Khi Hứa Tình Thâm quay về Bảo Lệ Cư Thượng, trời cũng sắp tối.
Đẩy cửa đi vào, thấy ngay một lớn một nhỏ ngồi trước bàn ăn, Lâm Lâm tự ngồi trên một cái bàn ăn nhỏ, cầm cái thìa múc cơm trong tay, leng keng leng keng gõ lên bàn, miệng không biết đang nói điều gì.
Đột nhiên Hứa Tình Thâm nghe thấy Phó Kinh Sênh bất đắc dĩ lên tiếng: “Nghe rồi nghe rồi, ba đang nghĩ cách.”
Người đàn ông bưng trong tay một tô mì, bên cạnh một còn có đặc biệt chuẩn bị một chén phụ, anh bỏ mì vào trong chén, nghiền ra rất nhuyễn, sau đó dùng muỗng nhỏ múc lấy một miếng đưa đến bên miệng Lâm Lâm.
Con gái hút chùn chụt hai cái, vẫn còn há miệng muốn thêm, Phó Kinh Sênh lại tất tả đưa muỗng đến.
Hứa Tình Thâm xách túi lớn túi nhỏ đi về phía trước: “Vậy sao mà ăn được?”
Phó Kinh Sênh ngẩng đầu một cái, khuôn mặt rốt cuộc cũng như được giải thoát: “Vợ à, cuối cùng em cũng về rồi, nhanh nhanh cứu bọn anh, sắp đói đến chết rồi.”
“Khoa trương vậy sao?”
“Em cũng không xem một chút xem mấy giờ rồi, anh còn cho rằng em đi mua đồ ăn theo người khác bỏ trốn rồi đấy.”
Hứa Tình Thâm cầm túi đồ vừa mua đặt lên bàn cơm: “Nói bậy gì đó.”
Ánh mắt cô rơi vào cái chén trong tay Phó Kinh Sênh: “Đây là anh nấu hả?”
“Đúng vậy.”
Hứa Tình Thâm kéo lại nhìn, rồi lại ngửi: “Bỏ cái gì thế.”
“Nước trong mì, Lâm Lâm lại không thể đụng vào cái gì quá mặn, cho nên cho nên cái gì cũng không bỏ.”
Hứa Tình Thâm nhanh chóng cầm đồ ăn đi vào nhà bếp: “Để hai người đói meo, đều là lỗi của em.”
Phó Kinh Sênh thấy Lâm Lâm vẫn còn sáp lại gần, vội vàng bê cái chén nhỏ ra: “Mẹ đi làm đồ ăn ngon rồi, con đứa nhỏ này cũng thật dễ dụ, mấy cái sợi mì vụn cũng đã tống cổ được con.”
Ăn xong cơm tối, sau khi Hứa Tình Thâm thu dọn xong, tắt đèn nhà bếp và phòng ăn, đi về hướng phòng khách, Lâm Lâm nằm trên đùi Phó Kinh Sênh, người đàn ông đặt máy tính trước mặt, đang chơi game. Hứa Tình Thâm cầm quyển sách từ trong ngăn kéo, sau đó ngồi xuống đối diện.
Cô cuộn tròn hai chân, mắt nhìn chăm chú, sau một chốc, nhìn thấy Lâm Lâm dứt khoát nằm bò trong lòng Phó Kinh Sênh, Hứa Tình Thâm gấp sách lại: “Lâm Lâm, đến đây với mẹ nào.”
Lâm Lâm nghe vậy, hai tay ôm chặt Phó Kinh Sênh, sau đó lúc lắc cái đầu.
Phó Kinh Sênh khẽ cúi đầu xuống: “Không sao, để con bé ở đây chơi đi, nó thông minh lắm.”
Cánh môi Hứa Tình Thâm dẩu lên, đây chính là lý do vì sao lúc trước cô đồng ý với đề nghị của Phó Kinh Sênh, Lâm Lâm cần một người cha, cùng với con bé lớn lên, mà không phải lớn lên trong sự lo âu hoảng sợ.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Hứa Tình Thâm đưa Lâm Lâm lên lầu tắm rửa, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng giữ lại ngọn đèn trên tường, Lâm Lâm rất nhanh đi vào mộng đẹp, Hứa Tình Thâm lại trằn trọc không ngủ được, những lời kia của Tưởng Viễn Chu từng lần một hiện lên trong đầu cô.
Sau khi biết được nguyên nhân thật sự về cái chết của Tưởng Tùy Vân, trong lòng không có lấy nửa điểm nhẹ nhõm, cho dù thế nào, Tưởng Tùy Vân cũng là chết oan.
Mục đích của đối phương rất rõ ràng, là nhằm vào cô, Tưởng Viễn Chu xem Tưởng Tùy Vân như mẹ ruột, cũng chỉ có Tưởng Tùy Vân xảy ra chuyện, mới có thể căm thù cô tận xương tủy.
Nghĩ đến đây, Hứa Tình Thâm bắt đầu sợ hãi, kiềm lòng không được ôm chặt cái mền trước người, ánh mắt cô rơi xuống khuôn mặt của Lâm Lâm, nếu như những người kia biết Lâm Lâm là con gái của Tưởng Viễn Chu, như vậy...
Cô không dám nghĩ thêm nữa, mắt vừa nhắm lại, cửa đã truyền đến một hồi tiếng động.
Hứa Tình Thâm không hề gõ cửa, nghĩ thầm có thể họ đã ngủ rồi, anh trực tiếp đẩy cửa vào, trong phòng vẫn còn một chút ánh sáng, hai mẹ con nằm trên chiếc giường kia, quả nhiên đã ngủ say.
Tướng ngủ của Lâm Lâm không tốt, xoay người một cái đã đá rơi chăn mỏng trên người. Phó Kinh Sênh tiến lên giúp con bé đắp kín lại, Hứa Tình Thâm dỏng tai lên, nghe thấy bước chân vẫn chưa rời khỏi, mà là bước đến bên cô.
Mặc dù động tác khi ngồi xuống của Phó Kinh Sênh rất nhẹ, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn cảm nhận được. Trước đây cũng đã xảy ra tình huống như vậy, dẫu sao Phó Kinh Sênh cũng đã thật sự xem Lâm Lâm là con gái của mình, anh vẫn thường đến xem một chút, Hứa Tình Thâm cảm thấy rất bình thường.
Nhưng từ sau khi Phó Kinh Sênh nói với cô những chuyện thực tế giữa vợ và chồng, Hứa Tình Thâm không còn cách nào bình tĩnh.
Cô luôn cảm thấy bất cứ lúc nào Phó Kinh Sênh cũng có thể nhào đến...
Đương nhiên Hứa Tình Thâm hi vọng do bản thân mình nghĩ nhiều, suy cho cùng bình thường Phó Kinh Sênh vẫn rất quân tử, chỉ là cô không thể hiểu được, đồng tính nam đột nhiên thích phụ nữ, anh bị thứ gì kích thích nên mới thoắt cái chuyển hướng thế này?
Ánh mắt Phó Kinh Sênh rơi xuống người Hứa Tình Thâm, sau đó dời xuống, vừa rồi khi anh vào quá bất chợt, bắp chân của cô ở bên ngoài vẫn chưa rút vào.
Một cái chân nõn nà cứ như vậy lộ ra ngoài, Hứa Tình Thâm cũng cảm thấy được có thứ không bình thường, ngẫm nghĩ một chút, muốn rút chân vào, nhưng lại sợ như vậy quá đột ngột. Phó Kinh Sênh kéo chăn trên giường cô, nhưng thật ra là để đắp kín lại cho cô.
Cô thở phào, nhưng lại cảm thấy hình nhưu có một luồng khí đang ùa đến, sau đó, khuôn mặt cô nóng lên.
Hứa Tình Thâm mông muội, Phó Kinh Sênh đứng dậy rời đi, không hề để cô có cơ hội mở mắt, anh đi đến cửa, giúp cô tắt đèn, sau đó cài cửa rời đi.
Hứa Tình Thâm vươn tay sờ sờ gò má của mình, cô không lầm đấy chứ, hình như Phó Kinh Sênh đã thật sự hôn cô.
---
Hôm sau.
Sáng tinh mơ Hứa Tình Thâm đã nhận được điện thoại của Tổng giám đốc Mẫn bảo cô đến, cô không dám chậm trễ, sau khi thay quần áo bước nhanh ra khỏi nhà.
Đến nơi ở của Tổng giám đốc Mẫn, người giúp việc trông thấy Hứa Tình Thâm, vẫn khách sáo: “Bác sĩ Hứa đến.”
“Chào.”
“Tổng giám đốc Mẫn ở trong sân đấy.”
Hứa Tình Thâm gật đầu, bước nhanh qua, Tổng giám đốc Mẫn ngồi trong sân, từ xa đã nhìn thấy Hứa Tình Thâm, liền vẫy tay.
Cô sải bước qua: “Tổng giám đốc Mẫn, đợi đến khi nào thì ra ngoài?”
“Hôm nay tôi không ra ngoài, cô ngồi xuống trước đã.”
Trên người Tổng giám đốc Mẫn choàng áo, Hứa Tình Thâm ngồi xuống đối diện bà, người giúp việc bưng nước trà đến, Tổng giám đốc Mẫn khẽ ho khan, Hứa Tình Thâm quan tâm hỏi: “Vẫn chưa khỏe hẳn sao?”
“Đã khá hơn nhiều, ho khan vốn là mãn tính.” Tổng giám đốc Mẫn tỏ ý bảo Hứa Tình Thâm đừng khách sáo.
“Được rồi, có chuyện tôi muốn hỏi ý kiến của cô.”
“Tổng giám đốc Mẫn cứ nói.”
“Bác sĩ Hứa, tôi cảm thấy giữ cô lại nơi này, thật ra quá lãng phí tài năng.”
Hứa Tình Thâm vừa nghe lời này, liền cảm thấy bất ổn, cô bỏ điểm tâm trong tay xuống, vẻ mặt có hơi nghiêm lại: “Tổng giám đốc Mẫn, có chuyện gì bà cứ nói thẳng là được, tôi không sao.”
“Hử?” Tổng giám đốc Mẫn nghe thế, hoài nghi hỏi một chút, tiếp theo cười phá lên: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi cảm thấy cô thích hợp quay về làm bác sĩ.”
Hứa Tình Thâm nghe xong, khóe môi mím chặt, Tổng giám đốc Mẫn cũng không chần chừ nữa: “Tôi biết một bệnh viện, hai ngày trước tôi đã tiến cử cô, họ đã đồng ý.”
Nét hoảng hốt trên khuôn mặt cô giấu không được, Tổng giám đốc Mẫn cười cười, tiếp tục nói: “Bệnh viện Thụy Tân, chắc cô đã nghe qua rồi chứ, tuy rằng không thể so với Tinh Cảng, nhưng cũng là bệnh viện xếp hàng danh tiếng ở Đông Thành, cô nghĩ thế nào?”
Tin này đến quá nhanh, Hứa Tình Thâm căn bản không có thời gian để tiêu hóa.
“Nhưng người ta có biết chuyện của tôi...”
“Khi tôi đến tiến cử, bên phía Thụy Tân cũng là hai ngày sau mới trả lời với tôi, bọn họ nói rất hoan nghênh cô, bác sĩ Hứa, có một số việc qua cũng đã qua rồi, ngoài trừ người có liên quan ra, không ai để trong lòng. Cô cũng có khoảng thời gian làm lại từ đầu, phí hoài hai năm, đôi bàn tay thích hợp cầm dao phẫu thuật này, không thể lãng phí.”
Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy có phần khó tin, cô nhìn chằm chằm Tổng giám đốc Mẫn ở đối diện: “Tại sao ngài lại tiến cử giúp tôi?”
Tổng giám đốc Mẫn bưng chén trà qua, ánh mắt chạm phải Hứa Tình Thâm, trong mắt có sự chân thành hiếm thấy.
“Người như tôi, rất khó thổ lộ tâm tình với người khác, đặc biệt là người ở bên cạnh tôi không bao lâu, nhưng hôm nay tôi sẽ nói thật với cô. Ngày đó ở Mã Tràng, chúng ta cùng nhau rơi xuống nước, tôi biết rõ lúc ấy trên người tôi có phao cứu sinh, hơn nữa huấn luyện viên cũng sẽ đến ngay, tôi không hề nguy hiểm. Nhưng là tôi ích kỷ, tôi thật sự rất sợ chết, cũng không thể chết, khi ấy cũng đã không nhìn thấy bóng dáng Tưởng tiên sinh, tôi thấy được sự lo lắng trong đôi mắt cô, nhưng tôi còn kéo cô lại, bắt cô cứu tôi, khi đó cô lập tức kéo lấy phao cứu sinh của tôi, trấn an tôi nói không có chuyện gì, lại đỡ tôi lên thuyền nhỏ, tôi rất cám ơn cô lúc ấy đã ở bên cạnh tôi.
Hứa Tình Thâm hoàn toàn không nghĩ đến, nguyên nhân lại vì chuyện đó.
“Không, bà đừng nói như vậy.”
“Mấy này nay cô ở bên cạnh tôi, tôi nhìn người từ trước đến nay rất chuẩn, tôi hiểu rõ tính cô, cho nên tôi nguyện ý đảm bảo cho cô.”
Hứa Tình Thâm nói không nên lời, Tổng giám đốc Mẫn cười khẽ: “Tôi cũng không dư hơi, chỉ là nhấc tay một cái mà thôi, chỉ có điều còn phải xem quyết định của bản thân cô.”
Có thể một lần nước quay về làm bác sĩ, đây đối với Hứa Tình Thâm mà nói, không nghi ngờ gì nữa chính là chuyện tốt.
Cho dù tiền lương của Tổng giám đốc Mẫn không hề thấp, nhưng cần dùng đến chuyên ngành, hầu như rất ít, Hứa Tình Thâm cũng không thích kiểu cách, cô cúi sâu đầu một cái: “Tổng giám đốc Mẫn, cám ơn ngài.”
Người phụ nữ bật cười: “Cám ơn cái gì, như vậy thì tốt quá.”
Hứa Tình Thâm mỉm cười theo, Tổng giám đốc Mẫn đưa điểm tâm trước mặt cho cô: “Sau này nếu cô gặp chuyện gì khó khăn, cứ gọi đến nói cho tôi, nếu tôi cần sự giúp đỡ, tôi nhất định sẽ đến làm phiền cô.”
“Được, nhất định.”
---
Trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, Hứa Tình Thâm nói tin này cho Phó Kinh Sênh, sau khi người đàn ông nghe xong không mấy phản ứng: “Có thể giống như lần trước, có người đào một cái bẫy đợi em chui vào?”
“Không đâu, lúc đầu sau khi Tổng giám đốc Mẫn biết chuyện của em, cũng đồng ý tiếp tục dùng em, bà sẽ không hại em.”
Phó Kinh Sênh khẽ gật đầu: “Tốt.”
“Chỉ là Lâm Lâm bên này....” Hứa Tình Thâm bối rối ngồi xuống sô pha: “Hai ngày này em đi xem một chút, chỗ kia có thể yên tâm ủy thác hay không.”
“Tại sao?” Phó Kinh Sênh nghe vậy, giương mắt lên nhìn về phía Hứa Tình Thâm: “Con bé quá nhỏ, không thích hợp đi đến nơi như vậy.”
Phó Kinh Sênh biết rõ lo lắng trong lòng Hứa Tình Thâm: “Ngày mai, anh sẽ mời bảo mẫu đến, khi anh không có mặt, để chị ấy ở nhà trông Lâm Lâm.”
“Nhưng anh đã quen trong nhà không có người ngoài.”
“Thói quen có thể thay đổi, muốn đưa con gái anh đi, anh không yên tâm.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trái tim ấm áp tan ra, đề nghị của Phó Kinh Sênh đương nhiên là tốt nhất, cũng có thể khiến Hứa Tình Thâm yên tâm nhất, huống hồ phần lớn thời gian Phó Kinh Sênh đều ở nhà, anh cũng rất giỏi trông Lâm Lâm.
Không còn mấy ngày nữa, Hứa Tình Thâm phải đến báo cáo ở bệnh viện Thụy Tân.
Ngày đầu tiên, có một cuộc phỏng vấn đơn giản, đối với Hứa Tình Thâm mà nói rất dễ dàng, người phụ trách Viện Phương khá nhiệt tình, không nhắc chữ nào đến chuyện hai năm trước.
Bởi vì đã rất lâu Hứa Tình Thâm không làm phẫu thuật, đương nhiên bên phía Thụy Tân cho cô thời gian để thích nghi, khi Hứa Tình Thâm đi vào phòng mạch thuộc về cô, liền trông thấy ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, xuyên qua kính pha lê, chiếu sáng cả một căn phòng.
Trong khoảnh khắc Hứa Tình Thâm cho rằng, không riêng gì nơi làm việc của cô, ngay cả toàn bộ thế giới của cô cũng đã bừng sáng.
Đã chuẩn bị sẵn áo blouse cho cô, sau khi xếp ngay ngắn chỉnh tề, đặt trên bàn làm việc, Hứa Tình Thâm bước đến, bàn tay lướt qua hàng tên bệnh viện trước ngực.
Cô nhớ rõ khi trước khi khoác trên người chiếc áo in hàng chữ Bệnh Viện Tinh Cảng, tâm tình cũng kích động như lúc này.
Hứa Tình Thâm không nhịn được trải áo ra, cảm giác này, thật tốt.
Trong một hoàn cảnh mới, Hứa Tình Thâm hòa nhập rất nhanh, quy định trong bệnh viện làm việc cũng khá thoải mái, hôm nay, hôm nay Viện Phương trực tiếp ra thông báo, nói rằng buổi chiều có một chuyên gia bên ngoài đến muốn tiến hành một ca phẫu thuật có độ khó cực kỳ cao, muốn Hứa Tình Thâm cùng với hai bác sĩ khác đi theo, cùng học hỏi kinh nghiệm.
Hứa Tình Thâm đã hoàn thành phẫu thuật, vị chuyên gia kia vẫn chưa đến, cô hỏi y ta bên cạnh muốn mượn xem bệnh án và báo cáo kiểm tra.
Vài bác sĩ của Thụy Tân cùng đứng tụm lại một chỗ, Hứa Tình Thâm giơ cao phim X-quang lên xem một chút: “Bệnh nhân này, thật sự có thể phẫu thuật ư?”
“Vừa rồi tôi cũng đã xem qua, tôi thật nghĩ không ra, sao có thể có tỷ lệ thành công được.”
Hứa Tình Thâm đeo khẩu trang, lại cẩn thận lật xem bệnh án: “Tôi cảm thấy không cần thiết phải phẫu thuật, ổn định tình trạng rồi về nhà trải qua khoảng thời gian sau cùng, có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Nhưng nghe đâu chuyên gia kia cực kỳ ngạo mạn, gia đình bệnh nhân lại cực kỳ giàu có, chịu bỏ ra mấy nghìn vạn, đã muốn đổi lại cái mạng kia.”
“Có phương án thủ thuật chưa?” Hứa Tình Thâm hỏi.
“Cho dù có, gia đình người ta có thể để cho chúng ta biết à.”
“Đúng rồi, chủ nhiệm kia hình như là người đứng đầu Tinh Cảng đấy, chỉ là vừa từ chức...”
“Từ chức?”
Sao đột nhiên Hứa Tình Thâm lại nghĩ đến con người kia nhỉ?
Một lần nữa của phòng mổ bật mở, Hứa Tình Thâm nhìn thấy một người đàn ông đi vào, cô liếc mắt một cái đã nhận ra ông ta, quả nhiên là chủ nhiệm Chu.
Hứa Tình Thâm trả đồ trong tay lại cho y tá, cuộc phẫu thuật rất nhanh sẽ tiến hành, chủ nhiệm Chu cũng không thèm để mắt đến họ, đi thẳng vào trong, Hứa Tình Thâm cùng với mấy người khác đành phải đi vào theo.
Bệnh nhân cũng được đẩy vào, gây mê, nhanh chóng mất đi tri giác.
Mọi người ai vào việc nấy bắt đầu công việc của mình, Hứa Tình Thâm và hai đồng nghiệp đi theo chủ nhiệm Chu, bầu không khí bên trong phòng mổ càng lúc càng trầm, lọt vào trong tai, âm thanh của những dụng cụ kiểm tra được khuếch đại lên, Hứa Tình Thâm vô cùng chuyên tâm quan sát bàn tay của chủ nhiệm Chu, lúc này, trong đầu không còn những thứ khác.
Phẫu thuật mở hộp sọ đối với Hứa Tình Thâm mà nói, không quá xa lạ, thậm chí cô còn nhớ rõ mỗi một trình tự.
Kỹ thuật của chủ nhiệm Chu này, trong một số việc, Hứa Tình Thâm không thể không bội phục, chỉ là cảnh tượng khi hộp sọ được mở ra hoàn toàn, Hứa Tình Thâm càng thêm hoảng sợ.
Cô không rõ vì sao chủ nhiệm Chu lại kiên trì muốn thực hiện cuộc phẫu thuật này, bởi vì cho dù bàn tay có thần thánh thế nào đi chăng nữa, tình trạng của người này đã hoàn toàn không thể phẫu thuật được nữa.
Thậm chí có thể nói ràng, tận mắt nhìn thấy, so với nhìn trên báo cáo, nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Chủ nhiệm Chu nhíu chặt mày, trán túa mồ hôi, chăm chú quan sắt người trước mặt, những người bên cạnh đều đang chờ ông, chủ nhiệm Chu lấy lại tinh thần, đưa tay ra.
Hứa Tình Thâm nghe thấy ông lên tiếng, biết ông vẫn phải tiếp tục, cho dù có một số việc, Hứa Tình cũng hy vọng chủ nhiệm Chu có thể biến rủi thành may, nhưng lần này suy cho cùng vẫn liên quan đến mạng người.
“Chủ nhiệm Chu!” Hứa Tình Thâm vội vàng lên tiếng: “Tôi cảm thấy ông không thể tiếp tục nữa, như vậy quá nguy hiểm.”
Chủ nhiệm Chu nhìn cô, ánh mắt rõ ràng không vui: “Cô là ai?”
“Tôi... đây là đề nghị của tôi, ông xem anh ta...”
“Đây là tố chất của bác sĩ ở Thụy Tân ư?” Chủ nhiệm Chu quở trách: “Thật không biết tại sao cô vào được đây, ra ngoài!”
Hứa Tình Thâm cũng không cảm thấy quá khó chịu, cô cũng không để ý đến những thứ này: “Đối với một vài bệnh nhân phẫu thuật đã không còn ý nghĩa, chúng ta làm bác sĩ không thể quá cưỡng cầu.”
“Ra ngoài!” Chủ nhiệm Chu trợn trừng mắt với cô, dường như cũng đã nhận ra Hứa Tình Thâm.
Đồng nghiệp bên cạnh vội vàng kéo ống tay áo Hứa Tình Thâm: “Mau ra ngoài đi.”
Hứa Tình Thâm không còn cách nào, chỉ có thể xoay người bước ra, khi ra khỏi phòng mổ, thân nhân ở bên ngoài đồng loạt đứng lên, mặc dù biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể nào hoàn tất cuộc phẫu thuật, nhưng một phu nhân trẻ vẫn dè dặt hỏi cô: “Bác sĩ, phẫu thuật bắt đầu chưa?”
Hứa Tình Thâm gật đầu một cái.
Đối phương lại lên tiếng thử thăm dò: “Tất cả vẫn thuận lợi chứ.”
Hứa Tình Thâm nhìn ra được sự lo âu trong mắt cô, lửa giận giữa hai đầu mày cũng dịu bớt: “Chủ nhiệm Chu rất có kinh nghiệm, mọi người yên tâm.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
Một người thân khác ngồi trên ghế cũng đứng dậy, tràng hạt quấn quanh từ cổ tay xuống bàn tay, cô đứng trước cửa phòng mổ bắt đầu cầu nguyện, Hứa Tình Thâm nhìn thấy, trong lòng dội lên chút khó chịu.
Những người này bình thường bên ngoài chắc chắn vô cùng lộng lẫy, động lòng người, cũng yếu ớt như vậy, một khi bị đẩy đến nơi ấy, sống chết cũng chỉ cách nhau một bước mà thôi.
Hứa Tình Thâm định cất bước đi, bất ngờ nghe thấy người phụ nữ đứng trước cửa thốt lên sợ hãi: “Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao đèn lại tắt? Không phải chỉ mới vào thôi sao?”
Trống ngực Hứa Tình Thâm đập thình thịch, quay đầu lại nhìn, quả đúng là nhìn thấy màn hình thời gian phẫu thuật cũng đã dừng.
Người nhà bệnh nhân đều vây quanh cửa, cửa phòng mổ được mở ra, chủ nhiệm Chu rệu rã xuất hiện từ bên trong, Hứa Tình Thâm nhìn thấy bộ quần áo phẫu thuật trên người ông ta cũng rất thảm hại.
“Chuyện gì đã xảy ra? Phẫu thuật thế nào rồi?”
Chủ nhiệm Chu tháo khẩu trang, sắc mặt xem ra không tốt, cũng không nói ra điều gì, chỉ lắc đầu một cái.
“Ông lắc đầu là có ý gì?”
“Nói đi!”
“Xin lỗi.”
“Không phải ông nói tuyệt đối không sao sao? Người chỉ mới đẩy vào thôi mà, ông ông chịu trách nhiệm về bệnh nhân như thế hả?”
Chủ nhiệm Chu lau mồ hôi trên trán: “Tình hình bệnh nhân thật sự rất phức tạp, mọi người hãy nghe tôi nói...”
“Nghe ông nói cái gì? Chính miệng ông nói có thể phẫu thuật thử xem.”
Chủ nhiệm Chu nghe vậy, nét mặt thoắt chốc lúng túng, từ sau khi ông từ chức ở Tinh Cảng, tuy rằng bên phía Tưởng Viễn Chu vẫn chưa có động thái nào rõ ràng, nhưng ông đi đến vài bệnh viện thăm dò qua, lý lịch như ông, lại bị từ chối thẳng cửa, chủ nhiệm Chu không cam tâm, ông thật sự cần phải có một cuộc phẫu thuật để chứng mình bản thân mình.
Cuộc phẫu thuật hôm nay, ông thấy độ khó nhất định phải có, nhưng ông cho rằng có thể thử một lần, tốt xấu gì tỷ lệ thành công không thể một chút cũng không có.
Chỉ là ông chưa từng nghĩ đến, ông trời không hề thiên vị ông.
Người nhà bệnh nhân đau lòng tưởng chết, một gã đàn ông lực lưỡng xông về phía chủ nhiệm Chu giáng một cú, sau khi xô ngã ông, chồm lên người ông không ngừng xuống tay.
Y tá cùng bước ra bị sợ đến luống cuống, căng cổ họng: “Người đâu, người đâu, đánh người rồi!”
Một vài bác sĩ cũng đi đến ngăn lại, Hứa Tình Thâm thấy một người khác bước ra, đối phương tháo khẩu trang, sau khi nhìn thấy Hứa Tình Thâm vội vàng kéo cô lại nói: “Phẫu thuật thất bại, vừa hạ dao, đã xuất huyết rất nhiều, không thể cứu, đây không phải là đem mạng sống của bệnh nhân ra bỡn cợt hay sao?”
Hứa Tình Thâm chứng kiến hiện trường hỏng bét, rất nhanh, bảo vệ của bệnh viện đến, vất vả lắm mới tách người ra được.
Người nhà của bệnh nhân không ngừng kích động, tuyên bố muốn tìm người giết chết chủ nhiệm Chủ, còn nói phải khiến cho nhà ông ấy không được yên ổn.
Đối với phía bên Thụy Tân, ngược lại người nhà không hề có hành động gì quá trớn, nghe đâu chủ nhiệm Chu là do bọn họ tự tìm đến, cộng thêm mời bên ngoài, ban đầu nếu không phải vì chủ nhiệm Chu nói không thành vấn đề, cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này.
Qua vài ngày sau, chuyện này mới dần dần lắng xuống.
Hứa Tình Thâm vẫn theo thường lệ đi làm, cô ngồi trong phòng mạch, vừa tiễn một bệnh nhân, cô vẫn chưa ngước đầu lên: “Người tiếp theo.”
Trong máy tính có tên họ của đối phương, Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng bước chân, sau đó nhìn lên màn hình, ngón tay đặt bên trên nhấn xuống một cái: “Vương Tam Hoa?”
Ghế tựa bị người khác kéo ra, Hứa Tình Thâm không nghe được lời nói của đối phương, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, khi nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông, nếu nói không hoảng sợ, là không thể. Cô mạnh mẽ trấn áp tỏ ra bình tĩnh, nâng mắt lên nhìn về phía cửa, Lão Bạch đã khép kín cửa phòng mạch, đang đứng bất động ở đó.
Hứa Tình Thâm siết chặt cây bút ký tên trong tay, vẻ mặt lạnh băng, dời mắt xuống khuôn mặt Tưởng Viễn Chu: “Anh là tên Vương Tam Hoa?”
“Không phải.”
“Vậy xin mời ra ngoài.”
Tưởng Viễn Chu đặt sổ khám bệnh của mình lên bàn: “Tôi cũng đến khám bệnh.”
“Tôi không nhận người chen ngang, xin mời đi xếp hàng.”
“Tôi mua số của người kia, cô ta đã đi xếp hàng lại rồi.”
Thật đúng là Hứa Tình Thâm chưa từng nghe qua điều gì như thế, cô kéo căng mặt: “Xin lỗi, Thụy Tân không có quy định như vậy.”
“Quy định là quy định, cô Hứa phải học biến báo.”
Hứa Tình Thâm quan sát cuộc chiến giữa hai người, nếu muốn bảo bọn họ ngoan ngoan rời đi, xem ra là không thể.
Cô vươn tay cầm lấy sổ khám bệnh của Tưởng Viễn Chu: “Được rồi, bây giờ anh bắt đầu là Vương Tam Hoa.”
“Tự nhiên.”
“Khó chịu chỗ nào?”
“Đau tim.”
Hứa Tình Thâm ngước mặt lên, hung hăng trừng mắt với anh.
Đẩy cửa đi vào, thấy ngay một lớn một nhỏ ngồi trước bàn ăn, Lâm Lâm tự ngồi trên một cái bàn ăn nhỏ, cầm cái thìa múc cơm trong tay, leng keng leng keng gõ lên bàn, miệng không biết đang nói điều gì.
Đột nhiên Hứa Tình Thâm nghe thấy Phó Kinh Sênh bất đắc dĩ lên tiếng: “Nghe rồi nghe rồi, ba đang nghĩ cách.”
Người đàn ông bưng trong tay một tô mì, bên cạnh một còn có đặc biệt chuẩn bị một chén phụ, anh bỏ mì vào trong chén, nghiền ra rất nhuyễn, sau đó dùng muỗng nhỏ múc lấy một miếng đưa đến bên miệng Lâm Lâm.
Con gái hút chùn chụt hai cái, vẫn còn há miệng muốn thêm, Phó Kinh Sênh lại tất tả đưa muỗng đến.
Hứa Tình Thâm xách túi lớn túi nhỏ đi về phía trước: “Vậy sao mà ăn được?”
Phó Kinh Sênh ngẩng đầu một cái, khuôn mặt rốt cuộc cũng như được giải thoát: “Vợ à, cuối cùng em cũng về rồi, nhanh nhanh cứu bọn anh, sắp đói đến chết rồi.”
“Khoa trương vậy sao?”
“Em cũng không xem một chút xem mấy giờ rồi, anh còn cho rằng em đi mua đồ ăn theo người khác bỏ trốn rồi đấy.”
Hứa Tình Thâm cầm túi đồ vừa mua đặt lên bàn cơm: “Nói bậy gì đó.”
Ánh mắt cô rơi vào cái chén trong tay Phó Kinh Sênh: “Đây là anh nấu hả?”
“Đúng vậy.”
Hứa Tình Thâm kéo lại nhìn, rồi lại ngửi: “Bỏ cái gì thế.”
“Nước trong mì, Lâm Lâm lại không thể đụng vào cái gì quá mặn, cho nên cho nên cái gì cũng không bỏ.”
Hứa Tình Thâm nhanh chóng cầm đồ ăn đi vào nhà bếp: “Để hai người đói meo, đều là lỗi của em.”
Phó Kinh Sênh thấy Lâm Lâm vẫn còn sáp lại gần, vội vàng bê cái chén nhỏ ra: “Mẹ đi làm đồ ăn ngon rồi, con đứa nhỏ này cũng thật dễ dụ, mấy cái sợi mì vụn cũng đã tống cổ được con.”
Ăn xong cơm tối, sau khi Hứa Tình Thâm thu dọn xong, tắt đèn nhà bếp và phòng ăn, đi về hướng phòng khách, Lâm Lâm nằm trên đùi Phó Kinh Sênh, người đàn ông đặt máy tính trước mặt, đang chơi game. Hứa Tình Thâm cầm quyển sách từ trong ngăn kéo, sau đó ngồi xuống đối diện.
Cô cuộn tròn hai chân, mắt nhìn chăm chú, sau một chốc, nhìn thấy Lâm Lâm dứt khoát nằm bò trong lòng Phó Kinh Sênh, Hứa Tình Thâm gấp sách lại: “Lâm Lâm, đến đây với mẹ nào.”
Lâm Lâm nghe vậy, hai tay ôm chặt Phó Kinh Sênh, sau đó lúc lắc cái đầu.
Phó Kinh Sênh khẽ cúi đầu xuống: “Không sao, để con bé ở đây chơi đi, nó thông minh lắm.”
Cánh môi Hứa Tình Thâm dẩu lên, đây chính là lý do vì sao lúc trước cô đồng ý với đề nghị của Phó Kinh Sênh, Lâm Lâm cần một người cha, cùng với con bé lớn lên, mà không phải lớn lên trong sự lo âu hoảng sợ.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Hứa Tình Thâm đưa Lâm Lâm lên lầu tắm rửa, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng giữ lại ngọn đèn trên tường, Lâm Lâm rất nhanh đi vào mộng đẹp, Hứa Tình Thâm lại trằn trọc không ngủ được, những lời kia của Tưởng Viễn Chu từng lần một hiện lên trong đầu cô.
Sau khi biết được nguyên nhân thật sự về cái chết của Tưởng Tùy Vân, trong lòng không có lấy nửa điểm nhẹ nhõm, cho dù thế nào, Tưởng Tùy Vân cũng là chết oan.
Mục đích của đối phương rất rõ ràng, là nhằm vào cô, Tưởng Viễn Chu xem Tưởng Tùy Vân như mẹ ruột, cũng chỉ có Tưởng Tùy Vân xảy ra chuyện, mới có thể căm thù cô tận xương tủy.
Nghĩ đến đây, Hứa Tình Thâm bắt đầu sợ hãi, kiềm lòng không được ôm chặt cái mền trước người, ánh mắt cô rơi xuống khuôn mặt của Lâm Lâm, nếu như những người kia biết Lâm Lâm là con gái của Tưởng Viễn Chu, như vậy...
Cô không dám nghĩ thêm nữa, mắt vừa nhắm lại, cửa đã truyền đến một hồi tiếng động.
Hứa Tình Thâm không hề gõ cửa, nghĩ thầm có thể họ đã ngủ rồi, anh trực tiếp đẩy cửa vào, trong phòng vẫn còn một chút ánh sáng, hai mẹ con nằm trên chiếc giường kia, quả nhiên đã ngủ say.
Tướng ngủ của Lâm Lâm không tốt, xoay người một cái đã đá rơi chăn mỏng trên người. Phó Kinh Sênh tiến lên giúp con bé đắp kín lại, Hứa Tình Thâm dỏng tai lên, nghe thấy bước chân vẫn chưa rời khỏi, mà là bước đến bên cô.
Mặc dù động tác khi ngồi xuống của Phó Kinh Sênh rất nhẹ, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn cảm nhận được. Trước đây cũng đã xảy ra tình huống như vậy, dẫu sao Phó Kinh Sênh cũng đã thật sự xem Lâm Lâm là con gái của mình, anh vẫn thường đến xem một chút, Hứa Tình Thâm cảm thấy rất bình thường.
Nhưng từ sau khi Phó Kinh Sênh nói với cô những chuyện thực tế giữa vợ và chồng, Hứa Tình Thâm không còn cách nào bình tĩnh.
Cô luôn cảm thấy bất cứ lúc nào Phó Kinh Sênh cũng có thể nhào đến...
Đương nhiên Hứa Tình Thâm hi vọng do bản thân mình nghĩ nhiều, suy cho cùng bình thường Phó Kinh Sênh vẫn rất quân tử, chỉ là cô không thể hiểu được, đồng tính nam đột nhiên thích phụ nữ, anh bị thứ gì kích thích nên mới thoắt cái chuyển hướng thế này?
Ánh mắt Phó Kinh Sênh rơi xuống người Hứa Tình Thâm, sau đó dời xuống, vừa rồi khi anh vào quá bất chợt, bắp chân của cô ở bên ngoài vẫn chưa rút vào.
Một cái chân nõn nà cứ như vậy lộ ra ngoài, Hứa Tình Thâm cũng cảm thấy được có thứ không bình thường, ngẫm nghĩ một chút, muốn rút chân vào, nhưng lại sợ như vậy quá đột ngột. Phó Kinh Sênh kéo chăn trên giường cô, nhưng thật ra là để đắp kín lại cho cô.
Cô thở phào, nhưng lại cảm thấy hình nhưu có một luồng khí đang ùa đến, sau đó, khuôn mặt cô nóng lên.
Hứa Tình Thâm mông muội, Phó Kinh Sênh đứng dậy rời đi, không hề để cô có cơ hội mở mắt, anh đi đến cửa, giúp cô tắt đèn, sau đó cài cửa rời đi.
Hứa Tình Thâm vươn tay sờ sờ gò má của mình, cô không lầm đấy chứ, hình như Phó Kinh Sênh đã thật sự hôn cô.
---
Hôm sau.
Sáng tinh mơ Hứa Tình Thâm đã nhận được điện thoại của Tổng giám đốc Mẫn bảo cô đến, cô không dám chậm trễ, sau khi thay quần áo bước nhanh ra khỏi nhà.
Đến nơi ở của Tổng giám đốc Mẫn, người giúp việc trông thấy Hứa Tình Thâm, vẫn khách sáo: “Bác sĩ Hứa đến.”
“Chào.”
“Tổng giám đốc Mẫn ở trong sân đấy.”
Hứa Tình Thâm gật đầu, bước nhanh qua, Tổng giám đốc Mẫn ngồi trong sân, từ xa đã nhìn thấy Hứa Tình Thâm, liền vẫy tay.
Cô sải bước qua: “Tổng giám đốc Mẫn, đợi đến khi nào thì ra ngoài?”
“Hôm nay tôi không ra ngoài, cô ngồi xuống trước đã.”
Trên người Tổng giám đốc Mẫn choàng áo, Hứa Tình Thâm ngồi xuống đối diện bà, người giúp việc bưng nước trà đến, Tổng giám đốc Mẫn khẽ ho khan, Hứa Tình Thâm quan tâm hỏi: “Vẫn chưa khỏe hẳn sao?”
“Đã khá hơn nhiều, ho khan vốn là mãn tính.” Tổng giám đốc Mẫn tỏ ý bảo Hứa Tình Thâm đừng khách sáo.
“Được rồi, có chuyện tôi muốn hỏi ý kiến của cô.”
“Tổng giám đốc Mẫn cứ nói.”
“Bác sĩ Hứa, tôi cảm thấy giữ cô lại nơi này, thật ra quá lãng phí tài năng.”
Hứa Tình Thâm vừa nghe lời này, liền cảm thấy bất ổn, cô bỏ điểm tâm trong tay xuống, vẻ mặt có hơi nghiêm lại: “Tổng giám đốc Mẫn, có chuyện gì bà cứ nói thẳng là được, tôi không sao.”
“Hử?” Tổng giám đốc Mẫn nghe thế, hoài nghi hỏi một chút, tiếp theo cười phá lên: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi cảm thấy cô thích hợp quay về làm bác sĩ.”
Hứa Tình Thâm nghe xong, khóe môi mím chặt, Tổng giám đốc Mẫn cũng không chần chừ nữa: “Tôi biết một bệnh viện, hai ngày trước tôi đã tiến cử cô, họ đã đồng ý.”
Nét hoảng hốt trên khuôn mặt cô giấu không được, Tổng giám đốc Mẫn cười cười, tiếp tục nói: “Bệnh viện Thụy Tân, chắc cô đã nghe qua rồi chứ, tuy rằng không thể so với Tinh Cảng, nhưng cũng là bệnh viện xếp hàng danh tiếng ở Đông Thành, cô nghĩ thế nào?”
Tin này đến quá nhanh, Hứa Tình Thâm căn bản không có thời gian để tiêu hóa.
“Nhưng người ta có biết chuyện của tôi...”
“Khi tôi đến tiến cử, bên phía Thụy Tân cũng là hai ngày sau mới trả lời với tôi, bọn họ nói rất hoan nghênh cô, bác sĩ Hứa, có một số việc qua cũng đã qua rồi, ngoài trừ người có liên quan ra, không ai để trong lòng. Cô cũng có khoảng thời gian làm lại từ đầu, phí hoài hai năm, đôi bàn tay thích hợp cầm dao phẫu thuật này, không thể lãng phí.”
Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy có phần khó tin, cô nhìn chằm chằm Tổng giám đốc Mẫn ở đối diện: “Tại sao ngài lại tiến cử giúp tôi?”
Tổng giám đốc Mẫn bưng chén trà qua, ánh mắt chạm phải Hứa Tình Thâm, trong mắt có sự chân thành hiếm thấy.
“Người như tôi, rất khó thổ lộ tâm tình với người khác, đặc biệt là người ở bên cạnh tôi không bao lâu, nhưng hôm nay tôi sẽ nói thật với cô. Ngày đó ở Mã Tràng, chúng ta cùng nhau rơi xuống nước, tôi biết rõ lúc ấy trên người tôi có phao cứu sinh, hơn nữa huấn luyện viên cũng sẽ đến ngay, tôi không hề nguy hiểm. Nhưng là tôi ích kỷ, tôi thật sự rất sợ chết, cũng không thể chết, khi ấy cũng đã không nhìn thấy bóng dáng Tưởng tiên sinh, tôi thấy được sự lo lắng trong đôi mắt cô, nhưng tôi còn kéo cô lại, bắt cô cứu tôi, khi đó cô lập tức kéo lấy phao cứu sinh của tôi, trấn an tôi nói không có chuyện gì, lại đỡ tôi lên thuyền nhỏ, tôi rất cám ơn cô lúc ấy đã ở bên cạnh tôi.
Hứa Tình Thâm hoàn toàn không nghĩ đến, nguyên nhân lại vì chuyện đó.
“Không, bà đừng nói như vậy.”
“Mấy này nay cô ở bên cạnh tôi, tôi nhìn người từ trước đến nay rất chuẩn, tôi hiểu rõ tính cô, cho nên tôi nguyện ý đảm bảo cho cô.”
Hứa Tình Thâm nói không nên lời, Tổng giám đốc Mẫn cười khẽ: “Tôi cũng không dư hơi, chỉ là nhấc tay một cái mà thôi, chỉ có điều còn phải xem quyết định của bản thân cô.”
Có thể một lần nước quay về làm bác sĩ, đây đối với Hứa Tình Thâm mà nói, không nghi ngờ gì nữa chính là chuyện tốt.
Cho dù tiền lương của Tổng giám đốc Mẫn không hề thấp, nhưng cần dùng đến chuyên ngành, hầu như rất ít, Hứa Tình Thâm cũng không thích kiểu cách, cô cúi sâu đầu một cái: “Tổng giám đốc Mẫn, cám ơn ngài.”
Người phụ nữ bật cười: “Cám ơn cái gì, như vậy thì tốt quá.”
Hứa Tình Thâm mỉm cười theo, Tổng giám đốc Mẫn đưa điểm tâm trước mặt cho cô: “Sau này nếu cô gặp chuyện gì khó khăn, cứ gọi đến nói cho tôi, nếu tôi cần sự giúp đỡ, tôi nhất định sẽ đến làm phiền cô.”
“Được, nhất định.”
---
Trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, Hứa Tình Thâm nói tin này cho Phó Kinh Sênh, sau khi người đàn ông nghe xong không mấy phản ứng: “Có thể giống như lần trước, có người đào một cái bẫy đợi em chui vào?”
“Không đâu, lúc đầu sau khi Tổng giám đốc Mẫn biết chuyện của em, cũng đồng ý tiếp tục dùng em, bà sẽ không hại em.”
Phó Kinh Sênh khẽ gật đầu: “Tốt.”
“Chỉ là Lâm Lâm bên này....” Hứa Tình Thâm bối rối ngồi xuống sô pha: “Hai ngày này em đi xem một chút, chỗ kia có thể yên tâm ủy thác hay không.”
“Tại sao?” Phó Kinh Sênh nghe vậy, giương mắt lên nhìn về phía Hứa Tình Thâm: “Con bé quá nhỏ, không thích hợp đi đến nơi như vậy.”
Phó Kinh Sênh biết rõ lo lắng trong lòng Hứa Tình Thâm: “Ngày mai, anh sẽ mời bảo mẫu đến, khi anh không có mặt, để chị ấy ở nhà trông Lâm Lâm.”
“Nhưng anh đã quen trong nhà không có người ngoài.”
“Thói quen có thể thay đổi, muốn đưa con gái anh đi, anh không yên tâm.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trái tim ấm áp tan ra, đề nghị của Phó Kinh Sênh đương nhiên là tốt nhất, cũng có thể khiến Hứa Tình Thâm yên tâm nhất, huống hồ phần lớn thời gian Phó Kinh Sênh đều ở nhà, anh cũng rất giỏi trông Lâm Lâm.
Không còn mấy ngày nữa, Hứa Tình Thâm phải đến báo cáo ở bệnh viện Thụy Tân.
Ngày đầu tiên, có một cuộc phỏng vấn đơn giản, đối với Hứa Tình Thâm mà nói rất dễ dàng, người phụ trách Viện Phương khá nhiệt tình, không nhắc chữ nào đến chuyện hai năm trước.
Bởi vì đã rất lâu Hứa Tình Thâm không làm phẫu thuật, đương nhiên bên phía Thụy Tân cho cô thời gian để thích nghi, khi Hứa Tình Thâm đi vào phòng mạch thuộc về cô, liền trông thấy ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, xuyên qua kính pha lê, chiếu sáng cả một căn phòng.
Trong khoảnh khắc Hứa Tình Thâm cho rằng, không riêng gì nơi làm việc của cô, ngay cả toàn bộ thế giới của cô cũng đã bừng sáng.
Đã chuẩn bị sẵn áo blouse cho cô, sau khi xếp ngay ngắn chỉnh tề, đặt trên bàn làm việc, Hứa Tình Thâm bước đến, bàn tay lướt qua hàng tên bệnh viện trước ngực.
Cô nhớ rõ khi trước khi khoác trên người chiếc áo in hàng chữ Bệnh Viện Tinh Cảng, tâm tình cũng kích động như lúc này.
Hứa Tình Thâm không nhịn được trải áo ra, cảm giác này, thật tốt.
Trong một hoàn cảnh mới, Hứa Tình Thâm hòa nhập rất nhanh, quy định trong bệnh viện làm việc cũng khá thoải mái, hôm nay, hôm nay Viện Phương trực tiếp ra thông báo, nói rằng buổi chiều có một chuyên gia bên ngoài đến muốn tiến hành một ca phẫu thuật có độ khó cực kỳ cao, muốn Hứa Tình Thâm cùng với hai bác sĩ khác đi theo, cùng học hỏi kinh nghiệm.
Hứa Tình Thâm đã hoàn thành phẫu thuật, vị chuyên gia kia vẫn chưa đến, cô hỏi y ta bên cạnh muốn mượn xem bệnh án và báo cáo kiểm tra.
Vài bác sĩ của Thụy Tân cùng đứng tụm lại một chỗ, Hứa Tình Thâm giơ cao phim X-quang lên xem một chút: “Bệnh nhân này, thật sự có thể phẫu thuật ư?”
“Vừa rồi tôi cũng đã xem qua, tôi thật nghĩ không ra, sao có thể có tỷ lệ thành công được.”
Hứa Tình Thâm đeo khẩu trang, lại cẩn thận lật xem bệnh án: “Tôi cảm thấy không cần thiết phải phẫu thuật, ổn định tình trạng rồi về nhà trải qua khoảng thời gian sau cùng, có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Nhưng nghe đâu chuyên gia kia cực kỳ ngạo mạn, gia đình bệnh nhân lại cực kỳ giàu có, chịu bỏ ra mấy nghìn vạn, đã muốn đổi lại cái mạng kia.”
“Có phương án thủ thuật chưa?” Hứa Tình Thâm hỏi.
“Cho dù có, gia đình người ta có thể để cho chúng ta biết à.”
“Đúng rồi, chủ nhiệm kia hình như là người đứng đầu Tinh Cảng đấy, chỉ là vừa từ chức...”
“Từ chức?”
Sao đột nhiên Hứa Tình Thâm lại nghĩ đến con người kia nhỉ?
Một lần nữa của phòng mổ bật mở, Hứa Tình Thâm nhìn thấy một người đàn ông đi vào, cô liếc mắt một cái đã nhận ra ông ta, quả nhiên là chủ nhiệm Chu.
Hứa Tình Thâm trả đồ trong tay lại cho y tá, cuộc phẫu thuật rất nhanh sẽ tiến hành, chủ nhiệm Chu cũng không thèm để mắt đến họ, đi thẳng vào trong, Hứa Tình Thâm cùng với mấy người khác đành phải đi vào theo.
Bệnh nhân cũng được đẩy vào, gây mê, nhanh chóng mất đi tri giác.
Mọi người ai vào việc nấy bắt đầu công việc của mình, Hứa Tình Thâm và hai đồng nghiệp đi theo chủ nhiệm Chu, bầu không khí bên trong phòng mổ càng lúc càng trầm, lọt vào trong tai, âm thanh của những dụng cụ kiểm tra được khuếch đại lên, Hứa Tình Thâm vô cùng chuyên tâm quan sát bàn tay của chủ nhiệm Chu, lúc này, trong đầu không còn những thứ khác.
Phẫu thuật mở hộp sọ đối với Hứa Tình Thâm mà nói, không quá xa lạ, thậm chí cô còn nhớ rõ mỗi một trình tự.
Kỹ thuật của chủ nhiệm Chu này, trong một số việc, Hứa Tình Thâm không thể không bội phục, chỉ là cảnh tượng khi hộp sọ được mở ra hoàn toàn, Hứa Tình Thâm càng thêm hoảng sợ.
Cô không rõ vì sao chủ nhiệm Chu lại kiên trì muốn thực hiện cuộc phẫu thuật này, bởi vì cho dù bàn tay có thần thánh thế nào đi chăng nữa, tình trạng của người này đã hoàn toàn không thể phẫu thuật được nữa.
Thậm chí có thể nói ràng, tận mắt nhìn thấy, so với nhìn trên báo cáo, nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Chủ nhiệm Chu nhíu chặt mày, trán túa mồ hôi, chăm chú quan sắt người trước mặt, những người bên cạnh đều đang chờ ông, chủ nhiệm Chu lấy lại tinh thần, đưa tay ra.
Hứa Tình Thâm nghe thấy ông lên tiếng, biết ông vẫn phải tiếp tục, cho dù có một số việc, Hứa Tình cũng hy vọng chủ nhiệm Chu có thể biến rủi thành may, nhưng lần này suy cho cùng vẫn liên quan đến mạng người.
“Chủ nhiệm Chu!” Hứa Tình Thâm vội vàng lên tiếng: “Tôi cảm thấy ông không thể tiếp tục nữa, như vậy quá nguy hiểm.”
Chủ nhiệm Chu nhìn cô, ánh mắt rõ ràng không vui: “Cô là ai?”
“Tôi... đây là đề nghị của tôi, ông xem anh ta...”
“Đây là tố chất của bác sĩ ở Thụy Tân ư?” Chủ nhiệm Chu quở trách: “Thật không biết tại sao cô vào được đây, ra ngoài!”
Hứa Tình Thâm cũng không cảm thấy quá khó chịu, cô cũng không để ý đến những thứ này: “Đối với một vài bệnh nhân phẫu thuật đã không còn ý nghĩa, chúng ta làm bác sĩ không thể quá cưỡng cầu.”
“Ra ngoài!” Chủ nhiệm Chu trợn trừng mắt với cô, dường như cũng đã nhận ra Hứa Tình Thâm.
Đồng nghiệp bên cạnh vội vàng kéo ống tay áo Hứa Tình Thâm: “Mau ra ngoài đi.”
Hứa Tình Thâm không còn cách nào, chỉ có thể xoay người bước ra, khi ra khỏi phòng mổ, thân nhân ở bên ngoài đồng loạt đứng lên, mặc dù biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể nào hoàn tất cuộc phẫu thuật, nhưng một phu nhân trẻ vẫn dè dặt hỏi cô: “Bác sĩ, phẫu thuật bắt đầu chưa?”
Hứa Tình Thâm gật đầu một cái.
Đối phương lại lên tiếng thử thăm dò: “Tất cả vẫn thuận lợi chứ.”
Hứa Tình Thâm nhìn ra được sự lo âu trong mắt cô, lửa giận giữa hai đầu mày cũng dịu bớt: “Chủ nhiệm Chu rất có kinh nghiệm, mọi người yên tâm.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
Một người thân khác ngồi trên ghế cũng đứng dậy, tràng hạt quấn quanh từ cổ tay xuống bàn tay, cô đứng trước cửa phòng mổ bắt đầu cầu nguyện, Hứa Tình Thâm nhìn thấy, trong lòng dội lên chút khó chịu.
Những người này bình thường bên ngoài chắc chắn vô cùng lộng lẫy, động lòng người, cũng yếu ớt như vậy, một khi bị đẩy đến nơi ấy, sống chết cũng chỉ cách nhau một bước mà thôi.
Hứa Tình Thâm định cất bước đi, bất ngờ nghe thấy người phụ nữ đứng trước cửa thốt lên sợ hãi: “Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao đèn lại tắt? Không phải chỉ mới vào thôi sao?”
Trống ngực Hứa Tình Thâm đập thình thịch, quay đầu lại nhìn, quả đúng là nhìn thấy màn hình thời gian phẫu thuật cũng đã dừng.
Người nhà bệnh nhân đều vây quanh cửa, cửa phòng mổ được mở ra, chủ nhiệm Chu rệu rã xuất hiện từ bên trong, Hứa Tình Thâm nhìn thấy bộ quần áo phẫu thuật trên người ông ta cũng rất thảm hại.
“Chuyện gì đã xảy ra? Phẫu thuật thế nào rồi?”
Chủ nhiệm Chu tháo khẩu trang, sắc mặt xem ra không tốt, cũng không nói ra điều gì, chỉ lắc đầu một cái.
“Ông lắc đầu là có ý gì?”
“Nói đi!”
“Xin lỗi.”
“Không phải ông nói tuyệt đối không sao sao? Người chỉ mới đẩy vào thôi mà, ông ông chịu trách nhiệm về bệnh nhân như thế hả?”
Chủ nhiệm Chu lau mồ hôi trên trán: “Tình hình bệnh nhân thật sự rất phức tạp, mọi người hãy nghe tôi nói...”
“Nghe ông nói cái gì? Chính miệng ông nói có thể phẫu thuật thử xem.”
Chủ nhiệm Chu nghe vậy, nét mặt thoắt chốc lúng túng, từ sau khi ông từ chức ở Tinh Cảng, tuy rằng bên phía Tưởng Viễn Chu vẫn chưa có động thái nào rõ ràng, nhưng ông đi đến vài bệnh viện thăm dò qua, lý lịch như ông, lại bị từ chối thẳng cửa, chủ nhiệm Chu không cam tâm, ông thật sự cần phải có một cuộc phẫu thuật để chứng mình bản thân mình.
Cuộc phẫu thuật hôm nay, ông thấy độ khó nhất định phải có, nhưng ông cho rằng có thể thử một lần, tốt xấu gì tỷ lệ thành công không thể một chút cũng không có.
Chỉ là ông chưa từng nghĩ đến, ông trời không hề thiên vị ông.
Người nhà bệnh nhân đau lòng tưởng chết, một gã đàn ông lực lưỡng xông về phía chủ nhiệm Chu giáng một cú, sau khi xô ngã ông, chồm lên người ông không ngừng xuống tay.
Y tá cùng bước ra bị sợ đến luống cuống, căng cổ họng: “Người đâu, người đâu, đánh người rồi!”
Một vài bác sĩ cũng đi đến ngăn lại, Hứa Tình Thâm thấy một người khác bước ra, đối phương tháo khẩu trang, sau khi nhìn thấy Hứa Tình Thâm vội vàng kéo cô lại nói: “Phẫu thuật thất bại, vừa hạ dao, đã xuất huyết rất nhiều, không thể cứu, đây không phải là đem mạng sống của bệnh nhân ra bỡn cợt hay sao?”
Hứa Tình Thâm chứng kiến hiện trường hỏng bét, rất nhanh, bảo vệ của bệnh viện đến, vất vả lắm mới tách người ra được.
Người nhà của bệnh nhân không ngừng kích động, tuyên bố muốn tìm người giết chết chủ nhiệm Chủ, còn nói phải khiến cho nhà ông ấy không được yên ổn.
Đối với phía bên Thụy Tân, ngược lại người nhà không hề có hành động gì quá trớn, nghe đâu chủ nhiệm Chu là do bọn họ tự tìm đến, cộng thêm mời bên ngoài, ban đầu nếu không phải vì chủ nhiệm Chu nói không thành vấn đề, cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này.
Qua vài ngày sau, chuyện này mới dần dần lắng xuống.
Hứa Tình Thâm vẫn theo thường lệ đi làm, cô ngồi trong phòng mạch, vừa tiễn một bệnh nhân, cô vẫn chưa ngước đầu lên: “Người tiếp theo.”
Trong máy tính có tên họ của đối phương, Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng bước chân, sau đó nhìn lên màn hình, ngón tay đặt bên trên nhấn xuống một cái: “Vương Tam Hoa?”
Ghế tựa bị người khác kéo ra, Hứa Tình Thâm không nghe được lời nói của đối phương, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, khi nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông, nếu nói không hoảng sợ, là không thể. Cô mạnh mẽ trấn áp tỏ ra bình tĩnh, nâng mắt lên nhìn về phía cửa, Lão Bạch đã khép kín cửa phòng mạch, đang đứng bất động ở đó.
Hứa Tình Thâm siết chặt cây bút ký tên trong tay, vẻ mặt lạnh băng, dời mắt xuống khuôn mặt Tưởng Viễn Chu: “Anh là tên Vương Tam Hoa?”
“Không phải.”
“Vậy xin mời ra ngoài.”
Tưởng Viễn Chu đặt sổ khám bệnh của mình lên bàn: “Tôi cũng đến khám bệnh.”
“Tôi không nhận người chen ngang, xin mời đi xếp hàng.”
“Tôi mua số của người kia, cô ta đã đi xếp hàng lại rồi.”
Thật đúng là Hứa Tình Thâm chưa từng nghe qua điều gì như thế, cô kéo căng mặt: “Xin lỗi, Thụy Tân không có quy định như vậy.”
“Quy định là quy định, cô Hứa phải học biến báo.”
Hứa Tình Thâm quan sát cuộc chiến giữa hai người, nếu muốn bảo bọn họ ngoan ngoan rời đi, xem ra là không thể.
Cô vươn tay cầm lấy sổ khám bệnh của Tưởng Viễn Chu: “Được rồi, bây giờ anh bắt đầu là Vương Tam Hoa.”
“Tự nhiên.”
“Khó chịu chỗ nào?”
“Đau tim.”
Hứa Tình Thâm ngước mặt lên, hung hăng trừng mắt với anh.
Danh sách chương