Edit, Beta: Rum.

Bạn trai cậu quá cùi bắp.

Hoàng hôn dần ngả bóng, trời đất hòa thành một màu, chập choạng tối, ánh đèn nê ông mờ ảo phủ lên toàn bộ thành phố.

Sau khi Trần Lộ Chu dỗ bà Liên Huệ rời khỏi, lại bị bạn rủ đi chơi bóng, nhưng không quá hai phút đã bị người bạn dựng ngón giữa đuổi ra sân, “Tối qua cậu đi ăn trộm đấy hả, không có tâm trạng thì phắn sang một bên, tôi ném bóng vào trong nước, cá heo biển còn đỡ được tốt hơn cậu.”

Trong lòng Trần Lộ Chu muốn nói, không phải là cậu liếm mặt cầu xin tôi đến sao? Nhưng cậu cũng lười không muốn chọc người, vỗ vai với người bạn dựng ngón giữa, tỏ vẻ anh đây không chơi với cậu nữa, sau đó cúi xuống nhặt bóng của mình, “Đi đây.”

“Đệch, đi thật đấy à.”

Trần Lộ Chu cũng không quay đầu lại, chỉ phất tay, vì thế người bạn kia đập bóng, quay đầu lại nhìn những người khác, “Cậu ta làm sao vậy?”

“Hôm nay Cốc Nghiên tới chỗ cậu ta thuê, trùng hợp bị mẹ cậu ta bắt gặp.”

“Kích thích thế sao? Hai người họ không bị bắt gian tại trận chứ?”

“Tôi vừa mới hỏi cậu ta. Cậu ta chẳng chịu nói gì, chỉ hỏi tôi Chu Ngưỡng Khởi bây giờ đang ở đâu.”

“Ôi, dù gì Nhân Cốc Nghiên cũng là đại minh tinh, sau này muốn tiến vào vòng giải trí đó.”

Lúc này Chu Ngưỡng Khởi đang ở phòng vẽ tranh, dựa vào bệ cửa sổ tám chuyện trên trời dưới đất với nhóm các em gái, ba hoa bốc phét: “Năm ngoái anh giành được sáu cái giấy chứng nhận, dù sao từ sao khi các tỉnh liên kết tổ chức thi, anh vẫn luôn tham gia, lần nhận giấy chứng nhận cuối cùng đã là tháng ba, tháng tư rồi. Những môn văn hóa anh chỉ mất hai tháng để học, không học được sâu, nhưng môn kí họa anh đứng thứ 81 toàn tỉnh…”

Nói đến đây, chiếc di động cậu ta cầm trong tay đột nhiên kêu “ting ting ting” liên tục, là âm báo tin nhắn Wechat. Chu Ngưỡng Khởi cúi đầu nhìn, đến từ Lucy. Đương nhiên đây là ghi chú cậu ta đặt, còn tên Wechat của Trần Lộ Chu rất đơn giản… Cr.

【Cr: Dưới lầu.】

【Cr: Quán nướng.】

【Cr: Chờ cậu hai phút, đói lắm rồi.】

Lúc Chu Ngưỡng Khởi xuống lầu, Trần Lộ Chu đã ngồi trong quán nướng xem phim, tai đeo tai nghe. Dựa vào số lượng bộ phim cậu đã xem, đoán chừng có thể làm một blogger về phim điện ảnh, mấy bộ phim vớ vẩn chất lượng kém cậu cũng đã xem hết.

Bố cậu, hay nói đúng hơn là bố nuôi, khi còn trẻ đã từng mở cửa hàng cho thuê băng đĩa, sau đó bị chính sách chống nội khiêu dâm của nhà nước ép phải đóng cửa ngừng kinh doanh, bố nuôi của cậu chỉ có thể mạo hiểm đi làm ăn với người ta, đã từng chạy xe kéo, mở xưởng sản xuất thuốc lá với người khác, cuối cùng phát tài ở Quảng Đông, áo gấm về làng, sự nghiệp lên như diều gặp gió, bây giờ đang ở Quảng Đông mở rạp chiếu phim, tuy nhiên cũng chỉ là một phần của sản nghiệp mà thôi.

Những ông bố bá đạo tổng tài của người khác đều sưu tầm rượu và thuốc lá nổi tiếng, còn bố của Trần Lộ Chu lại thích sưu tập băng cát sét đã ngừng xuất bản, ngày trước, độ phổ biến của những bộ phim đó khó mà tưởng tượng được.

Vì thế, bộ phim đầu tiên mà Trần Lộ Chu xem thực chất chính là phim cấp ba.

Quán nướng nhiều người, trước mặt cậu là ly cà phê đá, đôi chân vì không gian chật hẹp dưới gầm bàn mà không có chỗ để, chỉ có thể tùy ý duỗi thẳng, nghiêng ngả sang hai bên. Một cái tai nghe vắt trên cổ, bởi vì có người đến gần cậu, hỏi quả bóng dưới chân cậu có phải là bản giới hạn số lượng của đội quán quân năm ngoái, những chữ ký trên đó là thật phải không? Cậu không nhìn di động nữa, ngẩng lên nhìn qua mấy anh trai, hỏi ngược lại, “Anh thấy giống chữ kí của ai?”

“Curry? Green?”

Trần Lộ Chu tua bộ phim nhanh thêm vài phút, ngả người vào ghế, mỉm cười, “Nghĩ gì vậy người anh em, Curry, Green có thể ký tên bằng tiếng Trung sao? Tốt xấu gì cũng nhìn ra đây là ba chữ mà.”

Chu Ngưỡng Khởi nhớ ra, năm đó Trần Lộ Chu cũng dùng quả bóng này để lừa đứa em trai kiêu ngạo không cùng huyết thống của mình, khiến thằng nhóc đó thân thiết đi sau lưng cậu gọi anh trai cả một ngày trời. Sau khi biết được sự thật, thằng bé phớt lờ Trần Lộ Chu suốt một tháng, tên vô lại này còn cảm thấy mình thật vô tội, dựa vào cửa phòng em trai, không hề có ý ăn năn hối lỗi gõ cửa, “Anh cũng chưa nói đó là chữ ký của Curry, Green hay là Diêu Minh, Dịch Kiến Liên mà.”

Thằng bé tức giận òa khóc dữ dội, “Có ai lại đi ký mười mấy cái tên lên bóng rổ của mình không! Đồ cuồng tự luyến!”

….

Hiển nhiên, người anh em kia cũng hơi hối hận vì sao lại tới bắt chuyện, người gì đâu vậy, lại đi ký tên của mình lên quả bóng rổ giới hạn số lượng của đội quán quân.

Lúc Chu Ngưỡng Khởi đi tới, Trần Lộ Chu cũng không thèm ngẩng đầu lên, lỗ tai còn thính hơn cả chó, “Nhà họa sĩ bận rộn xong rồi?”

Chu Ngưỡng Khởi phớt lờ sự trêu chọc của cậu, mắt nhìn quanh quán nướng đã đông nghịt, ngay cả chỗ đối diện Trần Lộ Chu đã có người chiếm mất. Chu Ngưỡng Khởi nhìn lướt qua mặt cô gái kia, hoàn toàn không quen biết, “Tôi ngồi ở đâu?”

Đây là quán nướng một người nổi tiếng trong ngõ Di Phong, có thể ghép bàn tùy thích, cô gái kia nhìn Chu Ngưỡng Khởi với vẻ mặt của chính cung nương nương, muốn nói hay là để mình đứng dậy…

Trần Lộ Chu với tư thái gió đông thổi bên tai ngựa, vẫn đang xem phim, cũng không ngẩng lên, “Tôi không nói là sẽ mời cậu.”

Chu Ngưỡng Khởi: “Vậy cậu nhắn Wechat cho tôi giống như đòi mạng làm gì, mẹ nó tôi còn tưởng rằng cậu chết đói rồi!”

Trần Lộ Chu thuộc kiểu người ăn cơm không béo, nhưng cậu không chịu đói được, thấy hơi đói là đã nổi cơn điên, chút chuyện nhỏ nhặt cũng không làm được. Chu Ngưỡng Khởi vốn đã chột dạ, đâu dám để cậu nhịn đói chờ mình tan tầm nữa.

**

Ngõ Tông Lư là một dãy nhà cổ của vùng Giang Nam. Con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, dẫn vào từng dãy nhà xen kẽ được chạm trổ hoa văn.

Thái Oánh Oánh lôi giá đỡ ba chân và máy ảnh ra, mặc một bộ tây trang đen cỡ lớn không biết mượn được ở đâu, sau đó trịnh trọng kéo rèm cửa lại, khiến căn phòng lập tức trở nên u tối và yên ắng lạ thường. Điều hòa ngoài cửa sổ bị rò rỉ, nhỏ nước “tách tách tách”, có tiết tấu gõ lên tấm mái che nắng của lầu dưới.

Từ Chi khoanh chân ngồi trên thảm, chán chường lướt điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói, “Chỉ là quay giáo trình dạy nhuộm tóc thôi mà, cậu làm như đang quay lời trăn trối thế làm gì?”

“Nhưng vẫn phải cẩn thận.” Thái Oánh Oánh điều chỉnh máy ảnh, run sợ nói, “Đợi đêm nay bố tớ về, nói không chừng đây chính là video cuối cùng lúc sinh thời của đồng chí xinh đẹp Thái Oánh Oánh.”

Từ Chi cạn lời nhìn cô ấy, “Cậu không thể chọn màu nào dễ sống hơn ư?”

Đợi điều chỉnh máy ảnh xong, Thái Oánh Oánh lùi xuống ngồi vào ghế sô pha, sau đó thấy chết không sờn đeo găng tay lên, ôm trong ngực cái chén to bằng bàn tay, đổ thuốc nhuộm và oxi già vào trong bát, khuấy đều, “Địch Tiêu nói, đây là màu hot nhất năm nay ở trường bọn họ.”

“Vậy Địch Tiêu có bảo cậu mau đi sửa điều hòa không?” Từ Chi biết cô ấy đã tẩu hỏa nhập ma với Địch Tiêu rồi, tiện tay nghịch bảng màu của cô ấy, nói, “Hay là đừng chờ bố cậu ra tay nữa, cậu đi đầu làm gương đi.”

“Từ Chi!” Thái Oánh Oánh trừng mắt nhìn cô, “Địch Tiêu chưa từng tới nhà tớ đâu nhé.”

Từ Chi cũng nhướn mày, “Wao, vậy cậu giỏi quá.”

Thái Oánh Oánh không quan tân tới cô nữa, tự lo cho mình, “Địch Tiêu nói với tớ, lần này bên Nhất Trung ấy, có mấy người học siêu giỏi đều thi không tốt, vừa ra khỏi phòng thi đã chuẩn bị đồ đi học lại, ngay cả…” Cô ấy thần bí ghé sát vào tai Từ Chi nói, ” ‘Ai ai ai’ cũng không thi một môn.”

“Ai ai ai” là tên chuyên dùng của Địch Tiêu và Thái Oánh Oánh để chỉ một người nào đó ở trường Nhất Trung, thật ra Từ Chi không biết người mà bọn họ nói tới là ai, có lẽ Thái Oánh Oánh cũng không biết tên người nọ, Địch Tiêu cũng chưa bao giờ nhắc tới, cũng không chịu cho Thái Oánh Oánh xem ảnh, nói là một tên đẹp trai vô lại, nhưng thành tích luôn đứng số một số hai lớp thực nghiệm của Nhất Trung.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này thủ khoa đại học của thành phố Khánh Nghi là một người khác chứ không phải cậu ta. Nhưng cảm tình của Địch Tiêu với người này rất phức tạp, không cam lòng cho cậu ta làm thần tượng, dù sao ở Nhất Trung cũng đâu thiếu người tài, hơn nữa tên đó ít khi làm chuyện con người nên làm, miệng lưỡi của người đó cực kì có khả năng tranh luận, đến trình độ mà cả thây ma cũng bị cậu ta lừa được.

Lúc này Từ Chi đang nằm trên sô pha xem điểm số của Khánh đại trong mấy năm gần đây, không quan tâm “à” một tiếng.

“Cậu biết ‘ai ai ai’ đẹp trai cỡ nào không.” Thái Oánh Oánh vừa khoác áo choàng lên cho mình vừa nói, “Hơn nữa, vô cùng lãng mạn, ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập của trường bọn họ, cậu ta đã dùng flycam dưới danh nghĩa lớp thực nghiệm để quay một đoạn video ngắn, đẹp lắm luôn, kỹ thuật quay siêu đỉnh, bây giờ biến thành đoạn phim tuyên truyền cho trường họ rồi, còn lên cả hot search.”

“Ghê đấy.” Từ Chi đáp lại qua quýt, “Nhưng mà, cậu đã từng gặp chưa?”

“Vẫn chưa, đến nay tớ còn chưa biết ‘Ai ai ai’ là ai nữa, Địch Tiêu có gửi cho tớ một bức ảnh, là một bóng lưng mơ hồ, rất có hương vị đấy.”

Từ Chi không tin lắm, dù sao Thái Oánh Oánh thêm mắm thêm muối còn lợi hại hơn cả dì xào rau trong nhà ăn, “Được rồi, cậu đừng có thêm mắm thêm muối nữa, đàn em khóa dưới sắp không có đồ ăn đến nơi rồi.”

“Không tin thì thôi.” Thái Oánh Oánh chia tóc thành nhiều vùng khác nhau, chợt thay đổi đề tài, “Đúng rồi, cậu vừa nói, chiều nay cậu gặp một người phụ nữ có giọng nói giống y hệt mẹ cậu?”

Lúc này Từ Chi mới đặt điện thoại xuống, “Ừ, cậu nói xem, trên thế giới này thật sự sẽ có người có giọng nói giống như vậy sao?”

Hơn nữa, thói quen và câu của miệng của bà ấy, thực sự giống Lâm Thu Điệp như đúc.

“Gặp ở đâu vậy?”

Kì lạ, trong đầu Từ Chi lại hiện lên giọng điệu vừa lạnh lùng lại châm chọc.

… “Đứng ngoài cửa nghe người khác bị mắng thì mệt lắm.”

… “Mẹ không thấy cậu ta nhìn chằm chằm phía dưới của con sao?”

….

Từ Chi thất thần đáp, “Dưới lầu chỗ Đàm Tư thuê.”

“Cậu đi tìm cậu ta?” Thái Oánh Oánh tức giận, “Còn nói là cậu không thích tên đó, tớ thấy cậu bị tên đó PUA rồi.”

“Tớ đi lấy sợi dây chuyền của mẹ tớ. Lần trước cậu hẹn mọi người đi xem sao băng, cậu ấy không thích sao băng, lại đi thích sợi dây chuyền của tớ, cảm thấy cỏ bốn lá rất may mắn, liền mang đến phòng thi.”

Từ Chi càng nghĩ càng cảm thấy mình và Đàm Tư chỉ có thể là bạn, cho dù chưa xác định quan hệ, nhưng Đàm Tư vẫn luôn nghĩ cô phải đi theo cậu ta.

Thái Oánh Oánh cũng đã nghe loáng thoáng chuyện của Lâm Thụ Điệp khi còn nhỏ. Qua mấy lời đồn đại, hình như bà Lâm Thu Điệp là biểu tượng của sự xui xẻo, tốt hơn hết là đừng đụng vào đồ đạc có liên quan đến bà, cũng ít tiếp xúc với gia đình nhà Từ Chi thôi, bằng không lão Từ cũng không đến nỗi sợ hãi xã hội đến vậy.

**

Cuối ngõ Di Phong có quầy bán đồ ăn vặt “8090”, bên trong có đặt bàn bi-da bị phủi bụi, gần như không có người chơi. Mấy học sinh cấp ba đến đây mua nước không có kỹ năng, càng miễn bàn đến đánh bóng.

Hai người cọ tới cọ lui đánh mấy lượt, Trần Lộ Chu chẳng nói một lời, cũng không mấy nghiêm túc, phần lớn thời gian đều dựa vào bàn bi-da. “Thua một ván, thắng một ván” thì hoàn toàn không thể tranh cãi với cậu, cả quá trình đều dùng ánh mắt thờ ơ “Cậu không có gì muốn với tôi à” để tra tấn Chu Ngưỡng Khởi.

Cậu cũng rất biết cách dày vò người khác.

Đệch.

“Cạch.”

Chu Ngưỡng Khởi lo sợ bất an lại một lần nữa đánh bóng xuống lỗ, Trần Lộ Chu không hứng thú lắm dựa vào cạnh bàn, hất cằm, bảo cậu ta nhặt ra, dù sao cũng không chịu mở miệng nói chuyện.

Chu Ngưỡng Khởi lấy bóng ra, khúm núm đặt một vị trí đánh bóng đẹp nhất cho cậu, quyết định tự thú, “Cốc Nghiên cứ bám lấy tôi, cậu ta nói bây giờ người trên mạng đang muốn bới móc cậu ta, muốn nhờ cậu giúp, nếu không sau này không thể làm diễn viên được nữa. Nhưng Wechat của cậu đâu chịu kết bạn với cậu ta, tôi nghe vậy thì cuống quá, nói địa chỉ của cậu cho cậu ta biết rồi.”

Trần đại thiếu gia không chút lưu tình, quay lại đánh bóng, khom lưng nhắm đường bóng, thờ ơ nói, “Ừ, cậu đâu có nghĩ tới, vì cậu ta mà có khi cả đời này tôi sẽ không tìm được bạn gái nữa?”

“Nghiêm trọng đến thế sao?” Chu Ngưỡng Khởi sửng sốt, bỗng dưng lấy lại tinh thần, “Té ra tài khoản phụ trên mạng bị đào ra là của cậu ta thật à, nhật ký yêu đương cũng là giả? Hay cậu thực sự đã nói mình thích kiểu ngực bự não teo lại nhiều nước?”

Trần Lộ Chu liếc nhìn Chu Ngưỡng Khởi, cười lạnh, “Cậu thấy mỗi lần tôi qua lớp các cậu tìm cậu, có nói với cậu ta câu nào không?”

Chu Ngưỡng Khởi đã không còn tâm trạng chơi bóng nữa, lấy di động ra lướt lướt, phát hiện những bài đăng có liên quan đến nhật ký tình yêu đã bị xóa sạch, tài khoản phụ của Cốc Nghiên cũng biến mất, lên mạng xã hội tìm kiếm tên Trần Lộ Chu cũng không ra bất cứ thông tin gì. Lần trước tìm kiếm còn có thể khiến Chu Ngưỡng Khởi sung máu lên não khi đọc được những từ… Bạn trai Trần Lộ Chu của Cốc Nghiên nói Cốc Nghiên nhiều nước và dâm đãng.

“Thế nên cậu ta nói dối là hai người đang yêu nhau?”

Không phải chứ, Cốc Nghiên yy Trần Lộ Chu? Chu Ngưỡng Khởi cảm thấy hình tượng nữ thần của mình vỡ nát mất rồi. Rõ ràng bình thường trông Cốc Nghiên xinh đẹp lạnh lùng lắm mà.

Chu Ngưỡng Khởi lắp bắp nói: “Vậy cậu ta… tìm cậu nói gì vậy?”

Còn nói gì được, nếu không phải Cốc Nghiên mặt dày tìm tới cửa, căn bản Trần Lộ Chu còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Cậu đang tắm thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là giao hàng tới, chưa kịp mặc quần lót đã tròng tạm bộ quần áo đi ra mở cửa, kết quả lại nhìn thấy Cốc Nghiên. Cốc Nghiên đã lên hot search rất nhiều lần, là học sinh lớp nghệ thuật nổi tiếng nhất của trường Nhất Trung, còn nổi hơn cả nghệ sĩ minh tinh tuyến mười tám. Trần Lộ Chu nói không nhận ra cậu ta thì là giả, huống hồ gì cô gái này còn học cùng lớp với Chu Ngưỡng Khởi.

Nhưng mà cậu vừa mới tắm xong, đại não phản ứng chậm, chưa kịp nói gì, Cốc Nghiên đã bắt đầu khóc như hoa lê đái vũ, trông thật đáng thương. Vì thế Trần Lộ Chu không thể không lấy điện thoại ra tra dưa (tin đồn) về mình. Sau khi tra xong, cậu ném điện thoại lên bàn, hỏi Cốc Nghiên muốn thế nào? Cốc Nghiên khóc sướt mướt hỏi cậu có đồng ý làm bạn trai cậu ta không, Trần Lộ Chu nói thẳng là không muốn. Dường như Cốc Nghiên không ngờ rằng cậu sẽ từ chối, chưa từ bỏ ý định hỏi tại sao, cậu đã có người mình thích rồi ư?

Trần Lộ Chu càng không biết nói gì hơn, tóc vẫn còn ướt, đang vắt chiếc khăn lông màu đen trên cổ, mệt mỏi ngồi sụp xuống sô pha, sau đó bật TV, mở kênh thể dục lên, chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái, còn lười biếng nói thẳng thừng rằng, tôi không có cảm giác gì với cậu.

Con người của Trần Lộ Chu, từ trước tới nay luôn thẳng thắn một cách đáng sợ.

Đại khái Cốc Nghiên bị từ chối làm cho sững sờ, nói năng lộn xộn một tràng, nói cậu ta dậy từ lúc năm giờ sáng để luyện công làm diễn viên, rồi nói trên người toàn là vết thương, xương khớp chỗ nào cũng đau nhức, cậu ta là người có mơ ước, được thầy cô coi trọng, cho rằng cậu ta là người có thể giành được giải thưởng quốc gia. Trần Lộ Chu là người thông minh, cả một quá trình nói năng không vào trọng điểm đó, cậu cũng rút ra được kết luận — Ý Cốc Nghiên muốn nói là: Cậu có thể giữ im lặng, đừng lên mạng vạch trần tôi không?

Trận bóng đang chiếu trực tiếp trên TV gay cấn lạ thường, sự chú ý của Trần Lộ Chu đã bị kéo đi, sau đó Cốc Nghiên nói cái gì, cậu còn chẳng thèm nghe, chỉ cà lơ phất phơ trả về bốn chữ, “Xem tâm trạng đã.”

Hơn một nửa là cậu lười phản ứng chuyện này. Nhưng bỗng dưng bị người ta ném cho một bãi phân vào mặt, tâm trạng đương nhiên là không vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện