“Thực sự là tôi không thể đảm bảo rằng cô Vạn có làm chuyện gì quá đáng hay không.”

Hứa Tình Thâm giơ tay lên xem đồng hồ, hỏi: “Tưởng tiên sinh có nói lúc nào trở về không?”

“Không.”

“Vậy hay là cứ vào đi, bên ngoài rất lạnh.”

Lão Bạch thấy Hứa Tình Thâm đi vào trong, cô nhìn người đàn ông, đi vượt lên phía trước nói: “Yên tâm đi, cô Vạn còn có học thức hơn cả tôi, hơn nữa nơi này là Cửu Long Thương.”

Hứa Tình Thâm đi vào nhà, thay một đôi dép khác.

Vạn Dục Ninh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thấy cô đi vào, đôi mi thanh tú nhíu lại.

“Anh ấy không cho người đi đón cô, là tự cô tới.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm thản nhiên. “Có một số việc đã nói rõ rồi. Cô Vạn tới tìm Tưởng tiên sinh sao? Tôi lên lầu trước đây.”

Vạn Dục Ninh nhìn về phía bóng lưng Hứa Tình Thâm, nhìn mãi cho tới khi bóng cô khuất ở cầu thang trên cùng, lúc này mới thu hồi ánh nhìn.

“Lão Bạch.”

“Không phải đã nói Cửu Long Thương phải được giữ lại cho tôi ở sao?”

Người đàn ông nhìn cô, thấy dường như lúc này Vạn Dục Ninh mới hiểu ra.

“Thế nhưng… Cô cũng đâu muốn ở.”

“Chẳng qua là tôi cảm thấy…” Vạn Dục Ninh dừng lại. “Tôi nghĩ còn chưa tới lúc mà thôi.”

“Cô Vạn, cô đến với Phương Thành, còn để anh ta quản lý bệnh viện Nhân Hải. Chẳng qua Tưởng tiên sinh mắt nhắm mắt mở thôi. Nếu cô vẫn còn nhớ mình là nữ chủ nhân tương lai của Cửu Long Thương thì cô cũng không thể vượt quá giới hạn. Cô nghĩ, cô đã như vậy rồi mà còn ngăn được Tưởng tiên sinh không phong lưu nữa sao?”

Lão Bạch chỉ nhắc nhở như vậy, Vạn Dục Ninh mới hiểu hết được mọi chuyện.

Hứa Tình Thâm đi lên trên lầu, đi qua phòng ngủ chính mà cô rời đi lúc sáng, cô cũng không đẩy cửa đi vào mà đứng tựa lưng lên cánh cửa.

Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng nơi đây không phải nhà của cô, mà cô cũng không có nhà…

Lúc Tưởng Viễn Chu về nhà, sắc trời dần tối, ngọn đèn mờ trên hành lang càng làm tôn lên bóng dáng cô độc của Hứa Tình Thâm, cô vẫn đứng ngẩn người ở đó.

Khi đó, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ở dưới lầu truyền đến. Hứa Tình Thâm biết cô không nên xuống dưới đó, vì thế đứng im không nhúc nhích.

Chỉ có điều tiếng nói chuyện của Vạn Dục Ninh càng lúc càng vang lên, cũng không lâu sau, có tiếng bước chân lên lầu nặng nề của người đàn ông.

Tưởng Viễn Chu một tay cởi khuy áo, tháo chiếc đồng hồ ra, sắc mặt căng thẳng, bóng dáng cao lớn đi tới, phảng phất mang theo một luồng gió lạnh. Anh ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Tình Thâm dựa ở cửa, người đàn ông hơi kinh ngạc.

“Sao lại đứng ở đây?”

Dũng khí và sự nhiệt tình của ngày hôm qua như bị dập tắt, người đàn ông tới gần, thấy cô cúi đầu.

“Có phải bây giờ mới thấy xấu hổ sao?”

“Không phải…”

Cửa thang lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập của Lão Bạch.

“Tưởng tiên sinh, cô Vạn vội vàng đi rồi.”

Tưởng Viễn Chu cũng không quay đầu lại, bước tới, Hứa Tình Thâm nghiêng người tránh ra. Người đàn ông cửa phòng đẩy ra, mới vừa đi vào vài bước liền nghe thấy tiếng phanh xe thắng gấp từ bên ngoài truyền đến.

Tưởng Viễn Chu dừng bước, còn nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông. Sắc mặt anh căng thẳng, xoay người bước nhanh ra ngoài, Hứa Tình Thâm và Lão Bạch cũng đi theo phía sau.

Bên ngoài Cửu Long Thương, chiếc Audi R8 màu trắng xoay lung tung, hai người bảo vệ nhanh nhẹn thoăn thoắt nhưng cũng không tránh được trò này của Vạn Dục Ninh.

Hai tay Vạn Dục Ninh nắm chặt tay lái, chiếc xe không dừng lại mà không ngừng lao tới, lao về phía hai người kia.

Tưởng Viễn Chu đi tới cửa, chiếc xe Audi đạp ga lao về phía trước đánh “rầm”. Một người bảo vệ xoay người tránh, cuộn người trên mặt đất, vừa muốn đứng lên đã thấy Vạn Dục Ninh đánh tay lái lao sang phía này.

Nét mặt Tưởng Viễn Chu tức giận trông thấy rõ.

“Vạn Dục Ninh, em xuống xe cho anh!”

Một bảo vệ khác thở hồng hộc kéo cánh tay của đồng nghiệp, kéo anh ta ra phía sau mới tránh được kiếp nạn.

Hứa Tình Thâm thấy sợ hết hồn, Tưởng Viễn Chu thừa dịp Vạn Dục Ninh vừa phanh xe lại, tiến lên phía trước.

Anh đưa tay qua cửa sổ xe đè tay cô ta lại.

“Em điên rồi có phải không?”

Vạn Dục Ninh nhìn xuyên qua kính chắn gió phía trước thấy Hứa Tình Thâm đứng như trời trồng ở đó, chân phải từ từ dời đến đặt lên chân ga.

Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc, vừa muốn giật chiếc chìa khóa ra thì Vạn Dục Ninh đã lao ra ngoài.

Người đàn ông cảm giác cơn đau từ cánh tay truyền đến, lúc này khuôn mặt lạnh băng của Lão Bạch mới có thay đổi.

“Tưởng tiên sinh!”

Tưởng Viễn Chu đưa bàn tay trái ôm lấy cánh tay phải, ánh mắt trở nên lạnh lùng, hiện lên tia nhìn nham hiểm, đôi môi mím chặt lại nghiêm nghị, cả người lộ ra vẻ tức giận như một cơn bão sắp bùng phát.

Hứa Tình Thâm chỉ nhìn thoáng qua, ánh mặt vội vàng tập trung lại, chiếc xe cứ thế lao tới. Mục tiêu của Vạn Dục Ninh chính xác là đang hướng về phía cô.

Hứa Tình Thâm liếc nhìn xung quanh, hai bên đều là đường lớn, cô xoay người muốn bỏ chạy, cách đó mấy mét có một cây cột, Hứa Tình Thâm có thể cảm giác được dường như bánh xe sẽ nghiền cô ra ngay lập tức. Cô dùng hết sức lực còn lại, lao người tới trốn sau cây cột.

Cùng lúc đó, phía sau truyền đến tiếng va chạm kịch liệt.

Ầm ——

Hứa Tình Thâm tựa lưng vào cây cột, gần như là không còn cảm giác, trên người toàn mồ hôi.

Khó khăn lắm cô mới bò dậy được, một loạt tiếng bước chân vội vã đi đến, Hứa Tình Thâm thấy chiếc xe màu trắng kia đâm vào cây cột, đầu xe lõm khủng khiếp, túi khí an toàn cũng bật ra hết.

Lần này thì Tưởng Viễn Chu thực sự giận điên lên, anh chạy tới bên cạnh chiếc xe Audi.

Vạn Dục Ninh còn đang choáng váng, vừa mới lấy lại tinh thần đã bị người đàn ông mở cửa xe lôi xuống.

Tưởng Viễn Chu tức đến nỗi gần như không nói lên lời, anh giơ tay chỉ vào cô, một tay kéo cô qua. Vạn Dục Ninh cũng bị dọa sợ, người đàn ông hất tay ra, cô không đứng vững, ngã nhoài xuống đất.

Bảo vệ bên cạnh muốn ra đỡ, Tưởng Viễn Chu đứng nhìn Vạn Dục Ninh chằm chằm, quát: “Ai dám đỡ!”

Mọi người chỉ có thể đứng im không nhúc nhích.

Vạn Dục Ninh giơ bàn tay lên, lòng bàn tay bị mặt đường thô ráp mài đến nỗi rớm máu, cô nâng đôi mắt ngân ngấn nước nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.

Sắc mặt người đàn ông nhăn nhó vô cùng tức giận, các đường nét trên gương mặt như căng ra, gồ lên giống như được chạm khắc nên.

“Vạn Dục Ninh, em chán sống rồi có phải không?”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, cô hiểu ý nghĩa của câu nói này, cô ta như vậy không phải là đem mạng sống của mình ra đùa cợt, chẳng phải Tưởng Viễn Chu tức giận vì điều này hay sao? Nhưng Vạn Dục Ninh lại không hiểu như vậy, cô nghiến răng: “Anh sợ em đâm chết cô ta sao?”

“Cút cho tôi!”

Sắc mặt Vạn Dục Ninh thoáng cứng đờ, ngày trước, cho dù cô có náo loạn như thế nào thì anh cũng chưa bao giờ nói ra từ “Cút” này cả.

Lão Bạch liếc nhìn cô, định tiến lên.

“Cô Vạn, tôi đưa cô về.”

“Để cô ta tự đi!” Tưởng Viễn Chu quát người đàn ông.

“Không cho cô ta xe, tôi sẽ kiểm tra. Cũng không được cho cô ta gọi điện thoại, để cô ta tự về nhà.”

Tưởng Viễn Chu đứng ở đó, vẻ mặt hờ hững, giọng nói lạnh lùng.

Vạn Dục Ninh từ từ bò dậy, viền mắt ươn ướt.

Ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu liếc về phía chiếc xe kia, ánh mắt càng trở nên nghiêm nghị, anh xoay người nói với Hứa Tình Thâm.

“Đi, trở về nhà.”

Thái độ của anh vẫn vậy, khiến cho người khác không dám chạm vào.

Đôi dép Hứa Tình Thâm đeo lúc đi ra ngoài vừa rồi chạy trốn thì rơi mất, chiếc tất màu trắng đã bẩn tới nỗi trông rất khó coi. Cô cũng không quan tâm được nhiều như vậy, bước theo Tưởng Viễn Chu đi vào Cửu Long Thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện