Hôn trộm bị tóm gọn, đổi thành người khác có lẽ đã hoảng loạn xấu hổ muốn chui xuống đất, nhưng Dụ Hạ chỉ là chậm rãi chớp mắt một cái, tỉnh bơ nhìn Thích Tầm Chương, dường như không phản ứng lại.
Thích Tầm Chương trầm mặc nhìn cậu, cảm xúc trong con ngươi u ám phức tạp, đang muốn nói gì đó, bên ngoài vang lên tiếng reo hò đếm ngược đến long trời lở đất.
"10, 9, 8..."
Dụ Hạ theo bản năng mà nhìn ra ngoài cửa xe, màn hình lớn ở giữa quảng trường không ngừng biến đổi con số đếm ngược, tất cả mọi người đang hoan hô reo hò.
"3, 2, 1..."
Pháo hoa được bắn lên trời từ bờ sông bên kia, nổ tung rực rỡ sáng cả bầu trời đêm, ánh sáng lóa mắt chiếu vào trong đôi mắt Dụ Hạ.
"Đẹp thật." Dụ Hạ thấp giọng lẩm bẩm.
Thích Tầm Chương khởi động xe, Dụ Hạ cảm thấy vẫn chưa vui đủ mà thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng hỏi anh: "Chú, bây giờ chúng ta phải trở về sao?"
"Ừm." Thích Tầm Chương nhàn nhạt đáp một tiếng, mắt nhìn về phía trước chuyên tâm lái xe, không tiếp tục nói nữa.
Xe nhanh chóng rời khỏi khu náo nhiệt, trả lại sự tĩnh lặng cho màn đêm, trong buồng xe ngột ngạt chỉ còn bài hát phát đi phát lại không biết mệt mỏi, Dụ Hạ rũ mắt xuống, mấy lần lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt trở vào.
Về tới nhà trời đã sắp rạng sáng, Thích Tầm Chương nhẹ nhàng dặn dò Dụ Hạ: "Về phòng rửa mặt rồi đi ngủ đi, ngày mai nghỉ cũng đừng rề rà đến trễ quá."
Dụ Hạ không nhúc nhích, ôm gấu bông Thích Tầm Chương mua cho ngơ ngác đứng ở phòng khách, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Thích Tầm Chương quay người trở về phòng, trước khi vào cửa Dụ Hạ đột nhiên lên tiếng gọi anh: "Chú, chú không có gì muốn nói với cháu sao? Chú muốn mắng cháu muốn dạy dỗ cháu cũng được..."
Thích Tầm Chương dừng bước, đối diện với hai mắt ứ đầy nước của Dụ Hạ, nhất thời có chút nghẹn lời.
Mấy hành động của Dụ Hạ thực ra vẫn luôn rất rõ ràng, anh cũng không phải là hoàn toàn không biết, chỉ là làm bộ không phát hiện ra mà thôi, vốn tưởng rằng chỉ là một đứa trẻ phản nghịch chơi "gay" (?), qua một khoảng thời gian nữa chờ cậu thi đại học xong, lên đại học là tốt rồi, nhưng không ngờ đêm nay lại dùng cách như thế chọc thủng lớp giấy này.
Mắng Dụ Hạ? Dạy dỗ Dụ Hạ? Nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh của đứa trẻ này, sợ là tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại.
"Không còn sớm nữa, cậu đi ngủ đi."
"Chú!" Dụ Hạ tiến lên một bước, không chấp nhận được mà truy hỏi, "Cháu thích chú, lén hôn trộm chú, chú tức giận đúng không?"
Thích Tầm Chương rất bất đắc dĩ: "Cậu thấy tôi không nên tức giận à?"
"Chú có phải chỉ xem cháu là trẻ con, cảm thấy cháu là đang đùa giỡn thôi đúng không? Cháu nghiêm túc, cháu thích chú, nghiêm túc thích chú."
"Cậu mới có mấy tuổi, biết cái gì là thích không?"
Dụ Hạ không phục, tranh luận: "Chú ở tuổi cháu, thì đã có Thích Du rồi không phải sao?"
Thích Tầm Chương nhíu mày: "Đó là ngoài ý muốn."
"Vậy chú cũng coi cháu là ngoài ý muốn là được rồi."
Nghe vậy, ấn đường Thích Tầm Chương nhíu lại càng chặt: "Cậu đừng cố tình gây sự."
"Cháu cố tình gây sự gì chứ? Rõ ràng là chú đang cố lảng tránh cháu, cháu hôn chú, chú không vui không hài lòng mắng cháu là được rồi, sao phải làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra?"
"Vậy cậu muốn tôi nói gì với cậu?" Thích Tầm Chương trầm giọng, "Nói với cậu, cậu vẫn còn là học sinh, phải học hành phải thi đại học, không nên nghĩ mấy thứ này, cậu sẽ nghe sao? Nói tôi chỉ coi cậu là con cháu, cậu sẽ nghe sao?"
Dụ Hạ đỏ cả mắt: "Bây giờ chú ghét cháu rồi đúng không? Bởi vì cháu thích chú cho nên chú chán ghét cháu có đúng không?"
Đứa nhỏ cứ rưng rưng muốn khóc, Thích Tầm Chương dời ánh mắt: "Không có, tôi đồng ý chăm sóc cậu thì sẽ chăm sóc tốt cho cậu, những thứ khác cậu đừng nghĩ nhiều."
"Chú thật sự cho rằng cháu cần chú chăm sóc sao? Cháu từ 4 tuổi học nhà trẻ đã một mình đi học đi về rồi, từ đó đến giờ chưa từng có ai quản cháu, cháu đã sớm quen sống độc lập rồi, chú cũng không nợ cháu, giao tình giữa chú và bố cháu mười mấy năm trước có thể tính là gì chứ? Chỉ dựa vào điều này làm sao cháu có thể có mặt mũi ăn dầm nằm dề trong nhà chú được? Cháu chỉ là không nỡ xa chú, muốn mỗi ngày được nhìn thấy chú mà thôi..."
"Được rồi, đừng nói nữa, " Thích Tầm Chương cắt ngang lời cậu, "Cậu nên bình tĩnh một chút, trở về phòng đi."
Dụ Hạ đỏ mắt lên nhìn anh chằm chằm, Thích Tầm Chương nghiêm mặt quyết tâm không muốn nói với cậu nữa, một lát sau, Dụ Hạ thất vọng quay người về phòng.
Đã gần 2 giờ đêm, Dụ Hạ nằm trên giường, ôm con gấu Teddy vào trong ngực, tỉnh cả ngủ, phản ứng của Thích Tầm Chương không khác bao nhiêu so với cậu dự đoán, cũng không có gì mà không chấp nhận được, cậu vẫn chưa có ý định cứ như vậy mà bỏ cuộc, chỉ là đáng tiếc cái bánh kem sinh nhật đó, còn ở trên xe không mang lên đây...
Ngày đầu tiên trở thành thành niên liền gặp phải thất bại trong chuyện tình cảm, chắc không có kẻ xui xẻo nào xui xẻo hơn cậu đâu,... Thôi bỏ đi, ít nhất Thích Tầm Chương không trực tiếp đuổi cậu đi, đã coi như là kết quả tốt rồi.
Sáng hôm sau, khi Dụ Hạ tỉnh lại Thích Tầm Chương đã không có ở trong nhà, cậu cầm điện thoại nhắn tin cho Thích Tầm Chương, hỏi anh đi đâu, bên kia không nhiều lời, trả lời một câu "Tăng ca", Dụ Hạ bĩu môi, ngày đầu tiên của năm mới lại tăng ca, cũng không biết là thật hay là cố ý tránh cậu.
Một tuần kế tiếp, hai người họ đều không thấy mặt nhau, Dụ Hạ mỗi ngày đi sớm về trễ, mà một lần đều không gặp được Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương vẫn luôn không trở về, đúng là đang cố ý tránh né cậu.
Đương nhiên, Thích Tầm Chương trốn xem chừng cũng chỉ là không muốn ứng phó với cậu mà thôi.
Chiều thứ sáu, sau khi tan học, Dụ Hạ đeo cặp sách ra cổng trường, trốn lớp tự học buổi tối, bắt xe bus tới công ty Thích Tầm Chương.
Đến công ty Thích Tầm Chương vừa đúng giờ cơm tối, tiếp tân hỏi cậu muốn tìm ai, con ngươi Dụ Hạ đảo một vòng, nói ra tên cô thư ký của Thích Tầm Chương mà lần trước đã gặp, tiếp tân gọi điện thoại đi, mời cậu vào thang máy.
Cô thư ký đến cửa thang máy đón cậu, Dụ Hạ nhìn đối phương khẽ cười: "Chị, chú có trong phòng làm việc không? Chú ấy tan làm chưa?"
"Tổng giám đốc đang họp, chắc cũng còn lâu." Cô thư ký dẫn Dụ Hạ vào phòng nghỉ ngơi ngồi, đem đồ ăn đến cho cậu.
"Lại đang họp ạ? Sao chú ấy có nhiều cuộc họp vậy..."
Cô thư ký cười: "Tổng giám đốc thực sự là rất bận."
"Chị ơi, một tuần nay chú đều trong ở công ty sao? Sao buổi tối chú ấy cũng không trở về nhà vậy?"
"Trước đây lúc tổng giám đốc công việc bận rộn thì thường ở trong công ty luôn, cũng không có gì kỳ lạ đâu."
Dụ Hạ không đồng tình, dù bận đi nữa cũng không có chuyện xem công ty là nhà, Thích Tầm Chương chính là không muốn gặp cậu phải không?
Thích Tầm Chương họp xong trở về, Dụ Hạ đang nằm úp sấp trên ghế sôpha ngủ trong phòng nghỉ, thư ký nhỏ giọng giải thích với anh một câu, Dụ Hạ hai tiếng trước đã tới đây, Thích Tầm Chương gật đầu, suy nghĩ một chút, căn dặn thư ký: "Gọi cho nhà ăn đem hai phần cơm lên."
Khi Dụ Hạ tỉnh lại, Thích Tầm Chương đang ngồi lật tạp chí ngay bên cạnh cậu, trên bàn trà còn bày thức ăn nóng hổi.
Đứa nhỏ lau lau khoé miệng, ngồi thẳng người, nghe thấy tiếng động, Thích Tầm Chương nghiêng đầu nhìn về phía cậu, thần sắc dừng một chút, hỏi: "Ngày hôm nay không cần tới lớp tự học buổi tối à? Sao lại chạy tới chỗ này?"
Dụ Hạ "À" một tiếng, cúi đầu xuống, nhỏ giọng trả lời: "Trốn học."
"Tại sao?"
"Chú một tuần không về nhà, cháu lo cho chú, nên tới đây xem."
Thích Tầm Chương bất đắc dĩ thở dài: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi, cũng trễ rồi, ăn cơm trước đi."
Dụ Hạ cầm đũa khuấy khuấy cơm trong bát, không có khẩu vị gì để ăn: "Chú, chú vẫn còn phải tiếp tục ngủ trong công ty sao?"
Thích Tầm Chương thản nhiên trả lời: "Gần đây bắt đầu một hạng mục mới, tôi đích thân phụ trách, thời gian tương đối gấp, khoảng thời gian này dứt khoát ở trong công ty luôn."
Dụ Hạ nhếch khóe miệng, cái cớ như thế cậu không tin, Thích Tầm Chương cả một tuần không về, có lẽ quả thật có nguyên nhân bận rộn công việc, nhưng chắc chắn không phải là nguyên nhân chính.
Nghĩ như thế, cậu cũng cứ như vậy mà hỏi: "Chú, chú không về là bởi vì cháu sao?"
Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, ăn cơm đi."
"Chú, nếu cháu vẫn thích chú, không muốn thay đổi thì sao? Chú sẽ cứ trốn tránh cháu à? Chú khó chấp nhận đến vậy?"
Thích Tầm Chương rốt cục ngước mắt, mắt nhìn thẳng Dụ Hạ: "Cậu thích cái gì ở tôi?"
"Không biết, thích là thích, lần đầu tiên nhìn thấy chú liền thích, cháu không thích kiểu như Thích Du, cháu thích kiểu người như chú, chú từng thử quen bạn trai chưa?"
Con ngươi Thích Tầm Chương trầm xuống: "Cậu cứ phải hỏi mấy cái này à?"
"Chú vừa mới không phủ nhận, vậy là có quen rồi?" Dụ Hạ ngạc nhiên nói, "Thật không nhìn ra, chú trước đây còn nói mình không phải..."
Thích Tầm Chương không có phủ nhận: "Phải hay không phải không liên quan tới cậu."
"Chú, cháu không được sao? Chú đừng coi cháu là bậc con cháu nữa, cháu đã thành niên rồi, cháu với chú không có quan hệ máu mủ, xem là con cháu gì chứ, tại sao chú không thể không coi cháu là trẻ con vậy?"
Thích Tầm Chương trầm mặc, Dụ Hạ chờ giây lát, gọi anh lần nữa: "Chú..."
"Cậu nhất định phải như thế à?"
Nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của Thích Tầm Chương, Dụ Hạ ngẩn người, xoay người lấy một chiếc chìa khoá từ trong cặp ra, để lên bàn trà, cúi đầu: "Chìa khóa trả lại cho chú, chú không muốn gặp cháu, cháu sẽ không quấy rầy chú nữa, tránh cho chú có nhà mà không thể về."
Thích Tầm Chương nhíu mày: "Cậu nhất định phải giận dỗi với tôi như vậy à?"
"Không có ạ, cháu có giận hờn gì đâu, cháu thích chú, chú không muốn gặp cháu, vậy cháu ở trong nhà cũng không có ý nghĩa gì, cháu đi còn tránh cho chú làm khó dễ."
Thích Tầm Chương hít sâu, đè nén tức giận nhắc nhở Dụ Hạ: "Đã rút khỏi ký túc xá ở trường, cậu định đi đâu ở?".
"Về nhà ạ, lúc trước bởi vì mẹ cháu, cháu không muốn xung đột với bà ấy nên mới chuyển vào trường ở, bây giờ mẹ cháu mất rồi cháu về nhà ở có sao."
"Nhà cậu xa trường học như vậy, mỗi ngày đi đi về về phải tốn bao nhiêu thời gian? Bây giờ trời lạnh như thế, cậu đạp xe trên đường lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
"Vậy cũng hết cách rồi, " Dụ Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cháu vốn không có mệnh con nhà giàu, chú không cần thay cháu bận tâm nhiều như vậy."
Thích Tầm Chương trầm giọng xuống: "Chìa khóa cất đi, lát nữa ăn cơm xong cùng tôi trở về."
"Chú..."
"Chuyện khác sau này hãy nói, cậu yên tâm học hành đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
Dụ Hạ kiên trì: "Chú đồng ý trở về cháu mới đi, chú không trở về cháu cũng không đi."
Sau khi giằng co trong chốc lát, Thích Tầm Chương cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Tôi sẽ trở lại, cậu cũng đừng nghĩ bậy nghĩ bạ nữa, nhanh ăn cơm đi."
"Vâng."
Dụ Hạ cụp mắt, không tập trung mà bắt đầu và cơm vào miệng, trong mắt bất chợt có tia cười lướt qua.
Thích Tầm Chương trầm mặc nhìn cậu, cảm xúc trong con ngươi u ám phức tạp, đang muốn nói gì đó, bên ngoài vang lên tiếng reo hò đếm ngược đến long trời lở đất.
"10, 9, 8..."
Dụ Hạ theo bản năng mà nhìn ra ngoài cửa xe, màn hình lớn ở giữa quảng trường không ngừng biến đổi con số đếm ngược, tất cả mọi người đang hoan hô reo hò.
"3, 2, 1..."
Pháo hoa được bắn lên trời từ bờ sông bên kia, nổ tung rực rỡ sáng cả bầu trời đêm, ánh sáng lóa mắt chiếu vào trong đôi mắt Dụ Hạ.
"Đẹp thật." Dụ Hạ thấp giọng lẩm bẩm.
Thích Tầm Chương khởi động xe, Dụ Hạ cảm thấy vẫn chưa vui đủ mà thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng hỏi anh: "Chú, bây giờ chúng ta phải trở về sao?"
"Ừm." Thích Tầm Chương nhàn nhạt đáp một tiếng, mắt nhìn về phía trước chuyên tâm lái xe, không tiếp tục nói nữa.
Xe nhanh chóng rời khỏi khu náo nhiệt, trả lại sự tĩnh lặng cho màn đêm, trong buồng xe ngột ngạt chỉ còn bài hát phát đi phát lại không biết mệt mỏi, Dụ Hạ rũ mắt xuống, mấy lần lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt trở vào.
Về tới nhà trời đã sắp rạng sáng, Thích Tầm Chương nhẹ nhàng dặn dò Dụ Hạ: "Về phòng rửa mặt rồi đi ngủ đi, ngày mai nghỉ cũng đừng rề rà đến trễ quá."
Dụ Hạ không nhúc nhích, ôm gấu bông Thích Tầm Chương mua cho ngơ ngác đứng ở phòng khách, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Thích Tầm Chương quay người trở về phòng, trước khi vào cửa Dụ Hạ đột nhiên lên tiếng gọi anh: "Chú, chú không có gì muốn nói với cháu sao? Chú muốn mắng cháu muốn dạy dỗ cháu cũng được..."
Thích Tầm Chương dừng bước, đối diện với hai mắt ứ đầy nước của Dụ Hạ, nhất thời có chút nghẹn lời.
Mấy hành động của Dụ Hạ thực ra vẫn luôn rất rõ ràng, anh cũng không phải là hoàn toàn không biết, chỉ là làm bộ không phát hiện ra mà thôi, vốn tưởng rằng chỉ là một đứa trẻ phản nghịch chơi "gay" (?), qua một khoảng thời gian nữa chờ cậu thi đại học xong, lên đại học là tốt rồi, nhưng không ngờ đêm nay lại dùng cách như thế chọc thủng lớp giấy này.
Mắng Dụ Hạ? Dạy dỗ Dụ Hạ? Nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh của đứa trẻ này, sợ là tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại.
"Không còn sớm nữa, cậu đi ngủ đi."
"Chú!" Dụ Hạ tiến lên một bước, không chấp nhận được mà truy hỏi, "Cháu thích chú, lén hôn trộm chú, chú tức giận đúng không?"
Thích Tầm Chương rất bất đắc dĩ: "Cậu thấy tôi không nên tức giận à?"
"Chú có phải chỉ xem cháu là trẻ con, cảm thấy cháu là đang đùa giỡn thôi đúng không? Cháu nghiêm túc, cháu thích chú, nghiêm túc thích chú."
"Cậu mới có mấy tuổi, biết cái gì là thích không?"
Dụ Hạ không phục, tranh luận: "Chú ở tuổi cháu, thì đã có Thích Du rồi không phải sao?"
Thích Tầm Chương nhíu mày: "Đó là ngoài ý muốn."
"Vậy chú cũng coi cháu là ngoài ý muốn là được rồi."
Nghe vậy, ấn đường Thích Tầm Chương nhíu lại càng chặt: "Cậu đừng cố tình gây sự."
"Cháu cố tình gây sự gì chứ? Rõ ràng là chú đang cố lảng tránh cháu, cháu hôn chú, chú không vui không hài lòng mắng cháu là được rồi, sao phải làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra?"
"Vậy cậu muốn tôi nói gì với cậu?" Thích Tầm Chương trầm giọng, "Nói với cậu, cậu vẫn còn là học sinh, phải học hành phải thi đại học, không nên nghĩ mấy thứ này, cậu sẽ nghe sao? Nói tôi chỉ coi cậu là con cháu, cậu sẽ nghe sao?"
Dụ Hạ đỏ cả mắt: "Bây giờ chú ghét cháu rồi đúng không? Bởi vì cháu thích chú cho nên chú chán ghét cháu có đúng không?"
Đứa nhỏ cứ rưng rưng muốn khóc, Thích Tầm Chương dời ánh mắt: "Không có, tôi đồng ý chăm sóc cậu thì sẽ chăm sóc tốt cho cậu, những thứ khác cậu đừng nghĩ nhiều."
"Chú thật sự cho rằng cháu cần chú chăm sóc sao? Cháu từ 4 tuổi học nhà trẻ đã một mình đi học đi về rồi, từ đó đến giờ chưa từng có ai quản cháu, cháu đã sớm quen sống độc lập rồi, chú cũng không nợ cháu, giao tình giữa chú và bố cháu mười mấy năm trước có thể tính là gì chứ? Chỉ dựa vào điều này làm sao cháu có thể có mặt mũi ăn dầm nằm dề trong nhà chú được? Cháu chỉ là không nỡ xa chú, muốn mỗi ngày được nhìn thấy chú mà thôi..."
"Được rồi, đừng nói nữa, " Thích Tầm Chương cắt ngang lời cậu, "Cậu nên bình tĩnh một chút, trở về phòng đi."
Dụ Hạ đỏ mắt lên nhìn anh chằm chằm, Thích Tầm Chương nghiêm mặt quyết tâm không muốn nói với cậu nữa, một lát sau, Dụ Hạ thất vọng quay người về phòng.
Đã gần 2 giờ đêm, Dụ Hạ nằm trên giường, ôm con gấu Teddy vào trong ngực, tỉnh cả ngủ, phản ứng của Thích Tầm Chương không khác bao nhiêu so với cậu dự đoán, cũng không có gì mà không chấp nhận được, cậu vẫn chưa có ý định cứ như vậy mà bỏ cuộc, chỉ là đáng tiếc cái bánh kem sinh nhật đó, còn ở trên xe không mang lên đây...
Ngày đầu tiên trở thành thành niên liền gặp phải thất bại trong chuyện tình cảm, chắc không có kẻ xui xẻo nào xui xẻo hơn cậu đâu,... Thôi bỏ đi, ít nhất Thích Tầm Chương không trực tiếp đuổi cậu đi, đã coi như là kết quả tốt rồi.
Sáng hôm sau, khi Dụ Hạ tỉnh lại Thích Tầm Chương đã không có ở trong nhà, cậu cầm điện thoại nhắn tin cho Thích Tầm Chương, hỏi anh đi đâu, bên kia không nhiều lời, trả lời một câu "Tăng ca", Dụ Hạ bĩu môi, ngày đầu tiên của năm mới lại tăng ca, cũng không biết là thật hay là cố ý tránh cậu.
Một tuần kế tiếp, hai người họ đều không thấy mặt nhau, Dụ Hạ mỗi ngày đi sớm về trễ, mà một lần đều không gặp được Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương vẫn luôn không trở về, đúng là đang cố ý tránh né cậu.
Đương nhiên, Thích Tầm Chương trốn xem chừng cũng chỉ là không muốn ứng phó với cậu mà thôi.
Chiều thứ sáu, sau khi tan học, Dụ Hạ đeo cặp sách ra cổng trường, trốn lớp tự học buổi tối, bắt xe bus tới công ty Thích Tầm Chương.
Đến công ty Thích Tầm Chương vừa đúng giờ cơm tối, tiếp tân hỏi cậu muốn tìm ai, con ngươi Dụ Hạ đảo một vòng, nói ra tên cô thư ký của Thích Tầm Chương mà lần trước đã gặp, tiếp tân gọi điện thoại đi, mời cậu vào thang máy.
Cô thư ký đến cửa thang máy đón cậu, Dụ Hạ nhìn đối phương khẽ cười: "Chị, chú có trong phòng làm việc không? Chú ấy tan làm chưa?"
"Tổng giám đốc đang họp, chắc cũng còn lâu." Cô thư ký dẫn Dụ Hạ vào phòng nghỉ ngơi ngồi, đem đồ ăn đến cho cậu.
"Lại đang họp ạ? Sao chú ấy có nhiều cuộc họp vậy..."
Cô thư ký cười: "Tổng giám đốc thực sự là rất bận."
"Chị ơi, một tuần nay chú đều trong ở công ty sao? Sao buổi tối chú ấy cũng không trở về nhà vậy?"
"Trước đây lúc tổng giám đốc công việc bận rộn thì thường ở trong công ty luôn, cũng không có gì kỳ lạ đâu."
Dụ Hạ không đồng tình, dù bận đi nữa cũng không có chuyện xem công ty là nhà, Thích Tầm Chương chính là không muốn gặp cậu phải không?
Thích Tầm Chương họp xong trở về, Dụ Hạ đang nằm úp sấp trên ghế sôpha ngủ trong phòng nghỉ, thư ký nhỏ giọng giải thích với anh một câu, Dụ Hạ hai tiếng trước đã tới đây, Thích Tầm Chương gật đầu, suy nghĩ một chút, căn dặn thư ký: "Gọi cho nhà ăn đem hai phần cơm lên."
Khi Dụ Hạ tỉnh lại, Thích Tầm Chương đang ngồi lật tạp chí ngay bên cạnh cậu, trên bàn trà còn bày thức ăn nóng hổi.
Đứa nhỏ lau lau khoé miệng, ngồi thẳng người, nghe thấy tiếng động, Thích Tầm Chương nghiêng đầu nhìn về phía cậu, thần sắc dừng một chút, hỏi: "Ngày hôm nay không cần tới lớp tự học buổi tối à? Sao lại chạy tới chỗ này?"
Dụ Hạ "À" một tiếng, cúi đầu xuống, nhỏ giọng trả lời: "Trốn học."
"Tại sao?"
"Chú một tuần không về nhà, cháu lo cho chú, nên tới đây xem."
Thích Tầm Chương bất đắc dĩ thở dài: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi, cũng trễ rồi, ăn cơm trước đi."
Dụ Hạ cầm đũa khuấy khuấy cơm trong bát, không có khẩu vị gì để ăn: "Chú, chú vẫn còn phải tiếp tục ngủ trong công ty sao?"
Thích Tầm Chương thản nhiên trả lời: "Gần đây bắt đầu một hạng mục mới, tôi đích thân phụ trách, thời gian tương đối gấp, khoảng thời gian này dứt khoát ở trong công ty luôn."
Dụ Hạ nhếch khóe miệng, cái cớ như thế cậu không tin, Thích Tầm Chương cả một tuần không về, có lẽ quả thật có nguyên nhân bận rộn công việc, nhưng chắc chắn không phải là nguyên nhân chính.
Nghĩ như thế, cậu cũng cứ như vậy mà hỏi: "Chú, chú không về là bởi vì cháu sao?"
Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, ăn cơm đi."
"Chú, nếu cháu vẫn thích chú, không muốn thay đổi thì sao? Chú sẽ cứ trốn tránh cháu à? Chú khó chấp nhận đến vậy?"
Thích Tầm Chương rốt cục ngước mắt, mắt nhìn thẳng Dụ Hạ: "Cậu thích cái gì ở tôi?"
"Không biết, thích là thích, lần đầu tiên nhìn thấy chú liền thích, cháu không thích kiểu như Thích Du, cháu thích kiểu người như chú, chú từng thử quen bạn trai chưa?"
Con ngươi Thích Tầm Chương trầm xuống: "Cậu cứ phải hỏi mấy cái này à?"
"Chú vừa mới không phủ nhận, vậy là có quen rồi?" Dụ Hạ ngạc nhiên nói, "Thật không nhìn ra, chú trước đây còn nói mình không phải..."
Thích Tầm Chương không có phủ nhận: "Phải hay không phải không liên quan tới cậu."
"Chú, cháu không được sao? Chú đừng coi cháu là bậc con cháu nữa, cháu đã thành niên rồi, cháu với chú không có quan hệ máu mủ, xem là con cháu gì chứ, tại sao chú không thể không coi cháu là trẻ con vậy?"
Thích Tầm Chương trầm mặc, Dụ Hạ chờ giây lát, gọi anh lần nữa: "Chú..."
"Cậu nhất định phải như thế à?"
Nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của Thích Tầm Chương, Dụ Hạ ngẩn người, xoay người lấy một chiếc chìa khoá từ trong cặp ra, để lên bàn trà, cúi đầu: "Chìa khóa trả lại cho chú, chú không muốn gặp cháu, cháu sẽ không quấy rầy chú nữa, tránh cho chú có nhà mà không thể về."
Thích Tầm Chương nhíu mày: "Cậu nhất định phải giận dỗi với tôi như vậy à?"
"Không có ạ, cháu có giận hờn gì đâu, cháu thích chú, chú không muốn gặp cháu, vậy cháu ở trong nhà cũng không có ý nghĩa gì, cháu đi còn tránh cho chú làm khó dễ."
Thích Tầm Chương hít sâu, đè nén tức giận nhắc nhở Dụ Hạ: "Đã rút khỏi ký túc xá ở trường, cậu định đi đâu ở?".
"Về nhà ạ, lúc trước bởi vì mẹ cháu, cháu không muốn xung đột với bà ấy nên mới chuyển vào trường ở, bây giờ mẹ cháu mất rồi cháu về nhà ở có sao."
"Nhà cậu xa trường học như vậy, mỗi ngày đi đi về về phải tốn bao nhiêu thời gian? Bây giờ trời lạnh như thế, cậu đạp xe trên đường lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
"Vậy cũng hết cách rồi, " Dụ Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cháu vốn không có mệnh con nhà giàu, chú không cần thay cháu bận tâm nhiều như vậy."
Thích Tầm Chương trầm giọng xuống: "Chìa khóa cất đi, lát nữa ăn cơm xong cùng tôi trở về."
"Chú..."
"Chuyện khác sau này hãy nói, cậu yên tâm học hành đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
Dụ Hạ kiên trì: "Chú đồng ý trở về cháu mới đi, chú không trở về cháu cũng không đi."
Sau khi giằng co trong chốc lát, Thích Tầm Chương cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Tôi sẽ trở lại, cậu cũng đừng nghĩ bậy nghĩ bạ nữa, nhanh ăn cơm đi."
"Vâng."
Dụ Hạ cụp mắt, không tập trung mà bắt đầu và cơm vào miệng, trong mắt bất chợt có tia cười lướt qua.
Danh sách chương