Mục Thành Quân buông tay ra, mặc cả người Phó Lưu Âm bổ nhào tới trước TV. Hai tay cô đập vỗ màn hình lạnh băng, nhìn màn ảnh đong đưa, cũng thấy cảnh sát đứng ở bờ sông, nhìn nước sông trải dài sâu không thấy đáy mà lắc đầu.

Phó Lưu Âm không nghĩ ra được làm sao cứ vậy mà “chết” chứ? Cô rõ ràng sống sờ sờ ở đây, vì sao lại nói cô đã chết.

Một phóng viên nữ được quyền đến phỏng vấn, cô ta đứng ở chỗ trũng. Hôm nay gió rất lớn, cô ta mặc trang phục chống gió, tóc bị thổi tán loạn, trong micrô cũng có tạp âm.

“Theo nghi phạm chỉ và xác nhận, cô gái mất tích Phó Lưu Âm đã bị sát hại chính tại đây.” Nữ phóng viên chỉ chỉ xuống chỗ bên chân. “Vợ nghi phạm trước kia đã bị Phó Kinh Sênh hại, hắn vẫn luôn bám theo, hơn nữa là theo dõi nạn nhân để tùy thời xuống tay.”

Phó Lưu Âm không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy ào từ hốc mắt, “Không phải thế, tôi ở ngay đây mà, ai tới cứu tôi với.”

Mục Thành Quân ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ khóc rống của Phó Lưu Âm, tuy có lộ vẻ xúc động, nhưng chưa mềm lòng.

Tiếp theo phải vớt thi thể, có điều nước sông chảy xiết, điều này càng thêm khó khăn lớn cho việc cứu hộ...

Mục Kính Sâm đứng ở ngoài màn hình, ánh mắt xuất thần mà nhìn chằm chằm dòng sông. Hôm nay có gió, còn lạnh, thấp thoáng có thể cảm giác được bọt sóng tung vỗ lại đây, mang theo ẩm ướt và tanh hôi.

Hứa Tình Thâm khăng khăng muốn ở đây, lúc đứng ở bờ sông, gần như muốn đứng không nổi.

Tưởng Viễn Chu ôm cô. Hứa Tình Thâm nước mắt nhịn không được, cô nhỏ giọng nghẹn ngào, “Âm Âm là bị sát hại ở đây.”

Người đàn ông vuốt ve bả vai cô. Có phóng viên thấy Hứa Tình Thâm, lập tức vọt tới, “Anh Tưởng chị Tưởng, xin hỏi anh chị đối với cái chết của Phó Lưu Âm có ý kiến gì không ạ? Dù sao cô ấy cũng vô tội, bị Phó Kinh Sênh làm liên luỵ. Còn cả cái chết năm đó của cô Tưởng cũng có quan hệ với Phó Kinh Sênh, vậy chị Tưởng và Phó Lưu Âm...”

Tưởng Viễn Chu theo bản năng bảo vệ Hứa Tình Thâm trong lòng. Hứa Tình Thâm ôm eo người đàn ông, vùi mặt vào trước ngực anh, không muốn nhìn thấy bất cứ ống kính nào.

Tưởng Viễn Chu duỗi tay ra, khẩu khí nghiêm túc lạnh lẽo, “Không được quay!”

Nhưng mấy phóng viên kia há có thể buông tha tin lớn như vậy, “Chị Tưởng, nói hai câu đi...”

Hứa Tình Thâm vốn dĩ đã cực kỳ bi thương, giờ lại bị bức ép cho cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Đáy mắt thâm thúy của Tưởng Viễn Chu tích tụ mãnh liệt, “Tôi nói, không được quay!”

“Chị Tưởng...” Micro của đối phương tiến đến bên mặt Hứa Tình Thâm.

Trong mắt người đàn ông một dòng lạnh thấu xương hiện lên, anh giơ tay đập rớt micro, lại giơ tay đập camera.

Nữ phóng viên ngơ ngác nhìn, khom lưng nhặt micro lên. Tưởng Viễn Chu sắc mặt xanh mét, trực tiếp cho một chữ, “Cút!”

Trong mắt người ngoài, Tưởng Viễn Chu từ trước đến nay là con người sâu kín không để lộ ra ngoài, ít ra, hỉ nộ anh chưa bao giờ thể hiện ra mặt, càng sẽ không nói “cút” với phụ nữ.

Cô phóng viên xấu hổ mà nói với người quay phim bên cạnh, “Đi, đi phỏng vấn người khác đi.”

Mấy người mau chóng bỏ đi. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài, ấn đầu ấn cô vào trước ngực mình lại, “Đừng khóc.”

“Tưởng Viễn Chu, Âm Âm chết đều do em sơ sẩy mà thành.”

“Chuyện này sao có thể trách em.” Tưởng Viễn Chu không chịu cho cô ôm trách nhiệm sai lầm này nọ vào bản thân. “Chung quy do Phó Kinh Sênh đã thiếu quá nhiều mạng người...”

Trước TV ở một đầu khác, Phó Lưu Âm vô lực xụi lơ xuống đất. Cô thấy trong màn ảnh xuất hiện gương mặt Hứa Tình Thâm, vẻ mặt Hứa Tình Thâm cực kỳ bi ai đến cực điểm. Phó Lưu Âm vươn tay sờ hình ảnh, “Chị, em không chết, chị cứu em đi! Là Mục Thành Quân, là hắn giam em lại...”

Mục Thành Quân ở phía sau cô cười lạnh, “Dù em có kêu rách họng cũng vô dụng. Ngay hôm nay, tin em chết sẽ truyền khắp toàn bộ Đông Thành, hẳn sẽ chẳng có bao nhiêu người cảm thấy tiếc hận cho em đâu nhỉ? Đại đa số người không quen biết em, nhưng lại biết anh trai em.”

Phó Lưu Âm nhắm mắt, nước mắt chảy ra, “Này tất cả đều là anh an bài, đúng không?”

“Cũng không thể gọi là tôi an bài nhỉ, chung quy gã giả trang làm công nhân kia, vợ hắn xác thật là bị anh em hại chết.”

Phó Lưu Âm ngồi trên mặt đất lạnh băng, nhìn bản tin còn đang đưa mấy tin liên quan khác, “Cho nên tôi cứ như vậy chết rồi phải không?”

“Cảnh sát sẽ còn vớt ‘thi thể’ em, nhưng em cũng thấy rồi, nước sông chảy xiết như vậy sao có thể vớt lên? Dù người khác không muốn tin em đã chết, nhưng sự thật này, bọn họ không thể không đối mặt.”

Phó Lưu Âm hồn đã hoàn toàn bị rút đi, cô dùng nắm tay không ngừng đấm đánh nền nhà, “Tôi không cần như vậy! Thả tôi ra ngoài, tôi muốn sống!”

“Âm Âm, em đâu có chết đâu, em vẫn luôn sống, sống bên cạnh tôi.”

Phó Lưu Âm hung hăng liếc mắt xẻo hắn một cái, “Biến thái!”

“Em muốn nghe thử sau khi Kính Sâm biết tin em chết phản ứng thế nào không?”

Phó Lưu Âm hai vai run run, đôi mắt không khỏi nhìn chằm chằm Mục Thành Quân. Người đàn ông đứng dậy ngồi xổm trước mặt cô, hắn giơ tay nắm cằm cô, “Vẫn muốn nghe có phải không? Sao, vẫn chưa chết tâm?”

Phó Lưu Âm đập rớt bàn tay hắn, không nói lời nào.

Mục Thành Quân lạnh lùng nở nụ cười, “Khi phát hiện không thấy em nữa, trước tiên Hứa Tình Thâm liền chạy đến Mục gia đòi người. Chính Kính Sâm đã nói, không thấy em thì liền quan gì tới nó chứ? Hai người đã ly hôn.”

Phó Lưu Âm cổ họng nghẹn ngào không thể nhịn xuống, hơi khóc ra thành tiếng. Cô nức nở, bóng người trước mặt càng lúc càng mơ hồ. Mục Thành Quân vẻ như thấy như vậy vẫn chưa đủ, tiếp tục dùng dao nhỏ mà đâm thọc vào lòng cô, “Nó không có đi tìm em, cũng không hỏi thăm em ở đâu. Sáng hôm nay nó biết cảnh sát sẽ dẫn nghi phạm tới hiện trường vụ án, mẹ còn hỏi nó có đi xem không, nhưng Kính Sâm nói, em chết chưa hết tội.”

Nước mắt Phó Lưu Âm không ngừng chảy ao ra ngoài, bản thân cũng không khống chế được. Cô giơ cánh tay lên dùng sức lau, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng như cũ.

Chết chưa hết tội sao? Rốt tột phải hận cô đến nông nỗi nào mới có thể nói ra lời như vậy?

“Phó Lưu Âm, sau này em phải ở lại đây cho tốt đi.”

“Không!” Lần này, khẩu khí của cô kiên quyết một cách khác thường.

“Không?” Mục Thành Quân cười cười, ngồi trước mặt Phó Lưu Âm, “Em có quyền lựa chọn sao?”

Phó Lưu Âm ngẩng mắt lên, nhìn về phía TV bên cạnh, “Anh ấy hận tôi đến thế sao?”

“Sao có thể không hận? Người anh em hại chết chính là ba chúng tôi, cái hố này, ai cũng không qua được.”

“Nếu không qua được, anh nhốt tôi lại làm gì? Anh dứt khoát giết tôi luôn đi.”

Mục Thành Quân nhìn chăm chú khóa chặt người phụ nữ trước mặt, “Tôi không giết người, tôi không muốn tay mình mang tội giết người.”

Phó Lưu Âm một tay chống bên người, cánh tay vẫn luôn run. Toàn bộ hy vọng của cô cũng không còn. Trước kia cô bị nhốt tại một nơi không thấy ánh mặt trời, nhưng, tốt xấu nó cũng có một chút ánh sáng như vậy! Nhưng hiện tại thì sao? Chút ánh sáng cuối cùng này Mục Thành Quân cũng nhéo tắt, Phó Lưu Âm không có dũng khí.

Lần đầu tiên, cô tốn hai năm mới tìm được cơ hội trốn đi.

Vậy lúc này thì sao? Lại phải hai năm sao? Hay là hai mươi năm?

Lần đầu tiên, sau khi cô chạy đi còn có thể tìm anh trai, vậy lúc này thì sao? Dù cô thật sự có thể trốn thoát, ngoài Hứa Tình Thâm, cô còn có thể tìm ai?

Anh trai sao? Không, anh đến giờ còn hôn mê ở phòng bệnh.

Mục Kính Sâm sao? Phó Lưu Âm mở to mắt, nước mắt từ một bên mặt chảy xuống. Mục Kính Sâm đã sớm không cần cô, anh nói cô chết chưa hết tội.

Phó Lưu Âm hoàn toàn mất đi sức chống đỡ, cánh tay cô mềm nhũn, cả người ngã ra sau.

Mục Thành Quân nghiêng người đứng dậy, đôi tay hắn đỡ người trên của Phó Lưu Âm, ánh mắt gắt gao khóa chặt người phụ nữ dưới người, “Âm Âm, tôi cam đoan tôi sẽ không đánh em, sẽ không mắng em, em chỉ cần ở lại sống tốt bên cạnh tôi là được.”

Phó Lưu Âm xoay người, hai tay ôm trước người, cuộn tròn mình thành một khối.



Hiện trường vụ án.

Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đứng ở bờ sông. Gió càng lúc càng lớn, thổi góc áo lên, bàn tay Tưởng Viễn Chu ấn sau đầu Hứa Tình Thâm.

“Lạnh lắm, chúng ta vào trong xe đi.”

Cô bị anh ép tới cạnh xe, sau đó nhét vào trong xe.

Cả người Hứa Tình Thâm phát run. Tưởng Viễn Chu lấy thảm phủ thêm cho cô, “Sẽ có người xuống cứu hộ ngay thôi.”

Cô yên lặng nhìn Tưởng Viễn Chu, “Đây không phải cứu hộ, ai cũng biết Âm Âm con bé đã không cứu được nữa rồi.”

“Nhưng ít ra, nếu có thể tìm được thi thể, cũng là một chuyện may mắn.”

Hứa Tình Thâm dựa vào ghế, “Rất khó đó, phải không?”

Tưởng Viễn Chu không trả lời, ôm cô vào trong ngực.

“Tự chúng ta sẽ bỏ tiền, tìm mấy người cùng đi với cứu hộ.”

“Em yên tâm, Lão Bạch đã thu xếp xong rồi.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm từng đợt co rút đau đớn, cô nhìn phía ngoài cửa sổ, thấy một chiếc xe đậu ở xa xa, mà bên cạnh xe là Mục Kính Sâm đang đứng.

Anh như pho điêu khắc cứng rắn lạnh băng, đứng ở bên kia vẫn không nhúc nhích, chỉ có quần áo trên người đón gió đong đưa, chóp mũi Hứa Tình Thâm càng thêm thấy chua xót.

Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm mặt sông phía trước. Anh trắng đêm không về, bà Mục tìm không thấy anh, vẫn luôn gọi điện thoại.

Anh không có tâm tư nghe máy, pin của di động dần dần hao hết, cuối cùng thì tắt máy.

Cảnh sát sợ sẽ gây rối loạn, chờ nghi phạm chỉ và xác nhận hiện trường xong thì nhanh chóng đưa hắn đi.

Đám phóng viên kia vẫn không chịu đi, đang phỏng vấn quần chúng, “Xin hỏi chuyện xảy ra đêm đó, có ai nghe thấy có tiếng kêu cứu không ạ?

“Không phải nói chứ, hơn nửa đêm, với lại cô nghe xem bên này tiếng gió lớn như vậy, ai mà nghe được, ôi?”

Ngoài cảnh giới, mọi người bàn luận, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Đáng thương quá, vẫn chỉ là một cô gái trẻ đúng không?”

“Tàn nhẫn quá mà!”

“Dù có trả thù cũng không nên tìm cô gái nhỏ chứ? Cô ấy không còn thân nhân nào khác sao?”

Xem ra trong mắt những người đó, chẳng qua chỉ là đề tài nói chuyện sau bữa tối, bọn họ không biết những việc này thật ra là đang rắc muối lên miệng vết thương của người khác. Mục Kính Sâm nghe tiếng người khác nói chuyện, ánh mặt trời dội vào đỉnh đầu, mặc dù hôm nay thời tiết tốt như vậy. Anh nhìn thấy có thuyền lại, đang vớt xung quanh chỗ nghi phạm đã chỉ và xác nhận.

Một buổi sáng qua rất nhanh, nhưng không có chút thu hoạch nào.

Mục Kính Sâm và Hứa Tình Thâm đều hiểu rõ, nếu muốn vớt được Phó Lưu Âm lên, đó là khó càng thêm khó.

Hứa Tình Thâm muốn đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu lại ấn cô vào lòng. “Tình Thâm, cứ ở đây đưa tiễn đi, đừng miễn cưỡng chính mình, em như vậy sẽ chỉ làm anh đau lòng thêm.

Cô lắc lắc đầu, “Chưa thấy thi thể thì em không tin Âm Âm đã chết.”

“Vậy nếu đời này cũng không tìm được thi thể con bé thì sao?”

Hứa Tình Thâm mắt hồng hồng, “Thế ít nhất vẫn còn hy vọng, có lẽ con bé chỉ tới chỗ nào khác, chỉ là chỉ là quên mất chúng ta thôi.”

Tưởng Viễn Chu cũng biết nếu cô không chịu chấo nhận sự thật, cô muốn ở đây chờ, anh cũng chỉ có thể ở cùng cô.

Tới buổi chiều, mấy chiếc thuyền dựa vào nhau, cứu hộ từng tấc từng tấc cứu hộ đi qua.

Mục Kính Sâm trước sau đứng ở chỗ ban đầu.

Mặt trời dần dần xuống núi, người dân vây xem đã sớm tản đi, cảnh sát lấy được bằng chứng xong cũng đi rồi. Cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng đàn ông kêu to, “Có phát hiện!”

Chân Mục Kính Sâm động đậy, nhưng trong chân như bị đâm một cây châm, xuyên tim đau đớn làm cả người anh lảo đảo.

Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra, bước nhanh chạy về phía trước. Một con thuyền đã lại gần bờ.

Tưởng Viễn Chu đi tới bên người cô, theo bản năng che chắn cô phía sau mình. Mặc kệ có tin tức hay là không có tin tức, đều không phải là tin tức tốt, anh không muốn lại kích thích đến Hứa Tình Thâm.

Mục Kính Sâm khập khà khập khiễng đi tới, cũng chỉ tới giờ phút này rồi anh mới có thể cảm giác được mình cô đơn đến cực điểm.

Hứa Tình Thâm khó chịu, đã có Tưởng Viễn Chu ở bên, có người cô ấy yêu nhất cùng trải qua với cô ấy.

Mà người anh mất đi thì sao, vừa đúng là người có thể ở cùng anh.

Người đàn ông từ trên thuyền đi xuống, trong tay xách theo một cái túi bện, “Trước mắt vẫn chưa tìm được thi thể, nhưng mà, chúng tôi đã tìm được một ít đồ vật, có khả năng có liên quan với cô ấy, cũng có khả năng là của người khác...”

Người đàn ông nói xong, lắc cho đồ vật trong chiếc túi bện rớt xuống.

Mục Kính Sâm thấy một ba lô kiểu nữ, một cậy dù, một cái áo thun cùng với một chiếc giày.

Anh đột nhiên cả kinh, ánh mắt gắt gao chăm chú vào mặt trên chiếc giày kia. Anh cảm giác trời đời trước mặt quay cuồng lên. Hứa Tình Thâm nôn nóng mà nhìn về phía Mục Kính Sâm, “Có đồ của Âm Âm không? Có không?”

Môi Mục Kính Sâm mấp máy, không giống như đang trả lời cậu hỏi của Hứa Tình Thâm, ngược lại như là đang lẩm bẩm tự nói, “Giày này, là tôi cùng cô ấy đi mua, cô ấy nói phải học thể dục...”

Hứa Tình Thâm mặt đầy nôn nóng, “Âm Âm đi số bao nhiêu? Có phải 37 không?”

“Phải.”

Hứa Tình Thâm ngồi xổm xuống, nhặt chiếc giày kia lên. Đế giày toàn là bùn cát, cô lấy tay phủi đi, thấy số giày trên đó.

Giày cầm trên tay rớt xuống đất, Hứa Tình Thâm đứng dậy, nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm, hai chân cô quỵ xuống.

Tưởng Viễn Chu vội ôm lấy cô. Người đàn ông phụ trách vớt đồ vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nói như vầy, toàn quần áo, giày hoặc vật tùy thân thì dễ dàng vớt được. Thi thể bị cột tảng đá, nước sông lại xiết như vậy, cô ấy vẫn sẽ bị chuyển dịch. Loại giày này nhẹ, nhất định là rơi xuống khỏi chân người chết rồi nổi lên mặt nước. “

“Đừng nói nữa.” Tưởng Viễn Chu thấy Hứa Tình Thâm nhắm hai mắt, anh bế ngang cô lên, “Tiếp tục vớt đi.”

“Được.”

Tưởng Viễn Chu xoay người bỏ đi. Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm chiếc giày cạnh chân đến mất hồn. Tin Phó Lưu Âm chết gần như đã được chứng thực, anh không muốn tin cũng không được.

Xe của nhà họ Tưởng đi rồi, đội cứu hộ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm dọc theo hạ lưu. Sắc trời từ từ tối sầm đi, mãi đến khi đèn đường cách đó không xa sáng lên.

Mấy chiếc thuyền lại gần bờ, một người trong đó đi đến trước mặt Mục Kính Sâm, “Sếp Mục, trời tối rồi, hôm nay cứ đến đây thôi đã.”

“Không tìm thấy sao?”

“Thật sự rất khó, hơn nữa trời tối, công tác cứu hộ không cách nào thuận lợi tiến hành được.”

Mục Kính Sâm trầm mặc sau một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Mọi người đều đi hết, chỉ còn lại một mình anh.

Anh dựa vào bên xe hút thuốc. Hai ngày, trừ uống nước ra, anh chưa ăn một bữa cơm.

Bên chân tất cả đều là tàn thuốc, mùi thuốc sặc người chui vào bụng rỗng, anh khó chịu muốn nôn khan. Mục Kính Sâm ho nhẹ vài tiếng, mãi đến khi hút hết hẳn một điếu thuốc, lúc này mới vứt đi.

Chỉ là năm ba phút sau, anh nghĩ đến Phó Lưu Âm, khó chịu không chịu được, anh cứ muốn tìm chút đồ để mình tê liệt đi mới được.

Mục Kính Sâm mở cửa xe, ghế lái phụ để lấy cây thuốc, anh ngày hôm qua đã mua.

Một cây thuốc còn dư lại mấy hộp, Mục Kính Sâm lấy một hộp. Anh quay lại trước xe, gấp không chờ nổi mà mở hộp thuốc ra, sau đó móc ra một điếu, châm lửa.

Anh hút một hơi rồi lại một hơi, nhưng thật ra chẳng có ích gì, trong lòng đau đớn như bị người dùng sức xé rách, anh chỉ cảm thấy càng lúc càng đau, đau đến khó có thể chịu đựng.

Mục Kính Sâm hút xong điếu thuốc này thì vào xe. Anh khởi động xe, bánh xe lăn nhanh trên mặt đất. Mục Kính Sâm đánh tay lái, xe chạy về phía Phó Lưu Âm bị vứt.

Anh cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là trong lòng đọng đầy đau đớn và khó chịu, không chỗ phát tiết.

Bánh xe nghiền qua đất ở bờ sông, phía dưới còn có chút mẩu vụn nhỏ. Mục Kính Sâm đạp hết chân ga, xe bay rầm ra ngoài. Thế nhưng bờ sông là chỗ cao, xe chạy đến chỗ bờ đê, phía trước có gờ đá, tốc độ xe bị cản mạnh lại. Tuy nhiên vì quán tính, đầu xe vẫn xông ra ngoài, hai bên con sông không tính là sâu, còn có đá, nửa chiếc xe chìm thẳng vào trong nước. Mục Kính Sâm nắm chặt tay lái, nhìn dòng nước dần dần dâng lên, chỉ ngập qua động cơ rồi không dâng tiếp nữa.

Nước sông đàng trước ở trong bóng đêm biến thành màu đen, từng đợt vỗ đánh vào mặt kính, làm cho người ta sợ hãi vô cùng.

Mục Kính Sâm đưa tay muốn mở cửa xe, nhưng bên ngoài có áp lực nước, mở không được.

Người đàn ông hạ cửa sổ xe, nước ngoài cửa sổ từng chút xông vào. May mắn là hơn phân nửa xe còn ở trên mặt nước, anh vọt một cái ra khỏi cửa sổ xe.

Mục Kính Sâm mở cốp sau và băng ghế sau ra. Anh ôm một bó hoa, theo dòng nước đi về phía chỗ sâu. Gió đêm thổi từng cơn, anh đông lạnh đến cả người run bần bật.

Phó Lưu Âm bây giờ nằm dưới đáy nước lạnh băng ở đây. Cô sợ nhất bóng tối, nhưng nếu vớt không được, cô cũng chỉ có thể an nghỉ dưới đáy nước.

Mục Kính Sâm hai tay ôm bó dao đài ngọc phượng kia. Anh đứng thẳng giữa dòng nước, nước không tới eo người đàn ông. Bàn tay anh vuốt vuốt cánh hoa tươi, tuy cách một ngày một đêm, nhưng màu trắng của hoa vẫn kiều diễm tươi mới như cũ. Mục Kính Sâm gỡ một cành trong đó xuống, “Âm Âm, anh chưa tặng hoa cho em được mấy lần. Cô chủ tiệm hoa nói, con gái đều thích hoa tươi. Anh nghĩ, em cũng sẽ vậy. Nhưng hiển nhiên anh rõ ràng đã quá muộn rồi, đã quá muộn rồi.” Tiếng gió than khóc, hình như như tiếng Phó Lưu Âm nói chuyện. Mục Kính Sâm ngắt cánh hoa, thuận tay hơi giơ lên, màu trắng của cánh hoa đáp xuống trên mặt nước.

Dòng nước rất nhanh, trong nháy mắt, chúng đã xông tới hạ lưu.

Mục Kính Sâm mở bó hoa ra, tung toàn bộ mấy bông hoa ra ngoài. Một xe đầy hoa, bị anh phá hết rồi, ném hết rồi.

“Phó Lưu Âm!!!” Anh nghẹn ngào kêu lên một tiếng.

Không ít hoa vướng ở chỗ đầu xe, rất nhanh, bên đó tụ lại thành một mảng màu trắng.

Xung quanh không có người nào khác, nơi rộng lớn như vậy, thành như chỉ có một mình Mục Kính Sâm ở nơi tế tự.

Dáng vẻ Phó Lưu Âm đã cười đã khóc, còn có bộ dạng khi nói chuyện, đều hiện lên, chúng hỗn độn hiện ra trên mặt sông. Mục Kính Sâm có ảo giác, anh phảng phất nghe được Phó Lưu Âm đang nói chuyện, cô luôn quen gọi cả tên lẫn họ của anh, Mục Kính Sâm, Mục Kính Sâm!!!

Người đàn ông khom người, giơ tay chụp lấy, nhưng lại trống rỗng.

Anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, trong bàn tay ngoại trừ một mảng lạnh lẽo ra, không còn gì khác.

“Phó Lưu Âm, rốt cuộc là anh bỏ lại em, hay là em bỏ lại anh?”

Không ai có thể trả lời anh.

Mục Kính Sâm đi tới mấy bước, một cành Dao Đài Ngọc Phượng từ bên cạnh thổi qua chỗ anh, anh đuổi theo một bước, hình như đó là Phó Lưu Âm.

Chỉ là lúc trước, rõ ràng là anh tự mình đuổi cô ra khỏi nhà họ Mục, nếu anh không làm như vậy, người ngoài có thể có cơ hội xuống tay với cô sao?

Mục Kính Sâm vô cùng bi thương, mà với anh, bi ai lớn nhất cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.

Nếu Phó Lưu Âm còn sống, anh tha thứ cho cô không được, nhà họ Mục cũng không thể tha thứ cho cô.

Nhưng mà hiện tại Phó Lưu Âm đã chết, lòng anh cũng như đã chết. Phó Lưu Âm đã không còn hy vọng xa vời anh sẽ tha thứ, cô đã lấy tư thái đau khổ cùng đáng buồn như vậy, hoàn toàn lui ra khỏi sinh mệnh của anh.

Từ nay về sau, bên người anh không còn có cô, sẽ không còn bất luận tin tức gì.

Mục Kính Sâm như đột nhiên phát điên mà đập xuống mặt nước. Bọt nước bắn lên văng lên mặt anh, đau quá, rất đau. Anh càng dùng sức, thật sự như dùng sức mà quất đánh bản thân.

“Ai cho em chết? Ai cho em chết?” Mục Kính Sâm gầm nhẹ. Anh tiếp tục như người điên mà đánh, “Phó Lưu Âm, anh bảo em phải sống tốt, anh bảo em sống, em có nghe thấy không.”

Từ xa xa nhìn lại, người như vậy còn không phải người điên sao?

Bờ sông không còn ai khác, anh lại đang nói chuyện với ai chứ?

Bàn tay Mục Kính Sâm đập từng cái xuống mặt nước, quần áo trên người đều ướt. Nước sông rất dơ, áo sơmi của anh bị nhuộm thành màu vàng dơ dơ, nếu đổi là ngày thường, anh tuyệt đối không thể chịu được. Nhưng mà...

Nơi này lạnh như vậy, dơ như vậy, Âm Âm của anh lại vĩnh viễn nằm ở trong đây, chìm ở chỗ sâu nhất. Mục Kính Sâm đau khóc thành tiếng. Anh cuối cùng chịu đựng không nổi, tiếng than tiếc chen lẫn cùng tiếng khóc, từng cơn từng cơn truyền ra.

“Phó Lưu Âm, em ra đây cho anh, ra đây!”

Anh như điên rồi, đang ở trong nước mà vớt thứ gì đó. Anh lảo đảo, đi về chỗ sâu hơn.

Nước sông lạnh băng thấu xương vỗ vào mặt anh. Mục Kính Sâm sặc một ngụm nước, cả người anh chui xuống. Bên này vẫn chưa sâu nên một chút nữa là có thể chui tới đáy nước. Anh dùng sức mà mò, ảo tưởng có thể sờ được bàn tay, bàn chân của Phó Lưu Âm.

Bàn tay đụng phải thứ gì bén nhọn, cắt đau đớn làm anh rụt cánh tay lại.

Mặt nước quá tối, anh không nhìn ra nước bên người đã bị nhuộm đỏ. Mục Kính Sâm tự lẩm bẩm, khuôn mặt phủ kín sự nôn nóng, “Có phải em rất sợ không? Một mình có sợ không?”

“Sao em lại dễ dàng bị chụp mê như thế chứ?”

“Phó Lưu Âm, mấy kỹ năng anh dạy em kia, em đã quên cả rồi phải không?”

Mục Kính Sâm đang khóc, tiếng nói run rẩy vô cùng.

“Lúc hắn bóp cổ em, em khó chịu sao? Có nghĩ tới anh đến cứu em?”

“Thực sự xin lỗi, Âm Âm, thực sự xin lỗi, anh không có thể tới cứu em, anh thậm chí không biết em đã xảy ra chuyện.”

Mục Kính Sâm lần thứ hai mò xuống đáy nước, lập tức lại sờ phải cái chai thủy tinh vỡ, toàn bộ bàn tay anh bị cắt đứt, miệng vết thương rất sâu. Anh chui lên khỏi mặt nước, nhìn đôi tay mình, hóa ra huyết thịt đã lẫn lộn từ lâu.

Ở bờ sông cách đó không xa, có một tràng âm thanh nôn nóng truyền tới, “Kính Sâm, Kính Sâm!”

Bà Mục sốt ruột muốn đi xuống quản gia Tào bên cạnh giữ chặt bà lại, “Phu nhân đừng xuống nước, ngàn vạn đừng đi xuống.”

“Buông ra!” Bà Mục tránh ra, sau đó bước nhanh tới phía trước.

Quản gia Tào kêu tài xế, “Mau, mau kéo cậu hai lên!”

“Dạ!”

Bà Mục đi tới bờ sông, nhìn thấy xe của Mục Kính Sâm mắc ở đó, mà đứa con trai yêu thương của bà đã sắp bị nước sông bao phủ. Cả trái tim bà Mục đều sắp nhảy ra khỏi ngực.

Tài xế đi xuống, đang đi nhanh về phía Mục Kính Sâm. Bà Mục cũng đi xuống, giọng bà cũng sắp tắt, “Kính Sâm!”

“Cậu hai, cậu hai!”

Mục Kính Sâm lời gì cũng không nghe vào, anh đi về phía trước một bước. Vừa lúc một con sóng to đánh lại, vốn cũng không đến mức bao phủ lấy người, nhưng Mục Kính Sâm cả người đã sớm không còn sức lực, một chút như vậy, cả người liền ngã thẳng xuống.

Bà Mục vừa ngẩng mắt lên, thế mà không thấy anh nữa.

Bà sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quản gia Tào vội vàng đỡ bà.

Tài xế mò mò mấy cái ở chỗ Mục Kính Sâm biến mất, lúc này mới bắt được một cánh tay, anh ta cố hết sức túm Mục Kính Sâm dậy, “Cậu hai, cậu không có việc gì chứ!”

“Kính Sâm!!!” Bà Mục bước nhanh chạy về phía trước. “Con đừng dọa mẹ, con tỉnh lại đi, con làm sao vậy hả?”

Bà Mục nhìn thấy bên cạnh xe Mục Kính Sâm đều là hoa, bà mơ hồ cũng liền hiểu ra. Bà vừa hoảng vừa tức, tay đấm bả vai Mục Kính Sâm, “Con đây sẽ bị nó hại chết đó! Phó Lưu Âm sinh thời không buông tha con, đã chết cũng không chịu buông tay.”

Mục Kính Sâm cả người đều ướt đẫm, nghe được bà Mục nói, thương tâm muốn chết. “Mẹ, con tình nguyện cô ấy không chịu buông tay...”

Bà Mục nghe vậy, giơ tay ôm lấy đầu vai anh, bà đau khóc thành tiếng, “Đừng như vậy, con trai, nó cũng đã chết rồi, con nhìn ra chút đi.”

Quản gia Tào đi đến cạnh hai người, “Mau, mau đưa cậu hai đi.”

Ông ta kéo cánh tay Mục Kính Sâm, đột nhiên nhìn thấy bàn tay bị thương của anh, “Cậu hai, tay cậu làm sao vậy?”

Bà Mục vừa nghe, tầm mắt nhìn qua theo, một cái nhìn này làm bà cả kinh, gần như ném hồn đi. Trong bàn tay anh, ở miệng vết thương máu còn đang ứa ào ào ra ngoài. Bà Mục lên án mạnh mẽ thành tiếng, “Kính Sâm, con đây là vì cái gì hả? Con trước nay cũng sẽ không giày vò bản thân, con đây là đang làm gì vậy hả?”

Cổ họng Mục Kính Sâm khẽ nuốt, nói: “Mẹ, con đây không phải đang giày vò chính mình, con là đang tìm Âm Âm mà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện