Edit: Thư Quân.

Cậu đeo ngược.

Lúc Trần Lộ Chu quay trở lại, cửa phòng đã đóng. Cậu không có thẻ phòng nên đã lẳng lặng dựa vào bức tường hành lang một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Chu Ngưỡng Khởi. Thực ra khi ấy cậu có chút bay bổng, có một loại cảm giác không chân thật, mãi đến khi khoe khoang xong, nghe thấy những tiếng mắng chửi bên tai, trái tim cậu mới quay trở lại người, cười nói: “Hay là cậu mắng chửi thêm hai câu nữa đi?”

Chu Ngưỡng Khởi buột miệng thốt ra hết những tinh hoa dân tộc, “Fuck em gái cậu, XXX, nếu không phải nhờ có tôi thì cậu có thể cưa được Từ Chi sao? Mau trả tiền xe cho tôi, con mẹ nó lúc này tôi còn đang chạy đua trên đường đây, tôi còn tưởng cậu thế nào, theo đuổi người khác còn phải để tôi ra tay giúp cậu, đồ ăn hại.”

Giọng nói trong điện thoại thế mạnh áp đảo, như đá lớn nổ tung, làm lỗ tai người khác ong ong. Trần Lộ Chu theo bản năng để điện thoại ra xa, nghiêng đầu, nở nụ cười, “Được, để tôi thanh toán, cúp máy đây.”

Vừa mới đút điện thoại vào trong túi, tay nắm cửa đã xoay một vòng. Trần Lộ Chu nghe thấy tiếng động quay đầu lại, đúng lúc đó Từ Chi mở cửa ra, mái tóc ướt sũng, quần áo đã mặc lại. Đứng dưới ánh đèn mờ của căn phòng, dáng người trông cũng thon gọn mảnh khảnh hơn, đôi mắt sáng ngời như được ngâm qua nước, trong vắt nhìn cậu, “Chu Ngưỡng Khởi lại tống tiền cậu?”

Trần Lộ Chu vừa bước vào đã dùng chân móc cửa, áp lưng vào tấm ván cửa, khuỵu một chân xuống, lười biếng dựa vào tấm ván, sau đó cúi đầu nhìn cô. Trong ánh sáng huyền ảo, Trần Lộ Chu vô cảm nhìn Từ Chi, giống như ở vùng Giang Nam mãi không có mưa phùn, nhưng trên trời vẫn có những đám mây đen nặng trĩu khiến người ta không khỏi lo lắng.

Thật kỳ lạ, mới có nửa tiếng trôi qua mà thôi, thứ nên nguội đã sớm nguội rồi, nhưng trong ánh mắt hai người nhìn nhau, từ đầu đến cuối đều có sự ẩm ướt. Trần Lộ Chu trầm ngâm tựa đầu vào cánh cửa sau lưng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt hạ xuống thấp nhìn cô, cà lơ phất phơ nhưng lại rất có ý tứ, “Mẹ anh không cho em tiền, em thất vọng lắm sao?”

Trong tay Từ Chi còn đang cầm khăn lau tóc, “Không thể nói là thất vọng, chỉ cảm thấy tại sao lại không ra bài theo lẽ thường, em cũng đã nghĩ xem nên nói như thế nào rồi mà.”

“Nói như thế nào?”

Cô cố ý bẻ ngón tay và nói: “Cháu mang thai đứa con của Trần Lộ Chu, cháu định sẽ sinh ra đứa bé, tiền nuôi dưỡng cộng với phí tổn thất tinh thần, ngài cho ít như thế chắc chắn là không đủ, phải thêm chút đỉnh nữa. Sau này đứa bé trưởng thành, còn dư lại bao nhiêu cháu sẽ trả cho ngài.”

Trần Lộ Chu biết cô đang nói đùa, cúi đầu mỉm cười, tự nhiên cầm lấy khăn bông của cô, sau đó kéo người đi qua. Từ Chi tưởng là cậu muốn giúp cô lau tóc nên ngoan ngoãn đứng đợi, ai dè lại nhìn thấy cậu dựa vào khung cửa, hờ hững nhìn cô, sau đó lẳng lặng xoắn khăn bông thành sợi dây thừng, trong ánh mắt của cậu ý như muốn nghiêm hình tra khảo. Từ Chi đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, đang định xoay người bỏ chạy thì Trần Lộ Chu đã nhanh chóng kéo cô về, sau đó không để ý tới khăn bông mà ôm cô trong ngực. Trần Lộ Chu ôm cô từ phía sau, một tay quấn lấy eo cô, tay còn lại sờ lên mặt cô, ghé sát đầu vào, ngoài cười nhưng trong không cười nghiến răng bóp mặt cô hai cái, nói: “Thích trêu đùa anh phải không? Trái lại em rất biết chịu đựng đấy, bởi vì một câu nói của mẹ anh, mà ba tháng không gọi cho anh cuộc điện thoại nào, thật sự muốn bỏ anh sao?”

Bị cậu ôm như thế này, toàn thân cô nóng bừng, nhịp tim không thể khống chế. Ốc tai Từ Chi nóng lên, cô không nhịn được né tránh, “Anh cứ bóp mặt em làm gì, hơn nữa, nếu anh thật sự nhớ em, thì anh cũng phải gọi điện cho em chứ.”

“Em nói anh gà, anh còn dám gọi?”

“Vậy em phải nói gì, nói em cũng nhớ anh, anh đừng xuất ngoại nữa, hai chúng ta mặc kệ tất cả đến với nhau đi, không cần bố mẹ anh nữa, sau này chỉ có hai chúng ta, em cho anh một mái nhà, nói như vậy anh có tin được không? Chưa nói tới việc nhà em có thể nuôi nổi vị đại phật cao quý là anh hay không, mà ở tại độ tuổi này của chúng ta, ai mà tin được chỉ trong một tháng ngắn ngủi lại khó quên như vậy. Hơn nữa mẹ anh cũng nói, độ tuổi này của chúng ta quá bốc đồng, bà ấy nói cuộc sống của anh không kém chỗ nào, dù sao nhà các anh cũng có chỗ dựa, nhưng cuộc sống của em, dù là tốt nghiệp đại học hạng A, sau này vẫn có thể rắc rối khi đi xin việc. Em cũng nghĩ như vậy, nếu như sau này vì đủ những lý do hiện thực khác nhau mà chúng ta chia tay, liệu anh có hối hận vì em mà xích mích với người nhà hay không?”

Trần Lộ Chu tựa cằm trên vai cô, tay vẫn còn đang bóp mặt cô. Cậu xoay người cô lại, để cho Từ Chi nhìn thấy mình, “Vậy tại sao vừa rồi em không nói, cứ phải bây giờ mới nói?”

Từ Chi dẩu môi, bị cậu niết cằm, ánh mắt cô nhìn lại khuôn mặt đó, chỉ có vẻ thanh tâm quả dục trong sáng, đường lông mày sắc lạnh như vỏ kiếm, mi mắt khẽ nhướng lên, “Nếu em nói xong, chắc chắn anh sẽ không làm chuyện đó với em.”

Trần Lộ Chu: “Em cứ phải tìm kích thích như thế hả?”

Từ Chi suy nghĩ hồi lâu mới thở dài, nói, “Bởi vì nghỉ hè lúc rảnh rỗi em đã lên mạng tìm kiếm về anh.”

“Hử?” Cậu nhướng mi.

“Lần đầu tiên gặp mặt trong kỳ nghỉ hè, ờ ngoài hàng lang anh còn nhớ không? Anh với mẹ anh cãi nhau, hai người có nhắc đến một cô gái, là Cốc Nghiên phải không? Mẹ anh cho rằng đó là bạn gái của anh, sau này lại gặp cô ấy ở nhà anh, bởi vì khi ấy em biết anh thật sự thích em, hơn nữa hai chúng ta cũng sắp chia tay nên em không muốn ghen kiểu này với anh, em cũng không quan tâm tới cô ấy. Sau này lúc chia tay, em tò mò nên đã lên mạng tìm kiếm về hai người.”

Trần Lộ Chu nhớ tới tài khoản phụ của Cốc Nghiên, cậu cho rằng Cốc Nghiên đã xóa rồi, cũng đăng bài xin lỗi giải thích nên cậu cũng lười để tâm, không có hứng thú tự lên mạng tìm kiếm thông tin về mình, “Chẳng phải cậu ta đã giải thích rồi sao, là cậu ta thích anh, ba năm cấp ba anh không hề nói chuyện với cậu ta câu nào. Nếu không phải do Chu Ngưỡng Khởi học cùng lớp với cậu ta, có khi anh còn không biết cậu ta là ai.”

Từ Chi gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, “Sức quyến rũ của anh quá lớn, có biết bao cô gái thầm mến, bây giờ trên tài khoản Tieba của Cốc Nghiên còn có fan nữ khen anh đẹp trai. Quả là học thần của Nhất Trung khiến người ta mê đắm. Chắc anh không biết đâu, anh đã có Tieba rồi, anh thử lên Baidu tìm kiếm tên mình đi, có Tieba của anh đấy, 34 người theo dõi.”

Trần Lộ Chu không kiên nhẫn, nhéo mi, “… Nói trọng điểm.”

Từ Chi: “Anh nói Cốc Nghiên ngực to….”

Cậu chặn lời: “Anh chưa từng nói.”

“Anh nghe em nói xong đã. Lúc nào anh cũng ra vẻ lạnh lùng thản nhiên, em cảm thấy mình không có sức hấp dẫn gì với anh, lần nào hôn nhau cũng là em chủ động hôn anh. Vào cái đêm chia tay, em bảo anh chạm vào em, anh cũng không chịu, chỉ chạm vào mặt. Sau này em còn lên mạng đặt câu hỏi, mọi người nói hoặc là anh có chướng ngại chức năng, hoặc là bản thân anh không thích em tới vậy, nếu không sẽ không có phản ứng. Vậy thì em cảm thấy anh thật sự thích em, nhưng mà chẳng phải lần trước anh đã tới chỗ bố em khám bệnh sao, nên em nghĩ, muốn làm bạn trai em thì em phải kiểm tra xem có dùng được không đã.”

“Chẳng phải em đã nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm rồi sao?”

Từ Chi thấy cậu như muốn đánh người, liền bật cười, “Được rồi, đùa thôi.”

Nói xong lại nhấc cằm cậu ra khỏi vai mình, “Đau, anh nhẹ thôi. Trong lúc nghỉ hè, bố mẹ Đàm Tư không tới trường học gây sự, nhưng trước khi em tới Bắc Kinh, họ đã tìm đến gặp bố em, yêu cầu nhà em gánh vác tiền thuê phòng năm Đàm Tư học lại, nhưng em đoán là Đàm Tư không biết chuyện này. Bố em chẳng hiểu gì, sau đó mới biết một năm nay cậu ta giúp em ôm tập, còn tâm lý của mình có vấn đề nên thi đại học không tốt. Bố em không đồng ý, bởi vì tiền thuê phòng một năm trên tầng ba đó rất đắt, bố em đề nghị cậu ta ở nội trú, bố mẹ cậu ta không chịu, nói em là đồ ăn cháo đá bát, bản thân thi đậu vào trường đại học A thì hất tay không cần con trai nhà bọn họ nữa. Bố em tức đến mức phải giậm chân.”

“Không còn cách nào nào, bố em trả một nửa chi phí, nhưng sau đó Đàm Tư đã trả lại. Cậu ta không muốn, bảo em nên chăm chỉ học tập ở Bắc Kinh. Câu ta càng làm vậy, em lại càng cảm thấy mình thực sự thiếu cậu ta cái gì. Sau đó, ngày hôm qua cậu ta tới Bắc Kinh tìm em, nói học tập không hiệu quả, muốn tới ngắm nhìn trường đại học A để làm động lực. Em đã nhờ Hứa Củng Chúc dẫn cậu ta đi dạo một vòng sân trường. Sau khi Hứa Củng Chúc tiễn cậu ta đi, cậu ta lại nhắn tin cho em, nói rằng cậu ta hy vọng rằng trong một năm học lại này em sẽ không yêu đương với anh, cậu ta nói rằng cuộc sống trong trường đại học A rất đáng mơ ước, nói chắc hẳn anh sẽ rất nổi tiếng ở trường, sau đó cậu ta cảm thấy cuộc sống của em ung dung tự tại quá, cậu ta biết bản thân đã không còn thích em, chỉ là cậu ta không cam chịu, không cam chịu vì sao em lại sống tốt hơn cậu ta thế mà thôi. Nếu như đêm nay anh không tới tìm em, nếu như anh không bảo em chọn một trong hai, thật ra em cũng không định viết đoạn văn đó cho anh đâu, hoặc có viết cũng sẽ không gửi cho anh bây giờ. Em định viết bài văn dài 8000 chữ phân tích quá trình mưu trí mấy tháng nay của em rồi mới gửi cho anh. Bởi vì em biết tâm trạng của cậu ta bây giờ không ổn định nên cũng không muốn kích thích, em chỉ muốn cậu ta nghiêm túc học lại một năm, dù sang năm có thi đậu trường nào thì em cũng có thể hoàn toàn thoát ra khỏi mối quan hệ này. Nhưng với thái độ của anh hôm nay, em sợ sau này anh sẽ không tới tìm em nữa.”

Lúc Từ Chi nói xong những lời này, hai người họ đã ngồi trên ghế sô pha, trong phòng vẫn không mở đèn, chỉ có một chiếc đèn nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng trên đầu giường, khó khăn chiếu vào đầu giường xộc xệch vừa mới bị bọn họ giày vò không chịu nổi, trên tủ đầu giường còn vứt tán loạn mấy thứ đồ vô dụng vừa dùng xong.

Tấm rèm cửa sổ được kéo ra một khe hở, cửa sổ không đóng, có cơn gió ùa vào, có thể loáng thoáng nghe thấy ai đó đang hát ở phòng karaoke dưới lầu, thi thoảng không hòa với nhịp điệu như khóc lóc kể lể, thi thoảng lại như quỷ khóc sói gào khiến người ta sợ hãi. Hai người khẽ nhìn nhau, tựa như bèo trong nước, chậm rãi chạy xuôi, từ từ hiện lên gợn sóng, khó có thể tách ra.

Trần Lộ Chu vẫn còn đang mặc áo hoodie màu đen và quần thể thao, mở rộng hai chân, thở dài kéo cô ngồi trên đùi mình, sau đó dựa vào ghế sô pha, một tay gác lên lưng ghế, một tay nhẹ nhàng bóp lấy cằm cô một cách bất lực, “Muốn làm bạn trai em khó thật đấy.”

Tóc của Từ Chi còn được quấn trong khăn, lúc này chắc không còn ướt nữa rồi, nên cô kéo khăn xuống, xoa xoa hai cái rồi nói: “Nhưng anh vẫn thành công, em vừa nói với cậu ta là em đã yêu đương với anh.”

“Ngộ nhỡ bị kích thích thì sao?” Trần Lộ Chu hỏi.

Từng lọn tóc xõa ra sau lưng, Từ Chi đưa tay lên ôm cổ cậu, chậm rãi hỏi: “Vậy còn anh thì sao, đã có cảm giác an toàn chưa?”

“Ừm, tạm được.”

“Thực ra Đàm Tư không ngu ngốc như vậy, chút tâm tư của cậu ta em quá rõ.” Từ Chi ngồi trên đùi cậu, tiếp tục lau tóc nói, “Người cậu ta quan tâm nhất chính là bản thân, sau này em nghĩ lại, nếu như em càng sống ung dung thoải mái, có khả năng cậu ta sẽ cố gắng học tập hơn, sau đó tranh thủ thi vào đại học A đánh em một trận.”

Trần Lộ Chu ngả người vào ghế, nhìn cô chằm chằm, có cảm giác như chiếm núi làm vua, nhưng lời nói ra vẫn rất đáng đánh. Sau đó cậu giơ tay lên bật công tắc đèn, cười không ngừng được: “Được, đến lúc đó anh báo cảnh sát giúp em, chúng ta lừa năm nghìn tệ của cậu ta.”

Từ Chi phớt lờ cậu, đột nhiên nhớ ra, nhìn sang thùng rác bên cạnh, “Có chuyện này quên nói cho anh biết, em vừa mới cẩn thận nghiên cứu, bạn trai, em phát hiện hình như anh đeo bao ngược rồi….”

Trần Lộ Chu đang chuẩn bị kéo cô lên, định đứng dậy đi lấy máy sấy giúp cô, nghe thấy vậy, tay cậu còn đang sờ vào công tắc bật đèn, đột nhiên sửng sốt, làm theo lời cô, tiện thể liếc sang thùng rác…. Bao nhựa bên trong thùng rác trống rỗng, chỉ có một cái đã dùng nằm ở đó, quả thật là bị đeo ngược.

“…..”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện