Hứa Tình Thâm nhìn hai người, cuối cùng chỉ có thể nói: “Như vậy đi, tôi tiện đường đưa Âm Âm về, chúng ta có gì nói sau. Tạm biệt.”

Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm Hứa Lưu Âm: “Âm Âm, tôi muốn nói chuyện với em.”

“Nói chuyện gì?” Hứa Lưu Âm nhìn anh. “Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là phải vào gặp được anh tôi, tôi không muốn anh ấy bị người ta hại.”

“Cho dù là gấp gáp muốn cứu anh ta thì em cũng không cần tiết kiệm thời gian với tôi như vậy...”

“Sao lại không cần?” Hứa Lưu Âm hỏi ngược lại. “Nếu như tôi ở đây làm lỡ vài phút thôi, trong kia anh ấy bị người ta giết chết thì sao? Anh sẽ vĩnh viễn không biết được chân tướng sự việc.”

Sắc mặt Mục Kính Sâm liên tục thay đổi, Hứa Lưu Âm nắm chặt túi xách trong tay.

Tôi và anh đều lớn cả rồi, anh cũng đừng đặt hi vọng vào tôi quá nhiều. Cho dù cái chết của cha anh không có liên quan đến anh tôi thì giữa chúng ta cũng không thể thay đổi được gì...”

Mục Kính Sâm trở nên tái mét, bỗng nhiên nhấc chân lên rời khỏi.

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông, sau đó quay sang nhìn Hứa Lưu Âm bên cạnh: “Âm Âm, em không nên nói như vậy.”

“Chị, em chỉ nói sự thật, nếu như cha anh ta không phải vì anh em mà chết, so với ai khác em càng vui mừng hơn, lúc đó em và anh ta không cần phải mang trên lưng quá nhiều thù hận nữa. Ngoài ra còn có thể thay đổi được gì? Chẳng lẽ anh ta muốn em quay trở lại nhà họ Mục? Chẳng lẽ em có thể vui vẻ đồng ý? Ly nước đã đổ đi sao có thể hốt lại.”

Hứa Tình Thâm cũng hiểu rõ điểm này.

“Đi, chị đưa em về khách sạn.”

“Vâng.”

Bệnh viện Tinh Cảng.

Tưởng Viễn Chu ngồi trong phòng làm việc, nghiêng người về phía người đàn ông bên cạnh, hỏi: “Lão Bạch, chuyện này, cậu thấy thế nào?”

“Tưởng tiên sinh...”

Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng trả lời có gì đó không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Lão Bạch không có ở đây. Lúc này anh ta hẳn là đang bận ôm ấp vợ ở trên giường.

“Có cần tôi gọi điên thoại bảo anh ấy trở về không?”

Tưởng Viễn Chu phất tay: “Không cần, kẻo cậu ta lại hận không thể xé xác tôi ra.”

Người đàn ông kia bật cười: “Anh ấy náo dám.”

“Chuyện này giao cho cậu vậy, tôi tin cậu có thể làm tốt.”

“Dạ.” Người đàn ông ngẫm nghĩ một hồi liền nói tiếp: “Tưởng tiên sinh, hiện tại khó nhất là ngoài trừ vị bác sĩ kia, người của chúng ta không ai tiếp cận được Phó Kinh Sênh. Những người ngăn cản chúng ta gặp hắn ngược lại có thể dễ dàng ra tay với hắn.”

“Đúng vậy.” Đây cũng là vấn đề khiến cho Tưởng Viễn Chu nhức đầu nhất.

“Nếu như bác sĩ kia cũng bị mua chuộc thì chúng ta hoàn toàn nằm trong thế bị động.”

Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ trên bàn vài cái: “Có thể nghĩ cách chuyển Phó Kinh Sênh đến bệnh viện Tinh Cảng.”

“Tưởng tiên sinh, ngài đừng nói đùa.” Người đàn ông nghĩ đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. “Phó Kinh Sênh ở bệnh viện nào là do bên nhà giam chỉ định, hơn nữa bọn họ có ý định đề phòng chúng ta, làm sao thể cho hắn chuyển đến Tinh Cảng.”

“Nếu như Phó Kinh Sênh không có việc gì thì đương nhiên không cần vô duyên vô cớ chuyển viện, nhưng nếu bệnh tình của hắn đột nhiên chuyển xấu, mà tình huống nguy cấp đó chỉ có Tinh Cảng mới đủ điều kiện để cứu chữa cho hắn thì sao?”

Đối phương nghe vậy, môi khẽ mấp máy, dường như còn chưa kịp hiểu hết ý tứ trong lời nói của Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh, ý ngài nói là Phó Kinh Sênh sẽ xảy ra chuyện?”

Sau đó anh ta trừng lớn hai mắt: “Ngài muốn... Không, không, ngài hãy nghĩ lại đi, nếu không nắm chắc, lỡ gây chết người thì sao?”

“Bên kia có người của chúng ta phối hợp, hơn nữa người nọ vừa là bác sĩ, chỉ cần Phó Kinh Sênh đồng ý, hắn không chết được.”

“Ngài là muốn bệnh tình của hắn chuyển biến xấu phải không?” Hiện tại người đàn ông này đang hết sức thông cảm với Lão Bạch. Chỉ trong vòng vài ngày thôi mà anh ta đã cảm thụ được hết tính cách bá đạo của Tưởng Viễn Chu, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng dám làm.

“Vậy nếu lỡ dùng thuốc quá liều xảy ra chuyện không may thì sao?”

“Thì đó chính là mưu sát.”

“Tưởng tiên sinh...”

Tưởng Viễn Chu lơ đễnh đứng dậy: “Cậu chỉ cần nói lại ý này cho bác sĩ kia là được. Ông ta là người chuyên nghiệp, sẽ biết dùng thuốc đúng liều, cậu lo cái gì?”

“Tưởng tiên sinh, nhưng mà...”

“Trong lúc chúng ta còn do dự, nói không chừng đã có người nghĩ xong làm sao ra tay với Phó Kinh Sênh rồi. Nếu như hắn đã chết, chúng ta cũng không còn người để thử.”

Người đàn ông nặng nề gật đầu: “Vâng.”

“Cậu hãy nói với bác sĩ kia, sau khi chuyện thành công, Tinh Cảng sẽ đồng ý hợp tác với bệnh viện của họ. Đến lúc đó ông ta thuận lợi nhận chức Phó viện trưởng, muốn gì được đó. Đây không phải là hại người, đây là cứu người, hẳn là ổng ta rất rõ hiện giờ nếu như không có ông ta trông chứng thì Phó Kinh Sênh có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu ông ta là người thông minh, phải biết Phó Kinh Sênh chẳng khác gì quả bom hẹn giờ, chúng ta đồng ý tiếp nhận, ông ta còn mừng không hết. Nếu hắn chết trong bệnh viện thì hết đường cứu vãn.”

“Vâng, tôi đã hiểu rồi, tôi nhất định sẽ truyền đạt đầy đủ ý của ngài với ông ta.”

Cánh cửa phòng đột nhiên có người đẩy vào, người đàn ông kia giật mình nhìn lại. Tưởng Viễn Chu ngược lại bình thản nhìn về phía cửa, thấy Hứa Tình Thâm đã thay xong bộ đồ blouse trắng, đứng yên ở cửa.

Tưởng Viễn Chu có chút chột dạ, đứng lên: “Tình Thâm.”

“Tưởng phu nhân.”

Tưởng Viễn Chu nói với anh ta: “Cậu ra ngoài trước đi.”

“Vâng.”

Ngườ đàn ông đi lướt qua Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm có chút do dự nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta. Ra đến bên ngoài, anh ta xoay người cẩn thận đóng cửa lại.

Mắt thấy Hứa Tình Thâm vẫn còn đang nhìn mình, anh ta run lên, vội vàng chuồn mất.

Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Viễn Chu: “Các người đang bàn chuyệng gì vậy?”

“Không có gì, Lão Bạch không có ở đây, rất nhiều chuyện cần phải xử lý.”

Hứa Tình Thâm tiến lên, Tưởng Viễn Chu ngồi trở lại trước bàn làm việc. Hứa Tình Thâm dựa vào bàn, nhìn anh: “Lúc nãy ở ngoài em loáng thoáng nghe được vài câu, cái gì mà anh đồng ý tiếp nhận, nếu như Phó Kinh Sênh chết thì không thể cứu vãn?”

“Từ lúc nào mà em học cách nghe trộm vậy?”

Hứa Tình Thâm cúi người xuống, đặt tay lên vai Tưởng Viễn Chu: “Anh có chuyện muốn giấu em.”

“Không có. Anh chỉ nghĩ nếu như hiện tại Phó Kinh Sênh đang ở Tinh Cảng thì tốt rồi, khi đó quyền chủ động sẽ nằm ở trong tay chúng ta.”

“Đáng tiếc, chúng ta không có quyền lợi như vậy.”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, giúp cô cởi áo khoác ngoài ra. Từ trước đến giờ anh yêu nhất chính là màu áo này của cô. Cô chỉ cần tận tâm việc trong phòng phẫu thuật là được rồi, tất cả những chuyện vòng ngoài cứ để anh lo.

Nếu như Tưởng Viễn Chu nói cho cô biết kế hoạch của anh, chắc chắn cô sẽ không đồng ý. Bởi vì cô là một bác sĩ, cô sẽ không lấy tính mạng của bệnh nhân ra đánh cược.

Mà lúc này, muốn đưa Phó Kinh Sênh vào chỗ chết thì có cả khối người.

Nửa đêm, bên ngoài phòng bệnh Phó Kinh Sênh đã được tăng cường thêm người canh gác. Tưởng Viễn Chu và người nhà họ Mục đều không được vào thăm. Nhưng nhà họ Mục cũng đã phái thêm rất nhiều người đến đây, điều này cũng có nghĩa là không phải ai cũng có thể dễ dàng ra tay.

Bác sĩ điều trị cho Phó Kinh Sênh lái xe rời khỏi bệnh viên. Đã trễ thế này, đến cơm tối ông ta còn chưa được ăn.

Ra khỏi khuôn viên bệnh viện, ông ta lái xe chậm rãi, ngó quanh tìm xem có nhà hàng hay quán cơm nào còn mở cửa hay không, sau đó tùy tiện dừng lại ở một chỗ ven đường.

Chỗ kế bên ghế lái đột nhiên bị giật ra. Một gã đàn ông lạ hoắc chui vào ngồi. Ông ta nghĩ rằng đã gặp phải kẻ cướp, sợ đến thở không ra hơi.

“Cậu là ai?”

Đối phương thấy ông ta luống cuống như muốn đẩy cửa ra bỏ chạy liền vội chụp lấy cổ tay ông ta.

“Đừng sợ, tôi không làm hại ông.”

“Cậu xuống xe ngay đi, nếu không tôi báo cảnh sát.”

“Ông là bác sĩ điều trị cho Phó Kinh Sênh?”

Trống ngực ông ta giục liên hồi: “Sao cậu biết?”

“Chúng tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp thôi.”

Hồi lâu sau, người đàn ông kia đẩy cửa xe ra, xác định không ai chú ý tới, lúc này mới nhấc chân đi khỏi.

Vị bác sĩ ngồi ở chỗ điều khiển lấy tay lau mồ hôi, ông ta hạ cửa sổ xe xuống, để gió lạnh bên ngoài tràn vào. Ông ta đưa mắt nhìn vào chỗ bên cạnh, tuy rằng gã đàn ông kia đã đi khỏi nhưng có để lại một tấm chi phiếu.

Tuy là thù lao hậu hĩnh, nhưng mà chuyện đối phương muốn ông ta làm lại là chuyện liên quan đến mạng người.

Ý tứ bên phía Tưởng Viễn Chu ông ta cũng đã nắm rõ, chỉ là do dự cả nửa ngày vẫn chưa quyết định, dù sao thì dính líu đến vấn đề liều thuốc, nếu xảy ra chuyện gì ông ta làm sao gánh nổi trách nhiệm.

Nhưng hôm nay xem ra, người của hai bên đều không thể chờ đợi thêm nữa, tệ hơn là đều nhắm vào ông ta.

Ông ta nắm chặt tay lái, phải cân nhắc cho thật kĩ. Ông ta biết rõ bên nào cũng không thể đắc tội được. Mà quan trọng là một bên muốn bảo vệ Phó Kinh Sênh, một bên lại muốn lấy mạng hắn.

Tầm mắt ông ta dời xuống tấm chi phiếu kia, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra từ hai bên huyệt thái dương. Ngồi lì một chỗ mãi ông ta vẫn chưa khởi động xe.

Ngày hôm sau.

Hứa Tình Thâm đến bệnh viện. Cô vừa xuống cầu thang vừa có điều như đang suy nghĩ, sau đó chợt nghe loa phát thanh gọi tên mình đến phòng cấp cứu.

Cô vội vàng chuyển hướng đến phòng cấp cứu.

Lúc làm việc, bọn họ đều ăn mặc gọn gang và mang giày bệt để tiện di chuyển. Cô chạy đến trước thang máy, dùng sức nhấn vào nút bấm. Đi tới phòng cấp cứu, có y tá chạy đến đón. Hứa Tình Thâm liền hỏi: “Có chuyện gì?”

“Vừa mới chuyển viện tới, tình huống nguy cấp...”

Hứa Tình Thâm đi tới trước giường bệnh, không ngờ lại là Phó Kinh Sênh.

Cô giật mình sợ hãi: “Phó Kinh Sênh, Phó Kinh Sênh!”

Đôi mỏi mỏng tím tái của người đàn ông mím chặt lại, hắn ta đã hoàn toàn mất đi ý thức.

“Tại sao có thể như vậy? Không phải nói đã hồi phục rồi sao?”

Bây giờ hỏi câu này có tác dụng gì? Hứa Tình Thâm lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng. Đã biết có người muốn ra tay với hắn ta, nhưng không ngờ chuyện lại đến nhanh như vậy.

Trước tiên phải cấp cứu cho Phó Kinh Sênh. Nếu không, cô thật không biết làm sao ăn nói với Hứa Lưu Âm.

Sau khi nhận được tin tức, Tưởng Viễn Chu ngược lại vô cùng bình tĩnh. Anh ở trong phòng làm việc, quan sát quá trình Hứa Tình Thâm đích thân cấp cứu.

Ước chừng hơn một giờ sau, lúc này Phó Kinh Sênh mới qua khỏi cơn nguy kịch. Hắn nhíu mày, mở mắt ra, chỉ cảm thấy trước mặt là một mảng ánh sáng chói mắt.

Sau đó hắn thấy gương mặt của Hứa Tình Thâm, buồn cười hỏi một câu: “Tôi còn sống, hay đã chết?”

“Anh đừng nguyền rủa tôi, tôi vẫn chưa muốn chết đâu.” Hứa Tình Thâm nhìn hắn chằm chằm. “Đương nhiên anh phải còn sống thì mới thấy được tôi.”

Phó Kinh Sênh nhếch môi cười cười: “Đây là bệnh viện Tinh Cảng?”

“Ừ, xem như ý thức của anh đã hồi phục.”

Phó Kinh Sênh nhắm mắt lại, cảm thyấ cổ họng vô cùng bỏng rát: “Xem ra, tôi vừa chật vật nhặt lại được cái mạng của mình.”

“Đó là đương nhiên, là tôi cứu anh.”

“Cám ơn em, Tình Thâm.”

Hứa Tình Thâm bảo người đến đẩy Phó Kinh Sênh ra ngoài. Người đàn ông thấy thế yếu ớt lên tiếng: “Chờ một chút.”

“Làm sao vậy?”

“Có mấy lời, tôi muốn nói riêng với em.”

“Tôi với anh có chuyện gì để nói?”

Tưởng Viễn Chu dỏng tai lên nghe lọt từng câu từng chữ. Khóe miệng không khỏi cong lên.

Phó Kinh Sênh nhắm mắt lại: “Lẽ nào em không muốn biết tại sao tôi lại được chuyển đến Tinh Cảng sao?”

Đến lượt Hứa Tình Thâm nhíu mày lại, quay sang mấy người bên cạnh: “Các người đi ra ngoài trước.”

“Dạ.”

Cửa phòng cấp cứu nhanh chóng được khép lại. Hứa Tình Thâm hỏi: “Là ai hạ độc anh?”

“Lời này, em hẳn là nên đi hỏi Tưởng Viễn Chu.”

“Có liên quan gì đến anh ấy?”

Phó Kinh Sênh cười cười, thế nhưng toàn thân hắn ta lúc này chẳng còn chút sức lực nào.

“Là hắn có ý tốt, muốn cứu tôi một mạng, nên mới nghĩ cách để chuyển tôi đến Tinh Cảng.”

Hứa Tình Thâm khó có thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: “Ý của anh là... Những thứ này đều là anh ấy sắp xếp?”

“Lẽ nào em không biết sao?”

Hai tay Tưởng Viễn Chu ôm ở trước ngực. Hứa Tình Thâm không trả lời trực tiếp câu hỏi của Phó Kinh Sênh.

“Có lẽ là anh đắc tội quá nhiều người, ai mà chẳng muốn anh chết.”

“Tình Thâm... Lâu như vậy, em vẫn còn hận tôi sao?”

Hứa Tình Thâm không để lộ chút biểu cảm gì: “Hiện tại đứng ở trước mặt anh là một bác sĩ. Anh ở trong mắt tôi là ột bệnh nhan. Tôi không có gì oán hận anh.”

Phó Kinh Sênh khóa chặt tầm mắt trên người Hứa Tình Thâm: “Thật sao?”

“Có phải anh muốn trở lại bệnh viện lúc trước hay không?”

“Không, tôi hẳn là nên ở lại Tinh Cảng. Tôi muốn em ra ngoài và nói với những người kia, hiện tại tôi không thích hợp để chuyển viện nữa...”

“Đây cũng là ý của Tưởng Viễn Chu sao?”

“Phải.”

Hứa Tình Thâm hít vào một hơi thật sâu. Tốt, dám cả gan gạt cô!

“Được, tôi đồng ý với anh. Tôi sẽ để anh ở lại Tinh Cảng.”

“Tình Thâm...” Mắt thấy cô sắp phải đi, Phó Kinh Sênh gọi lại.

Hứa Tình Thâm dừng bước nhìn về phía hắn. Người đàn ông có chút do dự, nhưng hắn biết hắn và cô cũng chỉ còn có cơ hội này mà thôi. Cũng chỉ có lúc này, cô mới bằng lòng nói chuyện với hắn dễ nghe một chút.

“Tình Thâm, em phải tin tôi, lúc tôi gặp em, chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương em. Tôi... Cho tới bây giờ, em vẫn luôn ở trong lòng tôi.”

Cái quái gì vậy!

Trong lòng Tưởng Viễn Chu dâng lên một nỗi ghen tức lồng lộn.

Anh đã cứu Phó Kinh Sênh một mạng, ngược lại hắn lấy oán báo ơn, dám đi trêu ghẹo vợ của anh! Quả nhiên là đã cứu phải một con rắn độc! Anh đúng là lão nông phu ngờ nghệch!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện