Biên tập: Thư Quân.
Đàn anh ở khoa bọn chị gửi cho em, trông rất đẹp trai, em có hứng thú thì có thể thêm Wechat.
Đã có hai trận mưa trút xuống, nhiệt độ năm nay ở tỉnh S thấp hơn những năm trước, sang tháng chín là trời chuyển lạnh. Đầu tháng chín, Từ Chi rời khỏi Khánh Nghi, lão Thái làm tài xế, cô và Thái Oánh Oánh ngồi phía sau, lão Từ ngồi trên ghế lái phụ không ngừng lảm nhảm, thấy trên đường có cô gái ăn mặc theo kiểu thời trang phang thời tiết liền quay đầu dặn dò cô, “Đến đấy rồi con đừng học theo cô gái kia, bên đó lạnh hơn chỗ chúng ta, vào đông phải mặc quần áo dài tay đấy.”
Lão Thái cũng tiện thể nhắc Thái Oánh Oánh: “Con cũng chú ý vào, quay về chăm chỉ học tập lên lớp. Đừng có suốt ngày học cách trang điểm gì đấy.”
Thái Oánh Oánh lập tức không hài lòng, ôm cánh tay Từ Chi nói: “Này, đó không phải là tại bố sao, bố muốn con trở nên xinh đẹp, đương nhiên con phải học cách trang điểm rồi? Con muốn giống như Từ Chi, mỗi ngày đi ra ngoài đều không cần trang điểm, cũng có cả tá chàng trai đuổi theo sau mông.”
“Cái gì cơ, cả tá?” Lỗ tai lão Từ rung rung, “Không phải chỉ có một người thôi sao?”
Thái Oánh Oánh nhướn người lên, lặng lẽ nói: “Là người cháu biết ạ?”
Lão Từ thần bí quay đầu lườm cô ấy: “Chú không nói cho cháu biết.”
Từ Chi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khiến Thái Tân Hồng đang lái xe cũng mất tập trung, nghe mà bối rối, “Chuyện gì vậy?”
Không có ai trả lời ông.
Xe đến sân bay, Thái Oánh Oánh mới nhận ra chia ly thật sự đến rồi. Từ nhỏ hai bọn cô chưa từng tách ra, đứng trước cửa kiểm tra an tinh, bốn người họ đứng giữa dòng người líu nhíu như bốn con thoi, Thái Oánh Oánh hai mắt ngấn lệ kéo lấy tay Từ Chi, nói sang năm nhất định tớ sẽ thi tới thành phố của cậu, Từ Chi cũng không nhịn được gật đầu, nói chờ cậu.
Thái Tân Hồng lấy một bao lì xì đỏ trong túi ra đưa cho cô, Từ Chi rất cảnh giác hỏi: “Lần này không phải lại là giấy nợ chứ, số tiền trong bao lì xì sinh nhật mười tám tuổi của cháu chú còn chưa thực hiện được đâu.”
Thái Tân Hồng cười ha hả, mắng cô là đồ mê tiền, “Cháu sờ xem.”
Úi, dày ghê. Từ Chi minh ngạc nhìn ông ấy, rồi lại không biết nên làm thế nào nhìn lão Từ. Lão Từ lập tức đưa tay ra sờ thử, “Tôi nói này, sao bao lì xì này lạ thế, chắc là dùng túi vải cải trang đúng không, chắc chắn sẽ ít hơn hai vạn. Không được, ông không thể đưa cho trẻ con một số tiền lớn như thế.”
Lão Từ không cho cơ hội giải thích mà đã muốn tịch thu. Thái Tân Hồng thấy thế thì vội vàng ngăn cản, nhìn Từ Chi rồi mới nói với ông: “Đây là lời hứa của tôi với con bé từ năm mười tuổi, mấy năm nay tôi chưa phát tiền lì xì cho con bé, ông không biết là tôi còn đang giữ, đợi sau khi nó lên đại học rồi mới đưa. Con bé nhà ông tinh lắm, ngày ấy nói với tôi là tiền mừng tuổi đều là lừa đảo, nó nói, sau này lớn lên muốn tự kiểm soát tiền của mình.”
Từ Chi không ngờ lão Thái vẫn còn nhớ, chuyện năm mười tuổi cô đã quên từ lâu. Kết quả là đến khi lên xe đưa đón cô cũng không nhớ rằng vừa rồi mình quên nói cảm ơn, lập tức gửi Wechat cho lão Thái, thành tâm thành ý đánh rắm một quả cầu vồng, lão Thái nhắn lại.
Viện trưởng Thái: Sinh viên Từ, chú chỉ có một yêu cầu thôi, sau này kiếm được tiền trước hết phải mua quần áo mùa đông cho bố cháu, bạn trai gì đó đều phải xếp sau.
Từ Chi nhắn lại là được.
Cô nhớ tối hôm qua cô và lão Từ đã uống chút rượu, ánh trăng mờ ảo hắt vào chậu cây cảnh bên cửa sổ, trong phòng yên ắng, tối om không bật đèn. Cô cùng ngồi xem《Nữ Thần Tuyết Long》với lão Từ, mỗi khi lão Từ nhìn thấy kết cục, Thượng Quan Yến đưa viên thuốc hồi hồn cho Âu Dương Minh Nhật, nhưng Âu Dương Minh Nhật lại đưa thuốc hồi hồn cho cha mình, dùng hết sức lực cuối cùng để cứu tính mạng của cha, lão Từ liền bật khóc, “Con trai ngoan, con trai ngoan.”
Ngày hôm qua cũng không khác gì, ông lau nước mắt rồi nói với Từ Chi: “Con thấy chưa, cha mới là điều quan trọng nhất.”
Từ Chi biết ý tứ trong lời nói của ông, dở khóc dở cười, rút một tờ khăn giấy ra đưa cho ông, “Bố, bố yên tâm, lên đại học chắc con sẽ không yêu đương đâu.”
Từ Quang Tễ khá kinh ngạc, kêu lên một tiếng, kịp thời thu lại nước mắt, uống một ngụm rượu nhỏ, sau đó chậm rãi lắc lư hai chân, nói chân thành: “Vẫn nên yêu thì hơn, đợi sau này con bước chân vào xã hội, ngày ngày bị người ta nhìn bằng ánh mắt tính toán thì con sẽ phát hiện, tình yêu thuở học trò là trong sáng nhất, thoải mái nhàn nhã, bố đề nghị con nên thử trải nghiệm.”
Dứt lời, lão Từ quay đầu, nhìn cô với ánh mắt sâu xa, biểu cảm nghiêm túc: “Sao hả, không có Trần Lộ Chu thì con không thể sống được sao?”
Hiếm khi Từ Chi đeo kính, cô không bị cận nặng, nhưng đeo kính như không đeo, gọng kính màu trắng bạc đặt trên sống mũi thẳng tắp xinh xắn của cô, trông có vẻ trưởng thành và hiểu chuyện một cách kỳ lạ. Cô ngả người vào ghế sô pha, cúi đầu nghiên cứu nồng độ cồn của rượu trắng, nói thật chân thành: “Chuyện đó thì trái lại là không, chỉ là con cảm thấy, chắc sẽ khó gặp được người giống như Trần Lộ Chu mà thôi, hơn nữa chuyên ngành của con rất bận.”
Từ Quang Tễ không tin, làm gì có chuyện tốt đến thế, thằng nhóc kia cũng chỉ được cái mã ngoài đẹp trai một chút: “Nói dóc, cứ xem trước đi rồi nói, không biết chừng trong trường đại học của con có rất nhiều đấy, người như cậu ta ở đầy con phố, ném một cục gạch qua mười người có thể đập chết chín thằng Trần Lộ Chu.”
Từ Chi buông rượu xuống, đẩy gọng kính, nửa đùa đón nhận: “Vâng, mượn lời chúc tốt lành của ngài.”
**
Từ Chi vốn nghĩ chắc mình sẽ là người đầu tiên đến ký túc xá, nào ngờ lại phát hiện giường trên đã thu dọn gọn gàng xong xuôi hết rồi. Chờ cô dọn dẹp đồ đạc xong, chuẩn bị xuống siêu thị dưới lầu mua đồ dùng hàng ngày, đúng lúc lại có một cô gái đi tới, tóc ngắn ngang vai, đeo một chiếc kính gọng đen, mặt tròn tròn, lúc nhìn thấy Từ Chi thì ngạc nhiên thấy rõ, theo bản năng hỏi một câu, “Phòng 507?”
Từ Chi gật đầu, “Chào cậu, tớ tên là Từ Chi.”
Không hiểu sao đối phương lại xấu hổ đáp lời: “Chào cậu, chào cậu, tớ tên Hứa Củng Chúc.”
Từ Chi muốn xuống tầng mua đồ dùng hàng ngày, thấy cô ấy còn nhiều đồ chưa thu dọn nên cũng không rủ cô ấy đi, mà hỏi: “Tớ xuống tầng mua đồ, cậu có cần gì không?”
Hứa Củng Chúc nói không cần, cô ấy đã mang theo đủ rồi. Nói chuyện một lúc liền lấy trong vali hành lý ra một chiếc nồi cơm điện nhỏ. Từ Chi thở dài, lần đầu tiên gặp mặt, cũng không thể nhắc nhở cô ấy là không thể sử dụng những thiết bị điện này được, ngay cả máy sấy cũng có quy định thời gian sử dụng.
Chờ đến khi cô mua đồ quay trở lại, mọi người trong phòng ký túc đã gần như đông đủ. Hứa Củng Chúc thấy cô về thì lập tức nhiệt tình giới thiệu hai người bạn cùng phòng khác cho cô, tay còn bận rộn lấy ga trải giường từ trong vali ra, chỉ vào một cô gái đang quỳ trên giường trải ga, nói, “Cậu ấy tên là Lưu Ý Ti, cùng khoa với bọn mình.”
Lưu Ý Ti cười trông rất ngọt ngào, hai bên có chiếc răng nanh, cũng xấu hổ chào cô, “Hello.”
Ánh mắt Hứa Củng Chúc đảo quanh một vòng, “Đàn chị Đỗ chắc là đi ăn cơm rồi, phòng ngủ của chúng ta có một đàn chị, học khoa Triết học năm thứ hai, bị lạc bầy, con gái ở khoa chúng ta ít quá nên chia đến đây.”
Chẳng được bao lâu, Đỗ Thích Lam quay lại, ôm một thùng sữa chua, cũng không khách sáo mà chia cho mỗi người một chai, đĩnh đạc ném lên trên tủ, ổ khóa đã hỏng rồi, tình cách cũng rất ngầu, thuận miệng nói, “Muốn uống thì các em tự lấy đi.”
Ba người hai miệng đồng thanh, “Cảm ơn đàn chị.”
Mấy hôm đó, bầu không khí trong phòng ngủ rất ngượng ngùng xấu hổ, trái một câu cảm ơn, phải một câu đã làm phiền rồi, tóm lại là vô cùng khách sáo. Từ Chi cảm thấy Lưu Ý Ti có chứng khủng hoảng xã hội nhẹ, nhiều lần cô ấy gặp cô ở hành lang, có lẽ là không biết chào hỏi như thế nào, nên đều hất vai bỏ đi.
Hứa Củng Chúc cũng phát hiện ra tính cách Lưu Ý Ti dễ ngại hơn hai bọn cô, Từ Chi có vẻ chậm nhiệt, thỉnh thoảng cô còn rất thú vị, lời nói ra gây sốc.
Lúc đó Từ Chi rất bận, ngoài giờ học thì đăng ký lớp học mỹ thuật cấp tốc bên ngoài, vốn muốn tìm gia sư dạy kèm tại nhà hoặc nơi làm thêm để kiếm chút tiền, nhưng lại phát hiện chương trình học của năm nhất đại học quá nặng, bận đến nỗi không có thời gian đi làm. Tháng đầu tiên cơ bản chính là chạy qua chạy lại những nơi như lớp học nhanh, ký túc xá và thư viện.
À, có lần đụng phải Lý Khoa ở quầy bán đồ dùng lặt vặt, cũng học khoa kiến trúc, nhưng cậu ta là dân công trình, sau khi mua nước, hai người tình cờ chạm mặt nhau. Từ Chi cũng không tránh đi, cởi mở chào cậu ấy. Lý Khoa vẫn mỉm cười như một bậc thầy bê nước, đôi mắt sắc sảo dưới cặp kính nhìn chằm chằm vào cô và Hứa Củng Chúc, “Tình cờ vậy, buổi chiều có lớp không?”
Từ Chi gật đầu, “Lớp của thầy Vương.”
Ngành kiến trúc là chuyên ngành có tỷ lệ trượt môn cao nhất, mà thầy Vương lại là giáo viên có tỷ lệ cho rớt môn cao nhất trong chuyên ngành của họ. Học kỳ này nhóm Lý Khoa cũng đang học lớp của ông ấy, lập tức nhìn thời gian và nói, “Vậy các cậu nhanh lên, giáo viên này mà tới muộn là đuổi ngay đấy.”
Từ Chi và Hứa Củng Chúc hoảng sợ nhìn nhau, khi đang định xoay người bỏ chạy, Lý Khoa đột nhiên gọi cô lại, “Từ Chi, cuối tuần lớp chúng tôi liên hoan, cậu có tới không?”
Từ Chi cũng không quay đầu lại, vẫy tay.
“Cô gái xinh đẹp này là ai thế? Bạn học của cậu?” Một nam sinh bên cạnh nhìn bóng lưng Từ Chi, hỏi Lý Khoa.
“Không phải, bạn của bạn học, người bạn đó của tôi rất giỏi.” Lý Khoa nói.
“Còn giỏi hơn cậu được sao, cậu đã là thủ khoa của tỉnh rồi.” Người kia cười nói.
“Giỏi hơn tôi.” Lý Khoa thẳng thắn nói, “Trừ đi môn tự chọn tôi mới được 696 điểm, năm cuối cùng cải cách giáo dục, độ khó của bài thi cao hơn những năm trước, năm nay, cậu ấy là người duy nhất ở tỉnh chúng tôi đạt hơn 700 điểm mà không tính môn tự chọn.”
**
Sau khi biết giáo sư Vương là người sắt đá, mỗi khi Hứa Củng Chúc lên lớp của giáo sư Vương đều sẽ ngồi trước gương trang điểm mười phút. Từ Chi còn tưởng là Hứa Củng Chúc nhìn trúng nam sinh nào lớp họ, hóa ra chỉ thấy Hứa Củng Chúc ra sức vỗ nhẹ vào má mình từng lớp bột phấn, bột mịn bay lở lửng trong không khí, rất bụi bặm, cô ấy nói một cách logic: “Chẳng phải là tớ đang tạo ấn tượng tốt với giáo sư sao?”
Từ Chi chờ đợi cô ấy để ra ngoài quá mệt mỏi, nhìn thấy cô ấy lại bắt đầu chuốt mascara, cuối cùng cũng không thể không nói: “Nhìn cậu như muốn đang trở thành đối tượng của thầy ấy vậy, công chúa à, nhanh lên được không, hai chúng ta sắp tới trễ rồi.”
“Ok ok.” Hứa Củng Chúc vội vàng mở miệng, đóng nắp hộp phấn lại, cầm sách trên bàn, “Đi thôi.”
Từ Chi: “… Cậu đang cầm sách tiếng Anh.”
Hứa Củng Chúc kêu lên mấy tiếng, lúc đổi sách còn không quên soi gương, “Đi thôi.”
Ngoài miệng thì nói là đi, nhưng chân lại không di chuyển một bước nào, còn soi gương chỉnh lại tóc mái. Có lẽ là sợ Từ Chi lại giục, nên cô ấy cứ lải nhải trong miệng: “Đi, đi.”
Đàn chị Đỗ vừa đi vệ sinh về, đặt khăn giấy lên trên bàn, tựa vào cái thang leo giường, nói: “Lớp của giáo sư Vương mà hai em còn dám ở đây nghiên cứu địa hình, hồi chị học năm nhất biết là tiết của lão Vương, cơm trưa còn không thèm ăn đã đến trước cửa phòng học ngồi chờ.”
“Khoa Triết học của chị cũng học lớp Toán của thầy Vương sao?”
“Năm nhất bọn chị không học khoa Triết học, năm nhất bọn chị là lớp thực nghiệm môn khoa học xã hội, lên năm hai mới chọn chuyên ngành, cho nên về cơ bản thì chương trình học năm nhất loạn lắm.”
“Giáo sư Vương ác như vậy sao?”
“Hết cách rồi, lão Vương là người nóng tính, trừ khi em đủ xuất sắc, cuối kỳ không cần ông ấy cho thêm điểm, nếu không chỉ cần có tí thái độ không đứng đắn, có thể ông ấy sẽ lười cho em điểm ngay.”
“Đi mau đi mau.”
“Hai em nhanh lên, nếu trên đường Từ Chi lại bị người ta xin Wechat gì đó, nhất định sẽ tới trễ.” Đàn chị Đỗ gãi đúng chỗ ngứa.
Mới khai giảng nên sẽ sôi nổi hơn, càng huống chi là khoa kỹ thuật này, mượn câu nói của đàn chị Đỗ, Từ Chi đã bước vào ổ sói rồi.
Chẳng hạn như vào mấy ngày huấn luyện quân sự, Từ Chi bị không ít nam sinh để mắt tới, cũng có không ít người ở khoa khác tới hỏi thăm Từ Chi, hỏi cô có đã bạn trai chưa, ngay cả nam sinh ở khoa đàn chị Đỗ cũng đang có người nghe ngóng. Ngày ấy trở về từ thư viện, đàn chị Đỗ còn thuận tay ném cho Từ Chi tờ giấy, “Đàn anh ở khoa bọn chị gửi cho em, trông rất đẹp trai, em có hứng thú thì có thể thêm Wechat.”
Khi nhìn thấy tờ giấy ký tên kia, Hứa Củng Chúc cực kỳ kích động, “Giang Dư, đây không phải là hot hoy ở khoa Triết học của chị sao?”
Đàn chị Đỗ cười xì, “Hot boy gì chứ, cậu ấy tự nói thế thôi. Trai đẹp ở khoa bọn chị rất nhiều, muốn nói ai đẹp trai nhất cũng không biết được. Nhưng mà người này cũng thật lãng mạn.”
Lúc ấy Từ Chi đang ôm cuốn《Lịch sử kiến trúc Trung Quốc》đọc, ngửa người ra sau, vui vẻ thoải mái gác chân, bỗng nhiên ném qua một câu, “Lãng mạn cơ não, có thể vừa đi ỉa vừa chơi xích đu không?”
Hứa Củng Chúc rất chi là rung động: “Không ngờ cậu lại là người như vậy đấy, Từ Chi ạ.”
Kết quả là, hai phút trôi qua.
Đàn chị Đỗ thong dong điềm tĩnh buông di động xuống, hiển nhiên là đã đi hỏi rồi.
“Cậu ấy nói mình có thể đu.”
Đàn anh ở khoa bọn chị gửi cho em, trông rất đẹp trai, em có hứng thú thì có thể thêm Wechat.
Đã có hai trận mưa trút xuống, nhiệt độ năm nay ở tỉnh S thấp hơn những năm trước, sang tháng chín là trời chuyển lạnh. Đầu tháng chín, Từ Chi rời khỏi Khánh Nghi, lão Thái làm tài xế, cô và Thái Oánh Oánh ngồi phía sau, lão Từ ngồi trên ghế lái phụ không ngừng lảm nhảm, thấy trên đường có cô gái ăn mặc theo kiểu thời trang phang thời tiết liền quay đầu dặn dò cô, “Đến đấy rồi con đừng học theo cô gái kia, bên đó lạnh hơn chỗ chúng ta, vào đông phải mặc quần áo dài tay đấy.”
Lão Thái cũng tiện thể nhắc Thái Oánh Oánh: “Con cũng chú ý vào, quay về chăm chỉ học tập lên lớp. Đừng có suốt ngày học cách trang điểm gì đấy.”
Thái Oánh Oánh lập tức không hài lòng, ôm cánh tay Từ Chi nói: “Này, đó không phải là tại bố sao, bố muốn con trở nên xinh đẹp, đương nhiên con phải học cách trang điểm rồi? Con muốn giống như Từ Chi, mỗi ngày đi ra ngoài đều không cần trang điểm, cũng có cả tá chàng trai đuổi theo sau mông.”
“Cái gì cơ, cả tá?” Lỗ tai lão Từ rung rung, “Không phải chỉ có một người thôi sao?”
Thái Oánh Oánh nhướn người lên, lặng lẽ nói: “Là người cháu biết ạ?”
Lão Từ thần bí quay đầu lườm cô ấy: “Chú không nói cho cháu biết.”
Từ Chi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khiến Thái Tân Hồng đang lái xe cũng mất tập trung, nghe mà bối rối, “Chuyện gì vậy?”
Không có ai trả lời ông.
Xe đến sân bay, Thái Oánh Oánh mới nhận ra chia ly thật sự đến rồi. Từ nhỏ hai bọn cô chưa từng tách ra, đứng trước cửa kiểm tra an tinh, bốn người họ đứng giữa dòng người líu nhíu như bốn con thoi, Thái Oánh Oánh hai mắt ngấn lệ kéo lấy tay Từ Chi, nói sang năm nhất định tớ sẽ thi tới thành phố của cậu, Từ Chi cũng không nhịn được gật đầu, nói chờ cậu.
Thái Tân Hồng lấy một bao lì xì đỏ trong túi ra đưa cho cô, Từ Chi rất cảnh giác hỏi: “Lần này không phải lại là giấy nợ chứ, số tiền trong bao lì xì sinh nhật mười tám tuổi của cháu chú còn chưa thực hiện được đâu.”
Thái Tân Hồng cười ha hả, mắng cô là đồ mê tiền, “Cháu sờ xem.”
Úi, dày ghê. Từ Chi minh ngạc nhìn ông ấy, rồi lại không biết nên làm thế nào nhìn lão Từ. Lão Từ lập tức đưa tay ra sờ thử, “Tôi nói này, sao bao lì xì này lạ thế, chắc là dùng túi vải cải trang đúng không, chắc chắn sẽ ít hơn hai vạn. Không được, ông không thể đưa cho trẻ con một số tiền lớn như thế.”
Lão Từ không cho cơ hội giải thích mà đã muốn tịch thu. Thái Tân Hồng thấy thế thì vội vàng ngăn cản, nhìn Từ Chi rồi mới nói với ông: “Đây là lời hứa của tôi với con bé từ năm mười tuổi, mấy năm nay tôi chưa phát tiền lì xì cho con bé, ông không biết là tôi còn đang giữ, đợi sau khi nó lên đại học rồi mới đưa. Con bé nhà ông tinh lắm, ngày ấy nói với tôi là tiền mừng tuổi đều là lừa đảo, nó nói, sau này lớn lên muốn tự kiểm soát tiền của mình.”
Từ Chi không ngờ lão Thái vẫn còn nhớ, chuyện năm mười tuổi cô đã quên từ lâu. Kết quả là đến khi lên xe đưa đón cô cũng không nhớ rằng vừa rồi mình quên nói cảm ơn, lập tức gửi Wechat cho lão Thái, thành tâm thành ý đánh rắm một quả cầu vồng, lão Thái nhắn lại.
Viện trưởng Thái: Sinh viên Từ, chú chỉ có một yêu cầu thôi, sau này kiếm được tiền trước hết phải mua quần áo mùa đông cho bố cháu, bạn trai gì đó đều phải xếp sau.
Từ Chi nhắn lại là được.
Cô nhớ tối hôm qua cô và lão Từ đã uống chút rượu, ánh trăng mờ ảo hắt vào chậu cây cảnh bên cửa sổ, trong phòng yên ắng, tối om không bật đèn. Cô cùng ngồi xem《Nữ Thần Tuyết Long》với lão Từ, mỗi khi lão Từ nhìn thấy kết cục, Thượng Quan Yến đưa viên thuốc hồi hồn cho Âu Dương Minh Nhật, nhưng Âu Dương Minh Nhật lại đưa thuốc hồi hồn cho cha mình, dùng hết sức lực cuối cùng để cứu tính mạng của cha, lão Từ liền bật khóc, “Con trai ngoan, con trai ngoan.”
Ngày hôm qua cũng không khác gì, ông lau nước mắt rồi nói với Từ Chi: “Con thấy chưa, cha mới là điều quan trọng nhất.”
Từ Chi biết ý tứ trong lời nói của ông, dở khóc dở cười, rút một tờ khăn giấy ra đưa cho ông, “Bố, bố yên tâm, lên đại học chắc con sẽ không yêu đương đâu.”
Từ Quang Tễ khá kinh ngạc, kêu lên một tiếng, kịp thời thu lại nước mắt, uống một ngụm rượu nhỏ, sau đó chậm rãi lắc lư hai chân, nói chân thành: “Vẫn nên yêu thì hơn, đợi sau này con bước chân vào xã hội, ngày ngày bị người ta nhìn bằng ánh mắt tính toán thì con sẽ phát hiện, tình yêu thuở học trò là trong sáng nhất, thoải mái nhàn nhã, bố đề nghị con nên thử trải nghiệm.”
Dứt lời, lão Từ quay đầu, nhìn cô với ánh mắt sâu xa, biểu cảm nghiêm túc: “Sao hả, không có Trần Lộ Chu thì con không thể sống được sao?”
Hiếm khi Từ Chi đeo kính, cô không bị cận nặng, nhưng đeo kính như không đeo, gọng kính màu trắng bạc đặt trên sống mũi thẳng tắp xinh xắn của cô, trông có vẻ trưởng thành và hiểu chuyện một cách kỳ lạ. Cô ngả người vào ghế sô pha, cúi đầu nghiên cứu nồng độ cồn của rượu trắng, nói thật chân thành: “Chuyện đó thì trái lại là không, chỉ là con cảm thấy, chắc sẽ khó gặp được người giống như Trần Lộ Chu mà thôi, hơn nữa chuyên ngành của con rất bận.”
Từ Quang Tễ không tin, làm gì có chuyện tốt đến thế, thằng nhóc kia cũng chỉ được cái mã ngoài đẹp trai một chút: “Nói dóc, cứ xem trước đi rồi nói, không biết chừng trong trường đại học của con có rất nhiều đấy, người như cậu ta ở đầy con phố, ném một cục gạch qua mười người có thể đập chết chín thằng Trần Lộ Chu.”
Từ Chi buông rượu xuống, đẩy gọng kính, nửa đùa đón nhận: “Vâng, mượn lời chúc tốt lành của ngài.”
**
Từ Chi vốn nghĩ chắc mình sẽ là người đầu tiên đến ký túc xá, nào ngờ lại phát hiện giường trên đã thu dọn gọn gàng xong xuôi hết rồi. Chờ cô dọn dẹp đồ đạc xong, chuẩn bị xuống siêu thị dưới lầu mua đồ dùng hàng ngày, đúng lúc lại có một cô gái đi tới, tóc ngắn ngang vai, đeo một chiếc kính gọng đen, mặt tròn tròn, lúc nhìn thấy Từ Chi thì ngạc nhiên thấy rõ, theo bản năng hỏi một câu, “Phòng 507?”
Từ Chi gật đầu, “Chào cậu, tớ tên là Từ Chi.”
Không hiểu sao đối phương lại xấu hổ đáp lời: “Chào cậu, chào cậu, tớ tên Hứa Củng Chúc.”
Từ Chi muốn xuống tầng mua đồ dùng hàng ngày, thấy cô ấy còn nhiều đồ chưa thu dọn nên cũng không rủ cô ấy đi, mà hỏi: “Tớ xuống tầng mua đồ, cậu có cần gì không?”
Hứa Củng Chúc nói không cần, cô ấy đã mang theo đủ rồi. Nói chuyện một lúc liền lấy trong vali hành lý ra một chiếc nồi cơm điện nhỏ. Từ Chi thở dài, lần đầu tiên gặp mặt, cũng không thể nhắc nhở cô ấy là không thể sử dụng những thiết bị điện này được, ngay cả máy sấy cũng có quy định thời gian sử dụng.
Chờ đến khi cô mua đồ quay trở lại, mọi người trong phòng ký túc đã gần như đông đủ. Hứa Củng Chúc thấy cô về thì lập tức nhiệt tình giới thiệu hai người bạn cùng phòng khác cho cô, tay còn bận rộn lấy ga trải giường từ trong vali ra, chỉ vào một cô gái đang quỳ trên giường trải ga, nói, “Cậu ấy tên là Lưu Ý Ti, cùng khoa với bọn mình.”
Lưu Ý Ti cười trông rất ngọt ngào, hai bên có chiếc răng nanh, cũng xấu hổ chào cô, “Hello.”
Ánh mắt Hứa Củng Chúc đảo quanh một vòng, “Đàn chị Đỗ chắc là đi ăn cơm rồi, phòng ngủ của chúng ta có một đàn chị, học khoa Triết học năm thứ hai, bị lạc bầy, con gái ở khoa chúng ta ít quá nên chia đến đây.”
Chẳng được bao lâu, Đỗ Thích Lam quay lại, ôm một thùng sữa chua, cũng không khách sáo mà chia cho mỗi người một chai, đĩnh đạc ném lên trên tủ, ổ khóa đã hỏng rồi, tình cách cũng rất ngầu, thuận miệng nói, “Muốn uống thì các em tự lấy đi.”
Ba người hai miệng đồng thanh, “Cảm ơn đàn chị.”
Mấy hôm đó, bầu không khí trong phòng ngủ rất ngượng ngùng xấu hổ, trái một câu cảm ơn, phải một câu đã làm phiền rồi, tóm lại là vô cùng khách sáo. Từ Chi cảm thấy Lưu Ý Ti có chứng khủng hoảng xã hội nhẹ, nhiều lần cô ấy gặp cô ở hành lang, có lẽ là không biết chào hỏi như thế nào, nên đều hất vai bỏ đi.
Hứa Củng Chúc cũng phát hiện ra tính cách Lưu Ý Ti dễ ngại hơn hai bọn cô, Từ Chi có vẻ chậm nhiệt, thỉnh thoảng cô còn rất thú vị, lời nói ra gây sốc.
Lúc đó Từ Chi rất bận, ngoài giờ học thì đăng ký lớp học mỹ thuật cấp tốc bên ngoài, vốn muốn tìm gia sư dạy kèm tại nhà hoặc nơi làm thêm để kiếm chút tiền, nhưng lại phát hiện chương trình học của năm nhất đại học quá nặng, bận đến nỗi không có thời gian đi làm. Tháng đầu tiên cơ bản chính là chạy qua chạy lại những nơi như lớp học nhanh, ký túc xá và thư viện.
À, có lần đụng phải Lý Khoa ở quầy bán đồ dùng lặt vặt, cũng học khoa kiến trúc, nhưng cậu ta là dân công trình, sau khi mua nước, hai người tình cờ chạm mặt nhau. Từ Chi cũng không tránh đi, cởi mở chào cậu ấy. Lý Khoa vẫn mỉm cười như một bậc thầy bê nước, đôi mắt sắc sảo dưới cặp kính nhìn chằm chằm vào cô và Hứa Củng Chúc, “Tình cờ vậy, buổi chiều có lớp không?”
Từ Chi gật đầu, “Lớp của thầy Vương.”
Ngành kiến trúc là chuyên ngành có tỷ lệ trượt môn cao nhất, mà thầy Vương lại là giáo viên có tỷ lệ cho rớt môn cao nhất trong chuyên ngành của họ. Học kỳ này nhóm Lý Khoa cũng đang học lớp của ông ấy, lập tức nhìn thời gian và nói, “Vậy các cậu nhanh lên, giáo viên này mà tới muộn là đuổi ngay đấy.”
Từ Chi và Hứa Củng Chúc hoảng sợ nhìn nhau, khi đang định xoay người bỏ chạy, Lý Khoa đột nhiên gọi cô lại, “Từ Chi, cuối tuần lớp chúng tôi liên hoan, cậu có tới không?”
Từ Chi cũng không quay đầu lại, vẫy tay.
“Cô gái xinh đẹp này là ai thế? Bạn học của cậu?” Một nam sinh bên cạnh nhìn bóng lưng Từ Chi, hỏi Lý Khoa.
“Không phải, bạn của bạn học, người bạn đó của tôi rất giỏi.” Lý Khoa nói.
“Còn giỏi hơn cậu được sao, cậu đã là thủ khoa của tỉnh rồi.” Người kia cười nói.
“Giỏi hơn tôi.” Lý Khoa thẳng thắn nói, “Trừ đi môn tự chọn tôi mới được 696 điểm, năm cuối cùng cải cách giáo dục, độ khó của bài thi cao hơn những năm trước, năm nay, cậu ấy là người duy nhất ở tỉnh chúng tôi đạt hơn 700 điểm mà không tính môn tự chọn.”
**
Sau khi biết giáo sư Vương là người sắt đá, mỗi khi Hứa Củng Chúc lên lớp của giáo sư Vương đều sẽ ngồi trước gương trang điểm mười phút. Từ Chi còn tưởng là Hứa Củng Chúc nhìn trúng nam sinh nào lớp họ, hóa ra chỉ thấy Hứa Củng Chúc ra sức vỗ nhẹ vào má mình từng lớp bột phấn, bột mịn bay lở lửng trong không khí, rất bụi bặm, cô ấy nói một cách logic: “Chẳng phải là tớ đang tạo ấn tượng tốt với giáo sư sao?”
Từ Chi chờ đợi cô ấy để ra ngoài quá mệt mỏi, nhìn thấy cô ấy lại bắt đầu chuốt mascara, cuối cùng cũng không thể không nói: “Nhìn cậu như muốn đang trở thành đối tượng của thầy ấy vậy, công chúa à, nhanh lên được không, hai chúng ta sắp tới trễ rồi.”
“Ok ok.” Hứa Củng Chúc vội vàng mở miệng, đóng nắp hộp phấn lại, cầm sách trên bàn, “Đi thôi.”
Từ Chi: “… Cậu đang cầm sách tiếng Anh.”
Hứa Củng Chúc kêu lên mấy tiếng, lúc đổi sách còn không quên soi gương, “Đi thôi.”
Ngoài miệng thì nói là đi, nhưng chân lại không di chuyển một bước nào, còn soi gương chỉnh lại tóc mái. Có lẽ là sợ Từ Chi lại giục, nên cô ấy cứ lải nhải trong miệng: “Đi, đi.”
Đàn chị Đỗ vừa đi vệ sinh về, đặt khăn giấy lên trên bàn, tựa vào cái thang leo giường, nói: “Lớp của giáo sư Vương mà hai em còn dám ở đây nghiên cứu địa hình, hồi chị học năm nhất biết là tiết của lão Vương, cơm trưa còn không thèm ăn đã đến trước cửa phòng học ngồi chờ.”
“Khoa Triết học của chị cũng học lớp Toán của thầy Vương sao?”
“Năm nhất bọn chị không học khoa Triết học, năm nhất bọn chị là lớp thực nghiệm môn khoa học xã hội, lên năm hai mới chọn chuyên ngành, cho nên về cơ bản thì chương trình học năm nhất loạn lắm.”
“Giáo sư Vương ác như vậy sao?”
“Hết cách rồi, lão Vương là người nóng tính, trừ khi em đủ xuất sắc, cuối kỳ không cần ông ấy cho thêm điểm, nếu không chỉ cần có tí thái độ không đứng đắn, có thể ông ấy sẽ lười cho em điểm ngay.”
“Đi mau đi mau.”
“Hai em nhanh lên, nếu trên đường Từ Chi lại bị người ta xin Wechat gì đó, nhất định sẽ tới trễ.” Đàn chị Đỗ gãi đúng chỗ ngứa.
Mới khai giảng nên sẽ sôi nổi hơn, càng huống chi là khoa kỹ thuật này, mượn câu nói của đàn chị Đỗ, Từ Chi đã bước vào ổ sói rồi.
Chẳng hạn như vào mấy ngày huấn luyện quân sự, Từ Chi bị không ít nam sinh để mắt tới, cũng có không ít người ở khoa khác tới hỏi thăm Từ Chi, hỏi cô có đã bạn trai chưa, ngay cả nam sinh ở khoa đàn chị Đỗ cũng đang có người nghe ngóng. Ngày ấy trở về từ thư viện, đàn chị Đỗ còn thuận tay ném cho Từ Chi tờ giấy, “Đàn anh ở khoa bọn chị gửi cho em, trông rất đẹp trai, em có hứng thú thì có thể thêm Wechat.”
Khi nhìn thấy tờ giấy ký tên kia, Hứa Củng Chúc cực kỳ kích động, “Giang Dư, đây không phải là hot hoy ở khoa Triết học của chị sao?”
Đàn chị Đỗ cười xì, “Hot boy gì chứ, cậu ấy tự nói thế thôi. Trai đẹp ở khoa bọn chị rất nhiều, muốn nói ai đẹp trai nhất cũng không biết được. Nhưng mà người này cũng thật lãng mạn.”
Lúc ấy Từ Chi đang ôm cuốn《Lịch sử kiến trúc Trung Quốc》đọc, ngửa người ra sau, vui vẻ thoải mái gác chân, bỗng nhiên ném qua một câu, “Lãng mạn cơ não, có thể vừa đi ỉa vừa chơi xích đu không?”
Hứa Củng Chúc rất chi là rung động: “Không ngờ cậu lại là người như vậy đấy, Từ Chi ạ.”
Kết quả là, hai phút trôi qua.
Đàn chị Đỗ thong dong điềm tĩnh buông di động xuống, hiển nhiên là đã đi hỏi rồi.
“Cậu ấy nói mình có thể đu.”
Danh sách chương