Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra đi xuống, tên mập thấy thế, muốn mở cửa đuổi theo.

Tưởng Viễn Chu thấy vậy, giơ chân lên đá một cú vào cánh cửa xe mới mở ra được một nửa, tên mập bị bắn ngược trở lại, nhất thời bị mắc kẹt trong ghế lái không thoát ra được.

Người đàn ông quay lại xe của mình, Hứa Tình Thâm vẫn còn do dự, Tưởng Viễn Chu đặt tay phải trên mui xe.

“Không phải là bị người nhà đuổi ra ngoài sao? Còn ngẩn ngơ suy nghĩ gì nữa, còn muốn họ tống cổ ra khỏi cửa mới chịu có đúng không?”

Hứa Tình Thâm mở cửa xe ngồi vào chỗ ghế phụ, Tưởng Viễn Chu lái xe đi được một đoạn, càng nghĩ càng thấy buồn cười.

“Tên mập vừa rồi là đối tượng hẹn hò của em sao?”

“Không phải!” Hứa Tình Thâm quay mặt ra ngoài cửa sổ.

“Có một căn hộ đã sửa sang sạch sẽ, còn có giường nằm thoải mái…”

Trong đầu Tưởng Viễn Chu nghĩ tới một cảnh tượng, anh vốn dĩ cũng không phải người có suy nghĩ thuần khiết.

“Nhưng mà không biết cái giường kia có đủ để một mình hắn lă qua lăn lại hay không?”

“Anh Tưởng, anh suy nghĩ quá nhiều rồi.” Hứa Tình Thâm ngắt lời anh. “Tôi không cần xe và căn hộ.”

“Vậy em muốn gì?”

Cô quay đầu đi. “Tôi muốn khám bệnh.”

Ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ gõ gõ trên vô lăng. “Làm bác sĩ cũng không mấy người kiếm được nhiều tiền.”

“Có thể anh đã từng nghe, rất nhiều người muốn làm bác sĩ là muốn cứu người. Tôi ấy à, tôi…”

Tưởng Viễn Chu cười lạnh. “Em học y, là vì Phương Thành sao?”

Hứa Tình Thâm trợn tròn mắt, không che giấu được nét ngạc nhiên trên gương mặt, nhưng cô lại không thừa nhận.

“Không liên quan tới anh ta.”

“Ngày mai, tôi sẽ nói chủ nhiệm Chu sắp xếp cho em một bệnh nhân. Nếu như có em thể chẩn đoán chính xác đồng thời điều trị, tôi sẽ sắp xếp cho em khám bệnh.”

“Được!”

Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, khẽ nhếch môi.

“Tên mập kia vẫn còn chưa hết hy vọng, đang đuổi theo.”

Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe BMW theo sát phía sau.

“Đối xử với em không tệ, biết em không có nhà để về, đuổi theo muốn đón em về.”

“Tưởng tiên sinh, anh nói những lời này không cảm thấy buồn nôn sao?”

Ánh mắt của tên mập khi nãy nhìn Hứa Tình Thâm, giống như hận không thể đè cô ra ngay tại đó vậy, một người tinh ý như Tưởng Viễn Chu còn không phát hiện ra? Người đàn ông thu hồi ánh nhìn. “Tại sao lại bị đuổi ra ngoài?”

“Người nhà đến.” Hứa Tình Thâm hờ hững nói.

Tưởng Viễn Chu lái xe lên đường cao tốc, ngay lập tức tăng tốc độ.

“Tôi có thể thu xếp cho em một chỗ ở.”

Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười. “Tưởng tiên sinh, anh đừng nói đùa nữa có được không?”

“Vậy em vẫn muốn ở đó? Không phải bà mẹ kế kia đã moi sạch tiền của em rồi sao?”

Hứa Tình Thâm hạ thấp cửa sổ xe xuống một chút.

“Tôi còn có bạn bè.”

Đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ của Tưởng Viễn Chu hiện lên một nụ cười lạnh nhạt.

“Tại sao em phải né tránh như vậy? Khi ấy, giữa tôi và em không tồn tại việc cưỡng ép, có một số việc nếu em không thích, không ai ép em cả.”

Đây cũng là nguyên tắc của Tưởng Viễn Chu, một nhân vật vượt trội như anh, từ trước tới nay chưa bao giờ dồn ép nguời khác.

“Tưởng tiên sinh, tới đường giao nhau ở phía trước thì cho tôi xuống đi, bạn tôi ở đó.”

Tưởng Viễn Chu không trả lời, xe chạy đến nơi, anh cho xe dừng ở ven đường, Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra.

“Cảm ơn.”

Cô thấy chiếc xe của Tưởng Viễn Chu đi càng lúc càng xa dần, Hứa Tình Thâm lấy điện thoại di động ra tìm kiếm thông tin.

Ở nhờ nhà bạn một hai ngày thì đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng nếu như một tháng hai tháng thì sao?

Hứa Tình Thâm đứng ở con đường giữa dòng người qua lại, một lần nữa cảm giác mình nhỏ bé bất lực như thế.

Ngày hôm sau.

Hứa Tình Thâm mặc trang phục gòn gàng đi tới bệnh viện, bệnh nhân sắp xếp cho cô nằm ở bên trong phòng bệnh VIP.

Cô đẩy cửa đi vào, chợt nghe thấy một tiếng khóc huyên náo của một cậu bé truyền đến từ bên trong.

“Con muốn về nhà, con không muốn ở đây, cho con về nhà.”

Một cặp cha mẹ trẻ tuổi đứng trông ở trước giường, người mẹ ăn mặc trang phục thời thượng cúi xuống dỗ dành: “Bảo bối ngoan, bác sĩ sẽ tới ngay lập tức, không nên nháo.”

“Con không muốn ở đây, cho con về nhà…”

Hứa Tình Thâm đi tới, dáng vẻ cậu bé cùng lắm là chỉ khoảng bảy tuổi, lúc này đang nằm lăn lộn trên giường, bà Tống thấy cô đến, vội vàng đè vai con trai lại.

“Con xem, bác sĩ tới rồi.”

Hứa Tình Thâm cúi người, lại gần cậu bé mỉm cười hỏi: “Nói cho cô biết, khó chịu ở đâu?”

“Sáng sớm đã kêu đau người rồi, cô mau xem đi.”

Hứa Tình Thâm nén lại cơn bực dọc, bàn tay cô khẽ đặt trên bụng cậu bé.

“Chỗ này có đau không?”

“Đau nhức, đau đau đau!” Cậu bé hét lên một tiếng.

Hứa Tình Thâm ấn nắn mấy chỗ trên người, cậu bé càng lúc càng hét to lên như điên, bà Tống thấy vậy không chịu nổi, ra sức kéo Hứa Tình Thâm sang bên cạnh.

“Cô có thể khám bệnh được hay không đấy? Một bệnh mà cô ấn thành ra thêm bệnh nữa, cô còn trẻ như vậy, có thể có kinh nghiệm sao? Tôi phải thay đổi người có chuyên môn.”

“Bà đừng vội, trước tiên tôi phải kiểm tra cho cháu đã…”

“Nếu như kiểm tra được, cô vẫn không thể tìm ra đúng bệnh mà kê đơn, cô chờ xem.”

Những người nằm trong phòng bệnh VIP, đa phần tính khí chẳng dễ chịu chút nào nên Hứa Tình Thâm cũng không suy nghĩ nhiều.

Vừa tự đi lấy kết quả kiểm tra xong, Hứa Tình Thâm nhìn kết quả, sắc mặt hơi trầm xuống.

Cô phán đoán không sai, nếu kết quả này không có gì bất thường thì chính là thằng nhóc kia không có bệnh gì cả.



Bên trong phòng bệnh VIP.

Người đàn ông canh giữ ở cửa nhìn xung quanh bên ngoài, cậu bé đang ngồi ăn đồ ăn vặt mang theo, một tay kia chơi điện thoại di động.

Bên cạnh, bà Tống đang cầm bánh kem đút cho nó, một bên tay còn đang cầm điện thoại nói chuyện.

“Cô Vạn, cô yên tâm đi, có chút chuyện nhỏ này đương nhiên là tôi phải giúp rồi”.

“Đúng đúng, con tôi thông minh, vừa rồi tôi còn tưởng nó bị đau thật nữa cơ!”

“Mau…” Người đàn ông đứng ở ngoài cửa đột nhiên kêu lên.

“Tưởng, Tưởng Viễn Chu… Em họ bà tới!”

Bà Tống vội vàng cúp điện thoại, Tưởng Viễn Chu đi tới cửa rất nhanh, người đàn ông mở cửa ra, cung kính chào hỏi, xưng hô lại cũng là Tưởng tiên sinh.

Tưởng Viễn Chu đi vào phòng bệnh, bà Tống sớm đã giấu đồ ăn vặt trong tay con trai đi.

“Ai da, Viễn Chu tới hả.”

Tưởng Viễn Chu đi tới trước giường, biểu hiện cũng không có gì là thân thiết, vì bà Tống này là họ hàng thân thích tới đời thứ tám rồi, bình thường có chút bệnh hắt hơi sổ mũi thôi cũng hận không thể kéo cả nhà tới Tinh Cảng.

“Lần này thì thế nào?”

“Oh, sáng sớm Chíp Bông nói thấy trong bụng khó chịu, làm chị lo lắng quá.”

Hứa Tình Thâm đoán có gì đó không đúng, bệnh nhân nhất định là do Tưởng Viễn Chu sắp xếp, không có bệnh lại giả bệnh, chẳng qua là để cho cô không chẩn đoán chính xác.

Hứa Tình Thâm mở cửa phòng bệnh đi vào, đúng lúc gặp Tưởng Viễn Chu, suy nghĩ trong lòng càng được chứng minh là đúng.

“Thế nào? Kiểm tra thấy vì sao con trai tôi không thoải mái rồi sao?” Bà Tống cao giọng hỏi một câu.

Lúc này, một y tá đang đẩy chiếc xe trị liệu tiến vào, Hứa Tình Thâm đi tới, cầm lấy một chiếc ống tiêm to.

“Nhanh lên, tiêm mũi này xong còn phải đi tới phòng phẫu thuật.”

“Cô điên rồi sao?” Bà Tống thét chói tai.

Hứa Tình Thâm nhún vai.

“Dị vật trong bụng con trai bà quá dài, phải lấy ra mới được. Được rồi, trước khi vào phòng phẫu thuật phải lấy 6 ml máu đã.”

“Oa ——”Thằng bé trên giường bệnh khóc ré lên. “Con không muốn!”

Tưởng Viễn Chu đứng cạnh cửa sổ cũng nở nụ cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện