“Đoàng đoàng đoàng — “

Trên bầu trời đêm, hình ảnh rực rỡ giống như những vì sao bị vô số những viên đạn lao ra trong màn đêm đánh vỡ. Phốt pho lan ra tứ phía, bùng cháy mạnh mẽ trong không khí và cũng thiếu đốt trái tim của những thiếu niên này. Dường như bọn họ đã nhìn thấy bình minh sớm, nhìn thấy tiền đồ gấm hoa, bọn họ giấu đi sự rụt rè của mình, cho nên cả đêm hôm đó bị chiếm trọn bởi nhiệt huyết những thiếu niên không biết trời cao đất dày này.

Bọn họ muốn lật đổ đêm tối, mang ánh sáng lên….

“Khoa Thần, Lộ Thảo, một người là thủ khoa của tỉnh, một người là thủ khoa các môn thi bắt buộc, mẹ nó thật trâu bò!”

“Chúng ta đều là những quả chuông cô độc hành tẩu, nhưng chúng ta cũng muốn gõ vang tiếng chuông hy vọng!” Có người nói.

“Bạn ơi, chú ý bản quyền, đây là sáng tác của Lộ Thảo đấy.” Có người nhớ dai nhắc nhở.

Từ Chi chỉ ngửa đầu nhìn, trong lòng ngơ ngác nghĩ, chúng ta đều là những chiếc lá cây còn non nớt, đá bừa bãi trúng trái táo [1].

[1] Mình không hiểu câu này, nghe nói là xuất phát từ thơ của Neruda nhưng mình không tìm được câu thơ ấy. Theo ý hiểu của mình thì câu này có nghĩa là: may mắn bất ngờ đạt được cái hoàn toàn nằm ngoài khả năng của mình, như kiểu lá cây còn non thì không thể ra quả được ý.

Mà ánh mắt Trần Lộ Chu thì yên lặng nhìn pháo hoa, trong lòng lại nghĩ… Tất cả những việc trước kia coi như xóa bỏ hết, hết thảy những việc từ nay về sau, xem như mới được sinh ra từ hôm nay.

Trong chốc lát, ánh lửa dần dần nguội lạnh, sau đó từ từ tiêu tán, biến mất trong bóng tối, bốn bề lại chìm trong yên tĩnh.

Chỗ này cách nơi liên hoan không xa, nói to một chút là có thể nhận được câu trả lời, nhưng vì phía sau sườn núi là nhà vệ sinh công cộng nên gần như không có người đi tới. Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, cũng có tiếng người chạy vội từ nhà vệ sinh trở về. Hoàn toàn không biết là có hai người đang trốn phía sau bức tường.

Khoảnh khắc pháo hoa nổ, Trần Lộ Chu không nghe thấy Từ Chi nói gì, nhưng cậu nhìn thấy khẩu hình miệng của Từ Chi, ghép chung lại với nhau để tìm được một đáp án hợp lý.

“Bởi vì chủ tịch trường là mẹ của tôi?” Một tay Trần Lộ Chu chống phía sau, trong không khí nồng nặc mùi pháo khói. Cậu lại mắc chứng bệnh sạch sẽ, nghiêng đầu che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen trong veo, và chút cảm giác “không dễ lừa” thuộc về riêng cậu, nhìn cô chăm chú hỏi, “Có ý gì?”

“… Không nghe thấy thì thôi.” Từ Chi thở dài, chuyển chủ đề, “Tổng điểm các môn thi bắt buộc của cậu cao nhất toàn tỉnh thật sao?”

Trần Lộ Chu chậm rãi thu hồi tầm mắt, chờ bớt mùi rồi mới thả tay áo xuống, không yên tâm chống tay ra phía sau, “Không rõ lắm, Lý Khoa bảo là thầy Tưởng nói vậy.”

“Là người bị tình nghi ra đề thi đại học đó?”

Cậu cười, kêu oan thay Tưởng Thường Vĩ, “Cậu thi không tốt ư? Cứ gọi thầy ấy như vậy làm gì. Con người thầy Tưởng rất tốt, học tiết của ông ấy cũng rất thú vị, không phải là một giáo viên bảo thủ đâu.”

“Ờ, xin lỗi.” Từ Chi lập tức xin lỗi mà không có chút thành ý nào.

Khóe miệng Trần Lộ Chu co giật, “Thôi bỏ đi, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao bố cậu lại nói cậu bằng mặt không bằng lòng giỏi nhất rồi, con người cậu nhìn vẻ bề ngoài thì có vẻ biết điều.”

Sau này Trần Lộ Chu mới phát hiện bản thân sai hoàn toàn, có một số người, vẻ bề ngoài cũng không trung thực.

Bầu trời sau trận pháo hoa khó tránh khỏi hơi ảm đạm. Trần Lộ Chu liếc cô một cái, chống người bằng một tay, tay còn lại lấy từ trong túi quần thể thao ra một chai Budweiser, lắc lư nó trước mặt cô, “Uống không?”

Từ Chi bỗng nghiêng người sang, “Vẫn còn sao?”

Hai người bất ngờ đối mặt, đôi mắt thâm thúy của Trần Lộ Chu giờ phút này nhàn nhạt nhìn cô và nói: “Tôi trông cả buổi tối, có thể mất được ư?”

Lúc sau cậu nhét thẳng vào trong túi quần áo thể thao, bởi vì khi kéo khóa sẽ phồng lên rõ ràng, chắc chắn sẽ có người đi qua xin xỏ nên cả buổi tối cậu đều không kéo khóa áo, cứ để nó lỏng lẻo rũ xuống hai bên, không nhìn ra được. Nhưng cậu đoán chắc là chai rượu này hơi nặng, nửa bên vai của cậu bị ê ẩm, khuỷu tay cũng không giơ lên nổi, hơn nữa bộ quần áo thể thao cũng bị biến dạng, cộng với việc chai rượu này lấy từ trong tủ lạnh ra, khiến túi ướt nhẹp, bây giờ còn tỏa ra hơi lạnh, coi như bộ quần áo này của cậu đi tong rồi.

Ánh trăng dường như đã bị pháo hoa đốt cháy, ánh sáng rực rỡ và hơi ấm còn dư lại rơi xuống đầu hai người họ, thật nóng.

Lúc ấy bọn họ ngồi khoanh chân xếp bằng, Từ Chi vừa đưa một tay ra đã bị cậu né tránh. Trần Lộ Chu vốn đã cao, tay còn dài hơn, hơi nâng tay là Từ Chi hoàn toàn không thể với tới, chỉ có thể nhìn bằng ánh mắt mong mỏi. Cô đang nghĩ xem có nên bất chợt đứng lên cướp hay không, nhưng hiển nhiên là con chó Trần Lộ Chu này rất cảnh giác, cô hơi cử động là ánh mắt kia cũng quét tới, mảy may không hề cho cô bất kỳ cơ hội đánh lén nào.

“Muốn uống không?” Tay Trần Lộ Chu giơ lên thật cao, tay áo thể thao rộng thùng thình hạ xuống, để lộ một khoảng cánh tay sạch sẽ có lực, gân xanh nổi lên, giống như triền núi màu xanh nhấp nhô, có cảm giác đáng sợ rõ ràng. Đôi mắt thâm thúy dưới vành mũ thẳng tắp sắc bén, “Lúc nãy nói cái gì?”

Đôi mắt ấy đẹp như tranh vẽ, trong lòng như có sóng biển vỗ vào bờ, Từ Chi nghĩ bụng, quả thật là không dễ lừa.

Cô thở dài: “Tôi nói là, bởi vì Trần Lộ Chu cậu là con chó.”

Cậu vô cùng xảo trá, cầm chai Budweiser với tư thế “ép vua ra lệnh cho chư hầu”, đầu óc chuyển động nhanh đến mức không cần đếm kỹ, vẫn giơ tay lên cao, lãnh đạm nhìn cô, “Chín chữ, lúc nãy cậu chỉ nói bảy chữ.”

Từ Chi tính toán sai rồi, vốn định nhân lúc cậu giơ ngón tay ra đếm chữ thì sẽ nhướn người lên cướp, nhưng mà đầu óc của cậu… Hình như không dễ đánh lừa.

“Mười chữ mà. Cậu đếm kiểu gì vậy.”

Sau khi mùi pháo hoa hoàn toàn tản đi, không khí dần dần bay tới mùi hoa nhài. Từ nhỏ mũi của Trần Lộ Chu đã rất thính, khoảnh khắc mùi thơm bay vào trong chóp mũi của cậu, cậu mới phát hiện ở đây có trồng cây hoa nhài, ngay trên đỉnh đầu bọn họ là những chùm hoa màu trắng ẩn hiện giữa những tầng cây. Thỉnh thoảng còn có một vài cánh hoa chiếc lá rơi xuống đỉnh đầu, thoáng cái đã chìm vào thảm cỏ xanh mướt.

Trần Lộ Chu nhìn thấy có rất nhiều cánh hoa rơi xuống đầu Từ Chi, có lẽ trên đầu cậu cũng vậy. Cho nên theo bản năng, cậu dùng tay xoa tóc, “Muốn thi tính nhẩm với tôi không?”

“Thi, hồi bé tôi tính nhẩm giỏi nhất đấy.” Từ Chi sảng khoái nói, đột nhiên nảy ra ý tưởng, “Thế này đi, tôi nói một câu, cậu có bản lĩnh thì đừng giơ ngón tay ra đếm, nói thẳng là bao nhiêu chữ.”

“Được.”

“Năm trận thắng ba, thua thì đưa rượu cho tôi.”

“Ok.” Cậu thoải mái trả lời.

“Vậy cậu đặt rượu ra giữ đi, giơ không thấy mệt sao.”

Thực ra Trần Lộ Chu biết là nhất định Từ Chi sẽ lấy đi, nhưng xuất phát từ lòng tin tưởng mờ hồ đối với cô, cậu vẫn đặt xuống. Vì thế trong giây phút Từ Chi cướp rượu đi, cậu cũng không mấy kinh ngạc, mà tức đến bật cười, cạn lời dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn cô, “Sao lại chơi xấu vậy, quán quân tính nhẩm đâu rồi?”

Từ Chi: “Tôi uống một ngụm trước được không?”

Trần Lộ Chu chế nhạo cô: “Hay cậu uống hết luôn đi rồi chúng ta thi?”

Từ Chi mở nắp, vừa uống vừa liếc mắt nhìn cậu, nói nhanh như gió: “Cũng được.”

“Hút thuốc chưa?” Cậu đột nhiên hỏi.

Từ Chi nuốt rượu, chẹp miệng lắc đầu, “Vẫn còn ở nhà, cậu nói là để lại cho Chu Ngưỡng Khởi còn gì? Hôm đó tôi chỉ sợ lãng phí.”

Còn biết nghe lời đấy. Trong ánh sáng nóng bỏng, nhìn những cánh hoa nhài trắng rơi đầy trên mặt đất, Trần Lộ Chu thờ ơ thay đổi tư thế, khuỷu tay co lại đặt lên đầu gối, bứt cỏ trong tay, có chút được voi đòi tiên nhìn cô hỏi: “Sau này tới Bắc Kinh, có ra ngoài uống rượu với người khác không?”

“Không biết nữa, chắc là sẽ có.” Cô trả lời, “Nếu không thì buồn chán lắm.”

Cậu bứt cỏ trên tay, cúi đầu, miễn cưỡng ừ một tiếng, không nhìn cô mà nhìn sang nơi khác, làm bộ làm tịch hắng giọng. Khuôn mặt dưới mũ lạnh lùng gầy gò, lần đầu tiên vô cùng chân thành, thẳng thắn nói với cô: “Chú ý bảo vệ bản thân, trong đầu đàn ông chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi.”

Từ Chi uống rượu, đôi mắt kia chưa từng rời khỏi cậu, dù là ngửa đầu uống rượu cũng len lén nhìn cậu qua kẽ hở của bình. Cô cũng nhanh chóng tò mò, thẳng thừng hỏi cậu, “Còn cậu thì sao?”

Chủ đề này không thích hợp để tiến vào sâu hơn. Nhưng với tia sáng trong ánh mắt tò mò của Từ Chi, Trần Lộ Chu rút cỏ trên tay, ném một ngọn cỏ lên đầu cô, “Sao cậu tò mò nhiều thế hả.”

“Thực ra tôi còn có thứ tò mò hơn.” Từ Chi uống một ngụm rượu, thành thật kìm nén sự xúc động xuống, “Hỏi lại sợ cậu đánh tôi.”

Trần Lộ Chu dường như có thể đoán được cô muốn hỏi cái gì rồi: “…”

Cậu đổi chủ đề, “Còn chơi nữa không?”

“Chơi chứ.” Từ Chi đặt chai rượu xuống.

“Nói đi.”

“Hôm nay bố tôi mua cho tôi một cái váy, tôi rất thích, nhưng bà ngoại nói màu của nó không hợp với tôi. Có bao nhiêu chữ?”

“Hai mươi tư chữ. Màu gì?”

Hai người còn một hỏi một đáp, Từ Chi cũng biết điều trả lời, “Màu tím.”

“Pháo hoa đêm nay rất đẹp, chúc mừng cậu đạt thủ khoa các môn thi bắt buộc. Chúc con đường phía trước của cậu rộng lớn thênh thang. Sau này nhớ mặc quần lót. Bao nhiêu chữ?”

“… Ba mươi hai, cảm ơn.” Trần Lộ Chu vẫn rất lịch sự và có học thức.

“Lúc trước tôi đã nói với cậu rồi, bố tôi là bác sĩ nam khoa, nếu cậu có bệnh xấu gì khó mở miệng thì có thể liên hệ với ông ấy, đừng mù quáng tra Baidu. Có bao nhiêu chữ?”

Trần Lộ Chu: “…”

Cậu không chơi nữa, biểu diễn tiết mục im lặng là vàng giống những cánh hoa nhài bay xuống đất.

Từ Chi yên lặng nhìn cậu trong bóng đêm yên tĩnh, thở dài, cuối cùng cũng nhận thua, xin lỗi, “Được rồi, tôi sai rồi mà. Chơi nghiêm túc.”

“Một lần cuối cùng, nếu cậu còn nói linh tinh nữa thì tôi sẽ đi.”

“Được. Bởi vì chó nhỏ đang vẫy đuôi. Có bao nhiêu chữ?”

“Bảy chữ.” Trần Lộ Chu nói xong liền phản ứng lại, “Là câu này?”

“Ừ.”

“Có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ đó.” Cô uể oải.

Từ Chi nói rồi đang định đưa tay đi lấy rượu uống, lại bị Trần Lộ Chu cướp được trước, giơ lên đầu hỏi cô, “Cậu có nói không?”

Trần Lộ Chu tưởng rằng cô đã uống nhiều rồi nên rượu nghiêng đi cũng sẽ không đổ. Nhưng thực ra Từ Chi uống không được bao nhiêu, sợ cậu sẽ làm đổ, nguyên nhân chính là sợ góc độ của cậu sẽ trực tiếp làm đổ chai rượu lên đầu mình, nên Từ Chi không hề nghĩ ngợi liền nhào qua, để cậu thay đổi góc.

“Này, cậu đừng đổ lên người tôi.”

Trần Lộ Chu vừa nhấc chai rượu lên cũng lập tức cảm nhận được trọng lượng, nên cậu đã sửa lại độ nghiêng của chai rượu, cầm chắc trong tay. Kết quả là Từ Chi lại xông tới làm cậu lảo đảo. Chai Budweiser bất ngờ bị hất văng ra, rượu đổ ào lên đỉnh đầu mà không hề có dấu hiệu báo trước, cả hai đều bị rượu văng trúng, Trần Lộ Chu thì thảm hại hơn một chút, vừa rồi chai Budweiser kia vừa lăn vừa đổ nước từ đầu đến chân cậu, cậu vô thức nhấc bổng Từ Chi lên, vì vậy Từ Chi chỉ bị bắn vài giọt rượu lẻ tẻ.

Trần Lộ Chu còn chưa kịp đứng dậy đã bị Từ Chi đè lên mặt đất. Từ Chi nửa quỳ, cơ thể chưa tỉnh táo ngã trên vai cậu, cũng không kịp để ý lúc này hai người cách nhau gần như thế nào, mà chỉ lo nhìn chai rượu đang lăn lóc trên mặt đất. Dù hơi thở của Trần Lộ Chu gần trong gang tấc, nóng hôi hổi phả vào tai cô thì cô cũng chỉ coi là cảm giác say rượu ập đến, tai nóng ran, hai mắt mờ mịt, hoàn toàn không nghĩ tư thế này của họ nếu bị người khác chụp lại, có lẽ sẽ nghĩ rằng hai người đang hôn nhau.

“Trần Lộ Chu, tôi còn chưa uống được hai ngụm, cậu nói chuyện cứ phải động tay động chân làm gì.”

Từ Chi hét lên, cúi đầu, đối diện với gương mắt đó. Bởi vì Trần Lộ Chu đang ngồi, còn cô nằm sấp trên vai cậu nên lúc này vòng tay Trần Lộ Chu gần như ôm lấy cô. Cậu ngửa đầu, hai tay rất lịch sự giơ giữa không trung, không hề chạm vào cô.

Trong khoang mũi đều là mùi rượu lượn lờ làm người ta bất tỉnh, lần đầu tiên Từ Chi được nhìn cận cảnh gương mặt này, tỷ đệ được phóng to lên rất nhiều lần, có thể đếm được từng sợi lông mi của cậu, trông càng đẹp hơn. Nhưng quả thật gương mặt này nếu liếc nhìn một cái, sau này rất khó tìm được ai đẹp trai hơn cậu? Có thể có nhưng chắc chắn là không thú vị bằng cậu rồi.

Không biết đôi mắt cậu đã bị rượu thấm ướt chưa, mà sáng rực như được ngâm qua nước. Nhiệt độ toàn bộ không khí dường như đột ngột tăng lên, tựa như dư âm còn đọng lại của đợt pháo hoa vừa rồi đang nhen nhóm, bên phía nhà vệ sinh lại có tiếng động rôm rả, các bạn học liên hoan lại bắt đầu sôi nổi chơi trò giết người sói.

“Nhịp điệu của lời tiên tri này hay đấy, 69 con sói, không thể nào, các cậu 6 phiếu, buổi tối bà đồng hạ độc 9.”

“Rốt cuộc buổi tối các người sói đang làm gì vậy? Hôn nhau sao? Sao chưa chuẩn bị được con dao nào thế?”

“…”

Từ Chi ôm cậu, nóng mắt, trái tim cũng nóng bỏng. Cô biết tay cậu luôn giơ lên giữa không trung, nhưng không hiểu sao lại có một dòng điện chạy dọc từ sống lưng cô, trong lòng có giọng nói gào thét, một là làm hai là nghỉ. Hôn một cái đi, sau này sẽ không được gặp cậu nữa, dù sao cậu cũng sắp phải đi rồi.

Đêm nay trăng lên cao, pháo hoa bay xa, là điều tuyệt vời nhất mà cô từng thấy.

Chúng ta đều đánh bậy đánh bạ trúng hoa hồng [2]. Vì vậy, cô cúi đầu, tìm kiếm mùi rượu rồi từ từ tiến về phía cậu, mùi thơm quen thuộc nồng nặc hơn bao giờ hết, len vào trong chóp mũi của cô, là mùi của Trần Lộ Chu và cả áo khoác trên người của cậu, luôn là mùi hương thoang thoảng lành lạnh này.

[2] Giống câu đánh bậy đánh bạ trúng trái táo? Chờ cao nhân đến chỉ điểm.

Mùi rượu và hơi nóng trộn vào nhau, những bí mật và cám dỗ của tuổi trẻ đều hòa quyện trong những cảm xúc không thể giải thích, hơi thở giữa hai người càng lúc càng gần, ánh mắt nóng bỏng mờ mịt, dường như còn e sợ thiên hạ không loạn trong bầu không khí dây dưa, tầm mắt cuối cùng của hai người dần dọc theo mồ hôi trên sống mũi, dịch chuyển xuống. Cả hai đều có chút nóng lòng muốn thử, hình ảnh dừng ở miệng đối phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện