Hứa Tình Thâm ra nước ngoài cũng phải mấy ngày, Tưởng Viễn Chu vốn định đưa cô ra nước ngoài chơi, nhưng trong lòng cô luôn bất an, nào còn tâm tư đó.

Một mặt, cô nhớ hai đứa bé ở nhà, mặt khác, cô nghĩ tới chuyện Phó Lưu Âm vẫn chưa liên lạc.

Máy bay đáp xuống, Lão Bạch đã thu xếp xe tới chờ ở ngoài. Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, thử gọi điện lại cho Phó Lưu Âm.

Di động của cô ấy vẫn chưa tắt máy, chỉ là không có người nhận.

Xe chạy thẳng về Hoàng Đỉnh Long Đình. Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đi vào nhà, Lâm Lâm và Duệ Duệ thấy hai người về, vui sướng nhào tới.

“Mẹ!”

Hứa Tình Thâm bế con gái lên, mỏi mệt khắp người đều tan biến, “Lâm Lâm ngoan, nhớ mẹ không nào?”

“Nhớ.”

“Mẹ mang quà về cho các con này, đây!”

Hứa Tình Thâm thả Lâm Lâm xuống đất lại. Tưởng Viễn Chu mở hành lý ra, lấy đồ chơi và quần áo đã chuẩn bị xong hết ra. Con nít vui mừng nhất là nhìn thấy đồ chơi yêu thích, lập tức ôm vào ngực.

Tưởng Viễn Chu hai tay bế mỗi đứa. Hứa Tình Thâm đuổi theo sau, “Con lớn cả rồi, anh bế như vậy không an toàn.”

“Sợ cái gì?” Tưởng Viễn Chu không quan tâm. “Tay anh khỏe, sẽ không làm rớt bọn nhỏ.”

Anh đi đến trước sô pha. Chị người làm cười tủm tỉm đi tới, “Biết Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân hôm nay về, tôi đã chuẩn bị không ít đồ ăn đấy. Cũng sắp tới giờ, muốn ăn cơm bây giờ luôn không ạ?”

Hứa Tình Thâm nhìn mấy cha con đang chơi đùa, “Em ra ngoài xem một chút, sẽ quay lại ngay.”

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn cô, “Anh biết em lo lắng cho Phó Lưu Âm, nhưng cũng không thiếu vài phút này, ăn cơm chiều xong anh bảo Lão Bạch đưa em đi.”

“Đúng vậy đó, Tưởng phu nhân, ngồi mấy bay lâu như vậy, chị cũng mệt mỏi rồi, tốt xấu cũng ăn cơm chiều trước đi.” Chị người làm ở bên cạnh khuyên nhủ.

Hứa Tình Thâm thấy Lâm Lâm và Duệ Duệ cũng quay đầu lại nhìn mình, mấy hôm không thấy, cô nhớ vô cùng. Hứa Tình Thâm gật đầu nói: “Vậy được, ăn cơm đi.”

Cô đi tới sô pha trước mặt, ngồi xuống, giơ tay ôm Lâm Lâm vào lòng, lại thơm mạnh một cái; Lâm Lâm nhột, cười khanh khách. Gần đây con bé học được cách vỗ mông, Lâm Lâm sờ sờ khuôn mặt mình, tay kia ôm cổ Hứa Tình Thâm, “Mẹ, con thương mẹ.”

Trái tim Hứa Tình Thâm mềm nhũn, yếu ớt, tan chảy, hai tay cô ôm chặt nhóc con trong lòng, “Mẹ cũng thương con. Bảo bối của mẹ, mẹ thương nhất.”

Tưởng Viễn Chu liếc mắt, “Em nói như vậy không hay rồi nhỉ?”

“Có gì không hay?” Hứa Tình Thâm tiếp tục chơi với con, bộ dạng hôn thế nào cũng không đủ. Duệ Duệ ngồi trong lòng Tưởng Viễn Chu, đang tự chơi đùa với chiếc máy bay điều khiển từ xa. Tưởng Viễn Chu dịch lại gần hai người chút, “Ai là người em yêu nhất?”

Lâm Lâm nhìn anh, giơ tay đẩy mặt đi.

Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm vào lòng, “Lúc ở trước mặt anh em cũng đâu có nói như vậy.”

“Anh nghiêm túc thật.”

“Đó là đương nhiên.”

Hứa Tình Thâm không để bụng, ai cũng sẽ buột miệng thốt ra vài từ, không phải sao? Đặc biệt là đối diện với đứa con đáng yêu. Tưởng Viễn Chu thả Duệ Duệ xuống đất, để thằng bé tự đi chơi, “Bà xã, cuộc sống sau này chính là của hai người chúng ta, con cái rồi cũng sẽ có gia đình của chúng.”

“Tưởng Viễn Chu, anh nghĩ xa quá rồi.”

“Cho nên, người em yêu nhất hẳn là anh, vĩnh viễn cũng không được thay đổi.”

Lão Bạch đứng bên cạnh, có chút chịu không nổi, nghĩ thầm Tưởng tiên sinh đây cũng thật là ra vẻ, không phải là Hứa Tình Thâm thuận miệng nói một câu thôi sao, chẳng lẽ anh ấy ăn giấm với cả con gái mình sao? Người đàn ông như thế có chút đáng sợ, Lão Bạch âm thầm nghĩ, mình sau này cũng không nên như vậy.

Chị người làm đi tới, bữa tối đã xong rồi, Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm lên đi qua đó.

Ăn xong cơm chiều, tài xế cũng đã trở lại, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm rất vui vẻ, “Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân.”

Hứa Tình Thâm cầm lấy túi xách trên sô pha, “Hôm nay Âm Âm có khỏe không?”

“Rất, khá khỏe ạ.”

“Như vậy đi, phiền anh lại đi cùng tôi một chuyến, tôi đi gặp em ấy.”

“Tưởng phu nhân, hôm nay cô vừa mới về nhà, hay là ngày mai đi vậy.”

Hứa Tình Thâm lắc đầu, “Vừa lúc tôi cũng mang đồ về cho em ấy, tôi đi đưa cho em ấy.”

Hứa Tình Thâm lấy chai nước hoa từ trong va li da ra. Tưởng Viễn Chu phân phó tài xế: “Nếu đêm nay cô ấy không đi, phỏng chừng cả ngủ cũng ngủ không được, đi đi, đi nhanh về nhanh.”

“Dạ.”

Ngồi vào trong xe, Hứa Tình Thâm nhịn không được hỏi: “Mấy ngày nay em ấy đều rất bình thường đúng không?”

“Đúng vậy ạ.”

Hứa Tình Thâm lướt xem di động. “Cũng không biết sao lại thế này, điện thoại toàn không ai nghe.”

“Có thể cô ấy không muốn nói chuyện chăng.” Tài xế lái xe. Anh ta thấy bộ dạng Phó Lưu Âm mỏng manh yếu đuối, nghĩ thầm hẳn cô ấy sẽ không mách lại với Hứa Tình Thâm, mà dù là có mách lại thật, anh ta cũng không có gì quá sợ, anh ta quả thật không muốn đưa đón cô ấy.

“Tưởng phu nhân...”

“Sao vậy?”

“Có câu tôi vẫn luôn để trong lòng. Tôi biết tôi nói thế này không thích hợp, nhưng ngài rõ ràng biết cô Tưởng làm sao mà chết...”

Hứa Tình Thâm ngẩng mắt lên, “Lòng tôi đương nhiên rõ, nhưng lúc những việc này xảy ra, Phó Lưu Âm cũng đang chịu khổ ở một nơi khác, em ấy gì cũng không biết, em ấy vô tội.”

“Ai bảo anh cô ta là em gái Phó Kinh Sênh chứ.”

Hứa Tình Thâm không nói nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tài xế thấy sắc mặt cô không tốt, tự nhiên cũng không dám mở miệng nữa.

Đi vào khu nhà Phó Lưu Âm ở, Hứa Tình Thâm lên lầu một mình, cô không dùng chìa khóa mở cửa, mà gõ cửa trước.

Sau một lúc lâu trong nhà cũng không có động tĩnh, nỗi bất an trong lòng Hứa Tình Thâm bùng lên toàn bộ, cô vội mở cửa đi vào, “Âm Âm, Âm Âm.”

Bên trong dĩ nhiên không ai. Hứa Tình Thâm bước nhanh vào phòng ngủ của Phó Lưu Âm, không có một bóng người.

Thần sắc cô hoảng loạn lên. Trên bàn trà trong phòng khách còn bày sách vở của Phó Lưu Âm, Hứa Tình Thâm lại gần, trong phòng không có dấu vết hỗn độn, chẳng lẽ con bé đi ra ngoài ăn cơm chiều?

Hứa Tình Thâm gọi điện thoại cho Phó Lưu Âm, vẫn không ai nghe.

Cô đi ra ngoài ban công, nhìn thấy quần áo đã giặt xong của Phó Lưu Âm vẫn chưa lấy ra khỏi máy giặt. Hứa Tình Thâm bước nhanh vào bếp, trên bàn bếp vẫn còn để nửa hộp sữa, nắp hộp sữa đặt ở bên cạnh, chưa được vặn lại.

Hứa Tình Thâm cầm lấy hộp sữa lắc lắc, sữa tươi bên trong đã lắng lại, xem ra đã mấy ngày rồi.

Hứa Tình Thâm càng thêm hoảng loạn, cô mơ hồ cảm thấy Phó Lưu Âm đã xảy ra chuyện.

Cô lần thứ hai trở vào phòng lại, đi đến trước bàn trang điểm, nhìn thấy cuốn lịch bàn Phó Lưu Âm để ở đó.

Ngày trên lịch bị Phó Lưu Âm dùng bút đỏ vòng lại. Sau khi rời khỏi Mục gia, ngày ngày đặc biệt khổ sở, từng ngày đều chịu đựng trôi qua như vậy. Thế nhưng tầm mắt Hứa Tình Thâm dừng ở một chỗ, mấy ngày liên tục, Phó Lưu Âm lại cũng chưa vòng lại.

Chẳng lẽ...

Ngón tay Hứa Tình Thâm run rẩy, chính cái ngày con bé chưa vòng lại đã có chuyện xảy ra?

Cô cầm cuốn lịch bàn trong tay đi ra ngoài, tìm một vòng trong phòng cũng không tìm được di động của Phó Lưu Âm. Cô bước nhanh ra ngoài, sau đó xuống lầu.

Tài xế còn chờ ở bãi đỗ xe, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đi tới, anh ta vội đẩy cửa xe ra, “Tưởng phu nhân, nhanh vậy ạ?”

“Tôi hỏi anh, hôm nay anh thật sự thấy Phó Lưu Âm?”

“Dạ, đúng vậy.”

“Là khi nào?”

Tài xế có chút hoảng loạn, “Lúc tan học ạ.”

Hứa Tình Thâm chỉ chỉ vào anh ta, “Anh vẫn không nói thật phải không? Phó Lưu Âm khả năng mất tích rồi.”

“Hả? Sao có thể?” Tài xế nghĩ, có phải Phó Lưu Âm lật lọng, đi mách với Hứa Tình Thâm. “Khu này trị an tốt như vậy, cô ấy làm sao vô duyên vô cớ mất tích?”

Hứa Tình Thâm đi tới lui, cô cầm di động gọi cho Tưởng Viễn Chu.

“Alo, Viễn Chu, anh có số điện thoại của giáo viên Âm Âm không? Em muốn hỏi thử mấy ngày nay rốt cuộc con bé có đi học hay không.”

Tưởng Viễn Chu trong lòng ôm con gái, đang dạy hai đứa nhỏ nói “Apple”. Anh thả Lâm Lâm lên sô pha, lúc này mới hỏi: “Liên lạc chắc Lão Bạch có, sao vậy?”

“Em nghi Âm Âm xảy ra chuyện rồi, em không tìm thấy con bé, trong nhà cũng rất khả nghi.”

“Được, em đừng gấp, anh đây cho Lão Bạch hỏi xem ngay.”

Hứa Tình Thâm cúp máy xong, ánh mắt nhìn về phía tài xế đứng trước mặt, “Tôi bảo Tưởng tiên sinh đi hỏi, tôi hy vọng anh đừng gạt tôi.”

“Tưởng phu nhân, tôi... Tôi không gạt ngài.”

Hứa Tình Thâm nôn nóng đi tới đi lui, chờ Tưởng Viễn Chu gọi lại cho mình, nhưng mà đợi một hồi, bên kia vẫn không có tin tức.

Cô siết chặt di động trong lòng bàn tay, “Tôi đi tìm bên quản lý chung cư, bảo họ tra giúp.”

Hứa Tình Thâm vừa đi được vài bước, xe Tưởng Viễn Chu liền tới, Lão Bạch xuống xe trước. Hứa Tình Thâm tiến lên, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe ra.

“Thế nào?”

Thấy cô mặt đầy nôn nóng, Tưởng Viễn Chu giơ tay kéo cô đến trước mặt, “Đừng cuống.”

“Anh nói thẳng đi.”

“Phó Lưu Âm quả thật đã mấy ngày không đi học, nói là gửi tin nhắn xin nghỉ.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm tức khắc trắng bệch, đôi mắt hạnh của cô trợn lên nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu đứng trước mặt, “Mấy ngày không đi học?”

“Phải.”

Cô xoay người, nhìn người tài xế sắc mặt tối tăm mà đứng. Cô đi mấy bước đến trước mặt người đàn ông, “Không phải anh nói hôm nay tan học, mình đã đón con bé về nhà sao? Anh nói đi, rốt cuộc anh đón ai!”

Người tài xế bị dọa giật mình. Khuôn mặt Hứa Tình Thâm xanh mét, khẩu khí rất không tốt, “Nói chuyện!”

Anh ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu cũng đã đi tới, việc đã đến nước này, tài xế đành phải nói thật: “Là cô Phó bảo tôi không cần đón cô ấy. Cô ấy nói tự mình có thể đi học.”

“Lời này là con bé nói khi nào?”

“Đã... Đã mấy ngày rồi ạ, sau khi cô và Tưởng tiên sinh ra nước ngoài, tôi không đón cô ấy nữa.”

Hứa Tình Thâm tức giận đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi, “Lúc tôi gọi điện cho anh, thật ra anh căn bản không gặp Phó Lưu Âm có phải không?”

“Dạ.”

Hứa Tình Thâm run run, cảm giác trời như muốn sập bất cứ lúc nào. Cô giơ tay bắt lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu, “Báo, báo cảnh sát đi, con bé nhất định đã xảy ra chuyện.”

Thấy cô có vẻ đứng không nỗi, Tưởng Viễn Chu giơ tay ôm cô vào trong lòng, “Chúng ta đi tới chỗ quản lý chung cư, tìm hiểu tình hình trong đó trước.”

Anh đưa Hứa Tình Thâm đi, đi ngang qua Lão Bạch, Tưởng Viễn Chu dừng bước chân, “Lấy chìa khóa xe lại.”

“Dạ.”

Lão Bạch vâng theo, mặt không có biểu tình gì đi đến trước mặt người tài xế, “Đưa chìa khóa xe cho tôi đi, ngày mai lại đây thanh toán tiền lương.”

“Cái gì?” Tài xế khó tin mà nhìn về phía Lão Bạch. “Đây là có ý gì?”

“Cậu còn không rõ sao? Phó Lưu Âm tám phần đã xảy ra chuyện rồi, Tưởng tiên sinh niệm tình cậu trước kia thường xuyên đưa đón cô Tưởng, chỉ để cậu tự nhận lỗi mà từ chức thôi.”

“Không, không... Chuyện này không liên quan gì tới tôi đâu.”

Hứa Tình Thâm nghe không vào bất cứ lời ai nói. Tưởng Viễn Chu dẫn cô đi tìm quản lý chung cư, lấy camera an ninh ở tầng Phó Lưu Âm ra xem.

Nhưng vào đêm Phó Lưu Âm mất tích, camera an ninh lại không ghi được gì. Quản lý chung cư sai người đi điều tra mới phát hiện camera bị người phá hủy có chủ đích.

Lần này, trong lòng Hứa Tình Thâm đã không còn chút may mắn nào. Tưởng Viễn Chu nhíu chặt mày, “Vậy xem camera trong thang máy, cả bãi đỗ xe.”

Hình ảnh trong camera từng cái được lấy ra xem. Hứa Tình Thâm thấy có mấy người công nhân lắp ráp mang theo một thùng giấy lớn bỏ đi, Tưởng Viễn Chu kêu dừng, “Mấy công nhân đó cũng là ở lầu bảy phải không?”

“Chắc vậy, xem camera vừa rồi, bọn họ là lên lầu bảy.”

Tưởng Viễn Chu nhìn kiểu chữ trên thùng giấy. “Nếu bên trong là đồ điện, vì sao còn phải đem cái thùng lớn như vậy xuống? Xem dáng vẻ bọn họ, đây tuyệt đối cũng không phải cái thùng không, bên trong hẳn có vật gì nặng.”

“Phải, anh xem, cũng phải hai người đẩy.”

Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ vào màn hình, “Tiếp tục, xem bọn chúng đi đâu.”

Hứa Tình Thâm ngồi ở ghế dựa, nhìn thấy thùng giấy được mang tới gara, sau đó bị đưa lên một chiếc taxi. Hai gã đàn ông nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lên xe thẳng.

Xe ra khỏi cổng khu nhà, sau đó liền biến mất khỏi màn hình.

Giám đốc bất động sản đứng dậy, nhìn về phía hai người, “Xin lỗi, những camera sau đó hẳn phải đi tìm cảnh sát ra mặt. Anh chị yên tâm, giờ chúng tôi liên hệ với mấy chủ căn hộ trên lầu bảy, hỏi họ tình huống thử.”

Hứa Tình Thâm ngồi ở ghế dựa, không hề dậy nổi, Tưởng Viễn Chu đã cho Lão Bạch báo công an.

Người đàn ông dẫn cô ra khỏi phòng điều khiển, Hứa Tình Thâm giơ tay nắm cổ tay Tưởng Viễn Chu.

“Em muốn tới nhà họ Mục.”

“Tìm Mục Kính Sâm?”

“Phải, em muốn đi tìm cậu ta đòi người!”

Tưởng Viễn Chu cũng biết Hứa Tình Thâm lo lắng, “Cậu ta hẳn cũng không biết.”

“Nếu là người nhà họ Mục làm thì sao?”

Tưởng Viễn Chu quan sát khuôn mặt nhỏ của Hứa Tình Thâm, “Anh biết em sốt ruột...”

Hứa Tình Thâm thở sâu, “Em chỉ muốn hỏi cậu ta xem, nếu là người nhà họ Mục làm chuyện này sau lưng cậu ta, vậy cậu ta càng hẳn biết. Nếu việc này không quan hệ với nhà họ Mục thì em muốn hỏi Mục Kính Sâm một câu, có phải chỉ cần ly hôn rồi thì cuộc hôn nhân đó liền không tồn tại, sống chết của Phó Lưu Âm cậu ta hoàn toàn bỏ mặc được luôn?”

“Tình Thâm...”

“Em hy vọng Âm Âm không có việc gì, con bé chỉ là đang ở cạnh Mục Kính Sâm.”

Tưởng Viễn Chu nhìn thấy Lão Bạch bước nhanh tới, anh căn dặn Lão Bạch một tiếng, “Cậu ở đây chờ cảnh sát tới, tôi với Tình Thâm tới nhà họ Mục xem.”

“Dạ.”

Lúc đi tới nhà họ Mục, sắc trời đã tối, có điều nhà họ Mục hôm nay có việc, cho nên lúc này vừa lúc đang ăn cơm chiều.

Người làm vội vàng đi vào, tới trước bàn nói: “Cậu hai, có người muốn gặp cậu.”

“Ai?”

“Cô ấy nói cô ấy là Tưởng phu nhân.”

Khuôn mặt Mục Kính Sâm lộ vẻ nghi hoặc, nhìn.

“Tưởng phu nhân?”

“Dạ.”

Hứa Tình Thâm tìm tới cửa, chắc chắn là vì chuyện của Phó Lưu Âm, Mục Kính Sâm buông đũa, “Tôi không muốn gặp.”

Mục Thành Quân ngồi ở đối diện, thấy chị người làm dáng vẻ khó xử, hắn nhẹ giọng nói: “Tưởng tiên sinh tới sao?”

“Vâng.”

“Kính Sâm, nhà họ Mục với nhà họ Tưởng sau này vẫn phải có qua lại, em cũng đừng hành động theo cảm tính quá.”

Bà Mục vẻ mặt có chút không vui, “Là vì cái con bé Phó Lưu Âm kia đúng không? Bất bình cho nó?”

“Phó Lưu Âm đi cũng được mấy ngày rồi, nếu bất bình thật, chỉ sợ không cần chờ tới hôm nay, hơn nữa bây giờ không còn sớm... Con nghĩ, hay là có thể có sự tình khác?” Mục Thành Quân thật ra trong lòng biết rõ, hắn không cần đoán cũng biết là vì chuyện gì.

Mục Kính Sâm đẩy ghế dựa ra đứng dậy, hai chân thon dài bước về phía trước. Tới cổng nhà, Mục Kính Sâm đi thẳng ra ngoài.

Mục Thành Quân cũng đi ra. Nhìn thấy Mục Kính Sâm tới, Hứa Tình Thâm bước một bước dài hai, ba bước tới, hỏi thẳng: “Âm Âm đâu, con bé ở đâu?”

Bị hỏi, người đàn ông cau mày, ánh mắt mang vẻ ngập ngừng, “Chị có ý gì?”

“Tôi hỏi cậu, Phó Lưu Âm đâu? Có phải cậu đưa con bé đi rồi không?”

Mục Kính Sâm bật cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy giật mình kinh sợ.

“Tưởng phu nhân, chị nói cho rõ, Phó Lưu Âm không phải vẫn luôn đi theo chị sao?”

Hứa Tình Thâm hoàn toàn hoảng hốt, Tưởng Viễn Chu đi đến bên cô. Mục Thành Quân đứng ở cửa, dựa vào bức tường bên cạnh, khoanh hai tay trước ngực.

Thấy bộ dạng này của Hứa Tình Thâm cái dạng này, Mục Kính Sâm vội vàng truy vấn: “Phó Lưu Âm làm sao? Cô ấy đâu?”

Tưởng Viễn Chu mặt không có biểu tình gì, trả lời: “Phó Lưu Âm mất tích rồi.”

“Cái gì?” Mục Kính Sâm khó tin mà nhìn về phía hai người. “Mất tích? Không, không thể nào, cô ấy không phải vẫn đi học sao? Còn có tài xế nhà họ Tưởng tự mình đưa đón...”

Vành mắt Hứa Tình Thâm ửng đỏ, ngẩng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông, “Con bé đã mất tích mấy ngày rồi.”

“Không có khả năng!”

“Cậu dựa vào cái gì cho rằng không có khả năng?” Bỗng nhiên Hứa Tình Thâm lên tiếng chất vấn, “Cậu nhìn thấy con bé sao? Lần cuối thấy con bé là khi nào?”

Mục Kính Sâm á khẩu không trả lời được, lại không thể tin được sự thật như thế. Hứa Tình Thâm tiến lên một bước, dồn sát.

“Cậu biết con bé sống ở đâu sao? Biết tài xế mấy ngày đã không đi đón con bé sao? Cái gì cậu cũng không biết, cậu đối với con bé e là né còn không kịp đúng không? Mục Kính Sâm, Phó Lưu Âm chẳng qua là em gái Phó Kinh Sênh thôi, ngoại trừ thân phận đó, con bé không có chút nào sai cả.”

Sắc mặt người đàn ông phức tạp, khuôn mặt đầy nỗi đau kịch liệt, tầm mắt anh nhìn Hứa Tình Thâm.

“Mất tích từ khi nào?”

“Chỉ sau khi tôi ra nước ngoài, xem ra có kẻ đã nhìn đúng cơ hội này.”

Mục Kính Sâm đi qua đi lại, lòng anh nóng như lửa đốt, nhưng nhất thời lại không biết có thể làm gì. Mục Thành Quân đi tới, “Tưởng phu nhân, báo cảnh sát chưa?”

“Báo rồi.”

“Có manh mối gì không?”

Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, “Bước đầu nghi ngờ bị mấy gã công nhân lắp ráp sát nhà dùng thùng giấy chở đi.”

“Cái gì?” Thần sắc Mục Thành Quân nghiêm túc mà nhìn Mục Kính Sâm. “Xem ra xảy ra chuyện rồi.”

Mục Kính Sâm xoay người đi vào sân, mau chóng lái xe ra. Hứa Tình Thâm biết Phó Lưu Âm không ở đây, cũng chẳng còn gì để mà ở lại.

Mục Thành Quân nhìn Mục Kính Sâm lái xe đi, khóe miệng hắn không dấu vết mà dâng lên, vừa lúc bà Mục đi ra, hỏi hắn một tiếng: “Lão Nhị làm sao vậy? Vội vội vàng vàng đi đâu?”

“Mẹ, Phó Lưu Âm mất tích rồi.”

“Cái gì?”

“Tưởng phu nhân tới cửa đòi người, cho rằng chuyện cô ấy mất tích có quan hệ tới nhà họ Mục.”

Bà Mục nhìn đuôi xe Mục Kính Sâm biến mất khỏi tầm mắt, “Nó mất tích là do anh nó đắc tội người ta quá nhiều, mấy cái này liên quan gì nhà họ Mục chúng ta?”

“Vậy mới nói, thanh giả tự thanh.” Mục Thành Quân giơ tay lên, vỗ vỗ lên vai bà Mục, “Nhà họ Mục tuy đuổi Phó Lưu Âm đi, nhưng vẫn chẳng tới mức muốn đuổi tận giết tuyệt cô ấy.”

Lông mày bà Mục nhíu chặt như cũ, “Lão Nhị đi làm gì? Con bé kia không còn quan hệ với chúng ta.”

“Mẹ, dù sao cũng là vợ chồng một thời gian, Phó Lưu Âm xảy ra chuyện, Lão Nhị cũng không thể mặc kệ.”

Bà Mục thở dài, xoay người đi vào lại. Đi ngang qua sân, bà không khỏi nhìn lên lầu ba, “Thời Ngâm đã mấy ngày không xuống nhà rồi nhỉ?”

“Cô ấy trong người không thoải mái.”

“Cần đi bệnh viện xem không?”

“Không cần ạ.” Mục Thành Quân nói. “Vả lại chẳng bệnh gì to tát, không có việc gì.”

“Vậy thì tốt rồi.”



Lúc lái xe, Mục Kính Sâm thiếu chút cả tay lái cũng cầm không được, xe mất khống chế mà nhắm về phía trước, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã đụng phải cột mốc bên đường.

Anh thế nào cũng không nghĩ Phó Lưu Âm lại xảy ra chuyện. Phó Kinh Sênh đắc tội người ta nhiều như vậy, ai không muốn mạng của hai anh em bọn họ?

Mục Kính Sâm để mặc mình không quan tâm cô, là vì anh biết Phó Lưu Âm dựa vào Hứa Tình Thâm sẽ không xảy ra chuyện, nhưng chung quy anh không ngờ tới có kẻ đã thừa dịp Hứa Tình Thâm không ở đây mà ra tay.

Quay lại khu nhà Phó Lưu Âm ở, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm xuống xe, Mục Kính Sâm cũng theo phía sau.

Cảnh sát đã tới, đang điều tra ở lầu bảy.

Lúc đi lên lầu bảy, chủ căn hộ kế bên cũng đã tới đây, cảnh sát đang hỏi ông ta có liên quan gì với chuyện của mấy tên công nhân lắp ráp. Hiện trường loạn một mớ, Hứa Tình Thâm hỏi một người trong đó, “Thế nào rồi? Có manh mối chưa ạ?”

“Tưởng phu nhân, chị đừng gấp, đồng nghiệp ở tổ khác đang xem camera.”

Mục Kính Sâm nhìn một màn này, tiếng nói chuyện ồn ào truyền tới lỗ tai anh, chủ căn hộ kia đang sốt ruột giải thích với cảnh sát, “Tôi thật sự gì cũng không biết hết á, công nhân lắp ráp là chỗ bán thu xếp, với lại tôi mời là mời công ty lắp đặt thiết bị...”

Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm dưới chân, tầm mắt mau chóng ngó cánh cửa mở rộng vào căn phòng Phó Lưu Âm ở. Hứa Tình Thâm nôn nóng không thôi, “Lúc này cũng đã mấy ngày rồi, có thể lành ít dữ nhiều không hả?”

Tưởng Viễn Chu ôm chặt cô, không ngừng an ủi, “Sẽ không đâu, cô ấy nhất định sẽ không có việc gì.”

“Không...” Hứa Tình Thâm gần như đứng không vững, cả người dựa vào người Tưởng Viễn Chu. “Bọn chúng sẽ không bắt cóc Âm Âm vì tiền; nếu không tới giờ mà cũng không có một cú điện thoại đòi tiền. Đây chính là muốn lấy mạng, phải không?”

Mục Kính Sâm nghe, thấy mà hoảng, mỗi một câu nói đều thành vũ khí bén nhọn, đang dùng sức xẻo cắt trái tim anh.

Cảnh sát đang lấy dấu chân ở hiện trường nên bọn họ đứng ở ngoài, không thể đi vào một bước.

Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu nhận được điện thoại của Lão Bạch.

Anh kéo tay Hứa Tình Thâm, nói với Mục Kính Sâm bên cạnh, “Tới cục cảnh sát đi, hình như có phát hiện.”

Mấy người vội vàng qua đó. Cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc, tìm được camera theo dõi chiếc xe dau khi rời khu nhà. Cảm xúc của Mục Kính Sâm có chút sụp đổ, khắp trong lòng đều là sợ hãi, “Tra... Mau tra biển số xe.”

Đối phương quen biết anh, đứng lên lắc lắc đầu nói: “Sếp Mục, biển số xe là giả.”

“Cái gì?”

“Hiện tại dữ liệu có giá trị duy nhất, chính là cái này.” Người đàn ông bấm máy tính, bật lên hình ảnh của một chiếc camera, đó là gương mặt rõ ràng của một người. “Mấy tên này đặc biệt cẩn thận, còn đội mũ của công ty lắp đặt thiết bị, nhưng có thể coi là may mắn khi chúng ta đã tìm được hình ảnh chính diện của một tên trong đó.”

Ánh mắt Mục Kính Sâm hung tợn nhìn chằm chằm vào màn hình, “Tôi sẽ cho người của tôi cùng tìm, dù có đào ba thước đất cũng nhất định phải đào ra hắn!”

“Đây đã là ngày thứ tư mất tích.” Cảnh sát nhìn thời gian trên camera. “Sợ nhất là bọn chúng đã chạy ra khỏi Đông Thành, nhưng bọn chúng hẳn không đến mức mang theo người đi...”

Mục Kính Sâm nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi. Vành mắt Hứa Tình Thâm đỏ bừng, “Anh là muốn nói, Phó Lưu Âm còn ở Đông Thành? Hoặc là... Bọn chúng cũng vẫn ở Đông Thành?”

“Còn loại khả năng lớn nhất, bọn họ hiện tại cũng không ở Đông Thành.”

“Không đến mức mang theo người đi, mà bọn chúng lại đi rồi, anh...” Hứa Tình Thâm nước mắt chảy ra. “Anh là muốn nói Phó Lưu Âm đã bị giết hại phải không?”

“Tưởng phu nhân...”

Hứa Tình Thâm thở ra một hơi thật sâu, “Không, tuyệt đối sẽ không như vậy!”

Tưởng Viễn Chu nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng một nỗi thương tiếc, anh dùng sức ôm Hứa Tình Thâm vào lòng, “Hiện tại chính yếu là phải tìm được tên này, chỉ có tìm được hắn rồi mới có khả năng tìm được Phó Lưu Âm.” Cảnh sát vẫn đang tiếp tục lần theo dấu vết. Sắc trời càng lúc càng tối, thế nhưng tin tức về Phó Lưu Âm lại rốt cuộc không có, như thể đá chìm đáy biển.

Tưởng Viễn Chu dẫn Hứa Tình Thâm đi ra khỏi cục cảnh sát. Hai chân Mục Kính Sâm như rót đầy chì, mỗi một bước đều nặng nề không chịu được.

Lão Bạch mở cửa xe cho cô. Hứa Tình Thâm lại trước sau không bước vào, Tưởng Viễn Chu khom người, vỗ vỗ đầu cô, “Về ngủ một giấc, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

Khóe mắt Hứa Tình Thâm nhìn thấy Mục Kính Sâm đang đi tới, cô kéo tay Tưởng Viễn Chu ra. Hứa Tình Thâm đi mấy bước đến trước mặt Mục Kính Sâm, “Lo lắng không? Sợ hãi không?”

Người đàn ông nhìn vào mắt Hứa Tình Thâm, cô nắm chặt bàn tay, nói: “Lúc Phó Lưu Âm cùng đường, bên cạnh chỉ có tôi, nhưng mà tôi lại không thể bảo vệ con bé chu toàn. Tôi có sai, mười phần sai, vậy Mục Kính Sâm, còn cậu thì sao? Ly hôn cho đến nay, cậu cứ như vậy yên tâm để con bé đi theo tôi sao? Cậu cũng không nghĩ tới việc con bé có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

Tưởng Viễn Chu đi tới, kéo cô lại về bên cạnh mình, “Đi thôi, Tình Thâm.”

Mục Kính Sâm một lời cũng chưa thốt ra, cả người như ném mất hồn, bóng người thật dài trải trên mặt đất lạnh băng.

Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu nhét vào trong xe. Anh đóng cửa xe, ra hiệu bảo Lão Bạch lái xe.

Lão Bạch khởi động xe, Tưởng Viễn Chu giơ tay ôm lấy cô.

“Cậu ta chắc chắn có sợ hãi, trong lòng cũng khó chịu hơn ai khác. Nếu Phó Lưu Âm xảy ra chuyện gì thật, nửa đời sau của Mục Kính Sâm có lẽ chính là một cái xác không hồn.”

“Làm sao anh biết?” Hứa Tình Thâm ấp úng hỏi.

“Bởi vì năm đó, anh chính là như thế.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện