷ Yên Chi Quỷ hiện nét vui mừng vội khom lưng nói, "Não người Hồng Trần Giới nhanh thật, ta đi làm ngay đây, đa tạ cao nhân!"

Cửa lớn khép lại chỉ còn hai sư đồ họ ở nơi đây.

Bùi Lệ hơi ngửa đầu thở dài: "Bắt chước người khác, ngồi không hưởng lộc, còn gánh nỗi hai chữ cao nhân này cơ mà."

Gióng hắn đầy châm chọc trong lời nói có chứa hàm ý, Cố Tinh Phùng chậm rãi lia mắt về phía hắn.

Bùi Lệ chỉ dùng khóe mắt liếc qua đối mặt với y, thờ ơ nói: "Sư tôn ta đây có nói câu nào không đúng ư?"

Cố Tinh Phùng không tiếp lời, Bùi Lệ cho rằng y cam chịu vừa định đắc ý bỗng nhiên toàn thân mát lạnh.

Chỉ thấy mấy chục luồn ánh sáng trắng phóng thẳng về phía hắn vây xung quanh hắn, nhìn kỷ mới thấy thì ra trên người hắn đã bị một lớp vỏ băng nặng nề bao phủ, trước kia lúc đánh mất hồn phách hắn đã từng trải qua tình cảnh thế này, lúc này lại thấy một màng nhứ thế hắn lập tức hiểu rõ.

"Cố Tinh Phùng! Ngươi đã dùng yêu thuật này đối phó ta ở Bách Lý Ổ, ta tưởng ngươi vì cứu sư tôn mới không tính toán với ngươi, bây giờ ngươi lại đại nghịch bất đạo, ngươi đừng trách ta..."

Lời còn chưa dứt, lớp vỏ bằng băng cấp tốc gia tăng, phong ấn hắn và giá đỡ cùng những câu quát lớn còn chưa quát xong vào trong.

Toàn bộ phòng giam trở nên thanh tịnh, Cố Tinh Phùng nhắm mắt lại,nhưng máu nóng cuồn cuộn trước sau vẫn chưa lắng lại.

Sau khi nghe Quỷ Yên Chi nói về cuộc đời của Vạn Yêu Vương, trong lòng y không có lấy nữa phần suy nghĩ ngã ngớn ngược lại tựa như đá lớn rơi xuống biển vừa trầm vừa nặng.

Trong đầu y tràn ngập một màu máu, trong sự bao phủ của màu máu đó là tiếng la giết đinh tai nhức óc. Hình như y đang đứng trong một tòa nhà cao vút trên đỉnh núi đầy mây đen, nơi nơi là tuyết đọng bao phủ, khắp núi đồi là nhưng vụn băng tan nát. Một thân ảnh khoát kim giáp đạp lên trăm cái đầu rồng bay thẳng đến đỉnh núi nơi y đang đứng.

"Bản vương hỏi một lần cuối cùng toàn tộc Tuyết Yêu có nguyện quy thuận hay không?"

Cố Tinh Phùng nhận thấy miệng mình đang động nhưng nói ra lại là một thanh âm xa lạ.

Thanh âm này càng thêm lạnh lẽo cứng rắn: "Cả tộc Tuyết yêu đã chết, ta thay mặt toàn tộc trả lời ngươi—cả tộc Tuyết yêu vĩnh viễn cũng không quy thuận!"

"...Được." Người mặt kim giáp hơi ngừng lại rồi nói, "Toàn bộ Vạn Yêu Giới này kể ra thì tộc Tuyết yêu ngươi có cốt khí nhất, vậy bản vương sẽ thành toàn cho các ngươi!"

Tiếng rồng ngâm xé rách bầu, trời kim quang hiện lên mang theo khí thế dời núi lấp biển đánh thẳng đến chỗ Cố Tinh Phùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện