“Cậu hai, chiếc nhẫn này...”
Mục Kính Sâm nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay: “Các người ra ngoài trước đi.”
“Nhưng mà...”
“Đi ra ngoài!”
Người giúp việc nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là bảo người còn lại cùng kéo nhau ra khỏi phòng của anh. Hai người vừa đóng cửa lại, một người liền nói: “Ngày hôm nay không làm xong việc, làm sao ăn nói với bà chủ đây?”
“Cô xem bộ dạng của cậu hai như vậy đó, cô muốn chết sao?”
Mục Kính Sâm ngồi xuống bên mép giường. Trong lòng bàn tay dâng lên cảm giác đau nhói rất khó chịu. Anh mở các ngón tay ra, viên kim cương kia thật là sáng đến chói cả mắt.
Đây là chiếc nhẫn do anh đoạt từ người khác, cho nên mới mang đến điềm xấu cho anh.
Quả nhiên Phó Lưu Âm để lại nó, không hề mang đi. Lúc trước anh có cho cô một xấp chi phiếu, nói là hàng tháng sẽ gửi vào torng tài khoản đó một số tiền, là hoa hồng của bên sân huấn luyện. Trước khi cô đi, Mục Kính Sâm vẫn chưa nhắc tới số tiền này, nhưng mà có lẽ cô cũng không có ý muốn đòi.
Cả người anh ngã về sau, mắt thấy chum đèn thủy tinh trên trần nhà cũng bị cháy đen.
Mục Kính Sâm lại siết chặt bàn tay, viên kim cương bén nhọn không ngừng đâm vào da thịt anh.
Mãi cho đến buổi tối, một mình Phó Lưu Âm ngồi đờ đẫn ra trên ghế sô pha. Cô là bị tiếng điện thoại trong phòng khách đánh thức.
Cô giật mình cầm ống nghe lên: “A lô?”
Bên trong truyền đến tiếng của Hứa Tình Thâm: “Âm Âm, em không sao chứ?”
“Không, không có việc gì.”
“Ăn cơm tối chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy lát nữa chị đi ăn với em.”
“Không cần đâu.” Phó Lưu Âm từ chối. “Em rất khỏe, vừa ngủ một lát thôi. Chị không cần tới đây đâu, chút nữa em ăn xong muốn ngủ thêm nữa.”
Hứa Tình Thâm hiểu ý cô: “Được rồi, trong tủ lạnh có sẵn thức ăn, em nhớ dùng lò vi song hâm nóng lại.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại xong, Phó Lưu Âm vẫn chưa đứng dậy ngay. Cô nằm trên ghế sa pha thêm một lúc nữa.
—
Buổi tối, bàn cơm nhà họ Mục trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Bà Mục ở trong phòng mình. Mục Kính Sâm cũng không có xuống lầu. Mục Thành Quân ngồi nhìn khep81 bàn ăn lớn như vậy cũng chỉ có một mình hắn.
“Mục tiên sinh, có cần mời mợ cả xuống không?”
“Không cần.” Mục Thành Quân cầm đôi đũa lên. Nhắc tới Lăng Thời Ngâm, hắn lại cảm thấy mất hứng.
“Có mang thức ăn lên lầu cho mẹ tôi chưa?”
“Dạ rồi.”
Mục Thành Quân nhìn vào chỗ đối diện. Vị trí của Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm ngồi trước đây đều đã trống không. Trong miệng hắn cảm thấy thức ăn nhạt như nước ốc. Mục Thành Quân cũng không ăn được bao nhiêu liền đứng dậy đi lên lầu.
Cơm nước của Lăng Thời Ngâm đã được hắn đích thân mang lên lầu cho cô ta. Mục Thành Quân mở cửa phòng đi vào, Lăng Thời Ngâm đang quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy tiếng bước chân, thấy Mục Thành Quân xuất hiện, cô ta thu hồi tầm mắt lại.
Trong lòng Lăng Thời Ngâm rất rõ ràng, bữa cơm tối này cô ta đừng hòng ăn nữa.
Người đàn ông đặt mâm cơm lên tủ đầu giường. Hắn ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm xuống Lăng Thời Ngâm.
“Mục Thành Quân, Phó Lưu Âm đi rồi, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu có đúng không?”
“Cô đang khiêu khích tôi đấy à?”
Lăng Thời Ngâm chống hai tay bên người, muốn đứng lên lại không có một chút sức lực. Cảm giác căm hận trong lòng cô ta càng dâng lên mãnh liệt hơn.
“Mục Thành Quân, anh có từng xem tôi là vợ anh không? Trong mắt anh, chắc tôi còn không bằng một cón chó! Anh đối xử với tôi như vậy không sợ sẽ bị báo ứng sao?”
“Tôi làm gì phải sợ báo ứng?” Người đàn ông đứng dậy đi tới chỗ Lăng Thời Ngâm. Cô ta cũng không hề lui người lại, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.
“Lúc đầu nhà họ Muc các người không sợ tai tiếng của tôi chỉ vì đang dòm ngó công ty của anh tôi thôi sao? Tôi khinh! Chẳng qua là vì bản thân Mục Thành Quân cũng là một kẻ tàn phế. Ha ha ha ha... Anh trở nên biến thái như vậy là bởi vì cái gì? Còn không phải vì bản thân bất lực sao?”
Sắc mặt Mục Thành Quân trở nên ngày càng khó coi. Hắn giơ chân lên đá một cước vào hông của Lăng Thời Ngâm.
Lăng Thời Ngâm đau điếng người, kêu la thảm thiết. Mục Thành Quân lại đạp thêm một cước nữa khiến cô ta ngã ngửa. Lăng Thời Ngâm nghiêng đầu, nhìn hắn chằm chằm.
“Anh cho là nhà họ Mục các người che giấu rất tốt nên người ngoài không ai biết sao? Phó Kinh Sênh hãm hại anh là hại cái gì? Tại sao cho tới giờ mẹ anh cũng chưa bao giờ hối thúc chúng ta mau có con? Ha ha ha ha... Mục Thành Quân, hóa ra Phó Kinh Sênh cũng biết anh bản tính phong lưu nên mới triệt đúng đường vui thích của anh phải không?”
Mục Thành Quân lại giơ chân lên, lần này hắn trực tiếp đạp thẳng vào mặt Lăng Thời Ngâm. Cô ta phun ra một ngụm máu nhỏ, từ mũi cũng chảy ra dòng máu đỏ tươi. Lăng Thời Ngâm gần như bất tỉnh.
Khuôn mặt Mục Thành Quân đầy hung ác nham hiểm. Thấy cô ta như vậy hắn vẫn không quan tâm, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, kéo màn cửa ra.
Vốn dĩ món nợ với Phó Kinh Sênh hắn định trút lên đầu Phó Lưu Âm, chỉ là ngày qua ngày hắn vẫn chưa có được cơ hội để rat ay. Thế nhưng hắn tin hắn sẽ đợi được đến ngày đó.
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên. Hắn kéo rèm cửa sổ lại, che khuất màn đêm u ám bên ngoài.
—
Hôm sau.
Phó Lưu Âm đến trường. Bên ngoài khu căn hộ có một tuyến tàu điện ngầm và nhiều phương tiện công cộng khác. Thật ra Hứa Tình Thâm có dặn dò tài xế đến đưa đón cô nhưng do cô cố ý né tránh.
Xuống trạm, phải đi bộ thêm một đoạn đường ngắn mới đến trường. Phó Lưu Âm đi thong thả, vốn dĩ cô đi sớm nên không sợ muộn.
Vừa đến trước cổng trường, mấy nữ sinh từ bên kia trông thấy Phó Lưu Âm thì một người liền lớn tiếng nói: “Đó không phải là mợ hai sao?”
“Cái gì mà mợ hai?” Nữ sinh bên cạnh khó hiểu hỏi lại.
Tiếu Hàm Bình bước tới, đứng chắn trước mặt Phó Lưu Âm: “Sao vậy, hôm nay không có xe đặc biệt đưa đón sao?”
“Tránh ra.”
“Khẩu khí không nhỏ, chỉ là bây giờ mày có tư cách gì mà ăn nói với tao kiểu đó? Mày còn là người nhà họ Mục sao?”
Phó Lưu Âm hơi biến sắc, muốn tránh sang một bên nhưng Tiếu Hàm Bình vẫn cứ một mực muốn gây chuyện.
“Người đàn ông ngày ngày đưa đón mày đâu? Tao còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn đàng hoàng nữa này.”
“Muốn cảm ơn thì cô tự mình đi tìm anh ta đi.”
Tiếu Hàm Bình cười nhạt: “Phó Lưu Âm, mày còn mặt mũi mà đi học sao? Cứ tưởng người đàn ông kia quá tốt với mày, nào là xây cả một tòa thư viện mang tên mày, ai ngờ...”
Phó Lưu Âm có chút lo lắng nhưng vẫn thầm cảm thấy may mắn trong lòng. Có một số việc chắc chắn người bên ngoài không thể biết được. Thế nhưng lời Tiếu Hàm Bình vừa ra khỏi miệng, lại khiến Phó Lưu Âm liền hoang mang.
“Có người nói anh trai cô hại chết Mục Triều Dương?”
Phó Lưu Âm giật mình, không ngờ Tiếu Hàm Bình lại nói thẳng ra cái tên Mục Triều Dương.
“Là tao đích thân cho người đi thăm dò đó, hóa ra mày và nhà họ Mục lại có mối quan hệ như vậy. Phó Lưu Âm, bây giờ chắc là mày bị đuổi khỏi nhà rồi nhỉ?”
Cô không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô ta cứ mặc sức hả hê chỉ trích cô.
Chỉ bằng việc Phó Lưu Âm là em gái của Phó Kinh Sênh thì cũng đã đủ để toàn bộ người trên thế giới này muốn nuốt chửng cô rồi.
Phó Lưu Âm đẩy Tiếu Hàm Bình ra, nhấc chân lên bước đi. Tiếu Hàm Bình lảo đảo về sau, khó khăn lắm mới giữ được cho mình khỏi bị ngã. CÔ ta đuổi theo Phó Lưu Âm.
“Làm gì vậy? Phó Lưu Âm, mày là nhân vật nổi tiếng trong trường đó, mày không sợ...”
Phó Lưu Âm chợt dừng bước: “Cô đã quên là ngoài nhà họ Mục, sau lưng tôi còn có Tưởng tiên sinh!”
Tiếu Hàm Bình càng cưới đến đắc ý hơn. Thật đúng là cô ta đã quên chuyện này.
“Phó Lưu Âm, ngoại trừ dựa dẫm vào người khác, mày còn bản lĩnh nào khác không? Không có nhà họ Mục thì con có Tưởng tiên sinh? Thật đáng thương làm sao, cả đời đều phải dựa vào người khác mà sống.”
Trong lòng Phó Lưu Âm chợt đau như có kim châm vào, nhưng ngoài miệng vẫn cường ngạnh nói: “Vậy thì thế nào? Tôi thừa nhận bản thân phải dựa vào người khác, nhưng còn cô thì sao? Chỉ sợ cô muốn tìm người để dựa cũng không có.”
Phó Lưu Âm cũng không them nhìn xem phản ứng của Tiếu Hàm Bình mà trực tiếp bước nhanh khỏi chỗ đó. Cô rất sợ nếu như chỉ ở lại thêm một giây một phút nào nữa thì chính mình sẽ chịu đựng không nổi mà gục xuống.
Cô cứ bước về phía trước, không muốn đến lớp, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh mà thôi. Cô đi tới bãi đổ xe, ở đó xếp đầy xe đạp và xe điện. Phó Lưu Âm dựa vào một gốc cây, lúc này mới có thể giữ cho mình đứng vững hơn một chút.
Nếu như có thể, ai lạimuốn dựa vào người khác mà sống? Ai cũng muốn tự mình có bản lĩnh mà đương đầu với mọi thứ. Thế nhưng Phó Lưu Âm cô nếu không dựa vào người khác, sợ là hôm nay đã không còn mạng mà đứng đây.
Phó Lưu Âm giơ tay lên che mặt. Cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang tuôn rơi nhưng vô ích. Cái chết của Mục Triều Dương chính là cửa ải khó khăn nhất mà cô không thể nào vượt qua được.
Chẳng qua là sau này khi cô bị người khác ức hiếp, sẽ không bao giờ còn ai thay cô ra mặt nữa.
Chẳng qua là lúc cô muốn về nhà nhất, lại nhớ ra mình đã không còn nhà để về.
Chẳng qua là khi cần ai đó ôm mình thật chặt, cần ai đó cho cô dựa vào vai... Người đó bây giờ chẳng những không cho còn xem cô như kẻ thù rồi.
Phó Lưu Âm cắn chặt răng, từ trong tim, từng vết dao cứ cứa thật mạnh vào đó, đau đến muốn ngất đi. Những vết thương cũ còn chưa kịp kết vảy nay lại chằn chịt thêm thật nhiều vết thương mới.
Một mình cô đứng đây nghẹn ngào, khóc thút thít.
Một lúc sau, Phó Lưu Âm dùng mu bàn tay lau chùi nước mắt trên mặt. Xác định bản thân đã nín hẳn, lúc này cô mới hít một hơi thật sau rồi cất bước rời đi.
Hôm nay Triệu Hiểu cũng không đi học. Nghe nói là torng nhà có việc, xin nghỉ một hôm.
Phó Lưu Âm càng thêm cô độc, không tìm được lấy một người để nói chuyện. Tiếng cuông tan học reo lên, cô là người đầu tiên thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài.
Cô không muốn ở lại để phải nghe thêm những lời xầm xì bàn tán hay phải trả lời bất cứ câu hỏi nào. Càng không chịu đựng nổi ánh mắt của mọi người xung quanh.
Ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy tài xế của Hứa Tình Thâm đã đợi sẵn bên ngoài.
“Cô Phó.”
Phó Lưu Âm tiến lên vài bước. Tài xế mở cửa xe ra: “Mời lên xe, lúc sáng không thấy cô, có phải do tôi đến muộn không?”
“Không, không phải đâu. Anh không cần đến đón tôi, tôi có thể tự đi được.”
“Nhưng Tưởng phu nhân rất lo lắng cho cô, dặn dò tôi phải làm tốt việc này. Cô mau lên xe đi.”
Phó Lưu Âm từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là lên xe.
Ở một góc khác, có một chiếc xe màu đen đang dừng bên đường. Ánh mắt Mục Thành Quân nhìn chằm chằm về phía turớc.
Tài xế liếc nhìn hắn: “Mục tiên sinh, có cần bám theo không?”
Mục Thành Quân không nói lời nào. Tài xế thấy chiếc xe kia sắp rời đi rồi nhưng nếu Mục Thành Quân không lên tiếng thì anh ta cũng chỉ có thể ngồi yên không nhúc nhích.
Mục dù Phó Lưu Âm đã dọn khỏi nhà họ Mục nhưng lại còn có một Tưởng phu nhân chống lưng cho cô. Mục Thành Quân liếc nhìn về phía cổng trường. Xem ra hắn hẳn là phải nghĩ cách cho cô hết đường đi học mới đúng.
“Trở về.”
“Vâng.”
“Sau khi về đến nhà, không cần nói với ai về chuyện này.” Mục Thành Quân dặn dò.
“Vâng.”
—
Phó Lưu Âm thấp thỏm ngồi trong xe, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày trước vẫn còn là Mục Kính Sâm tới đón cô. Phó Lưu Âm càng không muốn nghĩ tới thì tim lại càng đau nhói. Cô nhắm mắt lại, dứt khoát nói với tài xế: “Ngày mai anh không cần tới đón tôi đâu. Tôi có thể đi tàu điện ngầm, cũng rất tiện lợi.”
“Tưởng phu nhân chỉ sợ có người gây bất lợi cho cô.”
“Nếu quả thật có người muốn hại tôi thì dù có tránh né thế nào cũng không khỏi.”
Tài xế vừa đánh tay lái vừa nói: “Nhưng tôi chỉ sợ Tưởng phu nhân không yên tâm. Hay là vậy đi, mỗi ngày tôi vẫn tới, nhưng có lên xe hay không do Phó tiểu thư quyết định.”
Phó Lưu Âm tỏ ra nghi ngờ: “Như vậy anh không cảm thấy phiền sao? Thật sự không cần đâu, để tôi nói với chị ấy.”
“Phó tiểu thư, thật lòng tôi cũng không muốn dùng xe này để tới đây đưa đón cô đâu.”
Phó Lưu Âm hơi ngạc nhiên: “Vậy, tại sao?”
“Có mấy lời Tưởng tiên sinh không nói ra là bởi vì Tưởng phu nhân luôn muốn giúp đỡ cô. Nếu cô ấy muốn vậy thì ngài ấy sẽ đồng ý. Nhưng tôi lại không thể làm thế được.”
Thông qua kính chiếu hậu, tài xế nhìn thẳng vào Phó Lưu Âm: “Dì nhỏ của Tưởng tiên sinh, cô đương nhiên biết vì sao bà ấy mất nhỉ?”
Phó Lưu Âm bối rối nắm vạt áo mình, gật đầu.
“Một người tốt như cô Tưởng lại phải chết oan uổng như vậy... Mỗi lần cô Tưởng đi khám bệnh, Tưởng tiên sinh đều sai tôi đưa bà ấy đi. Chính tay tôi lo cho bà ấy từng chút. Tôi thực sự không hiểu nổi, Phó Kinh Sênh hại ai không hại, lại nhằm vào bà ấy!”
Phó Lưu Âm ngồi ở sau xe vẫn không nhúc nhích. Hóa ra bất kể cô trốn đến đâu thì vẫn không thể thoát được.
Phó Kinh Sênh đã làm rất nhiều điều sai trái, nhưng cô mới là người phải trực tiếp đối diện với nỗi oán hận từ khắp mọi người.
Mục Kính Sâm nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay: “Các người ra ngoài trước đi.”
“Nhưng mà...”
“Đi ra ngoài!”
Người giúp việc nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là bảo người còn lại cùng kéo nhau ra khỏi phòng của anh. Hai người vừa đóng cửa lại, một người liền nói: “Ngày hôm nay không làm xong việc, làm sao ăn nói với bà chủ đây?”
“Cô xem bộ dạng của cậu hai như vậy đó, cô muốn chết sao?”
Mục Kính Sâm ngồi xuống bên mép giường. Trong lòng bàn tay dâng lên cảm giác đau nhói rất khó chịu. Anh mở các ngón tay ra, viên kim cương kia thật là sáng đến chói cả mắt.
Đây là chiếc nhẫn do anh đoạt từ người khác, cho nên mới mang đến điềm xấu cho anh.
Quả nhiên Phó Lưu Âm để lại nó, không hề mang đi. Lúc trước anh có cho cô một xấp chi phiếu, nói là hàng tháng sẽ gửi vào torng tài khoản đó một số tiền, là hoa hồng của bên sân huấn luyện. Trước khi cô đi, Mục Kính Sâm vẫn chưa nhắc tới số tiền này, nhưng mà có lẽ cô cũng không có ý muốn đòi.
Cả người anh ngã về sau, mắt thấy chum đèn thủy tinh trên trần nhà cũng bị cháy đen.
Mục Kính Sâm lại siết chặt bàn tay, viên kim cương bén nhọn không ngừng đâm vào da thịt anh.
Mãi cho đến buổi tối, một mình Phó Lưu Âm ngồi đờ đẫn ra trên ghế sô pha. Cô là bị tiếng điện thoại trong phòng khách đánh thức.
Cô giật mình cầm ống nghe lên: “A lô?”
Bên trong truyền đến tiếng của Hứa Tình Thâm: “Âm Âm, em không sao chứ?”
“Không, không có việc gì.”
“Ăn cơm tối chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy lát nữa chị đi ăn với em.”
“Không cần đâu.” Phó Lưu Âm từ chối. “Em rất khỏe, vừa ngủ một lát thôi. Chị không cần tới đây đâu, chút nữa em ăn xong muốn ngủ thêm nữa.”
Hứa Tình Thâm hiểu ý cô: “Được rồi, trong tủ lạnh có sẵn thức ăn, em nhớ dùng lò vi song hâm nóng lại.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại xong, Phó Lưu Âm vẫn chưa đứng dậy ngay. Cô nằm trên ghế sa pha thêm một lúc nữa.
—
Buổi tối, bàn cơm nhà họ Mục trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Bà Mục ở trong phòng mình. Mục Kính Sâm cũng không có xuống lầu. Mục Thành Quân ngồi nhìn khep81 bàn ăn lớn như vậy cũng chỉ có một mình hắn.
“Mục tiên sinh, có cần mời mợ cả xuống không?”
“Không cần.” Mục Thành Quân cầm đôi đũa lên. Nhắc tới Lăng Thời Ngâm, hắn lại cảm thấy mất hứng.
“Có mang thức ăn lên lầu cho mẹ tôi chưa?”
“Dạ rồi.”
Mục Thành Quân nhìn vào chỗ đối diện. Vị trí của Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm ngồi trước đây đều đã trống không. Trong miệng hắn cảm thấy thức ăn nhạt như nước ốc. Mục Thành Quân cũng không ăn được bao nhiêu liền đứng dậy đi lên lầu.
Cơm nước của Lăng Thời Ngâm đã được hắn đích thân mang lên lầu cho cô ta. Mục Thành Quân mở cửa phòng đi vào, Lăng Thời Ngâm đang quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy tiếng bước chân, thấy Mục Thành Quân xuất hiện, cô ta thu hồi tầm mắt lại.
Trong lòng Lăng Thời Ngâm rất rõ ràng, bữa cơm tối này cô ta đừng hòng ăn nữa.
Người đàn ông đặt mâm cơm lên tủ đầu giường. Hắn ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm xuống Lăng Thời Ngâm.
“Mục Thành Quân, Phó Lưu Âm đi rồi, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu có đúng không?”
“Cô đang khiêu khích tôi đấy à?”
Lăng Thời Ngâm chống hai tay bên người, muốn đứng lên lại không có một chút sức lực. Cảm giác căm hận trong lòng cô ta càng dâng lên mãnh liệt hơn.
“Mục Thành Quân, anh có từng xem tôi là vợ anh không? Trong mắt anh, chắc tôi còn không bằng một cón chó! Anh đối xử với tôi như vậy không sợ sẽ bị báo ứng sao?”
“Tôi làm gì phải sợ báo ứng?” Người đàn ông đứng dậy đi tới chỗ Lăng Thời Ngâm. Cô ta cũng không hề lui người lại, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.
“Lúc đầu nhà họ Muc các người không sợ tai tiếng của tôi chỉ vì đang dòm ngó công ty của anh tôi thôi sao? Tôi khinh! Chẳng qua là vì bản thân Mục Thành Quân cũng là một kẻ tàn phế. Ha ha ha ha... Anh trở nên biến thái như vậy là bởi vì cái gì? Còn không phải vì bản thân bất lực sao?”
Sắc mặt Mục Thành Quân trở nên ngày càng khó coi. Hắn giơ chân lên đá một cước vào hông của Lăng Thời Ngâm.
Lăng Thời Ngâm đau điếng người, kêu la thảm thiết. Mục Thành Quân lại đạp thêm một cước nữa khiến cô ta ngã ngửa. Lăng Thời Ngâm nghiêng đầu, nhìn hắn chằm chằm.
“Anh cho là nhà họ Mục các người che giấu rất tốt nên người ngoài không ai biết sao? Phó Kinh Sênh hãm hại anh là hại cái gì? Tại sao cho tới giờ mẹ anh cũng chưa bao giờ hối thúc chúng ta mau có con? Ha ha ha ha... Mục Thành Quân, hóa ra Phó Kinh Sênh cũng biết anh bản tính phong lưu nên mới triệt đúng đường vui thích của anh phải không?”
Mục Thành Quân lại giơ chân lên, lần này hắn trực tiếp đạp thẳng vào mặt Lăng Thời Ngâm. Cô ta phun ra một ngụm máu nhỏ, từ mũi cũng chảy ra dòng máu đỏ tươi. Lăng Thời Ngâm gần như bất tỉnh.
Khuôn mặt Mục Thành Quân đầy hung ác nham hiểm. Thấy cô ta như vậy hắn vẫn không quan tâm, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, kéo màn cửa ra.
Vốn dĩ món nợ với Phó Kinh Sênh hắn định trút lên đầu Phó Lưu Âm, chỉ là ngày qua ngày hắn vẫn chưa có được cơ hội để rat ay. Thế nhưng hắn tin hắn sẽ đợi được đến ngày đó.
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên. Hắn kéo rèm cửa sổ lại, che khuất màn đêm u ám bên ngoài.
—
Hôm sau.
Phó Lưu Âm đến trường. Bên ngoài khu căn hộ có một tuyến tàu điện ngầm và nhiều phương tiện công cộng khác. Thật ra Hứa Tình Thâm có dặn dò tài xế đến đưa đón cô nhưng do cô cố ý né tránh.
Xuống trạm, phải đi bộ thêm một đoạn đường ngắn mới đến trường. Phó Lưu Âm đi thong thả, vốn dĩ cô đi sớm nên không sợ muộn.
Vừa đến trước cổng trường, mấy nữ sinh từ bên kia trông thấy Phó Lưu Âm thì một người liền lớn tiếng nói: “Đó không phải là mợ hai sao?”
“Cái gì mà mợ hai?” Nữ sinh bên cạnh khó hiểu hỏi lại.
Tiếu Hàm Bình bước tới, đứng chắn trước mặt Phó Lưu Âm: “Sao vậy, hôm nay không có xe đặc biệt đưa đón sao?”
“Tránh ra.”
“Khẩu khí không nhỏ, chỉ là bây giờ mày có tư cách gì mà ăn nói với tao kiểu đó? Mày còn là người nhà họ Mục sao?”
Phó Lưu Âm hơi biến sắc, muốn tránh sang một bên nhưng Tiếu Hàm Bình vẫn cứ một mực muốn gây chuyện.
“Người đàn ông ngày ngày đưa đón mày đâu? Tao còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn đàng hoàng nữa này.”
“Muốn cảm ơn thì cô tự mình đi tìm anh ta đi.”
Tiếu Hàm Bình cười nhạt: “Phó Lưu Âm, mày còn mặt mũi mà đi học sao? Cứ tưởng người đàn ông kia quá tốt với mày, nào là xây cả một tòa thư viện mang tên mày, ai ngờ...”
Phó Lưu Âm có chút lo lắng nhưng vẫn thầm cảm thấy may mắn trong lòng. Có một số việc chắc chắn người bên ngoài không thể biết được. Thế nhưng lời Tiếu Hàm Bình vừa ra khỏi miệng, lại khiến Phó Lưu Âm liền hoang mang.
“Có người nói anh trai cô hại chết Mục Triều Dương?”
Phó Lưu Âm giật mình, không ngờ Tiếu Hàm Bình lại nói thẳng ra cái tên Mục Triều Dương.
“Là tao đích thân cho người đi thăm dò đó, hóa ra mày và nhà họ Mục lại có mối quan hệ như vậy. Phó Lưu Âm, bây giờ chắc là mày bị đuổi khỏi nhà rồi nhỉ?”
Cô không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô ta cứ mặc sức hả hê chỉ trích cô.
Chỉ bằng việc Phó Lưu Âm là em gái của Phó Kinh Sênh thì cũng đã đủ để toàn bộ người trên thế giới này muốn nuốt chửng cô rồi.
Phó Lưu Âm đẩy Tiếu Hàm Bình ra, nhấc chân lên bước đi. Tiếu Hàm Bình lảo đảo về sau, khó khăn lắm mới giữ được cho mình khỏi bị ngã. CÔ ta đuổi theo Phó Lưu Âm.
“Làm gì vậy? Phó Lưu Âm, mày là nhân vật nổi tiếng trong trường đó, mày không sợ...”
Phó Lưu Âm chợt dừng bước: “Cô đã quên là ngoài nhà họ Mục, sau lưng tôi còn có Tưởng tiên sinh!”
Tiếu Hàm Bình càng cưới đến đắc ý hơn. Thật đúng là cô ta đã quên chuyện này.
“Phó Lưu Âm, ngoại trừ dựa dẫm vào người khác, mày còn bản lĩnh nào khác không? Không có nhà họ Mục thì con có Tưởng tiên sinh? Thật đáng thương làm sao, cả đời đều phải dựa vào người khác mà sống.”
Trong lòng Phó Lưu Âm chợt đau như có kim châm vào, nhưng ngoài miệng vẫn cường ngạnh nói: “Vậy thì thế nào? Tôi thừa nhận bản thân phải dựa vào người khác, nhưng còn cô thì sao? Chỉ sợ cô muốn tìm người để dựa cũng không có.”
Phó Lưu Âm cũng không them nhìn xem phản ứng của Tiếu Hàm Bình mà trực tiếp bước nhanh khỏi chỗ đó. Cô rất sợ nếu như chỉ ở lại thêm một giây một phút nào nữa thì chính mình sẽ chịu đựng không nổi mà gục xuống.
Cô cứ bước về phía trước, không muốn đến lớp, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh mà thôi. Cô đi tới bãi đổ xe, ở đó xếp đầy xe đạp và xe điện. Phó Lưu Âm dựa vào một gốc cây, lúc này mới có thể giữ cho mình đứng vững hơn một chút.
Nếu như có thể, ai lạimuốn dựa vào người khác mà sống? Ai cũng muốn tự mình có bản lĩnh mà đương đầu với mọi thứ. Thế nhưng Phó Lưu Âm cô nếu không dựa vào người khác, sợ là hôm nay đã không còn mạng mà đứng đây.
Phó Lưu Âm giơ tay lên che mặt. Cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang tuôn rơi nhưng vô ích. Cái chết của Mục Triều Dương chính là cửa ải khó khăn nhất mà cô không thể nào vượt qua được.
Chẳng qua là sau này khi cô bị người khác ức hiếp, sẽ không bao giờ còn ai thay cô ra mặt nữa.
Chẳng qua là lúc cô muốn về nhà nhất, lại nhớ ra mình đã không còn nhà để về.
Chẳng qua là khi cần ai đó ôm mình thật chặt, cần ai đó cho cô dựa vào vai... Người đó bây giờ chẳng những không cho còn xem cô như kẻ thù rồi.
Phó Lưu Âm cắn chặt răng, từ trong tim, từng vết dao cứ cứa thật mạnh vào đó, đau đến muốn ngất đi. Những vết thương cũ còn chưa kịp kết vảy nay lại chằn chịt thêm thật nhiều vết thương mới.
Một mình cô đứng đây nghẹn ngào, khóc thút thít.
Một lúc sau, Phó Lưu Âm dùng mu bàn tay lau chùi nước mắt trên mặt. Xác định bản thân đã nín hẳn, lúc này cô mới hít một hơi thật sau rồi cất bước rời đi.
Hôm nay Triệu Hiểu cũng không đi học. Nghe nói là torng nhà có việc, xin nghỉ một hôm.
Phó Lưu Âm càng thêm cô độc, không tìm được lấy một người để nói chuyện. Tiếng cuông tan học reo lên, cô là người đầu tiên thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài.
Cô không muốn ở lại để phải nghe thêm những lời xầm xì bàn tán hay phải trả lời bất cứ câu hỏi nào. Càng không chịu đựng nổi ánh mắt của mọi người xung quanh.
Ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy tài xế của Hứa Tình Thâm đã đợi sẵn bên ngoài.
“Cô Phó.”
Phó Lưu Âm tiến lên vài bước. Tài xế mở cửa xe ra: “Mời lên xe, lúc sáng không thấy cô, có phải do tôi đến muộn không?”
“Không, không phải đâu. Anh không cần đến đón tôi, tôi có thể tự đi được.”
“Nhưng Tưởng phu nhân rất lo lắng cho cô, dặn dò tôi phải làm tốt việc này. Cô mau lên xe đi.”
Phó Lưu Âm từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là lên xe.
Ở một góc khác, có một chiếc xe màu đen đang dừng bên đường. Ánh mắt Mục Thành Quân nhìn chằm chằm về phía turớc.
Tài xế liếc nhìn hắn: “Mục tiên sinh, có cần bám theo không?”
Mục Thành Quân không nói lời nào. Tài xế thấy chiếc xe kia sắp rời đi rồi nhưng nếu Mục Thành Quân không lên tiếng thì anh ta cũng chỉ có thể ngồi yên không nhúc nhích.
Mục dù Phó Lưu Âm đã dọn khỏi nhà họ Mục nhưng lại còn có một Tưởng phu nhân chống lưng cho cô. Mục Thành Quân liếc nhìn về phía cổng trường. Xem ra hắn hẳn là phải nghĩ cách cho cô hết đường đi học mới đúng.
“Trở về.”
“Vâng.”
“Sau khi về đến nhà, không cần nói với ai về chuyện này.” Mục Thành Quân dặn dò.
“Vâng.”
—
Phó Lưu Âm thấp thỏm ngồi trong xe, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày trước vẫn còn là Mục Kính Sâm tới đón cô. Phó Lưu Âm càng không muốn nghĩ tới thì tim lại càng đau nhói. Cô nhắm mắt lại, dứt khoát nói với tài xế: “Ngày mai anh không cần tới đón tôi đâu. Tôi có thể đi tàu điện ngầm, cũng rất tiện lợi.”
“Tưởng phu nhân chỉ sợ có người gây bất lợi cho cô.”
“Nếu quả thật có người muốn hại tôi thì dù có tránh né thế nào cũng không khỏi.”
Tài xế vừa đánh tay lái vừa nói: “Nhưng tôi chỉ sợ Tưởng phu nhân không yên tâm. Hay là vậy đi, mỗi ngày tôi vẫn tới, nhưng có lên xe hay không do Phó tiểu thư quyết định.”
Phó Lưu Âm tỏ ra nghi ngờ: “Như vậy anh không cảm thấy phiền sao? Thật sự không cần đâu, để tôi nói với chị ấy.”
“Phó tiểu thư, thật lòng tôi cũng không muốn dùng xe này để tới đây đưa đón cô đâu.”
Phó Lưu Âm hơi ngạc nhiên: “Vậy, tại sao?”
“Có mấy lời Tưởng tiên sinh không nói ra là bởi vì Tưởng phu nhân luôn muốn giúp đỡ cô. Nếu cô ấy muốn vậy thì ngài ấy sẽ đồng ý. Nhưng tôi lại không thể làm thế được.”
Thông qua kính chiếu hậu, tài xế nhìn thẳng vào Phó Lưu Âm: “Dì nhỏ của Tưởng tiên sinh, cô đương nhiên biết vì sao bà ấy mất nhỉ?”
Phó Lưu Âm bối rối nắm vạt áo mình, gật đầu.
“Một người tốt như cô Tưởng lại phải chết oan uổng như vậy... Mỗi lần cô Tưởng đi khám bệnh, Tưởng tiên sinh đều sai tôi đưa bà ấy đi. Chính tay tôi lo cho bà ấy từng chút. Tôi thực sự không hiểu nổi, Phó Kinh Sênh hại ai không hại, lại nhằm vào bà ấy!”
Phó Lưu Âm ngồi ở sau xe vẫn không nhúc nhích. Hóa ra bất kể cô trốn đến đâu thì vẫn không thể thoát được.
Phó Kinh Sênh đã làm rất nhiều điều sai trái, nhưng cô mới là người phải trực tiếp đối diện với nỗi oán hận từ khắp mọi người.
Danh sách chương