Từ Chi vừa lên tiếng, mọi người hoàn toàn bị dọa sợ, nhất là mấy cô gái. Sài Tinh Tinh trông rất sáng sủa, cô ta và Từ Chi đều là người xinh đẹp, nhưng mà diện mạo cô ta có tính công kính hơn, đôi môi đỏ rực như ngọn lửa, dáng người siêu mẫu, lông mày thẳng, ngay cả gương mặt cũng là hàng cao cấp trong truyền thuyết. Cô ta vén mái tóc dài sau tai, không cùng quan điểm với cô, giọng điệu rất bình tĩnh, “Tôi không nghĩ như vậy, cậu đang nói về đàn ông nghèo, người đàn ông có tiền khi về già còn phải tới siêu thị cướp trứng gà sao? Cho nên, tôi luôn chọn đàn ông bằng cách nhìn ngực, ngực to bền vững, rộng rãi, khi ôm có cảm giác an toàn là được.”

Từ Chi thản nhiên nhìn Sài Tinh Tinh, cô cảm thấy khá thú vị.

Địch Tiêu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Sài Tinh Tinh, mặc dù Sài Tinh Tinh đang nói giúp cậu ta, nhưng không biết tại sao, cậu ta cảm thấy hơi không thoải mái.

Thái Oánh Oánh lập tức lên tiếng: “Cũng là một cách chọn, nhưng tôi vẫn thích người có đầu óc hơn. Mẹ tôi nói muốn biết một người có thông minh hay không, phải nhìn vào trán của anh ta, trán đầy đặn thì thường là người thông minh, còn nếu trán nhỏ hẹp, chứng tỏ đầu óc ngu dốt. Tôi không thích đàn ông ngu dốt.”

― Nói người lại, cũng giống như lúc đàn ông nói “Tôi không thích người phụ nữ ngu ngốc” mà thôi. Lúc này ở bên ngoài, Chu Ngưỡng Khởi và Trần Lộ Chu ngầm nhìn nhau, cũng không vội bước vào.

Chu Ngưỡng Khởi không động tay: “Các cô ấy đang hát đối à?”

Trần Lộ Chu cúi đầu, lạnh lùng nhìn vị trí đặt tay của cậu ta, “Bỏ tay ra.”

Chu Ngưỡng Khởi ngượng ngùng thu tay về, cuộc đối thoại bên trong còn đang tiếp diễn.

Sài Tinh Tinh dạt dào hứng thú hỏi Từ Chi: “À, còn có một cái nữa, cậu biết đàn ông ngực to còn có ích lợi gì nữa không?”

Từ Chi cũng hứng thú đáp lại, “Chưa từng ôm, không biết.”

Sài Tinh Tinh khó tin nhìn Từ Chi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, “Không thể nào, một người xinh đẹp như cậu sao lại không có đàn ông chủ động dâng tới cửa được? Mà cũng phải, người như cậu, chắc xung quanh có nhiều người nịnh hót lắm đúng không, đàn ông tầm thường không lọt được vào trong mắt sao?”

― Ngược lại, giống với những gì đám đàn ông thường nói, “Người như cậu còn sợ không có phụ nữ chủ động dâng tới cửa sao?”

Từ Chi mỉm cười, “Bình thường thôi, ánh mắt của tôi không cao.”

Sài Tinh Tinh gật đầu, nói: “Vậy tôi nói cho cậu biết, đàn ông ngực to có một chỗ tốt, đó là khi mặc âu phục trông cực kỳ hấp dẫn. Có đôi lúc yêu đương chính là như vậy, ngày nào cũng phải nhìn một gương mặt, đến một ngày nào đó sẽ phát ngấy, nếu như anh ta không thay đổi để lấy lòng cậu, thì ai muốn về nhà nữa chứ.”

Hiển nhiên Địch Tiêu không ngờ rằng một câu xe buýt lại nhận được nhiều lời chế giễu như vậy, thậm chí Sài Tinh Tinh còn bắt đầu âm dương quái khí, cậu ta mảy may không biết bản thân có vấn đề, đám con trai vẫn hay ngầm bức xúc như vậy mà.

Ở bên ngoài, Chu Ngưỡng Khởi nhìn lồng ngực bằng phẳng rộng rãi của người anh em chơi hệ lạnh lùng khó gần bên cạnh, không khỏi tưởng tượng tới dáng vẻ cậu mặc âu phục đi tới siêu thị cướp trứng gà, “…. Mẹ nó tương lai của cậu thật đáng lo đấy.”

Trần Lộ Chu: “…”

Ngay lúc Từ Chi đang định nói rằng Địch Tiêu cậu không tệ đâu, cửa phòng bao đã bị người khác đẩy ra, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.

Trong khoảnh khắc Trần Lộ Chu vừa bước vào, bầu không khí trong phòng bao rõ ràng đã trở nên ngưng trệ, giống như bột mì chưa lên men đông đặc lại. Tất cả mọi người đều hoang mang nhìn anh chàng đẹp trai đột nhiên xuất hiện bên ngoài này.

Địch Tiêu vừa nhìn đã nhận ra, sắc mặt cậu ta xanh mét, không ngờ vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo lại đến.

“Đi nhầm phải không, hot boy Trần.”

Trần Lộ Chu đi thẳng về phía Từ Chi, thờ ơ đáp lại lời Địch Tiêu, “Không đi nhầm, tới tìm cô ấy.”

Địch Tiêu lại đưa mắt nhìn về phía Chu Ngưỡng Khởi, ý muốn hỏi còn cậu thì sao? Chu Ngưỡng Khởi hất cằm về phía Thái Oánh Oánh, tôi tìm cô ấy.

Một giây sau, Địch Tiêu nhìn Thái Oánh Oánh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Giờ phút này Thái Oánh Oánh không rảnh để nói lý với cậu ta, cô ấy nhìn Từ Chi: “… Sao cậu lại gọi họ đến đây?”

Trần Lộ Chu thì thôi, còn tên phiền phức Chu Ngưỡng Khởi này tới để làm gì.

Không đợi Từ Chi trả lời, Trần Lộ Chu trực tiếp kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Từ Chi, tiện tay cầm lấy thực đơn trên bàn, không có chút ý tứ xấu hổ khi làm tu hú chiếm tổ, bình tĩnh nhàn hạ nghiêm túc lật từng trang của thực đơn, nói với Thái Oánh Oánh, “Không chào đón sao? Được, vậy chúng tôi đi, thông báo tiền xe taxi là…”

Từ Chi bị kẹp ở giữa, kịp thời ngăn không cho cậu nói những câu làm người ta nhức đầu, “Đừng có được hời mà còn khoe mẽ nữa.”

Trần Lộ Chu nhàn nhã cúi đầu xem thực đơn, ồ một tiếng, đầu lưỡi như lò xo ngoan ngoãn ngậm lại.

Địch Tiêu và nam sinh mặc áo Polo trố mắt nhìn nhau, có vẻ nam sinh mặc áo Polo quen biết với Chu Ngưỡng Khởi, hai bọn họ nói chuyện mấy câu, rồi Chu Ngưỡng Khởi giới thiệu với Trần Lộ Chu, “Cậu ta học cùng trường cấp hai với tôi, tên là Vương Quyền, là bạn cùng lớp của Phùng Cận, hồi trước chúng ta cũng từng đánh bóng với nhau mấy lần.”

Trần Lộ Chu ngẩng đầu rời mắt khỏi thực đơn, lia ánh mắt sang, khẽ gật đầu qua loa lấy lệ, “Ừm, chào cậu.”

Vương Quyền liền chuyện trò với Trần Lộ Chu, “Bạn cùng bàn của tôi từng tham gia trại hè chung với cậu, dự án sáng tạo xe đạp xếp của hai cậu đã giành được giải thưởng. Cô ấy nói có lần cô ấy không khỏe xin nghỉ nửa tháng, nghe nói phương án là do một mình cậu hoàn thành, cô ấy vốn nghĩ trên bản kế hoạch thiết kế không có tên của mình, kết quả cậu vẫn viết tên cô ấy vào.”

Trần Lộ Chu nhớ ra, đây là chuyện hồi nghỉ hè năm ngoái, “Trịnh Viện Viện sao?”

Vương Quyền: “Đúng, nếu không bây giờ cô ấy cũng không thể giành được điểm thi đua.”

“Cậu ấy đăng ký đi đâu?” Trần Lộ Chu thuận miệng hỏi.

Vương Quyền nói: “Tới đại học A, vừa đủ điểm, nên chắc sẽ bị điều chỉnh chuyên ngành, nhưng cô ấy vẫn muốn đi, cùng lắm thì chờ lên năm hai đại học rồi lại đổi chuyên ngành sau. Buổi tối hôm tra điểm, cô ấy luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn cậu, nếu biết hôm nay cậu sẽ tới, tôi đã rủ cô ấy đi cùng rồi.”

Ở trường, Địch Tiêu không gặp được Trần Lộ Chu mấy lần, thỉnh thoảng mới thấy cậu ở sân bóng chơi cùng với người trong lớp cậu ta. Địch Tiêu không cảm thấy cậu quá đẹp trai, cũng chỉ thường thường mà thôi. Chỉ là nhóm học thần ở khu Tông Sơn người nào người nấy được ca tụng quá mức, cho nên hiếm lắm mới xuất hiện một người có dáng dấp không tệ, liền bị mọi người trong trường tâng bốc lên trời.

Cho đến bây giờ, Địch Tiêu mới đột nhiên phát hiện, quả thật Trần Lộ Chu rất đặc biệt, đặc biệt đến mức người như Sài Tinh Tinh cũng phải nhìn cậu hai lần. Sài Tinh Tinh là hoa khôi trường trung học phổ thông số tám kiêm người mẫu nhỏ, xung quanh người nào cũng có, trai đẹp nào cũng từng gặp, có rất nhiều người nịnh bợ. Ngay cả cậu ta cũng phải theo đuổi Sài Tinh Tinh mất hai năm, Địch Tiêu cảm thấy, Trần Lộ Chu không cần theo đuổi, nhất định Sài Tinh Tinh sẽ muốn tán tỉnh cậu.

“Nghe nói hai ngày trước cậu còn nhắn Wechat cho Địch Tiêu?” Sài Tinh Tinh đột nhiên “gây khó dễ” với Thái Oánh Oánh.

Địch Tiêu sửng sốt, trong lòng gật gù đắc ý, quả nhiên là Sài Tinh Tinh ghen rồi.

Gương mặt Thái Oánh Oánh lúc đỏ lúc trắng. Vì ngày hôm ấy uống say với Chu Ngưỡng Khởi, cô ấy giận trong lòng, kéo Địch Tiêu ra khỏi danh sách đen, gửi một loạt các tin nhắn qua, không biết xấu hổ nói mình còn chưa quên được cậu ta, sau khi tỉnh lại hối hận đến mức xanh ruột.

Từ Chi thản nhiên quay đầu hỏi Trần Lộ Chu: “Nếu như có người đàn ông nhắn Wechat cho bạn gái cậu, cậu sẽ đi tìm người đàn ông đó, hay là quản cho tốt bạn gái của cậu?”

Trần Lộ Chu ném thực đơn lên bàn, cầm lấy bình nước tự rót cho mình một ly, biết rõ chủ đề này là một cái bẫy, nhưng đã lên nhầm thuyền giặc rồi, nên cậu cũng rất phối hợp nhẹ nhàng trả lời, “Quản bạn gái.”

“Hai cậu đừng bao che cho tớ nữa.” Thái Oánh Oánh cúi đầu, mặt đỏ đến tận mang tai, nói, “Đúng là tôi không nên…”

“Không phải là tôi đang chỉnh cậu đâu.” Sài Tinh Tinh lại ngắt lời cô ấy, lấy trong túi xách ra một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa, hai con người hơi nhướng lên, có một cảm giác lẳng lơ và tự nhiên một cách khó diễn tả được bằng lời, khi nhìn Thái Oánh Oánh lại có ý hận không thể rèn sắt thành thép, “Gọi cậu đến là để cho cậu nhìn thấy, người đàn ông này chẳng có gì đáng giá khiến cậu không buông được cả. Bắt đầu từ lúc hai chúng ta ngồi xuống, ngoại trừ sự tự đắc trong ánh mắt cậu ta ra, cậu có nhìn thấy chút áy náy nào không?”

Địch Tiêu hoàn toàn ngơ ngẩn: “Này Sài Tinh Tinh, cậu có ý gì?”

Sài Tinh Tinh chẳng thèm nhìn cậu ta, mà dụi đầu thuốc lá, “Ý là, chúc mừng cậu, cậu lại độc thân rồi.”

Chu Ngưỡng Khởi thốt lên, vẫn là nữ hải vương kích thích hơn, trong lòng cậu ta hóng hớt không chê lớn chuyện, thầm kêu gào, đánh nhau đi, đánh nhau đi!

Tới lúc này Địch Tiêu mới phản ứng lại được. Mấy ngày nay Sài Tinh Tinh rất lạ, hẹn cô ta cô ta cũng không ra ngoài, đoán chừng là có niềm vui mới rồi, “Cậu lại có người khác phải không?”

“Tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ.” Cô ta hít một hơi thuốc rồi nhả khói: “Qua trọng là dạo gần đây cậu biểu hiện khá kém, cũng không có dáng vẻ gì mới, quả thật khiến tôi chán ngấy rồi.” Rồi cô ta lại nói với Thái Oánh Oánh, “Ếch có ba chân thì khó tìm, nhưng đàn ông có hai chân thì có ở khắp phố. Cậu ta cho tôi xem tin nhắn của cậu, tôi nói thật nhé, không đáng đâu, tình yêu trong sáng trọn vẹn ấy của cậu, cậu ta không đáng.”

Thái Oánh Oánh: “Lúc ấy tôi uống say…”

Sài Tinh Tinh cười một tiếng, không tiếp tục nói nữa. Cô ta cầm túi đứng dậy bỏ đi, ra đến cửa, hình như lại nhớ ra gì đó mà quay lại nói thêm một câu với Địch Tiêu còn đang ngây ngốc.

“Đúng rồi, cậu quấn lấy tôi lâu như thế, chẳng lẽ cậu không phát hiện tôi và Cốc Nghiên follow Weibo của nhau sao? Cô ấy là bạn của tôi, dù quan hệ chưa tới mức thân thiết, nhưng cậu mắng bạn tôi là xe buýt, thì chẳng khác nào cũng mắng tôi là xe buýt, nếu không khi chia tay tôi sẽ giữ lại cho cậu chút thể diện.”

Sắc mặt Địch Tiêu hoàn toàn không thể nhịn được nữa, toàn bộ gương mặt đỏ bừng, giống như miếng sắt đỏ mới được nung nóng qua, nhưng sau khi nhịn một lúc lâu, câu nói ra lại khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ ―

“Cậu không thể cho tôi thêm một cơ hội nữa sao?”

Sài Tinh Tinh thậm chí còn không quay đầu nhìn Địch Tiêu, mà dùng ánh mắt sâu xa nhìn Thái Oánh Oánh, dường như trong ánh mắt có viết ― Thái Oánh Oánh, cậu có thấy tên đàn ông này thấp kém không? Thấp kém, vô cùng thấp kém.

Cho nên khi Thái Oánh Oánh bước ra khỏi quán thịt nướng, cô ấy rất khó chịu, cơn tức cuồn cuộn trong dạ dày dâng lên, vì vậy không nói hai lời bắt xe chạy thẳng tới một tiệm xăm hình gần đó. Từ Chi không ngăn cản nổi, cuối cùng lúc tìm thấy cô ấy trong tiệm xăm hình, cô ấy đã bình tĩnh ngồi trước mặt thợ xăm, không biết ngượng yêu cầu anh thợ xăm xăm cho cô ấy một câu thần chú tẩy rửa trái tim.

Anh thợ xăm rõ ràng cũng là người từng trải, có khách hàng lạ lùng nào mà chưa từng thấy. Anh thợ xăm vẫn bình tĩnh ngồi đó, bận bịu công việc trong tay, “Xăm chữ Phạn hay là chữ Hán?”

Thái Oánh Oánh: “Có gì khác nhau không?”

Thợ xăm rất kiên nhẫn: “Chữ Phạn là 148 chữ, chữ Hán là 415 chữ. Nhưng tôi thường khuyên các khách hàng như cô xăm bốn chữ thôi.”

Thái Oánh Oánh: “Bốn chữ nào?”

Anh thợ xăm ngẩng mặt lên, liếc nhìn cô ấy, kinh nghiệm rất phong phú: “Tránh xa đàn ông, hiệu quả cũng như thế, còn bớt đau hơn.”

Thái Oánh Oánh bỗng chốc bị thuyết phục: “Được, bốn chữ này đi.”

Từ Chi: “…”

Trần Lộ Chu: “…”

Sau đó Chu Ngưỡng Khởi cũng đi theo vào trong tiệm, hỏi: “Cô ấy đang làm gì vậy?”

Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn cậu ta, thong thả nhả từng chữ, “Xuống tóc làm ni cô.”

Chu Ngưỡng Khởi rất khiếp sợ, nhìn Thái Oánh Oánh hỏi: “Bây giờ tiệm xăm hình còn nhận cả công việc này?”

….

Thái Oánh Oánh đã quyết định, ba người họ bèn chờ ở tiệm xăm. Từ Chi cũng lười không muốn khuyên nữa, dứt khoát quay video cho cô ấy. Khi đang điều chỉnh góc quay, khóe mắt thấy Chu Ngưỡng Khởi và Trần Lộ Chu đứng dậy đi ra ngoài, cô bỗng thốt lên trong tiềm thức, “Trần Lộ Chu, cậu đi đâu vậy?”

Chu Ngưỡng Khởi thầm nói, mẹ nó đi ra một chút thôi cũng không được, sau này nếu như thực sự yêu đương cũng không thể dính người như thế chứ. Không đợi Trần Lộ Chu lên tiếng, Chu Ngưỡng Khởi đã biết điều nói: “Thôi, cậu cứ ở yên đó đi, dù sao cậu cũng không hút thuốc mà.”

Trần Lộ Chu đáp ừ, sau đó hai người nhìn nhau.

Tầm mắt hai người nhẹ nhàng va chạm trong không khí, rõ ràng đều xúc động giấu đi tâm trạng, ngay cả anh thợ xăm cũng nhận ra được giữa họ đang sôi trào dung nham dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh.

Anh thợ xăm không nhịn được ngẩng lên nhìn hai người họ, nhỏ tiếng hỏi Thái Oánh Oánh, “Cặp tình nhân à?”

Tính cảnh giác của Thái Oánh Oánh rất cao, hỏi ngược lại: “Anh muốn làm ăn với bọn họ sao?”

Tiệm xăm hình của anh thợ xăm này cũng nổi tiếng, nhưng dáng vẻ của hai người họ như thế này rất hiếm thấy, nhất là cậu con trai kia, nếu đồng ý quảng cáo cho anh ta thì càng tốt hơn, “Nếu như hai người họ cũng xăm, hình xăm này tôi tặng cô miễn phí.”

Thái Oánh Oánh rất không phục, mất hứng lẩm bẩm một câu: “… Tại sao lại tặng tôi chứ.”

Trong tiệm có rất nhiều hình xăm của khách hàng được trưng bày mẫu, nhưng đều là chụp một phần. Có anh trai mạnh mẽ, xăm hình một con hổ giương nanh múa vuốt trên mông, giống như câu ngạn ngữ không được sờ vào mông hổ. Hình xăm rất dũng mãnh khỏe khoắn, nhưng toàn bộ bức ảnh lại rất cay mắt, hơi giống như cây bút sáp màu mới vẽ bậy lên mông.

Từ Chi nhìn rất say sưa, Trần Lộ Chu hỏi cô nghiên cứu tấm hình này mười phút với tâm trạng gì, Từ Chi suy nghĩ, mặt không đỏ tim không run nói, đại khái là sự kính trọng đối với nghệ thuật cao quý thôi.

Trần Lộ Chu lười nghe cô nói nhảm, khoanh tay dựa vào hộc tủ khu trưng bày, cúi đầu thờ ơ hỏi, “Ông chủ hỏi chúng ta có muốn xăm không, cậu nghĩ sao?”

Tiệm xăm hình mở nhạc rock cực lớn, nên khi hai người họ nói chuyện, Trần Lộ Chu không được tự nhiên hạ thấp bả vai hướng về phía cô, cho nên khoảng cách hơi thở bỗng nhiên kéo gần, mùi sữa tắm cỏ đuôi chuột thơm ngát lại len lỏi vào trong chóp mũi của Từ Chi. Xúc cảm va chạm gấp gáp ngắn ngủi khi nãy ở rạp chiếu phim lại từ từ xông lên đầu cô, da đầu tê rần nhìn cậu.

Môi cậu còn mềm hơn cô nghĩ, giống như miếng thạch ấm áp, nhưng mà cằm chọc rất đau.

Từ Chi nhìn khóe miệng còn bị thương của cậu, thuận miệng hỏi: “Đã lâu rồi không cạo râu?”

Hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, nhìn ánh mắt của Từ Chi, Trần Lộ Chu biết ngay cô đang muốn nói gì, ánh mắt ý vị sâu xa lướt qua miệng cô, “Đâm vào cậu?”

Từ Chi: “Ừ, chọc lắm, lúc nãy rửa mặt còn hơi đau, còn tưởng là khóe miệng bị trầy da.”

Thực ra nụ hôn ấy hơi mạnh bạo. Giây đầu tiên chạm vào môi cậu, bởi vì không có kinh nghiệm, cũng không nắm bắt được góc độ nên ban đầu cô đụng phải cằm cậu, sau đó mới di chuyển lên trên, mổ vào môi của cậu.

Đồng nghĩa với việc, trước khi hôn đã cọ vào cằm cậu một lúc. Bây giờ nghĩ lại, ngực vẫn nóng đến phát sợ.

Hai người đứng song song dựa vào tủ trưng bày.

“Hết chán chưa?” Trần Lộ Chu nói, trong đầu thì nghĩ, ngược lại vẫn là cô chịu thiệt. Cậu ngửa ra sau, hờ hững nhìn cô, xấu xa hỏi, “Không cạo râu mà hôn có phải rất thú vị không?”

“Cậu hỏi thật nhàm chán.” Từ Chi không trả lời, cầm lấy một tập hình mẫu, thờ ơ lật xem, “Cậu muốn xăm không?”

“Không xăm,” Cậu trả lời nhanh gọn dứt khoát, hiếm có lúc đứng đắn nói, “Mẹ tôi làm việc ở đài truyền hình, bố tôi lại là nhà doanh nghiệp điển hình hằng năm, tôi không thể xăm được. Nếu bị phát hiện, có lẽ hai người họ sẽ bị bắt đi thẩm vấn.”

Từ Chi không ngờ cậu ngay thẳng như thế, “Được, cậu không xăm thì tôi xăm, xăm cái gì đây?”

“Mục tiêu nhỏ gần đây nhất là gì?” Cậu tiện miệng hỏi.

Từ Chi suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được mục tiêu nhỏ gì, “Kiếm tiền ư?”

“Cũng là một mục tiêu.”

Từ Chi đột nhiên nảy ra linh cảm.

Vì thế, cô lặng lẽ ngồi xuống trước mặt anh thợ xăm.

Anh thợ xăm đang hoàn tất công việc dọn dẹp, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi cô, “Xăm cái gì?”

Từ Chi nói: “Quả cherry.”

Anh thợ xăm thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sút chỉ cho cô, hỏi theo thói quen công việc, “Có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Từ Chi giơ tay ra, nhớ tới mục tiêu nhỏ mà Trần Lộ Chu vừa mới nói với cô, liền giải thích: “Vừa thấy có người cầm quả cherry đi quang qua, lại nhớ đến lúc nhỏ, mục tiêu đầu tiên chính là thực hiện cherry freedom [1], chính là kiếm tiền. Nhưng không thể xăm thẳng là kiếm tiền được đúng không.”

[1] Đối với giới trẻ Trung Quốc, cụm từ “tự do cherry” (cherry freedom) có nghĩa là đã khá giả đến mức có thể mua trái cây cao cấp thỏa thuê, bất cứ khi nào mình thích.

“Vậy xăm viết tắt hay là toàn bộ?” Anh trai hỏi, “Tôi đề nghị cô xăm chữ viết tắt, sẽ nhanh hơn. Lúc này tôi cũng xăm cho người chị em của cô như thế.”

Từ Chi nói được.

Lúc ấy, Trần Lộ Chu đang nghe điện thoại, là phía Tây Bắc thông báo có việc, bảo cậu qua đó sớm hơn một ngày, vì có khả năng thời tiết sau này sẽ không tốt, quay sớm để kết thúc công việc sớm. Cậu đồng ý rồi liếc nhìn Từ Chi, đang muốn hỏi cô có muốn đi Tây Bắc chơi không thì lại nhìn thấy cô ngoan ngoãn nằm dưới bóng đèn trắng phát sáng, thợ xăm nhẹ nhàng giải thích với cô rằng xăm sẽ không quá đau, nhịn một chút là được, rồi lại xác nhận với cô.

“Là ba chữ C, L, Z đúng không?”

Lúc này Từ Chi và Thái Oánh Oánh mới ngớ ra rằng, quả cherry viết tắt hình như giống tên viết tắt của Trần Lộ Chu.

Chu Ngưỡng Khởi và Trần Lộ Chu gần như đi vào cùng lúc với nhau, nhìn thấy hình ảnh làm người ta đau lòng nhức óc này, Chu Ngưỡng Khởi thậm chí còn hận không thể chém Trần Lộ Chu ra thành trăm mảnh.

Mẹ nó cậu nhìn đi, nhìn xem đến cùng cậu đã tạo nghiệt gì thế này, đồ chó!

Mẹ nó cậu đúng là có sức quyến rũ! Khiến cô gái mới quen biết một tháng muốn xăm tên của cậu trên tay! Trai đểu! Cậu thật sự không biết xấu hổ!

Chu Ngưỡng Khởi quái gở nhìn cậu nói: “Cậu chắc chắn không xăm sao? Đồ đểu cáng?”

Trần Lộ Chu nghĩ trong đầu, chơi đùa thì chơi, nhưng mẹ nó, cậu chơi hơi quá rồi đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện