Trong lòng bà Mục, tai nạn xe cộ kia chính là cái hố bà vĩnh viễn không qua được.
Bà thương tâm muốn chết, cũng từng nghĩ tới chuyện đi theo Mục Triều Dương, chỉ là ý niệm như vậy vừa dâng lên thì đã bị bà Mục chặt đứt.
Khi đó, Mục Kính Sâm vẫn chưa thành thân, nhà họ Mục vô hậu, nếu bà đi như vậy, không làm ai thất vọng được ư? Bà Mục nắm nắm tay, cảm thấy ngực nghẹn lại vô cùng, bà giơ tay không ngừng đấm đánh vào ngực mình. Cái loại đau khổ và bi phẫn này phát tiết không ra, tất cả đều chặn trong lòng bà, bà không ngừng đấm đánh, một chút, một chút, lực ở tay càng lúc càng mạnh.
Bà Lăng thấy thế, vội vàng kéo cánh tay bà.
“Thông gia, bà làm khổ mình như vậy làm gì vậy?”
Bà Mục nói không nên lời nào, cả người đắm chìm trong nỗi bi thương rất lớn.
Phó Lưu Âm không biết làm sao mà nhìn về phía mấy người. Cô muốn thuyết phục bản thân, rằng mình chỉ nghe lầm thôi; thế nhưng ánh mắt Lăng Thời Ngâm và bà Lăng nhìn về phía cô, từng tia nhìn đó chăm chú hận không thể rút gân, lột da cô. Lăng Thời Ngâm quả quyết sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô ta đẩy xe lăn tới, giận dữ hét với Phó Lưu Âm: “Phó Lưu Âm, cô nghe thấy chưa? Anh cô đã hại chết anh tôi, hại Thành Quân, hắn thế mà còn hại chết ba! Những việc này, chẳng lẽ cô thật sự hoàn toàn không biết gì cả sao? Dù cho không rõ thế nào, cô còn có thể tiếp tục ở lại nhà họ Mục sao? Ba là bị các người hại chết!”
Bà Mục cuối cùng kêu ra tiếng, một hơi mắc trong cổ họng thật vất vả mới đi xuống, chỉ là bà không nói gì, lại cong lưng khóc rống lên.
Bà đấm ngực mình, âm thanh từ trong cổ họng chui ra, loại cực kỳ bi ai và bi thương này, Phó Lưu Âm không tìm được ngôn ngữ để có thể hình dung.
Bà Lăng ở bên cạnh không ngừng an ủi: “Thông gia, việc đã đến nước này, bà cũng nghĩ thoáng chút, sức khỏe của mình quan trọng nha.”
Phó Lưu Âm nói không nên lời một câu khuyên giải an ủi, cô tựa hồ cũng không có tư cách này. Hốc mắt cô hồng hồng, tiếng nghẹn ngào bị cô đè trong cổ họng. Lăng Thời Ngâm đang không ngừng mà chỉ trích cô, đếm hết hành vi phạm tội của Phó Kinh Sênh.
“Thông gia, nếu không gọi Thành Quân và Kính Sâm về đi, bọn nó nên biết...”
“Không, nói không chừng bọn nó đã biết rồi.” Bà Lăng lầm bầm lầu bầu, nói một mình.
Phó Lưu Âm đột nhiên nghĩ tới sự khác thường của Mục Kính Sâm, nghĩ tới câu anh đã nói bên tai cô.
Đúng vậy, có lẽ... Mục Kính Sâm đã sớm biết rồi?
Bà Mục buông tay xuống, ánh mắt ngẩng lên thì nhìn chằm chằm về phía Phó Lưu Âm, những bóng hình mắt bà trông ra rách thành từng mảnh. Phó Lưu Âm không ngừng lắc đầu.
“Mẹ, con thật sự không biết, con cái gì cũng không biết.”
“Âm Âm, con nói một chút... Con cảm thấy anh con có thể làm ra loại chuyện này không?” Ánh mắt bà Mục thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cô.
Phó Lưu Âm lại không cách nào nói giúp cho Phó Kinh Sênh một lời. Cô muốn trái lương tâm mà nói một câu, nói anh mình không làm, nhưng ai sẽ tin chứ? Cả chính cô cũng không tin mà. Đôi mắt cô chua xót vô cùng, nước mắt treo ở hốc mắt.
Bà Mục đột nhiên đứng lên, Lăng Thời Ngâm ở bên cạnh lên tiếng thúc giục: “Mẹ, mẹ còn giữ nó ở nhà họ Mục làm gì vậy? Đuổi cô ta đi đi!”
Phó Lưu Âm túm lấy góc áo của mình, ngẩng đầu nhìn bà Mục.
Cô hiển nhiên bị đả kích không nhỏ, cả người lung lay sắp đổ. Ánh mắt bà Mục nhìn Phó Lưu Âm cũng thay đổi, nhưng bà cũng không như Lăng Thời Ngâm nói mà có phản ứng quá khích gì với Phó Lưu Âm.
“Tôi ra ngoài một chuyến.”
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Bà Mục xoay người đi ra ngoài. “Mẹ muốn đích thân đi hỏi một chút cho rõ ràng. Mẹ muốn tận mắt nghe thấy mới có thể quyết định.”
Lăng Thời Ngâm cười lạnh, sao, đây là không tin mẹ con cô ta sao? Bà Mục lại rất cẩn thận, còn sợ bà Lăng mang tin tức giả tới, chỉ là lần này ông trời không giúp được Phó Lưu Âm, đó chính là chân tướng sự thật, ai cũng không đổi được.
“Mẹ, mẹ mau đi cùng đi, con sợ bà ấy như vậy sẽ xảy ra chuyện đó!”
“Được.” Bà Lăng đáp ứng, đuổi theo.
Phó Lưu Âm nhìn về phía cửa, hình bóng bà Mục rất nhanh đã biến mất khỏi mắt, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai người cô và Lăng Thời Ngâm.
“Phó Lưu Âm, muốn gọi Thành Quân và Lão Nhị về hết không?”
Nước mắt ở khóe mắt cô không chịu sự khống chế mà chảy xuống, khi lướt qua khuôn mặt, trên mặt một mảng lạnh lẽo.
“Lăng Thời Ngâm, đây là thật vậy ư?”
“Cô nói đi?”
Phó Lưu Âm dĩ nhiên hy vọng là giả, cô hy vọng là người khác hãm hại. Cô khẽ lắc đầu: “Tôi không tin.”
“Ha ha ha!!!” Lăng Thời Ngâm nhịn không được cười ra tiếng. “Vừa rồi trước mặt mẹ, sao cô không nói cô không tin?”
Phó Lưu Âm muốn đứng dậy; thấy thế, Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn đến trước mặt cô, chặn đường cô đi.
“Hiện tại, dù Lão Nhị đã biết cũng vô dụng, mối thù giết cha, Phó Lưu Âm... Cô đừng quá ngây thơ, dù người không phải cô giết, nhưng lại là anh cô hại chết, sau này cô còn có thể bình yên mà nằm bên cạnh Lão Nhị sao?”
“Đây là chuyện của tôi với anh ấy, không quan hệ tới cô!”
“Cô nghĩ quá đơn giản. Đây là chuyện của cô với toàn bộ nhà họ Mục, xác định chuyện này xong mẹ sẽ hận cô thấu xương, sẽ không bao giờ muốn nhìn cô một cái!”
Cánh môi Phó Lưu Âm run rẩy, đôi mắt bị nụ cười cong lên ở khóe miệng Lăng Thời Ngâm đâm vào đau.
“Tôi dám cam đoan, cuối cùng cô sẽ không ở nổi nhà họ Mục nữa.”
“Dù tôi không ở tiếp, nhưng cô thì có thể được cái gì chứ?”
Tầm mắt Lăng Thời Ngâm rơi xuống trên mặt cô, cô ta hôm nay đã quét sạch khói mù của ngày xưa, cô ta cười cười nói: “Phó Lưu Âm, nếu không phải Mục Kính Sâm vẫn luôn che chở cô, cô có thể bình yên vô sự cho tới hôm nay sao? Anh tôi chết, tôi một phút đồng hồ cũng không có quên. Anh cô ngồi tù, hắn có thể hoàn lại được gì chứ? Thứ tôi muốn chính là cô đền mạng!”
Phó Lưu Âm cắn chặt khớp hàm.
“Nếu cô có chứng cứ chứng minh tôi có tội thì tôi không có lời nào để nói.”
“Đừng nói đôi co này nọ với tôi! A, pháp luật có thể làm người ta lấy mệnh đền mạng sao?”
Phó Lưu Âm càng nghe càng khó chịu.
“Lăng Thời Ngâm, cô tránh ra.”
“Muốn viện binh phải không?”
Đôi tay Phó Lưu Âm ôm mặt, cô không có tinh lực để ầm ĩ ở đây với Lăng Thời Ngâm, cô cảm thấy cả người đã bị đào rỗng một nửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô đã ngóng trông Mục Kính Sâm có thể trở về sớm một chút, lại hy vọng anh đừng trở về.
—
Thiệu Vân Cảnh và mấy tên khác đã bị giao cho cảnh sát, như vậy cũng có nghĩa là, chuyện này ắt không giấu được.
Mục Kính Sâm ngồi trên ghế đá ở bãi đất trống của sân huấn luyện, Mục Thành Quân cũng ở đó.
Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, anh lấy di động ra, vừa nhìn màn hình hiển thị, thần sắc Mục Kính Sâm có chút mất tự nhiên.
“Ai gọi?” Mục Thành Quân hỏi.
“Mẹ.”
“Nhận đi.”
Mục Kính Sâm dán di động vào bên tai.
“Mẹ.”
Bên trong truyền đến tiếng nghẹn ngào của bà Mục: “Kính Sâm, chuyện này con biết rồi sao?”
Mục Kính Sâm cụp mắt.
“Mẹ, mẹ không có ở nhà sao?”
“Mẹ hỏi con, chuyện này con với anh con đều đã biết sao?”
Bàn tay Mục Kính Sâm nắm thành quyền, nắm tay rắn chắc chống vào trán mình.
“Mẹ, sao mẹ lại biết?”
“Xem ra là sự thật rồi.”
“Mẹ, mẹ không ở nhà sao?”
“Mẹ mới từ nhà cha nuôi con ra, mẹ tới hỏi ông ấy một câu...”
Trái tim Mục Kính Sâm nháy mắt như bị dao cắt.
“Mẹ, có người ở cạnh mẹ không? Mẹ đừng đi lung tung, giờ con tới đón mẹ liền.”
“Không cần.” Giọng Bà Mục run rẩy vô cùng, tiếng hít thở thấp thấp chui sâu vào trong màng tai Mục Kính Sâm. “Ba con, thật sự là bị tên Phó Kinh Sênh kia hại chết?”
“Mẹ, mẹ đừng hỏi, mẹ cứ ở yên ở đó đi, con tới đón...”
Sắc mặt Mục Thành Quân cũng khó coi. Chợt hắn nghe thấy bà Mục giương cao âm điệu, tràng giọng chất vấn bi phẫn kia, cả hắn cũng có thể nghe được rành mạch.
“Nếu Phó Kinh Sênh hại chết ba con, tại sao còn muốn cưới em gái nó? Ba con thây cốt còn chưa lạnh con đã nhận Phó Lưu Âm vào nhà, con nói ông ấy làm thế nào có thể nhắm mắt?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mục Kính Sâm phủ kín một tầng âm u lạnh lẽo. Hiện tại, giải thích gì cũng vô lực, bà Mục hẳn rõ anh cũng mới biết chuyện này, lúc anh và Phó Lưu Âm kết hôn, căn bản không biết cái chết của Mục Triều Dương có quan hệ với Phó Kinh Sênh. Nhưng đối mặt với chất vấn của bà Mục, Mục Kính Sâm lại ngay một chữ phản bác cũng nói không nên lời. Bà Mục ngoại trừ có thể phát tiết với bọn họ ra, bà còn có thể làm gì đây? Mục Thành Quân đứng dậy, muốn đi đón bà Mục về nhà.
“Mẹ, trước hết mẹ đừng kích động, con tới liền giờ...”
Bà Mục ngắt lời Mục Kính Sâm, nói: “Không cần tới đón mẹ, bây giờ mẹ về ngay, mẹ muốn đi hỏi Phó Lưu Âm coi nó tính bồi thường một mạng người nhà họ Mục ta thế nào?”
“Mẹ!” Mục Kính Sâm đứng dậy, đi theo Mục Thành Quân bước nhanh ra ngoài. “Mẹ bình tĩnh một chút, chuyện này không quan hệ tới Âm Âm, cô ấy cũng vô tội.”
“Con thế mà có thể nói ra được hai chữ ‘vô tội ‘?”
Bà Mục cúp điện thoại. Vẻ mặt Mục Kính Sâm liền đông cứng, chỉ có thể bước nhanh hơn.
Phó Lưu Âm vẫn luôn ngồi trong phòng khách Mục gia. Cô cũng không biết phải đi đâu, Lăng Thời Ngâm chắn xe lăn trước mặt cô, nhìn cô như thể nhìn giặc.
Mục Kính Sâm không dám chậm trễ, đạp chân ga tăng tốc, lái xe ra khỏi sân huấn luyện. Anh hy vọng có thể đuổi kịp bà Mục, về nhà trước, nếu như vậy, ít nhất anh còn có thể...
Người đàn ông nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên có loạt cảm gíac co rút đau đớn, trong đầu anh rất loạn, cũng không biết phải đối diện với một màn kia thế nào.
Lúc bà Mục từ trên xe xuống, đầu váng mắt hoa, cả người tựa như đứng không nỗi. Bà Lăng vội đỡ lấy bà.
“Thông gia, bà cẩn thận nha.”
“Tôi không sao.” Bà rút cánh tay ra, bước nhanh vào trong.
Lúc xe của Mục Kính Sâm tiến vào Mục gia, nhìn thấy xe bà Mục đã về rồi, anh với Mục Thành Quân vội vàng đi vào nhà.
Phó Lưu Âm nghe được có tiếng bước chân từ cửa truyền đến, cô ngẩng đầu lên, thấy bà Mục và bà Lăng đã đi tới rồi.
Mặt cô tràn đầy khẩn trương. Lăng Thời Ngâm lui ra sau mấy bước chân, bà Mục đứng trước mặt Phó Lưu Âm, trên khuôn mặt không hề có huyết sắc, ngón tay bà run rẩy mà chỉ vào Phó Lưu Âm.
“Nhà cô không có tiền, không có quyền thế, có thể có cuộc sống như vậy, chẳng lẽ cô không nghi ngờ sao?”
“Con...” Phó Lưu Âm biết, hiện tại dù cô nói thế nào thì vài câu giải thích kia cũng không có sức thuyết phục.
“Anh con rất thông minh, trước đây con chưa từng nghi ngờ anh ấy.”
“Đúng vậy, rất thông minh! Thông minh tới nỗi thay người mưu tài sát hại tính mạng!” Bà Mục bi thương muốn chết. “Tôi hỏi cô, Triều Dương với các người có thù gì? Là thâm cừu đại hận gì mà một hai phải làm ông ấy chết thảm như vậy?”
Loại chỉ trích này đối với Phó Lưu Âm mà nói, không có chút nào công bằng, cô cũng không có khả năng cho bà Mục một đáp án vừa lòng.
“Cô nói đi!” Bà Mục lúc này phẫn nộ, chỉ có thể nhằm vào một mình Phó Lưu Âm.
Phó Kinh Sênh ở trên đời này chỉ có đứa em gái ruột này, nếu không phát tiết trên người Phó Lưu Âm thì bà còn đi tìm ai được chứ?
“Đúng, hai anh em các người thật sự quá ác.” Bà Lăng ở bên cạnh thêm lửa, bà ta nức nở nói: “Nghĩ lại con trai ta, còn trẻ như thế mà! Tôi còn chưa nhìn nó cưới vợ sinh con mà, cứ như vậy bị anh cô hại chết...”
Phó Lưu Âm cuộn tròn trên sô pha; bà Lăng thấy thế, giơ tay xách cổ áo cô, xách người cô lên.
“Cô gả vào nhà họ Mục cũng là có mục đích riêng đúng không? Sau khi anh trai bị bắt đi, chắc chắn cô cần một chỗ bảo vệ cô!”
“Thật là bi ai mà!” Lăng Thời Ngâm tiếp lời. “Phó Lưu Âm, cô muốn tìm chỗ dựa cho nên tìm tới nhà họ Mục. Nhưng cô không ngờ tới đúng không, ba chính là bị anh cô hại chết.”
Sắc mặt Bà Mục thống khổ, cảm xúc cũng tới điểm sụp đổ mất rồi. Hai anh em nhà họ Mục đi tới chỗ huyền quan, bà Mục lập tức giơ tay xô Phó Lưu Âm.
“Lại còn là ngoài ý muốn. Nếu là tai nạn, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận, tại sao lại như vậy?”
“Mẹ!” Mục Kính Sâm ở cách đó không xa kêu lên.
Bàn tay bà Mục vung ra. Phó Lưu Âm nghe được một âm thanh lanh lảnh truyền tới lỗ tai, trong nháy mắt tai cô có tiếng ong ong. Tay cô theo bản năng sờ bên trái mặt mình, sau đó mới cảm giác được đau, đau rát.
Bà Mục quăng một cái tát xong, cả người không còn sức lực, hai chân mềm nhũn, tê liệt mà ngã xuống đất.
Bà Lăng vội muốn nâng bà đứng dậy.
“Thông gia, bà làm sao vậy? Bà đừng làm tôi sợ nha.”
Người đàn ông bước nhanh vào phòng khách, ánh mắt anh nhìn về phía Phó Lưu Âm, thấy cô ngơ ngẩn ngã ngồi xuống sô pha, cô đang che mặt mình, mắt xuất thần mà nhìn về trước.
Mục Kính Sâm cố nén khó chịu, anh ngồi xổm người xuống, hai tay nắm bả vai bà Mục.
“Mẹ.”
Bà Mục thê lương khóc ra thành tiếng: “Triều Dương, Triều Dương!”
Phó Lưu Âm vừa nghe, nước mắt cũng không nhịn được. Mục Thành Quân liếc nhìn cô một cái, ngón tay hắn động đậy, tầm mắt sau đó quét về phía Lăng Thời Ngâm.
Mục Kính Sâm kéo bà Mục từ trên mặt đất dậy, để bà ngồi xuống sô pha. Bà Mục đầu dựa vào vai Mục Kính Sâm, không ngừng nức nở.
“Thành Quân!”
Lăng Thời Ngâm vội nói với Mục Thành Quân: “Ba không phải chết vì tai nạn xe cộ, ông là bị Phó Kinh Sênh hại chết!”
Ánh mắt Mục Thành Quân lạnh thấu xương quét qua Lăng Thời Ngâm tuy sợ hãi, nhưng vào lúc thế này, vất vả lắm mới lên được đốm lửa này, không nên tắt đi như vậy được.
“Là nhà họ Thiệu. Nhà họ Thiệu thông qua Phó Kinh Sênh muốn mạng của ba, huhuhu!!!” Lăng Thời Ngâm đau khóc thành tiếng. “Trong mắt những kẻ đó, một mạng người không đáng giá như thế sao?”
Bà Mục càng thêm thương tâm, đắm chìm trong nỗi đau khỗ rất lớn, khó có thể tự kềm chế.
“Đủ rồi.” Mục Kính Sâm lạnh lùng lên tiếng.
“Lão Nhị, câu ‘đủ rồi’ của cậu là có ý gì?” Lăng Thời Ngâm hỏi thẳng.
Mục Thành Quân nhìn về phía bà Lăng bên cạnh.
“Sao bà lại tới đây?”
“Thành Quân, chuyện của nhà họ Thiệu, các cậu đâu phải không biết đúng không? Mẹ vừa nghe được tin tức, đương nhiên muốn tới nói cho thông gia một tiếng.”
Bà Lăng cảm thấy cũng không có gì cần phải giấu giếm, Mục Thành Quân thông minh như vậy, vừa thấy bà ta đứng ở đây là sẽ có thể đoán được chân tướng sự việc.
Chỉ là lần này bà Lăng không có một chút sợ hãi, bởi vì chuyện này không phải bà ta mưu hại, đây là sự thật, ai bảo Phó Lưu Âm mạng không tốt, lại có người anh như vậy?
“Thành Quân, chúng ta vẫn cứ tưởng ba chết là do tai nạn, nghe kết quả thế này, tất cả mọi người đều rất khó mà tiếp thu được...”
“Câm miệng.” Mục Thành Quân hung hăng ngắt lời bà ta nói.
Hắn đi vào bếp, rót một ly nước ra. Thấy bộ dạng này của bà Mục, trong lòng Mục Thành Quân khó chịu không thôi. Hắn ngồi xuống cạnh bà Mục, kéo bàn tay bà lại. Hắn nhét ly nước vào tay bà Mục.
“Mẹ, uống nước.”
Ngón tay bà Mục thu lại, nước ấm xuyên thấu ly thủy tinh truyền tới lòng bàn tay bà.
Ánh mắt bà hơi dời về phía ly nước kia, nhìn thấy nước trong đang sóng sánh bên mép ly, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn ra. Bà Mục nghĩ đến Mục Triều Dương thỉnh thoảng cũng sẽ rót nước cho mình. Hiện tại cứ chuyện gì là bà cũng có thể liên tưởng đến Mục Triều Dương, người đã qua đời.
Bà đột nhiên đứng dậy, động tác kế tiếp của bà thoáng qua mắt Mục Kính Sâm, anh vừa định giơ tay ngăn lại nhưng đã không kịp rồi, ly nước kia toàn bộ bị hắt vào mặt Phó Lưu Âm.
“Mẹ!” Mục Kính Sâm đứng dậy. “Mẹ làm gì vậy?”
Phó Lưu Âm nhắm chặt mi mắt, sau khi cảm giác hít thở không thông qua đi, nước theo khuôn mặt nhỏ của cô chảy xuống, cổ khẩu cũng ướt một mảng lớn.
Trên khuôn mặt Lăng Thời Ngâm che giấu ý cười, nói thật, cô ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ chật vật như vậy của Phó Lưu Âm, hơn nữa còn là trước mặt mình, cô ta thật sự là xem trăm lần cũng chẳng chán à nha.
Bà Mục nhìn về Mục Kính Sâm bên cạnh.
“Chẳng lẽ đến lúc này con còn muốn thiên vị nó sao?”
“Mẹ, Phó Kinh Sênh là Phó Kinh Sênh, Âm Âm cô ấy...”
“Nó thế nào?” Bà Mục hỏi lại. “Con cũng không nói được đúng không? Nó là em ruột hắn, những lời này con nói không nên lời sao?”
“Những việc đó đều là Phó Kinh Sênh làm.”
“Kính Sâm, lúc ba con được đưa về nhà, con với anh con cũng đều thấy. Hiện tại các con nói cho mẹ biết, đây không phải tai nạn, các con có nhìn thấy lúc ấy quần áo trên người ông ấy bị máu nhuốm đỏ không? Khắp cả cái áo sơ mi, trên mặt tất cả toàn là máu...” Trái tim bà Mục đau đến gần như muốn vỡ vụn, bà đấm đấm vào ngực. “Bộ quần áo dính máu đó, mẹ đã lén các con giữ lại. Kính Sâm, có lẽ con đã quên rất nhiều rồi đúng không? Muốn mẹ lấy bộ quần áo kia ra cho con xem thử không?”
Mí mắt Mục Kính Sâm giật vài cái. Lời bà Mục nói, từng câu từng chữ, như mang theo gai cứng đấm mạnh vào trái tim anh. Trái tim kia, bị đâm đến huyết nhục lẫn lộn, đau đớn khó nhịn.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy.” Mục Thành Quân tay ôm lấy bả vai bà Mục. “Chuyện của ba, chúng con quả thật đã biết, chỉ là sợ mẹ mà biết sẽ chịu không nổi.”
“Kính Sâm, người phụ nữ này không thể làm con dâu nhà họ Mục chúng ta, đuổi nó đi đi thôi.”
Cả mặt Phó Lưu Âm bị hắt, lạnh đến run run hết. Cô như thể là tội nhân tội ác tày trời tội, bị đóng đinh lại đây, nói không nên lời cũng phản kháng không được, chỉ có thể tùy ý cho người khác tuyên án. Hai mắt cô đỏ bừng, ánh mắt không hề chớp mà nhìn Mục Kính Sâm chằm chằm. Lời của người khác, cô có thể không để bụng, nhưng mà cô không thể không để bụng lời của Mục Kính Sâm. Phó Lưu Âm mạnh mẽ chịu đựng nhưng thân thể cũng đã bán đứng cô, cô không khỏi nức nở, khóc không ra tiếng, đôi mắt tô đầy vẻ lạnh băng, còn có một chút chờ đợi.
Người đàn ông thở sâu, không khỏi dời tầm mắt.
“Mẹ, con đưa mẹ về phòng trước, những chuyện còn lại sau đó lại nói.”
“Về phòng làm gì?” Bà Mục tay nắm cánh tay Mục Kính Sâm, bà dùng sức véo xuống. “Muốn mẹ và nó sống chung dưới một mái nhà, đây là con muốn mạng mẹ đó!”
“Mẹ!” Mục Kính Sâm đau khổ, phẫn nộ rất nhiều, nhưng chung quy không bỏ. Anh cũng rõ, chuyện Phó Kinh Sênh làm không nên liên lụy tới Phó Lưu Âm, nhưng có mấy người có thể làm được đây? Trong lòng anh giãy giụa vạn phần.
“Con dẫn cô ấy dọn ra ngoài, được chưa?”
“Con lặp lại lần nữa?”
Lăng Thời Ngâm cũng có chút giật mình, chẳng lẽ đây là thái độ của Mục Kính Sâm sao?
Dù khó, Mục Kính Sâm cũng đem những lời này nói tiếp: “Con dẫn cô ấy về sân huấn luyện trước, con không để cô ấy xuất hiện trước mặt mẹ.”
“Kính Sâm, con biết rõ mẹ muốn không phải như vậy, mẹ muốn nó rời khỏi con đó! Nếu có thể, mẹ còn muốn mạng nó!” Bà Mục nghiến răng nghiến lợi, đã không còn ôn nhu của ngày xưa chút nào.
Cuối cùng, khi nghe được những lời này, Phó Lưu Âm nhịn không được run hết cả người. Trên tóc cô còn vương những giọt nước, tầm mắt trông ra cũng mơ hồ.
Bà Mục đối với cô từ trước đến giờ ôn hòa, dù biết Phó Kinh Sênh đã từng làm tổn hại Mục Thành Quân nhưng cuối cùng bà vẫn không thể không chấp nhận cô.
Sau khi Phó Lưu Âm vào nhà họ Mục, bà Mục thật sự chưa từng bạc đãi cô, nhưng lần này không giống nhau, đó là một mạng người.
Đối mặt với sự cuồng loạn của bà Mục, Mục Kính Sâm buông lỏng tay ra, anh nhìn về phía Phó Lưu Âm đang ngồi, đột nhiên anh bước ra một bước, kéo tay cô muốn mang cô đi.
Bà Mục nhanh trước một bước, chắn trước mặt hai người.
“Con muốn mang nó đi đâu?”
“Mẹ,con đưa cô ấy ra khỏi nhà họ Mục.”
“Được, trước khi đi, để đơn ly hôn lại đã.”
Phó Lưu Âm nhịn không được mà run, ngẩng đầu nhìn bà Mục. Bà Mục thần sắc kiên định.
“Các con ly hôn trước.”
Bàn tay Mục Kính Sâm đang nắm tay cô chợt thu chặt lại. Cánh mũi Phó Lưu Âm chua xót không ngừng. Bà Mục tiếp tục nói: “Mẹ biết, con mang nó ra ngoài, muốn cho mẹ bình tĩnh một chút phải không? Kính Sâm, vô dụng, đây là cái hố cả đời cũng không qua được. Dù con giấu nó ở ngoài, giấu cả đời, nhưng cho tới khi mẹ chết, mẹ cũng sẽ không tha thứ cho nó.”
Đáy mắt người đàn ông hơi ảm đạm. Chuyện này, cũng không phải nói dăm ba câu là có thể qua đi, nó như một thanh kiếm sắc bén nhất, hiện giờ cứ đâm trong lòng bà Mục, rút đi là chết, không rút đi cũng nửa sống nửa chết. Trừ phi Phó Lưu Âm đi hoặc bỏ qua tất cả, như vậy mới có thể làm vết thương trong lòng bà và thanh kiếm đó trói buộc vào nhau, tạm thời bảo trụ lại cái mạng.
Trước kia Phó Lưu Âm đã rất nhiều lần suy nghĩ, đều là cô muốn bỏ đi, thời gian một năm của cô với Mục Kính Sâm còn chưa tới; chỉ là lúc cô muốn đi, Mục Kính Sâm không chịu thả. Hiện giờ, chính cô không muốn đi nữa rồi, lại không thể không gặp phải quẫn cảnh bị người ta hất ra khỏi nhà.
Phó Lưu Âm theo bản năng nắm lấy bàn tay Mục Kính Sâm.
Bà Mục không có ý tránh ra.
“Mẹ cũng sẽ không để nó cứ đi như vậy. Trước khi đi, trả lại một thân tự do cho con tôi, sau khi hai người ly hôn, nhà họ Mục và cô không còn quan hệ.”
Bàn tay hai người đan vào nhau, ánh mắt bà Mục càng lúc càng lạnh.
“Là tự hai người đi tới Cục Dân Chính, hay là chữ ký tôi cho người làm thay hai người nhé?”
“Mẹ, mẹ đừng như vậy.”
Lăng Thời Ngâm với bà Lăng ở bên cạnh nhìn, mắt vui sướng mà nhìn tai họa, giấu cũng giấu không được.
Đối với bọn họ mà nói, bọn họ vĩnh viễn cũng không quên cái chết thảm của Lăng Thận, chỉ cần Phó Lưu Âm ở trong nhà họ Mục ngày nào, thì họ không có xuống tay cơ hội ngày đó.
Hiện giờ, Phó Kinh Sênh có liên quan đến án mạng của Mục Triều Dương, Lăng Thời Ngâm dù có nghĩ một trăm quỷ kế cũng không bằng vừa khéo như lúc này, cho nên cơ hội này nhất thiết phải bắt lấy.
Bà Mục nhìn chằm chằm đứa con trước mặt, tầm mắt rơi xuống trên bàn tay đan cài vào nhau của họ.
“Kính Sâm, đã tới giờ phút này rồi, con đây là đang làm gì hả?”
Người đàn ông không còn lý do khác, chỉ có thể dùng một câu, yếu ớt vô lực mà phản bác.
“Mẹ, Âm Âm cô ấy quả thật gì cũng không biết.”
“Hai người đàn ông nhà họ Mục chúng ta, một người chết thảm trong tay anh nó, một người cũng thiếu chút nữa chết trong tay anh nó, con còn muốn chấp niệm không tỉnh ngộ sao? Con giữ nó lại đây, con không làm ba con với anh con thất vọng sao?”
Lăng Thời Ngâm ở cạnh tiếp lời: “Đúng vậy, Kính Sâm, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, giữa hai người có cảm tình cũng là bình thường. Nhưng cậu ngẫm lại ba... Lúc ba đi, ngay chúng ta cuối cùng cũng không được thấy mặt đó.”
Bà Mục nghe vậy, trong lòng càng thêm cực kỳ bi thương, bà gần như sắp không đứng nỗi trước mặt bọn họ.
Ánh mắt bà bắn về phía Phó Lưu Âm, cô nhịn không được mà lùi ra sau. Bà Mục đôi mắt đã phiếm đỏ: “Phó Lưu Âm, cô hẳn hiểu rõ, cô không ở lại nhà họ Mục được nữa. Kính Sâm không thể bảo vệ cô, dù có cố gắng giữ cô lại nhưng trong lòng cô không có trở ngại được sao? Hai người còn có thể như trước, sống bình thường sao?”
So với ai hết, Phó Lưu Âm đều rõ ràng, quá khứ cửa bọn họ chỉ có thể đi qua rồi.
Nhưng cô lại chợt luyến tiếc buông bàn tay này ra, cô gắt gao nắm lấy lại, cho dù chỉ có thể nắm tới thời gian cuối cùng, cô cũng không muốn buông ra như vậy.
Nhưng mà cảnh tượng này rơi vào trong mắt bà Mục, chung quy là chói mắt, nàng đi lên trước, lôi kéo Mục Kính Sâm cánh tay.
“Buông ra!”
Bà Mục liền nắm lấy cổ tay Phó Lưu Âm, kéo tay cô ra. Lúc này là lúc bà Mục không chịu nổi kích động nhất, bà xô đẩy Phó Lưu Âm.
“Đừng xuất hiện trước mặt tôi, cô đi đi.”
Mục Kính Sâm thấy bà cảm xúc kích động, vội ôm lấy hai vai bà. Anh quay đầu lại kêu Phó Lưu Âm.
“Em lên lầu trước, mau!”
Phó Lưu Âm lùi ra sau, mỗi một bước đi đều gian nan vô cùng.
Bóng người trong mắt cô đã sớm vỡ nát, không thể chắp vá nổi. Cô đau lòng khó kìm được, cô đột nhiên không nhìn thấy được con đường phía trước.
Cô biết, cô và Mục Kính Sâm hẳn xem như đi đến cùng rồi đúng không?
Chuyện cô chưa từng làm, lại muốn cô trả. Mục Kính Sâm từng nói sẽ không để bụng, bây giờ rơi xuống trên người anh, thật sự có thể không thèm quan tâm sao?
Bà thương tâm muốn chết, cũng từng nghĩ tới chuyện đi theo Mục Triều Dương, chỉ là ý niệm như vậy vừa dâng lên thì đã bị bà Mục chặt đứt.
Khi đó, Mục Kính Sâm vẫn chưa thành thân, nhà họ Mục vô hậu, nếu bà đi như vậy, không làm ai thất vọng được ư? Bà Mục nắm nắm tay, cảm thấy ngực nghẹn lại vô cùng, bà giơ tay không ngừng đấm đánh vào ngực mình. Cái loại đau khổ và bi phẫn này phát tiết không ra, tất cả đều chặn trong lòng bà, bà không ngừng đấm đánh, một chút, một chút, lực ở tay càng lúc càng mạnh.
Bà Lăng thấy thế, vội vàng kéo cánh tay bà.
“Thông gia, bà làm khổ mình như vậy làm gì vậy?”
Bà Mục nói không nên lời nào, cả người đắm chìm trong nỗi bi thương rất lớn.
Phó Lưu Âm không biết làm sao mà nhìn về phía mấy người. Cô muốn thuyết phục bản thân, rằng mình chỉ nghe lầm thôi; thế nhưng ánh mắt Lăng Thời Ngâm và bà Lăng nhìn về phía cô, từng tia nhìn đó chăm chú hận không thể rút gân, lột da cô. Lăng Thời Ngâm quả quyết sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô ta đẩy xe lăn tới, giận dữ hét với Phó Lưu Âm: “Phó Lưu Âm, cô nghe thấy chưa? Anh cô đã hại chết anh tôi, hại Thành Quân, hắn thế mà còn hại chết ba! Những việc này, chẳng lẽ cô thật sự hoàn toàn không biết gì cả sao? Dù cho không rõ thế nào, cô còn có thể tiếp tục ở lại nhà họ Mục sao? Ba là bị các người hại chết!”
Bà Mục cuối cùng kêu ra tiếng, một hơi mắc trong cổ họng thật vất vả mới đi xuống, chỉ là bà không nói gì, lại cong lưng khóc rống lên.
Bà đấm ngực mình, âm thanh từ trong cổ họng chui ra, loại cực kỳ bi ai và bi thương này, Phó Lưu Âm không tìm được ngôn ngữ để có thể hình dung.
Bà Lăng ở bên cạnh không ngừng an ủi: “Thông gia, việc đã đến nước này, bà cũng nghĩ thoáng chút, sức khỏe của mình quan trọng nha.”
Phó Lưu Âm nói không nên lời một câu khuyên giải an ủi, cô tựa hồ cũng không có tư cách này. Hốc mắt cô hồng hồng, tiếng nghẹn ngào bị cô đè trong cổ họng. Lăng Thời Ngâm đang không ngừng mà chỉ trích cô, đếm hết hành vi phạm tội của Phó Kinh Sênh.
“Thông gia, nếu không gọi Thành Quân và Kính Sâm về đi, bọn nó nên biết...”
“Không, nói không chừng bọn nó đã biết rồi.” Bà Lăng lầm bầm lầu bầu, nói một mình.
Phó Lưu Âm đột nhiên nghĩ tới sự khác thường của Mục Kính Sâm, nghĩ tới câu anh đã nói bên tai cô.
Đúng vậy, có lẽ... Mục Kính Sâm đã sớm biết rồi?
Bà Mục buông tay xuống, ánh mắt ngẩng lên thì nhìn chằm chằm về phía Phó Lưu Âm, những bóng hình mắt bà trông ra rách thành từng mảnh. Phó Lưu Âm không ngừng lắc đầu.
“Mẹ, con thật sự không biết, con cái gì cũng không biết.”
“Âm Âm, con nói một chút... Con cảm thấy anh con có thể làm ra loại chuyện này không?” Ánh mắt bà Mục thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cô.
Phó Lưu Âm lại không cách nào nói giúp cho Phó Kinh Sênh một lời. Cô muốn trái lương tâm mà nói một câu, nói anh mình không làm, nhưng ai sẽ tin chứ? Cả chính cô cũng không tin mà. Đôi mắt cô chua xót vô cùng, nước mắt treo ở hốc mắt.
Bà Mục đột nhiên đứng lên, Lăng Thời Ngâm ở bên cạnh lên tiếng thúc giục: “Mẹ, mẹ còn giữ nó ở nhà họ Mục làm gì vậy? Đuổi cô ta đi đi!”
Phó Lưu Âm túm lấy góc áo của mình, ngẩng đầu nhìn bà Mục.
Cô hiển nhiên bị đả kích không nhỏ, cả người lung lay sắp đổ. Ánh mắt bà Mục nhìn Phó Lưu Âm cũng thay đổi, nhưng bà cũng không như Lăng Thời Ngâm nói mà có phản ứng quá khích gì với Phó Lưu Âm.
“Tôi ra ngoài một chuyến.”
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Bà Mục xoay người đi ra ngoài. “Mẹ muốn đích thân đi hỏi một chút cho rõ ràng. Mẹ muốn tận mắt nghe thấy mới có thể quyết định.”
Lăng Thời Ngâm cười lạnh, sao, đây là không tin mẹ con cô ta sao? Bà Mục lại rất cẩn thận, còn sợ bà Lăng mang tin tức giả tới, chỉ là lần này ông trời không giúp được Phó Lưu Âm, đó chính là chân tướng sự thật, ai cũng không đổi được.
“Mẹ, mẹ mau đi cùng đi, con sợ bà ấy như vậy sẽ xảy ra chuyện đó!”
“Được.” Bà Lăng đáp ứng, đuổi theo.
Phó Lưu Âm nhìn về phía cửa, hình bóng bà Mục rất nhanh đã biến mất khỏi mắt, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai người cô và Lăng Thời Ngâm.
“Phó Lưu Âm, muốn gọi Thành Quân và Lão Nhị về hết không?”
Nước mắt ở khóe mắt cô không chịu sự khống chế mà chảy xuống, khi lướt qua khuôn mặt, trên mặt một mảng lạnh lẽo.
“Lăng Thời Ngâm, đây là thật vậy ư?”
“Cô nói đi?”
Phó Lưu Âm dĩ nhiên hy vọng là giả, cô hy vọng là người khác hãm hại. Cô khẽ lắc đầu: “Tôi không tin.”
“Ha ha ha!!!” Lăng Thời Ngâm nhịn không được cười ra tiếng. “Vừa rồi trước mặt mẹ, sao cô không nói cô không tin?”
Phó Lưu Âm muốn đứng dậy; thấy thế, Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn đến trước mặt cô, chặn đường cô đi.
“Hiện tại, dù Lão Nhị đã biết cũng vô dụng, mối thù giết cha, Phó Lưu Âm... Cô đừng quá ngây thơ, dù người không phải cô giết, nhưng lại là anh cô hại chết, sau này cô còn có thể bình yên mà nằm bên cạnh Lão Nhị sao?”
“Đây là chuyện của tôi với anh ấy, không quan hệ tới cô!”
“Cô nghĩ quá đơn giản. Đây là chuyện của cô với toàn bộ nhà họ Mục, xác định chuyện này xong mẹ sẽ hận cô thấu xương, sẽ không bao giờ muốn nhìn cô một cái!”
Cánh môi Phó Lưu Âm run rẩy, đôi mắt bị nụ cười cong lên ở khóe miệng Lăng Thời Ngâm đâm vào đau.
“Tôi dám cam đoan, cuối cùng cô sẽ không ở nổi nhà họ Mục nữa.”
“Dù tôi không ở tiếp, nhưng cô thì có thể được cái gì chứ?”
Tầm mắt Lăng Thời Ngâm rơi xuống trên mặt cô, cô ta hôm nay đã quét sạch khói mù của ngày xưa, cô ta cười cười nói: “Phó Lưu Âm, nếu không phải Mục Kính Sâm vẫn luôn che chở cô, cô có thể bình yên vô sự cho tới hôm nay sao? Anh tôi chết, tôi một phút đồng hồ cũng không có quên. Anh cô ngồi tù, hắn có thể hoàn lại được gì chứ? Thứ tôi muốn chính là cô đền mạng!”
Phó Lưu Âm cắn chặt khớp hàm.
“Nếu cô có chứng cứ chứng minh tôi có tội thì tôi không có lời nào để nói.”
“Đừng nói đôi co này nọ với tôi! A, pháp luật có thể làm người ta lấy mệnh đền mạng sao?”
Phó Lưu Âm càng nghe càng khó chịu.
“Lăng Thời Ngâm, cô tránh ra.”
“Muốn viện binh phải không?”
Đôi tay Phó Lưu Âm ôm mặt, cô không có tinh lực để ầm ĩ ở đây với Lăng Thời Ngâm, cô cảm thấy cả người đã bị đào rỗng một nửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô đã ngóng trông Mục Kính Sâm có thể trở về sớm một chút, lại hy vọng anh đừng trở về.
—
Thiệu Vân Cảnh và mấy tên khác đã bị giao cho cảnh sát, như vậy cũng có nghĩa là, chuyện này ắt không giấu được.
Mục Kính Sâm ngồi trên ghế đá ở bãi đất trống của sân huấn luyện, Mục Thành Quân cũng ở đó.
Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, anh lấy di động ra, vừa nhìn màn hình hiển thị, thần sắc Mục Kính Sâm có chút mất tự nhiên.
“Ai gọi?” Mục Thành Quân hỏi.
“Mẹ.”
“Nhận đi.”
Mục Kính Sâm dán di động vào bên tai.
“Mẹ.”
Bên trong truyền đến tiếng nghẹn ngào của bà Mục: “Kính Sâm, chuyện này con biết rồi sao?”
Mục Kính Sâm cụp mắt.
“Mẹ, mẹ không có ở nhà sao?”
“Mẹ hỏi con, chuyện này con với anh con đều đã biết sao?”
Bàn tay Mục Kính Sâm nắm thành quyền, nắm tay rắn chắc chống vào trán mình.
“Mẹ, sao mẹ lại biết?”
“Xem ra là sự thật rồi.”
“Mẹ, mẹ không ở nhà sao?”
“Mẹ mới từ nhà cha nuôi con ra, mẹ tới hỏi ông ấy một câu...”
Trái tim Mục Kính Sâm nháy mắt như bị dao cắt.
“Mẹ, có người ở cạnh mẹ không? Mẹ đừng đi lung tung, giờ con tới đón mẹ liền.”
“Không cần.” Giọng Bà Mục run rẩy vô cùng, tiếng hít thở thấp thấp chui sâu vào trong màng tai Mục Kính Sâm. “Ba con, thật sự là bị tên Phó Kinh Sênh kia hại chết?”
“Mẹ, mẹ đừng hỏi, mẹ cứ ở yên ở đó đi, con tới đón...”
Sắc mặt Mục Thành Quân cũng khó coi. Chợt hắn nghe thấy bà Mục giương cao âm điệu, tràng giọng chất vấn bi phẫn kia, cả hắn cũng có thể nghe được rành mạch.
“Nếu Phó Kinh Sênh hại chết ba con, tại sao còn muốn cưới em gái nó? Ba con thây cốt còn chưa lạnh con đã nhận Phó Lưu Âm vào nhà, con nói ông ấy làm thế nào có thể nhắm mắt?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mục Kính Sâm phủ kín một tầng âm u lạnh lẽo. Hiện tại, giải thích gì cũng vô lực, bà Mục hẳn rõ anh cũng mới biết chuyện này, lúc anh và Phó Lưu Âm kết hôn, căn bản không biết cái chết của Mục Triều Dương có quan hệ với Phó Kinh Sênh. Nhưng đối mặt với chất vấn của bà Mục, Mục Kính Sâm lại ngay một chữ phản bác cũng nói không nên lời. Bà Mục ngoại trừ có thể phát tiết với bọn họ ra, bà còn có thể làm gì đây? Mục Thành Quân đứng dậy, muốn đi đón bà Mục về nhà.
“Mẹ, trước hết mẹ đừng kích động, con tới liền giờ...”
Bà Mục ngắt lời Mục Kính Sâm, nói: “Không cần tới đón mẹ, bây giờ mẹ về ngay, mẹ muốn đi hỏi Phó Lưu Âm coi nó tính bồi thường một mạng người nhà họ Mục ta thế nào?”
“Mẹ!” Mục Kính Sâm đứng dậy, đi theo Mục Thành Quân bước nhanh ra ngoài. “Mẹ bình tĩnh một chút, chuyện này không quan hệ tới Âm Âm, cô ấy cũng vô tội.”
“Con thế mà có thể nói ra được hai chữ ‘vô tội ‘?”
Bà Mục cúp điện thoại. Vẻ mặt Mục Kính Sâm liền đông cứng, chỉ có thể bước nhanh hơn.
Phó Lưu Âm vẫn luôn ngồi trong phòng khách Mục gia. Cô cũng không biết phải đi đâu, Lăng Thời Ngâm chắn xe lăn trước mặt cô, nhìn cô như thể nhìn giặc.
Mục Kính Sâm không dám chậm trễ, đạp chân ga tăng tốc, lái xe ra khỏi sân huấn luyện. Anh hy vọng có thể đuổi kịp bà Mục, về nhà trước, nếu như vậy, ít nhất anh còn có thể...
Người đàn ông nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên có loạt cảm gíac co rút đau đớn, trong đầu anh rất loạn, cũng không biết phải đối diện với một màn kia thế nào.
Lúc bà Mục từ trên xe xuống, đầu váng mắt hoa, cả người tựa như đứng không nỗi. Bà Lăng vội đỡ lấy bà.
“Thông gia, bà cẩn thận nha.”
“Tôi không sao.” Bà rút cánh tay ra, bước nhanh vào trong.
Lúc xe của Mục Kính Sâm tiến vào Mục gia, nhìn thấy xe bà Mục đã về rồi, anh với Mục Thành Quân vội vàng đi vào nhà.
Phó Lưu Âm nghe được có tiếng bước chân từ cửa truyền đến, cô ngẩng đầu lên, thấy bà Mục và bà Lăng đã đi tới rồi.
Mặt cô tràn đầy khẩn trương. Lăng Thời Ngâm lui ra sau mấy bước chân, bà Mục đứng trước mặt Phó Lưu Âm, trên khuôn mặt không hề có huyết sắc, ngón tay bà run rẩy mà chỉ vào Phó Lưu Âm.
“Nhà cô không có tiền, không có quyền thế, có thể có cuộc sống như vậy, chẳng lẽ cô không nghi ngờ sao?”
“Con...” Phó Lưu Âm biết, hiện tại dù cô nói thế nào thì vài câu giải thích kia cũng không có sức thuyết phục.
“Anh con rất thông minh, trước đây con chưa từng nghi ngờ anh ấy.”
“Đúng vậy, rất thông minh! Thông minh tới nỗi thay người mưu tài sát hại tính mạng!” Bà Mục bi thương muốn chết. “Tôi hỏi cô, Triều Dương với các người có thù gì? Là thâm cừu đại hận gì mà một hai phải làm ông ấy chết thảm như vậy?”
Loại chỉ trích này đối với Phó Lưu Âm mà nói, không có chút nào công bằng, cô cũng không có khả năng cho bà Mục một đáp án vừa lòng.
“Cô nói đi!” Bà Mục lúc này phẫn nộ, chỉ có thể nhằm vào một mình Phó Lưu Âm.
Phó Kinh Sênh ở trên đời này chỉ có đứa em gái ruột này, nếu không phát tiết trên người Phó Lưu Âm thì bà còn đi tìm ai được chứ?
“Đúng, hai anh em các người thật sự quá ác.” Bà Lăng ở bên cạnh thêm lửa, bà ta nức nở nói: “Nghĩ lại con trai ta, còn trẻ như thế mà! Tôi còn chưa nhìn nó cưới vợ sinh con mà, cứ như vậy bị anh cô hại chết...”
Phó Lưu Âm cuộn tròn trên sô pha; bà Lăng thấy thế, giơ tay xách cổ áo cô, xách người cô lên.
“Cô gả vào nhà họ Mục cũng là có mục đích riêng đúng không? Sau khi anh trai bị bắt đi, chắc chắn cô cần một chỗ bảo vệ cô!”
“Thật là bi ai mà!” Lăng Thời Ngâm tiếp lời. “Phó Lưu Âm, cô muốn tìm chỗ dựa cho nên tìm tới nhà họ Mục. Nhưng cô không ngờ tới đúng không, ba chính là bị anh cô hại chết.”
Sắc mặt Bà Mục thống khổ, cảm xúc cũng tới điểm sụp đổ mất rồi. Hai anh em nhà họ Mục đi tới chỗ huyền quan, bà Mục lập tức giơ tay xô Phó Lưu Âm.
“Lại còn là ngoài ý muốn. Nếu là tai nạn, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận, tại sao lại như vậy?”
“Mẹ!” Mục Kính Sâm ở cách đó không xa kêu lên.
Bàn tay bà Mục vung ra. Phó Lưu Âm nghe được một âm thanh lanh lảnh truyền tới lỗ tai, trong nháy mắt tai cô có tiếng ong ong. Tay cô theo bản năng sờ bên trái mặt mình, sau đó mới cảm giác được đau, đau rát.
Bà Mục quăng một cái tát xong, cả người không còn sức lực, hai chân mềm nhũn, tê liệt mà ngã xuống đất.
Bà Lăng vội muốn nâng bà đứng dậy.
“Thông gia, bà làm sao vậy? Bà đừng làm tôi sợ nha.”
Người đàn ông bước nhanh vào phòng khách, ánh mắt anh nhìn về phía Phó Lưu Âm, thấy cô ngơ ngẩn ngã ngồi xuống sô pha, cô đang che mặt mình, mắt xuất thần mà nhìn về trước.
Mục Kính Sâm cố nén khó chịu, anh ngồi xổm người xuống, hai tay nắm bả vai bà Mục.
“Mẹ.”
Bà Mục thê lương khóc ra thành tiếng: “Triều Dương, Triều Dương!”
Phó Lưu Âm vừa nghe, nước mắt cũng không nhịn được. Mục Thành Quân liếc nhìn cô một cái, ngón tay hắn động đậy, tầm mắt sau đó quét về phía Lăng Thời Ngâm.
Mục Kính Sâm kéo bà Mục từ trên mặt đất dậy, để bà ngồi xuống sô pha. Bà Mục đầu dựa vào vai Mục Kính Sâm, không ngừng nức nở.
“Thành Quân!”
Lăng Thời Ngâm vội nói với Mục Thành Quân: “Ba không phải chết vì tai nạn xe cộ, ông là bị Phó Kinh Sênh hại chết!”
Ánh mắt Mục Thành Quân lạnh thấu xương quét qua Lăng Thời Ngâm tuy sợ hãi, nhưng vào lúc thế này, vất vả lắm mới lên được đốm lửa này, không nên tắt đi như vậy được.
“Là nhà họ Thiệu. Nhà họ Thiệu thông qua Phó Kinh Sênh muốn mạng của ba, huhuhu!!!” Lăng Thời Ngâm đau khóc thành tiếng. “Trong mắt những kẻ đó, một mạng người không đáng giá như thế sao?”
Bà Mục càng thêm thương tâm, đắm chìm trong nỗi đau khỗ rất lớn, khó có thể tự kềm chế.
“Đủ rồi.” Mục Kính Sâm lạnh lùng lên tiếng.
“Lão Nhị, câu ‘đủ rồi’ của cậu là có ý gì?” Lăng Thời Ngâm hỏi thẳng.
Mục Thành Quân nhìn về phía bà Lăng bên cạnh.
“Sao bà lại tới đây?”
“Thành Quân, chuyện của nhà họ Thiệu, các cậu đâu phải không biết đúng không? Mẹ vừa nghe được tin tức, đương nhiên muốn tới nói cho thông gia một tiếng.”
Bà Lăng cảm thấy cũng không có gì cần phải giấu giếm, Mục Thành Quân thông minh như vậy, vừa thấy bà ta đứng ở đây là sẽ có thể đoán được chân tướng sự việc.
Chỉ là lần này bà Lăng không có một chút sợ hãi, bởi vì chuyện này không phải bà ta mưu hại, đây là sự thật, ai bảo Phó Lưu Âm mạng không tốt, lại có người anh như vậy?
“Thành Quân, chúng ta vẫn cứ tưởng ba chết là do tai nạn, nghe kết quả thế này, tất cả mọi người đều rất khó mà tiếp thu được...”
“Câm miệng.” Mục Thành Quân hung hăng ngắt lời bà ta nói.
Hắn đi vào bếp, rót một ly nước ra. Thấy bộ dạng này của bà Mục, trong lòng Mục Thành Quân khó chịu không thôi. Hắn ngồi xuống cạnh bà Mục, kéo bàn tay bà lại. Hắn nhét ly nước vào tay bà Mục.
“Mẹ, uống nước.”
Ngón tay bà Mục thu lại, nước ấm xuyên thấu ly thủy tinh truyền tới lòng bàn tay bà.
Ánh mắt bà hơi dời về phía ly nước kia, nhìn thấy nước trong đang sóng sánh bên mép ly, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn ra. Bà Mục nghĩ đến Mục Triều Dương thỉnh thoảng cũng sẽ rót nước cho mình. Hiện tại cứ chuyện gì là bà cũng có thể liên tưởng đến Mục Triều Dương, người đã qua đời.
Bà đột nhiên đứng dậy, động tác kế tiếp của bà thoáng qua mắt Mục Kính Sâm, anh vừa định giơ tay ngăn lại nhưng đã không kịp rồi, ly nước kia toàn bộ bị hắt vào mặt Phó Lưu Âm.
“Mẹ!” Mục Kính Sâm đứng dậy. “Mẹ làm gì vậy?”
Phó Lưu Âm nhắm chặt mi mắt, sau khi cảm giác hít thở không thông qua đi, nước theo khuôn mặt nhỏ của cô chảy xuống, cổ khẩu cũng ướt một mảng lớn.
Trên khuôn mặt Lăng Thời Ngâm che giấu ý cười, nói thật, cô ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ chật vật như vậy của Phó Lưu Âm, hơn nữa còn là trước mặt mình, cô ta thật sự là xem trăm lần cũng chẳng chán à nha.
Bà Mục nhìn về Mục Kính Sâm bên cạnh.
“Chẳng lẽ đến lúc này con còn muốn thiên vị nó sao?”
“Mẹ, Phó Kinh Sênh là Phó Kinh Sênh, Âm Âm cô ấy...”
“Nó thế nào?” Bà Mục hỏi lại. “Con cũng không nói được đúng không? Nó là em ruột hắn, những lời này con nói không nên lời sao?”
“Những việc đó đều là Phó Kinh Sênh làm.”
“Kính Sâm, lúc ba con được đưa về nhà, con với anh con cũng đều thấy. Hiện tại các con nói cho mẹ biết, đây không phải tai nạn, các con có nhìn thấy lúc ấy quần áo trên người ông ấy bị máu nhuốm đỏ không? Khắp cả cái áo sơ mi, trên mặt tất cả toàn là máu...” Trái tim bà Mục đau đến gần như muốn vỡ vụn, bà đấm đấm vào ngực. “Bộ quần áo dính máu đó, mẹ đã lén các con giữ lại. Kính Sâm, có lẽ con đã quên rất nhiều rồi đúng không? Muốn mẹ lấy bộ quần áo kia ra cho con xem thử không?”
Mí mắt Mục Kính Sâm giật vài cái. Lời bà Mục nói, từng câu từng chữ, như mang theo gai cứng đấm mạnh vào trái tim anh. Trái tim kia, bị đâm đến huyết nhục lẫn lộn, đau đớn khó nhịn.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy.” Mục Thành Quân tay ôm lấy bả vai bà Mục. “Chuyện của ba, chúng con quả thật đã biết, chỉ là sợ mẹ mà biết sẽ chịu không nổi.”
“Kính Sâm, người phụ nữ này không thể làm con dâu nhà họ Mục chúng ta, đuổi nó đi đi thôi.”
Cả mặt Phó Lưu Âm bị hắt, lạnh đến run run hết. Cô như thể là tội nhân tội ác tày trời tội, bị đóng đinh lại đây, nói không nên lời cũng phản kháng không được, chỉ có thể tùy ý cho người khác tuyên án. Hai mắt cô đỏ bừng, ánh mắt không hề chớp mà nhìn Mục Kính Sâm chằm chằm. Lời của người khác, cô có thể không để bụng, nhưng mà cô không thể không để bụng lời của Mục Kính Sâm. Phó Lưu Âm mạnh mẽ chịu đựng nhưng thân thể cũng đã bán đứng cô, cô không khỏi nức nở, khóc không ra tiếng, đôi mắt tô đầy vẻ lạnh băng, còn có một chút chờ đợi.
Người đàn ông thở sâu, không khỏi dời tầm mắt.
“Mẹ, con đưa mẹ về phòng trước, những chuyện còn lại sau đó lại nói.”
“Về phòng làm gì?” Bà Mục tay nắm cánh tay Mục Kính Sâm, bà dùng sức véo xuống. “Muốn mẹ và nó sống chung dưới một mái nhà, đây là con muốn mạng mẹ đó!”
“Mẹ!” Mục Kính Sâm đau khổ, phẫn nộ rất nhiều, nhưng chung quy không bỏ. Anh cũng rõ, chuyện Phó Kinh Sênh làm không nên liên lụy tới Phó Lưu Âm, nhưng có mấy người có thể làm được đây? Trong lòng anh giãy giụa vạn phần.
“Con dẫn cô ấy dọn ra ngoài, được chưa?”
“Con lặp lại lần nữa?”
Lăng Thời Ngâm cũng có chút giật mình, chẳng lẽ đây là thái độ của Mục Kính Sâm sao?
Dù khó, Mục Kính Sâm cũng đem những lời này nói tiếp: “Con dẫn cô ấy về sân huấn luyện trước, con không để cô ấy xuất hiện trước mặt mẹ.”
“Kính Sâm, con biết rõ mẹ muốn không phải như vậy, mẹ muốn nó rời khỏi con đó! Nếu có thể, mẹ còn muốn mạng nó!” Bà Mục nghiến răng nghiến lợi, đã không còn ôn nhu của ngày xưa chút nào.
Cuối cùng, khi nghe được những lời này, Phó Lưu Âm nhịn không được run hết cả người. Trên tóc cô còn vương những giọt nước, tầm mắt trông ra cũng mơ hồ.
Bà Mục đối với cô từ trước đến giờ ôn hòa, dù biết Phó Kinh Sênh đã từng làm tổn hại Mục Thành Quân nhưng cuối cùng bà vẫn không thể không chấp nhận cô.
Sau khi Phó Lưu Âm vào nhà họ Mục, bà Mục thật sự chưa từng bạc đãi cô, nhưng lần này không giống nhau, đó là một mạng người.
Đối mặt với sự cuồng loạn của bà Mục, Mục Kính Sâm buông lỏng tay ra, anh nhìn về phía Phó Lưu Âm đang ngồi, đột nhiên anh bước ra một bước, kéo tay cô muốn mang cô đi.
Bà Mục nhanh trước một bước, chắn trước mặt hai người.
“Con muốn mang nó đi đâu?”
“Mẹ,con đưa cô ấy ra khỏi nhà họ Mục.”
“Được, trước khi đi, để đơn ly hôn lại đã.”
Phó Lưu Âm nhịn không được mà run, ngẩng đầu nhìn bà Mục. Bà Mục thần sắc kiên định.
“Các con ly hôn trước.”
Bàn tay Mục Kính Sâm đang nắm tay cô chợt thu chặt lại. Cánh mũi Phó Lưu Âm chua xót không ngừng. Bà Mục tiếp tục nói: “Mẹ biết, con mang nó ra ngoài, muốn cho mẹ bình tĩnh một chút phải không? Kính Sâm, vô dụng, đây là cái hố cả đời cũng không qua được. Dù con giấu nó ở ngoài, giấu cả đời, nhưng cho tới khi mẹ chết, mẹ cũng sẽ không tha thứ cho nó.”
Đáy mắt người đàn ông hơi ảm đạm. Chuyện này, cũng không phải nói dăm ba câu là có thể qua đi, nó như một thanh kiếm sắc bén nhất, hiện giờ cứ đâm trong lòng bà Mục, rút đi là chết, không rút đi cũng nửa sống nửa chết. Trừ phi Phó Lưu Âm đi hoặc bỏ qua tất cả, như vậy mới có thể làm vết thương trong lòng bà và thanh kiếm đó trói buộc vào nhau, tạm thời bảo trụ lại cái mạng.
Trước kia Phó Lưu Âm đã rất nhiều lần suy nghĩ, đều là cô muốn bỏ đi, thời gian một năm của cô với Mục Kính Sâm còn chưa tới; chỉ là lúc cô muốn đi, Mục Kính Sâm không chịu thả. Hiện giờ, chính cô không muốn đi nữa rồi, lại không thể không gặp phải quẫn cảnh bị người ta hất ra khỏi nhà.
Phó Lưu Âm theo bản năng nắm lấy bàn tay Mục Kính Sâm.
Bà Mục không có ý tránh ra.
“Mẹ cũng sẽ không để nó cứ đi như vậy. Trước khi đi, trả lại một thân tự do cho con tôi, sau khi hai người ly hôn, nhà họ Mục và cô không còn quan hệ.”
Bàn tay hai người đan vào nhau, ánh mắt bà Mục càng lúc càng lạnh.
“Là tự hai người đi tới Cục Dân Chính, hay là chữ ký tôi cho người làm thay hai người nhé?”
“Mẹ, mẹ đừng như vậy.”
Lăng Thời Ngâm với bà Lăng ở bên cạnh nhìn, mắt vui sướng mà nhìn tai họa, giấu cũng giấu không được.
Đối với bọn họ mà nói, bọn họ vĩnh viễn cũng không quên cái chết thảm của Lăng Thận, chỉ cần Phó Lưu Âm ở trong nhà họ Mục ngày nào, thì họ không có xuống tay cơ hội ngày đó.
Hiện giờ, Phó Kinh Sênh có liên quan đến án mạng của Mục Triều Dương, Lăng Thời Ngâm dù có nghĩ một trăm quỷ kế cũng không bằng vừa khéo như lúc này, cho nên cơ hội này nhất thiết phải bắt lấy.
Bà Mục nhìn chằm chằm đứa con trước mặt, tầm mắt rơi xuống trên bàn tay đan cài vào nhau của họ.
“Kính Sâm, đã tới giờ phút này rồi, con đây là đang làm gì hả?”
Người đàn ông không còn lý do khác, chỉ có thể dùng một câu, yếu ớt vô lực mà phản bác.
“Mẹ, Âm Âm cô ấy quả thật gì cũng không biết.”
“Hai người đàn ông nhà họ Mục chúng ta, một người chết thảm trong tay anh nó, một người cũng thiếu chút nữa chết trong tay anh nó, con còn muốn chấp niệm không tỉnh ngộ sao? Con giữ nó lại đây, con không làm ba con với anh con thất vọng sao?”
Lăng Thời Ngâm ở cạnh tiếp lời: “Đúng vậy, Kính Sâm, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, giữa hai người có cảm tình cũng là bình thường. Nhưng cậu ngẫm lại ba... Lúc ba đi, ngay chúng ta cuối cùng cũng không được thấy mặt đó.”
Bà Mục nghe vậy, trong lòng càng thêm cực kỳ bi thương, bà gần như sắp không đứng nỗi trước mặt bọn họ.
Ánh mắt bà bắn về phía Phó Lưu Âm, cô nhịn không được mà lùi ra sau. Bà Mục đôi mắt đã phiếm đỏ: “Phó Lưu Âm, cô hẳn hiểu rõ, cô không ở lại nhà họ Mục được nữa. Kính Sâm không thể bảo vệ cô, dù có cố gắng giữ cô lại nhưng trong lòng cô không có trở ngại được sao? Hai người còn có thể như trước, sống bình thường sao?”
So với ai hết, Phó Lưu Âm đều rõ ràng, quá khứ cửa bọn họ chỉ có thể đi qua rồi.
Nhưng cô lại chợt luyến tiếc buông bàn tay này ra, cô gắt gao nắm lấy lại, cho dù chỉ có thể nắm tới thời gian cuối cùng, cô cũng không muốn buông ra như vậy.
Nhưng mà cảnh tượng này rơi vào trong mắt bà Mục, chung quy là chói mắt, nàng đi lên trước, lôi kéo Mục Kính Sâm cánh tay.
“Buông ra!”
Bà Mục liền nắm lấy cổ tay Phó Lưu Âm, kéo tay cô ra. Lúc này là lúc bà Mục không chịu nổi kích động nhất, bà xô đẩy Phó Lưu Âm.
“Đừng xuất hiện trước mặt tôi, cô đi đi.”
Mục Kính Sâm thấy bà cảm xúc kích động, vội ôm lấy hai vai bà. Anh quay đầu lại kêu Phó Lưu Âm.
“Em lên lầu trước, mau!”
Phó Lưu Âm lùi ra sau, mỗi một bước đi đều gian nan vô cùng.
Bóng người trong mắt cô đã sớm vỡ nát, không thể chắp vá nổi. Cô đau lòng khó kìm được, cô đột nhiên không nhìn thấy được con đường phía trước.
Cô biết, cô và Mục Kính Sâm hẳn xem như đi đến cùng rồi đúng không?
Chuyện cô chưa từng làm, lại muốn cô trả. Mục Kính Sâm từng nói sẽ không để bụng, bây giờ rơi xuống trên người anh, thật sự có thể không thèm quan tâm sao?
Danh sách chương