Trái lại cũng không thật sự cảm thấy Từ Chi tự tin hay thế nào, chỉ là giọng điệu của cô nghe rất giống như đang nói đùa, mọi người cũng không cho là thật, chỉ nghĩ trước kia hai người là đồng hương, bây giờ xa quê gặp lại, khó tránh khỏi có đề tài chuyện trò. Dù sao mọi người cũng biết cuộc sống không phải là phim ảnh, làm gì có nhiều trai đẹp xứng với gái xinh như thế.
Thực ra hai bọn họ ngang hàng với nhau, nhưng khí chất đều thuộc kiểu thanh cao lạnh lùng sạch sẽ, rất khó để tưởng tượng, nếu hai người yêu nhau, khi hôn sẽ như thế nào, nên không ai hỏi tiếp nữa.
Sau đó, hình như Trần Lộ Chu thật sự không tới tìm Từ Chi, cơn nhiều chuyện của các bạn cùng phòng cũng nuốt lại vào bụng.
Một tháng trước, vì đợt huấn luyện quân sự, công thêm các cán sự lớp, đoàn ủy và các ban đánh trống khua chiêng đi tuyển chọn nhân tài nên mọi người đều bận rộn tìm cảm giác tồn tại trước những đàn anh đàn chị. Cả ngôi trường sôi động hẳn lên, nhưng luôn lộ ra cảm giác nóng nảy. Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, tất cả mọi người mới từ từ bước vào cuộc sống học tập trong ngôi trường có trật tự.
Mấy ngày đó, bên cạnh Từ Chi không thiếu những âm thanh thảo luận về Trần Lộ Chu. Có lần ăn cơm ở nhà ăn, cô còn nghe thấy hai nam sinh nói thế này: Cậu biết trai đẹp mới tới của lớp thực nghiệm Nhân Văn chứ, con gái lớp tôi nói cậu ta rất tuấn tú, tôi thấy cũng chỉ thường thôi, chẳng biết đẹp trai chỗ nào. Cho đến tối hôm qua chúng tôi chơi giết người sói với nhóm người trong phòng ngủ của Lý Khoa, Lý Khoa cũng gọi cả cậu ta đến.
Một nam sinh khác bị gợi lên hứng thú, “Thế nào? Nói chuyện rất có tính logic?”
Nam sinh kia nói: “Tạm được, nhưng tôi cảm thấy cậu ta khá dè dặt. Lý Khoa nói Trần Lộ Chu là thủ khoa không tính môn tự chọn của tỉnh bọn họ, cậu biết chứ, tỉnh S thi thêm môn tự chọn, cậu ta không thi, tổng điểm là 733, chỉ ít hơn Lý Khoa hai mươi mấy điểm. Nếu cộng thêm full điểm môn tự chọn là 60 điểm, lẽ nào cậu ta thi được 790 điểm? Số điểm này đáng sợ không. Nhưng đây không phải vấn đề quan trọng nhất, quan trọng là tối qua tôi đã thay đổi cái nhìn về cậu ta, tôi vốn tưởng mấy người đẹp trai đều cứng nhắc, nhưng cậu ta rất vui tính.”
“Nói thế nào?”
“Bầu không khí trước khi chơi còn rất tốt. Lý Khoa nói đùa rằng muốn thu tiền bàn vì lần nào cũng chơi trong phòng ngủ của bọ, cuối cùng làm bừa bộn bị dì quản lý ký túc xá đến điểm danh, bảo bọn tôi giao chút tiền đền bù tổn thất tinh thần, mọi người cũng nói đùa là được. Sau đó khi chơi, hai người bạn cùng phòng của Lý Khoa gây gổ ồn ào với nhau, hai người anh em kia rất nóng tính, hễ cứ chơi là lại cãi nhau, nhưng trước kia cùng lắm là chỉ hạnh họe, còn tối qua trong cơn tức giận lại bắt đầu quăng ly. Chắc lúc ấy Trần Lộ Chu cũng khiếp sợ, nhìn nhau với Lý Khoa xong mới nói, tiền phí bàn hôm nay có phải tính luôn cái ly này không, không phải là cậu đang có lừa tiền của tôi đấy chứ? Lý Khoa nói con người cậu ta thật chẳng có khuôn phép, thu chút tiền thì đã làm sao. Trần Lộ Chu nói hay để tôi lừa bịp cậu ít tiền, cậu gọi tôi một tiếng bố, cho tôi xem khuôn phép của cậu như thế nào.”
“Bầu không khí bắt đầu hơi dịu đi, thật ra mấy lần trước tôi chơi với mấy người anh em trong phòng ngủ của Lý Khoa đều cảm thấy chán, đến cuối trò chơi tôi còn muốn xụ mặt. Nếu tối hôm qua không nhờ có cậu ta, tôi đoán chắc mọi người sẽ giải tán trong không vui, có lẽ là sắp mất đi tình cảm bạn học.”
Từ Chi cảm thấy đó thật sự là những lời Trần Lộ Chu có thể nói. Dù sao thời điểm đó Từ Chi không cần hỏi cậu ở đâu, thỉnh thoảng lướt vào bạn bè cũng có thể nhìn thấy, dường như ngày nào cũng có người chụp ảnh cậu chơi bóng ở sân. Lúc ấy Từ Chi còn cố ý phóng to bức ảnh đó ra, mặc dù khá mờ, độ phân giải cũng không cao nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy, đúng là cậu mặc hai áo thật. Bên trong mặc áo phông màu trắng, bên ngoài mặc áo màu đỏ hoặc màu xanh, hoặc là áo thun thể thao màu đen.
Đa số cậu đều chơi bóng vào buổi tối, cộng với ánh đèn đường bên ngoài sân bóng mờ ảo nên có rất nhiều người ở đó, cả nam cả nữ. Điểm khác biệt giữa nhóm Giang Dư và Trần Lộ Chu là, thỉnh thoảng nhóm hot boy như Giang Dư sẽ liếc tầm mắt ra bên ngoài sân bóng nhìn những cô gái đang vây xem, xem có cô nào xinh đẹp hay không. Còn Trần Lộ Chu chơi bóng chỉ lo chơi bóng, dù trong giờ nghỉ giải lao, cậu cũng chỉ khoanh tay đứa dựa vào giá bóng rổ, mặc dù rất nhiều người đều đang nhìn cậu, nhưng Trần Lộ Chu không hề phân tâm, mắt chỉ nhìn chằm chằm trái bóng, dõi theo sự di chuyển của nó, quả thật làm không ít cô gái thích thú phải dừng bước.
Lời nói trong vòng bạn bè của Học viên Nhân Văn đều là: Ánh sáng của Học viện chúng tôi.
Lời nói trong vòng vạn bè của các đàn chị đều là: Cơn sóng rốt cuộc cũng cuốn theo một người đẹp trai cấm dục tới rồi.
Mọi người cũng bắt đầu mê mẩn, nhưng hình như không có ai chính thức theo đuổi? Chỉ có một vài người, tán tỉnh như có như không.
**
Hết tháng mười, rất nhiều hoạt động trong trường được tiến hành tuần tự, trận bóng rổ giữa các khoa và top mười ca sĩ dường như diễn ra sôi nổi cùng một lúc. Phòng ngủ của nhóm Từ Chi trùng hợp đối diện với buổi thử giọng của top mười ca sĩ, cứ đúng giờ vào buổi chiều là có thể nghe thấy tiếng ma khóc sói gào của người này thảm thiết hơn người kia.
Hứa Củng Chúc phàn nàn với Đỗ Thích Lam, tiếng hát vừa rồi ít nhất là chạy mất bốn cô bạn gái, cả đêm khiêng đầu xe lửa đi mà chạy.
Đỗ Thích Lam tỏ vẻ cũng không sao cả, dù sao phong trào văn nghệ của trường chúng ta từ trước tới nay đều không nở rộ lắm, bọn chị đã quen rồi, người thực sự biết hát sẽ không chịu tới hát, không biết hát thì lên hát hai câu, bọn chị cũng vỗ tay thôi.
Mấy ngày hôm đó Từ Chi bị bài tập bản vẽ cấu trúc hành cho khó chịu, giáo viên nói cô làm tốt về mọi mặt, nhưng cấu trúc lại rời rạc và không bắt mắt, không có thần. Lời nhận xét như thế này rất khốn khiếp, bởi vì căn bản bạn không biết vấn đề nằm ở đâu, muốn sửa cũng không biết nên sửa từ chỗ nào. Giáo viên chỉ còn kém nước không nói rằng bạn không có thiên phú, không thích hợp học kiến trúc nữa mà thôi. Nghe thì rất là uyển chuyển, nhưng kiểu đâm dao nhẹ nhàng như thế này mới khiến người ta cảm thấy bất lực và thất bại.
Bài tập kiến trúc của giáo sư chính là như vậy, nhưng dù sao là ai ông ấy cũng lôi ra được một đống khuyết điểm, nhưng khuyết điểm lớn nhất vẫn không phải là hai cụm từ rời rạc và không có thần này. Bởi vì vào tiết học đầu tiên, vị giáo sư đó đã cố ý nhắc tới, bố cục là sự khiêu chiến lớn nhất trong sự nghiệp của một kiến trúc sư. Nó giống như em đưa vật này cho cho bên A, bên A mãi không nói ra được vấn đề gì, nhưng luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, bảo em sửa. Thực ra em không biết nên sửa từ đâu, cứ dày vò như thế mấy lần, đa số là đổi nghề, đó chính là tấm gương của các đàn anh đàn chị đi trước. Dĩ nhiên không phải là tôi kỳ thị những bạn học như vậy, chỉ là những bạn học như thế này phải bỏ ra công sức, cố gắng đi tìm linh cảm nhiều hơn.
Khi ấy Từ Chi đang nằm trên lan can ký túc xá, tâm như tro tàn tìm cảm hứng một lúc.
Đột nhiên, một nhịp điệu quen thuộc vang lên.
“Con người ta, ai cũng thiếu sót điều gì đó. Vậy nên thoáng chốc mới phủ bóng u sầu…”
“Có lẽ chỉ có người hiểu tôi, vậy nên người mới không trốn chạy. Vừa lẳng lặng rơi lệ, vừa ôm chặt lấy tôi, khẽ khàng thủ thỉ, yêu tôi đến nhường nào….”
Từ Chi nghe một lúc, không chắc chắn lắm, nên gửi tin nhắn qua cho người kia.
Từ Chi: Cậu tham gia top 10 ca sĩ rồi à? Bên kia trả lời cực nhanh:?
Lần ấy, ngoại trừ việc mỗi buổi sáng đi ăn sáng với cô ở ngoài, thời gian khác thật sự không tìm thấy Trần Lộ Chu ở đâu.
Từ Chi: Vừa nghe thấy có tiếng giống cậu, hát bài《Muốn tự do》.
Bên kia lại trả lời: Anh đây đang ở thư viện đọc sách.
Từ Chi cũng biết đại khái dạo này cậu đang muốn học bù hết các lớp trước, sắp thi giữa kỳ rồi, nghe nói sẽ tính 30% kết quả thi giữa kỳ vào cuối kỳ, nếu cậu không cố gắng, đừng nói là chuyển ngành, ngay cả học văn bằng hai cũng không được.
Từ Chi: Tối hôm qua ngủ lúc mấy giờ?
Bên kia đáp: Hai giờ.
Từ Chi: Sau này tách ra ăn sáng riêng đi.
Bên kia nhắn lại: Cậu muốn đi ăn với ai, Giang Dư sao?
Từ Chi: Thôi đi, chẳng phải cậu nói với Chu Ngưỡng Khởi là để mặc cho tôi có bạn trai sao?
Một giây sau, trực tiếp gọi điện thoại tới. Lúc ấy Từ Chi đang đứng trên ban công phòng ngủ, cảnh muộn trong trường thật đẹp, hoàng hôn kéo theo một đám mây dài màu đỏ bao phủ toàn bộ khuôn viên. Bắc Kinh không phải thành phố hay mưa. Từ Chi đã ở đây lâu như vậy mà trời mới mưa được mấy lần, không khí khô mát hơn Khánh Nghi rất nhiều. Mặc dù tháng mười là mùa thu vàng, gió thổi trên mặt vẫn còn gai lạnh, nhưng cảnh sắc thật dễ chịu, dưới lầu còn có một đôi bạn trẻ đang ngồi trên ghế đá trong rừng cây nhỏ, trìu mến ôm hôn, tô đậm toàn bộ gió đêm khiến người ta xao động.
Đôi môi Từ Chi khô ráo, muốn uống nước mà lười đi vào, dứt khoát dựa trên lan can, để mặc cho gió đêm thổi vào mình. Cô liếm môi một cái, sau đó nhận điện thoại, còn chưa lên tiếng, dường như bên kia đã ra khỏi thư viện, nếu không đã không nói rõ như vậy rồi, chỉ nghe thấy tiếng cậu cười hỏi: “Chu Ngưỡng Khởi còn nói gì với cậu nữa?”
Đôi bạn trẻ trong rừng cây nhỏ phía đối diện vẫn chưa tách ra, bám dính lấy nhau một lúc lâu, cô gái lưu luyến không nỡ đứng lên từ trên đùi chàng trai.
Đỗ Thích Lam và Hứa Củng Chúc bước vào, Từ Chi còn đang đứng, phát hiện càng liếm môi càng khô hơn, gió Bắc Kinh thật sự sắc lạnh, cũng khô nữa. Cô thở dài: “Không có gì, cậu đọc sách đi, thi xong lại nói sau.”
“Có phải Giang Dư làm phiền cậu không?” Trần Lộ Chu mặt không biến sắc hỏi.
Thực ra Giang Dư không quay lại tìm cô nữa, chắc là do bận chuyện của ban. Từ Chi cũng không quá để ý. Cô vốn nghĩ nếu Giang Dư lại tới tìm, cô sẽ nói cho anh ta biết, để anh ta đừng tiếp tục lãng phí thời gian, nhưng khéo làm sao mà sau này Giang Dư cũng không chủ động tới tìm cô.
“Không phiền như cậu.”
Người kia đứng dưới tàng cây trước cửa thư viện, một tay cầm điện thoại đặt bên tai, mặc áo hoodie cổ tròn màu trắng, tay áo xắn lỏng lên trên khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng sạch thon dài, trên tay còn kẹp bút mực màu đen, nắp bút bị cậu vặn qua vặn lại, vẻ mặt vội vàng, nhìn là biết đang gọi điện thoại trong lúc bận rộn, “Trân trọng thời gian bây giờ của cậu đi, chờ tôi thi xong, ít nhiều gì cậu cũng sẽ bị tôi đánh.”
Từ Chi nhìn ánh sáng mờ trong khuôn viên trường, trong lòng đột nhiên thấy thoải mái, cười rộ, “Trần Lộ Chu, cậu cùi bắp thật đấy. Tôi còn tưởng học thần ở Nhất Trung thành phố cái gì cũng biết chứ.”
“Học thần của Nhất Trung không phải cái gì cũng biết, nhưng Trần Lộ Chu hơi cố gắng một chút là sẽ biết.”
Từ Chi đột nhiên tò mò, “Vậy tôi muốn biết cậu có thể thi bao nhiêu điểm.”
Bên kia cười, “Được, cũng mong đợi ngựa chiến của Khánh Nghi thể hiện.”
Đi đến tỉnh khác, mọi người dường như sẽ tự động mở rộng khái niệm về khu vực. Ví dụ như ở nước ngoài nhìn thấy người Trung Quốc sẽ cảm thấy đó là đồng hương và rơm rớm nước mắt, còn ở trong nước, bạn học cùng đến từ một tỉnh sẽ trở thành một mạch thống nhất, càng huống chi là bạn học cùng một thành phố.
Trong trường có rất nhiều học sinh ở tỉnh S, Khánh Nghi lại có tỷ lệ lớn nhất trong tỉnh, mọi người cũng biết Nhất Trung ở tỉnh S là nơi đào tạo ra học thần, Nhất Trung thành phố luôn có một cảm giác vượt trội khó hiểu, giống như bọn họ có thể đại diện cho nền giáo dục ở tỉnh S và lực lượng học sinh ở đây. Mỗi khi có ai đó hỏi bạn đến từ trường nào, bọn học sẽ lập tức phủ nhận, không phải, họ không đến từ Nhất Trung.
Từ Chi đã nhiều lần gặp phải trường hợp này với học sinh trường khác, khi có ai đó hỏi cậu ta cũng là người Khánh Nghi các cậu à, đối phương sẽ lập tức lắc đầu, không phải ở Nhất Trung chúng tôi. Chuyện này rất khiến người ta khó chịu, chẳng lẽ không phải Nhất Trung thì phải là Khánh Nghi sao? Nó giống như các trường khác không thể đại diện cho Khánh Nghi, dễ dàng phủi sạch mọi nỗ lực của người khác. Dù là ở đâu, học sinh của Nhất Trung thành phố luôn có cảm giác vượt trội, không nói đến tất cả mọi người, ít nhất đại đa số đều là như vậy.
Câu nói ngựa chiến Khánh Nghi này của Trần Lộ Chu khiến trái tim Từ Chi nóng ran, dường như cậu luôn có thể cảm nhận khúc mắc trong lòng cô. Khi ấy Từ Chi đã nghĩ, nếu như trong đời cô chỉ có một lá bài tẩy không thể bị người khác lấy đi, vậy đó chính là cậu.
À, lão Từ cũng không được.
Vậy thì đặt lão Từ lên trước đi.
Từ Chi cúp máy, đột nhiên cảm thấy tràn đầy hăng hái, không thể không nói, Trần Lộ Chu đúng là một người khiến cho người khác tràn đầy hy vọng. Chỉ tốn một thời gian ngắn đã nạp điện cho cô rồi.
Thư viện đông đúc, yên tĩnh, khắp nơi đều là tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy và tiếng lật trang sách. Trần Lộ Chu cần bút quay lại, vừa kéo ghế ngồi xuống, lúc ấy Lý Khoa đang ngồi bên cạnh cậu, đang định nói chuyện với cậu thì có một cô gái xinh đẹp đi tới, buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm tinh tế, dùng phấn lót làm da mặt, nhưng làn da nhẵn nhụi, vóc người mảnh dẻ cao gầy. Lý Khoa đoán sơ qua chắc cô gái này phải cao mét bảy lăm.
Cô gái kia cúi đầu nhìn Trần Lộ Chu, làn da như tuyết, cười tủm tỉm lễ phép hỏi: “Trần Lộ Chu, chỗ này có ai không?”
Lý Khoa theo bản năng liếc nhìn Trần Lộ Chu, chợt nhớ ra cô gái này là ai, hình như ở khoa Ngoại ngữ, nhưng không thể nhớ nổi tên. Nhìn có vẻ như hai người họ quen nhau, không biết vì sao, Lý Khoa bỗng phải lau mồ hôi thay ngựa chiến của Khánh Nghi một cái, đã nói mà, sao Trần Lộ Chu có thể không có người theo đuổi được.
Thực ra hai bọn họ ngang hàng với nhau, nhưng khí chất đều thuộc kiểu thanh cao lạnh lùng sạch sẽ, rất khó để tưởng tượng, nếu hai người yêu nhau, khi hôn sẽ như thế nào, nên không ai hỏi tiếp nữa.
Sau đó, hình như Trần Lộ Chu thật sự không tới tìm Từ Chi, cơn nhiều chuyện của các bạn cùng phòng cũng nuốt lại vào bụng.
Một tháng trước, vì đợt huấn luyện quân sự, công thêm các cán sự lớp, đoàn ủy và các ban đánh trống khua chiêng đi tuyển chọn nhân tài nên mọi người đều bận rộn tìm cảm giác tồn tại trước những đàn anh đàn chị. Cả ngôi trường sôi động hẳn lên, nhưng luôn lộ ra cảm giác nóng nảy. Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, tất cả mọi người mới từ từ bước vào cuộc sống học tập trong ngôi trường có trật tự.
Mấy ngày đó, bên cạnh Từ Chi không thiếu những âm thanh thảo luận về Trần Lộ Chu. Có lần ăn cơm ở nhà ăn, cô còn nghe thấy hai nam sinh nói thế này: Cậu biết trai đẹp mới tới của lớp thực nghiệm Nhân Văn chứ, con gái lớp tôi nói cậu ta rất tuấn tú, tôi thấy cũng chỉ thường thôi, chẳng biết đẹp trai chỗ nào. Cho đến tối hôm qua chúng tôi chơi giết người sói với nhóm người trong phòng ngủ của Lý Khoa, Lý Khoa cũng gọi cả cậu ta đến.
Một nam sinh khác bị gợi lên hứng thú, “Thế nào? Nói chuyện rất có tính logic?”
Nam sinh kia nói: “Tạm được, nhưng tôi cảm thấy cậu ta khá dè dặt. Lý Khoa nói Trần Lộ Chu là thủ khoa không tính môn tự chọn của tỉnh bọn họ, cậu biết chứ, tỉnh S thi thêm môn tự chọn, cậu ta không thi, tổng điểm là 733, chỉ ít hơn Lý Khoa hai mươi mấy điểm. Nếu cộng thêm full điểm môn tự chọn là 60 điểm, lẽ nào cậu ta thi được 790 điểm? Số điểm này đáng sợ không. Nhưng đây không phải vấn đề quan trọng nhất, quan trọng là tối qua tôi đã thay đổi cái nhìn về cậu ta, tôi vốn tưởng mấy người đẹp trai đều cứng nhắc, nhưng cậu ta rất vui tính.”
“Nói thế nào?”
“Bầu không khí trước khi chơi còn rất tốt. Lý Khoa nói đùa rằng muốn thu tiền bàn vì lần nào cũng chơi trong phòng ngủ của bọ, cuối cùng làm bừa bộn bị dì quản lý ký túc xá đến điểm danh, bảo bọn tôi giao chút tiền đền bù tổn thất tinh thần, mọi người cũng nói đùa là được. Sau đó khi chơi, hai người bạn cùng phòng của Lý Khoa gây gổ ồn ào với nhau, hai người anh em kia rất nóng tính, hễ cứ chơi là lại cãi nhau, nhưng trước kia cùng lắm là chỉ hạnh họe, còn tối qua trong cơn tức giận lại bắt đầu quăng ly. Chắc lúc ấy Trần Lộ Chu cũng khiếp sợ, nhìn nhau với Lý Khoa xong mới nói, tiền phí bàn hôm nay có phải tính luôn cái ly này không, không phải là cậu đang có lừa tiền của tôi đấy chứ? Lý Khoa nói con người cậu ta thật chẳng có khuôn phép, thu chút tiền thì đã làm sao. Trần Lộ Chu nói hay để tôi lừa bịp cậu ít tiền, cậu gọi tôi một tiếng bố, cho tôi xem khuôn phép của cậu như thế nào.”
“Bầu không khí bắt đầu hơi dịu đi, thật ra mấy lần trước tôi chơi với mấy người anh em trong phòng ngủ của Lý Khoa đều cảm thấy chán, đến cuối trò chơi tôi còn muốn xụ mặt. Nếu tối hôm qua không nhờ có cậu ta, tôi đoán chắc mọi người sẽ giải tán trong không vui, có lẽ là sắp mất đi tình cảm bạn học.”
Từ Chi cảm thấy đó thật sự là những lời Trần Lộ Chu có thể nói. Dù sao thời điểm đó Từ Chi không cần hỏi cậu ở đâu, thỉnh thoảng lướt vào bạn bè cũng có thể nhìn thấy, dường như ngày nào cũng có người chụp ảnh cậu chơi bóng ở sân. Lúc ấy Từ Chi còn cố ý phóng to bức ảnh đó ra, mặc dù khá mờ, độ phân giải cũng không cao nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy, đúng là cậu mặc hai áo thật. Bên trong mặc áo phông màu trắng, bên ngoài mặc áo màu đỏ hoặc màu xanh, hoặc là áo thun thể thao màu đen.
Đa số cậu đều chơi bóng vào buổi tối, cộng với ánh đèn đường bên ngoài sân bóng mờ ảo nên có rất nhiều người ở đó, cả nam cả nữ. Điểm khác biệt giữa nhóm Giang Dư và Trần Lộ Chu là, thỉnh thoảng nhóm hot boy như Giang Dư sẽ liếc tầm mắt ra bên ngoài sân bóng nhìn những cô gái đang vây xem, xem có cô nào xinh đẹp hay không. Còn Trần Lộ Chu chơi bóng chỉ lo chơi bóng, dù trong giờ nghỉ giải lao, cậu cũng chỉ khoanh tay đứa dựa vào giá bóng rổ, mặc dù rất nhiều người đều đang nhìn cậu, nhưng Trần Lộ Chu không hề phân tâm, mắt chỉ nhìn chằm chằm trái bóng, dõi theo sự di chuyển của nó, quả thật làm không ít cô gái thích thú phải dừng bước.
Lời nói trong vòng bạn bè của Học viên Nhân Văn đều là: Ánh sáng của Học viện chúng tôi.
Lời nói trong vòng vạn bè của các đàn chị đều là: Cơn sóng rốt cuộc cũng cuốn theo một người đẹp trai cấm dục tới rồi.
Mọi người cũng bắt đầu mê mẩn, nhưng hình như không có ai chính thức theo đuổi? Chỉ có một vài người, tán tỉnh như có như không.
**
Hết tháng mười, rất nhiều hoạt động trong trường được tiến hành tuần tự, trận bóng rổ giữa các khoa và top mười ca sĩ dường như diễn ra sôi nổi cùng một lúc. Phòng ngủ của nhóm Từ Chi trùng hợp đối diện với buổi thử giọng của top mười ca sĩ, cứ đúng giờ vào buổi chiều là có thể nghe thấy tiếng ma khóc sói gào của người này thảm thiết hơn người kia.
Hứa Củng Chúc phàn nàn với Đỗ Thích Lam, tiếng hát vừa rồi ít nhất là chạy mất bốn cô bạn gái, cả đêm khiêng đầu xe lửa đi mà chạy.
Đỗ Thích Lam tỏ vẻ cũng không sao cả, dù sao phong trào văn nghệ của trường chúng ta từ trước tới nay đều không nở rộ lắm, bọn chị đã quen rồi, người thực sự biết hát sẽ không chịu tới hát, không biết hát thì lên hát hai câu, bọn chị cũng vỗ tay thôi.
Mấy ngày hôm đó Từ Chi bị bài tập bản vẽ cấu trúc hành cho khó chịu, giáo viên nói cô làm tốt về mọi mặt, nhưng cấu trúc lại rời rạc và không bắt mắt, không có thần. Lời nhận xét như thế này rất khốn khiếp, bởi vì căn bản bạn không biết vấn đề nằm ở đâu, muốn sửa cũng không biết nên sửa từ chỗ nào. Giáo viên chỉ còn kém nước không nói rằng bạn không có thiên phú, không thích hợp học kiến trúc nữa mà thôi. Nghe thì rất là uyển chuyển, nhưng kiểu đâm dao nhẹ nhàng như thế này mới khiến người ta cảm thấy bất lực và thất bại.
Bài tập kiến trúc của giáo sư chính là như vậy, nhưng dù sao là ai ông ấy cũng lôi ra được một đống khuyết điểm, nhưng khuyết điểm lớn nhất vẫn không phải là hai cụm từ rời rạc và không có thần này. Bởi vì vào tiết học đầu tiên, vị giáo sư đó đã cố ý nhắc tới, bố cục là sự khiêu chiến lớn nhất trong sự nghiệp của một kiến trúc sư. Nó giống như em đưa vật này cho cho bên A, bên A mãi không nói ra được vấn đề gì, nhưng luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, bảo em sửa. Thực ra em không biết nên sửa từ đâu, cứ dày vò như thế mấy lần, đa số là đổi nghề, đó chính là tấm gương của các đàn anh đàn chị đi trước. Dĩ nhiên không phải là tôi kỳ thị những bạn học như vậy, chỉ là những bạn học như thế này phải bỏ ra công sức, cố gắng đi tìm linh cảm nhiều hơn.
Khi ấy Từ Chi đang nằm trên lan can ký túc xá, tâm như tro tàn tìm cảm hứng một lúc.
Đột nhiên, một nhịp điệu quen thuộc vang lên.
“Con người ta, ai cũng thiếu sót điều gì đó. Vậy nên thoáng chốc mới phủ bóng u sầu…”
“Có lẽ chỉ có người hiểu tôi, vậy nên người mới không trốn chạy. Vừa lẳng lặng rơi lệ, vừa ôm chặt lấy tôi, khẽ khàng thủ thỉ, yêu tôi đến nhường nào….”
Từ Chi nghe một lúc, không chắc chắn lắm, nên gửi tin nhắn qua cho người kia.
Từ Chi: Cậu tham gia top 10 ca sĩ rồi à? Bên kia trả lời cực nhanh:?
Lần ấy, ngoại trừ việc mỗi buổi sáng đi ăn sáng với cô ở ngoài, thời gian khác thật sự không tìm thấy Trần Lộ Chu ở đâu.
Từ Chi: Vừa nghe thấy có tiếng giống cậu, hát bài《Muốn tự do》.
Bên kia lại trả lời: Anh đây đang ở thư viện đọc sách.
Từ Chi cũng biết đại khái dạo này cậu đang muốn học bù hết các lớp trước, sắp thi giữa kỳ rồi, nghe nói sẽ tính 30% kết quả thi giữa kỳ vào cuối kỳ, nếu cậu không cố gắng, đừng nói là chuyển ngành, ngay cả học văn bằng hai cũng không được.
Từ Chi: Tối hôm qua ngủ lúc mấy giờ?
Bên kia đáp: Hai giờ.
Từ Chi: Sau này tách ra ăn sáng riêng đi.
Bên kia nhắn lại: Cậu muốn đi ăn với ai, Giang Dư sao?
Từ Chi: Thôi đi, chẳng phải cậu nói với Chu Ngưỡng Khởi là để mặc cho tôi có bạn trai sao?
Một giây sau, trực tiếp gọi điện thoại tới. Lúc ấy Từ Chi đang đứng trên ban công phòng ngủ, cảnh muộn trong trường thật đẹp, hoàng hôn kéo theo một đám mây dài màu đỏ bao phủ toàn bộ khuôn viên. Bắc Kinh không phải thành phố hay mưa. Từ Chi đã ở đây lâu như vậy mà trời mới mưa được mấy lần, không khí khô mát hơn Khánh Nghi rất nhiều. Mặc dù tháng mười là mùa thu vàng, gió thổi trên mặt vẫn còn gai lạnh, nhưng cảnh sắc thật dễ chịu, dưới lầu còn có một đôi bạn trẻ đang ngồi trên ghế đá trong rừng cây nhỏ, trìu mến ôm hôn, tô đậm toàn bộ gió đêm khiến người ta xao động.
Đôi môi Từ Chi khô ráo, muốn uống nước mà lười đi vào, dứt khoát dựa trên lan can, để mặc cho gió đêm thổi vào mình. Cô liếm môi một cái, sau đó nhận điện thoại, còn chưa lên tiếng, dường như bên kia đã ra khỏi thư viện, nếu không đã không nói rõ như vậy rồi, chỉ nghe thấy tiếng cậu cười hỏi: “Chu Ngưỡng Khởi còn nói gì với cậu nữa?”
Đôi bạn trẻ trong rừng cây nhỏ phía đối diện vẫn chưa tách ra, bám dính lấy nhau một lúc lâu, cô gái lưu luyến không nỡ đứng lên từ trên đùi chàng trai.
Đỗ Thích Lam và Hứa Củng Chúc bước vào, Từ Chi còn đang đứng, phát hiện càng liếm môi càng khô hơn, gió Bắc Kinh thật sự sắc lạnh, cũng khô nữa. Cô thở dài: “Không có gì, cậu đọc sách đi, thi xong lại nói sau.”
“Có phải Giang Dư làm phiền cậu không?” Trần Lộ Chu mặt không biến sắc hỏi.
Thực ra Giang Dư không quay lại tìm cô nữa, chắc là do bận chuyện của ban. Từ Chi cũng không quá để ý. Cô vốn nghĩ nếu Giang Dư lại tới tìm, cô sẽ nói cho anh ta biết, để anh ta đừng tiếp tục lãng phí thời gian, nhưng khéo làm sao mà sau này Giang Dư cũng không chủ động tới tìm cô.
“Không phiền như cậu.”
Người kia đứng dưới tàng cây trước cửa thư viện, một tay cầm điện thoại đặt bên tai, mặc áo hoodie cổ tròn màu trắng, tay áo xắn lỏng lên trên khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng sạch thon dài, trên tay còn kẹp bút mực màu đen, nắp bút bị cậu vặn qua vặn lại, vẻ mặt vội vàng, nhìn là biết đang gọi điện thoại trong lúc bận rộn, “Trân trọng thời gian bây giờ của cậu đi, chờ tôi thi xong, ít nhiều gì cậu cũng sẽ bị tôi đánh.”
Từ Chi nhìn ánh sáng mờ trong khuôn viên trường, trong lòng đột nhiên thấy thoải mái, cười rộ, “Trần Lộ Chu, cậu cùi bắp thật đấy. Tôi còn tưởng học thần ở Nhất Trung thành phố cái gì cũng biết chứ.”
“Học thần của Nhất Trung không phải cái gì cũng biết, nhưng Trần Lộ Chu hơi cố gắng một chút là sẽ biết.”
Từ Chi đột nhiên tò mò, “Vậy tôi muốn biết cậu có thể thi bao nhiêu điểm.”
Bên kia cười, “Được, cũng mong đợi ngựa chiến của Khánh Nghi thể hiện.”
Đi đến tỉnh khác, mọi người dường như sẽ tự động mở rộng khái niệm về khu vực. Ví dụ như ở nước ngoài nhìn thấy người Trung Quốc sẽ cảm thấy đó là đồng hương và rơm rớm nước mắt, còn ở trong nước, bạn học cùng đến từ một tỉnh sẽ trở thành một mạch thống nhất, càng huống chi là bạn học cùng một thành phố.
Trong trường có rất nhiều học sinh ở tỉnh S, Khánh Nghi lại có tỷ lệ lớn nhất trong tỉnh, mọi người cũng biết Nhất Trung ở tỉnh S là nơi đào tạo ra học thần, Nhất Trung thành phố luôn có một cảm giác vượt trội khó hiểu, giống như bọn họ có thể đại diện cho nền giáo dục ở tỉnh S và lực lượng học sinh ở đây. Mỗi khi có ai đó hỏi bạn đến từ trường nào, bọn học sẽ lập tức phủ nhận, không phải, họ không đến từ Nhất Trung.
Từ Chi đã nhiều lần gặp phải trường hợp này với học sinh trường khác, khi có ai đó hỏi cậu ta cũng là người Khánh Nghi các cậu à, đối phương sẽ lập tức lắc đầu, không phải ở Nhất Trung chúng tôi. Chuyện này rất khiến người ta khó chịu, chẳng lẽ không phải Nhất Trung thì phải là Khánh Nghi sao? Nó giống như các trường khác không thể đại diện cho Khánh Nghi, dễ dàng phủi sạch mọi nỗ lực của người khác. Dù là ở đâu, học sinh của Nhất Trung thành phố luôn có cảm giác vượt trội, không nói đến tất cả mọi người, ít nhất đại đa số đều là như vậy.
Câu nói ngựa chiến Khánh Nghi này của Trần Lộ Chu khiến trái tim Từ Chi nóng ran, dường như cậu luôn có thể cảm nhận khúc mắc trong lòng cô. Khi ấy Từ Chi đã nghĩ, nếu như trong đời cô chỉ có một lá bài tẩy không thể bị người khác lấy đi, vậy đó chính là cậu.
À, lão Từ cũng không được.
Vậy thì đặt lão Từ lên trước đi.
Từ Chi cúp máy, đột nhiên cảm thấy tràn đầy hăng hái, không thể không nói, Trần Lộ Chu đúng là một người khiến cho người khác tràn đầy hy vọng. Chỉ tốn một thời gian ngắn đã nạp điện cho cô rồi.
Thư viện đông đúc, yên tĩnh, khắp nơi đều là tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy và tiếng lật trang sách. Trần Lộ Chu cần bút quay lại, vừa kéo ghế ngồi xuống, lúc ấy Lý Khoa đang ngồi bên cạnh cậu, đang định nói chuyện với cậu thì có một cô gái xinh đẹp đi tới, buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm tinh tế, dùng phấn lót làm da mặt, nhưng làn da nhẵn nhụi, vóc người mảnh dẻ cao gầy. Lý Khoa đoán sơ qua chắc cô gái này phải cao mét bảy lăm.
Cô gái kia cúi đầu nhìn Trần Lộ Chu, làn da như tuyết, cười tủm tỉm lễ phép hỏi: “Trần Lộ Chu, chỗ này có ai không?”
Lý Khoa theo bản năng liếc nhìn Trần Lộ Chu, chợt nhớ ra cô gái này là ai, hình như ở khoa Ngoại ngữ, nhưng không thể nhớ nổi tên. Nhìn có vẻ như hai người họ quen nhau, không biết vì sao, Lý Khoa bỗng phải lau mồ hôi thay ngựa chiến của Khánh Nghi một cái, đã nói mà, sao Trần Lộ Chu có thể không có người theo đuổi được.
Danh sách chương